Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái
Chương 13: Khuyến Khích Tranh Sủng
Cổ Cẩn Mạt
30/12/2024
Yến Tử vội nhéo đầu ngón tay của Tiểu Hồng, ra hiệu cô im miệng.
Khi vừa bước ra khỏi cửa, Lan Thanh Như đã gọi người đến tập trung ba người phụ nữ còn lại ở Lan Hiên.
Lan Thanh Như lớn hơn Phó Tông Minh bốn tuổi, vốn là chị dâu của anh. Mười năm trước, khi Đại soái và con trai cả nhà họ Phó hy sinh trên chiến trường, Lan Thanh Như mới 22 tuổi, còn con trai cô khi đó chưa đầy ba tuổi, trong bụng lại đang mang thai đứa thứ hai.
Trước tình thế hiểm nghèo, Phu nhân nhà họ Phó và nhà họ Lan bàn bạc, quyết định duy nhất để giữ vững binh quyền nhà họ Phó là gả Lan Thanh Như cho Phó Tông Minh ngay khi anh trở về. Vì vậy, Lan Thanh Như trở thành vợ trên danh nghĩa của Phó Tông Minh.
Tính đến nay, hai người đã làm vợ chồng mười năm, nhưng vẫn như hai đường thẳng song song, chỉ giữ vẻ bề ngoài hòa thuận.
Thế lực nhà họ Lan những năm gần đây bị Phó Tông Minh thu hẹp đáng kể. Cha và anh trai cô ta luôn đặt kỳ vọng vào con trai cô ta, nhưng Phó Tông Minh vẫn nắm chặt binh quyền nhà họ Phó, không hề có ý định nâng đỡ hay đào tạo cho con trai cô ta.
Đại phu nhân Mục Thu Vũ là nha hoàn hồi môn của Lan Thanh Như, cũng là người do chính tay cô ta an bài vào phòng của Phó Tông Minh. Trong ba người vợ lẽ, chỉ có cô ta sinh được một đứa con trai năm nay năm tuổi, nhưng tư chất bình thường, không có gì đáng lo.
Nhị phu nhân Dương Tĩnh Nhược là con gái của một thương gia giàu có ở Long Thành, còn Tam phu nhân Tô Mai, xuất thân từ một gia đình quyền thế trong quân đội, hiện tại địa vị nhà mẹ đẻ còn cao hơn cả nhà họ Lan. Đây cũng là lý do khiến Tô Mai kiêu ngạo, ngang ngược.
Lan Thanh Như nhìn lướt qua mấy người phụ nữ trước mặt, cười lạnh: "Mấy người, ngoài việc bắt nạt nhau ra thì còn làm được trò trống gì? Người ta mới vào phủ, chưa được bao lâu đã hơn hẳn mấy người rồi.”
“Tô Mai bình thường chẳng phải cô rất giỏi khẩu chiến sao? Hôm nay sao lại để người ta nói cho không còn lời nào? Giờ thì nhận ra mình không có bản lĩnh rồi chứ?"
Tô Mai hậm hực đáp: "Tôi khinh thường cái kiểu mèo mả gà đồng của cô ta, thật đáng ghê tởm!"
Lan Thanh Như cười nhạt: "Được, nếu cô thấy mình cao thượng, thì cả đời này đừng mong có con. Cô cứ ở vậy trong hậu viện này mà sống đến già đi."
"Trong số các bà vợ lẽ của lão soái, chỉ cần ai sinh được con cho nhà họ Phó, thì đều được ở lại phủ này, cơm no áo ấm."
Nghe vậy, mắt Tô Mai đỏ lên, bức xúc nói: "Tôi thì có cách gì chứ? Trước khi con tiện nhân đó vào cửa, Đốc quân cũng không ghé qua hậu viện. Giờ thì sao, có cô ta rồi, còn đến lượt chúng tôi chắc?"
Cô ta nói thêm, giọng đầy uất ức, "Cô là phu nhân Đốc quân danh chính ngôn thuận, mà còn chẳng làm gì được anh ta, thế mà còn mặt mũi đi mắng tôi."
Lan Thanh Như giận đến nỗi đập tay lên bàn, quát lớn: "Cô dám cãi lại tôi à? Tôi tốn công khuyên bảo là vì ai chứ? Mấy người không biết động não một chút được sao? Hôm nay rõ ràng là cô ta đã làm phật ý Đốc quân, đây chính là cơ hội của các cô. Bây giờ không nắm lấy, sau này đừng có đến khóc lóc trách tôi không lo cho các cô."
Khi vừa bước ra khỏi cửa, Lan Thanh Như đã gọi người đến tập trung ba người phụ nữ còn lại ở Lan Hiên.
Lan Thanh Như lớn hơn Phó Tông Minh bốn tuổi, vốn là chị dâu của anh. Mười năm trước, khi Đại soái và con trai cả nhà họ Phó hy sinh trên chiến trường, Lan Thanh Như mới 22 tuổi, còn con trai cô khi đó chưa đầy ba tuổi, trong bụng lại đang mang thai đứa thứ hai.
Trước tình thế hiểm nghèo, Phu nhân nhà họ Phó và nhà họ Lan bàn bạc, quyết định duy nhất để giữ vững binh quyền nhà họ Phó là gả Lan Thanh Như cho Phó Tông Minh ngay khi anh trở về. Vì vậy, Lan Thanh Như trở thành vợ trên danh nghĩa của Phó Tông Minh.
Tính đến nay, hai người đã làm vợ chồng mười năm, nhưng vẫn như hai đường thẳng song song, chỉ giữ vẻ bề ngoài hòa thuận.
Thế lực nhà họ Lan những năm gần đây bị Phó Tông Minh thu hẹp đáng kể. Cha và anh trai cô ta luôn đặt kỳ vọng vào con trai cô ta, nhưng Phó Tông Minh vẫn nắm chặt binh quyền nhà họ Phó, không hề có ý định nâng đỡ hay đào tạo cho con trai cô ta.
Đại phu nhân Mục Thu Vũ là nha hoàn hồi môn của Lan Thanh Như, cũng là người do chính tay cô ta an bài vào phòng của Phó Tông Minh. Trong ba người vợ lẽ, chỉ có cô ta sinh được một đứa con trai năm nay năm tuổi, nhưng tư chất bình thường, không có gì đáng lo.
Nhị phu nhân Dương Tĩnh Nhược là con gái của một thương gia giàu có ở Long Thành, còn Tam phu nhân Tô Mai, xuất thân từ một gia đình quyền thế trong quân đội, hiện tại địa vị nhà mẹ đẻ còn cao hơn cả nhà họ Lan. Đây cũng là lý do khiến Tô Mai kiêu ngạo, ngang ngược.
Lan Thanh Như nhìn lướt qua mấy người phụ nữ trước mặt, cười lạnh: "Mấy người, ngoài việc bắt nạt nhau ra thì còn làm được trò trống gì? Người ta mới vào phủ, chưa được bao lâu đã hơn hẳn mấy người rồi.”
“Tô Mai bình thường chẳng phải cô rất giỏi khẩu chiến sao? Hôm nay sao lại để người ta nói cho không còn lời nào? Giờ thì nhận ra mình không có bản lĩnh rồi chứ?"
Tô Mai hậm hực đáp: "Tôi khinh thường cái kiểu mèo mả gà đồng của cô ta, thật đáng ghê tởm!"
Lan Thanh Như cười nhạt: "Được, nếu cô thấy mình cao thượng, thì cả đời này đừng mong có con. Cô cứ ở vậy trong hậu viện này mà sống đến già đi."
"Trong số các bà vợ lẽ của lão soái, chỉ cần ai sinh được con cho nhà họ Phó, thì đều được ở lại phủ này, cơm no áo ấm."
Nghe vậy, mắt Tô Mai đỏ lên, bức xúc nói: "Tôi thì có cách gì chứ? Trước khi con tiện nhân đó vào cửa, Đốc quân cũng không ghé qua hậu viện. Giờ thì sao, có cô ta rồi, còn đến lượt chúng tôi chắc?"
Cô ta nói thêm, giọng đầy uất ức, "Cô là phu nhân Đốc quân danh chính ngôn thuận, mà còn chẳng làm gì được anh ta, thế mà còn mặt mũi đi mắng tôi."
Lan Thanh Như giận đến nỗi đập tay lên bàn, quát lớn: "Cô dám cãi lại tôi à? Tôi tốn công khuyên bảo là vì ai chứ? Mấy người không biết động não một chút được sao? Hôm nay rõ ràng là cô ta đã làm phật ý Đốc quân, đây chính là cơ hội của các cô. Bây giờ không nắm lấy, sau này đừng có đến khóc lóc trách tôi không lo cho các cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.