Xuyên Về Thời Dân Quốc, Tiểu Thư Ly Hôn Với Cao Lãnh Thiếu Soái Vì Trà Xanh Ca Nữ
Chương 13: Giang Nam Bố Trang
Cổ Cẩn Mạt
14/12/2024
Hoắc Hằng kéo cổ áo quân phục mấy cái, như sợ người khác nghe thấy, cố ý đè thấp giọng, nghiến răng nói: "Cô đã đồng ý với tôi, lấy tiền rồi sẽ rời đi, tại sao còn đăng báo tuyên bố? Giang An Nguyệt, cô không mệt sao?"
Giang An Nguyệt cười lạnh một tiếng, cố ý nói thật to: "Thiếu soái Hoắc, luật hôn nhân quy định rõ ràng, trong thủ tục ly hôn có một điều, phải đăng báo tuyên bố mới được coi là chính thức ly hôn. Xin hỏi, tôi làm sai chỗ nào?"
Hoắc Hằng tức giận nghiến răng, "Vậy cũng không cần cô phải đăng báo, thời điểm thích hợp tôi tự nhiên sẽ đăng báo tuyên bố. Cô chẳng qua là muốn Đại soái cách chức tôi, được rồi, cô đã đạt được mục đích, vậy mà lại viết điện báo cho Đại soái trước mặt bà nội, cầu xin cho tôi. Bây giờ Đại soái nghe lời cô, rút lại mệnh lệnh rồi, cô lại đạt được mục đích. Có phải cô còn muốn tôi quỳ xuống tạ ơn cô không?"
Giang An Nguyệt tức đến bật cười, "Đúng là chó cắn Lã Động Tân, tôi lười nói nhảm với cái đầu óc như heo của anh, nếu anh muốn quỳ xuống dập đầu cho tôi cũng không phải là không được. Tùy anh."
Giang An Nguyệt xoay người trở vào cửa hàng, Hoắc Hằng nhất thời đứng sững tại chỗ, như hóa đá.
Người phụ nữ này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám mắng anh?
Tuy ngoài miệng mắng chửi thoải mái, nhưng trong lòng Giang An Nguyệt vẫn có chút sợ hãi, Hoắc Hằng nổi tiếng là người tàn nhẫn, hơn mười tuổi đã theo cha vào doanh trại, không phải tự nhiên mà người ta gọi anh là tiểu ác ma giết người không chớp mắt. Tuy nhiên, tất cả sự dịu dàng của anh đều dành cho kỳ nữ tử tên Phùng Mạn Khanh kia.
Nói đến Phùng Mạn Khanh, Giang An Nguyệt cũng khá tò mò về cô ta.
Hoắc Hằng bị mắng một trận, đành xám xịt bỏ đi.
Giang An Nguyệt cũng rất muốn gặp kỳ nữ tử mà mọi người hay nhắc đến, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến Đại soái và lão thái thái yêu thích đến vậy?
Ngày khai trương Giang Nam Bố Trang có khá đông người.
Mấy năm nay, nguyên chủ luôn theo Đại phu nhân và hai vị di thái thái của Đại soái quản lý các cửa hàng của Hoắc gia ở Lâm Châu, cô không phải là đại thiếu phu nhân chỉ biết ở nhà, cũng có chút quan hệ.
Vì vậy, ngày khai trương có hơn mười vị tiểu thư khuê các và phu nhân danh giá đến dự.
Ngay trong ngày khai trương, đã nhận được mười lăm đơn đặt hàng may đo cao cấp, đều đã nhận tiền đặt cọc.
Buổi chiều, một chiếc Pontiac hào nhoáng dừng trước cửa hàng, người phụ nữ bước xuống khiến sắc mặt của mấy vị phu nhân và tiểu thư đang uống cà phê ở tầng một thay đổi.
"Sao cô ta lại đến đây?" Một tiểu thư tỏ vẻ khinh bỉ.
Nguyên chủ chưa từng gặp Phùng Mạn Khanh, trong ký ức không có người này, nhưng Giang An Nguyệt rất nhanh đã nghĩ ra, các phu nhân, tiểu thư phản ứng mạnh như vậy, chắc chắn là Phùng Mạn Khanh rồi.
Tiếp theo là Lưu Hi Dao bước xuống xe.
Giang An Nguyệt cười lạnh một tiếng, cố ý nói thật to: "Thiếu soái Hoắc, luật hôn nhân quy định rõ ràng, trong thủ tục ly hôn có một điều, phải đăng báo tuyên bố mới được coi là chính thức ly hôn. Xin hỏi, tôi làm sai chỗ nào?"
Hoắc Hằng tức giận nghiến răng, "Vậy cũng không cần cô phải đăng báo, thời điểm thích hợp tôi tự nhiên sẽ đăng báo tuyên bố. Cô chẳng qua là muốn Đại soái cách chức tôi, được rồi, cô đã đạt được mục đích, vậy mà lại viết điện báo cho Đại soái trước mặt bà nội, cầu xin cho tôi. Bây giờ Đại soái nghe lời cô, rút lại mệnh lệnh rồi, cô lại đạt được mục đích. Có phải cô còn muốn tôi quỳ xuống tạ ơn cô không?"
Giang An Nguyệt tức đến bật cười, "Đúng là chó cắn Lã Động Tân, tôi lười nói nhảm với cái đầu óc như heo của anh, nếu anh muốn quỳ xuống dập đầu cho tôi cũng không phải là không được. Tùy anh."
Giang An Nguyệt xoay người trở vào cửa hàng, Hoắc Hằng nhất thời đứng sững tại chỗ, như hóa đá.
Người phụ nữ này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám mắng anh?
Tuy ngoài miệng mắng chửi thoải mái, nhưng trong lòng Giang An Nguyệt vẫn có chút sợ hãi, Hoắc Hằng nổi tiếng là người tàn nhẫn, hơn mười tuổi đã theo cha vào doanh trại, không phải tự nhiên mà người ta gọi anh là tiểu ác ma giết người không chớp mắt. Tuy nhiên, tất cả sự dịu dàng của anh đều dành cho kỳ nữ tử tên Phùng Mạn Khanh kia.
Nói đến Phùng Mạn Khanh, Giang An Nguyệt cũng khá tò mò về cô ta.
Hoắc Hằng bị mắng một trận, đành xám xịt bỏ đi.
Giang An Nguyệt cũng rất muốn gặp kỳ nữ tử mà mọi người hay nhắc đến, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến Đại soái và lão thái thái yêu thích đến vậy?
Ngày khai trương Giang Nam Bố Trang có khá đông người.
Mấy năm nay, nguyên chủ luôn theo Đại phu nhân và hai vị di thái thái của Đại soái quản lý các cửa hàng của Hoắc gia ở Lâm Châu, cô không phải là đại thiếu phu nhân chỉ biết ở nhà, cũng có chút quan hệ.
Vì vậy, ngày khai trương có hơn mười vị tiểu thư khuê các và phu nhân danh giá đến dự.
Ngay trong ngày khai trương, đã nhận được mười lăm đơn đặt hàng may đo cao cấp, đều đã nhận tiền đặt cọc.
Buổi chiều, một chiếc Pontiac hào nhoáng dừng trước cửa hàng, người phụ nữ bước xuống khiến sắc mặt của mấy vị phu nhân và tiểu thư đang uống cà phê ở tầng một thay đổi.
"Sao cô ta lại đến đây?" Một tiểu thư tỏ vẻ khinh bỉ.
Nguyên chủ chưa từng gặp Phùng Mạn Khanh, trong ký ức không có người này, nhưng Giang An Nguyệt rất nhanh đã nghĩ ra, các phu nhân, tiểu thư phản ứng mạnh như vậy, chắc chắn là Phùng Mạn Khanh rồi.
Tiếp theo là Lưu Hi Dao bước xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.