Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 6: Kỳ Quặc

Thu Thủy Nhất San

30/09/2021

Lâm Diệp giải thích: “Nhân tộc chúng tôi là bộ tộc không có hình thú, vừa sinh thì đã là hình người rồi.

Đám thú nhân từ trước đến giờ đều chưa nghe đến bộ tộc không có hình thú, thế nên bọn họ lại càng có hứng thú với Lâm Diệp hơn, nhao nhao hỏi cô về những chuyện liên quan đến Nhân tộc.

Bọn họ đều cảm thấy hứng thú đối với loại chủng tộc mới này, mọi người vừa đi vừa nói, cảm giác thời gian không được bao lâu đã đi đến ven rừng rậm rồi.

Nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, trong lòng Lâm Diệp ổn định hơn, đi ra khỏi khu vực này là có thể nhìn thấy một ngọn núi lớn, đi qua ngọn núi này rồi đi thêm khoảng một giờ đồng hồ nữa về phía trước là có thể nhìn thấy được một thôn trang có dân cư.

Mặc dù đường xá xa xôi, nhưng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thắng lợi phía rạng đông rồi!

Đột nhiên tai của cô nhẹ nhàng động một chút, phảng phất nghe được tiếng nước chảy.

Dương thấy cô nhíu mày liền hỏi: “Lâm Diệp, cô làm sao vậy?”

Lâm Diệp nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm, cô hỏi Dương: “Anh có nghe thấy tiếng nước chảy hay không?”

Dương gật gật đầu: “Nghe thấy, phía trước có một con sông.”

Lâm Diệp sửng sốt, không thể nào, phía trước rõ ràng chỉ có một ngọn núi, đâu ra một con sông nữa vậy?

Cô nắm chặt tay, phát hiện lòng bàn tay đều toát mồ hôi, hai chân cũng có chút run rẩy, sắc mặt cô trắng bệch, luôn cảm thấy sẽ có chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình.

Dương phát giác được sắc mặt cô có gì đó không đúng lắm liền hỏi: “Cô làm sao thế?”



Theo bộ dạng không mấy tốt đẹp của cô, lẽ nào cơ thể không thoải mái à?

Hắn cúi thấp đầu xuống nhìn hai chân Lâm Diệp run run, lông mày lập tức nhăn lại, không phải là cô đi nhiều nên mệt chứ?

Giống cái của Nhân tộc quả thật rất yếu đuối, mới đi có mấy bước thôi, cho dù có là giống cái yếu đuối nhu nhược nhất trong Miêu Tộc của bọn họ cũng sẽ không cảm thấy mệt như thế.

Qúa là yếu ớt!

Lâm Diệp ổn định lại tinh thần, lắc lắc đầu với Dương, vừa muốn nói cho hắn biết không có gì thì nghe được hắn hét với hai thú nhân đi đằng trước bọn họ.

“Đại Sơn, Thạch, cầm giúp tôi một chút đồ.”

Sau đó hắn liền vứt hết đám ba lô ở trên người sang cho bọn họ.

Lâm Diệp còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy trời đất xoay chuyển, cơ thể bay lên không trung. Bối rối vô thức bắt lấy thứ đồ gần mình nhất, lúc này mới phát hiện ra cô đang được Dương bế lên, hơn nữa còn là tư thế bế theo kiểu công chúa, mà hai cánh tay của cô đang gắt gao ôm lấy cổ hắn.

“Dương, anh làm cái gì vậy? Bỏ tôi xuống nhanh lên!”

Lâm Diệp đung đưa hai chân giãy dụa, một tay nắm thành quyền đập lên bả vai của Dương, nhưng lại cố kỵ miệng vết thương của hắn mà không dám dùng quá nhiều sức lực.

Cô thật sự không quen với việc gần gũi với một người đàn ông, không những thế còn là một người đàn ông xa lạ cởi trần.

Chỉ là một quyền Lâm Diệp đánh lên người Dương như gãi ngứa, vô thưởng vô phạt, hắn thấy lực độ của thú con gãi ngứa còn lớn hơn cả cô, còn cánh tay cô lại đỏ hồng lên vì cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc trên người hắn trong khi hắn không bị gì.

Đối với việc Lâm Diệp giãy dụa, Dương căn bản không thèm để ý, hắn ôm chặt cô, nói: “Cô đừng lộn xộn, nhỡ tí nữa cô ngã xuống thì làm sao hả?”



Mặc dù nói như vậy, nhưng giống cái trong ngực rất nhẹ, làm sao hắn có thể để cô ngã được chứ.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với giống cái ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù đã đi vài giờ đường núi, cơ thể giống cái đã xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, nhưng lại không có mùi mồ hôi khó ngửi như đám thú nhân giống cái bọn họ.

Khứu giác của Miêu Tộc bọn họ luôn rất tốt, nhất là bọn họ lại ở khoảng cách gần đến như này, hắn ngửi được rõ ràng mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, mặc dù hắn không biết đây là mùi vị gì, nhưng cảm giác rất dễ ngửi, là một loại mùi hương có thể giúp người khác thoải mái.

Hơn nữa thoạt nhìn giống cái rất gầy, nhưng xúc cảm khi ôm lên lại mềm mại vô cùng, lần đầu tiên Dương cảm thấy giống cái này trở thành phối ngẫu của mình dường như không còn là một chuyện khó tiếp nhận nữa.

So với tâm trạng vui vẻ của Dương, Lâm Diệp cảm thấy tràn đầy phiền muộn, cô lại dùng lực đập hai cái lên bả vai hắn, buồn bực nói: “Anh bỏ tôi xuống nhanh lên, tôi có thể tự mình đi được.”

“Cô đi chậm quá.” Dương nói.

Nghe lời hắn nói, cô vô thức nhìn lên phía trước, phát hiện quả nhiên bọn họ đã rớt lại phía sau đám thú nhân kia một khoảng lớn.

Mặc dù thể lực của Lâm Diệp trong đám nữ sinh là rất khỏe, nhưng so với thú nhân thân thể cường tráng thì kém rất nhiều, bước chân đi bộ của bọn họ rất lớn, cô đi hai bước mới đuổi kịp khoảng cách một bước của bọn họ, khi vừa bắt đầu thì vẫn còn miễn cưỡng đuổi theo được bước đi của bọn họ, nhưng mà sau đó khoảng cách càng ngày càng bị kéo ra xa hơn….

Đối mặt với sự thật này, Lâm Diệp không còn gì để nói, huống hồ cô quả thật đã rất mệt rồi, chỉ đành thỏa hiệp để Dương bế. Nhưng trong lòng cô vẫn tự mình an ủi bản thân, may mà sắp ra khỏi cánh rừng này rồi, cô cũng không cần phải chịu đựng quá lâu nữa.

Càng đi về phái trước cây cối lại càng thưa thớt, cảnh sắc đối diện càng ngày càng sáng lên, Lâm Diệp mở to mắt ra ngắm phong cảnh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Phía trước là một dòng sông rộng lớn chảy xiết, mà ngọn núi lớn họn họ đi qua lúc đến đã biến mất không thấy nữa.

Cô cứng ngắc xoay chuyển nhìn ngắm khung cảnh bốn phía xung quanh, phong cảnh nơi đây rất quen thuộc, cô vẫn nhớ mấy cây gậy trúc bị chặt dứt ở bên cạnh là do lão Triệu làm vì chúng cản đường, đủ các loại dấu hiệu cho thấy nơi đây chính là lối vào rừng khi bọn họ đến, nhưng ở đây lại nhiều thêm một con sông và biến mất một ngọn núi lớn là như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook