Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái
Chương 50: Quá Ngoan Ngoãn
Cổ Cẩn Mạt
06/01/2025
Chồng cô ta là Liên Thành, tuy xuất thân bình thường, nhưng lại rất giỏi giang, đối xử với cô ta vô cùng tốt.
Suốt nhiều năm kết hôn, nhà họ không hề có một thị thiếp nào.
Lần này, vì Liên Thành lập công và Phó Diên Tranh bị sảy thai, cả gia đình họ được Phó Tông Minh đón về phủ Đốc quân, còn được sắp xếp ở một viện ba gian tốt nhất.
Khi đến cổng, bọn họ nhìn thấy một bà gác cổng đang vò tay, đi vòng quanh, miệng lẩm bẩm gì đó.
Cố Tâm Đường nhìn bà ta, cố tình nói cho Phó Diên Tranh nghe: "Bà ấy trông giống người gác cổng ở Lan Hiên nhỉ?"
Phó Diên Tranh gọi bà ta lại, nhưng chưa kịp hỏi gì thì bà đã quỳ xuống cầu xin Tứ phu nhân và Đại tiểu thư truyền lời giúp đến Đốc quân.
"Chuyện gì? Cứ từ từ mà nói." Phó Diên Tranh hỏi.
Bà kể hết mọi chuyện ở Lan Hiên, vừa nói vừa lau nước mắt: "Nếu không ngăn lại, e rằng sẽ có án mạng."
Cố Tâm Đường nói: "Hay là báo cho Thiếu gia Thịnh trước, bảo cậu ấy ngăn lại. Sau đó hẵng thông báo cho Đốc quân?"
Phó Diên Tranh gật đầu, bảo cô hầu của mình vào gọi Phó Thịnh Thế, đồng thời cử người đi tìm Phó Tông Minh.
Khi Phó Thịnh Thế chạy đến Lan Hiên, Tô Mai đã kéo tóc Lan Thanh Như, đẩy cô ta ngã xuống đất và tát tới tấp.
"Dừng lại!"
Cậu thiếu niên gầm lên, tiến đến kéo Tô Mai ra, đỡ mẹ mình dậy. Ánh mắt cậu tối sầm, tràn đầy sát khí, lạnh lùng nhìn Tô Mai: "Ai cho dì lá gan đó?"
Tô Mai lúc này cũng không khá hơn là bao. Tóc cô ta bị Lan Thanh Như túm rối tung, mặt bị móng tay dài của đối thủ cào một vệt rách. Cô ta chỉ vào Lan Thanh Như, hét lên với Phó Thịnh Thế: "Cậu thử hỏi xem cô ta đã làm gì với tôi?"
Phó Thịnh Thế lạnh lùng nói: "Dù mẹ tôi có làm gì, cũng không đến lượt dì ra tay. Người đâu, bắt dì ta lại!"
Tô Mai giận dữ: "Cậu dám sao?"
Phó Thịnh Thế nhìn cô ta bằng ánh mắt băng lạnh: "Có gì mà tôi không dám? Người đâu!"
Hai tùy tùng của cậu tiến lên, nhưng thực sự không dám chạm vào Tô Mai, chỉ khẽ nói: "Tam phu nhân, đừng làm khó chúng tôi."
Người được phái đi tìm Phó Tông Minh vẫn không thấy tung tích của anh.
Phủ Đốc quân rộng như mê cung, không có mục tiêu rõ ràng, muốn tìm một người không phải chuyện dễ.
Bọn họ đến Đông viện trước, nhưng lính gác ở cổng nói rằng không thấy Đốc quân quay lại.
Vậy anh đang ở đâu?
Cố Tâm Đường không thể để Lâm Nhi bị lạnh. Biết Lan Hiên hiện đã có Phó Thịnh Thế, chắc không xảy ra án mạng, cô liền đưa cậu bé trở về Hải Đường viện.
Khi vừa vào cửa, cô giật mình. Phó Tông Minh đang nằm trên chiếc ghế sofa da cao kiểu Baroque, lật xem một cuốn sách ảnh.
"Anh làm gì ở đây?" Cố Tâm Đường kinh ngạc hỏi.
Phó Tông Minh lúc này mới ngồi thẳng lưng, nhìn người phụ nữ trước mặt, nhướng mày hỏi: "Anh không thể đến đây à?"
Cố Tâm Đường trong lòng thầm mỉa mai, nhưng ngoài mặt chỉ nhã nhặn nói: "Đương nhiên là anh đến được. Cả phủ Đốc quân này đều là của anh, anh muốn đi đâu thì ai dám ngăn cản?"
Phó Tông Minh nhếch môi cười, nhẹ nhàng đáp: "Em hoàn toàn có thể quản anh, nhưng lại chẳng thèm quản."
Cố Tâm Đường á khẩu: Tên này đúng là thần kinh! Có cần gọi bác sĩ quân y không?
Trong Hải Đường Viện lúc này chỉ có Tử Quyên hầu hạ, Tiểu Hồng và Yến Tử không thấy bóng dáng đâu. Cố Tâm Đường đưa mắt nhìn Tử Quyên, cũng không thấy hai phó quan thường đi theo Phó Tông Minh xuất hiện.
"Đốc quân, anh mau qua Lan Hiên xem thử đi! Bên đó hình như xảy ra chuyện rồi." Cô nhìn anh, nói.
Nụ cười trên mặt Phó Tông Minh thoáng chùng xuống, anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Cố Tâm Đường đáp: "Em không rõ lắm. Đại tiểu thư cho người tìm anh khắp nơi mà không thấy, thiếu gia Thịnh đã qua đó rồi. Anh nhanh đi xem, đừng để xảy ra án mạng."
Suốt nhiều năm kết hôn, nhà họ không hề có một thị thiếp nào.
Lần này, vì Liên Thành lập công và Phó Diên Tranh bị sảy thai, cả gia đình họ được Phó Tông Minh đón về phủ Đốc quân, còn được sắp xếp ở một viện ba gian tốt nhất.
Khi đến cổng, bọn họ nhìn thấy một bà gác cổng đang vò tay, đi vòng quanh, miệng lẩm bẩm gì đó.
Cố Tâm Đường nhìn bà ta, cố tình nói cho Phó Diên Tranh nghe: "Bà ấy trông giống người gác cổng ở Lan Hiên nhỉ?"
Phó Diên Tranh gọi bà ta lại, nhưng chưa kịp hỏi gì thì bà đã quỳ xuống cầu xin Tứ phu nhân và Đại tiểu thư truyền lời giúp đến Đốc quân.
"Chuyện gì? Cứ từ từ mà nói." Phó Diên Tranh hỏi.
Bà kể hết mọi chuyện ở Lan Hiên, vừa nói vừa lau nước mắt: "Nếu không ngăn lại, e rằng sẽ có án mạng."
Cố Tâm Đường nói: "Hay là báo cho Thiếu gia Thịnh trước, bảo cậu ấy ngăn lại. Sau đó hẵng thông báo cho Đốc quân?"
Phó Diên Tranh gật đầu, bảo cô hầu của mình vào gọi Phó Thịnh Thế, đồng thời cử người đi tìm Phó Tông Minh.
Khi Phó Thịnh Thế chạy đến Lan Hiên, Tô Mai đã kéo tóc Lan Thanh Như, đẩy cô ta ngã xuống đất và tát tới tấp.
"Dừng lại!"
Cậu thiếu niên gầm lên, tiến đến kéo Tô Mai ra, đỡ mẹ mình dậy. Ánh mắt cậu tối sầm, tràn đầy sát khí, lạnh lùng nhìn Tô Mai: "Ai cho dì lá gan đó?"
Tô Mai lúc này cũng không khá hơn là bao. Tóc cô ta bị Lan Thanh Như túm rối tung, mặt bị móng tay dài của đối thủ cào một vệt rách. Cô ta chỉ vào Lan Thanh Như, hét lên với Phó Thịnh Thế: "Cậu thử hỏi xem cô ta đã làm gì với tôi?"
Phó Thịnh Thế lạnh lùng nói: "Dù mẹ tôi có làm gì, cũng không đến lượt dì ra tay. Người đâu, bắt dì ta lại!"
Tô Mai giận dữ: "Cậu dám sao?"
Phó Thịnh Thế nhìn cô ta bằng ánh mắt băng lạnh: "Có gì mà tôi không dám? Người đâu!"
Hai tùy tùng của cậu tiến lên, nhưng thực sự không dám chạm vào Tô Mai, chỉ khẽ nói: "Tam phu nhân, đừng làm khó chúng tôi."
Người được phái đi tìm Phó Tông Minh vẫn không thấy tung tích của anh.
Phủ Đốc quân rộng như mê cung, không có mục tiêu rõ ràng, muốn tìm một người không phải chuyện dễ.
Bọn họ đến Đông viện trước, nhưng lính gác ở cổng nói rằng không thấy Đốc quân quay lại.
Vậy anh đang ở đâu?
Cố Tâm Đường không thể để Lâm Nhi bị lạnh. Biết Lan Hiên hiện đã có Phó Thịnh Thế, chắc không xảy ra án mạng, cô liền đưa cậu bé trở về Hải Đường viện.
Khi vừa vào cửa, cô giật mình. Phó Tông Minh đang nằm trên chiếc ghế sofa da cao kiểu Baroque, lật xem một cuốn sách ảnh.
"Anh làm gì ở đây?" Cố Tâm Đường kinh ngạc hỏi.
Phó Tông Minh lúc này mới ngồi thẳng lưng, nhìn người phụ nữ trước mặt, nhướng mày hỏi: "Anh không thể đến đây à?"
Cố Tâm Đường trong lòng thầm mỉa mai, nhưng ngoài mặt chỉ nhã nhặn nói: "Đương nhiên là anh đến được. Cả phủ Đốc quân này đều là của anh, anh muốn đi đâu thì ai dám ngăn cản?"
Phó Tông Minh nhếch môi cười, nhẹ nhàng đáp: "Em hoàn toàn có thể quản anh, nhưng lại chẳng thèm quản."
Cố Tâm Đường á khẩu: Tên này đúng là thần kinh! Có cần gọi bác sĩ quân y không?
Trong Hải Đường Viện lúc này chỉ có Tử Quyên hầu hạ, Tiểu Hồng và Yến Tử không thấy bóng dáng đâu. Cố Tâm Đường đưa mắt nhìn Tử Quyên, cũng không thấy hai phó quan thường đi theo Phó Tông Minh xuất hiện.
"Đốc quân, anh mau qua Lan Hiên xem thử đi! Bên đó hình như xảy ra chuyện rồi." Cô nhìn anh, nói.
Nụ cười trên mặt Phó Tông Minh thoáng chùng xuống, anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Cố Tâm Đường đáp: "Em không rõ lắm. Đại tiểu thư cho người tìm anh khắp nơi mà không thấy, thiếu gia Thịnh đã qua đó rồi. Anh nhanh đi xem, đừng để xảy ra án mạng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.