Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Chương 5: Gươm Sắc Đoạt Tình (2)

Cổ Cẩn Mạt

24/12/2024

Trong lòng anh thoáng lo lắng, thầm nghĩ có phải đêm qua anh làm cô quá sức, khiến cô bị tổn thương hay không.

Không đợi Cố Tâm Đường trả lời, Lan Thanh Như đã cười nói:

“Đốc quân không cần lo. Đó không phải thuốc chữa bệnh.

Nói mới nhớ, em cũng muốn trách anh mấy câu. Anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc, em Tâm Đường vừa mới tới đây, em sợ muội em ấy chưa quen khí hậu, nên sáng nay đã sai người nấu một bát canh bổ cho muội ấy bồi bổ.”

Cố Tâm Đường không rõ bát canh đen sì đó là gì, nhưng đoán có lẽ là thuốc tránh thai.

Tuy nhiên, cô cũng không quá bận tâm, vì vốn dĩ cô chẳng muốn sinh con.

“Cảm ơn phu nhân đã quan tâm!”

Cố Tâm Đường khẽ nói lời cảm ơn, ánh mắt nhìn về phía Lan Thanh Như.

Lan Thanh Như mỉm cười, dịu dàng nói: “Em nói gì vậy. Em từ Thượng Hải xa xôi gả đến Long Thành, tất nhiên cần có thời gian thích nghi.

Có gì cần cứ nói với tôi, mau chóng quen với khí hậu và điều kiện sống ở đây, sớm sinh cho Đốc quân một đứa con.

Dù sao, con cái của Đốc quân hiện giờ cũng ít ỏi, sau này đều phải nhờ vào em cả.”



Cố Tâm Đường cố gắng chịu đựng cơn đau nhói từ thuốc bôi.

Một lát sau khi thuốc được thoa lên, cơn đau như có thứ gì đó chui vào da, làm cô cảm giác nhức nhối đến tận xương tủy.

Phó Tông Minh nhíu mày, đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, giọng lo lắng: “Sao lại nóng như vậy?”

Anh quay ra ngoài, trầm giọng: “Tiêu Thần Hy, vào đây.”

Quân y Tiêu Thần Hy mang theo hộp thuốc bước vào, nhanh chóng khám cho cô.

“Chuyện gì xảy ra?” Giọng Phó Tông Minh lạnh lẽo đầy bực tức.

Tiêu Thần Hy liếc nhìn Phó Tông Minh, chậm rãi đáp: “Đốc quân đừng lo, Tứ phu nhân không có gì đáng ngại.”

“Không đáng ngại mà lại sốt sao?”

Tiêu Thần Hy không dám nói thẳng sự thật, đành qua loa: “Tôi sẽ kê thêm một liều thuốc hạ sốt, uống xong là ổn thôi.”

Sau khi uống thuốc hạ sốt, Cố Tâm Đường dần thiếp đi.

Trong thư phòng, Phó Tông Minh nhìn Tiêu Thần Hy, ánh mắt lạnh lẽo: “Có gì thì nói thẳng.”

Tiêu Thần Hy ho khan một tiếng, chần chừ một lúc rồi nói: “Cậu... đêm qua đã làm bao nhiêu lần vậy?”



Phó Tông Minh tức giận, chộp lấy chiếc gạt tàn, định ném thẳng vào Tiêu Thần Hy:

“Tiêu Thần Hy, đừng có nói linh tinh!”

Tiêu Thần Hy giơ tay đầu hàng, tìm cách nói khéo: “Cô ấy có vẻ đã uống thuốc tránh thai khi bụng còn đói.

Tôi không biết chuyện này nên vẫn kê thuốc điều trị vết thương. Hai loại thuốc xung khắc nhau, dẫn đến sốt.”

Khuôn mặt Phó Tông Minh sầm xuống, quai hàm căng cứng.

Chiếc gạt tàn trên tay anh cuối cùng bị ném mạnh vào tường, vỡ tan thành từng mảnh.

Là bạn thân lâu năm, Tiêu Thần Hy hiểu rõ cảm xúc hiện tại của Phó Tông Minh.

Anh nghĩ, chẳng phải Cố Tâm Đường đã từng tìm cách tự tử để tránh phải làm thiếp sao? Có lẽ vì vậy cô mới uống thuốc tránh thai.

Nhưng trong đầu Phó Tông Minh lại nảy ra một suy nghĩ khác: liệu có phải bát "canh bổ" mà Lan Thanh Như đưa cho Cố Tâm Đường có vấn đề?

Dù không có bằng chứng, anh cũng nghi ngờ. Bao năm qua, mọi việc trong nội phủ đều do Lan Thanh Như quản lý, nhưng Cố Tâm Đường lại khác. Sao dám cô ta dám ép cô ấy uống thuốc tránh thai?

Vết thương của Cố Tâm Đường kéo dài đến hơn nửa tháng mới bắt đầu lành. Thời gian thấm thoát trôi, mùa thu dần qua, khí trời chuyển lạnh, cánh tay bị bỏng của cô cũng đã kết vảy, bắt đầu phục hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook