Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Chương 48:

Cổ Cẩn Mạt

06/01/2025

Các vị phu nhân đều cười hưởng ứng, đùa rằng Cố Tâm Đường chính là "phú bà" của gia đình, khiến không khí Tết ấm cúng hẳn lên.

Tô Mai nghiến răng tức giận, hận không thể xé nát Dương Tĩnh Nhược. "Mình chỉ lo tổ chức bữa cơm đoàn viên, lại không nghĩ tới việc phát lì xì, để tiện nhân kia cướp hết ánh hào quang, còn tạo được hình ảnh hiền đức trước mặt Đốc quân."

Dương Tĩnh Nhược đưa cho Phó Thịnh Thế một chiếc bút máy nhập khẩu. Cậu nhận bút, cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn Dương phu nhân, con rất thích."

Phó Thịnh Thế là người thừa kế mặc định của quân đội nhà họ Phó, nên dù là thiếp của ông cụ hay thiếp của Phó Tông Minh, ai cũng đều xem cậu là chủ nhân tương lai.

"Đây là ý của cha con, dì chỉ thay mặt trao lại." Dương Tĩnh Nhược mỉm cười nói.

Phó Thịnh Thế quay sang Phó Tông Minh, kính cẩn cúi đầu: "Con cảm ơn cha."

Phó Tông Minh vỗ vai cậu, nói: "Giữ kỹ món quà này. Hy vọng con dùng nó để viết nên một giang sơn gấm vóc khác biệt."

Anh quay sang Dương Tĩnh Nhược: "Cô muốn gì cứ nói đi."

"Yêu cầu gì Đốc quân cũng đồng ý sao?" Dương Tĩnh Nhược hỏi.

Phó Tông Minh nhướng mày: "Chỉ cần là tôi làm được."

Dương Tĩnh Nhược cười nhẹ: "Tôi đâu thể bắt anh hái sao, lấy trăng cho tôi. Chỉ cần… cho tôi ba ngày phép về thăm nhà mẹ đẻ là được."



Phó Tông Minh gật đầu: "Chuẩn y."

Tô Mai làm nũng: "Tôi cũng muốn về nhà để chúc Tết cha mẹ."

Phó Tông Minh liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: "Chẳng ai cấm cô về nhà cả."

Tô Mai tiếp tục: "Nhưng tôi muốn ở lại nhà mẹ đẻ ba ngày."

Sắc mặt Phó Tông Minh lập tức tối sầm: "Đây là phủ Đốc quân, không phải chợ tự do."

Nghe vậy, Tô Mai không dám hó hé thêm, chỉ hậm hực liếc nhìn Dương Tĩnh Nhược.

Dương Tĩnh Nhược mỉm cười, nhướng mày đáp lại, không chút e dè.

Ánh mắt Phó Tông Minh lại lần nữa dừng trên người Cố Tâm Đường. Anh thấy cô chỉ chăm chú đút cơm cho con trai mình, từ đầu đến cuối không thèm nhìn anh dù chỉ một lần.

Trong lòng Phó Tông Minh dấy lên cảm giác khó chịu. Cô lúc nào cũng xem anh như không khí, chẳng lẽ người kia thật sự quan trọng hơn anh?

Phó Diên Thanh và Phó Diên Tranh gọi lớn:

"Lâm Nhi, cha sắp đi rồi, mau lại đây chúc cha năm mới đi!"

Lúc này, Cố Tâm Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Phó Tông Minh. Hai ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc, nhưng ngay lập tức, Cố Tâm Đường bình thản thu lại ánh nhìn, dịu dàng nói với Thịnh Lâm: "Lâm Nhi, nói tạm biệt với cha đi, chúc cha năm mới vui vẻ."



Thịnh Lâm ngoan ngoãn chúc mừng năm mới với cha mình. Sau đó, Phó Tông Minh rời khỏi hoa sảnh, không quay đầu lại.

Phó Tông Minh vừa đi khỏi, không khí trong phòng trở nên náo nhiệt hơn.

Dương Tĩnh Nhược nhích đến chỗ vừa rồi Phó Tông Minh ngồi, sát cạnh Tô Mai. Cô ta thì thầm chỉ đủ để hai người nghe: "Thân thể cô dạo này điều dưỡng thế nào rồi?"

Tô Mai phản ứng ngay lập tức, hậm hực nói:

"Liên quan gì đến cô?"

Dương Tĩnh Nhược nhếch môi cười nhạt: "Cô nghĩ tôi rảnh rỗi quan tâm cô sao? Tôi chỉ nói thẳng một điều, đừng uống thuốc nữa, vô ích thôi."

Tô Mai nhíu mày, cảnh giác: "Cô có ý gì?"

Dương Tĩnh Nhược nhìn cô, cười lạnh: "Tốt nhất cô nên đến Lan Hiên hỏi xem, người đó có thể cho cô câu trả lời."

Tô Mai bặm môi, đưa tay đặt lên bụng mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Tĩnh Nhược: "Rốt cuộc cô biết gì?"

Dương Tĩnh Nhược đáp: "Tôi chỉ biết những gì liên quan đến tôi. Còn cô, đi hỏi Lan Thanh Như mà xem, tại sao năm xưa cô mất đứa con? Và tại sao bây giờ cô phải uống thuốc điều dưỡng thân thể."

Tô Mai nghiến răng, phản kích: "Chẳng phải cô cũng mất con, cũng đang phải uống thuốc đó sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook