Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Chương 30: Chiêu Trò Của Sở Tuyết 2
Hàm Nguyệt Thập Ngũ
01/11/2024
Sở Tuyết như bị lời nói của Ngô Bân dọa, mặt hơi tái đi.
“Không thể nào, đồng chí Lý là cô gái tốt như vậy mà.”
“Hừ! Biết cái gì gọi là biết mặt không biết lòng không? Sở Tuyết, không phải ai cũng hiền lành như cô đâu.”
Khổng Chấn Nam, Lưu Tú Mai và Hồ Tuyết Hoa ngồi ở đó, có cảm giác như vừa nuốt phải con ruồi, cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là hai nữ đồng chí Lưu Tú Mai và Hồ Tuyết Hoa.
Phụ nữ nhìn phụ nữ thường rất chính xác, những người đàn ông ngồi đây không nhận ra nhưng hai người họ lại nghe rất rõ, từng câu từng câu của Sở Tuyết đều dẫn dắt Ngô Bân bôi nhọ Lý Thanh Thanh.
“Ê, Giang Xuyên, không phải trước đây anh là tiểu binh* sao? Chuyện này coi như là đùa giỡn lưu manh rồi, anh không định ra tay xử lý à?”
Giang Xuyên cắn một miếng bánh bao: “Không có chứng cứ chắc chắn, anh muốn đi thì đi, tôi không dám.”
Giang Xuyên rất dễ bị kích động, nhưng không có nghĩa là anh ta không nhìn rõ tình hình. Ở cái đại đội này, động vào Lý Thanh Thanh chẳng khác gì muốn tự tìm cái chết.
Nghe lời của Giang Xuyên, Sở Tuyết suýt nữa không kìm được biểu cảm.
Bình thường hay khoe khoang mình từng làm chuyện này chuyện kia, nói mình giỏi thế nào, đến lúc thật sự phải ra tay thì lại hèn nhát, đúng là đồ vô dụng.
Sở Tuyết nghĩ đến cảnh mình nhìn thấy vào buổi trưa hôm đó, trong lòng tức tối đến nghiến răng.
Họ không biết, nhưng cô ta đã nghe được rằng sau khi Lục Thừa Lễ cứu Lý Thanh Thanh, suýt chút nữa bị người trong đại đội ép cưới.
Lý Thanh Thanh chỉ là một cô gái nông thôn, làm sao xứng với Lục Thừa Lễ? Nếu Lục Thừa Lễ kết hôn thì cũng phải kết hôn với cô ta chứ không phải với một cô gái nông thôn!
Ánh mắt Sở Tuyết lóe lên, cô ta lén liếc nhìn Ngô Bân, trong đầu đã lên kế hoạch.
Buổi tối, nhà họ Lý vô cùng náo nhiệt.
Ba gia đình ăn cơm chung với nhau, hôm nay còn có thêm Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu. Vì lý do anh đã cứu Thanh Thanh, bữa cơm này mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Lúc Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu trở về, vì sự tiếp đãi nồng nhiệt của gia đình nhà họ Lý, cả hai người đều rất vui.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng mọi người đã phải đi làm.
Khu đất được chia cho điểm thanh niên trí thức rất gần với nhà họ Chu.
Sở Tuyết và Ngô Bân cùng nhau cắt lúa. Khi Trần Thái Hoa gần đến chỗ họ, Sở Tuyết cố ý hỏi Ngô Bân: “Đồng chí Ngô, chuyện anh nói hôm qua tôi đã nghĩ cả đêm, cảm thấy anh nói sai rồi.”
Trần Thái Hoa vừa nghe thấy lời mở đầu này liền biết là có tin đồn để hóng, động tác trên tay cũng chậm lại, lỗ tai dựng lên ngay lập tức.
“Đồng chí Lý là cô gái tốt, chắc chắn không làm chuyện gì đó mờ ám đâu!”
“Mờ ám?” Ánh mắt Trần Thái Hoa sáng lên, chẳng phải là yêu đương vụng trộm sao?
“Đồng chí Sở, cô thật quá ngây thơ rồi. Cô nghĩ xem giữa trưa mùa hè, cái ao đó vắng vẻ như vậy, ai đến đó làm gì? Vì sao đồng chí Lý lại ngã xuống ao, đúng lúc được Lục thanh niên trí thức cứu? Chắc chắn là họ hẹn gặp nhau bên bờ ao rồi.”
Sở Tuyết tỏ vẻ như phân vân.
“Chúng ta không nhìn thấy tận mắt, vẫn đừng nên nói bừa thì hơn, tránh làm ô danh đồng chí Lý và Lục thanh niên trí thức.”
Nghe lời của Sở Tuyết, Ngô Bân giận dữ ngậm miệng.
Sở Tuyết cúi xuống cắt một bó lúa mạch, khuôn mặt dưới chiếc nón lá hiện lên một nụ cười đắc ý.
---
*tiểu binh: trong Cách mạng Văn hóa Trung quốc, từ này có thể được dùng để mô tả những người trẻ tuổi hoặc những người có vai trò thấp trong xã hội nhưng tham gia tích cực vào các phong trào chính trị. Họ có thể tham gia vào việc đấu tố, bắt giữ, và theo dõi những người bị nghi ngờ là chống lại nhà nước. Tuy nhiên, trong ngữ cảnh này nó lại mang sắc thái tiêu cực, dùng để ám chỉ những người bị lợi dụng trong các phong trào chính trị mà không có nhiều quyền lực thực sự, bị cuốn vào các xung đột xã hội mà không nhận ra tác động toàn diện của nó.
“Không thể nào, đồng chí Lý là cô gái tốt như vậy mà.”
“Hừ! Biết cái gì gọi là biết mặt không biết lòng không? Sở Tuyết, không phải ai cũng hiền lành như cô đâu.”
Khổng Chấn Nam, Lưu Tú Mai và Hồ Tuyết Hoa ngồi ở đó, có cảm giác như vừa nuốt phải con ruồi, cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là hai nữ đồng chí Lưu Tú Mai và Hồ Tuyết Hoa.
Phụ nữ nhìn phụ nữ thường rất chính xác, những người đàn ông ngồi đây không nhận ra nhưng hai người họ lại nghe rất rõ, từng câu từng câu của Sở Tuyết đều dẫn dắt Ngô Bân bôi nhọ Lý Thanh Thanh.
“Ê, Giang Xuyên, không phải trước đây anh là tiểu binh* sao? Chuyện này coi như là đùa giỡn lưu manh rồi, anh không định ra tay xử lý à?”
Giang Xuyên cắn một miếng bánh bao: “Không có chứng cứ chắc chắn, anh muốn đi thì đi, tôi không dám.”
Giang Xuyên rất dễ bị kích động, nhưng không có nghĩa là anh ta không nhìn rõ tình hình. Ở cái đại đội này, động vào Lý Thanh Thanh chẳng khác gì muốn tự tìm cái chết.
Nghe lời của Giang Xuyên, Sở Tuyết suýt nữa không kìm được biểu cảm.
Bình thường hay khoe khoang mình từng làm chuyện này chuyện kia, nói mình giỏi thế nào, đến lúc thật sự phải ra tay thì lại hèn nhát, đúng là đồ vô dụng.
Sở Tuyết nghĩ đến cảnh mình nhìn thấy vào buổi trưa hôm đó, trong lòng tức tối đến nghiến răng.
Họ không biết, nhưng cô ta đã nghe được rằng sau khi Lục Thừa Lễ cứu Lý Thanh Thanh, suýt chút nữa bị người trong đại đội ép cưới.
Lý Thanh Thanh chỉ là một cô gái nông thôn, làm sao xứng với Lục Thừa Lễ? Nếu Lục Thừa Lễ kết hôn thì cũng phải kết hôn với cô ta chứ không phải với một cô gái nông thôn!
Ánh mắt Sở Tuyết lóe lên, cô ta lén liếc nhìn Ngô Bân, trong đầu đã lên kế hoạch.
Buổi tối, nhà họ Lý vô cùng náo nhiệt.
Ba gia đình ăn cơm chung với nhau, hôm nay còn có thêm Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu. Vì lý do anh đã cứu Thanh Thanh, bữa cơm này mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Lúc Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu trở về, vì sự tiếp đãi nồng nhiệt của gia đình nhà họ Lý, cả hai người đều rất vui.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng mọi người đã phải đi làm.
Khu đất được chia cho điểm thanh niên trí thức rất gần với nhà họ Chu.
Sở Tuyết và Ngô Bân cùng nhau cắt lúa. Khi Trần Thái Hoa gần đến chỗ họ, Sở Tuyết cố ý hỏi Ngô Bân: “Đồng chí Ngô, chuyện anh nói hôm qua tôi đã nghĩ cả đêm, cảm thấy anh nói sai rồi.”
Trần Thái Hoa vừa nghe thấy lời mở đầu này liền biết là có tin đồn để hóng, động tác trên tay cũng chậm lại, lỗ tai dựng lên ngay lập tức.
“Đồng chí Lý là cô gái tốt, chắc chắn không làm chuyện gì đó mờ ám đâu!”
“Mờ ám?” Ánh mắt Trần Thái Hoa sáng lên, chẳng phải là yêu đương vụng trộm sao?
“Đồng chí Sở, cô thật quá ngây thơ rồi. Cô nghĩ xem giữa trưa mùa hè, cái ao đó vắng vẻ như vậy, ai đến đó làm gì? Vì sao đồng chí Lý lại ngã xuống ao, đúng lúc được Lục thanh niên trí thức cứu? Chắc chắn là họ hẹn gặp nhau bên bờ ao rồi.”
Sở Tuyết tỏ vẻ như phân vân.
“Chúng ta không nhìn thấy tận mắt, vẫn đừng nên nói bừa thì hơn, tránh làm ô danh đồng chí Lý và Lục thanh niên trí thức.”
Nghe lời của Sở Tuyết, Ngô Bân giận dữ ngậm miệng.
Sở Tuyết cúi xuống cắt một bó lúa mạch, khuôn mặt dưới chiếc nón lá hiện lên một nụ cười đắc ý.
---
*tiểu binh: trong Cách mạng Văn hóa Trung quốc, từ này có thể được dùng để mô tả những người trẻ tuổi hoặc những người có vai trò thấp trong xã hội nhưng tham gia tích cực vào các phong trào chính trị. Họ có thể tham gia vào việc đấu tố, bắt giữ, và theo dõi những người bị nghi ngờ là chống lại nhà nước. Tuy nhiên, trong ngữ cảnh này nó lại mang sắc thái tiêu cực, dùng để ám chỉ những người bị lợi dụng trong các phong trào chính trị mà không có nhiều quyền lực thực sự, bị cuốn vào các xung đột xã hội mà không nhận ra tác động toàn diện của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.