Chương 113: Hoàn cảnh lịch luyện
Dạ Du
21/06/2021
Vừa mới bước vào lầu bốn, trước mắt mọi người tối sầm, sau một trận trời đất quay cuồng.
" Tiểu Uẩn à, con cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, đến công ty hỗ trợ được không?"
Tạ Uẩn không chút nghĩ ngợi, chề mỏ: " Không đi."
Tạ Thế Nam tức giận thổi râu trừng mắt: " Sao lại không đi hả, con cũng hai mươi mấy tuổi rồi, suốt ngày chơi bời lêu lỏng, sống không có lý tưởng thì ra cái giống gì chứ. Cứ theo cái đám heo bằng cẩu hữu kia của con thì tương lai sau này còn có tiền đồ gì nữa."
" Ai nói con trai tôi không có tiền đồ."
Tạ lão thái thái " Phanh!" một tiếng đẩy cửa phòng, trừng mắt liếc cái lão già chết dẫm kia một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn thì như đang nhìn cục cưng bảo bối, tâm hoa nộ phóng cười nói: " Đừng nghe lão già đó nói bậy, nhà ta có tiền, sau này cho dù tiểu Uẩn không ra ngoài làm việc, tiền chia hoa hồng hàng tháng cũng đủ để nó ăn cả đời, Triết Văn chẳng lẽ còn không lo nổi cho nó sao."
Tiếp đó, Tạ đại ca liền vội vàng gật đầu, cười ha hả nói: " Con sẽ xem em trai như con mình mà nuôi, nhưng em cũng không thể ăn không ngồi rồi được. Em thích làm cái gì, anh cả sẽ đầu tư cho em, thua lỗ thì thua lỗ, miễn sao vui vẻ là được."
" Mấy người, mấy người..." Tạ Thế Nam tức giận đến nỗi râu run run, chính bởi vì bọn họ quá cưng chiều, cho nên thằng út mới càng ngày càng không ra gì.
Tạ lão thái thái nói: " Tiểu Uẩn à, con cũng lớn đầu rồi, khi nào mới chịu mang bạn gái về."
" Đúng vậy." Tạ Thế Nam vội nói: " Con khi nào thì mới cho ta ôm cháu nội đây, công ty tạm thời có thể không đi, nhưng trước tiên phải mang bạn gái về."
Tạ lão thái thái liếc Tạ Thế Nam một cái, còn nói cái gì mà bà chỉ biết cưng chiều nhi tử, không phải lão cũng thế sao.
Tạ Uẩn bực bội, hắn vốn dĩ là một tên gay, làm sao mang bạn gái về được, liền há mồm nói: " Hai người có thấy phiền không vậy!"
Tạ Uẩn kinh ngạc, đã thật nhiều năm hắn không còn mắc bệnh trung nhị*, làm sao hắn có thể nói chuyện với cha mẹ của mình bằng giọng điệu đó được. Hắn cứ cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì quan trọng rồi.
(Bệnh trung nhị*: hay còn gọi là " hội chứng tuổi dậy thì", " hội chứng tuổi teen" hay " hoang tưởng tuổi dậy thì". Ở Việt Nam gọi yêu những người mắc bệnh này là " trẻ trâu")
" Được được được, con nói cái gì thì là cái đó, tiểu Uẩn nhà ta anh tuấn như vậy, sau này chắc chắn không cần sầu lo chuyện bạn gái."
" Đúng vậy, mấy hôm trước ông bạn già hỏi thăm tôi, khuê nữ nhà ổng coi trọng..."
" Ha ha, thằng út chỉ cần khuôn mặt này cũng đủ khiến phụ nữ xua như vịt, thằng hai nhà mình còn suốt ngày khoe khoang ở trường học đó."
Không đúng, có gì đó rất bất thường, Tạ Uẩn cau mày, nhìn cha mẹ và anh trai, hắn cứ cảm thấy hình ảnh ấm áp hòa hợp này dường như đã thật lâu rồi chưa xuất hiện...
" Ngày mai là ngày một tháng bảy, con đi chuẩn bị trước một chút..."
" Không được, không được đi..." Tạ Uẩn buột miệng thốt ra, ngay sau đó liền kinh ngạc trợn to mắt, trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, chuyện công việc của anh cả, hắn chưa bao giờ xen vào, lần này vì sao lại muốn ngăn cản.
" Tiểu Uẩn, em.."
" Tiểu Uẩn à, anh cả con ra ngoài làm việc, con cũng đừng có...."
"Ha hả, anh đi hai ngày là trở về liền, em..."
" Không thể đi.." Tạ Uẩn chém đinh chặt sắt, tóm lại không thể để anh cả ra khỏi cửa, hắn có một loại dự cảm, dường như sẽ có chuyện không tốt sắp phát sinh.
Tạ Triết Văn bất đắc dĩ cười nói: " Tiểu Uẩn, anh đã có hẹn với khách hàng ngày một tháng bảy này sẽ gặp mặt ở N thị. Em đó, đừng có lo lắng, cũng đâu phải tận thế.."
" Ầm!"
Tạ Uẩn chỉ cảm thấy đại não phát ra một tiếng vang lớn, tận thế...tận thế....thân ảnh của cha mẹ và anh cả dần dần tan biến. Trong chớp mắt, Tạ Uẩn lại xuất hiện trong một phòng thí nghiệm chứa đầy thực vật.
" Tiến sĩ Tạ, tin tức tốt, tin tức tốt, tận thế kết thúc rồi."
" Nga!" Tạ Uẩn nhàn nhạt đáp, trong lòng bình tĩnh đến không tưởng, đứng ở phòng thực nghiệm trên tầng hai mươi ba, nhìn xuống đám người đang hoan hô phía dưới, trong lòng hắn không hề có một tia vui sướng, cứ luôn cảm thấy mình vốn không thuộc về thế giới này.
Cảnh tượng nháy mắt lại thay đổi lần nữa...
Tạ Thế Nam tinh thần phấn chấn, đầu đầy tóc đen, sao có thể nhìn ra ông đã là người gần trăm tuổi: " Ha ha ha, Tạ gia ta có hậu, Tạ gia rốt cuộc cũng có hậu."
Tạ lão thái thái càng già càng tươi trẻ, từ ái nhìn đứa con nhỏ, vui quá mà khóc nói: " Tốt, tốt quá rồi, không nghĩ tới mẹ đã lớn tuổi như thế, trải qua được tận thế, còn có thể nhìn thấy cháu nội ra đời. Tiểu Uẩn à, bây giờ điều khiến mẹ không yên lòng nhất chính là con, con ở phòng thí nghiệm đã hơn hai mươi năm, đến giờ vẫn còn cô đơn lẻ bóng, mẹ không cầu gì khác, nam hay nữ gì cũng thế, chỉ cần có người luôn bên cạnh quan tâm chăm sóc cho con là đã đủ rồi."
Biểu tình Tạ Uẩn đạm mạc, lạnh mặt nhìn mẹ đang lải nhải, cảnh tượng chân thật rành rành như thế, nhưng hắn lại không cảm thấy chút chân thật nào.
" Oa oa oa.." Tiếng trẻ con khóc thút thít truyền đến.
Tạ Thế Nam vui mừng ra mặt: " Tiểu Uẩn à, đây là cháu trai của con đó, tên là Tạ Thừa Húc, nghĩa là mặt trời mới mọc ở phương Đông, là truyền thừa của Tạ gia ta...."
" Haiz! Tạ lão thái thái thở dài: " Bây giờ nhân loại sinh dục càng ngày càng khó khăn, chờ sau này... chờ sau này viện nghiên cứu ra thành quả, Tạ gia chúng ta sẽ đông con đông cháu. Tiểu Uẩn, con không muốn cưới, thì cũng nên tìm một người đi thôi. Con lớn tuổi rồi mà vẫn còn cô đơn một mình, mẹ thấy tiểu tử Kha gia cũng không tệ, lại có tâm với con..."
Tạ Uẩn cười lạnh, e là dụng tâm kín đáo thì có, người nào trong căn cứ đối tốt với hắn mà không mang theo mục đích, về phần người bầu bạn, hắn đã có thê tử rồi...
Tạ Uẩn kinh ngạc, vì sao hắn lại có loại suy nghĩ này.
Tạ Uẩn chậm rãi cười, tươi cười như tắm mình trong gió xuân, xóa đi sự đạm mạc trên người hắn, vô số ký ức dũng mãnh tràn vào trong óc. Hắn như nghĩ tới gì đó, ánh mắt phức tạp nhìn theo cha mẹ, cảnh tượng trước mắt biến mất trong nháy mắt, hắn lại xuất hiện ở một gian phòng trống rỗng.
Nỗi lòng Tạ Uẩn bình tĩnh không gợn sóng, được nhìn thấy cha mẹ lần nữa, nỗi lòng hắn dường như đã được cởi bỏ gông xiềng, tu vi bắt đầu tăng trưởng mạnh mẽ, hắn ở trong ảo cảnh, có lẽ chỉ mới mười lăm phút, nhưng hắn lại cảm thấy như mình đã trải qua rất nhiều năm ở trong đó.
Cảnh tượng xuất hiện trong ảo cảnh, luôn là thời điểm hắn đã từng rất vui vẻ, đồng thời cũng vì nguyên nhân đó nên hắn tin, cho dù không có mình, cha mẹ cũng có thể sống rất tốt, chịu đựng khó khăn sống sót qua tận thế, rốt cuột cha mẹ đã được bế cháu, hai ông bà mất đi hắn sẽ rất đau xót, nhưng một ngày nào đó họ sẽ nhanh chóng nguôi ngoai thôi.
Tạ Uẩn tĩnh tâm lại, tiêu trừ tạp niệm, lại vận hành công pháp lần nữa, tâm cảnh của hắn lại càng thêm được củng cố, không còn sơ hở nào nữa. Tháp rèn luyện từ thời thượng cổ quả nhiên danh bất hư truyền.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, tu vi của Tạ Uẩn đột phá tứ tinh Võ Sư, đột nhiên mở to hai mắt, Tạ Uẩn vui sướng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, căn phòng trống này vẫn còn vô số biến hóa.
Vách tường bốn phía không có cửa sổ, trong phòng không có bài trí, trên mặt đất sạch sẽ không dính bụi bẩn, trong phòng trống rỗng chỉ có một mình hắn ngồi khoanh chân. Thời gian giống như bị đóng băng, đem hắn nhốt vào trong một cái nhà giam không lối thoát.
Tạ Uẩn cũng không sốt ruột, cẩn thận quan sát mỗi một góc trong căn phòng, hi vọng tìm được lối ra. Nhưng thực đáng tiếc, tình huống trong phòng vừa nhìn liền hiểu ngay, nhìn thế nào cũng không thấy có kẽ hở.
Tạ Uẩn khẽ nhíu mày, hắn không tin mấy tiền bối sẽ để đệ tử bị giam cầm trong tháp rèn luyện. Đúng lúc này, một mặt tường mở ra khe hở, Tạ Bác hưng phấn chạy tới.
" Phụ thân, người và cha đi đâu vậy, làm con tìm khắp nơi."
Tạ Uẩn buông xuống cục đá trong lòng, bừng tỉnh đại ngộ, nhìn dáng vẻ này, có lẽ chỉ khi thông quan mới có thể ra ngoài. Giống như hắn suy đoán, ba tầng trước đó của tháp rèn luyện đều là thí nghiệm nhập môn đơn giản, tầng thứ tư trở lên mới gọi là khó.
Tạ Uẩn nhịn không được có chút chờ mong, không biết còn có gì đang chờ đợi bọn họ ở phía sau, cho dù không vì bảo vật thì loại cơ hội rèn luyện thế này, Tạ Uẩn cho rằng nó cũng rất đáng giá.
" Di..." Tạ Bác dường như hơi choáng váng, sờ sờ tay chân nhỏ: " Sao con lại bị thu nhỏ lại thế này, đám tiểu đệ kia của con đâu, sao lại không thấy nữa."
Tạ Uẩn khẽ cười, không cần nghĩ cũng biết nhi tử của hắn ở trong ảo cảnh đã trải qua cái gì. Hắn chỉ vào một góc tường, nói: " Qua bên kia tu luyện đi, thể ngộ lại những gì thu được trong ảo cảnh vừa rồi."
Tạ Bác nghiêng đầu suy tư trong chốc lát, than ngắn thở dài nói: " Ai, thế giới biến hóa thật nhanh, con đã trở thành Võ Vương, chân giẫm học viện Thanh Vân, tay đánh võ tướng Vân Châu, mỗi người trong hoàng thành còn quỳ lạy cúng bái con nữa. Vốn định tìm phụ thân với cha chia sẻ, ai ngờ không thấy hai người đâu, hại con thật sốt ruột, chớp mắt liền thu nhỏ trở lại."
Vẻ mặt Tạ Uẩn hắc tuyến, tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất dày.
Tạ Bác huỵch huỵch chạy đến góc tường khoanh chân ngồi xuống, nói lời hùng hồn: " Phụ thân, người yên tâm đi, con nhất định sẽ trở thành Võ Vương một lần nữa."
Tạ Uẩn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng đa phần vẫn thấy vui mừng, tâm được mất của nhi tử không lớn, tâm cảnh trống trải, nếu không, người nào mà đã đứng ở đỉnh cao nhân sinh, muốn từ trong ảo cảnh thoát ra chỉ sợ không dễ. May là nó vẫn chỉ là một hài tử, tâm tính còn trong sáng.
Đương nhiên, cái làm cho Tạ Uẩn càng vui mừng hơn chính là, hắn có thể cảm nhận được trên người nhi tử nhiều thêm một loại kiếm phong sắc bén, có lẽ lần này trong ảo cảnh nó thu hoạch không tệ.
Người ra ngoài thứ ba là Tạ Phong, biểu tình trên mặt giống như là nhẹ nhàng thở phào, Tạ Uẩn tò mò, đến tột cùng là chuyện gì mà có thể khiến nhị ca khó xử thành như vậy.
Nhưng mặc kệ hắn truy hỏi thế nào, nhị ca vẫn ngậm miệng không nói, Tạ Uẩn bĩu môi, chỉ có thể thất vọng thu hồi lòng hiếu kỳ.
Tạ Phong liếc mắt đánh giá xung quanh, dứt khoát học Tạ Bác ngồi lên đất, nhắm mắt khoanh chân tu luyện.
Người thứ tư ra ngoài chính là Mộ Tề, thần sắc của hắn, khiến người ta cảm giác được hắn đã trải qua rất nhiều tang thương.
Tạ Uẩn nhíu mày, không còn bụng dạ đâu mà trêu ghẹo, trong lòng nhịn không được có chút lo lắng, Cảnh Nhiên vì sao còn chưa ra nữa, y đã ở trong ảo cảnh rất lâu, đã vậy y còn đang mang thai nữa.
Quãng thời gian chờ đợi luôn đặc biệt gian nan, không biết đã trải qua bao lâu, vách tường lại lần nữa vỡ ra khe hở, Cảnh Nhiên toàn thân mang theo sát ý giết chóc thật lạnh lẽo đi ra ngoài, như là vừa mới từ trong núi thây biển máu bước ra.
Tạ Uẩn vội vàng ôm lấy Cảnh Nhiên, vận chuyển dị năng vào trong cơ thể y, còn tốt, lão bà ngoại trừ thể xác và tinh thần mỏi mệt ra thì thân thể không có gì bất thường.
Cảnh Nhiên dựa vào lòng ngực của Tạ Uẩn, cảm thụ thân thể ấm áp của hắn, sát khí trên người dần tán đi, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tạ Uẩn, Cảnh Nhiên tươi cười nhợt nhạt: " Ta không sao, nghỉ ngơi chút là ổn thôi."
Tạ Uẩn gật đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: " Ngươi..."
Ánh mắt Cảnh Nhiên mang theo nghi hoặc, mờ mịt nói: " Trong ảo cảnh ta trở thành kẻ thù chung của toàn đại lục, người nhà phản bội, bằng hữu phản bội, hoàng thất đuổi giết, lúc nào cũng phải ở trong hoàn cảnh chém giết và chạy trốn. Ngay cả hài tử cũng không giữ được, chỉ có thể đưa cho người khác nuôi nấng. Dường như ta đã giết rất nhiều người, nếu không phải trong lòng nhớ mong hài tử, lo lắng ngươi sẽ bị liên lụy, sợ là ta sẽ vẫn mãi tiếp tục chém giết như vậy."
Tạ Uẩn thầm rùng mình, ảo cảnh được dựng nên từ tâm cảnh của mỗi người, không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện loại cảnh tượng này. Hắn ôm chặt thân thể lạnh lẽo của lão bà, nói: " Người còn có ta."
Cảnh Nhiên cười khẽ: " Đúng vậy, ta còn có ngươi và hài tử, yên tâm đi, ta sẽ không bị lạc trong bất kỳ ảo cảnh nào. Ta chỉ cảm thấy thật xấu hổ, ảo trận thượng cổ đúng là không tầm thường, thiên phú thần thông của ta ở trong đó không hề có chút tác dụng nào, thậm chí nhìn không ra bất cứ mê chướng nào."
Tạ Uẩn khẽ cười nói: " Chúng ta còn trẻ, một ngày nào đó sẽ lợi hại hơn."
Cảnh Nhiên vui vẻ nở nụ cười, gật đầu thật mạnh, nói: " Ừ, sau này chúng ta nhất định sẽ bước lên đỉnh, lần rèn luyện này, tu vi của ta lại buông lỏng. Đúng rồi, trên lầu bốn trải rộng trận pháp thời gian, có lẽ ngươi có thể nghiên cứu một chút không gian và thời gian."
Tạ Uẩn nhíu mày, hắn quả thật không hiểu tí gì về pháp tắc không gian cả, hắn lại kiểm tra trong phòng một lần, vẫn không nhìn ra được cái gì. Nhưng nếu lão bà đã nhắc nhở, vậy hắn sẽ tiếp tục nghiên cứu thử xem sao, hắn quan tâm nói: " Ngươi đả tọa khôi phục thể lực trước đi, người còn chưa ra hết, ta đoán có lẽ tạm thời chúng ta còn chưa ra được."
Cảnh Nhiên gật đầu, nhắm mắt khoanh chân ngồi, trải qua mấy chục năm chém giết trong ảo cảnh, tu vi của y lại bắt đầu tăng trưởng từng bước.
Tạ Uẩn nhíu mày suy tư, không gian và thời gian rốt cuộc là cái gì, nhớ lại quá trình hắn luyện chế không gian giới tử, hắn liền thử triển khai tinh thần lực, tìm kiếm tiết điểm của không gian trong căn phòng. Trong phòng khác với ngọc thạch, không gian rộng lớn hơn nên tiết điểm càng nhiều hơn. Chỉ trong thời gian vài giây, Tạ Uẩn đã bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, đành phải rút tinh thần lực về, quyết định sau này không có việc gì thì đừng rảnh đến đau trứng mà đi nghiên cứu nữa.
Lại qua một chốc, Tần Tùy hai mắt ửng đỏ bước ra, hiển nhiên là vừa rồi đã khóc.
Tạ Uẩn nhướng mày, vị đại thiếu gia xuất thân bất phàm, sau lưng còn có Võ Tướng làm chỗ dựa, chuyện gì có thể làm hắn khóc rống như thế...Tạ Uẩn câu môi cười cười, nhớ tới Võ Vương Đan trong tay mình, tâm tình rất tốt nhắm mắt lại vận hành công pháp, khôi phục lại tinh thần lực bị tiêu hao.
" Tiểu Uẩn à, con cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, đến công ty hỗ trợ được không?"
Tạ Uẩn không chút nghĩ ngợi, chề mỏ: " Không đi."
Tạ Thế Nam tức giận thổi râu trừng mắt: " Sao lại không đi hả, con cũng hai mươi mấy tuổi rồi, suốt ngày chơi bời lêu lỏng, sống không có lý tưởng thì ra cái giống gì chứ. Cứ theo cái đám heo bằng cẩu hữu kia của con thì tương lai sau này còn có tiền đồ gì nữa."
" Ai nói con trai tôi không có tiền đồ."
Tạ lão thái thái " Phanh!" một tiếng đẩy cửa phòng, trừng mắt liếc cái lão già chết dẫm kia một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn thì như đang nhìn cục cưng bảo bối, tâm hoa nộ phóng cười nói: " Đừng nghe lão già đó nói bậy, nhà ta có tiền, sau này cho dù tiểu Uẩn không ra ngoài làm việc, tiền chia hoa hồng hàng tháng cũng đủ để nó ăn cả đời, Triết Văn chẳng lẽ còn không lo nổi cho nó sao."
Tiếp đó, Tạ đại ca liền vội vàng gật đầu, cười ha hả nói: " Con sẽ xem em trai như con mình mà nuôi, nhưng em cũng không thể ăn không ngồi rồi được. Em thích làm cái gì, anh cả sẽ đầu tư cho em, thua lỗ thì thua lỗ, miễn sao vui vẻ là được."
" Mấy người, mấy người..." Tạ Thế Nam tức giận đến nỗi râu run run, chính bởi vì bọn họ quá cưng chiều, cho nên thằng út mới càng ngày càng không ra gì.
Tạ lão thái thái nói: " Tiểu Uẩn à, con cũng lớn đầu rồi, khi nào mới chịu mang bạn gái về."
" Đúng vậy." Tạ Thế Nam vội nói: " Con khi nào thì mới cho ta ôm cháu nội đây, công ty tạm thời có thể không đi, nhưng trước tiên phải mang bạn gái về."
Tạ lão thái thái liếc Tạ Thế Nam một cái, còn nói cái gì mà bà chỉ biết cưng chiều nhi tử, không phải lão cũng thế sao.
Tạ Uẩn bực bội, hắn vốn dĩ là một tên gay, làm sao mang bạn gái về được, liền há mồm nói: " Hai người có thấy phiền không vậy!"
Tạ Uẩn kinh ngạc, đã thật nhiều năm hắn không còn mắc bệnh trung nhị*, làm sao hắn có thể nói chuyện với cha mẹ của mình bằng giọng điệu đó được. Hắn cứ cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì quan trọng rồi.
(Bệnh trung nhị*: hay còn gọi là " hội chứng tuổi dậy thì", " hội chứng tuổi teen" hay " hoang tưởng tuổi dậy thì". Ở Việt Nam gọi yêu những người mắc bệnh này là " trẻ trâu")
" Được được được, con nói cái gì thì là cái đó, tiểu Uẩn nhà ta anh tuấn như vậy, sau này chắc chắn không cần sầu lo chuyện bạn gái."
" Đúng vậy, mấy hôm trước ông bạn già hỏi thăm tôi, khuê nữ nhà ổng coi trọng..."
" Ha ha, thằng út chỉ cần khuôn mặt này cũng đủ khiến phụ nữ xua như vịt, thằng hai nhà mình còn suốt ngày khoe khoang ở trường học đó."
Không đúng, có gì đó rất bất thường, Tạ Uẩn cau mày, nhìn cha mẹ và anh trai, hắn cứ cảm thấy hình ảnh ấm áp hòa hợp này dường như đã thật lâu rồi chưa xuất hiện...
" Ngày mai là ngày một tháng bảy, con đi chuẩn bị trước một chút..."
" Không được, không được đi..." Tạ Uẩn buột miệng thốt ra, ngay sau đó liền kinh ngạc trợn to mắt, trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, chuyện công việc của anh cả, hắn chưa bao giờ xen vào, lần này vì sao lại muốn ngăn cản.
" Tiểu Uẩn, em.."
" Tiểu Uẩn à, anh cả con ra ngoài làm việc, con cũng đừng có...."
"Ha hả, anh đi hai ngày là trở về liền, em..."
" Không thể đi.." Tạ Uẩn chém đinh chặt sắt, tóm lại không thể để anh cả ra khỏi cửa, hắn có một loại dự cảm, dường như sẽ có chuyện không tốt sắp phát sinh.
Tạ Triết Văn bất đắc dĩ cười nói: " Tiểu Uẩn, anh đã có hẹn với khách hàng ngày một tháng bảy này sẽ gặp mặt ở N thị. Em đó, đừng có lo lắng, cũng đâu phải tận thế.."
" Ầm!"
Tạ Uẩn chỉ cảm thấy đại não phát ra một tiếng vang lớn, tận thế...tận thế....thân ảnh của cha mẹ và anh cả dần dần tan biến. Trong chớp mắt, Tạ Uẩn lại xuất hiện trong một phòng thí nghiệm chứa đầy thực vật.
" Tiến sĩ Tạ, tin tức tốt, tin tức tốt, tận thế kết thúc rồi."
" Nga!" Tạ Uẩn nhàn nhạt đáp, trong lòng bình tĩnh đến không tưởng, đứng ở phòng thực nghiệm trên tầng hai mươi ba, nhìn xuống đám người đang hoan hô phía dưới, trong lòng hắn không hề có một tia vui sướng, cứ luôn cảm thấy mình vốn không thuộc về thế giới này.
Cảnh tượng nháy mắt lại thay đổi lần nữa...
Tạ Thế Nam tinh thần phấn chấn, đầu đầy tóc đen, sao có thể nhìn ra ông đã là người gần trăm tuổi: " Ha ha ha, Tạ gia ta có hậu, Tạ gia rốt cuộc cũng có hậu."
Tạ lão thái thái càng già càng tươi trẻ, từ ái nhìn đứa con nhỏ, vui quá mà khóc nói: " Tốt, tốt quá rồi, không nghĩ tới mẹ đã lớn tuổi như thế, trải qua được tận thế, còn có thể nhìn thấy cháu nội ra đời. Tiểu Uẩn à, bây giờ điều khiến mẹ không yên lòng nhất chính là con, con ở phòng thí nghiệm đã hơn hai mươi năm, đến giờ vẫn còn cô đơn lẻ bóng, mẹ không cầu gì khác, nam hay nữ gì cũng thế, chỉ cần có người luôn bên cạnh quan tâm chăm sóc cho con là đã đủ rồi."
Biểu tình Tạ Uẩn đạm mạc, lạnh mặt nhìn mẹ đang lải nhải, cảnh tượng chân thật rành rành như thế, nhưng hắn lại không cảm thấy chút chân thật nào.
" Oa oa oa.." Tiếng trẻ con khóc thút thít truyền đến.
Tạ Thế Nam vui mừng ra mặt: " Tiểu Uẩn à, đây là cháu trai của con đó, tên là Tạ Thừa Húc, nghĩa là mặt trời mới mọc ở phương Đông, là truyền thừa của Tạ gia ta...."
" Haiz! Tạ lão thái thái thở dài: " Bây giờ nhân loại sinh dục càng ngày càng khó khăn, chờ sau này... chờ sau này viện nghiên cứu ra thành quả, Tạ gia chúng ta sẽ đông con đông cháu. Tiểu Uẩn, con không muốn cưới, thì cũng nên tìm một người đi thôi. Con lớn tuổi rồi mà vẫn còn cô đơn một mình, mẹ thấy tiểu tử Kha gia cũng không tệ, lại có tâm với con..."
Tạ Uẩn cười lạnh, e là dụng tâm kín đáo thì có, người nào trong căn cứ đối tốt với hắn mà không mang theo mục đích, về phần người bầu bạn, hắn đã có thê tử rồi...
Tạ Uẩn kinh ngạc, vì sao hắn lại có loại suy nghĩ này.
Tạ Uẩn chậm rãi cười, tươi cười như tắm mình trong gió xuân, xóa đi sự đạm mạc trên người hắn, vô số ký ức dũng mãnh tràn vào trong óc. Hắn như nghĩ tới gì đó, ánh mắt phức tạp nhìn theo cha mẹ, cảnh tượng trước mắt biến mất trong nháy mắt, hắn lại xuất hiện ở một gian phòng trống rỗng.
Nỗi lòng Tạ Uẩn bình tĩnh không gợn sóng, được nhìn thấy cha mẹ lần nữa, nỗi lòng hắn dường như đã được cởi bỏ gông xiềng, tu vi bắt đầu tăng trưởng mạnh mẽ, hắn ở trong ảo cảnh, có lẽ chỉ mới mười lăm phút, nhưng hắn lại cảm thấy như mình đã trải qua rất nhiều năm ở trong đó.
Cảnh tượng xuất hiện trong ảo cảnh, luôn là thời điểm hắn đã từng rất vui vẻ, đồng thời cũng vì nguyên nhân đó nên hắn tin, cho dù không có mình, cha mẹ cũng có thể sống rất tốt, chịu đựng khó khăn sống sót qua tận thế, rốt cuột cha mẹ đã được bế cháu, hai ông bà mất đi hắn sẽ rất đau xót, nhưng một ngày nào đó họ sẽ nhanh chóng nguôi ngoai thôi.
Tạ Uẩn tĩnh tâm lại, tiêu trừ tạp niệm, lại vận hành công pháp lần nữa, tâm cảnh của hắn lại càng thêm được củng cố, không còn sơ hở nào nữa. Tháp rèn luyện từ thời thượng cổ quả nhiên danh bất hư truyền.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, tu vi của Tạ Uẩn đột phá tứ tinh Võ Sư, đột nhiên mở to hai mắt, Tạ Uẩn vui sướng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, căn phòng trống này vẫn còn vô số biến hóa.
Vách tường bốn phía không có cửa sổ, trong phòng không có bài trí, trên mặt đất sạch sẽ không dính bụi bẩn, trong phòng trống rỗng chỉ có một mình hắn ngồi khoanh chân. Thời gian giống như bị đóng băng, đem hắn nhốt vào trong một cái nhà giam không lối thoát.
Tạ Uẩn cũng không sốt ruột, cẩn thận quan sát mỗi một góc trong căn phòng, hi vọng tìm được lối ra. Nhưng thực đáng tiếc, tình huống trong phòng vừa nhìn liền hiểu ngay, nhìn thế nào cũng không thấy có kẽ hở.
Tạ Uẩn khẽ nhíu mày, hắn không tin mấy tiền bối sẽ để đệ tử bị giam cầm trong tháp rèn luyện. Đúng lúc này, một mặt tường mở ra khe hở, Tạ Bác hưng phấn chạy tới.
" Phụ thân, người và cha đi đâu vậy, làm con tìm khắp nơi."
Tạ Uẩn buông xuống cục đá trong lòng, bừng tỉnh đại ngộ, nhìn dáng vẻ này, có lẽ chỉ khi thông quan mới có thể ra ngoài. Giống như hắn suy đoán, ba tầng trước đó của tháp rèn luyện đều là thí nghiệm nhập môn đơn giản, tầng thứ tư trở lên mới gọi là khó.
Tạ Uẩn nhịn không được có chút chờ mong, không biết còn có gì đang chờ đợi bọn họ ở phía sau, cho dù không vì bảo vật thì loại cơ hội rèn luyện thế này, Tạ Uẩn cho rằng nó cũng rất đáng giá.
" Di..." Tạ Bác dường như hơi choáng váng, sờ sờ tay chân nhỏ: " Sao con lại bị thu nhỏ lại thế này, đám tiểu đệ kia của con đâu, sao lại không thấy nữa."
Tạ Uẩn khẽ cười, không cần nghĩ cũng biết nhi tử của hắn ở trong ảo cảnh đã trải qua cái gì. Hắn chỉ vào một góc tường, nói: " Qua bên kia tu luyện đi, thể ngộ lại những gì thu được trong ảo cảnh vừa rồi."
Tạ Bác nghiêng đầu suy tư trong chốc lát, than ngắn thở dài nói: " Ai, thế giới biến hóa thật nhanh, con đã trở thành Võ Vương, chân giẫm học viện Thanh Vân, tay đánh võ tướng Vân Châu, mỗi người trong hoàng thành còn quỳ lạy cúng bái con nữa. Vốn định tìm phụ thân với cha chia sẻ, ai ngờ không thấy hai người đâu, hại con thật sốt ruột, chớp mắt liền thu nhỏ trở lại."
Vẻ mặt Tạ Uẩn hắc tuyến, tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất dày.
Tạ Bác huỵch huỵch chạy đến góc tường khoanh chân ngồi xuống, nói lời hùng hồn: " Phụ thân, người yên tâm đi, con nhất định sẽ trở thành Võ Vương một lần nữa."
Tạ Uẩn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng đa phần vẫn thấy vui mừng, tâm được mất của nhi tử không lớn, tâm cảnh trống trải, nếu không, người nào mà đã đứng ở đỉnh cao nhân sinh, muốn từ trong ảo cảnh thoát ra chỉ sợ không dễ. May là nó vẫn chỉ là một hài tử, tâm tính còn trong sáng.
Đương nhiên, cái làm cho Tạ Uẩn càng vui mừng hơn chính là, hắn có thể cảm nhận được trên người nhi tử nhiều thêm một loại kiếm phong sắc bén, có lẽ lần này trong ảo cảnh nó thu hoạch không tệ.
Người ra ngoài thứ ba là Tạ Phong, biểu tình trên mặt giống như là nhẹ nhàng thở phào, Tạ Uẩn tò mò, đến tột cùng là chuyện gì mà có thể khiến nhị ca khó xử thành như vậy.
Nhưng mặc kệ hắn truy hỏi thế nào, nhị ca vẫn ngậm miệng không nói, Tạ Uẩn bĩu môi, chỉ có thể thất vọng thu hồi lòng hiếu kỳ.
Tạ Phong liếc mắt đánh giá xung quanh, dứt khoát học Tạ Bác ngồi lên đất, nhắm mắt khoanh chân tu luyện.
Người thứ tư ra ngoài chính là Mộ Tề, thần sắc của hắn, khiến người ta cảm giác được hắn đã trải qua rất nhiều tang thương.
Tạ Uẩn nhíu mày, không còn bụng dạ đâu mà trêu ghẹo, trong lòng nhịn không được có chút lo lắng, Cảnh Nhiên vì sao còn chưa ra nữa, y đã ở trong ảo cảnh rất lâu, đã vậy y còn đang mang thai nữa.
Quãng thời gian chờ đợi luôn đặc biệt gian nan, không biết đã trải qua bao lâu, vách tường lại lần nữa vỡ ra khe hở, Cảnh Nhiên toàn thân mang theo sát ý giết chóc thật lạnh lẽo đi ra ngoài, như là vừa mới từ trong núi thây biển máu bước ra.
Tạ Uẩn vội vàng ôm lấy Cảnh Nhiên, vận chuyển dị năng vào trong cơ thể y, còn tốt, lão bà ngoại trừ thể xác và tinh thần mỏi mệt ra thì thân thể không có gì bất thường.
Cảnh Nhiên dựa vào lòng ngực của Tạ Uẩn, cảm thụ thân thể ấm áp của hắn, sát khí trên người dần tán đi, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tạ Uẩn, Cảnh Nhiên tươi cười nhợt nhạt: " Ta không sao, nghỉ ngơi chút là ổn thôi."
Tạ Uẩn gật đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: " Ngươi..."
Ánh mắt Cảnh Nhiên mang theo nghi hoặc, mờ mịt nói: " Trong ảo cảnh ta trở thành kẻ thù chung của toàn đại lục, người nhà phản bội, bằng hữu phản bội, hoàng thất đuổi giết, lúc nào cũng phải ở trong hoàn cảnh chém giết và chạy trốn. Ngay cả hài tử cũng không giữ được, chỉ có thể đưa cho người khác nuôi nấng. Dường như ta đã giết rất nhiều người, nếu không phải trong lòng nhớ mong hài tử, lo lắng ngươi sẽ bị liên lụy, sợ là ta sẽ vẫn mãi tiếp tục chém giết như vậy."
Tạ Uẩn thầm rùng mình, ảo cảnh được dựng nên từ tâm cảnh của mỗi người, không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện loại cảnh tượng này. Hắn ôm chặt thân thể lạnh lẽo của lão bà, nói: " Người còn có ta."
Cảnh Nhiên cười khẽ: " Đúng vậy, ta còn có ngươi và hài tử, yên tâm đi, ta sẽ không bị lạc trong bất kỳ ảo cảnh nào. Ta chỉ cảm thấy thật xấu hổ, ảo trận thượng cổ đúng là không tầm thường, thiên phú thần thông của ta ở trong đó không hề có chút tác dụng nào, thậm chí nhìn không ra bất cứ mê chướng nào."
Tạ Uẩn khẽ cười nói: " Chúng ta còn trẻ, một ngày nào đó sẽ lợi hại hơn."
Cảnh Nhiên vui vẻ nở nụ cười, gật đầu thật mạnh, nói: " Ừ, sau này chúng ta nhất định sẽ bước lên đỉnh, lần rèn luyện này, tu vi của ta lại buông lỏng. Đúng rồi, trên lầu bốn trải rộng trận pháp thời gian, có lẽ ngươi có thể nghiên cứu một chút không gian và thời gian."
Tạ Uẩn nhíu mày, hắn quả thật không hiểu tí gì về pháp tắc không gian cả, hắn lại kiểm tra trong phòng một lần, vẫn không nhìn ra được cái gì. Nhưng nếu lão bà đã nhắc nhở, vậy hắn sẽ tiếp tục nghiên cứu thử xem sao, hắn quan tâm nói: " Ngươi đả tọa khôi phục thể lực trước đi, người còn chưa ra hết, ta đoán có lẽ tạm thời chúng ta còn chưa ra được."
Cảnh Nhiên gật đầu, nhắm mắt khoanh chân ngồi, trải qua mấy chục năm chém giết trong ảo cảnh, tu vi của y lại bắt đầu tăng trưởng từng bước.
Tạ Uẩn nhíu mày suy tư, không gian và thời gian rốt cuộc là cái gì, nhớ lại quá trình hắn luyện chế không gian giới tử, hắn liền thử triển khai tinh thần lực, tìm kiếm tiết điểm của không gian trong căn phòng. Trong phòng khác với ngọc thạch, không gian rộng lớn hơn nên tiết điểm càng nhiều hơn. Chỉ trong thời gian vài giây, Tạ Uẩn đã bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, đành phải rút tinh thần lực về, quyết định sau này không có việc gì thì đừng rảnh đến đau trứng mà đi nghiên cứu nữa.
Lại qua một chốc, Tần Tùy hai mắt ửng đỏ bước ra, hiển nhiên là vừa rồi đã khóc.
Tạ Uẩn nhướng mày, vị đại thiếu gia xuất thân bất phàm, sau lưng còn có Võ Tướng làm chỗ dựa, chuyện gì có thể làm hắn khóc rống như thế...Tạ Uẩn câu môi cười cười, nhớ tới Võ Vương Đan trong tay mình, tâm tình rất tốt nhắm mắt lại vận hành công pháp, khôi phục lại tinh thần lực bị tiêu hao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.