Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 3: Thú Nhân

Thu Thủy Nhất San

30/09/2021

Người đàn ông thân hình cao to, làn da màu lúa mì thoạt nhìn rất cường tráng, các đường cong cơ bắp vô cùng rắn rỏi mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông tràn đầy sức mạnh, còn có cơ bụng tám múi tiêu chuẩn, xuống chút nữa lại có đường nhân ngư vô cùng gợi cảm.

Đôi chân dài vừa thon vừa khỏe, điều quan trọng nhất là chỗ trương phình giữa hai chân làm người ta không thể nào bỏ qua...

Nếu như là lúc bình thường khi nhìn thấy đàn ông khỏa thân, nhất định phản ứng đầu tiên của Lâm Diệp sẽ là nhanh chóng che mắt lại để tránh bị đau mắt, nhưng lúc này cô lại bị chuyện một con mèo biến thành người này làm cho kinh hãi, cô ngây người ngồi trên nhánh cây quên mất phản ứng.

Chuyện này quả thực đã làm đảo lộn hoàn toàn kiến thức khoa học hơn hai mươi năm qua của cô!

Cùng lợn rừng chiến đấu ác liệt một phen, trên người đàn ông cũng chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, hắn nhe răng trợn mắt kiểm tra vết thương trên người, bỗng nhiên như có cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn lên nhánh cây nơi Lâm Diệp đang ẩn trốn.

Lồng ngực Lâm Diệp nghẹn lại, căng thẳng đến mức nín thở.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau ba bốn giây, bỗng nhiên người đàn ông nhảy dựng lên, giống như con thỏ bị làm cho sợi hãi mà bỏ chạy.

Lâm Diệp: “...”

Mặc kệ hắn ta là mèo hay là người, cô vẫn nên nhân cơ hội này nhanh chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này thì hơn!

Lâm Diệp từ trên cây đại thụ trèo xuống, mới vừa cầm lấy ba lô chuẩn bị rời đi liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Trong lòng cô chợt nhảy dựng lên, cô ngoảnh đầu nhìn lại, người đàn ông vừa mới rời đi kia đột nhiên quay trở về.

Khác với vừa nãy, lần này quanh hông người đàn ông có quấn một tấm da thú, dài đến đầu gối hắn, che khuất chỗ trương phình giữa hai chân kia.

Lâm Diệp theo bản năng nắm chặt lấy ba lô trong tay.

Sau khi tiếp xúc gần, cô mới phát hiện người đàn ông này vô cùng cao lớn, cô cao 1m75, ở trong đám con gái cũng xem như là tương đối cao gầy, nhưng khi cô đứng trước người đàn ông này chỉ miễn cưỡng cao đến vai của hắn.

Không thể không nói, sự chênh lệch quá lớn về chiều cao như vậy khiến cô không khỏi cảm thấy bị áp bức khi đối mặt với người đàn ông này.

Cô không tự chủ được mà lùi lại phía sau vài bước.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông, cô kinh ngạc phát hiện đôi mắt hắn có màu xanh băng, giống như hải dương xanh ngát sáng trong, vô cùng đặc biệt.

Người đàn ông chau mày nhìn cô, huyên thuyên nói một tràng dài.

Sau đó Lâm Diệp lại một lần nữa bị làm cho kinh hãi, bởi vì đáng lẽ ra cô sẽ không hiểu những lời huyên thuyên mà người đàn ông nói, nhưng cô lại nghe hiểu tất cả!



Người đàn ông hỏi: “Cô là giống cái của bộ lạc nào? Tại sao lại một mình xuất hiện ở đây, tộc nhân của cô đâu...”

Bộ lạc? Giống cái?

Tại sao hắn ta lại nói chuyện một cách kỳ quái như vậy?

Hắn liên tục hỏi Lâm Diệp một loạt câu hỏi, Lâm Diệp không màng đến sự bàng hoàng và bối rối trong lòng, cô hỏi ngược lại: “Nơi này là nơi nào? Anh có nhìn thấy những người bạn của tôi không?”

Đối với cô mà nói, vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là hai điều này.

Ngoại hình của người đàn ông rất giống với những người rừng mà cô thường thấy trên ti vi, tóc vừa dài vừa rối, râu quai nón trên mặt vừa dày vừa rậm khiến cho ngũ quan bị che khuất, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc Lâm Diệp nhìn thấy sự nghi hoặc trong đôi mắt của hắn.

Chẳng lẽ người đàn ông này nghe không hiểu lời cô nói?

Quả nhiên, người đàn ông mở miệng hỏi: “Cô đang nói gì vậy?”

Cô nghe hiểu lời hắn nói, nhưng hắn lại nghe không hiểu cô đang nói gì?

Lâm Diệp cảm thấy thế giới này có chút huyền huyễn.

Cô thử dùng ngôn ngữ của người đàn ông để giao tiếp, cộng thêm các hành động giải thích bằng cử chỉ, cuối cùng sau một hồi vất vả, người đàn ông cũng hiểu được ý của cô.

Hắn nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt ngốc nghếch, “Nơi này đương nhiên là rừng rậm, đến chuyện này mà cô cũng không biết.”

Lâm Diệp: “...” Đương nhiên cô biết nơi này là rừng rậm! Cái cô muốn biết chính là vì sao khu rừng rậm này lại quỷ dị như vậy!

Cô hít sâu một hơi, không muốn chấp nhặt với người rừng này nữa!

“Thế anh có nhìn thấy những người bạn của tôi không?” Cô đưa tay ra hiệu.

“Không thấy, tôi chỉ thấy mỗi cô.” Người đàn ông hỏi: “Những người bạn của cô bỏ rơi cô à?”

Lâm Diệp lắc đầu, “Không phải, chúng tôi chỉ là bị lạc nhau mà thôi.”

Người đàn ông: “???”

Lâm Diệp đỡ trán, suýt chút nữa quên mất người đàn ông này nghe không hiểu lời cô nói.



Kiểu tình huống hiện tại giống như lúc nhỏ ông bà nội đưa cô đi thăm người thân ở thị trấn kế bên, cô nghe hiểu tiếng địa phương nhưng lại không biết nói giọng địa phương của thị trấn đó, hai bên không cách nào giao tiếp được với nhau, chỉ có thể xấu hổ nhìn nhau mà không nói gì.

Lâm Diệp đành phải vụng về dùng ngôn ngữ huyên thuyên nói chuyện với hắn, lại dùng động tác khoa tay múa chân.

“Anh có biết làm cách nào để đi ra khỏi khu rừng này không?”

Cô không biết người đàn ông này có làm điều gì bất lợi đối với cô hay không, nhưng thể hình của họ chênh lệch lớn như vậy, nếu như hắn thật sự có ý đồ xấu, cô căn bản không thể phản kháng được, hơn nữa tình hình bây giờ của cô đã xấu hết mức có thể rồi, vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn tin hắn.

Người đàn ông gật đầu, nói: “Biết, đợi một chút cô cứ đi theo tôi là được rồi.”

Lâm Diệp cảm động nhìn hắn cười cười, “Cảm ơn anh.”

Khuôn mặt của người đàn ông bị tóc và râu che khuất khiến cô không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy tiếng hắn thô lỗ nói: “Không cần cảm ơn, giống cái đúng là phiền phức.”

Sau đó hắn đem hai ngón tay đặt ở bên miệng rồi huýt một tiếng sáo thật vang, tiếp đó rừng rậm hết đợt này đến đợt khác vang lên âm thanh huýt sáo.

Lâm Diệp sửng sốt, chẳng lẽ hắn còn có những người đồng hành khác sao? Hơn nữa nhìn có vẻ số lượng cũng không hề ít.

Người đàn ông ngoảnh đầu lại và nói với cô: “Cô đợi một chút, bạn của tôi đang đến.”

“Ừm.” Lâm Diệp gật đầu.

Kế tiếp cả hai đều im lặng không nói gì.

Người đàn ông này có vẻ như không dễ tiếp xúc, cô có chút sợ hắn, nhưng bây giờ cô rất muốn biết tình hình ở đây, vì thế cô đành phải dùng ngôn ngữ mới bập bẹ hỏi: “Anh, anh là ai? Tại sao lại biến thành một con mèo?”

Cô cảm thấy đáp án của câu hỏi này rất quan trọng, có thể sẽ mở ra một cánh cửa thế giới mới cho cô.

Người đàn ông quay đầu lại, nhìn cô như một kẻ ngốc.

“Tôi là thú nhân của Miêu Tộc, đương nhiên là sẽ biến thành mèo rồi, ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết.”

Ngay cả chuyện bình thường như vậy mà cũng không hiểu, hơn nữa chỉ một câu nói cũng không nói được hoàn chỉnh, bây giờ người đàn ông cảm thấy giống cái nhỏ bé này là có khả năng thật sự là một kẻ ngốc, cho nên tộc nhân của cô mới vứt bỏ cô trong rừng sâu như vậy.

Tiến sĩ Lâm Diệp: “...”

“Thú nhân là gì???”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook