Chương 146: Tung tích của Cảnh Lan
Dạ Du
21/06/2021
Mọi người khiếp sợ không thôi, không ai có thể ngờ đến một con quái vật khổng lồ như hoàng thất cứ thế mà bị hủy diệt.
Trong khoảng thời gian này uy nghiêm của hoàng thất trong mắt dân chúng nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Sau khi Tạ Uẩn khống chế hoàng cung xong liền lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức, những gì đã trải qua trong cuộc phản loạn bất luận kẻ nào cũng không được lan truyền ra ngoài.
Khánh quốc đã vong bại nhưng vẫn còn những quốc gia khác còn tồn tại. Một khi tin tức cấm chế có thể giải trừ truyền ra ngoài, những cường giả của đại lục Hằng Võ chắc chắn khó thoát khỏi độc thủ.
Hoàng vệ đối với chuyện này không hề có ý kiến gì.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hoàng cung Khánh quốc đã đổi trắng thay đen. Ngoại giới chỉ biết hoàng cung Khánh quốc phát sinh phản loạn, bị một đám cao thủ lật đổ, những chuyện còn lại thì hoàn toàn không biết được gì.
Ba ngày trôi qua thật nhanh, Cảnh Nhiên tấn giai lên tam tinh Võ Vương.
Tạ Uẩn an bài xong sự tình ở Khánh quốc lại lập tức chọn ra một thống lĩnh hoàng vệ lên tiếp quản vị trí hoàng đế.
Thượng giới tuy rằng rộng lớn nhưng đại lục Hằng Võ cũng có ưu thế riêng của nó.
Khi hai bên đối chiến, cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực của Võ Vương. Bởi vậy, Tạ Uẩn hi vọng tương lai sau này bất luận thế nào, làm hoàng đế của một quốc gia hắn có thể nắm chắc phần ưu thế này, ngăn chặn bất cứ kẻ nào đi vào đại lục Hằng Võ giương oai. Cho dù muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với thượng giới, đại lục Hằng Võ cũng cần phải nắm quyền chủ động.
Đương nhiên chuyện tương lai ai có thể nói chắc được, việc tạ uẩn có thể làm cũng chỉ là an bài trước hết thảy, tương lai thế nào còn phải xem bản lĩnh của tân hoàng đế thế nào.
Về phần mật địa hoàng gia. Sau khi mọi người độ kiếp xong, Cảnh Nhiên liền bố trí một cái trận pháp, hoàn toàn che giấu cả mật địa.
Đạo Ấn Thạch đã bị Tạ Uẩn lấy đi, mặc dù bên ngoài không ai biết được việc này nhưng cũng phải đề phòng vạn nhất.
Che giấu mật địa cũng là che giấu đi đáp án.
Đạo Ấn Tuyền còn ở đó hay không, chỉ có thể tùy ý người khác suy đoán. Thẳng đến một ngày phá vỡ được trận pháp thì đáp án mới có thể công bố. Nhưng đến lúc đó có lẽ y và Tạ Uẩn đã có thể không cần cố kỵ bất cứ thứ gì nữa.
Hai người bận rộn xong hết thảy, lúc này mới bắt đầu thẩm vấn cựu Khánh hoàng.
Đã từng là Khánh hoàng cao cao tại thượng, lúc này thoạt nhìn vô cùng chật vật, đầu tóc hỗn độn rối bời. Nhưng bù lại thần sắc lại rất trấn định, dù sao cũng từng là một hoàng đế, không có chút bản lĩnh, người thượng giới cũng sẽ không phái hắn xuống để làm chủ sự.
Nhưng chỉ một câu của Tạ Uẩn đã làm hắn không thể nào duy trì nổi sự bình tĩnh.
" Ngươi muốn tự mình thành thật nói ra hay là để ta soát hồn..."
" Nhãi ranh...." Khóe mắt Khánh hoàng như muốn nứt toét, tất cả tính toán trong lòng nháy mắt đều bị sụp đổ.
Tạ Uẩn lấy ra một cái ngọc giản, nhàn nhạt cười nói: " Bí pháp này là ta lục soát được trong hoàng cung đó, đa tạ các ngươi đã hào phóng."
Sắc mặt Khánh hoàng xanh mét, lạnh lùng nói: " Ngươi đừng quên, ta còn có thể tự sát."
Tạ Uẩn trào phúng cười nói: " Ngươi không nỡ. Tu vi của ngươi đã bị phong bế, sử dụng biện pháp của phàm nhân để tự sát, ngươi sẽ sống không bằng chết. Mặt khác, nơi này còn có cao thủ canh giữ. Nếu như ngươi tự sát mà vẫn không chết, ta bảo đảm sẽ cho ngươi muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong."
Cảnh Nhiên nhàn nhạt nói: " Chắc là ngươi muốn phế tu vi đi?"
Khánh hoàng im re không lên tiếng, hắn biết đây rõ ràng là dương mưu trắng trợn. Nhưng hắn lại không có cách nào phản kháng lại. Nếu tu vi còn đó, hắn vẫn còn có cơ hội lật kèo nhưng nếu tu vi bị phế đi, hắn cũng chỉ có thể trở thành thịt cá nằm trên thớt.
Trong lòng Khánh hoàng biết rõ, hai tên này giữ lại tu vi cho hắn chắc chắn là vì muốn hỏi chuyện. Những lời uy hiếp đó hắn cũng cần phải tiếp thu. Nếu không, chờ đợi hắn chắc chắn là bị soát hồn. Đến lúc đó thì bất cứ bí mật gì cũng không che giấu được.
Trong lòng Khánh hoàng hận thấu, bí pháp soát hồn này đến cùng là ai đã giấu trong cung vậy hả.
Trên thực tế, Tạ Uẩn nào có cái bí pháp soát hồn gì gì đó, chẳng qua hắn chỉ từng nghe nói tới mà thôi, nói vậy chẳng qua là để lừa gạt Khánh hoàng. Nếu không, Khánh hoàng sẽ thà chết chứ không chịu đầu hàng. Người duy nhất còn sống sót mà không còn nữa, hắn có muốn hỏi thăm tung tích của Cảnh Lan sẽ khó lại càng thêm khó. Chuyện của Cảnh Lan, hẳn là sẽ đề cập đến bí mật của thượng giới, đa phần các hoàng vệ đều không biết. Bởi vậy, chỉ có từ miệng Khánh hoàng mới có đột phá.
Cảnh Nhiên hỏi: " Ba mươi năm trước, Cảnh Lan hiện giờ đang ở nơi nào?"
Khánh hoàng sửng sốt, hắn cứ tưởng hai tên này sẽ hỏi sự tình ở thượng giới chứ, ai ngờ rằng lại hỏi đến một cọc chuyện cũ năm xưa.
Khánh hoàng nhanh chóng suy tư xem có thể từ giữa thu được lợi gì hay không.
Tạ Uẩn cười nói: " Nếu ngươi thành thật một chút, nói không chừng ta sẽ thả ngươi về."
" Thật sao?" Khánh hoàng đầy bụng hoài nghi, trong lòng lại dâng lên chút hi vọng. Nhưng mà mấy chuyện như lật lọng hắn đã sớm thấy nhiều rồi, bởi vậy cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Tạ Uẩn nói: " Ta có thể thề với trời, chỉ cần người nói cho bọn ta biết tình hình thực tế, ta sẽ không phế tu vi ngươi, còn thả ngươi trở về thượng giới."
Sau khi Tạ Uẩn dứt lời, một đạo thệ ngôn liền đánh vào đỉnh đầu của hắn.
" Ngươi..." Cảnh Nhiên vừa tức lại vừa giận, sao Tạ Uẩn có thể loạn phát thệ ngôn như vậy chứ.
Khánh hoàng trái lại yên tâm hơn, có lời thề ước thúc, Tạ Uẩn cần phải tuân thủ theo. Nếu không tu vi của hắn sẽ mãi dừng chân tại đó, thế giới của võ giả không ai dám lấy tu vi ra để đùa giỡn.
Tạ Uẩn nhìn về phía Cảnh Nhiên, cười nói: " Yên tâm đi, bất quá chỉ là thả hắn về mà thôi, chút quyền lợi này ta vẫn phải có. Chỉ là...." Tạ Uẩn cười cười, trong mắt hiện lên một mạt tính kế, quay đầu nói với Khánh hoàng: " Sau khi thả ngươi trở về thượng giới, sống hay chết, Khánh Vân Tông có buông tha cho ngươi hay không. Chuyện này không liên quan tới ta nữa."
Đồng tử của Khánh hoàng đột nhiên co rút, cười lạnh nói: " Đám nô lệ kia cũng thật là tận tâm, chuyện của Khánh Vân Tông mà bọn chúng cũng dám nói cho ngươi?"
Tạ Uẩn lắc đầu, đạm nhiên cười nói: " Không, ta bắt được cửu công tử của Tống gia, chuyện ở thượng giới cũng biết được đôi chút. Hiện tại ngươi hẳn là nên lo lắng, toàn bộ cao thủ Khánh Vân Tông phái xuống đều chết hết, chỉ có một mình ngươi còn sống sót trở về, chỉ sợ..."
Khánh hoàng sắc mặt đen thui, hắn biết cho dù mình có trở về thượng giới, chỉ sợ cũng không chiếm được trái ngọt để ăn. Nhưng có thế nào đi nữa cũng còn tốt hơn là thành tù nhân. Trong lòng hơi suy tư, hắn lập tức trầm giọng nói: " Ta cũng có một yêu cầu, sau khi nói cho các ngươi biết hết mọi chuyện thì phải đưa ta đến Hàn quốc để rời đi."
Hắn là người thượng giới, nếu từ Hàn quốc rời đi, dựa vào giao tình giữa hắn và nhà họ Hàn. Chắc chắn có thể tránh được Khánh Vân Tông trách phạt.
Tạ Uẩn gật đầu: " Có thể." Dù sao bọn họ cũng phải đi đến Hàn quốc, hắn cần phải thu thập hết tất cả Đạo Ấn Thạch.
Về phần vị Khánh hoàng này, Tạ Uẩn chỉ có thể bi ai thay cho Hàn gia. Kể từ lúc bắt đầu, Tạ Uẩn chỉ nói thả hắn trở về, chứ chưa từng nói sẽ để hắn bình an trở về. Biện pháp khống chế người của thượng giới có không ít, Tạ Uẩn cũng học được mấy chiêu, đặc biệt là trò bom thịt người.
Tạ Uẩn cảm thấy, có đi mà không có lại là quá thất lễ. Năm thế lực lớn của thượng giới bá chiếm đại lục Hằng Võ mấy vạn năm. Dù sao cũng phải cho bọn họ một ít đáp lễ để tỏ lòng tôn kính.
Khánh hoàng liếc mắt nhìn chằm chằm Tạ Uẩn, như là muốn ghi tạc mối hận này vào sâu trong lòng: " Lần này ta thua không oan."
Tạ Uẩn cười cười: " Quá khen, bây giờ bắt đầu nói chính sự đi."
Khánh hoàng cũng không vòng vo, nói thẳng ra: " Cảnh Lan đang bị nhốt ở mật thất dưới lòng đất."
Cảnh Nhiên hô hấp dồn dập, vội hỏi: " Hiện giờ người đó thế nào?"
Khánh hoàng lắc đầu: " Cảnh Lan thà chết chứ không tới thượng giới, tình nguyện tự tuyệt kinh mạch. Hiện giờ chắc là chỉ còn một hơi thở cuối."
" Ngươi..." Hai mắt Cảnh Nhiên sung huyết, trong lòng đã có thể tưởng tượng ra tâm tình của Cảnh Lan khi không muốn đến thượng giới mãnh liệt thế nào. Đến thượng giới sẽ bị biếm thành nô lệ, biến thành con rối không thể tự mình điều khiển bản thân.
Trong lòng Khánh hoàng cũng rõ ràng, những việc này có giấu cũng không được, nếu như lại chờ sau khi bọn họ thấy được tình trạng của Cảnh Lan lúc này chỉ sợ còn tức giận hơn nữa, còn không bằng để hắn nói trước cho rồi: " Nếu không phải cố kỵ Vân Nghị, Cảnh Lan sớm đã chết rồi. Khánh Vân Tông không dung nổi hắn."
Tạ Uẩn nhàn nhạt liếc hắn một cái, lúc này rồi mà còn muốn trốn tránh trách nhiệm, lạnh lùng nói: " Nói ra tất cả những chuyện ngươi biết."
Khánh hoàng cũng không giấu diếm: " Vân Nghị là người thượng giới, đã từng là thiếu chủ của Vân gia. Nhưng từ khi thúc phụ của hắn âm mưu cướp đoạt vị trí gia chủ, phụ mẫu của Vân Nghị bị hại chết bất đắc kỳ tử. Hắn chạy trốn chỗ nào không chạy, cố tình trong lúc vô ý lại chạy trốn tới đại lục Hằng Võ. Kỳ thật, chỉ một mình Cảnh Lan, bọn ta chưa từng để vào mắt nhưng Vân Nghị thì lại khác. Vân gia là trận pháp thế gia, Vân Nghị từ nhỏ đã có thiên tư xuất chúng, chính là thiên phú siêu cấp thượng phẩm. Phía sau hắn còn có một đám người phái bảo thủ ủng hộ, nếu hắn an tâm chờ đợi ở đại lục Hằng Võ, bọn ta tất nhiên sẽ không quản nhiều. Nhưng hắn lại muốn trở về thượng giới...."
Lời dư lại không cần thiết phải nói nữa, Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên cũng đã rõ ràng. Vân Nghị nếu trở về thượng giới, đại biểu cho tin tức ở đại lục Hằng Võ sẽ không thể giấu diếm được, năm thế lực lớn sao có thể cam lòng để chuyện đó xảy ra.
Người ở Đại lục Hằng Võ tu vi không cao, bí cảnh thì lại nhiều. Một khối thịt mỡ lớn như vậy, ai lại nguyện ý từ bỏ.
Bởi vậy, Vân Nghị cần phải chết để bịt đầu mối.
Làm ái nhân của Vân Nghị, Cảnh Lan chắc chắn cũng nằm trong danh sách đuổi giết của hoàng thất.
Khánh hoàng nói: " Vân Nghị quả thật rất cường hãn, dựa vào năng lực của bản thân đột phá lá chắn không gian. Nhưng hắn lại không ngờ đến, Cảnh Lan sẽ bị không gian giam cầm lại ở đây, đúng là một đôi uyên ương vong mệnh."
Cảnh Nhiên lạnh lùng hỏi: " Vân Nghị hiện giờ đang ở đâu?"
Khánh hoàng lắc đầu: " Hành tung của Vân Nghị rất khó lường, người thượng giới đuổi giết hắn nhiều không kể xiết, đến nay vẫn chưa tra được hành tung của hắn. Nhưng bù lại hắn cũng rất thủ tín, chừng nào Cảnh Lan còn ở trong tay bọn ta thì việc ở đại lục Hằng Võ hắn sẽ không bao giờ tiết lộ lấy nửa chữ. Ngươi là....đứa bé năm đó..."
Tâm thần Cảnh Nhiên chấn động: " Ngươi biết được gì?"
Khánh hoàng nói: " Cảnh Lan an bài nghiêm mật, ta cứ cho rằng đứa nhỏ lúc trước sớm đã chết rồi chứ. Nếu không phải do ngươi chạy ra, ta cũng không nghĩ đến ngươi cùng Cảnh Lan có quan hệ."
Cảnh Nhiên hỏi: " Cảnh gia thì sao? Người Cảnh gia có biết chuyện này hay không?"
Khánh hoàng chẳng hề để ý, nói: " Một cái Cảnh gia thấp kém mà thôi, ai mà phí tâm đi chú ý. Một đám người bợ đỡ nịnh hót, nhà đó cũng chỉ có mỗi song nhi có tiền đồ. Chỉ tiếc, hai song nhi kia mệnh đều không tốt."
Khánh hoàng lúc này còn chưa biết, Cảnh Nhiên đang đứng trước mặt hắn chính là một trong hai song nhi mệnh khổ kia.
Cảnh Nhiên hồng hốc mắt hỏi: " Có phải Cảnh Lan bị phản bội nên mới bị các ngươi bắt được hay không."
Khánh hoàng gật đầu: " Nếu không nhờ Cảnh gia để lộ hành tung, muốn ở đại lục Hằng Võ tìm kiếm hai người đang lẩn trốn thì khác gì mò kim đáy biển.'
Cảnh Nhiên không hỏi nhiều nữa, trong lòng y cơ bản đã xác định, y và Cảnh Lan chắc chắn có quan hệ với nhau.
Khánh hoàng thở dài: " Thật không ngờ đến ta sẽ thua trong tay hậu nhân của Vân Nghị. Nhưng người Vân gia cũng không phải dễ chọc, thiên phú thần thông của ngươi nếu mà để lộ...."
Trong lòng Tạ Uẩn khẽ động, nói: " Còn chuyện gì nữa, tiếp tục nói cho xong đi."
Ánh mắt Khánh hoàng chợt lóe, nói: " Trở về thượng giới ta có một điều kiện, ngươi không được dùng thủ đoạn nào trên người ta, bất cứ thủ đoạn nào cũng không được."
Tạ Uẩn kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn. Quả nhiên hắn làm hoàng đế cũng không phải là làm không, trực giác thật nhạy bén.
Tạ Uẩn tiếc nuối gật đầu: " Có thể."
Kế hoạch bom thịt người xem ra phải từ bỏ rồi.
Khánh hoàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại phát rét từng đợt, may là hắn đã để lại một cái tâm nhãn, nếu không....hai tên này sợ là... đâu có tính toán đưa hắn an toàn trở về.
Tạ Uẩn nói: " Bây giờ ngươi có thể nói."
Khánh hoàng vẫn còn bực mình trong lòng, nhưng lại không thể không kiềm nén xuống, trả lời: " Vân gia có một cái mật địa, chỉ người kế thừa linh nhãn mới có thể mở ra. Vân Nghị là một trong số đó, Linh Tê Chi Nhãn chính là tượng trưng cho đích tử ( con vợ cả) của dòng chính Vân gia. Vân Phạn danh không chính ngôn không thuận, không bắt được Vân Nghị, chỉ sợ hắn sẽ bắt vị tiểu hữu này. Sau khi mở được mật địa cũng chính là lúc vị tiểu hữu này phải chết."
Khánh hoàng dừng một chút lại nói: " Vân Phạn chính là Võ Tôn ở thượng giới. Nghe đồn mật địa Vân gia có vô số trân bảo, chỉ có dòng chính mới có thể thu hoạch."
Tạ Uẩn lại hỏi tiếp một vài chuyện khác, Khánh hoàng là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dứt khoát bất chấp tất cả, nên nói hay không nên nói đều nói ra sạch sẽ. Dù sao Tống Cát cũng đang nằm trong tay bọn họ, những việc này có muốn giấu cũng không giấu được.
Lại không hay biết rằng, Tống Cát căn bản chính là một bao cỏ, là một tên hỏi một không biết ba.
Hỏi xong những chuyện nên hỏi, Tạ Uẩn cùng Cảnh Nhiên mau chóng rời đi, trực tiếp đi xuống mật thất dưới lòng đất.
Chuyện mà Khánh hoàng biết hữu ích hơn nhiều so với bao cỏ Tống Cát. Tạ Uẩn lại có thêm một ít nhận tri về thượng giới. Hóa ra trừ thiên phú thiên cấp ra, còn có một cái thiên phú siêu phẩm, người như vậy không ai mà không phải là thiên chi kiêu tử. Chỉ cần không ngã xuống giữa đường, người có thiên phú càng cao thì hi vọng phi thăng cũng càng cao.
Trong khoảng thời gian này uy nghiêm của hoàng thất trong mắt dân chúng nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Sau khi Tạ Uẩn khống chế hoàng cung xong liền lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức, những gì đã trải qua trong cuộc phản loạn bất luận kẻ nào cũng không được lan truyền ra ngoài.
Khánh quốc đã vong bại nhưng vẫn còn những quốc gia khác còn tồn tại. Một khi tin tức cấm chế có thể giải trừ truyền ra ngoài, những cường giả của đại lục Hằng Võ chắc chắn khó thoát khỏi độc thủ.
Hoàng vệ đối với chuyện này không hề có ý kiến gì.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hoàng cung Khánh quốc đã đổi trắng thay đen. Ngoại giới chỉ biết hoàng cung Khánh quốc phát sinh phản loạn, bị một đám cao thủ lật đổ, những chuyện còn lại thì hoàn toàn không biết được gì.
Ba ngày trôi qua thật nhanh, Cảnh Nhiên tấn giai lên tam tinh Võ Vương.
Tạ Uẩn an bài xong sự tình ở Khánh quốc lại lập tức chọn ra một thống lĩnh hoàng vệ lên tiếp quản vị trí hoàng đế.
Thượng giới tuy rằng rộng lớn nhưng đại lục Hằng Võ cũng có ưu thế riêng của nó.
Khi hai bên đối chiến, cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực của Võ Vương. Bởi vậy, Tạ Uẩn hi vọng tương lai sau này bất luận thế nào, làm hoàng đế của một quốc gia hắn có thể nắm chắc phần ưu thế này, ngăn chặn bất cứ kẻ nào đi vào đại lục Hằng Võ giương oai. Cho dù muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với thượng giới, đại lục Hằng Võ cũng cần phải nắm quyền chủ động.
Đương nhiên chuyện tương lai ai có thể nói chắc được, việc tạ uẩn có thể làm cũng chỉ là an bài trước hết thảy, tương lai thế nào còn phải xem bản lĩnh của tân hoàng đế thế nào.
Về phần mật địa hoàng gia. Sau khi mọi người độ kiếp xong, Cảnh Nhiên liền bố trí một cái trận pháp, hoàn toàn che giấu cả mật địa.
Đạo Ấn Thạch đã bị Tạ Uẩn lấy đi, mặc dù bên ngoài không ai biết được việc này nhưng cũng phải đề phòng vạn nhất.
Che giấu mật địa cũng là che giấu đi đáp án.
Đạo Ấn Tuyền còn ở đó hay không, chỉ có thể tùy ý người khác suy đoán. Thẳng đến một ngày phá vỡ được trận pháp thì đáp án mới có thể công bố. Nhưng đến lúc đó có lẽ y và Tạ Uẩn đã có thể không cần cố kỵ bất cứ thứ gì nữa.
Hai người bận rộn xong hết thảy, lúc này mới bắt đầu thẩm vấn cựu Khánh hoàng.
Đã từng là Khánh hoàng cao cao tại thượng, lúc này thoạt nhìn vô cùng chật vật, đầu tóc hỗn độn rối bời. Nhưng bù lại thần sắc lại rất trấn định, dù sao cũng từng là một hoàng đế, không có chút bản lĩnh, người thượng giới cũng sẽ không phái hắn xuống để làm chủ sự.
Nhưng chỉ một câu của Tạ Uẩn đã làm hắn không thể nào duy trì nổi sự bình tĩnh.
" Ngươi muốn tự mình thành thật nói ra hay là để ta soát hồn..."
" Nhãi ranh...." Khóe mắt Khánh hoàng như muốn nứt toét, tất cả tính toán trong lòng nháy mắt đều bị sụp đổ.
Tạ Uẩn lấy ra một cái ngọc giản, nhàn nhạt cười nói: " Bí pháp này là ta lục soát được trong hoàng cung đó, đa tạ các ngươi đã hào phóng."
Sắc mặt Khánh hoàng xanh mét, lạnh lùng nói: " Ngươi đừng quên, ta còn có thể tự sát."
Tạ Uẩn trào phúng cười nói: " Ngươi không nỡ. Tu vi của ngươi đã bị phong bế, sử dụng biện pháp của phàm nhân để tự sát, ngươi sẽ sống không bằng chết. Mặt khác, nơi này còn có cao thủ canh giữ. Nếu như ngươi tự sát mà vẫn không chết, ta bảo đảm sẽ cho ngươi muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong."
Cảnh Nhiên nhàn nhạt nói: " Chắc là ngươi muốn phế tu vi đi?"
Khánh hoàng im re không lên tiếng, hắn biết đây rõ ràng là dương mưu trắng trợn. Nhưng hắn lại không có cách nào phản kháng lại. Nếu tu vi còn đó, hắn vẫn còn có cơ hội lật kèo nhưng nếu tu vi bị phế đi, hắn cũng chỉ có thể trở thành thịt cá nằm trên thớt.
Trong lòng Khánh hoàng biết rõ, hai tên này giữ lại tu vi cho hắn chắc chắn là vì muốn hỏi chuyện. Những lời uy hiếp đó hắn cũng cần phải tiếp thu. Nếu không, chờ đợi hắn chắc chắn là bị soát hồn. Đến lúc đó thì bất cứ bí mật gì cũng không che giấu được.
Trong lòng Khánh hoàng hận thấu, bí pháp soát hồn này đến cùng là ai đã giấu trong cung vậy hả.
Trên thực tế, Tạ Uẩn nào có cái bí pháp soát hồn gì gì đó, chẳng qua hắn chỉ từng nghe nói tới mà thôi, nói vậy chẳng qua là để lừa gạt Khánh hoàng. Nếu không, Khánh hoàng sẽ thà chết chứ không chịu đầu hàng. Người duy nhất còn sống sót mà không còn nữa, hắn có muốn hỏi thăm tung tích của Cảnh Lan sẽ khó lại càng thêm khó. Chuyện của Cảnh Lan, hẳn là sẽ đề cập đến bí mật của thượng giới, đa phần các hoàng vệ đều không biết. Bởi vậy, chỉ có từ miệng Khánh hoàng mới có đột phá.
Cảnh Nhiên hỏi: " Ba mươi năm trước, Cảnh Lan hiện giờ đang ở nơi nào?"
Khánh hoàng sửng sốt, hắn cứ tưởng hai tên này sẽ hỏi sự tình ở thượng giới chứ, ai ngờ rằng lại hỏi đến một cọc chuyện cũ năm xưa.
Khánh hoàng nhanh chóng suy tư xem có thể từ giữa thu được lợi gì hay không.
Tạ Uẩn cười nói: " Nếu ngươi thành thật một chút, nói không chừng ta sẽ thả ngươi về."
" Thật sao?" Khánh hoàng đầy bụng hoài nghi, trong lòng lại dâng lên chút hi vọng. Nhưng mà mấy chuyện như lật lọng hắn đã sớm thấy nhiều rồi, bởi vậy cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Tạ Uẩn nói: " Ta có thể thề với trời, chỉ cần người nói cho bọn ta biết tình hình thực tế, ta sẽ không phế tu vi ngươi, còn thả ngươi trở về thượng giới."
Sau khi Tạ Uẩn dứt lời, một đạo thệ ngôn liền đánh vào đỉnh đầu của hắn.
" Ngươi..." Cảnh Nhiên vừa tức lại vừa giận, sao Tạ Uẩn có thể loạn phát thệ ngôn như vậy chứ.
Khánh hoàng trái lại yên tâm hơn, có lời thề ước thúc, Tạ Uẩn cần phải tuân thủ theo. Nếu không tu vi của hắn sẽ mãi dừng chân tại đó, thế giới của võ giả không ai dám lấy tu vi ra để đùa giỡn.
Tạ Uẩn nhìn về phía Cảnh Nhiên, cười nói: " Yên tâm đi, bất quá chỉ là thả hắn về mà thôi, chút quyền lợi này ta vẫn phải có. Chỉ là...." Tạ Uẩn cười cười, trong mắt hiện lên một mạt tính kế, quay đầu nói với Khánh hoàng: " Sau khi thả ngươi trở về thượng giới, sống hay chết, Khánh Vân Tông có buông tha cho ngươi hay không. Chuyện này không liên quan tới ta nữa."
Đồng tử của Khánh hoàng đột nhiên co rút, cười lạnh nói: " Đám nô lệ kia cũng thật là tận tâm, chuyện của Khánh Vân Tông mà bọn chúng cũng dám nói cho ngươi?"
Tạ Uẩn lắc đầu, đạm nhiên cười nói: " Không, ta bắt được cửu công tử của Tống gia, chuyện ở thượng giới cũng biết được đôi chút. Hiện tại ngươi hẳn là nên lo lắng, toàn bộ cao thủ Khánh Vân Tông phái xuống đều chết hết, chỉ có một mình ngươi còn sống sót trở về, chỉ sợ..."
Khánh hoàng sắc mặt đen thui, hắn biết cho dù mình có trở về thượng giới, chỉ sợ cũng không chiếm được trái ngọt để ăn. Nhưng có thế nào đi nữa cũng còn tốt hơn là thành tù nhân. Trong lòng hơi suy tư, hắn lập tức trầm giọng nói: " Ta cũng có một yêu cầu, sau khi nói cho các ngươi biết hết mọi chuyện thì phải đưa ta đến Hàn quốc để rời đi."
Hắn là người thượng giới, nếu từ Hàn quốc rời đi, dựa vào giao tình giữa hắn và nhà họ Hàn. Chắc chắn có thể tránh được Khánh Vân Tông trách phạt.
Tạ Uẩn gật đầu: " Có thể." Dù sao bọn họ cũng phải đi đến Hàn quốc, hắn cần phải thu thập hết tất cả Đạo Ấn Thạch.
Về phần vị Khánh hoàng này, Tạ Uẩn chỉ có thể bi ai thay cho Hàn gia. Kể từ lúc bắt đầu, Tạ Uẩn chỉ nói thả hắn trở về, chứ chưa từng nói sẽ để hắn bình an trở về. Biện pháp khống chế người của thượng giới có không ít, Tạ Uẩn cũng học được mấy chiêu, đặc biệt là trò bom thịt người.
Tạ Uẩn cảm thấy, có đi mà không có lại là quá thất lễ. Năm thế lực lớn của thượng giới bá chiếm đại lục Hằng Võ mấy vạn năm. Dù sao cũng phải cho bọn họ một ít đáp lễ để tỏ lòng tôn kính.
Khánh hoàng liếc mắt nhìn chằm chằm Tạ Uẩn, như là muốn ghi tạc mối hận này vào sâu trong lòng: " Lần này ta thua không oan."
Tạ Uẩn cười cười: " Quá khen, bây giờ bắt đầu nói chính sự đi."
Khánh hoàng cũng không vòng vo, nói thẳng ra: " Cảnh Lan đang bị nhốt ở mật thất dưới lòng đất."
Cảnh Nhiên hô hấp dồn dập, vội hỏi: " Hiện giờ người đó thế nào?"
Khánh hoàng lắc đầu: " Cảnh Lan thà chết chứ không tới thượng giới, tình nguyện tự tuyệt kinh mạch. Hiện giờ chắc là chỉ còn một hơi thở cuối."
" Ngươi..." Hai mắt Cảnh Nhiên sung huyết, trong lòng đã có thể tưởng tượng ra tâm tình của Cảnh Lan khi không muốn đến thượng giới mãnh liệt thế nào. Đến thượng giới sẽ bị biếm thành nô lệ, biến thành con rối không thể tự mình điều khiển bản thân.
Trong lòng Khánh hoàng cũng rõ ràng, những việc này có giấu cũng không được, nếu như lại chờ sau khi bọn họ thấy được tình trạng của Cảnh Lan lúc này chỉ sợ còn tức giận hơn nữa, còn không bằng để hắn nói trước cho rồi: " Nếu không phải cố kỵ Vân Nghị, Cảnh Lan sớm đã chết rồi. Khánh Vân Tông không dung nổi hắn."
Tạ Uẩn nhàn nhạt liếc hắn một cái, lúc này rồi mà còn muốn trốn tránh trách nhiệm, lạnh lùng nói: " Nói ra tất cả những chuyện ngươi biết."
Khánh hoàng cũng không giấu diếm: " Vân Nghị là người thượng giới, đã từng là thiếu chủ của Vân gia. Nhưng từ khi thúc phụ của hắn âm mưu cướp đoạt vị trí gia chủ, phụ mẫu của Vân Nghị bị hại chết bất đắc kỳ tử. Hắn chạy trốn chỗ nào không chạy, cố tình trong lúc vô ý lại chạy trốn tới đại lục Hằng Võ. Kỳ thật, chỉ một mình Cảnh Lan, bọn ta chưa từng để vào mắt nhưng Vân Nghị thì lại khác. Vân gia là trận pháp thế gia, Vân Nghị từ nhỏ đã có thiên tư xuất chúng, chính là thiên phú siêu cấp thượng phẩm. Phía sau hắn còn có một đám người phái bảo thủ ủng hộ, nếu hắn an tâm chờ đợi ở đại lục Hằng Võ, bọn ta tất nhiên sẽ không quản nhiều. Nhưng hắn lại muốn trở về thượng giới...."
Lời dư lại không cần thiết phải nói nữa, Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên cũng đã rõ ràng. Vân Nghị nếu trở về thượng giới, đại biểu cho tin tức ở đại lục Hằng Võ sẽ không thể giấu diếm được, năm thế lực lớn sao có thể cam lòng để chuyện đó xảy ra.
Người ở Đại lục Hằng Võ tu vi không cao, bí cảnh thì lại nhiều. Một khối thịt mỡ lớn như vậy, ai lại nguyện ý từ bỏ.
Bởi vậy, Vân Nghị cần phải chết để bịt đầu mối.
Làm ái nhân của Vân Nghị, Cảnh Lan chắc chắn cũng nằm trong danh sách đuổi giết của hoàng thất.
Khánh hoàng nói: " Vân Nghị quả thật rất cường hãn, dựa vào năng lực của bản thân đột phá lá chắn không gian. Nhưng hắn lại không ngờ đến, Cảnh Lan sẽ bị không gian giam cầm lại ở đây, đúng là một đôi uyên ương vong mệnh."
Cảnh Nhiên lạnh lùng hỏi: " Vân Nghị hiện giờ đang ở đâu?"
Khánh hoàng lắc đầu: " Hành tung của Vân Nghị rất khó lường, người thượng giới đuổi giết hắn nhiều không kể xiết, đến nay vẫn chưa tra được hành tung của hắn. Nhưng bù lại hắn cũng rất thủ tín, chừng nào Cảnh Lan còn ở trong tay bọn ta thì việc ở đại lục Hằng Võ hắn sẽ không bao giờ tiết lộ lấy nửa chữ. Ngươi là....đứa bé năm đó..."
Tâm thần Cảnh Nhiên chấn động: " Ngươi biết được gì?"
Khánh hoàng nói: " Cảnh Lan an bài nghiêm mật, ta cứ cho rằng đứa nhỏ lúc trước sớm đã chết rồi chứ. Nếu không phải do ngươi chạy ra, ta cũng không nghĩ đến ngươi cùng Cảnh Lan có quan hệ."
Cảnh Nhiên hỏi: " Cảnh gia thì sao? Người Cảnh gia có biết chuyện này hay không?"
Khánh hoàng chẳng hề để ý, nói: " Một cái Cảnh gia thấp kém mà thôi, ai mà phí tâm đi chú ý. Một đám người bợ đỡ nịnh hót, nhà đó cũng chỉ có mỗi song nhi có tiền đồ. Chỉ tiếc, hai song nhi kia mệnh đều không tốt."
Khánh hoàng lúc này còn chưa biết, Cảnh Nhiên đang đứng trước mặt hắn chính là một trong hai song nhi mệnh khổ kia.
Cảnh Nhiên hồng hốc mắt hỏi: " Có phải Cảnh Lan bị phản bội nên mới bị các ngươi bắt được hay không."
Khánh hoàng gật đầu: " Nếu không nhờ Cảnh gia để lộ hành tung, muốn ở đại lục Hằng Võ tìm kiếm hai người đang lẩn trốn thì khác gì mò kim đáy biển.'
Cảnh Nhiên không hỏi nhiều nữa, trong lòng y cơ bản đã xác định, y và Cảnh Lan chắc chắn có quan hệ với nhau.
Khánh hoàng thở dài: " Thật không ngờ đến ta sẽ thua trong tay hậu nhân của Vân Nghị. Nhưng người Vân gia cũng không phải dễ chọc, thiên phú thần thông của ngươi nếu mà để lộ...."
Trong lòng Tạ Uẩn khẽ động, nói: " Còn chuyện gì nữa, tiếp tục nói cho xong đi."
Ánh mắt Khánh hoàng chợt lóe, nói: " Trở về thượng giới ta có một điều kiện, ngươi không được dùng thủ đoạn nào trên người ta, bất cứ thủ đoạn nào cũng không được."
Tạ Uẩn kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn. Quả nhiên hắn làm hoàng đế cũng không phải là làm không, trực giác thật nhạy bén.
Tạ Uẩn tiếc nuối gật đầu: " Có thể."
Kế hoạch bom thịt người xem ra phải từ bỏ rồi.
Khánh hoàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại phát rét từng đợt, may là hắn đã để lại một cái tâm nhãn, nếu không....hai tên này sợ là... đâu có tính toán đưa hắn an toàn trở về.
Tạ Uẩn nói: " Bây giờ ngươi có thể nói."
Khánh hoàng vẫn còn bực mình trong lòng, nhưng lại không thể không kiềm nén xuống, trả lời: " Vân gia có một cái mật địa, chỉ người kế thừa linh nhãn mới có thể mở ra. Vân Nghị là một trong số đó, Linh Tê Chi Nhãn chính là tượng trưng cho đích tử ( con vợ cả) của dòng chính Vân gia. Vân Phạn danh không chính ngôn không thuận, không bắt được Vân Nghị, chỉ sợ hắn sẽ bắt vị tiểu hữu này. Sau khi mở được mật địa cũng chính là lúc vị tiểu hữu này phải chết."
Khánh hoàng dừng một chút lại nói: " Vân Phạn chính là Võ Tôn ở thượng giới. Nghe đồn mật địa Vân gia có vô số trân bảo, chỉ có dòng chính mới có thể thu hoạch."
Tạ Uẩn lại hỏi tiếp một vài chuyện khác, Khánh hoàng là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dứt khoát bất chấp tất cả, nên nói hay không nên nói đều nói ra sạch sẽ. Dù sao Tống Cát cũng đang nằm trong tay bọn họ, những việc này có muốn giấu cũng không giấu được.
Lại không hay biết rằng, Tống Cát căn bản chính là một bao cỏ, là một tên hỏi một không biết ba.
Hỏi xong những chuyện nên hỏi, Tạ Uẩn cùng Cảnh Nhiên mau chóng rời đi, trực tiếp đi xuống mật thất dưới lòng đất.
Chuyện mà Khánh hoàng biết hữu ích hơn nhiều so với bao cỏ Tống Cát. Tạ Uẩn lại có thêm một ít nhận tri về thượng giới. Hóa ra trừ thiên phú thiên cấp ra, còn có một cái thiên phú siêu phẩm, người như vậy không ai mà không phải là thiên chi kiêu tử. Chỉ cần không ngã xuống giữa đường, người có thiên phú càng cao thì hi vọng phi thăng cũng càng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.