Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 37: Mục Tiêu

Thu Thủy Nhất San

05/10/2021

Dương ngơ ngác nhìn căn nhà tranh trước mắt, các kệ gỗ trống trơn của ngày hôm qua tất cả đã được vây kín rồi, bên trên đỉnh trải một tầng cỏ khô dày đặc.

Chẳng lẽ đây là căn nhà tranh mà Lâm Diệp nói sao?

"Dương, anh đã về rồi? Anh thấy tôi làm căn nhà tranh này như thế nào?" Lâm Diệp từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Dương liền vui vẻ nói.

Cô vừa dọn dẹp xong đống bừa bộn trong bếp, không dễ dàng gì mới có nhà ở, mặc dù chỉ là một căn nhà tranh, nhưng vẫn muốn dọn dẹp sạch sẽ mới được.

"Ừm."

Dương đi theo Lâm Diệp vào, trời đã tối rồi, Lâm Diệp treo đèn ở nóc nhà để chiếu sáng, khiến cho toàn bộ căn nhà tranh đều sáng trưng.

Căn nhà tranh do Lâm Diệp dựng có chừng bảy tám mét vuông, nhưng để làm phòng bếp đã xem như rất rộng rãi.

Giữa phòng là cái bếp lò quen thuộc, hắn hiếu kỳ tò mò lần xung quanh, không thể không thừa nhận Lâm Diệp thật sự vô cùng lợi hại, có thể nghĩ ra và làm ra những thứ tài tình như vậy.

Trước đó khi Lâm Diệp mô tả về căn nhà tranh cho hắn thì hắn cũng không có bất kỳ khái niệm gì, bởi vì hắn chưa từng gặp qua thứ này, cho nên căn bản không thể tưởng tượng nó trông như thế nào và nó được sử dụng để làm gì.

Nhưng vừa nhìn thấy căn nhà tranh, hắn đã biết ngay chức năng của nó là gì.

Nhà tranh lợp tre tứ phía, phía trên đỉnh cũng bịt kín mít, kiểu nhà này giống như sơn động, có thể thông khí che mưa gió, chống lạnh giữ ấm.

Không, nhà tranh thậm chí còn tiện lợi hơn sơn động.

Trong bộ tộc của họ, ngoại trừ một vài sơn động được hình thành tự nhiên, hầu hết các sơn động đều được đào bằng tay.

Họ sử dụng đá để đào từ từ vào trong núi cứng, để đào được một sơn động nhỏ sẽ khiến họ tốn rất nhiều thời gian và sức lực.



Đối với bọn họ mà nói mỗi một cái sơn động đều vô cùng quý giá, những thú nhân già tuổi tác cao bình thường đều di cư đến các sơn động tự nhiên lớn có thể chứa hàng trăm người để sinh hoạt cùng một chỗ với những thú nhân khác, và những sơn động mà bọn họ sinh sống ban đầu sẽ bị bỏ trống để cho những thú nhân trẻ tuổi ở lại.

Không chỉ là bộ tộc Miêu Tộc, những bộ tộc khác cũng đều là như vậy.

Nhà tranh thì khác, cũng có thể che mưa che nắng nhưng dễ xây hơn rất nhiều, một cô gái gầy yếu như Lâm Diệp cũng có thể dựng một căn nhà tranh trong vòng hai ngày.

Nếu như các thú nhân có thể sống ở trong những căn nhà tranh này thì... trong lòng Dương lập tức hiện ra ý nghĩ này.

Lâm Diệp không nhìn lầm vẻ mặt kích động của Dương, có thể ý thức được lợi ích của việc kiến tạo phòng ở là tốt rồi, cô chỉ sợ hắn thờ ơ với căn nhà tranh này.

Trải qua trận phong ba ác liệt hai ngày trước, Lâm Diệp rõ ràng đã ý thức được dù cho có Dương che chở cho cô, thì cô đối với bộ tộc Miêu Tộc mà nói vẫn là người ngoài.

Cô đối với cái thế giới này mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn hiểu rõ cô một thân một mình thì không cách nào sinh tồn được ở trong rừng rậm nguyên thủy nguy hiểm trùng trùng điệp điệp này, nhân loại suy cho cùng vẫn phải sinh hoạt quần thể.

Mà để cho bản thân không bị trở thành người có thể tùy ý bị ném bỏ thì biện pháp duy nhất chính là tăng thêm sức nặng của mình trong lòng của bọn họ.

Lâm Diệp nói với Dương: "Anh cảm thấy căn nhà tranh này như thế nào?"

Dương vẫn đang nhìn căn nhà tranh này, con mắt lóe sáng như sao: "Rất tốt, vô cùng tốt!"

Ngoại trừ chữ "Tốt" ra, thì hắn không tìm ra từ ngữ nào có thể hình dung ra căn phòng này nữa.

Lâm Diệp nói: "Người của bộ tộc chúng tôi không ở trong sơn động mà tất cả đều ở trong căn phòng như thế này."

Nên nói là bọn họ ở trong những căn phòng tốt gấp một nghìn lần, gấp một vạn lần so với căn phòng này.

Trước kia cô chỉ cảm thấy thành thị quá mức ồn ào náo động, hiện tại cô lại điên cuồng hoài niệm về hiện đại, nơi đô thị nhà cao tầng ngựa xe như nước.



"Bộ tộc của các người thật lợi hại." Dương chân tâm thật ý nói.

Hắn có thể nhìn thấy điều này từ những vật dụng mà cô mang theo bằng lá rừng, đèn pha có thể chiếu sáng, bật lửa có thể đánh lửa, xẻng có thể đào đất và chặt cây... mọi thứ đều kỳ diệu, bộ tộc bọn họ đều chưa từng thấy qua loại vật này, lại càng không cần phải nói bắt bọn họ sáng tạo ra chúng.

"Vậy anh có muốn học dựng căn nhà tranh này hay không?" Lâm Diệp hỏi.

Nghe lời Lâm Diệp nói con mắt của Dương sáng ngời, kích động cầm chặt tay của cô: "Lâm Diệp, cô nguyện ý đem kỹ thuật xây dựng phòng ở dạy cho tôi sao?"

"Shh——" Lâm Diệp nhịn không được hít nhẹ một tiếng, hai ngày này cô dưng căn nhà tranh, trên tay không cẩn thận bị mấy vết thương, Dương vừa hay đụng phải miệng vết thương của cô.

"Cô làm sao vậy?" Dương biến sắc, vội vàng nâng bàn tay của cô lên xem, chỉ thấy trên bàn tay vốn dĩ trắng nõn nà của cô chẳng biết lúc nào đã có thêm mấy vết thương lớn nhỏ không đều, chắc là trong lúc dựng nhà bị thương.

Giọng nói của Dương áy náy: "Thật xin lỗi, đáng lẽ tôi nên ở lại bộ tộc giúp cô xây nhà."

Bình thường hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn so với mấy vết thương này nhưng cũng không có cảm giác gì, nhưng những vết thương này đặt ở trên người giống cái nhỏ, hắn lại không thể chịu được.

"Không có việc gì, cũng không phải tổn thương nghiêm trọng gì." Lâm Diệp không để ý nói. Chỉ là bị vài vết thương nhỏ mà thôi, qua vài ngày có thể khỏi hẳn rồi.

"Đúng rồi, tôi vừa mới nói muốn dạy anh xây nhà, lúc nào thì anh có thời gian rảnh?"

Dương không chút do dự nói: "Chỉ cần cô chịu dạy tôi, lúc nào tôi cũng có thời gian!"

"Anh không cần săn thú sao?"

"Đến lúc đó tôi xin a ba nghỉ hai ngày là được rồi."

"Vậy được, ngày mai tôi sẽ bắt đầu dạy anh dựng căn nhà tranh." Vừa vặn kho củi còn chưa dựng, tận dụng dạy Dương cùng làm xong một căn nhà tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook