Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Chương 17: Đi Cùng
Nhất Chi Đằng La
28/06/2024
Tất cả tiền bạc trong nhà đều dùng để mua lương thực, hiện tại lương thực đã hết, tiền bạc đã tiêu sạch, vào huyện thành tìm công việc còn không bằng lên núi đào cỏ cây, thế nhưng bất thình lình gặp phải họa thế này, bà ấy có thể để gia đình nhỏ của con trai mình sụp đổ sao?
Vân Tú Lan nhìn Vân Vĩnh Thọ và Triệu Diệp bất tỉnh trên giường, lại nhìn đến đứa con ngang ngược của bọn họ là Vân Tiểu Thiên đứng ở bậc cửa thì lòng đau như cắt. Hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Vân Vĩnh Quý nắm chặt tay, đứng một bên, vẻ mặt đau khổ.
Tống Quế Anh hít một hơi rất sâu, bà ấy quay người chuẩn bị ra ngoài, thế nhưng vừa đi được hai bước thì bị một bàn tay hơi lạnh bắt lấy.
Đôi mắt Vân Sở Lại trong trẻo, nhìn Tống Quế Anh nói: “Mẹ, con và mẹ cùng đến huyện thành.”
Thật ra không phải cô có lòng tốt, hạng người như Vân Vĩnh Thọ này chết đi, cô cũng không hề chớp mắt một cái, chỉ là Tống Quế Anh thật sự là một người mẹ tốt, vốn dĩ cô có ý định đưa hai đồng đại dương cho bà ấy xem như báo đáp việc mình chiếm cơ thể này.
Tống Quế Anh phát giác hai đồng đại dương nằm trong lòng bàn tay mình, trong đầu bà ấy ‘ong’ lên một tiếng, có một sợi dây nào đó căng cứng trong đầu giống như bị đứt, bà ấy bụm miệng khóc thành tiếng. Tống Quế Anh cũng không biết tâm trạng của mình lúc này thế nào, bà ấy chỉ biết trong lòng chua xót, trái tim đau đớn vô cùng.
Vân Sở Lại nhìn về phía Vân Tú Lan, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: “Tìm cho tôi một bộ quần áo của chị.”
Vân Tú Lan khẽ giật mình, trong vô thức cô ta đã hỏi ngược lại: “Cô, cô muốn làm gì?”
Vân Sở Lại mím môi, nhẫn nại nói lại một lần: “Quần áo, tìm cho tôi một bộ quần áo của chị.”
Lông mày Vân Tú Lan như dựng đứng lên, trong mắt tích đầy lức giận, cô ta vừa muốn chửi ầm lên thì đã nghe thấy tiếng Tống Quế Anh nói sang: “Đi đi, đi lấy một bộ quần áo của con đưa cho em gái, tìm một bộ dày một chút.”
Vân Tú Lan tức đến mức cả người run rẩy nhưng chỉ có thể đặt chậu nước xuống, quay người bước vào phòng cạnh hầm lò.
Vân Sở Lại cũng đi vào theo, cô thấy Vân Tú Lan đang lật tới lật lui trong cái rương bằng gỗ đỏ, cô ta tìm rất lâu mới tìm ra một bộ quần áo bằng vải bông. Cô ta do dự một lúc, sau đó vẫn ném lên giường: “Đây là đồ của Vân Tú Hòa.”
Dứt lời, Vân Tú Lan cũng không đợi Vân Sở Lại nói gì mà ra ngoài với sắc mặt sa sầm.
Vân Sở Lại lưu loát cởi chiếc váy đông chất liệu nhung tơ trên người mình, mặc bộ quần áo vải bông vào, tay áo hay ống quần thì đều ngắn một đoạn, trông rất lỡ cỡ, cũng may bên trong cô vẫn mặc áo lót lông nhung nên không lạnh lắm.
Mặc dù bộ quần áo bằng vải bông này chồng chất các miếng vá nhưng được giặt sạch sẽ nên không có mùi khó chịu.
Vân Sở Lại nhanh tay xếp gọn bộ váy đông của mình, cô ôm vào ngực, đi đến cạnh hầm lò: “Đi thôi mẹ.”
Vân Tú Lan nhìn Vân Vĩnh Thọ và Triệu Diệp bất tỉnh trên giường, lại nhìn đến đứa con ngang ngược của bọn họ là Vân Tiểu Thiên đứng ở bậc cửa thì lòng đau như cắt. Hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Vân Vĩnh Quý nắm chặt tay, đứng một bên, vẻ mặt đau khổ.
Tống Quế Anh hít một hơi rất sâu, bà ấy quay người chuẩn bị ra ngoài, thế nhưng vừa đi được hai bước thì bị một bàn tay hơi lạnh bắt lấy.
Đôi mắt Vân Sở Lại trong trẻo, nhìn Tống Quế Anh nói: “Mẹ, con và mẹ cùng đến huyện thành.”
Thật ra không phải cô có lòng tốt, hạng người như Vân Vĩnh Thọ này chết đi, cô cũng không hề chớp mắt một cái, chỉ là Tống Quế Anh thật sự là một người mẹ tốt, vốn dĩ cô có ý định đưa hai đồng đại dương cho bà ấy xem như báo đáp việc mình chiếm cơ thể này.
Tống Quế Anh phát giác hai đồng đại dương nằm trong lòng bàn tay mình, trong đầu bà ấy ‘ong’ lên một tiếng, có một sợi dây nào đó căng cứng trong đầu giống như bị đứt, bà ấy bụm miệng khóc thành tiếng. Tống Quế Anh cũng không biết tâm trạng của mình lúc này thế nào, bà ấy chỉ biết trong lòng chua xót, trái tim đau đớn vô cùng.
Vân Sở Lại nhìn về phía Vân Tú Lan, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: “Tìm cho tôi một bộ quần áo của chị.”
Vân Tú Lan khẽ giật mình, trong vô thức cô ta đã hỏi ngược lại: “Cô, cô muốn làm gì?”
Vân Sở Lại mím môi, nhẫn nại nói lại một lần: “Quần áo, tìm cho tôi một bộ quần áo của chị.”
Lông mày Vân Tú Lan như dựng đứng lên, trong mắt tích đầy lức giận, cô ta vừa muốn chửi ầm lên thì đã nghe thấy tiếng Tống Quế Anh nói sang: “Đi đi, đi lấy một bộ quần áo của con đưa cho em gái, tìm một bộ dày một chút.”
Vân Tú Lan tức đến mức cả người run rẩy nhưng chỉ có thể đặt chậu nước xuống, quay người bước vào phòng cạnh hầm lò.
Vân Sở Lại cũng đi vào theo, cô thấy Vân Tú Lan đang lật tới lật lui trong cái rương bằng gỗ đỏ, cô ta tìm rất lâu mới tìm ra một bộ quần áo bằng vải bông. Cô ta do dự một lúc, sau đó vẫn ném lên giường: “Đây là đồ của Vân Tú Hòa.”
Dứt lời, Vân Tú Lan cũng không đợi Vân Sở Lại nói gì mà ra ngoài với sắc mặt sa sầm.
Vân Sở Lại lưu loát cởi chiếc váy đông chất liệu nhung tơ trên người mình, mặc bộ quần áo vải bông vào, tay áo hay ống quần thì đều ngắn một đoạn, trông rất lỡ cỡ, cũng may bên trong cô vẫn mặc áo lót lông nhung nên không lạnh lắm.
Mặc dù bộ quần áo bằng vải bông này chồng chất các miếng vá nhưng được giặt sạch sẽ nên không có mùi khó chịu.
Vân Sở Lại nhanh tay xếp gọn bộ váy đông của mình, cô ôm vào ngực, đi đến cạnh hầm lò: “Đi thôi mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.