Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 48: Chạy Nạn

Nhất Chi Đằng La

01/07/2024

Ngay sau đó, Vân Sơn nhanh chóng vọt lại đây, kéo cô ra, trên gương mặt vuông chữ quốc lúc này toàn là vẻ chán ghét, cả người che chắn kín mít trước kho lương thực, sợ là chậm một bước thì lương thực sẽ bị Vân Sở Lại nuốt mất.

Vân Sở Lại bị đẩy, lảo đảo hai bước, cô nâng mắt chăm chú nhìn Vân Sơn một lúc lâu sau đó môi đỏ mọng khẽ cong lên, ẩn chứa vẻ châm biếm.

“Nhìn cái gì? Có tin tao đánh mày không?!” Không biết có phải bị biểu cảm của Vân Sở Lại chọc giận hay không, Vân Sơn giận dữ không thôi, nhấc tay lên định đánh lên mặt Vân Sở Lại.

Dáng người ông ta cao lớn khôi ngô, cái tay giơ lên kia trông khá đáng sợ.

Ánh mắt Vân Sở Lại lạnh như băng, tay đặt sau lưng vừa định cử động, định lấy mã tấu từ trong ba lô tinh thần ra.

Đời này dù nói thế nào cô cũng là người có số mệnh hơn người, còn sợ một ông già ở nông thôn chắc?

Nhưng mà cô chưa kịp ra tay thì một thân hình rắn chắc đã chắn trước mặt cô, sau đó một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, mặt Tống Quế Anh lệch hẳn sang một bên, tóc tai tán loạn, trông rất giống một bà điên.

Vân Sơn nhướng mày, trừng mắt với Vân Sở Lại một cái rồi mang theo túi gạo ra ngoài.

Mặt Tống Quế Anh sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng mà, khi bà ấy quay đầu lại, câu đầu tiên vẫn là hỏi han quan tâm cô.

“Sở Lại, con không, không sao chứ?”



Ánh mắt Vân Sở Lại kinh ngạc trong thoáng chốc, một lát sau, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Tống Quế Anh, cô hít sâu một hơi, cố gắng áp chết sự tức giận trong lòng, nặn ra một nụ cười tươi: “Mẹ, con không sao, mẹ thì sao, có đau không?”

Tống Quế Anh lắc lắc đầu, khom người bắt đầu thu dọn khoai tây trên mặt đất và bột ngô trong kho lương thực.

Bà ấy nói: “Đừng trách cha con, đều do không có thức ăn làm hại, trong lòng ông ấy rất sợ.”

Vân Sở Lại không nói gì, bây giờ trong đầu cô như có gương sáng, trong nhà không chỉ không dự trữ nhiều lương thực, mà trên đường chạy nạn, chắc là Vân Sơn sẽ không chia lương thực cho cô, cho nên, cô phải tự mình nghĩ cách.

Trên người cô có một trăm đồng đại dương, phải tìm cơ hội lên trên huyện mua lương thực, bỏ vào trong ba lô tinh thần.

Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt, tuy nói có bàn tay vàng, nhưng ăn không đủ no thì còn chiến đấu với bọn quỷ tử như thế nào được?

Lúc đoàn người thu dọn xong đồ đạc, mặt trời cũng bắt đầu ló rạng nơi chân trời.

Thi thể của đám người Vân Vĩnh Thọ, Vân Tú Lan đã được chôn cất, mai táng qua loa.

Mấy người làm nghi thức chào tạm biệt đơn giản rồi cùng nhau đẩy xe bắt đầu ra đi.

Nhóm hàng xóm ở Vân Gia trang ngày xưa cũng dẫn theo người nhà, sắc mặt chết lặng, mang theo chăn đệm vá chằng vá đụp, cùng với nồi niêu bát đũa, bước lên con đường chạy nạn, đội ngũ kéo thành một hàng dài, chen chúc nhau hướng về con đường mưu sinh phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook