Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Chương 36: Tôi Đánh Cô Đấy
Hàm Nguyệt Thập Ngũ
03/11/2024
Lý Thanh Thanh không có chút thương cảm nào dành cho anh ta.
"Khi anh đổ nước bẩn lên đầu tôi, anh có nghĩ rằng chỉ một câu nói của anh cũng có thể hủy hoại cả đời tôi không?"
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi."
Ngô Bân lo lắng tột độ, anh ta nhìn sang Lục Thừa Lễ, người đang giữ mình.
"Lục thanh niên trí thức, anh là ân nhân cứu mạng của đồng chí Lý, anh giúp tôi cầu xin cô ấy đi. Tôi thực sự biết sai rồi, anh giúp tôi đi!"
Lục Thừa Lễ nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo.
"Tôi cũng là nạn nhân, không giúp được anh."
"Đồng chí Lý." Tôn Mậu cầm giấy bút chạy tới đưa cho Lý Thanh Thanh.
"Giấy bút mà cô yêu cầu đây."
"Cảm ơn đồng chí Tôn."
Tôn Mậu trong ánh mắt có chút ngưỡng mộ nhìn cô. Nghe thấy cô cảm ơn mình, anh ta cười khúc khích.
"Vậy thì, xem ra anh chỉ còn lựa chọn thứ ba."
Lý Thanh Thanh đặt giấy bút trước mặt Ngô Bân.
"Viết một bức thư hối lỗi, ghi lại sự thật anh đã bịa đặt và phỉ báng tôi, ký tên đóng dấu. Lần này tôi sẽ tha cho anh. Nếu có lần thứ hai, tôi sẽ tính cả nợ cũ và mới với anh!"
Xung quanh có rất nhiều người chứng kiến, Ngô Bân cũng bị hai lựa chọn trước đó làm cho hoảng sợ. Nghe Lý Thanh Thanh nói như vậy, anh ta không chần chừ mà viết ngay bức thư hối lỗi, sau đó ký tên và điểm chỉ.
Lý Thanh Thanh xem qua, sau đó giao cho anh cả của cô cất giữ.
Thấy Lý Thanh Thanh không gọi cảnh sát, đám đông xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì vào thời điểm này, nếu trong đại đội có chuyện mà gọi cảnh sát đến thì toàn bộ đại đội sẽ mất mặt.
Lý Thanh Thanh ra hiệu cho Lục Thừa Lễ thả Ngô Bân ra, sau đó nhìn anh ta với ánh mắt chế giễu: "Đồng chí Ngô, anh có biết vì sao tôi lại sẵn lòng tha cho anh không?"
Ngô Bân ngơ ngác lắc đầu.
"Vì anh ngu ngốc, giống như thím Trần, bị người ta biến thành con dao mà không hề hay biết!"
Lý Thanh Thanh bước đến trước mặt Sở Tuyết, khiến Sở Tuyết cảm thấy lạnh cả người.
"Đồng chí Lý, cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
Lý Thanh Thanh nhếch môi.
"Tôi chỉ muốn xem, làm sao mà cái đầu của cô lại phát triển đến mức Ngô Bân đến giờ vẫn chưa phát hiện ra cô là một con rắn độc."
Ánh mắt Sở Tuyết co rút lại.
"Tôi không hiểu đồng chí Lý đang nói gì. Nếu cô trách tôi vì đã hỏi chuyện này ngoài đồng thì tôi xin lỗi cô."
Lý Thanh Thanh nhìn vào bàn tay của mình, trắng nõn, mảnh mai, không có vết chai.
Sở Tuyết nhìn theo cô, nhớ lại những vết chai trên tay mình, trong lòng càng thêm căm ghét.
Lý Thanh Thanh ngẩng đầu lên, dùng chính bàn tay trắng nõn mà cô vừa nhìn, tát mạnh vào mặt Sở Tuyết.
"Bốp!"
"A!"
Sở Tuyết ôm mặt, không thể tin nổi nhìn Lý Thanh Thanh.
Những người xung quanh cũng bị hành động bất ngờ của Lý Thanh Thanh làm cho hoảng sợ. Phải biết rằng, từ lúc phá nhà họ Chu đến khi bắt Ngô Bân, cô chưa từng động tay vào ai.
"Cô dám đánh tôi!"
"Tôi đánh cô đấy."
Lý Thanh Thanh vung vẩy tay mình.
Lực tác động là tương hỗ, cú tát vừa rồi cô đã dùng toàn bộ sức lực, bây giờ tay hơi tê.
"Cô nghĩ Ngô Bân chưa phát hiện ra thì tôi cũng không biết đằng sau chuyện này là do cô giở trò sao? Sở Tuyết, cô nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc, không biết cô là loại người gì sao? Ngày nào cũng bày ra bộ dạng Bạch Liên Hoa*, chỉ có thể lừa được thằng ngốc Ngô Bân kia mà thôi."
---
*Bạch Liên Hoa được dùng để ám chỉ một người (thường là phụ nữ) tỏ ra ngây thơ, hiền lành, trong sáng và vô tội trước mặt người khác, nhưng thực tế lại có những động cơ hoặc hành vi không tốt, thậm chí là gian xảo hay giả tạo. Thuật ngữ này chỉ trích kiểu người "bề ngoài thánh thiện, bên trong giả dối."
"Khi anh đổ nước bẩn lên đầu tôi, anh có nghĩ rằng chỉ một câu nói của anh cũng có thể hủy hoại cả đời tôi không?"
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi."
Ngô Bân lo lắng tột độ, anh ta nhìn sang Lục Thừa Lễ, người đang giữ mình.
"Lục thanh niên trí thức, anh là ân nhân cứu mạng của đồng chí Lý, anh giúp tôi cầu xin cô ấy đi. Tôi thực sự biết sai rồi, anh giúp tôi đi!"
Lục Thừa Lễ nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo.
"Tôi cũng là nạn nhân, không giúp được anh."
"Đồng chí Lý." Tôn Mậu cầm giấy bút chạy tới đưa cho Lý Thanh Thanh.
"Giấy bút mà cô yêu cầu đây."
"Cảm ơn đồng chí Tôn."
Tôn Mậu trong ánh mắt có chút ngưỡng mộ nhìn cô. Nghe thấy cô cảm ơn mình, anh ta cười khúc khích.
"Vậy thì, xem ra anh chỉ còn lựa chọn thứ ba."
Lý Thanh Thanh đặt giấy bút trước mặt Ngô Bân.
"Viết một bức thư hối lỗi, ghi lại sự thật anh đã bịa đặt và phỉ báng tôi, ký tên đóng dấu. Lần này tôi sẽ tha cho anh. Nếu có lần thứ hai, tôi sẽ tính cả nợ cũ và mới với anh!"
Xung quanh có rất nhiều người chứng kiến, Ngô Bân cũng bị hai lựa chọn trước đó làm cho hoảng sợ. Nghe Lý Thanh Thanh nói như vậy, anh ta không chần chừ mà viết ngay bức thư hối lỗi, sau đó ký tên và điểm chỉ.
Lý Thanh Thanh xem qua, sau đó giao cho anh cả của cô cất giữ.
Thấy Lý Thanh Thanh không gọi cảnh sát, đám đông xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì vào thời điểm này, nếu trong đại đội có chuyện mà gọi cảnh sát đến thì toàn bộ đại đội sẽ mất mặt.
Lý Thanh Thanh ra hiệu cho Lục Thừa Lễ thả Ngô Bân ra, sau đó nhìn anh ta với ánh mắt chế giễu: "Đồng chí Ngô, anh có biết vì sao tôi lại sẵn lòng tha cho anh không?"
Ngô Bân ngơ ngác lắc đầu.
"Vì anh ngu ngốc, giống như thím Trần, bị người ta biến thành con dao mà không hề hay biết!"
Lý Thanh Thanh bước đến trước mặt Sở Tuyết, khiến Sở Tuyết cảm thấy lạnh cả người.
"Đồng chí Lý, cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
Lý Thanh Thanh nhếch môi.
"Tôi chỉ muốn xem, làm sao mà cái đầu của cô lại phát triển đến mức Ngô Bân đến giờ vẫn chưa phát hiện ra cô là một con rắn độc."
Ánh mắt Sở Tuyết co rút lại.
"Tôi không hiểu đồng chí Lý đang nói gì. Nếu cô trách tôi vì đã hỏi chuyện này ngoài đồng thì tôi xin lỗi cô."
Lý Thanh Thanh nhìn vào bàn tay của mình, trắng nõn, mảnh mai, không có vết chai.
Sở Tuyết nhìn theo cô, nhớ lại những vết chai trên tay mình, trong lòng càng thêm căm ghét.
Lý Thanh Thanh ngẩng đầu lên, dùng chính bàn tay trắng nõn mà cô vừa nhìn, tát mạnh vào mặt Sở Tuyết.
"Bốp!"
"A!"
Sở Tuyết ôm mặt, không thể tin nổi nhìn Lý Thanh Thanh.
Những người xung quanh cũng bị hành động bất ngờ của Lý Thanh Thanh làm cho hoảng sợ. Phải biết rằng, từ lúc phá nhà họ Chu đến khi bắt Ngô Bân, cô chưa từng động tay vào ai.
"Cô dám đánh tôi!"
"Tôi đánh cô đấy."
Lý Thanh Thanh vung vẩy tay mình.
Lực tác động là tương hỗ, cú tát vừa rồi cô đã dùng toàn bộ sức lực, bây giờ tay hơi tê.
"Cô nghĩ Ngô Bân chưa phát hiện ra thì tôi cũng không biết đằng sau chuyện này là do cô giở trò sao? Sở Tuyết, cô nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc, không biết cô là loại người gì sao? Ngày nào cũng bày ra bộ dạng Bạch Liên Hoa*, chỉ có thể lừa được thằng ngốc Ngô Bân kia mà thôi."
---
*Bạch Liên Hoa được dùng để ám chỉ một người (thường là phụ nữ) tỏ ra ngây thơ, hiền lành, trong sáng và vô tội trước mặt người khác, nhưng thực tế lại có những động cơ hoặc hành vi không tốt, thậm chí là gian xảo hay giả tạo. Thuật ngữ này chỉ trích kiểu người "bề ngoài thánh thiện, bên trong giả dối."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.