Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bố Mẹ
Chương 4:
Biển Bình Trúc
12/10/2024
Hôm qua lúc đi ra ngoài hình như mình để điện thoại di động trong phòng thì phải?
Fuck.
Hắn chửi thề.
Mấy nữ sinh vây quanh Giang Hội Hội là nhỏ côn đồ bên ngoài trường, thiếu tiền sẽ lục cặp sách của cô.
Hôm trước đã lục qua một lần, lấy đi toàn bộ tiền tiêu vặt trên người cô.
Giang Hội Hội bảo vệ cặp sách thật chặt, nói cô thật sự không có.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, đầu cúi thấp: "Lần trước... lần trước các hắn đã cướp đi tiền tiêu vặt cả tuần của tôi rồi."
Cặp sách bị giật đi, từng quyển sách bị ném ra ngoài, ném được một nửa thì mất kiên nhẫn, thế nhưng trực tiếp cầm cuốn sách đó vỗ lên mặt cô: "Không có, mày không biết xin người nhà à? Nhỏ nhà quê?"
Giang Hội Hội im lặng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị đánh ra dấu đỏ cũng không biết phản kháng.
Vóc dáng cô nhỏ bé, tính cách cũng yếu đuối, cho nên mới trở thành mục tiêu tống tiền của bọn họ.
"Làm phiền chút." Một giọng nam trầm thấp thờ ơ ngắt lời họ, lời nói tạm thời coi như lễ phép.
Trong miệng thiếu niên ngậm điếu thuốc lá chưa châm, toát ra sự biếng nhác, như là chưa tỉnh ngủ: "Xin hỏi trạm xe ở đâu?"
Kẻ bắt nạt và kẻ bị bắt nạt, lúc này không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Thiếu niên cao gần một mét chín, vai rộng chân dài, mặc một chiếc áo lông màu xanh đậm, kiểu đầu đinh của Mỹ, làn da có hơi ngăm đen.
Ở thành phố Bình Giang một nơi mà chiều cao trung bình của nam giới chưa đến 1m75, nó gần như là sự tồn tại như tháp Eiffel vậy.
Đám người ngẩn người, bắt đầu mê trai. Hiếm khi thấy ai đẹp trai như vậy.
Nhưng khí chất kiêu ngạo và lưu manh ung dung này của hắn, khiến cho các thiếu nữ bất lương này cũng phải e dè.
Nhỏ cầm đầu chỉ về phía trước: "Phía trước quẹo trái là được."
Thiếu niên cắn điếu thuốc nói lời cảm ơn với cô ta: "Mấy người tiếp tục đi."
Hắn không có sở thích xen vào việc của người khác, cũng không tốt bụng đến mức gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Giang Hội Hội thấy sự chú ý của bọn họ không còn ở trên người mình nữa, nhặt cặp sách trên mặt đất lên chuẩn bị chạy.
Đúng lúc bị người gần cô nhất phát hiện, đối phương nhấc chân giẫm lên bàn tay đang nhặt cặp sách của cô: "Ai cho mày nhúc nhích?"
Giang Hội Hội bị đau, nước mắt không kìm được trào ra, giọng nói nhuốm tiếng khóc nức nở: "Các cậu cũng lục cặp sách của tôi rồi, tôi thật sự... không có tiền. Tôi... tôi sắp muộn rồi."
Chu Yến Lễ nghe có người khóc cũng không thèm để ý, lấy bật lửa châm thuốc.
Nơi rách nát này, đồng không mông quạnh, cũng không biết rốt cuộc là nơi nào.
Mới vừa bước ra khỏi con hẻm, khóe mắt hắn tùy tiện nhìn thoáng qua, với lợi thế về chiều cao khiến hắn thoải mái vượt qua đỉnh đầu mọi người, nhìn thấy thiếu nữ bị chặn ở trong góc tường.
Cô mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa đã bị kéo xuống rơi ra.
Khuôn mặt trắng nõn sưng đỏ, lúc này đang cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
Bước chân Chu Yến Lễ khựng lại, đồng tử co rụt lại.
Tất cả những ký ức của hắn về mẹ đều đến từ những bức ảnh, từ một tuổi cho đến hai mươi ba tuổi.
Vì vậy, Chu Yến Lễ đã ghi nhớ từng giai đoạn của mẹ qua những bức ảnh.
Bàn chân giẫm trên mu bàn tay hung hăng nghiền vài cái, Giang Hội Hội không rút ra được, đau đến mức toàn thân run rẩy.
Ngay lúc cô không biết phải làm sao, chợt sức lực trên mu bàn tay đột nhiên rút ra. Giang Hội Hội tận mắt nhìn thấy nữ sinh nọ bị người ta xách lên ném đi.
Ném...?
Tất cả mọi người đều bị dọa, bao gồm cả Giang Hội Hội người bị giẫm phải tay.
Nước mắt còn không kịp thu lại, cô sững sờ nhìn thiếu niên ngồi xổm trước mặt mình.
Vẻ mặt hắn đau lòng nắm tay cô, đặt ở lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.
"Có đau không?"
Giang Hội Hội lấy lại tinh thần, rút tay ra, cảnh giác lui về phía sau.
Thiếu niên nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, im lặng một hồi, nhặt cặp sách lên.
Hắn đứng lên, tùy tiện ném nó cho cô gái đứng gần mình nhất, trong mắt tràn đầy tức giận: "Nhặt lên."
Đối phương không chịu: "Tại sao?"
Hắn cười khẩy: "Tôi là giang hồ, không có nguyên tắc không đánh con gái, đừng để cho tôi nói lần thứ hai, kẻ trước đó bị tôi đánh bây giờ vẫn đang nằm ở bệnh viện."
Vẻ cố gắng bình tĩnh của đối phương dần dần tan rã, nhìn thấy khí thế này của cậu ta... không phải là người tốt gì, có lẽ cậu ta nói sẽ đánh con gái là thật.
Vì thế kẻ vừa rồi còn đang bắt nạt người khác, lúc này lập tức thành thật ngồi xổm xuống, nhặt những cuốn sách vương vãi trên mặt đất lên.
Đợi bọn chúng đi cả rồi, Giang Hội Hội mới nói lời cảm ơn với hắn: "Cảm ơn cậu."
Chu Yến Lễ hỏi cô: "Mẹ cứ đề mấy nhỏ đó bắt nạt như thế à, cũng không phản kháng lại?"
"Không phản kháng được." Giọng nói của cô rất nhẹ, mềm mại, có chút giọng mũi vừa mới khóc: "Các cậu ấy rất đông."
Hắn truyền kinh nghiệm cho cô: "Vậy thì tóm một đứa rồi đánh cho mạnh vào, tốt nhất là đánh nhập viện luôn, như thế sau này bọn nó sẽ không dám gây phiền phức cho mẹ nữa".
Giang Hội Hội nhìn hắn.
Chu Yến Lễ bị đôi mắt hạnh trong suốt này nhìn vào có hơi mất tự nhiên, đưa tay lên sờ sờ sau gáy: "Mẹ... mẹ nhìn con như vậy làm gì."
Cô đeo cặp sách lên lưng, lại nói lời cảm ơn với hắn: "Cảm ơn cậu."
Sau khi nói câu cảm ơn này xong, cô vòng qua hắn bước ra khỏi con hẻm.
Mái tóc dài của cô vẫn xõa ra, có vẻ hơi rối bời. Chỉ nhìn vào bóng lưng thì đó là một thiếu nữ cực kỳ mảnh khảnh, vóc dáng cũng không cao, bước đi chậm chạp.
Đúng là phù hợp với tưởng tượng của hắn khi nhìn vào bức ảnh.
Chu Yến Lễ đuổi kịp: "Cặp sách có nặng không, con đeo giúp mẹ nhé?"
Cô lắc đầu, tránh sang một bên: "Cảm ơn cậu, không cần."
Hắn đưa tay ra ước lượng: "Rất nặng, hay là để con giúp mẹ nha!"
Giang Hội Hội sợ tới mức rụt cổ lại, bất động.
Chu Yến Lễ nom dáng vẻ như chim cút của cô, cười nói: "Mẹ sợ con làm gì, con là con ruột của mẹ mà."
Cô ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt phức tạp không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
Chu Yến Lễ cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc, bảo mẫu nhà hắn cũng có ánh mắt y chang thế này khi nhìn thấy kẻ điên ở ngoài đường.
Hắn giải thích: "Con thật sự là con trai của mẹ đó. Mặc dù không biết tại sao con lại đến đây. Tên của con cũng là mẹ đặt cho, Yến Lễ, Chu Yến Lễ."
Cơ thể cô run dữ dội hơn: "Tôi thật sự... Tôi thật sự hết tiền rồi, nếu như cậu cần gấp, tôi có thể về nhà... về nhà lấy. Tôi..."
_________
Chu Yến Lễ sẽ xưng hô con - mẹ với nữ 9, con - bố với nam 9
Dù xuyên về quá khứ nhưng ẻm vẫn rất có hiếu với bố mẹ. Mong mọi người ủng hộ
Fuck.
Hắn chửi thề.
Mấy nữ sinh vây quanh Giang Hội Hội là nhỏ côn đồ bên ngoài trường, thiếu tiền sẽ lục cặp sách của cô.
Hôm trước đã lục qua một lần, lấy đi toàn bộ tiền tiêu vặt trên người cô.
Giang Hội Hội bảo vệ cặp sách thật chặt, nói cô thật sự không có.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, đầu cúi thấp: "Lần trước... lần trước các hắn đã cướp đi tiền tiêu vặt cả tuần của tôi rồi."
Cặp sách bị giật đi, từng quyển sách bị ném ra ngoài, ném được một nửa thì mất kiên nhẫn, thế nhưng trực tiếp cầm cuốn sách đó vỗ lên mặt cô: "Không có, mày không biết xin người nhà à? Nhỏ nhà quê?"
Giang Hội Hội im lặng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị đánh ra dấu đỏ cũng không biết phản kháng.
Vóc dáng cô nhỏ bé, tính cách cũng yếu đuối, cho nên mới trở thành mục tiêu tống tiền của bọn họ.
"Làm phiền chút." Một giọng nam trầm thấp thờ ơ ngắt lời họ, lời nói tạm thời coi như lễ phép.
Trong miệng thiếu niên ngậm điếu thuốc lá chưa châm, toát ra sự biếng nhác, như là chưa tỉnh ngủ: "Xin hỏi trạm xe ở đâu?"
Kẻ bắt nạt và kẻ bị bắt nạt, lúc này không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Thiếu niên cao gần một mét chín, vai rộng chân dài, mặc một chiếc áo lông màu xanh đậm, kiểu đầu đinh của Mỹ, làn da có hơi ngăm đen.
Ở thành phố Bình Giang một nơi mà chiều cao trung bình của nam giới chưa đến 1m75, nó gần như là sự tồn tại như tháp Eiffel vậy.
Đám người ngẩn người, bắt đầu mê trai. Hiếm khi thấy ai đẹp trai như vậy.
Nhưng khí chất kiêu ngạo và lưu manh ung dung này của hắn, khiến cho các thiếu nữ bất lương này cũng phải e dè.
Nhỏ cầm đầu chỉ về phía trước: "Phía trước quẹo trái là được."
Thiếu niên cắn điếu thuốc nói lời cảm ơn với cô ta: "Mấy người tiếp tục đi."
Hắn không có sở thích xen vào việc của người khác, cũng không tốt bụng đến mức gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Giang Hội Hội thấy sự chú ý của bọn họ không còn ở trên người mình nữa, nhặt cặp sách trên mặt đất lên chuẩn bị chạy.
Đúng lúc bị người gần cô nhất phát hiện, đối phương nhấc chân giẫm lên bàn tay đang nhặt cặp sách của cô: "Ai cho mày nhúc nhích?"
Giang Hội Hội bị đau, nước mắt không kìm được trào ra, giọng nói nhuốm tiếng khóc nức nở: "Các cậu cũng lục cặp sách của tôi rồi, tôi thật sự... không có tiền. Tôi... tôi sắp muộn rồi."
Chu Yến Lễ nghe có người khóc cũng không thèm để ý, lấy bật lửa châm thuốc.
Nơi rách nát này, đồng không mông quạnh, cũng không biết rốt cuộc là nơi nào.
Mới vừa bước ra khỏi con hẻm, khóe mắt hắn tùy tiện nhìn thoáng qua, với lợi thế về chiều cao khiến hắn thoải mái vượt qua đỉnh đầu mọi người, nhìn thấy thiếu nữ bị chặn ở trong góc tường.
Cô mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa đã bị kéo xuống rơi ra.
Khuôn mặt trắng nõn sưng đỏ, lúc này đang cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
Bước chân Chu Yến Lễ khựng lại, đồng tử co rụt lại.
Tất cả những ký ức của hắn về mẹ đều đến từ những bức ảnh, từ một tuổi cho đến hai mươi ba tuổi.
Vì vậy, Chu Yến Lễ đã ghi nhớ từng giai đoạn của mẹ qua những bức ảnh.
Bàn chân giẫm trên mu bàn tay hung hăng nghiền vài cái, Giang Hội Hội không rút ra được, đau đến mức toàn thân run rẩy.
Ngay lúc cô không biết phải làm sao, chợt sức lực trên mu bàn tay đột nhiên rút ra. Giang Hội Hội tận mắt nhìn thấy nữ sinh nọ bị người ta xách lên ném đi.
Ném...?
Tất cả mọi người đều bị dọa, bao gồm cả Giang Hội Hội người bị giẫm phải tay.
Nước mắt còn không kịp thu lại, cô sững sờ nhìn thiếu niên ngồi xổm trước mặt mình.
Vẻ mặt hắn đau lòng nắm tay cô, đặt ở lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.
"Có đau không?"
Giang Hội Hội lấy lại tinh thần, rút tay ra, cảnh giác lui về phía sau.
Thiếu niên nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, im lặng một hồi, nhặt cặp sách lên.
Hắn đứng lên, tùy tiện ném nó cho cô gái đứng gần mình nhất, trong mắt tràn đầy tức giận: "Nhặt lên."
Đối phương không chịu: "Tại sao?"
Hắn cười khẩy: "Tôi là giang hồ, không có nguyên tắc không đánh con gái, đừng để cho tôi nói lần thứ hai, kẻ trước đó bị tôi đánh bây giờ vẫn đang nằm ở bệnh viện."
Vẻ cố gắng bình tĩnh của đối phương dần dần tan rã, nhìn thấy khí thế này của cậu ta... không phải là người tốt gì, có lẽ cậu ta nói sẽ đánh con gái là thật.
Vì thế kẻ vừa rồi còn đang bắt nạt người khác, lúc này lập tức thành thật ngồi xổm xuống, nhặt những cuốn sách vương vãi trên mặt đất lên.
Đợi bọn chúng đi cả rồi, Giang Hội Hội mới nói lời cảm ơn với hắn: "Cảm ơn cậu."
Chu Yến Lễ hỏi cô: "Mẹ cứ đề mấy nhỏ đó bắt nạt như thế à, cũng không phản kháng lại?"
"Không phản kháng được." Giọng nói của cô rất nhẹ, mềm mại, có chút giọng mũi vừa mới khóc: "Các cậu ấy rất đông."
Hắn truyền kinh nghiệm cho cô: "Vậy thì tóm một đứa rồi đánh cho mạnh vào, tốt nhất là đánh nhập viện luôn, như thế sau này bọn nó sẽ không dám gây phiền phức cho mẹ nữa".
Giang Hội Hội nhìn hắn.
Chu Yến Lễ bị đôi mắt hạnh trong suốt này nhìn vào có hơi mất tự nhiên, đưa tay lên sờ sờ sau gáy: "Mẹ... mẹ nhìn con như vậy làm gì."
Cô đeo cặp sách lên lưng, lại nói lời cảm ơn với hắn: "Cảm ơn cậu."
Sau khi nói câu cảm ơn này xong, cô vòng qua hắn bước ra khỏi con hẻm.
Mái tóc dài của cô vẫn xõa ra, có vẻ hơi rối bời. Chỉ nhìn vào bóng lưng thì đó là một thiếu nữ cực kỳ mảnh khảnh, vóc dáng cũng không cao, bước đi chậm chạp.
Đúng là phù hợp với tưởng tượng của hắn khi nhìn vào bức ảnh.
Chu Yến Lễ đuổi kịp: "Cặp sách có nặng không, con đeo giúp mẹ nhé?"
Cô lắc đầu, tránh sang một bên: "Cảm ơn cậu, không cần."
Hắn đưa tay ra ước lượng: "Rất nặng, hay là để con giúp mẹ nha!"
Giang Hội Hội sợ tới mức rụt cổ lại, bất động.
Chu Yến Lễ nom dáng vẻ như chim cút của cô, cười nói: "Mẹ sợ con làm gì, con là con ruột của mẹ mà."
Cô ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt phức tạp không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
Chu Yến Lễ cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc, bảo mẫu nhà hắn cũng có ánh mắt y chang thế này khi nhìn thấy kẻ điên ở ngoài đường.
Hắn giải thích: "Con thật sự là con trai của mẹ đó. Mặc dù không biết tại sao con lại đến đây. Tên của con cũng là mẹ đặt cho, Yến Lễ, Chu Yến Lễ."
Cơ thể cô run dữ dội hơn: "Tôi thật sự... Tôi thật sự hết tiền rồi, nếu như cậu cần gấp, tôi có thể về nhà... về nhà lấy. Tôi..."
_________
Chu Yến Lễ sẽ xưng hô con - mẹ với nữ 9, con - bố với nam 9
Dù xuyên về quá khứ nhưng ẻm vẫn rất có hiếu với bố mẹ. Mong mọi người ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.