Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai
Chương 61: Gặp mặt
Thập Nhất Cô Đảo
03/07/2021
Qua tết Nguyên Tiêu
sẽ tới khai giảng, các bạn học từ bốn phương tám hướng trở về cố hương,
trải qua kì nghỉ đông ngắn ngủi nhàm chán, lại sắp phải đến nơi phương
xa, tiếp tục đấu tranh, vì sinh hoạt, vì mộng tưởng, để vươn tới những
tương lai chưa thể chạm tới.
Đến mùng mười Tư Cẩn vẫn chưa được rảnh rỗi, Lâm Huấn Thừa tuổi tác không lớn, bởi vì Tư Cố tới tìm hắn, nghe nói lúc trước là tình huống trong nhà không tốt lắm, lúc học đại học chưa học xong đã bị bắt đi làm công, hắn thật sự rất thích ông chủ có năng lực và nhiều ý tưởng này.
Tư Kình chưa xuất viện, Tư thị cần phải nhờ anh quản lý một phần, chẳng qua anh cũng không nguyện ý nhúng tay, nhiều nhất cũng chỉ giúp Tư Kình sửa sang lại văn kiện, giao mấy thứ trọng yếu cho ông ta quyết định.
Thành phố H đã ấm dần, nhưng thành phố B thì vẫn còn lạnh giá, thời điểm Cố Nguyễn vừa xuống máy bay đã bị Tư Cẩn bọc cho một cái áo bông dày, khuôn mặt xinh đẹp bị chôn sâu vào trong chiếc mũ lông, cả khuôn mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Cố Nguyễn di chuyển tay, đôi tay trắng nõn kéo cổ áo xuống, đang muốn cởi áo bông ra, hôm nay cô mất công phối đồ, là đồ định chế năm nay cô mới đặt may, chỉ vì muốn thật xinh đẹp đi gặp bạn trai mà cô còn đặc biệt trang điểm kiểu hoa đào, kết quả Tư Cẩn lại không nhìn thấy.
Tiểu tiên nữ không cho phép mình xấu như vậy.
"Mặc đi, bên ngoài rất lạnh, ngoan." Tư Cẩn đương nhiên đã nhìn ra, bắt lấy bàn tay trên cổ áo của cô xuống, nắm ở lòng bàn tay rồi đút vào túi áo mình.
Cố Nguyễn không muốn, định rút về tay nhưng Tư Cẩn lại dùng sức, giả bộ như không biết.
Cố Nguyễn chẹp miệng, đành để anh tùy ý nắm tay, sống không còn gì luyến tiếc mà mặc chiếc áo bông xấu xí cùng anh ra khỏi sân bay.
Tư Kình còn đang nằm viện nhưng ông đã phái thư kí đến đó, thái độ so với lúc ban đầu thật sự chênh lệch quá nhiều, thấy hai người vừa bước ra, nhanh chóng tiến lên tiếp nhận hành lý, cong eo: "Tiểu thiếu gia, Cố tiểu thư mời lên xe."
Cố Nguyễn liếc hắn một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy tên thư kí này, còn nhớ rõ lần đó Tư Kình tới tìm Tư Cẩn, tên này đứng ở ngoài xe canh chừng, tuy không nói chuyện, nhưng trong mắt hắn toàn là sự khinh bỉ.
Nghĩ đến ban đầu người giúp việc trong nhà cũng chẳng cho A Cẩn nhà cô sắc mặt tốt.
Bên cạnh là một tài xế trông cũng hiền hậu, trung thực, cười khanh khách nhìn bọn họ, giống hệt trưởng bối nhìn tiểu bối nhà mình.
Cố Nguyễn lễ phép mỉm cười với người tài xế, không trả lời người thư kí, đi thẳng lên xe, lười nhác duỗi mình ở ghế sau, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng di chuyển trên màn hình di động, gọi điện thoại cho Cố Thành: "Ba, con đến thành phố B rồi."
Mới đầu xuân, các xí nghiệp lớn đều vội vàng lập kế hoạch cho năm nay, ba Cố làm chủ tịch, vội đến chân không dính mặt đất, bởi vậy chưa nói được hai câu đã cúp điện thoại.
Cuối cùng còn dặn dò Cố Nguyễn phải nhớ đến bệnh viện thăm Tư Kình, nếu trước kia mối quan hệ giữa Tư Cẩn và ba anh không tốt thì đã đành, hiện giờ hai người đều muốn chung đụng thật tốt, cô làm bạn gái, thái độ tự nhiên cũng phải coi trọng.
Tất nhiên là Cố Nguyễn đáp ứng.
Tắt điện thoại, cô chui luôn vào lòng Tư Cẩn.
"Anh cúi đầu xuống, em muốn nhìn trán của anh." Cố Nguyễn nói.
Tư Cẩn không quá nguyện ý, anh biết Cố Nguyễn có chút nhan khống, thói thường của con người, ai mà chả thích đồ đẹp.
Lúc trước anh còn cảm thấy may mắn, tốt xấu gì Tư Kình cũng cho anh một tướng mạo đẹp được Cố Nguyễn thích.
Lần này vừa hay bị thương ở trên trán, anh đã sa sút rất lâu, lúc đi đón cô còn cố ý cắt tóc mái, anh sợ cô sẽ ghét bỏ vết sẹo trên trán.
Nhưng anh vẫn nghe lời cô cúi đầu xuống, giọng cũng trầm đi: "Có sẹo, rất khó coi."
Cố Nguyễn trấn an mà nhéo nhéo mặt anh, cảm giác anh lại ăn ít cơm đi, trên mặt chẳng còn bao nhiêu thịt.
Sau đó duỗi tay hất tóc mái của anh lên, Tư Cẩn khó hiểu lui về phía sau. Nhìn vết thương trên trán anh, cũng may không phải vết sẹo lớn, trải qua nhiều ngày, vết thương đã kết vảy nhìn không được rõ ràng.
Không thể hiểu Tư Cẩn đang lo lắng cái gì. Anh luôn lo lắng anh khiến cô cảm thấy không hài lòng.
Cô nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Tư Cẩn khẽ chuyển mình, nâng gương mặt của Cố Nguyễn lên, rồi hôn xuống.
Nụ hôn của Tư Cẩn giống hệt lúc anh đối xử bình thường với cô, quá mức ôn nhu, chậm rãi hôn gương mặt cô, lộ ra mười phần trân trọng.
Cuối cùng dừng ở trên môi.
Cố Nguyễn cảm thấy ngượng ngùng, phía trước còn có hai người đang ngồi, kết quả qua kính chiếu hậu, vẻ mặt của chú tài xế kiểu "Tôi hiểu mà", yên lặng mà nâng tấm ngăn ở giữa lên.
Cố Nguyễn: "......" Cảm ơn nhiều!
Cuối cùng, gương mặt Cố Nguyễn đỏ bừng dựa vào ngực Tư Cẩn, nói: "Đi mua quà trước, em muốn đi thăm chú."
Tư Cẩn sợ cô ngồi máy bay mệt, nhéo tay cô hỏi: "Em có mệt không? Cái này không cần nóng vội, hay là về nghỉ ngơi một chút?"
"Không có, từ thành phố H tới thành phố B chỉ có hai giờ, em không mệt, vẫn nên đi thăm chú trước." Cố Nguyễn nói.
Tư Cẩn rất ít phản đối lời nói của cô, thấy cô đã quyết định, cũng không cần phải nhiều lời nữa, bảo tài xế lái xe tới trung tâm thương mại.
Hệ thống máy sưởi trong trung tâm thương mại rất đầy đủ, Cố Nguyễn cởi áo bông xấu hoắc ra, cô cảm thấy mình như sống lại.
Trang điểm xinh đẹp cộng thêm váy ngắn rực rỡ, còn có bạn trai siêu cấp đẹp trai.
Cô chắc chắn là người may mắn nhất.
Đương nhiên, cuộc hưng phấn này chỉ diễn ra trong mười phút.
Bởi vì —— có người tiếp cận Tư Cẩn.
"Anh là... Tư Cẩn sao?" Là một cô gái nhỏ dịu dàng mặc váy len trắng, trên tay còn cầm một chiếc áo bông, kéo theo một cô gái khác.
Tư Cẩn cùng Cố Nguyễn bị ép dừng lại, anh nhìn lướt qua hai người, ánh mắt chú ý ở trên vành tai Cố Nguyễn, hôm nay cô đeo một đôi khuyên tai hình mèo nhỏ, nhìn qua rất đáng yêu.
"Em là Thôi Nhuỵ Tuyết, là tiểu thư của tập đoàn Thôi thị, nghe ba em nói, anh là con trai của chú Tư đúng không? Ba em còn nói, muốn giới thiệu cho chúng ta quen biết, cho nên em đã xem qua ảnh chụp của anh..."
Cố Nguyễn nhướng mày, cô gái này vẫn còn lải nhải, ánh mắt quét qua Tư Cẩn, bạn trai bảo bối nhà cô cũng chẳng biết đang nhìn đi nơi nào, một bộ dáng liên quan gì đến tôi.
Cô không tiện mở miệng, dùng khuỷu tay chạm chạm anh, con gái nhà người ta nói một tràng dài, nếu bọn họ không đáp lại thì có chút vô lễ.
Tư Cẩn dời ánh mắt khỏi mèo nhỏ, ánh mắt lạnh lùng, anh giao lưu với người khác từ trước đến nay đều không tốt, lời nói ngắn gọn lạnh nhạt: "Cô có việc gì sao? Có việc trực tiếp liên hệ với ba tôi hoặc với thư kí của ông ấy là được, chúng tôi còn có việc, đi trước, xin lỗi."
Anh dắt tay Cố Nguyễn rời đi.
Để lại Thôi Nhuỵ Tuyết cùng bạn tốt của cô ta là Lưu Hi, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.
"Đây là Tư Cẩn mà ba cậu nói? Lớn lên không tồi, nhưng cái tính cách này... Cũng quá khó chịu đi? Nhuỵ Nhuỵ, anh ta không thích hợp với cậu." Lưu Hi nói.
Còn có, dù sao người ta cũng có bạn gái rồi. Nhìn qua còn không tệ.
Kỳ thật Thôi Nhuỵ Tuyết cũng không thích Tư Cẩn bao nhiêu, nhưng gia đình như bọn họ, hôn nhân luôn gắn liền với lợi ích, về sau cô ta khó tránh khỏi sẽ phải gả cho một thương nhân khác.
Mà Tư Cẩn, là do cô ta xem một quyển tạp chí, thấy sắc đẹp của anh phá lệ đẹp đẽ, lại rất khó quên.
Cô ta khó tránh khỏi có chút ảo tưởng.
Thế cho nên vừa rồi mới cứ như vậy đi lên chào hỏi.
Kết quả Tư Cẩn đến một chút mặt mũi cũng không cho cô ta.
Có chút khó coi.
Cô ta miễn cưỡng cười với bạn tốt Lưu Hi: "Tớ biết rồi, Hi Hi, chúng ta đi trước đi."
Bên kia Tư Cẩn cùng Cố Nguyễn vào một cửa hàng bán đồ bổ, bảo nhân viên cửa hàng gói mấy thứ thích hợp Tư Kình, đứng ở một bên chờ trả tiền.
Cô giương mắt ngắm nhìn sườn mặt của Tư Cẩn.
Trên gương mặt của chàng trai lạnh lùng khẽ mỉm cười, vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc từ lúc ở sân bay, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Lông mi của anh rất dài, đuôi mắt hơi nhướng lên, trong tiệm ánh đèn đầy đủ, bên trong ánh mắt của anh như có ánh sáng lấp lánh.
Ánh đèn rực rỡ, sum suê điệt lệ.
Cố Nguyễn ngắm nhìn cũng vui vẻ, trên mặt có thêm vài phần ý cười.
Nhưng mà cũng không thể ngăn cản cô nghĩ nhiều, Tư Cẩn thì không cần phải nói, khẳng định anh sẽ không có suy nghĩ khác, nhưng những lời mà cô gái kia vừa nói, Tư Kình nói muốn giới thiệu cho hai người quen biết.
Là vì —— Tư Kình không hài lòng với cô sao?
Đương nhiên, ông ta không hài lòng cũng không có tác dụng gì, cuộc sống của cô và Tư Cẩn chẳng liên quan gì tới ông, chẳng qua trong lòng vẫn có chút khó chịu.
"Chuyện cô gái vừa rồi là sao vậy?" Cố Nguyễn nói.
Tư Cẩn nắm lấy ngón tay của Cố Nguyễn, chẳng còn mấy ngày nữa sẽ khai giảng, anh muốn lên kế hoạch đưa Cố Nguyễn đi chơi, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Hoa Nhạc Cốc? Muốn đi.
Biển? Muốn đi.
Khu nghệ thuật? Nghe Mục Tinh Hàn nói, con gái đều thích chụp ảnh, vừa hay nơi này rất thích hợp để chụp ảnh, chắc là Cố Nguyễn sẽ thích.
Nghe được Cố Nguyễn nói xong, anh kinh ngạc, chỉ một thoáng không còn nhớ cô đang nói cái gì.
Anh căn bản không để chuyện vừa rồi ở trong lòng.
Chờ tới lúc phản ứng, anh mới mẫn cảm nhận thấy Cố Nguyễn rất để ý, hình như cô còn không vui.
Anh cẩn thận dò hỏi: "Mấy người vừa rồi? Anh không quen biết bọn họ. Chắc là người nhà của đối tác với Tư Kình."
Cố Nguyễn khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Không quen biết là tốt nhất, không cho phép đi trêu chọc bọn họ."
Bọn họ đi bệnh viện thăm Tư Kình, vốn dĩ Cố Nguyễn tính toán sẽ quay trở lại chung cư, kết quả Tư Kình lại nhiệt tình mời cô tới Tư gia.
Lòng tốt của trưởng bối sao có thể chối từ, cô cũng thuận thế đáp ứng.
Cô cũng muốn đi xem nơi mà Tư Cẩn đã ở khi còn nhỏ.
Nhìn khuôn mặt của Tư Kình tràn đầy thương yêu, thật sự khiến cô cảm thấy thế sự vô thường, trước kia quan hệ cha con hai người bén nhọn, hận không thể đối với nhau giống như kẻ thù, kiếp trước đến sau cùng hai người vẫn coi nhau như kẻ thù.
Nhưng mà sự tình khiến cha con họ đối đầu quyết liệt vẫn chưa tới, Tư Kình lại tận lực muốn bồi thường, Tư Cẩn làm con cái, trong lòng khó tránh khỏi sẽ mềm lòng.
Hơn nữa nhìn Tư Cẩn dần dần trở nên rộng rãi, không còn mẫn cảm yếu ớt, tối tăm lạnh nhạt giống như lúc trước, thì cô cảm thấy thế nào cũng tốt.
Chỉ là Thẩm Nam Chi bên kia sợ là không có khả năng.
Nghe Đinh Tư Hòe nói, mấy năm gần đây, trạng thái tinh thần của Thẩm Nam Chi không tốt lắm, lúc đêm khuya mơ thấy ác mộng tỉnh lại sẽ chửi ầm lên, mắng Tư gia táng tận lương tâm, lúc trước huỷ hoại một nhà của bà ta, mắng Tư Kình cưỡng bách bà, mắng Tư Cẩn không nên đầu thai vào bụng bà, tự nhiên vô duyên vô cớ lưu lại huyết mạch dơ bẩn của Tư gia.
Đinh Tư Hòe không dám nói với Tư Cẩn, chỉ dám ở sau lưng lặng lẽ nói cho Cố Nguyễn.
Đến mùng mười Tư Cẩn vẫn chưa được rảnh rỗi, Lâm Huấn Thừa tuổi tác không lớn, bởi vì Tư Cố tới tìm hắn, nghe nói lúc trước là tình huống trong nhà không tốt lắm, lúc học đại học chưa học xong đã bị bắt đi làm công, hắn thật sự rất thích ông chủ có năng lực và nhiều ý tưởng này.
Tư Kình chưa xuất viện, Tư thị cần phải nhờ anh quản lý một phần, chẳng qua anh cũng không nguyện ý nhúng tay, nhiều nhất cũng chỉ giúp Tư Kình sửa sang lại văn kiện, giao mấy thứ trọng yếu cho ông ta quyết định.
Thành phố H đã ấm dần, nhưng thành phố B thì vẫn còn lạnh giá, thời điểm Cố Nguyễn vừa xuống máy bay đã bị Tư Cẩn bọc cho một cái áo bông dày, khuôn mặt xinh đẹp bị chôn sâu vào trong chiếc mũ lông, cả khuôn mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Cố Nguyễn di chuyển tay, đôi tay trắng nõn kéo cổ áo xuống, đang muốn cởi áo bông ra, hôm nay cô mất công phối đồ, là đồ định chế năm nay cô mới đặt may, chỉ vì muốn thật xinh đẹp đi gặp bạn trai mà cô còn đặc biệt trang điểm kiểu hoa đào, kết quả Tư Cẩn lại không nhìn thấy.
Tiểu tiên nữ không cho phép mình xấu như vậy.
"Mặc đi, bên ngoài rất lạnh, ngoan." Tư Cẩn đương nhiên đã nhìn ra, bắt lấy bàn tay trên cổ áo của cô xuống, nắm ở lòng bàn tay rồi đút vào túi áo mình.
Cố Nguyễn không muốn, định rút về tay nhưng Tư Cẩn lại dùng sức, giả bộ như không biết.
Cố Nguyễn chẹp miệng, đành để anh tùy ý nắm tay, sống không còn gì luyến tiếc mà mặc chiếc áo bông xấu xí cùng anh ra khỏi sân bay.
Tư Kình còn đang nằm viện nhưng ông đã phái thư kí đến đó, thái độ so với lúc ban đầu thật sự chênh lệch quá nhiều, thấy hai người vừa bước ra, nhanh chóng tiến lên tiếp nhận hành lý, cong eo: "Tiểu thiếu gia, Cố tiểu thư mời lên xe."
Cố Nguyễn liếc hắn một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy tên thư kí này, còn nhớ rõ lần đó Tư Kình tới tìm Tư Cẩn, tên này đứng ở ngoài xe canh chừng, tuy không nói chuyện, nhưng trong mắt hắn toàn là sự khinh bỉ.
Nghĩ đến ban đầu người giúp việc trong nhà cũng chẳng cho A Cẩn nhà cô sắc mặt tốt.
Bên cạnh là một tài xế trông cũng hiền hậu, trung thực, cười khanh khách nhìn bọn họ, giống hệt trưởng bối nhìn tiểu bối nhà mình.
Cố Nguyễn lễ phép mỉm cười với người tài xế, không trả lời người thư kí, đi thẳng lên xe, lười nhác duỗi mình ở ghế sau, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng di chuyển trên màn hình di động, gọi điện thoại cho Cố Thành: "Ba, con đến thành phố B rồi."
Mới đầu xuân, các xí nghiệp lớn đều vội vàng lập kế hoạch cho năm nay, ba Cố làm chủ tịch, vội đến chân không dính mặt đất, bởi vậy chưa nói được hai câu đã cúp điện thoại.
Cuối cùng còn dặn dò Cố Nguyễn phải nhớ đến bệnh viện thăm Tư Kình, nếu trước kia mối quan hệ giữa Tư Cẩn và ba anh không tốt thì đã đành, hiện giờ hai người đều muốn chung đụng thật tốt, cô làm bạn gái, thái độ tự nhiên cũng phải coi trọng.
Tất nhiên là Cố Nguyễn đáp ứng.
Tắt điện thoại, cô chui luôn vào lòng Tư Cẩn.
"Anh cúi đầu xuống, em muốn nhìn trán của anh." Cố Nguyễn nói.
Tư Cẩn không quá nguyện ý, anh biết Cố Nguyễn có chút nhan khống, thói thường của con người, ai mà chả thích đồ đẹp.
Lúc trước anh còn cảm thấy may mắn, tốt xấu gì Tư Kình cũng cho anh một tướng mạo đẹp được Cố Nguyễn thích.
Lần này vừa hay bị thương ở trên trán, anh đã sa sút rất lâu, lúc đi đón cô còn cố ý cắt tóc mái, anh sợ cô sẽ ghét bỏ vết sẹo trên trán.
Nhưng anh vẫn nghe lời cô cúi đầu xuống, giọng cũng trầm đi: "Có sẹo, rất khó coi."
Cố Nguyễn trấn an mà nhéo nhéo mặt anh, cảm giác anh lại ăn ít cơm đi, trên mặt chẳng còn bao nhiêu thịt.
Sau đó duỗi tay hất tóc mái của anh lên, Tư Cẩn khó hiểu lui về phía sau. Nhìn vết thương trên trán anh, cũng may không phải vết sẹo lớn, trải qua nhiều ngày, vết thương đã kết vảy nhìn không được rõ ràng.
Không thể hiểu Tư Cẩn đang lo lắng cái gì. Anh luôn lo lắng anh khiến cô cảm thấy không hài lòng.
Cô nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Tư Cẩn khẽ chuyển mình, nâng gương mặt của Cố Nguyễn lên, rồi hôn xuống.
Nụ hôn của Tư Cẩn giống hệt lúc anh đối xử bình thường với cô, quá mức ôn nhu, chậm rãi hôn gương mặt cô, lộ ra mười phần trân trọng.
Cuối cùng dừng ở trên môi.
Cố Nguyễn cảm thấy ngượng ngùng, phía trước còn có hai người đang ngồi, kết quả qua kính chiếu hậu, vẻ mặt của chú tài xế kiểu "Tôi hiểu mà", yên lặng mà nâng tấm ngăn ở giữa lên.
Cố Nguyễn: "......" Cảm ơn nhiều!
Cuối cùng, gương mặt Cố Nguyễn đỏ bừng dựa vào ngực Tư Cẩn, nói: "Đi mua quà trước, em muốn đi thăm chú."
Tư Cẩn sợ cô ngồi máy bay mệt, nhéo tay cô hỏi: "Em có mệt không? Cái này không cần nóng vội, hay là về nghỉ ngơi một chút?"
"Không có, từ thành phố H tới thành phố B chỉ có hai giờ, em không mệt, vẫn nên đi thăm chú trước." Cố Nguyễn nói.
Tư Cẩn rất ít phản đối lời nói của cô, thấy cô đã quyết định, cũng không cần phải nhiều lời nữa, bảo tài xế lái xe tới trung tâm thương mại.
Hệ thống máy sưởi trong trung tâm thương mại rất đầy đủ, Cố Nguyễn cởi áo bông xấu hoắc ra, cô cảm thấy mình như sống lại.
Trang điểm xinh đẹp cộng thêm váy ngắn rực rỡ, còn có bạn trai siêu cấp đẹp trai.
Cô chắc chắn là người may mắn nhất.
Đương nhiên, cuộc hưng phấn này chỉ diễn ra trong mười phút.
Bởi vì —— có người tiếp cận Tư Cẩn.
"Anh là... Tư Cẩn sao?" Là một cô gái nhỏ dịu dàng mặc váy len trắng, trên tay còn cầm một chiếc áo bông, kéo theo một cô gái khác.
Tư Cẩn cùng Cố Nguyễn bị ép dừng lại, anh nhìn lướt qua hai người, ánh mắt chú ý ở trên vành tai Cố Nguyễn, hôm nay cô đeo một đôi khuyên tai hình mèo nhỏ, nhìn qua rất đáng yêu.
"Em là Thôi Nhuỵ Tuyết, là tiểu thư của tập đoàn Thôi thị, nghe ba em nói, anh là con trai của chú Tư đúng không? Ba em còn nói, muốn giới thiệu cho chúng ta quen biết, cho nên em đã xem qua ảnh chụp của anh..."
Cố Nguyễn nhướng mày, cô gái này vẫn còn lải nhải, ánh mắt quét qua Tư Cẩn, bạn trai bảo bối nhà cô cũng chẳng biết đang nhìn đi nơi nào, một bộ dáng liên quan gì đến tôi.
Cô không tiện mở miệng, dùng khuỷu tay chạm chạm anh, con gái nhà người ta nói một tràng dài, nếu bọn họ không đáp lại thì có chút vô lễ.
Tư Cẩn dời ánh mắt khỏi mèo nhỏ, ánh mắt lạnh lùng, anh giao lưu với người khác từ trước đến nay đều không tốt, lời nói ngắn gọn lạnh nhạt: "Cô có việc gì sao? Có việc trực tiếp liên hệ với ba tôi hoặc với thư kí của ông ấy là được, chúng tôi còn có việc, đi trước, xin lỗi."
Anh dắt tay Cố Nguyễn rời đi.
Để lại Thôi Nhuỵ Tuyết cùng bạn tốt của cô ta là Lưu Hi, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.
"Đây là Tư Cẩn mà ba cậu nói? Lớn lên không tồi, nhưng cái tính cách này... Cũng quá khó chịu đi? Nhuỵ Nhuỵ, anh ta không thích hợp với cậu." Lưu Hi nói.
Còn có, dù sao người ta cũng có bạn gái rồi. Nhìn qua còn không tệ.
Kỳ thật Thôi Nhuỵ Tuyết cũng không thích Tư Cẩn bao nhiêu, nhưng gia đình như bọn họ, hôn nhân luôn gắn liền với lợi ích, về sau cô ta khó tránh khỏi sẽ phải gả cho một thương nhân khác.
Mà Tư Cẩn, là do cô ta xem một quyển tạp chí, thấy sắc đẹp của anh phá lệ đẹp đẽ, lại rất khó quên.
Cô ta khó tránh khỏi có chút ảo tưởng.
Thế cho nên vừa rồi mới cứ như vậy đi lên chào hỏi.
Kết quả Tư Cẩn đến một chút mặt mũi cũng không cho cô ta.
Có chút khó coi.
Cô ta miễn cưỡng cười với bạn tốt Lưu Hi: "Tớ biết rồi, Hi Hi, chúng ta đi trước đi."
Bên kia Tư Cẩn cùng Cố Nguyễn vào một cửa hàng bán đồ bổ, bảo nhân viên cửa hàng gói mấy thứ thích hợp Tư Kình, đứng ở một bên chờ trả tiền.
Cô giương mắt ngắm nhìn sườn mặt của Tư Cẩn.
Trên gương mặt của chàng trai lạnh lùng khẽ mỉm cười, vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc từ lúc ở sân bay, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Lông mi của anh rất dài, đuôi mắt hơi nhướng lên, trong tiệm ánh đèn đầy đủ, bên trong ánh mắt của anh như có ánh sáng lấp lánh.
Ánh đèn rực rỡ, sum suê điệt lệ.
Cố Nguyễn ngắm nhìn cũng vui vẻ, trên mặt có thêm vài phần ý cười.
Nhưng mà cũng không thể ngăn cản cô nghĩ nhiều, Tư Cẩn thì không cần phải nói, khẳng định anh sẽ không có suy nghĩ khác, nhưng những lời mà cô gái kia vừa nói, Tư Kình nói muốn giới thiệu cho hai người quen biết.
Là vì —— Tư Kình không hài lòng với cô sao?
Đương nhiên, ông ta không hài lòng cũng không có tác dụng gì, cuộc sống của cô và Tư Cẩn chẳng liên quan gì tới ông, chẳng qua trong lòng vẫn có chút khó chịu.
"Chuyện cô gái vừa rồi là sao vậy?" Cố Nguyễn nói.
Tư Cẩn nắm lấy ngón tay của Cố Nguyễn, chẳng còn mấy ngày nữa sẽ khai giảng, anh muốn lên kế hoạch đưa Cố Nguyễn đi chơi, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Hoa Nhạc Cốc? Muốn đi.
Biển? Muốn đi.
Khu nghệ thuật? Nghe Mục Tinh Hàn nói, con gái đều thích chụp ảnh, vừa hay nơi này rất thích hợp để chụp ảnh, chắc là Cố Nguyễn sẽ thích.
Nghe được Cố Nguyễn nói xong, anh kinh ngạc, chỉ một thoáng không còn nhớ cô đang nói cái gì.
Anh căn bản không để chuyện vừa rồi ở trong lòng.
Chờ tới lúc phản ứng, anh mới mẫn cảm nhận thấy Cố Nguyễn rất để ý, hình như cô còn không vui.
Anh cẩn thận dò hỏi: "Mấy người vừa rồi? Anh không quen biết bọn họ. Chắc là người nhà của đối tác với Tư Kình."
Cố Nguyễn khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Không quen biết là tốt nhất, không cho phép đi trêu chọc bọn họ."
Bọn họ đi bệnh viện thăm Tư Kình, vốn dĩ Cố Nguyễn tính toán sẽ quay trở lại chung cư, kết quả Tư Kình lại nhiệt tình mời cô tới Tư gia.
Lòng tốt của trưởng bối sao có thể chối từ, cô cũng thuận thế đáp ứng.
Cô cũng muốn đi xem nơi mà Tư Cẩn đã ở khi còn nhỏ.
Nhìn khuôn mặt của Tư Kình tràn đầy thương yêu, thật sự khiến cô cảm thấy thế sự vô thường, trước kia quan hệ cha con hai người bén nhọn, hận không thể đối với nhau giống như kẻ thù, kiếp trước đến sau cùng hai người vẫn coi nhau như kẻ thù.
Nhưng mà sự tình khiến cha con họ đối đầu quyết liệt vẫn chưa tới, Tư Kình lại tận lực muốn bồi thường, Tư Cẩn làm con cái, trong lòng khó tránh khỏi sẽ mềm lòng.
Hơn nữa nhìn Tư Cẩn dần dần trở nên rộng rãi, không còn mẫn cảm yếu ớt, tối tăm lạnh nhạt giống như lúc trước, thì cô cảm thấy thế nào cũng tốt.
Chỉ là Thẩm Nam Chi bên kia sợ là không có khả năng.
Nghe Đinh Tư Hòe nói, mấy năm gần đây, trạng thái tinh thần của Thẩm Nam Chi không tốt lắm, lúc đêm khuya mơ thấy ác mộng tỉnh lại sẽ chửi ầm lên, mắng Tư gia táng tận lương tâm, lúc trước huỷ hoại một nhà của bà ta, mắng Tư Kình cưỡng bách bà, mắng Tư Cẩn không nên đầu thai vào bụng bà, tự nhiên vô duyên vô cớ lưu lại huyết mạch dơ bẩn của Tư gia.
Đinh Tư Hòe không dám nói với Tư Cẩn, chỉ dám ở sau lưng lặng lẽ nói cho Cố Nguyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.