Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 46: Đồ Gốm

Thu Thủy Nhất San

06/10/2021

Lâm Diệp thì ở lại trong bộ tộc không có ra ngoài.

Trước đó cô cùng với các giống cái ra ngoài hái lượm được mấy lần, nhưng mà ngoại trừ phát hiện được mấy loại rau củ dại ra thì không có thu hoạch được gì cả.

Phải nói lần thu hoạch được nhiều nhất vẫn là lần đầu tiên đi ra ngoài hái lượm, phát hiện được mấy buội khoai lang. Nhưng mà số lượng khoai lang lại quá ít, tất cả đều phải để giành lại mà trồng trọt, mà việc trồng khoai lang cũng là việc của năm sau.

Hơn nữa hai ngày nay cô lại vừa vặn tới chu kỳ kinh nguyệt, không tiện để đi ra ngoài. Còn không bằng cô ở lại bộ tộc để nhặt củi, tốt xấu gì cũng có thể đốt được mấy hôm.

Mấy hôm trời mưa, trừ các thú nhân ra thì còn có một đám con non cũng bị kìm nén bứt rứt, trên đường Lâm Diệp cầm theo xẻng quân dụng để đi đốn củi có gặp phải một đám mèo con lén lút trốn ra ngoài chơi đùa.

Mấy đứa nhóc con này nhìn thấy Lâm Diệp thì đều rụt cả người lại.

Chết rồi, bị phát hiện lén trốn ra ngoài chơi rồi, về nhà lại bị a ba a ma mắng nữa cho xem!

Nhìn thấy mấy nhóc co dúm lại run lẩy bẩy với nhau, Lâm Diệp lập tức liền quăng việc đốn củi ra phía sau, dù sao thì trong phòng chứa củi cũng còn rất nhiều củi. Ở trước mặt mấy bé mèo nhỏ thì đốn củi hay là gì đó đều có thể trì hoãn lại hết.

Thật là một đám nhóc con to gan bằng trời, lại dám lén lút trốn đến nơi xa như vậy để chơi à, thật đúng là thèm đòn mà!

Lâm Diệp nhìn thấy trong một đám co dúm lại có một nhúm trắng nhìn rất quen mắt, cô xách nhúm lông xù đó từ trong đám mèo ra.

“Hoa?” m cuối của Lâm Diệp truyền ra thoáng có mùi nguy hiểm.

“Meo meo~” Hoa yếu ớt kêu lên hai tiếng.

Đừng có làm nũng!



Lâm Diệp ôm mấy bé mèo nhỏ xíu này vào trong lòng ngực rồi xoa nắn một trận, sau đó mới hài lòng mà xách hết toàn bộ chúng trở về bộ tộc.

“Meo meo~~”Làm nũng thất bại rồi.

Mấy đứa nhóc nhỏ ủ rũ cúi đầu đi theo phía sau của Lâm Diệp, vừa nghĩ tới việc chờ lát nữa sẽ bị đánh vào mông nhỏ thì chúng nó liền cảm thấy cả người đều không xong rồi.

Trên căn bản thì các thú nhân trẻ tuổi đều đã đi vào rừng để săn bắt hoặc hái lượm hết rồi, những thú nhân còn ở lại trong bộ tộc đa phần đều là các thú nhân tương đối già, bọn họ phụ trách chăm sóc cho mấy đứa nhóc nhỏ.

Tinh thần và thể lực của mấy lão thú nhân này không đủ, mà đám nhóc nhỏ này lại vô cùng hoạt bát, vừa không chú ý đến thì chúng nó đã len lén chuồn ra ngoài chơi.

Lâm Diệp đưa từng đứa nhỏ về tới nhà, nhà của Hoa là xa nhất cho nên nó là con mèo cuối cùng được đưa về nhà.

Trước nhà của Hoa có một đống lửa, ở bên trong lửa có một cục bùn, cửa nhà đã được đóng lại, Lâm Diệp kêu mấy tiếng nhưng đều không có người đáp lại, có lẽ là không có ai ở nhà.

Không còn cách nào, Lâm Diệp đành phải ôm Hoa đứng ở trước cửa chờ người nhà của nó trở về.

Cũng không lâu lắm, người nhà của Hoa đã trở về, tuổi tác tầm hơn bốn mươi tuổi, xem dáng dấp thì có vẻ là bà nội của Hoa.

Bà ấy chạy hổn hển đến, vừa nhìn thấy Hoa liền xông đến không nói hai lời mà đánh hai phát vào mông của nó.

“Meo meo~” Lỗ tai của Hoa đã rũ cúp xuống rồi, tức giận mà không dám nói gì cả.

Sau khi đánh con mèo con xong, bà nội Hoa mới nói cảm ơn với Lâm Diệp.

“Lâm Diệp, cảm ơn cô nhiều nha, nếu không nhờ có cô mang Hoa trở về thì tôi cũng không biết phải đi đâu để tìm nó nữa.”



Vừa nói xong lại không nhịn được lại vỗ một phát vào mông của Hoa: “Thằng nhãi này, vừa mới đi nướng miếng thịt liền không thấy đâu nữa.”

“Meo meo!” Muốn ăn thịt!

Hoa dùng đầu lưỡi liếm gò má của bà nội Hoa, vội vàng bày tỏ tâm nguyện của mình.

Một con mèo chỉ nhớ tới ăn mà không nhớ tới việc bị đánh…

Lâm Diệp nói: “Vậy mọi người cứ ăn thịt đi, tôi đi về trước đây.”

“Ôi này này… cùng nhau ăn thịt đi!” Bà nội Hoa kéo tay cô, Hoa cũng cắn chặt tay áo của cô.



Lâm Diệp cũng không biết sự việc xảy ra như thế nào nữa, chờ đến lúc cô phản ứng lại thì cô cũng đã ngồi ở trong nhà của Hoa rồi.

Bà nội Hoa cười ha hả rồi bưng cục bùn đi vào trong, nói: “Có thể ăn thịt rồi.”

Bà ấy cầm cục đá lên rồi dùng sức đập cục bùn ra, thịt nướng được bọc bên trong lá chuối liền tỏa ra mùi thơm ngát, Hoa ở một bên đã đợi không nổi mà ngoắc cái đuôi rồi, còn Lâm Diệp nhìn khối bùn bị vỡ tan nát trên đất, cảm thấy hình như có cái gì đó không được đúng lắm.

Lâm Diệp cảm thấy mấy cục bùn này có hơi kì quái, trước khi bà nội Hoa gõ cục bùn ra thì phía trên của nó đã nứt ra một cái lỗ hổng lớn rồi, hơn nữa còn lộ ra một màu sắc đỏ đỏ đen đen.

Cô cúi người xuống nhặt một miếng bùn bị bà nội Hoa gõ bể lên rồi cẩn thận quan sát nói.

Cái miếng bùn này có màu sắc giống như gạch đỏ vậy, hơn nữa còn rất cứng, cô tốn rất nhiều sức cũng không thể đập nát nó ra được, nhìn thì cũng không giống với các cục bùn bình thường khác, bị nướng đến cứng ngắt, ngược lại thì càng giống với… miếng gốm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook