Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký
Chương 29: Cây Lồng Đèn Giả
Thu Thủy Nhất San
04/10/2021
Lâm Diệp quan sát tỉ mỉ xung quanh, nghiêm túc tìm kiếm loại cây có thể dùng làm thức ăn, tốt nhất là loại cây có thể làm thức ăn chính.
Mỗi lần cô nhìn thấy một loại cây, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm dữ liệu có liên quan đến loại cây đó, nếu thấy cây có thể ăn được, mắt cô sẽ để ý càng lâu.
Nhưng cho dù là loại cây có thể ăn được, cô cũng không phải mỗi loại đều lấy cả.
Trước hết cô sẽ không lấy những loại cây có số lượng quá ít, những nguyên liệu nấu ăn quá phức tạp không lấy, những loại cây xung quanh bộ lạc cũng không lấy...
Sau hàng loạt các cuộc điều tra, cuộc hành trình đã đi hơn một nửa chặng đường nhưng cô vẫn không tìm thấy gì.
Lâm Diệp vẫn không nản lòng, mục đích chính ra ngoài lần này là thu thập quả chín, còn về những thứ khác tìm được cũng là do may mắn, không tìm được thì thôi vậy.
Đôi khi vô tình phát hiện thường gây bất ngờ hơn so với việc tìm kiếm có chủ ý.
Ngay lúc Lâm Diệp đang vu vơ nhìn xung quanh, cô đột nhiên phát hiện một mảng lớn cỏ dại trước mắt trông rất quen thuộc.
Cô vội vàng đi nhanh về phía trước.
“Lâm Diệp, Sao cô đi nhanh vậy?” Vân và Tinh đứng bên cạnh cô liền đuổi theo.
Lâm Diệp nhìn những chiếc lá trong đám cỏ dại, khẳng định chúng là những cây lồng đèn giả.
Cây lồng đèn giả trông rất giống cây lồng đèn, nên còn được gọi là cây lồng đèn giả, nguồn gốc sinh sản ở Nam Mỹ, cũng phân bố rộng rãi ở phía Nam Trung Quốc.
Mỗi lần Lâm Diệp nhìn thấy những loài thực vật không có nguồn gốc sinh sản từ Trung Quốc này, cô liền cảm thấy rất kỳ lạ.
Nếu cô xuyên không về thời nguyên thủy, vậy những loài thực vật này không thể xuất hiện ở nơi này được. Nếu như cô không phải xuyên không về thời nguyên thủy thì những thú nhân này thực sự đang sống cuộc sống trong thời nguyên thủy.
Chỉ có điều cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được đáp án nên đành từ bỏ nghĩ về vấn đề này.
Nói đến cây lồng đèn giả có lẽ có nhiều người không biết đến, nhưng nói đến mặt nạ tảo biển thì chắc hẳn nhiều người đã biết.
Trên thị trường có bán loại mặt nạ tảo biển giả, cho thứ được gọi là “hạt tảo biển”, cho vào trong nước sạch khuấy đều sẽ trở nên kết dính, thoa lên mặt sẽ thành “mặt nạ tảo biển”.
Trên thực tế loại “hạt tảo biển” này chính là hạt của cây lồng đèn giả.
Hạt của cây lồng đèn giả trên bề mặt có một lớp chất nhầy, sau khi ngâm qua nước sẽ nở ra và trở nên nhầy nhụa.
Loại thạch bình thường hay ăn cũng làm từ hạt của cây lồng đèn giả này.
Ở đây mọc ra một mảng lớn cây lồng đèn giả, có thể làm được bao nhiêu chén thạch chứ!
Lâm Diệp ngay lập tức quyết định nhặt hết tất cả cây lồng đèn giả này về.
Vân và Tinh chạy đến bên cạnh Lâm Diệp, thấy cô đang nghiêm nghị nhìn đám cỏ dại trước mặt.
“Lâm Diệp, cô đang nghĩ gì vậy?” Tinh tò mò hỏi.
Lâm Diệp nghiêm túc nhìn cô nói: “Tinh, cô có muốn ăn đồ ăn ngon không?”
Tinh gật đầu lia lịa, muốn chứ, được ăn đồ ăn ngon ai lại không muốn chứ!
Lâm Diệp chỉ vào đám cây lồng đèn giả trước mặt nói: “Đây đều là đồ ăn ngon.”
Đồ ăn ngon sao?
Tinh và Vân bộ mặt ngơ ngác nhìn đám cỏ dại trước mặt, đám cỏ dại này ăn được sao?
Cho dù chúng có thể ăn được, bọn họ cũng có thể quay về bộ lạc hái một ít rau dại để nấu ăn mà, ít nhất cũng không cần lặn lội đường xa để đem chúng về.
Lâm Diệp hái một trái quả lồng đèn, bóp nhẹ, rất nhiều hạt rơi ra từ đó.
Lâm Diệp nói: “Dùng mấy hạt cỏ này có thể nấu ra rất nhiều món ăn ngon.”
Vân và Tinh đương nhiên sẽ không thể tưởng tượng được những hạt cỏ này làm thế nào có thể biến thành thức ăn, nhưng nếu Lâm Diệp muốn thì bọn họ cũng giúp hái một ít vậy.
Vì vậy ba người nhanh chóng bắt tay hái trái lồng đèn giả, phía sau có một bộ lạc lớn đuổi theo, thấy bọn họ đang nhặt hạt trong đám cỏ dại thì đều tò mò dừng lại hỏi bọn họ đang làm gì.
Câu trả lời của Lâm Diệp là hái về làm thức ăn.
Mặc dù họ không hiểu ý của Lâm Diệp nhưng cũng tiện tay giúp hái mấy trái quả cho vào giỏ tre của cô trước khi đi tiếp.
Tuy rằng Lâm Diệp muốn trái lồng đèn giả nhưng cũng biết việc ưu tiên cần làm, bọn họ ra ngoài chủ yếu là hái trái cây, nhưng không thể vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến hành động của mọi người nên chỉ hái được một chút đã dừng lại.
Nhiều trái lồng đèn giả như này đủ để làm mấy chén thạch rồi.
Ban đầu Dương đi đầu với đội săn để dọn đường cho những giống cái, Lâm Diệp, Vân và Tinh cũng đi đầu trong đội, khi hắn quay lại thì có thể lập tức nhìn thấy họ.
Nhưng lần này hắn đã dọn sạch con đường phía trước, bọn thú nhân cái cũng đã đi gần hết rồi, hắn vẫn không thấy bóng dáng ba người bọn họ.
Hắn có chút lo lắng, sau khi nhắn lại với thú nhân kế bên hắn liền quay lại tìm bọn họ.
Mới đi được mấy bước đã thấy bọn họ đuổi kịp rồi, hắn hỏi: “Sao các cô đi chậm thế?”
Lâm Diệp nói: “Lúc nãy vừa đi hái vài thứ.”
“Hái được thứ gì?” Dương cúi đầu nhìn xuống giỏ tre: “Hạt cỏ?”
“Đúng vậy.” Vừa hay trong tay Lâm Diệp đang cầm trái lồng đèn giả chơi đùa, cô vừa bóp nát trái lồng đèn giả vừa nói: “Nhìn xem, chính là hạt của loại cỏ này, có thể dùng làm thức ăn đấy.”
Dương không biết làm như thế nào có thể dùng hạt cỏ để làm thức ăn nhưng Lâm Diệp nói được thì sẽ được!
Hắn hỏi: “Có ít quá không? Hay là tôi đi hái thêm cho cô nhé.”
Lâm Diệp nói: “Không cần đâu, chúng ta phải đuổi kịp mọi người.” Bọn họ đã bỏ xa với đội phía trước được một chặng đường rồi.
Dương không để cô nói tiếp tháo giỏ tre của cô xuống: “Các anh đuổi theo trước đi, tôi đi rồi về.”
“Này, Dương...”
Lâm Diệp chưa kịp nói gì, Dương đã lấy giỏ tre chạy mất rồi.
Vân vỗ vỗ vai cô nói: “Không sao, cô cứ để nó đi đi, chúng ta đuổi theo đội trước đã.”
“Được rồi.”
Bọn họ nhanh chân đuổi kịp đội phía trước, Lâm Diệp vừa đi vừa quay lại nhìn xem Dương có theo sau không.
Vân hoàn toàn không lo lắng cho đứa nhóc nhà mình, bà ta nói với Lâm Diệp: “Cô không cần lo lắng cho nó, nó rất quen thuộc vùng rừng núi này.”
Lâm Diệp nghĩ lại thấy cũng phải, Dương mỗi ngày đều ra săn bắt nên chắc quen thuộc với địa hình ở đây, hơn nữa hắn có thể tự tay giết chết một con heo rừng lớn, nếu thật sự đụng phải dã thú cũng không cần lo lắng cho hắn…
Mỗi lần cô nhìn thấy một loại cây, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm dữ liệu có liên quan đến loại cây đó, nếu thấy cây có thể ăn được, mắt cô sẽ để ý càng lâu.
Nhưng cho dù là loại cây có thể ăn được, cô cũng không phải mỗi loại đều lấy cả.
Trước hết cô sẽ không lấy những loại cây có số lượng quá ít, những nguyên liệu nấu ăn quá phức tạp không lấy, những loại cây xung quanh bộ lạc cũng không lấy...
Sau hàng loạt các cuộc điều tra, cuộc hành trình đã đi hơn một nửa chặng đường nhưng cô vẫn không tìm thấy gì.
Lâm Diệp vẫn không nản lòng, mục đích chính ra ngoài lần này là thu thập quả chín, còn về những thứ khác tìm được cũng là do may mắn, không tìm được thì thôi vậy.
Đôi khi vô tình phát hiện thường gây bất ngờ hơn so với việc tìm kiếm có chủ ý.
Ngay lúc Lâm Diệp đang vu vơ nhìn xung quanh, cô đột nhiên phát hiện một mảng lớn cỏ dại trước mắt trông rất quen thuộc.
Cô vội vàng đi nhanh về phía trước.
“Lâm Diệp, Sao cô đi nhanh vậy?” Vân và Tinh đứng bên cạnh cô liền đuổi theo.
Lâm Diệp nhìn những chiếc lá trong đám cỏ dại, khẳng định chúng là những cây lồng đèn giả.
Cây lồng đèn giả trông rất giống cây lồng đèn, nên còn được gọi là cây lồng đèn giả, nguồn gốc sinh sản ở Nam Mỹ, cũng phân bố rộng rãi ở phía Nam Trung Quốc.
Mỗi lần Lâm Diệp nhìn thấy những loài thực vật không có nguồn gốc sinh sản từ Trung Quốc này, cô liền cảm thấy rất kỳ lạ.
Nếu cô xuyên không về thời nguyên thủy, vậy những loài thực vật này không thể xuất hiện ở nơi này được. Nếu như cô không phải xuyên không về thời nguyên thủy thì những thú nhân này thực sự đang sống cuộc sống trong thời nguyên thủy.
Chỉ có điều cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được đáp án nên đành từ bỏ nghĩ về vấn đề này.
Nói đến cây lồng đèn giả có lẽ có nhiều người không biết đến, nhưng nói đến mặt nạ tảo biển thì chắc hẳn nhiều người đã biết.
Trên thị trường có bán loại mặt nạ tảo biển giả, cho thứ được gọi là “hạt tảo biển”, cho vào trong nước sạch khuấy đều sẽ trở nên kết dính, thoa lên mặt sẽ thành “mặt nạ tảo biển”.
Trên thực tế loại “hạt tảo biển” này chính là hạt của cây lồng đèn giả.
Hạt của cây lồng đèn giả trên bề mặt có một lớp chất nhầy, sau khi ngâm qua nước sẽ nở ra và trở nên nhầy nhụa.
Loại thạch bình thường hay ăn cũng làm từ hạt của cây lồng đèn giả này.
Ở đây mọc ra một mảng lớn cây lồng đèn giả, có thể làm được bao nhiêu chén thạch chứ!
Lâm Diệp ngay lập tức quyết định nhặt hết tất cả cây lồng đèn giả này về.
Vân và Tinh chạy đến bên cạnh Lâm Diệp, thấy cô đang nghiêm nghị nhìn đám cỏ dại trước mặt.
“Lâm Diệp, cô đang nghĩ gì vậy?” Tinh tò mò hỏi.
Lâm Diệp nghiêm túc nhìn cô nói: “Tinh, cô có muốn ăn đồ ăn ngon không?”
Tinh gật đầu lia lịa, muốn chứ, được ăn đồ ăn ngon ai lại không muốn chứ!
Lâm Diệp chỉ vào đám cây lồng đèn giả trước mặt nói: “Đây đều là đồ ăn ngon.”
Đồ ăn ngon sao?
Tinh và Vân bộ mặt ngơ ngác nhìn đám cỏ dại trước mặt, đám cỏ dại này ăn được sao?
Cho dù chúng có thể ăn được, bọn họ cũng có thể quay về bộ lạc hái một ít rau dại để nấu ăn mà, ít nhất cũng không cần lặn lội đường xa để đem chúng về.
Lâm Diệp hái một trái quả lồng đèn, bóp nhẹ, rất nhiều hạt rơi ra từ đó.
Lâm Diệp nói: “Dùng mấy hạt cỏ này có thể nấu ra rất nhiều món ăn ngon.”
Vân và Tinh đương nhiên sẽ không thể tưởng tượng được những hạt cỏ này làm thế nào có thể biến thành thức ăn, nhưng nếu Lâm Diệp muốn thì bọn họ cũng giúp hái một ít vậy.
Vì vậy ba người nhanh chóng bắt tay hái trái lồng đèn giả, phía sau có một bộ lạc lớn đuổi theo, thấy bọn họ đang nhặt hạt trong đám cỏ dại thì đều tò mò dừng lại hỏi bọn họ đang làm gì.
Câu trả lời của Lâm Diệp là hái về làm thức ăn.
Mặc dù họ không hiểu ý của Lâm Diệp nhưng cũng tiện tay giúp hái mấy trái quả cho vào giỏ tre của cô trước khi đi tiếp.
Tuy rằng Lâm Diệp muốn trái lồng đèn giả nhưng cũng biết việc ưu tiên cần làm, bọn họ ra ngoài chủ yếu là hái trái cây, nhưng không thể vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến hành động của mọi người nên chỉ hái được một chút đã dừng lại.
Nhiều trái lồng đèn giả như này đủ để làm mấy chén thạch rồi.
Ban đầu Dương đi đầu với đội săn để dọn đường cho những giống cái, Lâm Diệp, Vân và Tinh cũng đi đầu trong đội, khi hắn quay lại thì có thể lập tức nhìn thấy họ.
Nhưng lần này hắn đã dọn sạch con đường phía trước, bọn thú nhân cái cũng đã đi gần hết rồi, hắn vẫn không thấy bóng dáng ba người bọn họ.
Hắn có chút lo lắng, sau khi nhắn lại với thú nhân kế bên hắn liền quay lại tìm bọn họ.
Mới đi được mấy bước đã thấy bọn họ đuổi kịp rồi, hắn hỏi: “Sao các cô đi chậm thế?”
Lâm Diệp nói: “Lúc nãy vừa đi hái vài thứ.”
“Hái được thứ gì?” Dương cúi đầu nhìn xuống giỏ tre: “Hạt cỏ?”
“Đúng vậy.” Vừa hay trong tay Lâm Diệp đang cầm trái lồng đèn giả chơi đùa, cô vừa bóp nát trái lồng đèn giả vừa nói: “Nhìn xem, chính là hạt của loại cỏ này, có thể dùng làm thức ăn đấy.”
Dương không biết làm như thế nào có thể dùng hạt cỏ để làm thức ăn nhưng Lâm Diệp nói được thì sẽ được!
Hắn hỏi: “Có ít quá không? Hay là tôi đi hái thêm cho cô nhé.”
Lâm Diệp nói: “Không cần đâu, chúng ta phải đuổi kịp mọi người.” Bọn họ đã bỏ xa với đội phía trước được một chặng đường rồi.
Dương không để cô nói tiếp tháo giỏ tre của cô xuống: “Các anh đuổi theo trước đi, tôi đi rồi về.”
“Này, Dương...”
Lâm Diệp chưa kịp nói gì, Dương đã lấy giỏ tre chạy mất rồi.
Vân vỗ vỗ vai cô nói: “Không sao, cô cứ để nó đi đi, chúng ta đuổi theo đội trước đã.”
“Được rồi.”
Bọn họ nhanh chân đuổi kịp đội phía trước, Lâm Diệp vừa đi vừa quay lại nhìn xem Dương có theo sau không.
Vân hoàn toàn không lo lắng cho đứa nhóc nhà mình, bà ta nói với Lâm Diệp: “Cô không cần lo lắng cho nó, nó rất quen thuộc vùng rừng núi này.”
Lâm Diệp nghĩ lại thấy cũng phải, Dương mỗi ngày đều ra săn bắt nên chắc quen thuộc với địa hình ở đây, hơn nữa hắn có thể tự tay giết chết một con heo rừng lớn, nếu thật sự đụng phải dã thú cũng không cần lo lắng cho hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.