Chương 98: Rời đi
Dạ Du
21/06/2021
Trong lòng Tạ Tuyết có chút ủy khuất, nàng cảm thấy nàng đã chiếu cố thất đệ từ nhỏ, mỗi năm còn cho không ít đồ, thất đệ không biết cảm ơn thì thôi, đã vậy còn đuổi người nàng phái tới ra khỏi cửa, đúng là quá đáng hết sức.
Tạ Tuyết cho rằng, tuy rằng trước đây nàng yêu thương tam đệ hơn, nhưng nàng vẫn chiếu cố mỗi một tộc nhân mà, thất đệ cho dù có tức giận chuyện Thúy Cô đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải cho nàng chút mặt mũi chứ.
Tạ Tuyết oán trách Tạ Uẩn, đồng thời cũng trách cứ Thúy Cô, nếu không phải do Thúy Cô ra tay quá tàn nhẫn, thì sao lại bức thất đệ phải rời khỏi gia môn.
Kỳ thật, quan trọng nhất vẫn là, tin tức ở Thanh Thành có người có thể đắp nặn thiên phú đã truyền tới thành Vân Châu, Tạ Tuyết làm thị thiếp, thân phận địa vị vốn không cao, mặt trên không chỉ có đại phụ( vợ lớn) đè ép, bên cạnh còn có Tạ Tranh lâu lâu giẫm cho vài cái, không có nhà mẹ đẻ, không có chỗ dựa, trong hai năm này Tạ Tuyết sống cũng không quá thoải mái, thanh danh Tạ Uẩn quật khởi, đột nhiên có một đệ đệ có tiền đồ, Tạ Tuyết tất nhiên sẽ tận lực mượn sức, thậm chí còn cố ý vô tình tiết lộ tin tức cho người Trần gia biết, tỏ vẻ nhà mẹ đẻ nàng cũng có người đấy.
Bởi vậy, nàng mới năm lần bảy lượt phái người tới, mục đích là để làm dịu quan hệ với Tạ Uẩn, đề cao địa vị của nàng ở Trần gia, thất đệ còn trẻ tuổi như vậy đã là Võ Hồn, nghe nói còn là đan sư Huyền cấp thượng phẩm, trong tay không chỉ nắm giữ loại đan dược có thể đột phá bình cảnh mà còn có phương pháp đắp nặn thiên phú, người như vậy, cho dù là ở Vân Châu, cũng sẽ có địa vị nhất định.
Ai ngờ, thất đệ lại nhẫn tâm như vậy, không chút nào màng đến tình cảm nhiều năm giữa bọn họ.
Có điều, đối với Tạ Uẩn mà nói, Tạ Tuyết liên tiếp phái người đến, cũng không phải không có chỗ tốt, hai năm trước, Tạ Uẩn cuối cùng cũng có được tin tức của ngũ ca và tứ ca, tứ ca gia nhập dong binh đoàn, mấy năm nay đi lang bạt ở khắp nơi, ba năm trước đã sớm tấn giai Võ Hồn, về phần ngũ ca....
Tạ Uẩn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể cảm thán ngũ ca có phúc khí, cái loại dược tề này, chính hắn cũng không dám nắm chắc, không nghĩ tới Phương tiểu thư vậy mà có mang, nghe nói ngũ ca hiện giờ sống rất sung sướng, Phương tiểu thư không chỉ vô cùng sủng hắn, mà còn dẹp hết cả hậu viện nam sủng, thậm chí còn sủng ngũ ca đến độ càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh. Cái gọi là tiểu nhân đắc chí, ở trên người ngũ ca được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng ai bảo Phương tiểu thư lại thích thế làm chi.
Tạ Uẩn lúc này không hề biết, hắn cùng Tạ Tranh liên hệ đã vô tình hố Tạ Tuyết một phen nho nhỏ.
Tạ Tranh biết được người mình phái đi truyền tin về nhà thế mà đã sớm bị Tạ Tuyết khống chế, tức giận đến độ trực tiếp tới cửa quậy phá, có Phương tiểu thư ở bên cạnh che chở, người Trần gia không có biện pháp gì, chỉ có thể bóp mũi nhẫn nhịn, trong lòng thì ghi nợ Tạ Tuyết.
Tạ Tuyết tiến vào trần gia mười mấy năm, nhan sắc vẫn động lòng người như cũ, nhưng mỹ nhân cho dù có mỹ lệ động lòng thế nào, thời gian dài cũng sẽ sinh ra nhàm chán, đã sớm vào mấy năm trước, Tạ Tuyết không còn được sủng nữa, thứ nàng có hiện giờ toàn bộ đều có được từ nhi tử của mình.
Tạ Tuyết đã từng hưởng thụ qua sự sung sướng khi được sủng ái, nàng sao có thể cam nguyện trơ mắt nhìn mình mất đi những thứ đã từng có, bởi vậy, nàng mới vắt hết óc để suy tính, hi vọng có thể tăng địa vị của mình lên, vọng tưởng rằng nàng có khả năng khống chế hết thảy mọi việc.
Lại không biết, ý nghĩ này của nàng trái lại cực kỳ ngu xuẩn, kỳ thật, chỉ cần nhi tử tốt, nàng muốn cái gì mà không có, cố tình bởi vì nàng quá ngu xuẩn, làm liên lụy đến nhi tử cũng có địa vị xấu hổ. Nhưng khi nhìn thấy địa vị của nhi tử bị như vậy, trong lòng nàng lại càng thêm sốt ruột, tất nhiên càng thêm bức thiết hi vọng làm chút chuyện gì đó để tăng địa vị của mình lên.
Này giống như một vòng tuần hoàn ác tính, Vân Châu phồn hoa, sinh hoạt xa hoa lãng phí đã mê hoặc tâm trí nàng.
Tạ tam lão gia hiện giờ thì lại rất uy phong, đừng nói Tạ lão gia tử, mà toàn bộ trấn Thanh Thạch lão cũng có thể tùy ý tung hoành, người đã từng chê cười lão là kẻ bất lực, không tiền đồ, chê cười lão liều mạng sinh hài tử, làm cho trong nhà chướng khí mù mịt, từng người từng người đều phải ngậm miệng lại.
Quả thật là vậy, mấy đứa nhỏ nhà Tạ tam lão gia, quá là có tiền đồ mà, con thứ thế mà có thể trở thành nữ tế( con rể) hầu phủ, hầu phủ là địa phương nào, đối với người ở trấn Thanh Thạch mà nói, kia là nơi cho dù có ước muốn cỡ nào cũng không thể thành.
Tạ Sóc hận đến đỏ mắt, tuy gã đã tốt nghiệp học viện Thanh Vân, nhưng từ đó đến nay gã vẫn chỉ có tu vi nhất tinh Võ Sĩ mà thôi, nhị tỷ ít giúp đỡ gã hơn, cũng không đề cập đến việc sẽ giúp gã đến Vân Châu. Đã từng, mỗi lần nhị tỷ phái người về, đều nói chờ gã sau khi tốt nghiệp, lập tức sẽ đón đến Vân Châu để phát triển, thế nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Tạ Sóc cảm thấy, ánh mắt của những người xung quanh nhìn gã đều giống như đang chê cười gã, trước đó gã đắc ý thế nào thì bây giờ lại hận thế ấy, Tạ Sóc không chỉ hận Tạ tam gia, ngay cả Tạ Tuyết cũng hận, nhưng người mà gã hận nhất trước sau gì vẫn là Tạ Uẩn.
Bạch Ngọc cũng rất hận, hận tên tiểu súc sinh kia không có lương tâm, thế mà lại ném mẹ ruột đi không thèm quan tâm, mỗi lần bà ta thấy Hương di nương diễu võ dương oai, bà ta đều hận không thể nuốt sống Tạ Uẩn, nếu không phải do Tạ Uẩn xúi giục, lão ngũ sao lại có cơ hội đến Vân Châu, làm sao lại có vận may trở thành nữ tế hầu phủ.
Có điều, hết thảy những chuyện này đều không còn quan hệ gì đến Tạ Uẩn nữa, hận ý của những người này đối với hắn còn nhỏ hơn hạt mè nữa, đừng nói đến Tạ Uẩn không hề biết, cho dù có biết, hắn cũng sẽ không để trong lòng, nếu không có Tạ tam gia thường hay gửi thư để xoát chút cảm giác tồn tại, Tạ Uẩn căn bản sẽ không nhớ rõ bất cứ chuyện gì ở trấn Thanh Thạch cả, mục tiêu của hắn là tiến về phía trước, một lòng hướng tới đỉnh cao võ giả.
Ngày đó, Tạ Uẩn đi tìm tỷ phu và nhị ca, hỏi bọn họ bí cảnh Thanh Phủ vừa mở ra, hai người bọn họ có muốn đi chung hay không, nếu không, hắn sợ thời gian không kịp, cần phải xuất phát ngay.
Tư Dật khiếp sợ: " Thất đệ, đệ có chìa khóa bí cảnh Thanh Phủ?"
Tạ Uẩn gật đầu cười nói: " Thành chủ biết đệ sắp rời khỏi, liền tặng chìa khóa cho đệ, ngày mai chuẩn bị, ngày mốt xuất phát, đệ muốn hỏi ý hai người một chút, nếu muốn đi, bí cảnh Thanh Phủ vừa lúc có thể mang theo mười người."
Tư Dật chần chờ hỏi: " Hai tiểu tử nhà đệ thì sao?"
Tạ Uẩn trả lời như lẽ đương nhiên: " Tất nhiên là đi chung rồi, bọn nó cũng tám tuổi rồi, cũng nên cho bọn nó thấy một chút việc đời."
Tạ Phong nhíu mày: " Lỡ gặp phải nguy hiểm thì sao?"
Tạ Uẩn nói: " Để ở bên ngoài càng không yên tâm, còn không bằng mang theo để dễ bề trông chừng, bên ngoài bí cảnh ai biết có kẻ nào ngồi không chờ ngư ông đắc lợi hay không."
Tạ Phong gật đầu, thất đệ nói có chút đạo lý, hỏi: " Lần này đệ chuẩn bị mang theo ai?"
Tạ Uẩn nói: " Mộ Tề và Lương Vũ Quang, còn thừa lại bốn danh ngạch, hai người có thể an bài."
Tư Dật kích động nói: " Ta muốn dẫn Cần nhi theo."
Tạ Uẩn sao cũng được, dù sao bọn họ gặp được cơ duyên thì tốt, không thì cũng không sao, chính hắn còn mang theo hai đứa con ghẻ*, không để bụng mang nhiều thêm một đứa."
( con ghẻ ý chỉ những người không có tác dụng gì còn hay kéo chân sau giống như của nợ, ở đây ý nói là hai đứa nhỏ cần phải có người lớn bảo bọc, không giúp được gì).
Tạ Phong gật đầu nói: " Vậy ta mang theo Tĩnh Hiên."
Sau khi mấy người thương nghị xong, Tạ Uẩn liền cáo từ rời đi, bảo bọn họ mau chóng chuẩn bị, sáng sớm ngày mốt sẽ xuất phát.
Mấy năm nay nhị ca và tỷ phu phát triển không tồi, nhị ca đã có tu vi tứ tinh Võ Hồn, thuộc hạ của hắn cũng nhiều thêm vài vị tu giả Võ Hồn. Còn tỷ phu thì là tam tinh Võ Hồn. Mặc dù tốc độ tăng tu vi của bọn họ rất nhanh, thậm chí dưới sự trợ giúp của Tạ Uẩn lại càng nhanh đến không tưởng được.
Nhưng Vương gia vẫn như một thanh lợi kiếm treo trên đầu họ, kỳ hạn ba mươi năm, nói dài kỳ thật rất dài, nói ngắn đối với Võ Hồn mà nói thì quá lắm chỉ là bằng 1/7 thời gian cuộc đời của họ mà thôi.
Võ Hồn có thọ nguyên là hai trăm, Võ Sư ba trăm, Võ Tướng năm trăm, Võ Vương thì ngàn năm. Có thể thấy, muốn tu luyện đến cảnh giới Võ Vương phải gian nan cỡ nào.
Tạ Phong có một loại cảm giác gấp gáp, tu vi khi tới cảnh giới Võ Hồn, có người kẹt ở ngưỡng cửa này vài chục năm, thậm chí cả đời cũng là chuyện bình thường, hắn bức thiết muốn đề cao thực lực của mình, kỳ hạn ba mươi năm trong tương lai đến rất nhanh, hắn phải để lại cho mình một lá bài tẩy.
Tư Dật cũng chăm chỉ như vậy, cho dù có phải vì thê tử và hài tử hay không thì hắn cũng cần phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Đối với kết quả như vậy, Tạ Uẩn cảm thấy rất vừa lòng, hắn cũng không nghĩ tới, kỳ hạn ba mươi năm do mình đặt ra, thế mà còn có hiệu quả thúc giục mạnh mẽ như vậy.
Sau khi Tạ Uẩn trở về, Cảnh Nhiên đã bắt đầu thu xếp, sửa sang lại vật phẩm, cái nào nên lấy đi thì lấy, một chút dấu vết cũng không để lại.
Đám người Tạ An đã sớm biết tin sẽ rời đi, bởi vậy, trước khi rời đi, bọn họ chỉ thoáng kinh ngạc một chút, không có biểu hiện gì khác thường.
Hai đứa nhỏ thì cực kỳ vui vẻ, bọn nhỏ vẫn chưa được biết thế giới bên ngoài thế nào, nghe nói ngày mốt sẽ đi, buổi tối hưng phấn ríu rít nói không ngừng.
Ngày hôm sau, Tạ Uẩn đi gặp Liêu Khiêm, sau khi từ biệt, lại đi gặp Lý đan sư, lúc trước hắn học luyện đan nhanh như vậy, trưởng thành nhanh chóng như vậy, ít nhiều gì cũng nhờ có Lý đan sư dốc túi chỉ dạy.
Tiếp đó, Tạ Uẩn lại đi mua ba loại phi hành khí, đều là pháp khí Huyền cấp thượng phẩm xa xỉ.
Nhưng ba kiện pháp khí này, hắn tính mua tặng người khác.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Sáng sớm ngày kế, Tạ Phong mang theo Trần Tĩnh Hiên, Tư Dật mang theo Tư Cần cùng đến phủ thành chủ hội họp.
Bước vào phi hành khí, bên trong đã sớm có ba vị thành vệ đang chờ.
Tạ Uẩn cười nói: " Hôm nay làm phiền các vị."
Quách Sách mặt mày hớn hở: " Không phiền, không phiền, làm phiền thêm vài lần như vậy càng tốt,... phi, xem cái mồm thối của ta này, ta là nói Tạ đan sư có việc cứ phân phó, chúng ta vì đại nghĩa sao có thể chối từ được chứ."
Tạ Uẩn nở nụ cười, nói: " Lát nữa chắc chắn sẽ có người lần theo, nếu các ngươi chống lại không được thì cứ từ bỏ, cầm chân bọn họ một chốc là được, mấy người này thật là, ta đã nói không có dược mà bọn họ lại không chịu tin!"
" Ha ha ha ha!" Quách Sách hết sức vui mừng, cười nói: " Tạ đan sư không biết đi, những kẻ truy tung ngài không chỉ vì đắp nặn thiên phú mà còn có người vì Dục Tiên Đan nữa, giờ ngài đi, những người kia mua không được, không phải sẽ rất sốt ruột sao?"
Tạ Uẩn bất đắc dĩ, không phải hắn không muốn lặng lẽ rời đi, mà là không có biện pháp nào để lặng lẽ rời đi cả, những người theo dõi hắn, quả thực là không đâu không gặp. Vả lại, bên trong phủ thành chủ trừ hắn ra thì không ai dùng phi hành khí cỡ lớn cả, người khác đều là cưỡi linh thú, hoặc là phi hành khí loại nhỏ. Nhưng hai phương thức này đều không thể che được bộ dạng, với hắn mà nói thì không có tác dụng gì cả.
Muốn rời khỏi đây đến nơi khác, hắn lại dìu già dắt trẻ, ra khỏi đại môn phủ thành chủ, căn bản không che giấu được hành tung, Tạ Uẩn suy nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn quyết định sẽ rời đi thật thoải mái hào phóng, về phần những kẻ thích tìm đường chết, cùng lắm thì thành toàn cho họ thôi.
Gần nửa năm qua, đối tượng theo dõi hắn đã giảm đi không ít, có vài cường giả đã bỏ chạy, dù sao, thân phận cường giả cũng không tầm thường, sao có thể lãng phí trên cái việc theo dõi nhỏ nhặt này được. Nếu không phải thế, hắn cũng không dám chọn ngay lúc này rời khỏi Thanh Thành.
Tu vi của hắn vào nửa năm trước đã đạt tới đỉnh phong Võ Hồn, đáng tiếc đang ở trong phủ thành chủ, Tạ Uẩn không dám tấn giai, Võ Hồn tấn giai đến Võ Sư là một đại cấp bậc, không phải như tiểu giai muốn vượt qua là vượt qua dễ dàng, trên người hắn đã bị dính ánh sáng của dược đắp nặn thiên phú rồi, Tạ Uẩn không muốn chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới, tự tìm phiền toái cho mình. Trong lòng hắn biết rõ, tốc độ tấn giai của mình quá nhanh, đã khiến người khác chú ý, nếu lại tấn giai lên Võ Sư, chỉ sợ tin tức hắn mang bí bảo năm đó mà Vương gia chưa thể chứng thực, lần này chắc chắn sẽ chứng thực luôn.
Phi hành khí vừa mới rời khỏi phủ thành chủ, Tạ Uẩn lập tức cảm ứng được có thần thức truy tung, hắn liền triển khai tinh thần lực, lần theo phương hướng của thần thức, hung hăng phản kích trở lại.
" Phốc!" Người truy tung lập tức phun ra một ngụm máu, tu vi của hắn chỉ là lục tinh Võ Hồn, căn bản không thể chống cự lại tinh thần lực công kích của Tạ Uẩn.
Phải biết rằng, tinh thần lực của Tạ Uẩn, ngay cả cường giả Võ Sư cũng không bằng, Tạ Uẩn không chỉ cố ý để lộ hành tung, lúc công kích hắn còn chuyên môn gây tổn thương thần thức của người khác, năm đó hắn giết một vị Võ Sư, cũng không thể làm nhóm người kinh sợ, đúng là giống hệt ruồi bọ, khiến người phiền không chịu được. Nếu hiện giờ hắn muốn rời khỏi, để không còn nỗi lo về sau, không cho mấy người này chút sắc mặt, trong lòng hắn khó có thể tiêu cơn giận.
" Truy, mau đuổi theo...." Lục tinh Võ Hồn lúc này không biết, thương thế của mình có bao nhiêu nghiêm trọng, không có đan dược tầm thường nào có thể chữa trị được thần thức bị thương tổn, lúc này hắn còn đang lo Tạ Uẩn sẽ chạy mất, kéo theo thân thể trọng thương vội la lớn: " Tạ....Tạ thất đi rồi, mau, mau đi bẩm báo đại nhân, mau đuổi theo..."
Tạ Tuyết cho rằng, tuy rằng trước đây nàng yêu thương tam đệ hơn, nhưng nàng vẫn chiếu cố mỗi một tộc nhân mà, thất đệ cho dù có tức giận chuyện Thúy Cô đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải cho nàng chút mặt mũi chứ.
Tạ Tuyết oán trách Tạ Uẩn, đồng thời cũng trách cứ Thúy Cô, nếu không phải do Thúy Cô ra tay quá tàn nhẫn, thì sao lại bức thất đệ phải rời khỏi gia môn.
Kỳ thật, quan trọng nhất vẫn là, tin tức ở Thanh Thành có người có thể đắp nặn thiên phú đã truyền tới thành Vân Châu, Tạ Tuyết làm thị thiếp, thân phận địa vị vốn không cao, mặt trên không chỉ có đại phụ( vợ lớn) đè ép, bên cạnh còn có Tạ Tranh lâu lâu giẫm cho vài cái, không có nhà mẹ đẻ, không có chỗ dựa, trong hai năm này Tạ Tuyết sống cũng không quá thoải mái, thanh danh Tạ Uẩn quật khởi, đột nhiên có một đệ đệ có tiền đồ, Tạ Tuyết tất nhiên sẽ tận lực mượn sức, thậm chí còn cố ý vô tình tiết lộ tin tức cho người Trần gia biết, tỏ vẻ nhà mẹ đẻ nàng cũng có người đấy.
Bởi vậy, nàng mới năm lần bảy lượt phái người tới, mục đích là để làm dịu quan hệ với Tạ Uẩn, đề cao địa vị của nàng ở Trần gia, thất đệ còn trẻ tuổi như vậy đã là Võ Hồn, nghe nói còn là đan sư Huyền cấp thượng phẩm, trong tay không chỉ nắm giữ loại đan dược có thể đột phá bình cảnh mà còn có phương pháp đắp nặn thiên phú, người như vậy, cho dù là ở Vân Châu, cũng sẽ có địa vị nhất định.
Ai ngờ, thất đệ lại nhẫn tâm như vậy, không chút nào màng đến tình cảm nhiều năm giữa bọn họ.
Có điều, đối với Tạ Uẩn mà nói, Tạ Tuyết liên tiếp phái người đến, cũng không phải không có chỗ tốt, hai năm trước, Tạ Uẩn cuối cùng cũng có được tin tức của ngũ ca và tứ ca, tứ ca gia nhập dong binh đoàn, mấy năm nay đi lang bạt ở khắp nơi, ba năm trước đã sớm tấn giai Võ Hồn, về phần ngũ ca....
Tạ Uẩn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể cảm thán ngũ ca có phúc khí, cái loại dược tề này, chính hắn cũng không dám nắm chắc, không nghĩ tới Phương tiểu thư vậy mà có mang, nghe nói ngũ ca hiện giờ sống rất sung sướng, Phương tiểu thư không chỉ vô cùng sủng hắn, mà còn dẹp hết cả hậu viện nam sủng, thậm chí còn sủng ngũ ca đến độ càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh. Cái gọi là tiểu nhân đắc chí, ở trên người ngũ ca được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng ai bảo Phương tiểu thư lại thích thế làm chi.
Tạ Uẩn lúc này không hề biết, hắn cùng Tạ Tranh liên hệ đã vô tình hố Tạ Tuyết một phen nho nhỏ.
Tạ Tranh biết được người mình phái đi truyền tin về nhà thế mà đã sớm bị Tạ Tuyết khống chế, tức giận đến độ trực tiếp tới cửa quậy phá, có Phương tiểu thư ở bên cạnh che chở, người Trần gia không có biện pháp gì, chỉ có thể bóp mũi nhẫn nhịn, trong lòng thì ghi nợ Tạ Tuyết.
Tạ Tuyết tiến vào trần gia mười mấy năm, nhan sắc vẫn động lòng người như cũ, nhưng mỹ nhân cho dù có mỹ lệ động lòng thế nào, thời gian dài cũng sẽ sinh ra nhàm chán, đã sớm vào mấy năm trước, Tạ Tuyết không còn được sủng nữa, thứ nàng có hiện giờ toàn bộ đều có được từ nhi tử của mình.
Tạ Tuyết đã từng hưởng thụ qua sự sung sướng khi được sủng ái, nàng sao có thể cam nguyện trơ mắt nhìn mình mất đi những thứ đã từng có, bởi vậy, nàng mới vắt hết óc để suy tính, hi vọng có thể tăng địa vị của mình lên, vọng tưởng rằng nàng có khả năng khống chế hết thảy mọi việc.
Lại không biết, ý nghĩ này của nàng trái lại cực kỳ ngu xuẩn, kỳ thật, chỉ cần nhi tử tốt, nàng muốn cái gì mà không có, cố tình bởi vì nàng quá ngu xuẩn, làm liên lụy đến nhi tử cũng có địa vị xấu hổ. Nhưng khi nhìn thấy địa vị của nhi tử bị như vậy, trong lòng nàng lại càng thêm sốt ruột, tất nhiên càng thêm bức thiết hi vọng làm chút chuyện gì đó để tăng địa vị của mình lên.
Này giống như một vòng tuần hoàn ác tính, Vân Châu phồn hoa, sinh hoạt xa hoa lãng phí đã mê hoặc tâm trí nàng.
Tạ tam lão gia hiện giờ thì lại rất uy phong, đừng nói Tạ lão gia tử, mà toàn bộ trấn Thanh Thạch lão cũng có thể tùy ý tung hoành, người đã từng chê cười lão là kẻ bất lực, không tiền đồ, chê cười lão liều mạng sinh hài tử, làm cho trong nhà chướng khí mù mịt, từng người từng người đều phải ngậm miệng lại.
Quả thật là vậy, mấy đứa nhỏ nhà Tạ tam lão gia, quá là có tiền đồ mà, con thứ thế mà có thể trở thành nữ tế( con rể) hầu phủ, hầu phủ là địa phương nào, đối với người ở trấn Thanh Thạch mà nói, kia là nơi cho dù có ước muốn cỡ nào cũng không thể thành.
Tạ Sóc hận đến đỏ mắt, tuy gã đã tốt nghiệp học viện Thanh Vân, nhưng từ đó đến nay gã vẫn chỉ có tu vi nhất tinh Võ Sĩ mà thôi, nhị tỷ ít giúp đỡ gã hơn, cũng không đề cập đến việc sẽ giúp gã đến Vân Châu. Đã từng, mỗi lần nhị tỷ phái người về, đều nói chờ gã sau khi tốt nghiệp, lập tức sẽ đón đến Vân Châu để phát triển, thế nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Tạ Sóc cảm thấy, ánh mắt của những người xung quanh nhìn gã đều giống như đang chê cười gã, trước đó gã đắc ý thế nào thì bây giờ lại hận thế ấy, Tạ Sóc không chỉ hận Tạ tam gia, ngay cả Tạ Tuyết cũng hận, nhưng người mà gã hận nhất trước sau gì vẫn là Tạ Uẩn.
Bạch Ngọc cũng rất hận, hận tên tiểu súc sinh kia không có lương tâm, thế mà lại ném mẹ ruột đi không thèm quan tâm, mỗi lần bà ta thấy Hương di nương diễu võ dương oai, bà ta đều hận không thể nuốt sống Tạ Uẩn, nếu không phải do Tạ Uẩn xúi giục, lão ngũ sao lại có cơ hội đến Vân Châu, làm sao lại có vận may trở thành nữ tế hầu phủ.
Có điều, hết thảy những chuyện này đều không còn quan hệ gì đến Tạ Uẩn nữa, hận ý của những người này đối với hắn còn nhỏ hơn hạt mè nữa, đừng nói đến Tạ Uẩn không hề biết, cho dù có biết, hắn cũng sẽ không để trong lòng, nếu không có Tạ tam gia thường hay gửi thư để xoát chút cảm giác tồn tại, Tạ Uẩn căn bản sẽ không nhớ rõ bất cứ chuyện gì ở trấn Thanh Thạch cả, mục tiêu của hắn là tiến về phía trước, một lòng hướng tới đỉnh cao võ giả.
Ngày đó, Tạ Uẩn đi tìm tỷ phu và nhị ca, hỏi bọn họ bí cảnh Thanh Phủ vừa mở ra, hai người bọn họ có muốn đi chung hay không, nếu không, hắn sợ thời gian không kịp, cần phải xuất phát ngay.
Tư Dật khiếp sợ: " Thất đệ, đệ có chìa khóa bí cảnh Thanh Phủ?"
Tạ Uẩn gật đầu cười nói: " Thành chủ biết đệ sắp rời khỏi, liền tặng chìa khóa cho đệ, ngày mai chuẩn bị, ngày mốt xuất phát, đệ muốn hỏi ý hai người một chút, nếu muốn đi, bí cảnh Thanh Phủ vừa lúc có thể mang theo mười người."
Tư Dật chần chờ hỏi: " Hai tiểu tử nhà đệ thì sao?"
Tạ Uẩn trả lời như lẽ đương nhiên: " Tất nhiên là đi chung rồi, bọn nó cũng tám tuổi rồi, cũng nên cho bọn nó thấy một chút việc đời."
Tạ Phong nhíu mày: " Lỡ gặp phải nguy hiểm thì sao?"
Tạ Uẩn nói: " Để ở bên ngoài càng không yên tâm, còn không bằng mang theo để dễ bề trông chừng, bên ngoài bí cảnh ai biết có kẻ nào ngồi không chờ ngư ông đắc lợi hay không."
Tạ Phong gật đầu, thất đệ nói có chút đạo lý, hỏi: " Lần này đệ chuẩn bị mang theo ai?"
Tạ Uẩn nói: " Mộ Tề và Lương Vũ Quang, còn thừa lại bốn danh ngạch, hai người có thể an bài."
Tư Dật kích động nói: " Ta muốn dẫn Cần nhi theo."
Tạ Uẩn sao cũng được, dù sao bọn họ gặp được cơ duyên thì tốt, không thì cũng không sao, chính hắn còn mang theo hai đứa con ghẻ*, không để bụng mang nhiều thêm một đứa."
( con ghẻ ý chỉ những người không có tác dụng gì còn hay kéo chân sau giống như của nợ, ở đây ý nói là hai đứa nhỏ cần phải có người lớn bảo bọc, không giúp được gì).
Tạ Phong gật đầu nói: " Vậy ta mang theo Tĩnh Hiên."
Sau khi mấy người thương nghị xong, Tạ Uẩn liền cáo từ rời đi, bảo bọn họ mau chóng chuẩn bị, sáng sớm ngày mốt sẽ xuất phát.
Mấy năm nay nhị ca và tỷ phu phát triển không tồi, nhị ca đã có tu vi tứ tinh Võ Hồn, thuộc hạ của hắn cũng nhiều thêm vài vị tu giả Võ Hồn. Còn tỷ phu thì là tam tinh Võ Hồn. Mặc dù tốc độ tăng tu vi của bọn họ rất nhanh, thậm chí dưới sự trợ giúp của Tạ Uẩn lại càng nhanh đến không tưởng được.
Nhưng Vương gia vẫn như một thanh lợi kiếm treo trên đầu họ, kỳ hạn ba mươi năm, nói dài kỳ thật rất dài, nói ngắn đối với Võ Hồn mà nói thì quá lắm chỉ là bằng 1/7 thời gian cuộc đời của họ mà thôi.
Võ Hồn có thọ nguyên là hai trăm, Võ Sư ba trăm, Võ Tướng năm trăm, Võ Vương thì ngàn năm. Có thể thấy, muốn tu luyện đến cảnh giới Võ Vương phải gian nan cỡ nào.
Tạ Phong có một loại cảm giác gấp gáp, tu vi khi tới cảnh giới Võ Hồn, có người kẹt ở ngưỡng cửa này vài chục năm, thậm chí cả đời cũng là chuyện bình thường, hắn bức thiết muốn đề cao thực lực của mình, kỳ hạn ba mươi năm trong tương lai đến rất nhanh, hắn phải để lại cho mình một lá bài tẩy.
Tư Dật cũng chăm chỉ như vậy, cho dù có phải vì thê tử và hài tử hay không thì hắn cũng cần phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Đối với kết quả như vậy, Tạ Uẩn cảm thấy rất vừa lòng, hắn cũng không nghĩ tới, kỳ hạn ba mươi năm do mình đặt ra, thế mà còn có hiệu quả thúc giục mạnh mẽ như vậy.
Sau khi Tạ Uẩn trở về, Cảnh Nhiên đã bắt đầu thu xếp, sửa sang lại vật phẩm, cái nào nên lấy đi thì lấy, một chút dấu vết cũng không để lại.
Đám người Tạ An đã sớm biết tin sẽ rời đi, bởi vậy, trước khi rời đi, bọn họ chỉ thoáng kinh ngạc một chút, không có biểu hiện gì khác thường.
Hai đứa nhỏ thì cực kỳ vui vẻ, bọn nhỏ vẫn chưa được biết thế giới bên ngoài thế nào, nghe nói ngày mốt sẽ đi, buổi tối hưng phấn ríu rít nói không ngừng.
Ngày hôm sau, Tạ Uẩn đi gặp Liêu Khiêm, sau khi từ biệt, lại đi gặp Lý đan sư, lúc trước hắn học luyện đan nhanh như vậy, trưởng thành nhanh chóng như vậy, ít nhiều gì cũng nhờ có Lý đan sư dốc túi chỉ dạy.
Tiếp đó, Tạ Uẩn lại đi mua ba loại phi hành khí, đều là pháp khí Huyền cấp thượng phẩm xa xỉ.
Nhưng ba kiện pháp khí này, hắn tính mua tặng người khác.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Sáng sớm ngày kế, Tạ Phong mang theo Trần Tĩnh Hiên, Tư Dật mang theo Tư Cần cùng đến phủ thành chủ hội họp.
Bước vào phi hành khí, bên trong đã sớm có ba vị thành vệ đang chờ.
Tạ Uẩn cười nói: " Hôm nay làm phiền các vị."
Quách Sách mặt mày hớn hở: " Không phiền, không phiền, làm phiền thêm vài lần như vậy càng tốt,... phi, xem cái mồm thối của ta này, ta là nói Tạ đan sư có việc cứ phân phó, chúng ta vì đại nghĩa sao có thể chối từ được chứ."
Tạ Uẩn nở nụ cười, nói: " Lát nữa chắc chắn sẽ có người lần theo, nếu các ngươi chống lại không được thì cứ từ bỏ, cầm chân bọn họ một chốc là được, mấy người này thật là, ta đã nói không có dược mà bọn họ lại không chịu tin!"
" Ha ha ha ha!" Quách Sách hết sức vui mừng, cười nói: " Tạ đan sư không biết đi, những kẻ truy tung ngài không chỉ vì đắp nặn thiên phú mà còn có người vì Dục Tiên Đan nữa, giờ ngài đi, những người kia mua không được, không phải sẽ rất sốt ruột sao?"
Tạ Uẩn bất đắc dĩ, không phải hắn không muốn lặng lẽ rời đi, mà là không có biện pháp nào để lặng lẽ rời đi cả, những người theo dõi hắn, quả thực là không đâu không gặp. Vả lại, bên trong phủ thành chủ trừ hắn ra thì không ai dùng phi hành khí cỡ lớn cả, người khác đều là cưỡi linh thú, hoặc là phi hành khí loại nhỏ. Nhưng hai phương thức này đều không thể che được bộ dạng, với hắn mà nói thì không có tác dụng gì cả.
Muốn rời khỏi đây đến nơi khác, hắn lại dìu già dắt trẻ, ra khỏi đại môn phủ thành chủ, căn bản không che giấu được hành tung, Tạ Uẩn suy nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn quyết định sẽ rời đi thật thoải mái hào phóng, về phần những kẻ thích tìm đường chết, cùng lắm thì thành toàn cho họ thôi.
Gần nửa năm qua, đối tượng theo dõi hắn đã giảm đi không ít, có vài cường giả đã bỏ chạy, dù sao, thân phận cường giả cũng không tầm thường, sao có thể lãng phí trên cái việc theo dõi nhỏ nhặt này được. Nếu không phải thế, hắn cũng không dám chọn ngay lúc này rời khỏi Thanh Thành.
Tu vi của hắn vào nửa năm trước đã đạt tới đỉnh phong Võ Hồn, đáng tiếc đang ở trong phủ thành chủ, Tạ Uẩn không dám tấn giai, Võ Hồn tấn giai đến Võ Sư là một đại cấp bậc, không phải như tiểu giai muốn vượt qua là vượt qua dễ dàng, trên người hắn đã bị dính ánh sáng của dược đắp nặn thiên phú rồi, Tạ Uẩn không muốn chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới, tự tìm phiền toái cho mình. Trong lòng hắn biết rõ, tốc độ tấn giai của mình quá nhanh, đã khiến người khác chú ý, nếu lại tấn giai lên Võ Sư, chỉ sợ tin tức hắn mang bí bảo năm đó mà Vương gia chưa thể chứng thực, lần này chắc chắn sẽ chứng thực luôn.
Phi hành khí vừa mới rời khỏi phủ thành chủ, Tạ Uẩn lập tức cảm ứng được có thần thức truy tung, hắn liền triển khai tinh thần lực, lần theo phương hướng của thần thức, hung hăng phản kích trở lại.
" Phốc!" Người truy tung lập tức phun ra một ngụm máu, tu vi của hắn chỉ là lục tinh Võ Hồn, căn bản không thể chống cự lại tinh thần lực công kích của Tạ Uẩn.
Phải biết rằng, tinh thần lực của Tạ Uẩn, ngay cả cường giả Võ Sư cũng không bằng, Tạ Uẩn không chỉ cố ý để lộ hành tung, lúc công kích hắn còn chuyên môn gây tổn thương thần thức của người khác, năm đó hắn giết một vị Võ Sư, cũng không thể làm nhóm người kinh sợ, đúng là giống hệt ruồi bọ, khiến người phiền không chịu được. Nếu hiện giờ hắn muốn rời khỏi, để không còn nỗi lo về sau, không cho mấy người này chút sắc mặt, trong lòng hắn khó có thể tiêu cơn giận.
" Truy, mau đuổi theo...." Lục tinh Võ Hồn lúc này không biết, thương thế của mình có bao nhiêu nghiêm trọng, không có đan dược tầm thường nào có thể chữa trị được thần thức bị thương tổn, lúc này hắn còn đang lo Tạ Uẩn sẽ chạy mất, kéo theo thân thể trọng thương vội la lớn: " Tạ....Tạ thất đi rồi, mau, mau đi bẩm báo đại nhân, mau đuổi theo..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.