Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Chương 28: Ghen Tỵ
Hàm Nguyệt Thập Ngũ
01/11/2024
"Thanh Thanh." Lý Ái Quốc nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta lo lắng em gặp chuyện, chứ không phải lo lắng về cách em dùng tiền."
"Em biết rồi, anh cả."
Lý Thanh Thanh rót nước cho cha và ba người anh của mình.
"Em biết mình đang làm gì mà, nếu nguy hiểm thì em đã không mua. Anh hai cũng thấy rồi đấy, chỗ đó rất an toàn."
"Đúng vậy, cha, anh cả, con đi cùng em gái, nơi đó không có ai để ý cả, lúc đó cũng không có nhiều người." Anh hai Lý nói giúp cho em gái.
Cha Lý gõ bàn: "Lần này thì bỏ qua, sau vụ trồng vội gặt vội, con không được mua những thứ đó nữa."
Sao có thể chứ, Lý Thanh Thanh thầm nghĩ.
Trong không gian của cô vẫn còn rất nhiều đồ thế này, nếu không lấy ra thì thật phí, nhưng hiện giờ cô vẫn biết thời biết thế mà đồng ý.
"Con biết rồi, cha. Nếu cha không đồng ý, con tuyệt đối không liều mình."
"Ừ, thôi, đi nghỉ đi, buổi chiều còn phải đi làm. Ái Đảng, con cũng mau về đi, còn phải đi làm nữa."
"Dạ, con về ngay."
Lý Ái Đảng vội vã quay về thành phố.
"Đúng rồi, cha." Lý Thanh Thanh gọi.
"Lúc nãy con đi đưa cơm cho đồng chí Lục, đã đồng ý với anh ấy một việc."
"Việc gì?" Cha Lý hỏi.
"Đồng chí Lục vừa mới đến, khẩu phần đều phải mượn, anh ấy và đồng chí Tôn muốn ăn chung với nhà mình, họ sẽ trả tiền."
Cha cô nghĩ tới mấy người không yên ổn ở điểm thanh niên trí thức kia, đoán rằng có lẽ là không hòa hợp được.
"Được, vốn đã nấu cho nhiều người như thế, thêm hai miệng ăn cũng chẳng sao. Tiền thì thôi, dù sao người ta cũng đã cứu con."
"Con cũng định nói vậy, nhưng họ không đồng ý, cứ nhất định phải đưa. Con nghĩ thôi họ đã đưa thì mình nhận, dù sao nhà mình cũng không lợi dụng họ."
Lý Ái Quốc nghĩ một lát: "Cha, cứ để họ trả tiền đi, con thấy đồng chí Lục là người hiểu chuyện, nếu mình không nhận tiền thì chắc họ cũng ngại đến. Bây giờ ngoài đồng nhiều việc, họ là dân thành phố chưa làm việc nặng bao giờ, đừng để mới đến mà đã bị kiệt sức."
"Được." Cha Lý quyết định: "Để họ tới đây ăn đi. Thanh Thanh, con nấu cơm vất vả chút."
"Con thì vất vả gì đâu." Lý Thanh Thanh cười tươi rói: "Mọi người mới là vất vả nhất."
……
Buổi tối, Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu đi cùng người nhà họ Lý về nhà.
Thời điểm tan tầm có rất nhiều người, không ít người nhìn thấy cảnh này.
“Lục thanh niên trí thức không phải là muốn đến nhà đại đội trưởng ăn cơm đấy chứ? Sao họ lại có quan hệ tốt như vậy?”
Trần Thái Hoa hất cằm với con dâu Vệ Tú.
“Ai mà biết được? Nói không chừng họ nhìn trúng Lục thanh niên trí thức là người từ thủ đô đến, muốn nịnh bợ một chút đấy mà.”
Vệ Tú và bà mẹ chồng của mình giống nhau, đều không vừa mắt gia đình đại đội trưởng. Không nhờ vào việc trong đại đội đa số toàn là người họ Lý thì ông ta được lên làm đại đội trưởng sao? Có gì mà vênh váo?
“Chậc chậc, đại đội trưởng của chúng ta bình thường nhìn có vẻ chính trực nhưng thật ra lại biết cách kiếm lợi cho mình hơn ai hết.”
Lời này của Trần Thái Hoa đã thu hút sự đồng tình của những người ngoại lai xung quanh.
Các thanh niên trí thức đến từ thành phố vốn ít khi tiếp xúc với các đội viên. Khi nhìn thấy Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu có quan hệ tốt với gia đình đại đội trưởng, trong lòng không ít người cảm thấy khó chịu.
"Em biết rồi, anh cả."
Lý Thanh Thanh rót nước cho cha và ba người anh của mình.
"Em biết mình đang làm gì mà, nếu nguy hiểm thì em đã không mua. Anh hai cũng thấy rồi đấy, chỗ đó rất an toàn."
"Đúng vậy, cha, anh cả, con đi cùng em gái, nơi đó không có ai để ý cả, lúc đó cũng không có nhiều người." Anh hai Lý nói giúp cho em gái.
Cha Lý gõ bàn: "Lần này thì bỏ qua, sau vụ trồng vội gặt vội, con không được mua những thứ đó nữa."
Sao có thể chứ, Lý Thanh Thanh thầm nghĩ.
Trong không gian của cô vẫn còn rất nhiều đồ thế này, nếu không lấy ra thì thật phí, nhưng hiện giờ cô vẫn biết thời biết thế mà đồng ý.
"Con biết rồi, cha. Nếu cha không đồng ý, con tuyệt đối không liều mình."
"Ừ, thôi, đi nghỉ đi, buổi chiều còn phải đi làm. Ái Đảng, con cũng mau về đi, còn phải đi làm nữa."
"Dạ, con về ngay."
Lý Ái Đảng vội vã quay về thành phố.
"Đúng rồi, cha." Lý Thanh Thanh gọi.
"Lúc nãy con đi đưa cơm cho đồng chí Lục, đã đồng ý với anh ấy một việc."
"Việc gì?" Cha Lý hỏi.
"Đồng chí Lục vừa mới đến, khẩu phần đều phải mượn, anh ấy và đồng chí Tôn muốn ăn chung với nhà mình, họ sẽ trả tiền."
Cha cô nghĩ tới mấy người không yên ổn ở điểm thanh niên trí thức kia, đoán rằng có lẽ là không hòa hợp được.
"Được, vốn đã nấu cho nhiều người như thế, thêm hai miệng ăn cũng chẳng sao. Tiền thì thôi, dù sao người ta cũng đã cứu con."
"Con cũng định nói vậy, nhưng họ không đồng ý, cứ nhất định phải đưa. Con nghĩ thôi họ đã đưa thì mình nhận, dù sao nhà mình cũng không lợi dụng họ."
Lý Ái Quốc nghĩ một lát: "Cha, cứ để họ trả tiền đi, con thấy đồng chí Lục là người hiểu chuyện, nếu mình không nhận tiền thì chắc họ cũng ngại đến. Bây giờ ngoài đồng nhiều việc, họ là dân thành phố chưa làm việc nặng bao giờ, đừng để mới đến mà đã bị kiệt sức."
"Được." Cha Lý quyết định: "Để họ tới đây ăn đi. Thanh Thanh, con nấu cơm vất vả chút."
"Con thì vất vả gì đâu." Lý Thanh Thanh cười tươi rói: "Mọi người mới là vất vả nhất."
……
Buổi tối, Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu đi cùng người nhà họ Lý về nhà.
Thời điểm tan tầm có rất nhiều người, không ít người nhìn thấy cảnh này.
“Lục thanh niên trí thức không phải là muốn đến nhà đại đội trưởng ăn cơm đấy chứ? Sao họ lại có quan hệ tốt như vậy?”
Trần Thái Hoa hất cằm với con dâu Vệ Tú.
“Ai mà biết được? Nói không chừng họ nhìn trúng Lục thanh niên trí thức là người từ thủ đô đến, muốn nịnh bợ một chút đấy mà.”
Vệ Tú và bà mẹ chồng của mình giống nhau, đều không vừa mắt gia đình đại đội trưởng. Không nhờ vào việc trong đại đội đa số toàn là người họ Lý thì ông ta được lên làm đại đội trưởng sao? Có gì mà vênh váo?
“Chậc chậc, đại đội trưởng của chúng ta bình thường nhìn có vẻ chính trực nhưng thật ra lại biết cách kiếm lợi cho mình hơn ai hết.”
Lời này của Trần Thái Hoa đã thu hút sự đồng tình của những người ngoại lai xung quanh.
Các thanh niên trí thức đến từ thành phố vốn ít khi tiếp xúc với các đội viên. Khi nhìn thấy Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu có quan hệ tốt với gia đình đại đội trưởng, trong lòng không ít người cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.