Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt
Chương 184: Khiêu vũ dưới trăng
KennyNguyen
13/03/2019
Chuyện riêng của Trần Văn Vân thì Diêu thiếu quản không được, chỉ cần
hắn không bán bí mật quốc gia thì thích ngủ với bao nhiêu gái ngoại quốc là chuyện của hắn mà thôi. Diêu thiếu chưa từng nghĩ sẽ coi đám người
Trần Văn Vân thực sự là nô lệ của mình.
Điệu nhạc đã kết thúc, Maria hưng phấn đến đỏ bừng hết cả mặt mũi, tiếng vỗ tay khen ngợi vang rội khắp nơi. Mọi người lúc này quả thật là mở mắt với một mang trình diễn quá sức ấn tượng của đôi “tình nhân” trẻ tuổi này. Ít nhất rất nhiều người trong này đã tự đoán ra kết quả là đêm nay Diêu thiếu sẽ gục ngã dưới váy của bông hoa Maria mà thôi.
Maria cũng háo hức muốn nhảy điệu tiếp theo với Diêu thiếu nhưng thất vọng là họ Trần lại khéo léo từ trối với lý do hơi mệt sau chuyến đi dài. Khả năng thích ứng của mật vụ quả thật là mạnh vô cùng, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy. Kiếp trước những tràng diện như thế này thì Diêu thiếu gặp không ít nên cũng ứng phó nhẹ nhõm mà thôi. Thật ra nếu muốn giao lưu này nọ hay tìm một đối tượng ngủ qua đêm thì quá đơn giản. Nhưng mục đích của Diêu thiếu đến đây là để thương lượng hợp tác toàn diện cũng như thực hiện kế hoạch của bản thân. Diêu thiếu là có thừa đủ lá bài tẩy trong tay để có thể khiến bất kì quốc gia nào cũng muốn bắt tay với hắn Cũng chính vì lẽ đó Diêu thiếu chẳng cần phải nịnh not ai cũng không cần đắm chìm trong cái mớ bòng bong dạ hội khiêu vũ này. Tham gia mang tính chất xã giao là được rồi….
Tìm cách đánh lạc hướng các cô nàng đang bám theo như đỉa đói, Diêu thiếu lợi dụng tiếng nhạc lại vang lên mà nhanh chóng lủi ra ngoài ban công của phòng khiêu vũ. Diêu thiếu cũng không còn hứng thú với không khí ồn ào bên trong phòng khiêu vũ nữa rồi. Tất cả đối với hắn lúc này lại trở nên nhạt nhẽo nhiều lắm.
Vươn người cố gắng hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài căn phòng nhộn nhịp tiếng nhạc cùng tiếng trai gái cười đùa nhảm nhí kia Diêu thiếu cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Một luồng khí lạnh tràn vào buồng phổi khiến cho bộ não đang bị u mê bởi những cảm xúc sau một điệu nhảy hoàn hảo bỗng nhiên thức tỉnh. Diêu thiếu hơn kinh hãi, mấy ngày qua hắn rất hay xúc động mà đánh mất sự khống chế với tình cảm vốn là điều kiện bắt buộc của mật vụ.
Tung mình nhảy từ ban công tầng hai trở xuống, Diêu thiếu như một con báo mà thực hiện các động tác một cách liền lạc. Hôm nay biểu hiện của hắn đã đủ rồi, không cần thiết phải tham dự cho đến cuối cùng bữa dạ tiệc không quá cần thiết cho mục đích chuyến đi lần này. Nhưng trốn ra ngoài là một việc làm rất khó vào lúc này. Tất cả các cô gái đang tập trung vào Diêu thiếu lúc này chỉ cần hắn xuất hiện trở lại trong phòng sẽ bị bu lại như kiến đến lúc đó muốn theo cửa chính hay cửa hông mà bỏ đi là không được rồi. Diêu thiếu đành dựa vào khả năng đào tường khoét vách, leo mái nhà của mình mà bám thành lan can của ban công sau đó lao xuống tầng trệt mà thôi. Góc nhảy của Diêu thiếu khá khuất, vệ binh không có để ý, nhưng hành động kì quái của Diêu thiếu lại khong tránh khỏi ánh mắt của một ai đó đang lang thang đị dạo trong vườn.
Luise dùng hai tay bịt kín miệng kinh ngạc, nàng đi dạo trong vườn thì tối hơn nên nhìn về phía ban công anh đèn rực rỡ thì khá rõ ràng. Nàng nhìn thấy được người con trai Á Đông đột nhiên xuất hiện tại ban công, anh ta nhìn có vẻ không được thoải mái cho lắm. Luise cũng thắc mắc tự hỏi, bất kì một người đàn ông nào đều có thể chiếm lấy Maria trong phút giây đều lấy làm hãnh diện. Diêu thiếu có được cơ hội có thể một đêm ân ái cùng Maria tại sao lại phải chạy ra ngoài với tư thế khó chịu như vậy. Có lẽ hai người có vấn đề nào đó khúc mắc sao.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều để tìm hiểu nguyên nhân thì Luise bỗng thấy người đàn ông ấy hít một hơi sâu sau đó tung mình nhảy từ trên ban công xuống. Cái này là gì đây? không chiếm được người đẹp nên tức giận muốn làm chuyện điên khùng? Tất nhiên là không phải rồi, vì Diêu thiếu lúc này như một con báo đốm, co người nhín chân tếp đất và lộn một vòng. Không có gì sảy ra hết, chỉ thấy Diêu thiếu đứng dậy vỗ vỗ bụi trên bộ quâ phục sau đó là lững thững bước đi.
- Diêu, đừng đi, anh đứng lại đã…
Thấy Diêu thiếu lững thững bỏ đi khỏi tòa cung điện tổ chức dạ vũ thì Luise không thể chờ được hơn nữa mà trực tiếp gọi với lấy lấy họ Trần bóng lưng.
Diêu thiếu hơi ngạc nhiên mà quay đầu lại, tiếng người con gai gọi hắn rất quen, ở Phổ quốc thì có mấy người hắn quen thuộc đâu. Vậy nê chẳng cần suy đoán nhiều cho mệt óc thì Diêu thiếu cũng biết đây là Luise người đãng có một nụ hô để đời cùng hắn. Nhưng cô ta làm cái gì ở nơi này, chẳng phải lễ hội vẫn đang rất nhộn nhịp sao.
- Luise, thì ra là em… em đang làm gì ở nơi này vậy? lễ hội còn đang rất nhộn nhịp đó.
Chờ cho Luise tới gần thì Diêu thiếu cũng khác sao mà hỏi Luise một câu vậy. Thật ra hắn cũng khá ngạc nhiên khi có một vị tiểu thư trẻ tuổi lại không ham cuộc vui mà mò ra đây tĩnh lặng một mình.
- Em thấy không thoải mái nên ra ngoài cho yên tĩnh. Diêu tại sao anh cũng ra ngoài mà lại phải ngảy từ trên ban công xuống.
Diêu thiếu cười khổ, vậy mà hành động chạy trốn bị bắt quat tang mất rồi.
- À tôi cũng không thấy thoải mái với không khí trong buổi tiệc nên muốn ra ngoài dạo chơi một chút. Nhưng nếu tôi mà đi vào bên trong thig sẽ quá phiền phức nên chỉ đành dùng cách nhảy tường mà thôi.
Diêu thiếu nói cũng đủ rõ, nữ nhân bám theo hắn ngày hôm nay đến nhiều, ngoài cách nhảy tường trốn đi thì không còn cách nào khác, câu trả lời này khiến chi Luise cười đến phát run lên được. Đúng là người xưa dù là Á hay Âu đều là vậy, không có nhiều thiết bị giải trí nên khiếu hài hước của họ sẽ dễ bị rung lên rất nhiều.
- Vậy còn Maria thì sao? Anh và cô ấy….
Diêu thiếu lắc đầu.
- Luise co nghĩ đi đâu vậy… chúng tôi chỉ là bạn nhảy mà thôi. Khi đã khiêu vũ thì tôi cũng muốn có một đoạn khiêu vũ hoàn hảo nên nhập tâm vào mà thôi.
Diêu thiếu cùng không hiểu sao bản thân lại phải giải thích dài dòng như vậy cho Luise, giữa hắn và nàng chẳng có mối liên hệ gì để mà cần giải thích về sự kiện trên cả. Nhưng câu trả lời của Diêu thiếu lại khiến cho Luise thật hài lòng vô cùng, cô thật sung sướng mà chủ động kéo tay Diêu thiếu vào tron vườn đi dạo. Diêu thiếu đáng lẽ muốn trốn tránh buổi tiệc phức tạp trên cuối cùng lại rơi vào một chuyện còn phức tạp hơn nữa. Đành lắc lắc cái đầu Diêu thiếu bước theo Luise dạo trong khu vườn cạnh cung điện Neues Palais.
Buổi tối ở trời Âu là không tối đen như mực như ở Đại Nam, nhất là những đêm có ánh trăng thì bầu trời đêm tại một số nước bán cầu Bắc lại khá sáng tỏ. Đi dạo vườn cây buổi tối tuy không nhìn thấy cảnh đẹp nhưng lại có cái thú vui lãng mạn riêng của nó. Khung cảnh lạ thường yên tĩnh, tưởng như cả hai người đi bên cạnh có thể nghe được tiếng nhịp đập trái tim của nhau.
Nhưng lần này Diêu thiếu cực kì khắc chế, hắn không muốn vì chút lãng mạn của khung cảnh mà làm điều gì dại dột. Vẫn biết là người Châu Âu không khá thoáng trong vấn đề đó, nhưng ngủ cùng Luise rồi thì chuyện đàm phán sẽ rất dễ dẫn đến lối rẽ khó tưởng tượng nổi. Bỗng nhiê Luise quay qua phía Diêu thiếu, nàng cất giọng nói đầy vẻ tiếc nuối cũng có phần pha chút ganh tị:
- Thật em có ước được như Maria vậy, có được một điệu nhảy Waltz hoàn hảo như của anh và Maria, lúc đó em đã ước gì mình là Maria để cùng anh biểu diễn trên sân khấu vậy.
Diêu thiếu cũng nghe được mùi vị của câu nói này, thật ra nó mang tính cạnh tranh nhiều hơn là ghen tuông gì đó. Vì giữa hắn và Luise hoàn toàn không có chút tình cảm nào gọi là sâu sắc cả. Thật ra Maria và Luise coi Diêu thiếu là đối tượng chiếm hữu để cạnh tranh mà thôi. Tất nhiên về phía Luise có lẽ động cơ có khác biệt hơn một chút do hai người đã từng có chút “quá khứ” vào buổi sáng sớm. Thế nhưng xét đi xét lại thì bản chất cũng là như vậy mà thôi. Diêu thiếu lắc đầu cười khổ, muốn có được một điệu nhảy hoàn hảo thì cũng như một nụ hôn hoàn hảo, nó là tổng hợp của rất nhiều yếu tố không phải cứ muốn là sẽ có như vậy được.
- Xin lỗi Luise, thật tôi cũng không tự tin mình có thể làm lại được một lần như vậy với một điệu nhảy hoàn hảo.
Luise hơi thất lạc mà gật đầu, nàng cũng đồng ý với ý kiến của Diêu thiếu. Nhưng nếu nói nàng không buồn thì đó quả thật không phải.
- Em cũng biết điều đó, mà nếu lúc đó người khiêu vũ với anh là em thay thế Maria thì em cũng chắc mình không thể làm tốt được như vậy.
Diêu thiếu đột nhiên thấy được sự mất mát sâu sắc trong câu nói của Luise, hắn cũng không đành lòng nhìn Luise quá thất vọng đến vậy.
- Luise, tôi không thể cho em được một điệu khiêu vũ hoàn hảo. Nhưng tôi có thể cùng em khiêu vũ một điệu Waltz mà chưa từng ai nghĩ ra…
Ánh mắt Luise bỗng hân hoan như sáng bừng trong đêm tối, nàng ngước lên nhìn Diêu thiếu rồi mong chờ mà gật đầu. Vậy là một lần nữa trong ngày hôm nay hai người lại sáp vào nhau trong khung cảnh lãng mạn. Có điều lần này họ là bạn nhảy mà thôi, không có một nụ hôn thắm thiết, không có sự vuốt ve âu yếm. Chỉ có bóng hai người đang tôn trọng nâng đỡ nhau mà lướt đi dưới ánh trăng, tuy điệu khiêu vũ này có hơi lập cập, đến cả tiêng nhạc du dương cũng phải dùng miệng một hai đánh nhịp. Nhưng điệu Waltz nhịp 6/8 lại là độc nhất vô nhị lúc này, hai bóng người hòa vào nhau theo từng bước nhảy. Họ khiêu vũ ngày càng say mê và điêu luyện hơn. Lúc này cũng không cần tiếng đánh nhịp từ Diêu thiếu nữa rồi. Họ chỉ cần nhìn nhau, mỉm cười là đủ hiểu, một đêm khiêu vũ dưới ánh trăng.
Bổi làm việc chính thức giữa hai phái đoàn Phổ- Thái Nguyên vào 9 giờ sáng ngày hôm sau cũng thực sự diễn ra. Những hạng mục như huấn luyện quân sự, hợp tác kinh tế, khoản đầu tư 20 triệu £ và những công nghệ Thái Nguyên cần sau khi cung khoản tiền này. Ngay cả Heroin cũng được đưa lên bàn hội nghị… rất nhiều hạng mục được bang bạc một cách cẩn thận nhưng đều là câp dưới thực hiện mà thôi. Những công việc kiểu đó Diêu thiếu lúc này chỉ cần đưa ra ý kiến mang tầm vĩ mô là được, sẽ có người dưới thực hiện một cách chi tiết hơn. Đây là điểm hết sức đáng chú ý khi mà Diêu thiếu sau nhiều năm vất vả phát triểu đã có một đội ngũ không ít những người học thức, cũng như sĩ quan trẻ có thể thay hắn lo lắng mọi việc. Nếu thực sự việc gì cũng để Diêu thiếu bắt tay vào làm thì đúng là bản thân một người như Diêu thiếu không thể nào lo xuể được. Hắn là con người chứ không phải superman, tất nhiên có những kẻ có thể một tay lo hết mọi việc như thằng nào đó ở Phương Bắc, nhưng đó là chém gió hay không thì cũng đành nhờ thực tế kiểm tra mà thôi.
Điệu nhạc đã kết thúc, Maria hưng phấn đến đỏ bừng hết cả mặt mũi, tiếng vỗ tay khen ngợi vang rội khắp nơi. Mọi người lúc này quả thật là mở mắt với một mang trình diễn quá sức ấn tượng của đôi “tình nhân” trẻ tuổi này. Ít nhất rất nhiều người trong này đã tự đoán ra kết quả là đêm nay Diêu thiếu sẽ gục ngã dưới váy của bông hoa Maria mà thôi.
Maria cũng háo hức muốn nhảy điệu tiếp theo với Diêu thiếu nhưng thất vọng là họ Trần lại khéo léo từ trối với lý do hơi mệt sau chuyến đi dài. Khả năng thích ứng của mật vụ quả thật là mạnh vô cùng, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy. Kiếp trước những tràng diện như thế này thì Diêu thiếu gặp không ít nên cũng ứng phó nhẹ nhõm mà thôi. Thật ra nếu muốn giao lưu này nọ hay tìm một đối tượng ngủ qua đêm thì quá đơn giản. Nhưng mục đích của Diêu thiếu đến đây là để thương lượng hợp tác toàn diện cũng như thực hiện kế hoạch của bản thân. Diêu thiếu là có thừa đủ lá bài tẩy trong tay để có thể khiến bất kì quốc gia nào cũng muốn bắt tay với hắn Cũng chính vì lẽ đó Diêu thiếu chẳng cần phải nịnh not ai cũng không cần đắm chìm trong cái mớ bòng bong dạ hội khiêu vũ này. Tham gia mang tính chất xã giao là được rồi….
Tìm cách đánh lạc hướng các cô nàng đang bám theo như đỉa đói, Diêu thiếu lợi dụng tiếng nhạc lại vang lên mà nhanh chóng lủi ra ngoài ban công của phòng khiêu vũ. Diêu thiếu cũng không còn hứng thú với không khí ồn ào bên trong phòng khiêu vũ nữa rồi. Tất cả đối với hắn lúc này lại trở nên nhạt nhẽo nhiều lắm.
Vươn người cố gắng hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài căn phòng nhộn nhịp tiếng nhạc cùng tiếng trai gái cười đùa nhảm nhí kia Diêu thiếu cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Một luồng khí lạnh tràn vào buồng phổi khiến cho bộ não đang bị u mê bởi những cảm xúc sau một điệu nhảy hoàn hảo bỗng nhiên thức tỉnh. Diêu thiếu hơn kinh hãi, mấy ngày qua hắn rất hay xúc động mà đánh mất sự khống chế với tình cảm vốn là điều kiện bắt buộc của mật vụ.
Tung mình nhảy từ ban công tầng hai trở xuống, Diêu thiếu như một con báo mà thực hiện các động tác một cách liền lạc. Hôm nay biểu hiện của hắn đã đủ rồi, không cần thiết phải tham dự cho đến cuối cùng bữa dạ tiệc không quá cần thiết cho mục đích chuyến đi lần này. Nhưng trốn ra ngoài là một việc làm rất khó vào lúc này. Tất cả các cô gái đang tập trung vào Diêu thiếu lúc này chỉ cần hắn xuất hiện trở lại trong phòng sẽ bị bu lại như kiến đến lúc đó muốn theo cửa chính hay cửa hông mà bỏ đi là không được rồi. Diêu thiếu đành dựa vào khả năng đào tường khoét vách, leo mái nhà của mình mà bám thành lan can của ban công sau đó lao xuống tầng trệt mà thôi. Góc nhảy của Diêu thiếu khá khuất, vệ binh không có để ý, nhưng hành động kì quái của Diêu thiếu lại khong tránh khỏi ánh mắt của một ai đó đang lang thang đị dạo trong vườn.
Luise dùng hai tay bịt kín miệng kinh ngạc, nàng đi dạo trong vườn thì tối hơn nên nhìn về phía ban công anh đèn rực rỡ thì khá rõ ràng. Nàng nhìn thấy được người con trai Á Đông đột nhiên xuất hiện tại ban công, anh ta nhìn có vẻ không được thoải mái cho lắm. Luise cũng thắc mắc tự hỏi, bất kì một người đàn ông nào đều có thể chiếm lấy Maria trong phút giây đều lấy làm hãnh diện. Diêu thiếu có được cơ hội có thể một đêm ân ái cùng Maria tại sao lại phải chạy ra ngoài với tư thế khó chịu như vậy. Có lẽ hai người có vấn đề nào đó khúc mắc sao.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều để tìm hiểu nguyên nhân thì Luise bỗng thấy người đàn ông ấy hít một hơi sâu sau đó tung mình nhảy từ trên ban công xuống. Cái này là gì đây? không chiếm được người đẹp nên tức giận muốn làm chuyện điên khùng? Tất nhiên là không phải rồi, vì Diêu thiếu lúc này như một con báo đốm, co người nhín chân tếp đất và lộn một vòng. Không có gì sảy ra hết, chỉ thấy Diêu thiếu đứng dậy vỗ vỗ bụi trên bộ quâ phục sau đó là lững thững bước đi.
- Diêu, đừng đi, anh đứng lại đã…
Thấy Diêu thiếu lững thững bỏ đi khỏi tòa cung điện tổ chức dạ vũ thì Luise không thể chờ được hơn nữa mà trực tiếp gọi với lấy lấy họ Trần bóng lưng.
Diêu thiếu hơi ngạc nhiên mà quay đầu lại, tiếng người con gai gọi hắn rất quen, ở Phổ quốc thì có mấy người hắn quen thuộc đâu. Vậy nê chẳng cần suy đoán nhiều cho mệt óc thì Diêu thiếu cũng biết đây là Luise người đãng có một nụ hô để đời cùng hắn. Nhưng cô ta làm cái gì ở nơi này, chẳng phải lễ hội vẫn đang rất nhộn nhịp sao.
- Luise, thì ra là em… em đang làm gì ở nơi này vậy? lễ hội còn đang rất nhộn nhịp đó.
Chờ cho Luise tới gần thì Diêu thiếu cũng khác sao mà hỏi Luise một câu vậy. Thật ra hắn cũng khá ngạc nhiên khi có một vị tiểu thư trẻ tuổi lại không ham cuộc vui mà mò ra đây tĩnh lặng một mình.
- Em thấy không thoải mái nên ra ngoài cho yên tĩnh. Diêu tại sao anh cũng ra ngoài mà lại phải ngảy từ trên ban công xuống.
Diêu thiếu cười khổ, vậy mà hành động chạy trốn bị bắt quat tang mất rồi.
- À tôi cũng không thấy thoải mái với không khí trong buổi tiệc nên muốn ra ngoài dạo chơi một chút. Nhưng nếu tôi mà đi vào bên trong thig sẽ quá phiền phức nên chỉ đành dùng cách nhảy tường mà thôi.
Diêu thiếu nói cũng đủ rõ, nữ nhân bám theo hắn ngày hôm nay đến nhiều, ngoài cách nhảy tường trốn đi thì không còn cách nào khác, câu trả lời này khiến chi Luise cười đến phát run lên được. Đúng là người xưa dù là Á hay Âu đều là vậy, không có nhiều thiết bị giải trí nên khiếu hài hước của họ sẽ dễ bị rung lên rất nhiều.
- Vậy còn Maria thì sao? Anh và cô ấy….
Diêu thiếu lắc đầu.
- Luise co nghĩ đi đâu vậy… chúng tôi chỉ là bạn nhảy mà thôi. Khi đã khiêu vũ thì tôi cũng muốn có một đoạn khiêu vũ hoàn hảo nên nhập tâm vào mà thôi.
Diêu thiếu cùng không hiểu sao bản thân lại phải giải thích dài dòng như vậy cho Luise, giữa hắn và nàng chẳng có mối liên hệ gì để mà cần giải thích về sự kiện trên cả. Nhưng câu trả lời của Diêu thiếu lại khiến cho Luise thật hài lòng vô cùng, cô thật sung sướng mà chủ động kéo tay Diêu thiếu vào tron vườn đi dạo. Diêu thiếu đáng lẽ muốn trốn tránh buổi tiệc phức tạp trên cuối cùng lại rơi vào một chuyện còn phức tạp hơn nữa. Đành lắc lắc cái đầu Diêu thiếu bước theo Luise dạo trong khu vườn cạnh cung điện Neues Palais.
Buổi tối ở trời Âu là không tối đen như mực như ở Đại Nam, nhất là những đêm có ánh trăng thì bầu trời đêm tại một số nước bán cầu Bắc lại khá sáng tỏ. Đi dạo vườn cây buổi tối tuy không nhìn thấy cảnh đẹp nhưng lại có cái thú vui lãng mạn riêng của nó. Khung cảnh lạ thường yên tĩnh, tưởng như cả hai người đi bên cạnh có thể nghe được tiếng nhịp đập trái tim của nhau.
Nhưng lần này Diêu thiếu cực kì khắc chế, hắn không muốn vì chút lãng mạn của khung cảnh mà làm điều gì dại dột. Vẫn biết là người Châu Âu không khá thoáng trong vấn đề đó, nhưng ngủ cùng Luise rồi thì chuyện đàm phán sẽ rất dễ dẫn đến lối rẽ khó tưởng tượng nổi. Bỗng nhiê Luise quay qua phía Diêu thiếu, nàng cất giọng nói đầy vẻ tiếc nuối cũng có phần pha chút ganh tị:
- Thật em có ước được như Maria vậy, có được một điệu nhảy Waltz hoàn hảo như của anh và Maria, lúc đó em đã ước gì mình là Maria để cùng anh biểu diễn trên sân khấu vậy.
Diêu thiếu cũng nghe được mùi vị của câu nói này, thật ra nó mang tính cạnh tranh nhiều hơn là ghen tuông gì đó. Vì giữa hắn và Luise hoàn toàn không có chút tình cảm nào gọi là sâu sắc cả. Thật ra Maria và Luise coi Diêu thiếu là đối tượng chiếm hữu để cạnh tranh mà thôi. Tất nhiên về phía Luise có lẽ động cơ có khác biệt hơn một chút do hai người đã từng có chút “quá khứ” vào buổi sáng sớm. Thế nhưng xét đi xét lại thì bản chất cũng là như vậy mà thôi. Diêu thiếu lắc đầu cười khổ, muốn có được một điệu nhảy hoàn hảo thì cũng như một nụ hôn hoàn hảo, nó là tổng hợp của rất nhiều yếu tố không phải cứ muốn là sẽ có như vậy được.
- Xin lỗi Luise, thật tôi cũng không tự tin mình có thể làm lại được một lần như vậy với một điệu nhảy hoàn hảo.
Luise hơi thất lạc mà gật đầu, nàng cũng đồng ý với ý kiến của Diêu thiếu. Nhưng nếu nói nàng không buồn thì đó quả thật không phải.
- Em cũng biết điều đó, mà nếu lúc đó người khiêu vũ với anh là em thay thế Maria thì em cũng chắc mình không thể làm tốt được như vậy.
Diêu thiếu đột nhiên thấy được sự mất mát sâu sắc trong câu nói của Luise, hắn cũng không đành lòng nhìn Luise quá thất vọng đến vậy.
- Luise, tôi không thể cho em được một điệu khiêu vũ hoàn hảo. Nhưng tôi có thể cùng em khiêu vũ một điệu Waltz mà chưa từng ai nghĩ ra…
Ánh mắt Luise bỗng hân hoan như sáng bừng trong đêm tối, nàng ngước lên nhìn Diêu thiếu rồi mong chờ mà gật đầu. Vậy là một lần nữa trong ngày hôm nay hai người lại sáp vào nhau trong khung cảnh lãng mạn. Có điều lần này họ là bạn nhảy mà thôi, không có một nụ hôn thắm thiết, không có sự vuốt ve âu yếm. Chỉ có bóng hai người đang tôn trọng nâng đỡ nhau mà lướt đi dưới ánh trăng, tuy điệu khiêu vũ này có hơi lập cập, đến cả tiêng nhạc du dương cũng phải dùng miệng một hai đánh nhịp. Nhưng điệu Waltz nhịp 6/8 lại là độc nhất vô nhị lúc này, hai bóng người hòa vào nhau theo từng bước nhảy. Họ khiêu vũ ngày càng say mê và điêu luyện hơn. Lúc này cũng không cần tiếng đánh nhịp từ Diêu thiếu nữa rồi. Họ chỉ cần nhìn nhau, mỉm cười là đủ hiểu, một đêm khiêu vũ dưới ánh trăng.
Bổi làm việc chính thức giữa hai phái đoàn Phổ- Thái Nguyên vào 9 giờ sáng ngày hôm sau cũng thực sự diễn ra. Những hạng mục như huấn luyện quân sự, hợp tác kinh tế, khoản đầu tư 20 triệu £ và những công nghệ Thái Nguyên cần sau khi cung khoản tiền này. Ngay cả Heroin cũng được đưa lên bàn hội nghị… rất nhiều hạng mục được bang bạc một cách cẩn thận nhưng đều là câp dưới thực hiện mà thôi. Những công việc kiểu đó Diêu thiếu lúc này chỉ cần đưa ra ý kiến mang tầm vĩ mô là được, sẽ có người dưới thực hiện một cách chi tiết hơn. Đây là điểm hết sức đáng chú ý khi mà Diêu thiếu sau nhiều năm vất vả phát triểu đã có một đội ngũ không ít những người học thức, cũng như sĩ quan trẻ có thể thay hắn lo lắng mọi việc. Nếu thực sự việc gì cũng để Diêu thiếu bắt tay vào làm thì đúng là bản thân một người như Diêu thiếu không thể nào lo xuể được. Hắn là con người chứ không phải superman, tất nhiên có những kẻ có thể một tay lo hết mọi việc như thằng nào đó ở Phương Bắc, nhưng đó là chém gió hay không thì cũng đành nhờ thực tế kiểm tra mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.