Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi Đời
Chương 52
Mặc Phi
08/07/2024
Măng trúc Mộc Dương dự định mang về phơi khô, còn nấm rễ tre rồi sẽ tự mình ăn.
Măng trúc được Mộc Dương dùng lá trúc lớn gói lại ôm vào trong ngực, sau đó Lôi Hướng Dương chia cho Mộc Dương một ít rau lợn.
Hai người từ từ đi xuống núi.
Mặc dù thân thể này sớm đã quen với công việc đồng áng. Nhưng Mộc Dương vẫn tỏ ra rất mệt mỏi.
Hai quai giỏ đè chặt vào vai, vừa nặng vừa đau.
Bởi vì giỏ đeo quá nặng nên cả người chỉ có thể nghiêng về phía trước để cân bằng trọng tâm.
Lúc này Mộc Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao rất nhiều người già ở nông thôn đều bị gù lưng.
Đó chính là bởi vì lúc còn trẻ đã phải làm quá nhiều việc rồi.
Mang vác quá nhiều vật nặng.
Cột sống sớm đã quen với việc bị uốn cong này.
Mộc Dương khẽ thở dài một tiếng, sau đó đặt ra mục tiêu cho mình là kiên quyết không thể trở thành loại người đó! Kiên quyết không thể trở thành một người phụ nữ nông thôn! Kiên quyết phải thoát nghèo và trở thành một người giàu có!
Lôi Hướng Dương nghiêng đầu nhìn Mộc Dương một cái, nhìn thấy bộ dạng Mộc Dương bỗng nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu, chỉ cảm thấy bản thân có chút bối rối không rõ Mộc Dương đang muốn làm cái gì?
Dù sao trong ấn tượng của Lôi Hướng Dương thì Mộc Dương là một cô gái rất trầm mặc ít nói, không có triển vọng gì lớn đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Lôi Hướng Dương thực sự cảm thấy dáng vẻ bây giờ Mộc Dương càng khiến người người ta yêu mến hơn.
Mộc Dương để lại hết mấy cây nấm mà mình đã hái được cho Lôi Hướng Dương: “Dù sao những thứ này tôi mang về cũng không ăn được một miếng, cậu giữ lấy mà ăn đi. Còn măng trúc, cậu chỉ cần phơi ở nơi thoáng gió là được.” “Ngoài ra tôi cũng hái được một ít hoa ve sầu, đem về mà phơi khô. Đến lúc đó tìm hiệu thuốc nào đó xem có bán được không, mấy thứ này rất hiếm đấy.” Mộc Dương cẩn thận nhét hết mấy gói lá cây vào trong n.g.ự.c Lôi Hướng Dương
Dáng vẻ này giống như là đang giao phó toàn bộ tài sản của mình cho người khác một cách đầy trịnh trọng.
Nhưng thực ra những thứ này quả thực cũng chính là toàn bộ tài sản của Mộc Dương.
Mộc Dương cứ như thế đeo giỏ rau lợn lớn đi thẳng về nhà.
Mộc Dương vừa về, còn chưa kịp nhìn nhìn rõ tình hình trong gia đình liền nghe thấy tiếng Dương Thục Phương mắng: “Bảo chúng mày ở nhà trông nhà cũng không xong, đứa nào cũng giỏi rồi, đến cơm cũng không biết đường mà nấu! Bọn tao về nhà còn phải phục vụ chúng mày!”
“Thật sự coi mình là tổ tông hay sao?”
Mộc Hoan liền ấm ức nói: “Bà nội, việc này cũng không thể trách cháu được, Mộc Dương chạy đi đâu từ sáng không thấy, đến bây giờ vẫn chưa về, cháu phải làm thế nào chứ, cháu còn phải trông em nữa.”
Mộc Hoan đẩy sạch trách nhiệm trên người mình.
Mộc Dương nghe rõ ràng liền trực tiếp nói một câu: “Nếu em không phải đi cắt rau lợn thì bận đến mức phải đi ra ngoài sao? Em còn muốn trốn ở nhà cơ mà. Bây giờ rau lợn mọi người đều tranh nhau lấy, hơn nữa lại thấp nên khó cắt, em còn phải lên trên núi Tiểu Ba để cắt rau lợn. Hay là ngày mai em ở nhà trông em bé, chị đi cắt rau lợn nhé?”
Mộc Hoan nghe xong câu này, không cần nghĩ mà trực tiếp phủ nhận: “Tao không đi.”
Việc cắt rau lợn này vừa mệt vừa không mấy vui vẻ.
Nói không chừng còn có bọ hoặc rắn ở trong rau lợn.
Cô ta mới không muốn đi.
Mộc Hoan nói đến đây, Mộc Dương cười như không cười nói một cậu: “Thế chị Mộc Hoan đừng có nói những lời mỉa mai như vậy. Hơn nữa chúng ta không phải đã bàn bạc rõ việc này rồi sao? Em đi cắt rau lợn, chị ở nhà nấu cơm. Sao đến bây giờ chị vẫn chưa nấu cơm thế?”
Măng trúc được Mộc Dương dùng lá trúc lớn gói lại ôm vào trong ngực, sau đó Lôi Hướng Dương chia cho Mộc Dương một ít rau lợn.
Hai người từ từ đi xuống núi.
Mặc dù thân thể này sớm đã quen với công việc đồng áng. Nhưng Mộc Dương vẫn tỏ ra rất mệt mỏi.
Hai quai giỏ đè chặt vào vai, vừa nặng vừa đau.
Bởi vì giỏ đeo quá nặng nên cả người chỉ có thể nghiêng về phía trước để cân bằng trọng tâm.
Lúc này Mộc Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao rất nhiều người già ở nông thôn đều bị gù lưng.
Đó chính là bởi vì lúc còn trẻ đã phải làm quá nhiều việc rồi.
Mang vác quá nhiều vật nặng.
Cột sống sớm đã quen với việc bị uốn cong này.
Mộc Dương khẽ thở dài một tiếng, sau đó đặt ra mục tiêu cho mình là kiên quyết không thể trở thành loại người đó! Kiên quyết không thể trở thành một người phụ nữ nông thôn! Kiên quyết phải thoát nghèo và trở thành một người giàu có!
Lôi Hướng Dương nghiêng đầu nhìn Mộc Dương một cái, nhìn thấy bộ dạng Mộc Dương bỗng nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu, chỉ cảm thấy bản thân có chút bối rối không rõ Mộc Dương đang muốn làm cái gì?
Dù sao trong ấn tượng của Lôi Hướng Dương thì Mộc Dương là một cô gái rất trầm mặc ít nói, không có triển vọng gì lớn đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Lôi Hướng Dương thực sự cảm thấy dáng vẻ bây giờ Mộc Dương càng khiến người người ta yêu mến hơn.
Mộc Dương để lại hết mấy cây nấm mà mình đã hái được cho Lôi Hướng Dương: “Dù sao những thứ này tôi mang về cũng không ăn được một miếng, cậu giữ lấy mà ăn đi. Còn măng trúc, cậu chỉ cần phơi ở nơi thoáng gió là được.” “Ngoài ra tôi cũng hái được một ít hoa ve sầu, đem về mà phơi khô. Đến lúc đó tìm hiệu thuốc nào đó xem có bán được không, mấy thứ này rất hiếm đấy.” Mộc Dương cẩn thận nhét hết mấy gói lá cây vào trong n.g.ự.c Lôi Hướng Dương
Dáng vẻ này giống như là đang giao phó toàn bộ tài sản của mình cho người khác một cách đầy trịnh trọng.
Nhưng thực ra những thứ này quả thực cũng chính là toàn bộ tài sản của Mộc Dương.
Mộc Dương cứ như thế đeo giỏ rau lợn lớn đi thẳng về nhà.
Mộc Dương vừa về, còn chưa kịp nhìn nhìn rõ tình hình trong gia đình liền nghe thấy tiếng Dương Thục Phương mắng: “Bảo chúng mày ở nhà trông nhà cũng không xong, đứa nào cũng giỏi rồi, đến cơm cũng không biết đường mà nấu! Bọn tao về nhà còn phải phục vụ chúng mày!”
“Thật sự coi mình là tổ tông hay sao?”
Mộc Hoan liền ấm ức nói: “Bà nội, việc này cũng không thể trách cháu được, Mộc Dương chạy đi đâu từ sáng không thấy, đến bây giờ vẫn chưa về, cháu phải làm thế nào chứ, cháu còn phải trông em nữa.”
Mộc Hoan đẩy sạch trách nhiệm trên người mình.
Mộc Dương nghe rõ ràng liền trực tiếp nói một câu: “Nếu em không phải đi cắt rau lợn thì bận đến mức phải đi ra ngoài sao? Em còn muốn trốn ở nhà cơ mà. Bây giờ rau lợn mọi người đều tranh nhau lấy, hơn nữa lại thấp nên khó cắt, em còn phải lên trên núi Tiểu Ba để cắt rau lợn. Hay là ngày mai em ở nhà trông em bé, chị đi cắt rau lợn nhé?”
Mộc Hoan nghe xong câu này, không cần nghĩ mà trực tiếp phủ nhận: “Tao không đi.”
Việc cắt rau lợn này vừa mệt vừa không mấy vui vẻ.
Nói không chừng còn có bọ hoặc rắn ở trong rau lợn.
Cô ta mới không muốn đi.
Mộc Hoan nói đến đây, Mộc Dương cười như không cười nói một cậu: “Thế chị Mộc Hoan đừng có nói những lời mỉa mai như vậy. Hơn nữa chúng ta không phải đã bàn bạc rõ việc này rồi sao? Em đi cắt rau lợn, chị ở nhà nấu cơm. Sao đến bây giờ chị vẫn chưa nấu cơm thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.