Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký
Chương 9: Ở Lại
Thu Thủy Nhất San
01/10/2021
Sau khi Dương rời đi, Lâm Diệp cởi ba lô trên người mình đặt xuống dưới đất, ba lô của cô chứa đầy đồ, vốn dĩ trọng lượng không hề nhẹ, lại cộng thêm cô đã đeo ba lô gần như cả ngày, bây giờ vai cô cũng có chút mỏi đến tê liệt rồi.
Xoa bóp vai một lúc, cho đến khi cơn đau nhức đã qua đi rồi thì cô mới lấy đèn pin sáng trong ba lô ra. Sau khi bật đèn, trước mặt vô cùng sáng, cô thận trọng từng li từng tí bước vào hang động của Dương.
Hang động rất nhỏ, Lâm Diệp nhìn thoáng qua đã thấy hết cả hang động. Hang dài khoảng ba mét, rộng hai mét, trên mặt đất phủ đầy cỏ khô, bên trên còn phủ vài tấm da thú, chắc có lẽ đây là "giường" của Dương.
Một chiếc "giường" đã chiếm hết cả, hang động này quả thực là đủ nhỏ.
Tuy nhiên, suy nghĩ của cô không hề quan tâm đến việc kích thước của hang động, cô sờ vào vách hang động, có những vết khoét rất rõ ràng, có lẽ đây là do người khoét.
Trong tình trạng không có dụng cụ hiện đại mà vẫn có thể khoét được một hang động lớn như vậy, thật sự là vô cùng có nghị lực.
Lâm Diệp phát hiện ra trong góc hang động có hai chiếc rìu đá, cô tò mò bước tới xem xét. Thân rìu của rìu đá là dùng đá huyền vũ để mài nhẵn, cán rìu và thân rìu được khảm rất chắc chắn, cán rìu sáng bóng, có thể thấy được hai chiếc rìu này thường xuyên được sử dụng.
Cô ngồi xổm trước hai chiếc rìu đá rồi ngây ra một lúc, mặc dù người ta nói rằng rìu đá là công cụ được sử dụng bởi con người thời cổ đại, nhưng một số bộ lạc nguyên thủy trong xã hội hiện đại vẫn sử dụng nó.
Rốt cuộc cô đã xuyên không vào thế giới như thế nào, và liệu thế giới này có nền văn minh hiện đại hay không? Liệu cô ấy ... sẽ không bao giờ có thể trở lại nữa ...
Cảm giác hoảng sợ và bất lực đột ngột quấn chặt lấy cô, gần như khiến cô không thể nào thở được.
...
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Diệp nghe thấy tiếng bước chân vô cùng gấp gáp, điều này đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay đầu lại nhìn, là Dương đã mang hết tất cả ba lô đến đây.
Dương nhìn thấy hang động của mình sáng rực từ xa, lúc đầu cứ tưởng là lá rừng bị cháy trong hang động, trong hang động nhỏ đó được phủ đầy lá khô làm sao có thể đốt lửa chứ, như vậy thật là nguy hiểm, lỡ như làm cho giống cái nhỏ bị bỏng thì sao? Nghĩ đến đây, hắn tăng nhanh tốc độ, cố gắng dập tắt ngọn lửa mà giống cái nhỏ không hiểu chuyện đốt lên.
Không ngờ rằng khi vào trong hang động, ngọn lửa trong dự đoán đã không xuất hiện, thay vào đó, hắn thấy một thứ kỳ lạ đang phát sáng, hắn cảm thấy nó còn sáng hơn cả mặt trăng trên bầu trời.
Lâm Diệp bước tới cầm lấy ba lô, rồi nói với hắn: "Thật là phiền anh quá."
Tâm trí của Dương đều dồn hết vào thứ kỳ lạ kia, hắn cứ nhìn chằm chằm vào thứ ở trên đầu cô, sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Diệp, phải một lúc sau hắn mới định thần lại, "Không, không phiền phức!"
"Cái kia ..." Hắn ta chỉ vào ngọn đèn trên đầu Lâm Diệp hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Cái này à," Lâm Diệp tháo đèn pin xuống và giải thích, "Cái này được gọi là 'đèn', có thể chiếu sáng vào ban đêm." Trong ngôn ngữ của thú nhân, không có từ "đèn", vì vậy cô đã dùng tiếng Trung để nói.
“Thật là thần kỳ!” Dương không khỏi thán phục. Cái thứ gọi là "đèn" này vậy mà có thể làm cho ban đêm sáng như ban ngày.
Thấy hắn chăm chú nhìn vào đèn pin, Lâm Diệp cảm thấy rất thú vị, cô liền nói: "Anh có muốn dùng thử loại đèn này không?"
“Đương nhiên là có rồi!” Dương vừa nói nhanh vừa nói lớn, đột nhiên khiến cho Lâm Diệp giật hết cả mình.
Nhận thấy bản thân mình quá kích động, hắn dừng lại một lúc rồi mới hất cằm lên nói: “Tôi chỉ là thấy cô thành khẩn như vậy cho nên tôi mới miễn cưỡng dùng thử một lần thôi.”
Nếu như không phải có đôi mắt long lanh phản bội hắn, thì chắc có lẽ Lâm Diệp thật sự sẽ tin tưởng vào lời nói đó của hắn.
“Anh nhấn vào đây đèn sẽ tắt, nhấn thêm một lần nữa thì đèn sẽ lại sáng.” Cô dạy hắn cách sử dụng đèn pin.
Dương xoa mạnh hai bàn tay của mình lên trên da thú, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí cầm lấy chiếc đèn pin.
Anh thử bấm nút theo lời hướng dẫn của Lâm Diệp, ánh đèn sáng biến mất ngay lập tức, bấm nút lần nữa, hang động tối tăm lại trở nên vô cùng sáng.
Mắt hắn sáng lên, như tìm được món đồ chơi vui nhộn nào đó, hắn liên tục ấn nút công tắc, đèn trong hang động sáng rồi lại tắt.
Một lúc sau, Dương đột nhiên dừng động tác trong tay lại, cứng ngắc quay đầu nhìn Lâm Diệp.
Thôi xong rồi, nhất thời chơi quá vui khiến hắn quên mất đây là đồ của giống cái nhỏ, vừa rồi hắn cứ ấn đi ấn lại, nếu như mà lỡ tay làm hỏng vật quý giá này thì phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút chán nản, giống cái nhỏ sẽ không tức giận đấy chứ?
Thấy động tác của hắn dừng lại, Lâm Diệp cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Làm sao vậy?"
“Không có chuyện gì,” Dương thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy cô không tức giận, không nỡ mà trả lại đèn pin cho cô: “Tôi đi xem thịt đã nướng xong chưa.” Nói xong hắn liền chạy ra ngoài.
Xoa bóp vai một lúc, cho đến khi cơn đau nhức đã qua đi rồi thì cô mới lấy đèn pin sáng trong ba lô ra. Sau khi bật đèn, trước mặt vô cùng sáng, cô thận trọng từng li từng tí bước vào hang động của Dương.
Hang động rất nhỏ, Lâm Diệp nhìn thoáng qua đã thấy hết cả hang động. Hang dài khoảng ba mét, rộng hai mét, trên mặt đất phủ đầy cỏ khô, bên trên còn phủ vài tấm da thú, chắc có lẽ đây là "giường" của Dương.
Một chiếc "giường" đã chiếm hết cả, hang động này quả thực là đủ nhỏ.
Tuy nhiên, suy nghĩ của cô không hề quan tâm đến việc kích thước của hang động, cô sờ vào vách hang động, có những vết khoét rất rõ ràng, có lẽ đây là do người khoét.
Trong tình trạng không có dụng cụ hiện đại mà vẫn có thể khoét được một hang động lớn như vậy, thật sự là vô cùng có nghị lực.
Lâm Diệp phát hiện ra trong góc hang động có hai chiếc rìu đá, cô tò mò bước tới xem xét. Thân rìu của rìu đá là dùng đá huyền vũ để mài nhẵn, cán rìu và thân rìu được khảm rất chắc chắn, cán rìu sáng bóng, có thể thấy được hai chiếc rìu này thường xuyên được sử dụng.
Cô ngồi xổm trước hai chiếc rìu đá rồi ngây ra một lúc, mặc dù người ta nói rằng rìu đá là công cụ được sử dụng bởi con người thời cổ đại, nhưng một số bộ lạc nguyên thủy trong xã hội hiện đại vẫn sử dụng nó.
Rốt cuộc cô đã xuyên không vào thế giới như thế nào, và liệu thế giới này có nền văn minh hiện đại hay không? Liệu cô ấy ... sẽ không bao giờ có thể trở lại nữa ...
Cảm giác hoảng sợ và bất lực đột ngột quấn chặt lấy cô, gần như khiến cô không thể nào thở được.
...
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Diệp nghe thấy tiếng bước chân vô cùng gấp gáp, điều này đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay đầu lại nhìn, là Dương đã mang hết tất cả ba lô đến đây.
Dương nhìn thấy hang động của mình sáng rực từ xa, lúc đầu cứ tưởng là lá rừng bị cháy trong hang động, trong hang động nhỏ đó được phủ đầy lá khô làm sao có thể đốt lửa chứ, như vậy thật là nguy hiểm, lỡ như làm cho giống cái nhỏ bị bỏng thì sao? Nghĩ đến đây, hắn tăng nhanh tốc độ, cố gắng dập tắt ngọn lửa mà giống cái nhỏ không hiểu chuyện đốt lên.
Không ngờ rằng khi vào trong hang động, ngọn lửa trong dự đoán đã không xuất hiện, thay vào đó, hắn thấy một thứ kỳ lạ đang phát sáng, hắn cảm thấy nó còn sáng hơn cả mặt trăng trên bầu trời.
Lâm Diệp bước tới cầm lấy ba lô, rồi nói với hắn: "Thật là phiền anh quá."
Tâm trí của Dương đều dồn hết vào thứ kỳ lạ kia, hắn cứ nhìn chằm chằm vào thứ ở trên đầu cô, sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Diệp, phải một lúc sau hắn mới định thần lại, "Không, không phiền phức!"
"Cái kia ..." Hắn ta chỉ vào ngọn đèn trên đầu Lâm Diệp hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Cái này à," Lâm Diệp tháo đèn pin xuống và giải thích, "Cái này được gọi là 'đèn', có thể chiếu sáng vào ban đêm." Trong ngôn ngữ của thú nhân, không có từ "đèn", vì vậy cô đã dùng tiếng Trung để nói.
“Thật là thần kỳ!” Dương không khỏi thán phục. Cái thứ gọi là "đèn" này vậy mà có thể làm cho ban đêm sáng như ban ngày.
Thấy hắn chăm chú nhìn vào đèn pin, Lâm Diệp cảm thấy rất thú vị, cô liền nói: "Anh có muốn dùng thử loại đèn này không?"
“Đương nhiên là có rồi!” Dương vừa nói nhanh vừa nói lớn, đột nhiên khiến cho Lâm Diệp giật hết cả mình.
Nhận thấy bản thân mình quá kích động, hắn dừng lại một lúc rồi mới hất cằm lên nói: “Tôi chỉ là thấy cô thành khẩn như vậy cho nên tôi mới miễn cưỡng dùng thử một lần thôi.”
Nếu như không phải có đôi mắt long lanh phản bội hắn, thì chắc có lẽ Lâm Diệp thật sự sẽ tin tưởng vào lời nói đó của hắn.
“Anh nhấn vào đây đèn sẽ tắt, nhấn thêm một lần nữa thì đèn sẽ lại sáng.” Cô dạy hắn cách sử dụng đèn pin.
Dương xoa mạnh hai bàn tay của mình lên trên da thú, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí cầm lấy chiếc đèn pin.
Anh thử bấm nút theo lời hướng dẫn của Lâm Diệp, ánh đèn sáng biến mất ngay lập tức, bấm nút lần nữa, hang động tối tăm lại trở nên vô cùng sáng.
Mắt hắn sáng lên, như tìm được món đồ chơi vui nhộn nào đó, hắn liên tục ấn nút công tắc, đèn trong hang động sáng rồi lại tắt.
Một lúc sau, Dương đột nhiên dừng động tác trong tay lại, cứng ngắc quay đầu nhìn Lâm Diệp.
Thôi xong rồi, nhất thời chơi quá vui khiến hắn quên mất đây là đồ của giống cái nhỏ, vừa rồi hắn cứ ấn đi ấn lại, nếu như mà lỡ tay làm hỏng vật quý giá này thì phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút chán nản, giống cái nhỏ sẽ không tức giận đấy chứ?
Thấy động tác của hắn dừng lại, Lâm Diệp cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Làm sao vậy?"
“Không có chuyện gì,” Dương thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy cô không tức giận, không nỡ mà trả lại đèn pin cho cô: “Tôi đi xem thịt đã nướng xong chưa.” Nói xong hắn liền chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.