Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bố Mẹ
Chương 2:
Biển Bình Trúc
12/10/2024
Khí chất cửa người nọ trưởng thành ổn trọng, cực kỳ áp lực. Bởi vì ông đến nên nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm xuống mười mấy độ.
Hiệu trưởng lập tức tươi cười nghênh đón đi tới: "Chủ tịch Chu mỗi ngày trăm công nghìn việc, ngọn gió nào thổi anh tới đây thế?"
Người đàn ông đưa mắt nhìn thiếu niên đang đứng ở một bên, bình tĩnh đưa tay ra đơn giản bắt tay với Hiệu trưởng.
"Nghe nói Yến Lễ nhà tôi lại gây thêm phiền phức cho anh."
Hiệu trưởng cười nói: "Chuyện này... thật ra vốn không nên làm phiền đến anh, nhưng thật sự là..."
Ông ấy thở dài rồi lại thở dài, nghĩ ngợi trăm lần trước khi nói, e sợ nói sai câu nào đó sẽ đắc tội người trước mặt: "Thật sự là tôi không có cách giải quyết nào. Dù sao em học sinh đó bị đánh phải nhập viện, phụ huynh đối phương sống chết muốn một lời giải thích."
Chu Tấn Vi nhìn thoáng qua Chu Yến Lễ, lạnh nhạt nói: "Việc này anh không cần lo, để tôi xử lý."
Hiệu trưởng vừa nghe thấy lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tấn Vi không ở lại trường lâu, ông còn có chuyện của mình phải xử lý.
Sau khi rời khỏi văn phòng, ông châm điếu thuốc, đôi mắt vừa mảnh vừa dài không chút cảm xúc nhìn Chu Yến Lễ.
Sự khác biệt giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành có thể được phân biệt rõ ràng vào thời điểm này.
Dù hắn đã được xem như có thân hình to cao trong số các bạn cùng trang lứa, nhưng trước mặt bố, hắn vẫn thua bố một bậc.
Cho dù là xương cốt hay là chiều cao, hoặc là khí chất.
Trong trí nhớ của Chu Yến Lễ, bố hắn luôn là một người có địa vị cao, khiến người ta khúm núm lấy lòng.
Bình thường hắn ở bên ngoài ngang ngược đến đâu đi chăng nữa, nhưng khi đối mặt với bố mình, hắn cũng sẽ khiếp đảm.
Kể cả lúc này.
Chu Tấn Vi vừa hút thuốc vừa nhìn Chu Yến Lễ, cho dù không nói một lời, cũng làm hắn có loại cảm giác áp lực không thở nổi.
Chỉ rít hai hơi thuốc, người đàn ông đã giơ tay dập tắt điếu thuốc trên tay lên trên thùng rác.
Hẳn là ông phải tạm thời rời khỏi một cuộc họp, trên người ông vẫn mặc vest, bên ngoài là một cái áo khoác công sở màu đen.
Ông không nói thêm gì nữa, chỉ nói đơn giản: "Đi xin lỗi."
Chu Yến Lễ thái độ cứng rắn: "Con không đi, nó đáng đánh!"
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói trầm thấp cảnh cáo hắn: "Chu Yến Lễ, bố không thảo luận với con, bố đang thông báo cho con."
Chu Yến Lễ không mở miệng nữa, khí thế vừa rồi bị những lời này của bố khiến cho giảm đi hơn nửa.
Hắn cúi đầu, hai tay nắm thật chặt.
Bố hắn vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ hỏi nguyên nhân hậu quả, cũng chưa bao giờ quan tâm vì sao hắn đánh nhau.
Chu Yến Lễ được bảo mẫu nuôi lớn, hắn gần như ít khi được gặp bố mình. Nghe người ta nói, mẹ hắn lúc trước vì muốn trèo cao, hao hết tâm tư để bò lên giường của bố hắn, sau đó mang thai hắn, nên mới có thể được làm chính thất.
Chỉ là nhà họ Chu không có ai thích mẹ, bởi vì thân phận của mẹ quá bình thường, bình thường đến mức mẹ chỉ có thể dựa vào việc sinh con mới có thể trói chặt Chu Tấn Vi.
Chu Yến Lễ thả tay ra một cách tự nhiên, nắm chặt rồi lại thả ra. Hắn nhịn rồi lại nhịn, thù cũ hận mới, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, quát lên với bóng lưng người đàn ông: "Nếu bố đã hận mẹ con, tại sao còn muốn kết hôn với mẹ? Tại sao còn muốn sinh con ra?"
Bước chân của người đàn ông dừng lại một lúc vì lời nói của hắn. Không biết có phải là ảo giác của Chu Yến Lễ hay không. Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được sự cứng đờ của người đàn ông vào lúc đó.
Sự thay đổi này chỉ kéo dài trong thoáng chốc, bố vẫn không cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
***
Tất nhiên là Chu Yến Lễ không xin lỗi.
Chỉ có làm sai mới phải nói xin lỗi, hắn lại chẳng làm gì sai.
Không phải, hắn vẫn sai rồi.
Ra tay quá nhẹ, không đánh chết thằng đó luôn cho rồi.
Vì không xin lỗi theo lời bố, Chu Yến Lễ không dám tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Bố sẽ không đánh hắn, càng không bạo lực gia đình. Nhưng bố sẽ có rất nhiều cách khiến hắn không được thoải mái.
Sự giam cầm chỉ là một trong số đó.
Chu Yến Lễ nghĩ nghĩ, trời cao biển rộng, chỗ này không chứa chấp ông đây thì tự có chỗ chứa ông đây.
Những thằng bạn đó ghen tị bởi hắn là con nhà tài phiệt, số tiền tùy tiện mua một đôi giày là có thể mua được một căn hộ trong thành phố, ra ngoài đều bằng Lincoln.
Trong nhà hắn có bảy tám người hầu hạ, chưa kể đến bác sĩ dinh dưỡng riêng. Ngoài bác sĩ riêng ra còn có các giáo viên phụ dạo.
Thế nhưng Chu Yến Lễ lại nghĩ, thiếu gia nhà giàu chó má này ai muốn làm thì làm đi.
Hắn đếch làm nữa!
Để dễ dàng bỏ trốn, hắn không mang theo gì, hành trang gọn nhẹ.
Hắn chỉ mang theo tấm ảnh chụp chung với mẹ và chiếc thẻ ngân hàng không rõ có bao nhiêu số 0 trong số dư.
Hắn không mang theo thẻ tín dụng. Thứ này không đáng tin cậy, bố hắn sẽ kiểm soát hạn mức.
Có lẽ nếu chân trước ông bô phát hiện ra hắn đang bỏ trốn thì chân sau sẽ cản hắn lại.
Kể từ khi Chu Yến Lễ bắt đầu có ký ức, hình ảnh người bố trong đầu hắn lúc nào cũng mơ hồ.
Cụ thể địa vị xã hội của bố cao bao nhiêu hắn không rõ lắm. Hắn chỉ biết, tất cả mọi người bởi vì bố hắn mà cho hắn tiền.
Nhưng ngoài chuyện này ra, hắn cảm thấy ông hoàn toàn không xứng làm bố.
Hắn giấu tất cả mọi người đến đảo Hương Bồ, nương tựa người cô đã gả cho một ngư dân.
Dì út chỉ lớn hơn hắn bảy tuổi, mới kết hôn vào năm kia.
Dì ở Đế Đô cho đến lúc thi Đại học. Cũng coi như là một trong số ít bạn bè thời thơ ấu của Chu Yến Lễ.
Sau đó cô ra nước ngoài du học, yêu đương rồi kết hôn ở đảo Hương Bồ. Cách duy nhất để duy trì liên lạc giữa họ là qua chiếc điện thoại di động.
Phải mất mười giờ di chuyển bằng máy bay rồi đi tàu thủy để đến đích.
Dì út đang mang thai, cô vác bụng to cùng với dượng đến bến cảng đón hắn.
"Sao không nói sớm một chút, để cô kêu dượng lái thuyền đi đón con."
Chu Yến Lễ lần này ra ngoài không mang theo thứ gì, chỉ có một tấm thẻ cùng vài bộ quần áo thay giặt. Và một cái vali nhỏ.
Dượng xách nó vào trong cốp xe.
Chu Yến Lễ nghe thấy thế, vẻ mặt mới lạ: "Dượng mua thuyền rồi à?"
Dượng và dì út là bạn học, là một người hiền lành thật thà. Dượng đóng cốp xe lại, cười gãi đầu: "Chỉ để cho tiện thôi. Lúc ra biển đánh cá cũng dễ hơn, không cần thuê thuyền của người khác."
Sau khi ngồi lên xe, dì út nói vừa vặn hôm nay ra biển, đánh bắt trên biển được một mớ, đợi lát nữa ướp rồi nấu cho hắn ăn.
Dì út nhìn bộ dạng này của Chu Yến Lễ: "Bỏ nhà đi?"
Bị nhìn thấu, hắn cũng không muốn tiếp tục lừa gạt, tỏ ra khác ngạc nhiên: "Sao cô biết?"
Hiệu trưởng lập tức tươi cười nghênh đón đi tới: "Chủ tịch Chu mỗi ngày trăm công nghìn việc, ngọn gió nào thổi anh tới đây thế?"
Người đàn ông đưa mắt nhìn thiếu niên đang đứng ở một bên, bình tĩnh đưa tay ra đơn giản bắt tay với Hiệu trưởng.
"Nghe nói Yến Lễ nhà tôi lại gây thêm phiền phức cho anh."
Hiệu trưởng cười nói: "Chuyện này... thật ra vốn không nên làm phiền đến anh, nhưng thật sự là..."
Ông ấy thở dài rồi lại thở dài, nghĩ ngợi trăm lần trước khi nói, e sợ nói sai câu nào đó sẽ đắc tội người trước mặt: "Thật sự là tôi không có cách giải quyết nào. Dù sao em học sinh đó bị đánh phải nhập viện, phụ huynh đối phương sống chết muốn một lời giải thích."
Chu Tấn Vi nhìn thoáng qua Chu Yến Lễ, lạnh nhạt nói: "Việc này anh không cần lo, để tôi xử lý."
Hiệu trưởng vừa nghe thấy lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tấn Vi không ở lại trường lâu, ông còn có chuyện của mình phải xử lý.
Sau khi rời khỏi văn phòng, ông châm điếu thuốc, đôi mắt vừa mảnh vừa dài không chút cảm xúc nhìn Chu Yến Lễ.
Sự khác biệt giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành có thể được phân biệt rõ ràng vào thời điểm này.
Dù hắn đã được xem như có thân hình to cao trong số các bạn cùng trang lứa, nhưng trước mặt bố, hắn vẫn thua bố một bậc.
Cho dù là xương cốt hay là chiều cao, hoặc là khí chất.
Trong trí nhớ của Chu Yến Lễ, bố hắn luôn là một người có địa vị cao, khiến người ta khúm núm lấy lòng.
Bình thường hắn ở bên ngoài ngang ngược đến đâu đi chăng nữa, nhưng khi đối mặt với bố mình, hắn cũng sẽ khiếp đảm.
Kể cả lúc này.
Chu Tấn Vi vừa hút thuốc vừa nhìn Chu Yến Lễ, cho dù không nói một lời, cũng làm hắn có loại cảm giác áp lực không thở nổi.
Chỉ rít hai hơi thuốc, người đàn ông đã giơ tay dập tắt điếu thuốc trên tay lên trên thùng rác.
Hẳn là ông phải tạm thời rời khỏi một cuộc họp, trên người ông vẫn mặc vest, bên ngoài là một cái áo khoác công sở màu đen.
Ông không nói thêm gì nữa, chỉ nói đơn giản: "Đi xin lỗi."
Chu Yến Lễ thái độ cứng rắn: "Con không đi, nó đáng đánh!"
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói trầm thấp cảnh cáo hắn: "Chu Yến Lễ, bố không thảo luận với con, bố đang thông báo cho con."
Chu Yến Lễ không mở miệng nữa, khí thế vừa rồi bị những lời này của bố khiến cho giảm đi hơn nửa.
Hắn cúi đầu, hai tay nắm thật chặt.
Bố hắn vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ hỏi nguyên nhân hậu quả, cũng chưa bao giờ quan tâm vì sao hắn đánh nhau.
Chu Yến Lễ được bảo mẫu nuôi lớn, hắn gần như ít khi được gặp bố mình. Nghe người ta nói, mẹ hắn lúc trước vì muốn trèo cao, hao hết tâm tư để bò lên giường của bố hắn, sau đó mang thai hắn, nên mới có thể được làm chính thất.
Chỉ là nhà họ Chu không có ai thích mẹ, bởi vì thân phận của mẹ quá bình thường, bình thường đến mức mẹ chỉ có thể dựa vào việc sinh con mới có thể trói chặt Chu Tấn Vi.
Chu Yến Lễ thả tay ra một cách tự nhiên, nắm chặt rồi lại thả ra. Hắn nhịn rồi lại nhịn, thù cũ hận mới, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, quát lên với bóng lưng người đàn ông: "Nếu bố đã hận mẹ con, tại sao còn muốn kết hôn với mẹ? Tại sao còn muốn sinh con ra?"
Bước chân của người đàn ông dừng lại một lúc vì lời nói của hắn. Không biết có phải là ảo giác của Chu Yến Lễ hay không. Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được sự cứng đờ của người đàn ông vào lúc đó.
Sự thay đổi này chỉ kéo dài trong thoáng chốc, bố vẫn không cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
***
Tất nhiên là Chu Yến Lễ không xin lỗi.
Chỉ có làm sai mới phải nói xin lỗi, hắn lại chẳng làm gì sai.
Không phải, hắn vẫn sai rồi.
Ra tay quá nhẹ, không đánh chết thằng đó luôn cho rồi.
Vì không xin lỗi theo lời bố, Chu Yến Lễ không dám tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Bố sẽ không đánh hắn, càng không bạo lực gia đình. Nhưng bố sẽ có rất nhiều cách khiến hắn không được thoải mái.
Sự giam cầm chỉ là một trong số đó.
Chu Yến Lễ nghĩ nghĩ, trời cao biển rộng, chỗ này không chứa chấp ông đây thì tự có chỗ chứa ông đây.
Những thằng bạn đó ghen tị bởi hắn là con nhà tài phiệt, số tiền tùy tiện mua một đôi giày là có thể mua được một căn hộ trong thành phố, ra ngoài đều bằng Lincoln.
Trong nhà hắn có bảy tám người hầu hạ, chưa kể đến bác sĩ dinh dưỡng riêng. Ngoài bác sĩ riêng ra còn có các giáo viên phụ dạo.
Thế nhưng Chu Yến Lễ lại nghĩ, thiếu gia nhà giàu chó má này ai muốn làm thì làm đi.
Hắn đếch làm nữa!
Để dễ dàng bỏ trốn, hắn không mang theo gì, hành trang gọn nhẹ.
Hắn chỉ mang theo tấm ảnh chụp chung với mẹ và chiếc thẻ ngân hàng không rõ có bao nhiêu số 0 trong số dư.
Hắn không mang theo thẻ tín dụng. Thứ này không đáng tin cậy, bố hắn sẽ kiểm soát hạn mức.
Có lẽ nếu chân trước ông bô phát hiện ra hắn đang bỏ trốn thì chân sau sẽ cản hắn lại.
Kể từ khi Chu Yến Lễ bắt đầu có ký ức, hình ảnh người bố trong đầu hắn lúc nào cũng mơ hồ.
Cụ thể địa vị xã hội của bố cao bao nhiêu hắn không rõ lắm. Hắn chỉ biết, tất cả mọi người bởi vì bố hắn mà cho hắn tiền.
Nhưng ngoài chuyện này ra, hắn cảm thấy ông hoàn toàn không xứng làm bố.
Hắn giấu tất cả mọi người đến đảo Hương Bồ, nương tựa người cô đã gả cho một ngư dân.
Dì út chỉ lớn hơn hắn bảy tuổi, mới kết hôn vào năm kia.
Dì ở Đế Đô cho đến lúc thi Đại học. Cũng coi như là một trong số ít bạn bè thời thơ ấu của Chu Yến Lễ.
Sau đó cô ra nước ngoài du học, yêu đương rồi kết hôn ở đảo Hương Bồ. Cách duy nhất để duy trì liên lạc giữa họ là qua chiếc điện thoại di động.
Phải mất mười giờ di chuyển bằng máy bay rồi đi tàu thủy để đến đích.
Dì út đang mang thai, cô vác bụng to cùng với dượng đến bến cảng đón hắn.
"Sao không nói sớm một chút, để cô kêu dượng lái thuyền đi đón con."
Chu Yến Lễ lần này ra ngoài không mang theo thứ gì, chỉ có một tấm thẻ cùng vài bộ quần áo thay giặt. Và một cái vali nhỏ.
Dượng xách nó vào trong cốp xe.
Chu Yến Lễ nghe thấy thế, vẻ mặt mới lạ: "Dượng mua thuyền rồi à?"
Dượng và dì út là bạn học, là một người hiền lành thật thà. Dượng đóng cốp xe lại, cười gãi đầu: "Chỉ để cho tiện thôi. Lúc ra biển đánh cá cũng dễ hơn, không cần thuê thuyền của người khác."
Sau khi ngồi lên xe, dì út nói vừa vặn hôm nay ra biển, đánh bắt trên biển được một mớ, đợi lát nữa ướp rồi nấu cho hắn ăn.
Dì út nhìn bộ dạng này của Chu Yến Lễ: "Bỏ nhà đi?"
Bị nhìn thấu, hắn cũng không muốn tiếp tục lừa gạt, tỏ ra khác ngạc nhiên: "Sao cô biết?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.