Chương 126: Tiếp sau đó
Dạ Du
21/06/2021
" Phụt..." Địch Thành Long kinh giận đan xen, phun ra một búng máu.
Tạ Uẩn nhân cơ hội huy động thiên ti đánh thẳng vào đan điền gã, đem đan điền vốn chỉ bị nứt ra một cái khe phá hủy hoàn toàn. Địch Thành Long đời này kiếp này, vĩnh viễn đừng nghĩ tiếp tục tu luyện nữa.
" A..." Hai mắt Địch Thành Long trợn to như muốn nứt ra, phẫn nộ gào rống: " Nhãi ranh..."
Tạ Uẩn tát qua một bạt tai.
" Ầm..." Thân thể Địch Thành Long bay thẳng ra ngoài, nện xuống đất thật mạnh, Tạ Uẩn nhẹ điểm mũi chân, hung hăng đạp gã dưới chân, từ trên cao nhìn xuống, nói: " Ta ghét nhất kẻ nào người uy hiếp ta, ngươi hiểu không?"
" Sao lại thế này?"
" Xảy ra chuyện gì?"
Hai tên nhất tinh Võ Tướng vội vã chạy vào, thấy Phương Hằng đang chờ ngoài sân liền nghiêm mặt hỏi: " Địch đại nhân hiện giờ thế nào?"
Phương Hằng rũ mắt, đạm nhiên nói: " Ta không rõ ràng lắm, bọn họ một lời không hợp liền đánh nhau, tu vi ta không cao, không dám vây xem."
Lư Thành Phong tức muốn hộc máu: " Ngươi thật vô dụng."
Thang Ngôn Trí biến sắc: " Mau đi xem một chút."
Phương Hằng cúi đầu, khóe môi gợi lên một độ cung trào phúng. Hai kẻ này khoan thai tới muộn, còn không phải đang chờ Địch Thành Long thu thập thất đệ sao? Ai ngờ lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Địch Thành Long, nên mới bối rối như vậy. bằng không, dựa theo tốc độ của hai vị nhất tinh Võ Tướng, sao lại chậm như vậy chứ.
" Đại nhân..."
Hai người vừa mới bước vào đại sảnh hầu phủ đã bị phá hủy lung tung hỗn độn, lập tức đại kinh thất sắc.
Tạ Uẩn phóng khí lạnh, dùng uy áp đánh thẳng vào ngực hai người, ánh mắt sắc bén nhìn qua, hung tợn nói: " Thế nào? Các ngươi cũng muốn tới để uy hiếp ta?"
" Không dám..." Thang Ngôn Trí sắc mặt vàng như đất, bọn họ rõ ràng đều là nhất tinh Võ Tướng, nhưng hắn lại cảm nhận được một loại uy áp cường đại phát ra từ Tạ Uẩn, phảng phất như chỉ cần bọn họ có chút dị động. Kết cục của Địch Thành Long hiện tại sẽ chính là kết cục tương lai của họ.
Lư Thành Phong vô cùng căng thẳng, chỉ một thời gian ngắn mà trong đầu hắn đã nảy ra muôn vàn suy nghĩ. Tính tình của Địch đại nhân bọn họ đều biết. Đối với người tu vi thấp hơn trước giờ gã đều chẳng coi người ta ra gì, nhớ lại lời mắng chửi lúc nãy của Tạ Uẩn, chuyện này hắn đã đoán được bảy tám phần. Chắc là Tạ Uẩn lo lắng thê tử sắp sinh, không muốn đến hoàng thành, Địch đại nhân sinh lòng bất mãn, liền đánh tới, ai ngờ Tạ Uẩn lại là miếng ván sắt.
Khó trách, một mình Tạ Uẩn mà cũng có thể đối chiến với hai vị Võ Tướng. Hiện giờ ngay cả cửu tinh Võ Tướng mà còn bị phế trong tay hắn...
Lư Thành Phong thầm rùng mình, dè dặt nói: " Tạ công tử xin hãy bớt giận, bọn ta cũng là phụng mệnh hành sự mà thôi. Địch thành long này từ trước đến giờ luôn cuồng vọng, gã gặp phải kết cục này là đáng lắm, Tạ công tử giáo huấn phải."
" Ngươi..." Địch Thành Long trợn to mắt, miệng không ngừng trào máu, hiển nhiên gã chưa từng ngờ tới, tiểu tử đã từng cun cút đi sau mông gã, nay lại bỏ đá xuống giếng.
Sắc mặt Tạ Uẩn hòa hoãn bớt, ngạo mạn nói: " Vậy thì tốt, một cẩu nô ỷ thế hiếp người mà cũng dám ở trước mặt ta giương oai, đúng là làm mất hết thể diện hoàng thất."
Tâm Lư Thành Phong chợt động, vội thử nói: " Tạ công tử, ngài xem..."
" Chát..."
Tạ Uẩn tát hắn một cái, khinh thường nói: " Ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp, là cái thứ thấy lợi quên nghĩa. Hôm nay ngươi có thể phản bội quan trên, ngày mai không biết sẽ phản bội ai, mang theo đại nhân của các ngươi cút xéo cho ta..."
Tạ Uẩn không đứng về phía ai, vừa mở miệng đã biếm người ta không đáng một đồng.
Sắc mặt Lư Thành Phong xanh mét, trong mắt lập lòe lóe ra lãnh quang âm độc, thầm nghĩ tương lai nhất định phải cho tiểu tử này đẹp mặt.
Hắn biết Tạ Uẩn cười nhạo hành vi tiểu nhân của mình. Nhưng Địch Thành Long hiện giờ đã bị phế, sau này không còn cơ hội ngóc đầu lên được nữa. Lư Thành Phong không hề cho rằng từ bỏ một phế nhân thì có gì là sai. Hắn chỉ là không nghĩ tới, tính tình của Tạ Uẩn thế mà hỉ nộ vô thường đến vậy.
Chẳng qua...
Lư Thành Phong thâm trầm nghĩ, cho dù có là cường giả lợi hại thì đã sao, tới hoàng thành rồi không phải cũng cúc cung ngoan ngoãn nghe lời đó sao. Tạ tiểu nhi, chúng ta cứ chờ mà xem...
Trong lòng Địch Thành Long rất thống khoái, tuy gã hận Tạ Uẩn, nhưng cũng hận chết cái tên Lư Thành Phong phản bội.
Ánh mắt Thang Ngôn Trí lóe lóe, khi nhìn về phía Lư Thành Phong có mang theo vài phần chần chừ do dự. Người như tên này, thật sự có nên qua lại nữa không?
Ba người không dám tiếp tục ở lâu, Thang Ngôn Trí bế Địch Thành Long lên, mấy người vội vàng rời khỏi phủ Phương hầu.
Tạ Uẩn cất bước đi ra, thấy Phương Hằng liền khựng một chút, đột nhiên nhớ tới, mình cứ thế mà hủy hoại cả đại sảnh tổ trạch người ta, liền lúng túng nói: " Ngũ tẩu..."
Phương Hằng cười to: " Không sao, thất đệ không cần nghĩ nhiều, ta đã sớm muốn thu thập mấy tên hỗn trướng này, chỉ tiếc tu vi không đủ. Nhưng mà, lần này thất đệ đắc tội hoàng thất, trong lòng đã có dự tính gì chưa?"
Tạ Uẩn khẽ cười, nói: " Không sao, cho dù đệ không làm gì bọn chúng, hoàng thất cũng sẽ không bỏ qua cho đệ. Chỉ là, làm liên lụy đến ngũ tẩu, trong lòng đệ có chút băn khoăn."
Phương Hằng lắc đầu nói: " Đều là người trong nhà, không cần khách khí. Huống hồ, nếu không có đệ, mấy thế gia kia ta cũng không kiềm chế được. Bây giờ đệ đại triển thần uy, vừa lúc khiến bọn họ sinh lòng kiêng kị. Về phần hoàng thất..."
Phương Hằng nhíu mày, nàng thật sự không thể hiểu nổi thái độ của hoàng thất, liền nghi hoặc nói: " Thất đệ vì sao lại nói, hoàng thất sẽ không bỏ qua cho đệ."
Tạ Uẩn nhướng mày, tâm tư ngũ tẩu thật là nhạy bén. Nhưng trước khi chưa điều tra rõ thái độ của Phương hầu, có một số việc vẫn chưa nên lộ ra.
Tạ Uẩn đưa cho nàng một lọ đan dược, cười nói: " Cái này cho tẩu."
Ánh mắt Phương Hằng sáng lên, đột nhiên hỏi: " Thất đệ gần đây đang bận chuyện luyện đan?"
Tạ Uẩn bật cười, nói: " Thứ này không phải dùng để sinh con gì gì đó. Nhưng mà, đệ bảo đảm sẽ có kinh hỉ. Đúng rồi, mấy linh dược lần trước đệ cần, còn phải làm phiền ngũ tẩu giúp đệ tìm thêm một ít."
Phương Hằng có chút thất vọng, gật đầu nói: " Vậy phải cần chút thời gian, đệ yên tâm, ta sẽ tìm đủ linh dược về."
Tạ Uẩn cười nói: " Nếu ngũ tẩu còn muốn sinh hài tử, cứ để đệ đưa cho một lọ đan dược là được."
Phương Hằng mặt không đổi sắc, nói: " Vậy thì tốt quá, Triệt nhi luôn muốn có đệ đệ, làm phiền thất đệ rồi."
Tạ Uẩn nhịn không được nở nụ cười, ngũ tẩu thật đúng là xem mình thành nam nhân, nếu đổi lại là ngũ ca nghe đến mấy vấn đề này, e là sẽ vừa thẹn vừa bực.
Phương Hằng mở nắp lọ ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, khiếp sợ ngẩng đầu: " Thất đệ..."
Tạ Uẩn làm một cái thủ thế " suỵt", nói như có điều ám chỉ: " Trong lòng ngũ tẩu biết là được, đệ chờ tin tức tốt của Phương hầu."
Cảm xúc của Phương Hằng rất kích động: " Thất đệ yên tâm, việc này ta sẽ không tiết lộ với ai."
Tạ Uẩn cười cáo từ. Buổi tối hôm đó, Phương Hằng vô thanh vô tức tiến vào cấm địa phủ Phương hầu.
Cùng lúc đó, các đại thế gia đều khiếp sợ không thôi, ai cũng không nghĩ tới, một tên nhất tinh Võ Tướng thấp kém như Tạ Uẩn, thế mà lại dám cả gan làm loạn, dám phế cả sứ giả do hoàng thất phái tới.
Có người vô cùng kiêng kị, càng thêm cảnh giác, cũng có người vui sướng khi người gặp họa, chờ xem trò cười của phủ Phương hầu, hoàng thất nào có dễ đắc tội như vậy.
Đối với những chuyện này, Tạ Uẩn hoàn toàn không biết gì.
Sau khi trở lại viện tử, hắn liền gọi toàn bộ đám nhỏ tới. Tạ Thiên Lãng hiện giờ đã là ngũ tinh Võ Đồ, trong lòng Tạ Uẩn cũng xem như vừa lòng. Chỉ là, đứa nhỏ này đã biến thành một tên cuồng tu luyện, không màng thân thể bất kể ngày đêm liều mạng tu luyện, cứ tiếp tục hoài như thế cũng không được.
Tạ Uẩn dặn dò hắn một chút, bảo hắn không thể để quá mức mệt mỏi, phải biết rằng dục tốc thì bất đạt.
Tạ Thiên Lãng thấy ánh mắt của thất cữu cữu, trong lòng đột nhiên nhớ tới cái loại đau đớn khắc cốt xuyên tâm kia, hắn rất cảm kích cữu cữu. Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ thủ đoạn của cữu cữu, hắn tin chắc nếu mình không chịu nghe lời, thất cữu cữu tuyệt đối sẽ dùng bạo lực để trấn áp, đến lúc đó gặp xui xẻo chắc chắn là hắn.
Tạ Thiên Lãng vội vàng hứa hẹn, về sau không dám như vậy nữa.
Tạ Uẩn gật đầu, tạm thời không so đo với hắn.
Tiếp đó, Tạ Uẩn lại lấy mấy thực sủng đã nảy mầm ra, phân cho mỗi hài tử, Tạ Thù, Tạ Bác, Phương Triệt, Tạ Thiên Lãng, mỗi đứa một hạt.
Thực sủng sau khi hấp thụ tu vi của Địch Thành Long, thoạt nhìn càng thêm dào dạt sinh cơ. Cái hạt thực sủng lớn gan kia càng cao lớn không ít. Sau khi Tạ Uẩn lấy nó ra, không đến một lát, nó lại liều mạng chui vào xiêm y Tạ Uẩn không chịu ra. Tuy nó ngây thơ nhưng cũng hiểu được đạo lý, đi theo chủ nhân mới có thịt ăn.
Tạ Uẩn có chút buồn cười, liền dứt khoát giữ nó lại luôn. Mấy hạt giống còn lại, trừ bốn hài tử ra, Cảnh Nhiên cùng với một đứa nhóc chưa xuất thế, mỗi người cũng có một hạt.
Tạ Uẩn dạy cho bọn nhỏ phương pháp nuôi nấng thực sủng, sau đó lại dạy cho mấy hài tử làm thế nào để thực vật nhận chủ, liền không quản thêm nữa. Thực vật biến dị có năng lực rất cường đại, tương lai chúng trưởng thành ra cái dạng gì, còn phải xem năng lực đào tạo của bọn nhỏ thế nào. Tạ Uẩn không có khả năng cái gì cũng giúp bọn nhỏ xử lý hết.
Sau khi Phương Hằng biết tin, lại lần nữa chấn động, quả thật Tạ Uẩn đã làm cho nàng khiếp sợ quá nhiều.
Thực sủng Phương Hằng cũng không hiếm lạ gì, nhưng loại thực sủng có thể tấn giai, còn có thể phát triển ra nhiều loại thuộc tính khác thì trước giờ nàng chưa bao giờ từng gặp, ngay cả nghe nói tới cũng chưa bao giờ nghe qua.
Tạ Tranh lại lần nữa đắc ý, giống như là lấy được nhị ngũ bát vạn* vậy, có đệ đệ lợi hại, đúng là quá sướng. Hắn chỉ hận không thể tự mình ra trận, từ khi trong nhà nhiều thêm mấy tên lai khách đến từ hoàng thành, A Hằng không còn ngó ngàng gì đến hắn, trong lòng Tạ Tranh Rất bất mãn, rất hẹp hòi mà ghi hận.
( nhị ngũ bát vạn là một chược trong mạt chược, có quy định khi chơi bắt buộc phải có một đôi chược thì mới có thể hòa ván nên nhị ngũ bát vạn rất quan trọng)
Tâm tình của Phương Hằng không tệ, vấn đề của tổ phụ đã được giải quyết, trong lòng nàng dường như đã phá được một tảng đá lớn, tâm tư bắt đầu lung lay. Ấm no sinh dâm dục, lời này một chút cũng không giả, nam nhân nhà nàng sức sống bừng bừng bắn ra bốn phía, vì thế...
Tạ Tranh rất nhanh liền không cười nổi nữa!
Thời gian thoảng qua trong nháy mắt, một đoạn thời gian gần đây, các thế gia không hề có động tĩnh, yên lặng an tường không hề gợn sóng.
Bất quá, trong lòng Phương Hằng cũng hiểu, các đại thế gia này chỉ sợ là đang chờ đợi phản ứng của hoàng thất, nên mới lặng lẽ giấu tung tích đi, tạm thoái nhượng một thời gian ngắn. Chỉ tiếc, lần này mọi người sợ là sẽ hoàn toàn thất vọng rồi.
Phương Hằng không che giấu được tâm tình tốt, Tạ Tranh thì mỗi ngày đều đen mặt, tu vi của hắn không bằng thê tử, lực kéo dài cũng không bằng thê tử, việc này khiến cho tôn nghiêm nam nhân của hắn bị tổn thương ghê gớm. Trong lòng có chút oán giận thất đệ, tự dưng cho Phương Hằng đan dược làm gì, làm hại hắn mỗi ngày đều eo mỏi chân đau.
Phương Triệt thì lại rất vui mừng, nhóc biết hai vị đường ca sắp sửa có đệ đệ, nhóc cũng muốn có đệ đệ. Vì hài tử, Tạ Tranh cắn chặt răng quyết định tiếp tục siêng năng cầy cấy.
Tạ Uẩn nhân cơ hội huy động thiên ti đánh thẳng vào đan điền gã, đem đan điền vốn chỉ bị nứt ra một cái khe phá hủy hoàn toàn. Địch Thành Long đời này kiếp này, vĩnh viễn đừng nghĩ tiếp tục tu luyện nữa.
" A..." Hai mắt Địch Thành Long trợn to như muốn nứt ra, phẫn nộ gào rống: " Nhãi ranh..."
Tạ Uẩn tát qua một bạt tai.
" Ầm..." Thân thể Địch Thành Long bay thẳng ra ngoài, nện xuống đất thật mạnh, Tạ Uẩn nhẹ điểm mũi chân, hung hăng đạp gã dưới chân, từ trên cao nhìn xuống, nói: " Ta ghét nhất kẻ nào người uy hiếp ta, ngươi hiểu không?"
" Sao lại thế này?"
" Xảy ra chuyện gì?"
Hai tên nhất tinh Võ Tướng vội vã chạy vào, thấy Phương Hằng đang chờ ngoài sân liền nghiêm mặt hỏi: " Địch đại nhân hiện giờ thế nào?"
Phương Hằng rũ mắt, đạm nhiên nói: " Ta không rõ ràng lắm, bọn họ một lời không hợp liền đánh nhau, tu vi ta không cao, không dám vây xem."
Lư Thành Phong tức muốn hộc máu: " Ngươi thật vô dụng."
Thang Ngôn Trí biến sắc: " Mau đi xem một chút."
Phương Hằng cúi đầu, khóe môi gợi lên một độ cung trào phúng. Hai kẻ này khoan thai tới muộn, còn không phải đang chờ Địch Thành Long thu thập thất đệ sao? Ai ngờ lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Địch Thành Long, nên mới bối rối như vậy. bằng không, dựa theo tốc độ của hai vị nhất tinh Võ Tướng, sao lại chậm như vậy chứ.
" Đại nhân..."
Hai người vừa mới bước vào đại sảnh hầu phủ đã bị phá hủy lung tung hỗn độn, lập tức đại kinh thất sắc.
Tạ Uẩn phóng khí lạnh, dùng uy áp đánh thẳng vào ngực hai người, ánh mắt sắc bén nhìn qua, hung tợn nói: " Thế nào? Các ngươi cũng muốn tới để uy hiếp ta?"
" Không dám..." Thang Ngôn Trí sắc mặt vàng như đất, bọn họ rõ ràng đều là nhất tinh Võ Tướng, nhưng hắn lại cảm nhận được một loại uy áp cường đại phát ra từ Tạ Uẩn, phảng phất như chỉ cần bọn họ có chút dị động. Kết cục của Địch Thành Long hiện tại sẽ chính là kết cục tương lai của họ.
Lư Thành Phong vô cùng căng thẳng, chỉ một thời gian ngắn mà trong đầu hắn đã nảy ra muôn vàn suy nghĩ. Tính tình của Địch đại nhân bọn họ đều biết. Đối với người tu vi thấp hơn trước giờ gã đều chẳng coi người ta ra gì, nhớ lại lời mắng chửi lúc nãy của Tạ Uẩn, chuyện này hắn đã đoán được bảy tám phần. Chắc là Tạ Uẩn lo lắng thê tử sắp sinh, không muốn đến hoàng thành, Địch đại nhân sinh lòng bất mãn, liền đánh tới, ai ngờ Tạ Uẩn lại là miếng ván sắt.
Khó trách, một mình Tạ Uẩn mà cũng có thể đối chiến với hai vị Võ Tướng. Hiện giờ ngay cả cửu tinh Võ Tướng mà còn bị phế trong tay hắn...
Lư Thành Phong thầm rùng mình, dè dặt nói: " Tạ công tử xin hãy bớt giận, bọn ta cũng là phụng mệnh hành sự mà thôi. Địch thành long này từ trước đến giờ luôn cuồng vọng, gã gặp phải kết cục này là đáng lắm, Tạ công tử giáo huấn phải."
" Ngươi..." Địch Thành Long trợn to mắt, miệng không ngừng trào máu, hiển nhiên gã chưa từng ngờ tới, tiểu tử đã từng cun cút đi sau mông gã, nay lại bỏ đá xuống giếng.
Sắc mặt Tạ Uẩn hòa hoãn bớt, ngạo mạn nói: " Vậy thì tốt, một cẩu nô ỷ thế hiếp người mà cũng dám ở trước mặt ta giương oai, đúng là làm mất hết thể diện hoàng thất."
Tâm Lư Thành Phong chợt động, vội thử nói: " Tạ công tử, ngài xem..."
" Chát..."
Tạ Uẩn tát hắn một cái, khinh thường nói: " Ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp, là cái thứ thấy lợi quên nghĩa. Hôm nay ngươi có thể phản bội quan trên, ngày mai không biết sẽ phản bội ai, mang theo đại nhân của các ngươi cút xéo cho ta..."
Tạ Uẩn không đứng về phía ai, vừa mở miệng đã biếm người ta không đáng một đồng.
Sắc mặt Lư Thành Phong xanh mét, trong mắt lập lòe lóe ra lãnh quang âm độc, thầm nghĩ tương lai nhất định phải cho tiểu tử này đẹp mặt.
Hắn biết Tạ Uẩn cười nhạo hành vi tiểu nhân của mình. Nhưng Địch Thành Long hiện giờ đã bị phế, sau này không còn cơ hội ngóc đầu lên được nữa. Lư Thành Phong không hề cho rằng từ bỏ một phế nhân thì có gì là sai. Hắn chỉ là không nghĩ tới, tính tình của Tạ Uẩn thế mà hỉ nộ vô thường đến vậy.
Chẳng qua...
Lư Thành Phong thâm trầm nghĩ, cho dù có là cường giả lợi hại thì đã sao, tới hoàng thành rồi không phải cũng cúc cung ngoan ngoãn nghe lời đó sao. Tạ tiểu nhi, chúng ta cứ chờ mà xem...
Trong lòng Địch Thành Long rất thống khoái, tuy gã hận Tạ Uẩn, nhưng cũng hận chết cái tên Lư Thành Phong phản bội.
Ánh mắt Thang Ngôn Trí lóe lóe, khi nhìn về phía Lư Thành Phong có mang theo vài phần chần chừ do dự. Người như tên này, thật sự có nên qua lại nữa không?
Ba người không dám tiếp tục ở lâu, Thang Ngôn Trí bế Địch Thành Long lên, mấy người vội vàng rời khỏi phủ Phương hầu.
Tạ Uẩn cất bước đi ra, thấy Phương Hằng liền khựng một chút, đột nhiên nhớ tới, mình cứ thế mà hủy hoại cả đại sảnh tổ trạch người ta, liền lúng túng nói: " Ngũ tẩu..."
Phương Hằng cười to: " Không sao, thất đệ không cần nghĩ nhiều, ta đã sớm muốn thu thập mấy tên hỗn trướng này, chỉ tiếc tu vi không đủ. Nhưng mà, lần này thất đệ đắc tội hoàng thất, trong lòng đã có dự tính gì chưa?"
Tạ Uẩn khẽ cười, nói: " Không sao, cho dù đệ không làm gì bọn chúng, hoàng thất cũng sẽ không bỏ qua cho đệ. Chỉ là, làm liên lụy đến ngũ tẩu, trong lòng đệ có chút băn khoăn."
Phương Hằng lắc đầu nói: " Đều là người trong nhà, không cần khách khí. Huống hồ, nếu không có đệ, mấy thế gia kia ta cũng không kiềm chế được. Bây giờ đệ đại triển thần uy, vừa lúc khiến bọn họ sinh lòng kiêng kị. Về phần hoàng thất..."
Phương Hằng nhíu mày, nàng thật sự không thể hiểu nổi thái độ của hoàng thất, liền nghi hoặc nói: " Thất đệ vì sao lại nói, hoàng thất sẽ không bỏ qua cho đệ."
Tạ Uẩn nhướng mày, tâm tư ngũ tẩu thật là nhạy bén. Nhưng trước khi chưa điều tra rõ thái độ của Phương hầu, có một số việc vẫn chưa nên lộ ra.
Tạ Uẩn đưa cho nàng một lọ đan dược, cười nói: " Cái này cho tẩu."
Ánh mắt Phương Hằng sáng lên, đột nhiên hỏi: " Thất đệ gần đây đang bận chuyện luyện đan?"
Tạ Uẩn bật cười, nói: " Thứ này không phải dùng để sinh con gì gì đó. Nhưng mà, đệ bảo đảm sẽ có kinh hỉ. Đúng rồi, mấy linh dược lần trước đệ cần, còn phải làm phiền ngũ tẩu giúp đệ tìm thêm một ít."
Phương Hằng có chút thất vọng, gật đầu nói: " Vậy phải cần chút thời gian, đệ yên tâm, ta sẽ tìm đủ linh dược về."
Tạ Uẩn cười nói: " Nếu ngũ tẩu còn muốn sinh hài tử, cứ để đệ đưa cho một lọ đan dược là được."
Phương Hằng mặt không đổi sắc, nói: " Vậy thì tốt quá, Triệt nhi luôn muốn có đệ đệ, làm phiền thất đệ rồi."
Tạ Uẩn nhịn không được nở nụ cười, ngũ tẩu thật đúng là xem mình thành nam nhân, nếu đổi lại là ngũ ca nghe đến mấy vấn đề này, e là sẽ vừa thẹn vừa bực.
Phương Hằng mở nắp lọ ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, khiếp sợ ngẩng đầu: " Thất đệ..."
Tạ Uẩn làm một cái thủ thế " suỵt", nói như có điều ám chỉ: " Trong lòng ngũ tẩu biết là được, đệ chờ tin tức tốt của Phương hầu."
Cảm xúc của Phương Hằng rất kích động: " Thất đệ yên tâm, việc này ta sẽ không tiết lộ với ai."
Tạ Uẩn cười cáo từ. Buổi tối hôm đó, Phương Hằng vô thanh vô tức tiến vào cấm địa phủ Phương hầu.
Cùng lúc đó, các đại thế gia đều khiếp sợ không thôi, ai cũng không nghĩ tới, một tên nhất tinh Võ Tướng thấp kém như Tạ Uẩn, thế mà lại dám cả gan làm loạn, dám phế cả sứ giả do hoàng thất phái tới.
Có người vô cùng kiêng kị, càng thêm cảnh giác, cũng có người vui sướng khi người gặp họa, chờ xem trò cười của phủ Phương hầu, hoàng thất nào có dễ đắc tội như vậy.
Đối với những chuyện này, Tạ Uẩn hoàn toàn không biết gì.
Sau khi trở lại viện tử, hắn liền gọi toàn bộ đám nhỏ tới. Tạ Thiên Lãng hiện giờ đã là ngũ tinh Võ Đồ, trong lòng Tạ Uẩn cũng xem như vừa lòng. Chỉ là, đứa nhỏ này đã biến thành một tên cuồng tu luyện, không màng thân thể bất kể ngày đêm liều mạng tu luyện, cứ tiếp tục hoài như thế cũng không được.
Tạ Uẩn dặn dò hắn một chút, bảo hắn không thể để quá mức mệt mỏi, phải biết rằng dục tốc thì bất đạt.
Tạ Thiên Lãng thấy ánh mắt của thất cữu cữu, trong lòng đột nhiên nhớ tới cái loại đau đớn khắc cốt xuyên tâm kia, hắn rất cảm kích cữu cữu. Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ thủ đoạn của cữu cữu, hắn tin chắc nếu mình không chịu nghe lời, thất cữu cữu tuyệt đối sẽ dùng bạo lực để trấn áp, đến lúc đó gặp xui xẻo chắc chắn là hắn.
Tạ Thiên Lãng vội vàng hứa hẹn, về sau không dám như vậy nữa.
Tạ Uẩn gật đầu, tạm thời không so đo với hắn.
Tiếp đó, Tạ Uẩn lại lấy mấy thực sủng đã nảy mầm ra, phân cho mỗi hài tử, Tạ Thù, Tạ Bác, Phương Triệt, Tạ Thiên Lãng, mỗi đứa một hạt.
Thực sủng sau khi hấp thụ tu vi của Địch Thành Long, thoạt nhìn càng thêm dào dạt sinh cơ. Cái hạt thực sủng lớn gan kia càng cao lớn không ít. Sau khi Tạ Uẩn lấy nó ra, không đến một lát, nó lại liều mạng chui vào xiêm y Tạ Uẩn không chịu ra. Tuy nó ngây thơ nhưng cũng hiểu được đạo lý, đi theo chủ nhân mới có thịt ăn.
Tạ Uẩn có chút buồn cười, liền dứt khoát giữ nó lại luôn. Mấy hạt giống còn lại, trừ bốn hài tử ra, Cảnh Nhiên cùng với một đứa nhóc chưa xuất thế, mỗi người cũng có một hạt.
Tạ Uẩn dạy cho bọn nhỏ phương pháp nuôi nấng thực sủng, sau đó lại dạy cho mấy hài tử làm thế nào để thực vật nhận chủ, liền không quản thêm nữa. Thực vật biến dị có năng lực rất cường đại, tương lai chúng trưởng thành ra cái dạng gì, còn phải xem năng lực đào tạo của bọn nhỏ thế nào. Tạ Uẩn không có khả năng cái gì cũng giúp bọn nhỏ xử lý hết.
Sau khi Phương Hằng biết tin, lại lần nữa chấn động, quả thật Tạ Uẩn đã làm cho nàng khiếp sợ quá nhiều.
Thực sủng Phương Hằng cũng không hiếm lạ gì, nhưng loại thực sủng có thể tấn giai, còn có thể phát triển ra nhiều loại thuộc tính khác thì trước giờ nàng chưa bao giờ từng gặp, ngay cả nghe nói tới cũng chưa bao giờ nghe qua.
Tạ Tranh lại lần nữa đắc ý, giống như là lấy được nhị ngũ bát vạn* vậy, có đệ đệ lợi hại, đúng là quá sướng. Hắn chỉ hận không thể tự mình ra trận, từ khi trong nhà nhiều thêm mấy tên lai khách đến từ hoàng thành, A Hằng không còn ngó ngàng gì đến hắn, trong lòng Tạ Tranh Rất bất mãn, rất hẹp hòi mà ghi hận.
( nhị ngũ bát vạn là một chược trong mạt chược, có quy định khi chơi bắt buộc phải có một đôi chược thì mới có thể hòa ván nên nhị ngũ bát vạn rất quan trọng)
Tâm tình của Phương Hằng không tệ, vấn đề của tổ phụ đã được giải quyết, trong lòng nàng dường như đã phá được một tảng đá lớn, tâm tư bắt đầu lung lay. Ấm no sinh dâm dục, lời này một chút cũng không giả, nam nhân nhà nàng sức sống bừng bừng bắn ra bốn phía, vì thế...
Tạ Tranh rất nhanh liền không cười nổi nữa!
Thời gian thoảng qua trong nháy mắt, một đoạn thời gian gần đây, các thế gia không hề có động tĩnh, yên lặng an tường không hề gợn sóng.
Bất quá, trong lòng Phương Hằng cũng hiểu, các đại thế gia này chỉ sợ là đang chờ đợi phản ứng của hoàng thất, nên mới lặng lẽ giấu tung tích đi, tạm thoái nhượng một thời gian ngắn. Chỉ tiếc, lần này mọi người sợ là sẽ hoàn toàn thất vọng rồi.
Phương Hằng không che giấu được tâm tình tốt, Tạ Tranh thì mỗi ngày đều đen mặt, tu vi của hắn không bằng thê tử, lực kéo dài cũng không bằng thê tử, việc này khiến cho tôn nghiêm nam nhân của hắn bị tổn thương ghê gớm. Trong lòng có chút oán giận thất đệ, tự dưng cho Phương Hằng đan dược làm gì, làm hại hắn mỗi ngày đều eo mỏi chân đau.
Phương Triệt thì lại rất vui mừng, nhóc biết hai vị đường ca sắp sửa có đệ đệ, nhóc cũng muốn có đệ đệ. Vì hài tử, Tạ Tranh cắn chặt răng quyết định tiếp tục siêng năng cầy cấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.