Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Chương 31: Hoắc Trạm
Nhất Chi Đằng La
28/06/2024
Vân Sở Lại nghe anh hỏi mới lấy lại tinh thần, cô bấm mạnh vào lòng bàn tay một cái, đáy lòng cuồn cuộn như có sóng lớn, cô phải giữ bình tĩnh nói: “Trưởng quan nói đùa, làm sao tôi lại chưa từng nghe đến Hoắc Gia Quân tiếng tăm lừng lẫy?”
Dứt lời, cô đã rủ mắt xuống, há miệng ăn hai miếng cơm nhưng trong đầu lại vô cùng hỗn loạn. Tình hình hiện tại đã hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa, nỗi sợ hãi dâng lên khắp người cô, lúc này cô mới biết rốt cuộc mình đã trêu vào ai rồi.
Mặc dù quân phiệt nổi lên khắp bốn phía Cửu Châu nhưng chân chính có thể xưng hùng mạnh cũng chỉ có ba nhánh quân.
Một là Trịnh Gia Quân của nam phụ Trịnh Tự Bạch.
Hai là Hoắc Gia Quân ở Phụng Tân.
Thủ lĩnh của Hoắc Gia Quân là Hoắc Khôn Bằng, tổ tiên là quý tộc Phụng Tân, cha từng làm quan đến chức tổng đốc thủy vận, đến khi thời đại loạn lạc, Hoắc gia lợi dụng trong nhà mình có tài phú hơn người, thế lực lớn mạnh, cho dù triều đình tức giận nhưng bởi vì loạn trong giặc ngoài mà bất lực trong việc thu thuế, vì vậy nên càng nịnh nọt, lấy lòng Hoắc gia hơn.
Hoắc Khôn Bằng lần lượt đảm nhiệm chức đốc quân Phụng Tân, thăng chức lên làm đại nguyên soái hải lục quân, nắm giữ thế lực quân sự rất lớn.
Hiện tại, mặc dù thế lực của Hoắc Gia Quân đã có chỗ suy giảm, không còn trong giai đoạn cường thịnh nhất nhưng đó vẫn là thế lực lớn mạnh nhất, nơi có nhiều tỉnh thành như Phụng Tân Dĩ Nam, thế lực của bọn họ lớn mạnh đến mức chỉ cần dậm chân một cái đã khiến Cửu Châu rung động.
Theo tiểu thuyết miêu tả thì Hoắc Gia Quân trị quân rất nghiêm, tuân thủ nguyên tắc, người nhập ngũ nhiều vô số.
Mà đoàn quân chủ lực dưới trướng Hoắc Gia Quân có tám đoàn, quân đồn trú nhiều đến bốn mươi vạn người.
Hoắc Khôn Bằng chinh chiến cả đời, hiếu chiến thành nghiện, gần như được xưng tụng là ‘không chiến không vui’, hễ thế lực nào gây trở ngại cho Hoắc Gia Quân mở rộng bản đồ thì đều trở thành mục tiêu cho ông ấy công kích. Có thể nói sự hỗn loạn của Cửu Châu hiện tại có một nửa nguyên nhân đến từ Hoắc Khôn Bằng, tất nhiên cũng không thể nói ông ấy là một người xấu triệt để.
Trong tiểu thuyết, Hoắc Khôn Bằng là một nhân vật có trí có dũng, ngông cuồng và có dã tâm được mọi người tranh cãi rất nhiều.
Đúng là do ông ấy tạo nên nội chiến nhưng lúc chống Nhật, ông ấy cũng rất nghiêm túc, ông ấy giống như một thanh kiếm sắt lạnh lẽo phá vỡ tốc độ tiến công của kẻ thù, luôn che chở cho tất cả dân chúng Phụng Tân Dĩ Nam.
Dưới con mắt của những kẻ quyền quý, một thủ lĩnh quân phiệt như ông ấy chính là một kẻ điên nhưng ở trong mắt dân chúng, ông ấy lại là một người tốt.
‘Trùm điên’ Hoắc Khôn Bằng chính là cha của người đàn ông trẻ tuổi này.
Vân Sở Lại hơi ngước mắt lên, cô cẩn thận nhìn anh, rồi nhanh chóng rủ mắt xuống.
Thiếu soái Hoắc Gia Quân, Hoắc Trạm.
Dứt lời, cô đã rủ mắt xuống, há miệng ăn hai miếng cơm nhưng trong đầu lại vô cùng hỗn loạn. Tình hình hiện tại đã hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa, nỗi sợ hãi dâng lên khắp người cô, lúc này cô mới biết rốt cuộc mình đã trêu vào ai rồi.
Mặc dù quân phiệt nổi lên khắp bốn phía Cửu Châu nhưng chân chính có thể xưng hùng mạnh cũng chỉ có ba nhánh quân.
Một là Trịnh Gia Quân của nam phụ Trịnh Tự Bạch.
Hai là Hoắc Gia Quân ở Phụng Tân.
Thủ lĩnh của Hoắc Gia Quân là Hoắc Khôn Bằng, tổ tiên là quý tộc Phụng Tân, cha từng làm quan đến chức tổng đốc thủy vận, đến khi thời đại loạn lạc, Hoắc gia lợi dụng trong nhà mình có tài phú hơn người, thế lực lớn mạnh, cho dù triều đình tức giận nhưng bởi vì loạn trong giặc ngoài mà bất lực trong việc thu thuế, vì vậy nên càng nịnh nọt, lấy lòng Hoắc gia hơn.
Hoắc Khôn Bằng lần lượt đảm nhiệm chức đốc quân Phụng Tân, thăng chức lên làm đại nguyên soái hải lục quân, nắm giữ thế lực quân sự rất lớn.
Hiện tại, mặc dù thế lực của Hoắc Gia Quân đã có chỗ suy giảm, không còn trong giai đoạn cường thịnh nhất nhưng đó vẫn là thế lực lớn mạnh nhất, nơi có nhiều tỉnh thành như Phụng Tân Dĩ Nam, thế lực của bọn họ lớn mạnh đến mức chỉ cần dậm chân một cái đã khiến Cửu Châu rung động.
Theo tiểu thuyết miêu tả thì Hoắc Gia Quân trị quân rất nghiêm, tuân thủ nguyên tắc, người nhập ngũ nhiều vô số.
Mà đoàn quân chủ lực dưới trướng Hoắc Gia Quân có tám đoàn, quân đồn trú nhiều đến bốn mươi vạn người.
Hoắc Khôn Bằng chinh chiến cả đời, hiếu chiến thành nghiện, gần như được xưng tụng là ‘không chiến không vui’, hễ thế lực nào gây trở ngại cho Hoắc Gia Quân mở rộng bản đồ thì đều trở thành mục tiêu cho ông ấy công kích. Có thể nói sự hỗn loạn của Cửu Châu hiện tại có một nửa nguyên nhân đến từ Hoắc Khôn Bằng, tất nhiên cũng không thể nói ông ấy là một người xấu triệt để.
Trong tiểu thuyết, Hoắc Khôn Bằng là một nhân vật có trí có dũng, ngông cuồng và có dã tâm được mọi người tranh cãi rất nhiều.
Đúng là do ông ấy tạo nên nội chiến nhưng lúc chống Nhật, ông ấy cũng rất nghiêm túc, ông ấy giống như một thanh kiếm sắt lạnh lẽo phá vỡ tốc độ tiến công của kẻ thù, luôn che chở cho tất cả dân chúng Phụng Tân Dĩ Nam.
Dưới con mắt của những kẻ quyền quý, một thủ lĩnh quân phiệt như ông ấy chính là một kẻ điên nhưng ở trong mắt dân chúng, ông ấy lại là một người tốt.
‘Trùm điên’ Hoắc Khôn Bằng chính là cha của người đàn ông trẻ tuổi này.
Vân Sở Lại hơi ngước mắt lên, cô cẩn thận nhìn anh, rồi nhanh chóng rủ mắt xuống.
Thiếu soái Hoắc Gia Quân, Hoắc Trạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.