Chương 132: Xuất sư vị tiệp
Dạ Du
21/06/2021
Bầu trời trong xanh ngàn dặm không mây, tốc độ xuyên tinh toa nhanh như tia chớp, xẹt qua bầu trời hệt như một ngôi sao băng.
Hành trình vốn dài một tháng, bây giờ được rút ngắn lại chỉ còn hai mươi ngày.
Trong hai mươi ngày có thể phát sinh rất nhiều chuyện, tỷ như hoàng thành giới nghiêm, nơi nơi chốn chốn đều có hoàng vệ tuần tra, không khí tràn ngập khẩn trương.
" Sao lại thế này?"
Không chỉ Tạ Uẩn tò mò mà Đoạn Chính Hào cũng rất tò mò, bọn họ mới vừa tìm một chỗ ở ngoại ô hoàng thành đáp xuống, thu thập lại hành trang, thay đổi dung mạo một chút, không bao lâu sau liền có hoàng vệ chạy đến kiểm tra.
" Đứng lại..."
Mấy trăm hoàng vệ nhanh chóng chạy tới, bao vây bọn họ.
Đoạn Chính Hào không giận tự uy, uy áp của Võ Vương không chút lưu tình trút xuống, đè ép mỗi người ở đây.
" Kiểm tra theo thông lệ..." Hoàng vệ lớn tiếng gầm lên, rõ ràng hắn lại càng thêm khẩn trương, thậm chí còn có người phóng tín hiệu cầu cứu ra, quả thực đã xem bọn họ như đại địch.
Cảnh Nhiên, Tạ Uẩn, hai mặt nhìn nhau, bọn họ chỉ vừa mới vào hoàng thành thôi mà, hẳn là chưa có lộ ra dấu vết gì, hoàng vệ lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ...
Tạ Uẩn có chút vui sướng khi người gặp họa thầm nghĩ, chẳng lẽ có ai làm ra chuyện tốt gì rồi.
Đoạn Chính Hào cau mày, cho dù rất tức giận, nhưng lúc này bọn họ chỉ vừa mới tới hoàng thành, chưa tìm hiểu được bất cứ tin tức gì nên không dám sinh sự nhiều, cuối cùng hắn đành nhẫn nhịn, không có phát tiết ra lửa giận.
Sau một lát, có mấy chục đạo thân ảnh chân giẫm pháp khí phi hành, hăng hái chạy như bay đến.
Uy áp che trời lấp đất, nháy mắt phủ sạch khí thế của Đoạn Chính Hào.
" Bát tinh Võ Vương..." Đoạn Chính Hào biến sắc, thái độ nghiêm túc hẳn lên.
Trong lòng Tạ Uẩn cũng cả kinh, tuy tu vi của hắn không cao, nhưng tinh thần lực rất cao, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu tu vi của người tới.
Hai vị bát tinh Võ Vương, ba vị lục tinh Võ Vương, còn có bảy vị tam tinh Võ Vương bày sẵn trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Cảnh Nhiên cau mày, y có Linh Tê Chi Nhãn nên tất nhiên cũng có thể nhìn thấu tu vi của người tới, trong lòng thầm hận chết cái kẻ gây chuyện, làm hại bọn họ bị liên lụy. Y không định xuất sư vị tiệp thân tiên tử* đâu.
( Nguyên văn " Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm" trích trong bài thơ " Thục Tướng" của Đỗ Phủ. Thục Tướng ở đây chính là Gia Cát Lượng ( Khổng Minh). Nghĩa của câu là: Xuất quân chưa thắng trận mà đã chết trước, khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạt áo.)
" Xoát xoát..."
Người tới lấy một loại tư thái cường thế, đánh ra một cái pháp khí chụp lên đỉnh đầu bọn họ.
Sắc mặt Đoạn Chính Hào biến đen, đang muốn phản kích, lại phát hiện ra pháp khí này không có bất cứ biến động gì. Nó ở trên đỉnh đầu bọn họ lấp lóe một tầng ánh sáng mông lung nhàn nhạt, không hề có ý công kích, nên hắn mới kiềm chế tính tình xuống.
Tạ Uẩn là do không biết gì, Cảnh Nhiên thì mặt không cảm xúc, lại đâu biết tim Đoạn Chính Hào đập bùm bùm, tùy thời chuẩn bị công kích.
Pháp khí trên đỉnh đầu bọn họ là một kiện pháp khí hiện hình, bất luận kẻ nào dùng phương pháp gì để dịch dung, công pháp thay đổi bộ dạng hay dùng dịch dung đan gì cũng thế. Chỉ cần thả pháp khí này ra, hết thảy đều không còn chỗ nào che giấu. Nhưng tất cả mọi người đâu có ngờ tới, pháp khí này có một khuyết điểm rất lớn.
Cách thức dịch dung hóa trang của phàm nhân, pháp khí không thể nào khám phá ra được. Dù sao, hóa trang là sự tồn tại chân thật, không chứa bất cứ pháp lực gì nên tất nhiên pháp khí không có tác dụng.
Đoạn Chính Hào kinh ngạc liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, tiểu tử này xem như cũng có chút bản lĩnh.
Tạ Uẩn vốn đâu có biết, nhờ thói quen cẩn thận này của hắn lại làm cho bọn họ thoát được một cửa ải khó. Trong quan niệm của Tạ Uẩn, dịch dung chỉ có hóa trang mà thôi, cái gì mà dịch dung đan, thuật dịch dung, cái nào hắn cũng không yên tâm. Bất luận là đan dược gì cũng đều có giải dược, bất luận là thuật pháp gì, chỉ cần gặp phải người có tu vi cao hơn, nhất định sẽ bị phát hiện ra sơ hở. So ra, hắn tin tưởng vào dược thủy do mình phối chế hơn, thuần thiên nhiên, mấy tháng cũng rửa không sạch.
Đột nhiên, hoàng vệ dẫn đầu thu hồi pháp khí, sắc mặt hòa hoãn bớt. Đương nhiên, hắn hòa hoãn cũng chỉ có chút tương đối mà thôi, ở hoàng thất cao cao tại thượng đã quen, khiến cho biểu hiện của hắn vô cùng ngạo mạn, không chút nào để Đoạn Chính Hào trong mắt.
" Người tới là ai, có chuyện gì?"
Sắc mặt Đoạn Chính Hào đen thui, loại vấn đề vấn đáp này, tất nhiên phải để cho tiểu bối ra mặt. Tạ Uẩn tiến lên phía trước nửa bước, chắp tay hành lễ, nói: " Hồi bẩm đại nhân, thúc phụ muốn vào hoàng thành, nhìn ngắm thông đạo đến thượng giới một chút. Hôm nay chúng ta vừa mới đến, không biết có chỗ nào mạo phạm?"
Kẻ dẫn đầu cao cao tại thượng nhìn xuống, ánh mắt sắc bén liếc Đoạn Chính Hào một cái, chất vấn nói: " Ngũ tinh Võ Vương kia, tên họ là gì, vì sao ta chưa bao giờ gặp qua?"
Tạ Uẩn câm như hến, lời này không biết nên trả lời thế nào.
Cảnh Nhiên do dự một chút, tựa hồ rất rối rắm, qua một lúc, mới ấp a ấp úng nói: " Thúc phụ là Vương Thiên Phong..."
Kẻ dẫn đầu biến sắc, cẩn thận đánh giá Đoạn Chính Hào, trong mắt tuy lộ rõ khinh thường, nhưng vẻ mặt thì lại rất thận trọng: " Ha ha ha, không nghĩ tới, Vương Thiên Phong đến giờ vẫn còn ở nhân gian, lúc nãy đã có chút mạo phạm. Đi, ta mang các ngươi đến biệt viện hoàng gia. Khách quý tất nhiên phải chiêu đãi thật tốt, nói vậy trong lòng hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ rất vui."
Tạ Uẩn lặng lẽ truyền âm: " Vương Thiên Phong là ai?"
Cảnh Nhiên không thể truyền âm, trừng hắn một cái, lười để ý đến hắn. Dưới mí mắt bát tinh Võ Vương, y nào dám lỗ mãng truyền âm qua lại.
Sắc mặt Đoạn Chính Hào đen như đáy nồi, hung hăng trừng mắt liếc Cảnh Nhiên vài lần. tiểu tử thúi thế mà dám loạn lấy tên họ cho hắn, đã vậy còn lấy xú danh như Vương Thiên Phong nữa chứ.
Cảnh Nhiên thầm nghĩ trong lòng, đúng là bởi vì xú danh Vương Thiên Phong rất nổi tiếng nên y mới cố ý mượn tên này. Hoàng vệ không phải cũng không hoài nghi đó sao? Huống chi, chỉ có ác tặc như Vương Thiên Phong, hoàng thất mới không rõ bộ dạng của hắn, đổi lại là những người khác, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy. Cũng đâu thể trực tiếp nói cho mấy người kia biết thúc phụ hắn đây chính là Đoạn Chính Hào, phải biết rằng, Đoạn Chính Hào bây giờ đang nằm trong sổ đen của hoàng thất đó.
Tạ Uẩn thầm nghĩ, thái độ của hoàng vệ đã nói rõ, bọn họ rất phòng bị Võ Vương, nói không chừng hai người bọn họ là đang bị Đoạn Chính Hào làm liên lụy.
Đoạn Chính Hào hùng hổ, mắt như sắp bắn ra tia lửa, từ khi tấn giai Võ Vương tới giờ, hắn chưa bao giờ nghẹn khuất như vậy đâu. Đương nhiên, càng làm hắn thêm bực mình là hai tên tiểu tử thúi không có lương tâm này, đừng tưởng bọn họ không nói gì thì hắn không biết. Đúng là tức chết hắn, thử nghĩ xem hắn đường đường là Võ Vương, vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến hoàng thành cũng không biết là vì ai.
Kỳ thật, đầu lĩnh hoàng vệ vốn có chút hoài nghi, nhưng khi liếc nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của Đoạn Chính Hào, trong lòng trái lại yên tâm hơn. Dù sao, một tên ác tặc tiếng xấu đồn xa như vậy, ai lại nguyện ý mạo danh thay thế.
Ba người không dám chậm trễ, bị động được người dẫn tới biệt viện hoàng cung, cho dù mục đích của họ cũng là hoàng cung. Nhưng bị người cưỡng bách dẫn đến đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bực. Bọn họ cũng không biết chuyến này đến tột cùng là thuận lợi hay là không thuận lợi.
Hoàng vệ đưa bọn họ tới một tòa sân, dặn dò xong những việc cần chú ý, nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không được chạy loạn. Tiếp theo liền xoay người rời đi, không để cho bọn họ có cơ hội hỏi bất cứ chuyện gì.
Tạ Uẩn liếc mắt đánh giá xung quanh, hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Cảnh Nhiên đánh giá xung quanh, sợ sệt nhìn về phía Đoạn Chính Hào, mếu máo nói: " Thúc phụ, con...có phải con nói lời không nên nói hay không..."
Tạ Uẩn giật mình, lập tức biến sắc mặt trách mắng: " Ai bảo ngươi làm vậy, đã dặn không được để lộ tên họ của thúc thúc ra, ngươi nhìn ngươi xem, đều tại ngươi cả, hại chúng ta bây giờ bị giam lỏng."
" Ta...ta.." Cảnh Nhiên nhịn cười, thút tha thút thít nói: " Ta sợ mà..."
Đoạn Chính Hào vừa nhìn liền hiểu, hai tiểu tử này đang diễn kịch, có thể làm bọn họ cố ý diễn kịch, chắc chắn trong phòng có người giám thị. Vẻ mặt Đoạn Chính Hào lạnh lùng: " được rồi được rồi, gây cái mà gây, lần này ta đến Tống quốc, chỉ vì thông đạo đến thượng giới. Nếu có thể rời khỏi nơi đây, ta liền trời cao mặc chim bay, các ngươi đều phải cảnh giác cho ta. Nếu lại để cho chuyện như vậy phát sinh lần nữa, cho dù có là đại ca ta cũng không nể mặt đâu."
" Vâng..." Cảnh Nhiên yếu ớt nói: " Thúc phụ, hoàng thành đã xảy ra chuyện gì sao, mấy hoàng vệ đó thật hung dữ."
Đoạn Chính Hào trừng mắt, quát to: " Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết được." . Truyện mới cập nhật
Tạ Uẩn vội nói: " Để ta đi hỏi thăm cho."
Cảnh Nhiên sốt ruột nói: " Vân đại ca, ngươi đừng chạy loạn, ta lo lắng..."
Tạ Uẩn trừng mắt liếc y một cái, trước đó loạn bịa tên cho Đoạn Chính Hào, giờ lại đến phiên hắn.
Vẻ mặt Cảnh Nhiên nhu nhược, đôi mắt lại không cam lòng yếu thế, căm tức trừng lại, tên tuổi Tạ Uẩn vang dội như vậy, có bản lĩnh hắn dám nói ra thử coi.
Tạ Uẩn xoay người ra khỏi cửa, rõ ràng là muốn đi hỏi thăm tin tức.
Đoạn Chính Hào và Cảnh Nhiên không để bụng, xú danh của Vương Thiên Phong lan xa, nếu thật sự chịu ngoan ngoãn ở tại chỗ bị người giam lỏng, đó mới là chuyện kỳ quái. Tạ Uẩn đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, trái lại còn làm giảm lòng nghi ngờ của mấy kẻ kia.
Cảnh Nhiên khẽ nhíu mày, vội vàng châm trà rót nước cho thúc phụ, âm thầm cẩn thận quan sát bài trí trong phòng.
Không bao lâu sau, Tạ Uẩn trở lại, lòng đầy căm phẫn mắng chửi một hồi, hoàng vệ đúng là vô tình, không cho bọn họ đi ra ngoài.
Đoạn Chính Hào nói: " Được rồi, cái thứ không có tiền đồ, buổi tối ta sẽ tự mình ra ngoài hỏi thăm, các ngươi cút cho ta."
Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên cùng kéo nhau chuồn mất.
Trở lại phòng, nằm trên giường, Cảnh Nhiên bố trí một cái ảo trận, lại bày thêm một cái kết giới, phu phu hai người lúc này mới bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.
Cảnh Nhiên nói: " Đi ra ngoài một chuyến có thu hoạch gì không?"
Tạ Uẩn lắc đầu: " Không thu hoạch được gì. Có điều, cách vách này cũng có một vị võ Vương, vừa rồi ta vừa vặn gặp phải."
Cảnh Nhiên nói: " Trong phòng bố trí truyền ảnh trận, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người khác giám thị."
Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe, cười nói: " Việc này có lợi cũng có hại, địch ngoài sáng, ta ở trong tối, truyền ảnh trận này có thể lợi dụng."
Cảnh Nhiên gật đầu: " Nghĩ cách liên hệ với Dương Thanh Miểu đi, hoàng thất gióng trống khua chiêng như vậy, chuyện phát sinh e là không nhỏ, bát tinh Võ Vương không phải thích là có thể tùy ý điều động, vì một chút lòng nghi ngờ, mà đã có hơn mười vị Võ Vương vây khốn chúng ta, những nơi khác sợ là đề phòng còn nghiêm mật hơn nhiều."
Tạ Uẩn cũng nghĩ vậy, hắn nói: " Buổi tối cứ truyền ảnh qua đó trước, sau đó lại đi tìm hiểu. đúng rồi, Vương Thiên Phong là ai vậy?"
Cảnh Nhiên khẽ cười nói: " Vương Thiên Phong tính tình quái dị, trăm năm trước đã là tam tinh Võ Vương, giết người như ma, ỷ vào một thân độc công mà không kiêng nể gì, giết hại không ít đệ tử danh môn, hoàng thất của các quốc gia cũng không may mắn thoát nạn. Vương Thiên Phong không thuộc bất cứ thế lực nào, độc của hắn đến giờ vẫn không người nào có thể phá giải. Có điều, trăm năm trước Vương Thiên Phong khiến rất nhiều người oán hận, các thế lực lớn liền hợp lực công kích tập thể, sau không ai biết rõ tung tích của hắn..."
Cảnh Nhiên cười nói: " Bởi vậy, một tên có ác danh khiến đại chúng chán ghét như vậy, nên sẽ không có kẻ nào nguyện ý mạo danh."
Cái tên Vương Thiên Phong này, đại biểu cho vô số kẻ thù, khó trách sắc mặt Đoạn Chính Hào khó coi như vậy.
Phu phu hai người nói chuyện trong chốc lát, buổi tối ba người luôn ở trong phòng thương nghị. Đương nhiên, kỳ thật là Đoạn Chính Hào mắng, Tạ Uẩn với Cảnh Nhiên thì dõng tai lên mà nghe. Đợi Đoạn Chính Hào mắng đã ghiền, ba người liền phân công nhau hành động, đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Trên thực tế, vừa ra khỏi phạm vị giám thị của trận pháp, ba người liền lập tức hội hợp.
Đoạn Chính Hào đã từng tới hoàng thành, thậm chí từng tham gia vào cuộc tuyển chọn của hoàng thất. Tuy vì đủ loại nguyên nhân mà rớt tuyển, nhưng một ít kiến trúc trong hoàng cung và một vài lộ tuyến, hắn vẫn có chút hiểu biết.
Hành trình vốn dài một tháng, bây giờ được rút ngắn lại chỉ còn hai mươi ngày.
Trong hai mươi ngày có thể phát sinh rất nhiều chuyện, tỷ như hoàng thành giới nghiêm, nơi nơi chốn chốn đều có hoàng vệ tuần tra, không khí tràn ngập khẩn trương.
" Sao lại thế này?"
Không chỉ Tạ Uẩn tò mò mà Đoạn Chính Hào cũng rất tò mò, bọn họ mới vừa tìm một chỗ ở ngoại ô hoàng thành đáp xuống, thu thập lại hành trang, thay đổi dung mạo một chút, không bao lâu sau liền có hoàng vệ chạy đến kiểm tra.
" Đứng lại..."
Mấy trăm hoàng vệ nhanh chóng chạy tới, bao vây bọn họ.
Đoạn Chính Hào không giận tự uy, uy áp của Võ Vương không chút lưu tình trút xuống, đè ép mỗi người ở đây.
" Kiểm tra theo thông lệ..." Hoàng vệ lớn tiếng gầm lên, rõ ràng hắn lại càng thêm khẩn trương, thậm chí còn có người phóng tín hiệu cầu cứu ra, quả thực đã xem bọn họ như đại địch.
Cảnh Nhiên, Tạ Uẩn, hai mặt nhìn nhau, bọn họ chỉ vừa mới vào hoàng thành thôi mà, hẳn là chưa có lộ ra dấu vết gì, hoàng vệ lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ...
Tạ Uẩn có chút vui sướng khi người gặp họa thầm nghĩ, chẳng lẽ có ai làm ra chuyện tốt gì rồi.
Đoạn Chính Hào cau mày, cho dù rất tức giận, nhưng lúc này bọn họ chỉ vừa mới tới hoàng thành, chưa tìm hiểu được bất cứ tin tức gì nên không dám sinh sự nhiều, cuối cùng hắn đành nhẫn nhịn, không có phát tiết ra lửa giận.
Sau một lát, có mấy chục đạo thân ảnh chân giẫm pháp khí phi hành, hăng hái chạy như bay đến.
Uy áp che trời lấp đất, nháy mắt phủ sạch khí thế của Đoạn Chính Hào.
" Bát tinh Võ Vương..." Đoạn Chính Hào biến sắc, thái độ nghiêm túc hẳn lên.
Trong lòng Tạ Uẩn cũng cả kinh, tuy tu vi của hắn không cao, nhưng tinh thần lực rất cao, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu tu vi của người tới.
Hai vị bát tinh Võ Vương, ba vị lục tinh Võ Vương, còn có bảy vị tam tinh Võ Vương bày sẵn trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Cảnh Nhiên cau mày, y có Linh Tê Chi Nhãn nên tất nhiên cũng có thể nhìn thấu tu vi của người tới, trong lòng thầm hận chết cái kẻ gây chuyện, làm hại bọn họ bị liên lụy. Y không định xuất sư vị tiệp thân tiên tử* đâu.
( Nguyên văn " Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm" trích trong bài thơ " Thục Tướng" của Đỗ Phủ. Thục Tướng ở đây chính là Gia Cát Lượng ( Khổng Minh). Nghĩa của câu là: Xuất quân chưa thắng trận mà đã chết trước, khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạt áo.)
" Xoát xoát..."
Người tới lấy một loại tư thái cường thế, đánh ra một cái pháp khí chụp lên đỉnh đầu bọn họ.
Sắc mặt Đoạn Chính Hào biến đen, đang muốn phản kích, lại phát hiện ra pháp khí này không có bất cứ biến động gì. Nó ở trên đỉnh đầu bọn họ lấp lóe một tầng ánh sáng mông lung nhàn nhạt, không hề có ý công kích, nên hắn mới kiềm chế tính tình xuống.
Tạ Uẩn là do không biết gì, Cảnh Nhiên thì mặt không cảm xúc, lại đâu biết tim Đoạn Chính Hào đập bùm bùm, tùy thời chuẩn bị công kích.
Pháp khí trên đỉnh đầu bọn họ là một kiện pháp khí hiện hình, bất luận kẻ nào dùng phương pháp gì để dịch dung, công pháp thay đổi bộ dạng hay dùng dịch dung đan gì cũng thế. Chỉ cần thả pháp khí này ra, hết thảy đều không còn chỗ nào che giấu. Nhưng tất cả mọi người đâu có ngờ tới, pháp khí này có một khuyết điểm rất lớn.
Cách thức dịch dung hóa trang của phàm nhân, pháp khí không thể nào khám phá ra được. Dù sao, hóa trang là sự tồn tại chân thật, không chứa bất cứ pháp lực gì nên tất nhiên pháp khí không có tác dụng.
Đoạn Chính Hào kinh ngạc liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, tiểu tử này xem như cũng có chút bản lĩnh.
Tạ Uẩn vốn đâu có biết, nhờ thói quen cẩn thận này của hắn lại làm cho bọn họ thoát được một cửa ải khó. Trong quan niệm của Tạ Uẩn, dịch dung chỉ có hóa trang mà thôi, cái gì mà dịch dung đan, thuật dịch dung, cái nào hắn cũng không yên tâm. Bất luận là đan dược gì cũng đều có giải dược, bất luận là thuật pháp gì, chỉ cần gặp phải người có tu vi cao hơn, nhất định sẽ bị phát hiện ra sơ hở. So ra, hắn tin tưởng vào dược thủy do mình phối chế hơn, thuần thiên nhiên, mấy tháng cũng rửa không sạch.
Đột nhiên, hoàng vệ dẫn đầu thu hồi pháp khí, sắc mặt hòa hoãn bớt. Đương nhiên, hắn hòa hoãn cũng chỉ có chút tương đối mà thôi, ở hoàng thất cao cao tại thượng đã quen, khiến cho biểu hiện của hắn vô cùng ngạo mạn, không chút nào để Đoạn Chính Hào trong mắt.
" Người tới là ai, có chuyện gì?"
Sắc mặt Đoạn Chính Hào đen thui, loại vấn đề vấn đáp này, tất nhiên phải để cho tiểu bối ra mặt. Tạ Uẩn tiến lên phía trước nửa bước, chắp tay hành lễ, nói: " Hồi bẩm đại nhân, thúc phụ muốn vào hoàng thành, nhìn ngắm thông đạo đến thượng giới một chút. Hôm nay chúng ta vừa mới đến, không biết có chỗ nào mạo phạm?"
Kẻ dẫn đầu cao cao tại thượng nhìn xuống, ánh mắt sắc bén liếc Đoạn Chính Hào một cái, chất vấn nói: " Ngũ tinh Võ Vương kia, tên họ là gì, vì sao ta chưa bao giờ gặp qua?"
Tạ Uẩn câm như hến, lời này không biết nên trả lời thế nào.
Cảnh Nhiên do dự một chút, tựa hồ rất rối rắm, qua một lúc, mới ấp a ấp úng nói: " Thúc phụ là Vương Thiên Phong..."
Kẻ dẫn đầu biến sắc, cẩn thận đánh giá Đoạn Chính Hào, trong mắt tuy lộ rõ khinh thường, nhưng vẻ mặt thì lại rất thận trọng: " Ha ha ha, không nghĩ tới, Vương Thiên Phong đến giờ vẫn còn ở nhân gian, lúc nãy đã có chút mạo phạm. Đi, ta mang các ngươi đến biệt viện hoàng gia. Khách quý tất nhiên phải chiêu đãi thật tốt, nói vậy trong lòng hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ rất vui."
Tạ Uẩn lặng lẽ truyền âm: " Vương Thiên Phong là ai?"
Cảnh Nhiên không thể truyền âm, trừng hắn một cái, lười để ý đến hắn. Dưới mí mắt bát tinh Võ Vương, y nào dám lỗ mãng truyền âm qua lại.
Sắc mặt Đoạn Chính Hào đen như đáy nồi, hung hăng trừng mắt liếc Cảnh Nhiên vài lần. tiểu tử thúi thế mà dám loạn lấy tên họ cho hắn, đã vậy còn lấy xú danh như Vương Thiên Phong nữa chứ.
Cảnh Nhiên thầm nghĩ trong lòng, đúng là bởi vì xú danh Vương Thiên Phong rất nổi tiếng nên y mới cố ý mượn tên này. Hoàng vệ không phải cũng không hoài nghi đó sao? Huống chi, chỉ có ác tặc như Vương Thiên Phong, hoàng thất mới không rõ bộ dạng của hắn, đổi lại là những người khác, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy. Cũng đâu thể trực tiếp nói cho mấy người kia biết thúc phụ hắn đây chính là Đoạn Chính Hào, phải biết rằng, Đoạn Chính Hào bây giờ đang nằm trong sổ đen của hoàng thất đó.
Tạ Uẩn thầm nghĩ, thái độ của hoàng vệ đã nói rõ, bọn họ rất phòng bị Võ Vương, nói không chừng hai người bọn họ là đang bị Đoạn Chính Hào làm liên lụy.
Đoạn Chính Hào hùng hổ, mắt như sắp bắn ra tia lửa, từ khi tấn giai Võ Vương tới giờ, hắn chưa bao giờ nghẹn khuất như vậy đâu. Đương nhiên, càng làm hắn thêm bực mình là hai tên tiểu tử thúi không có lương tâm này, đừng tưởng bọn họ không nói gì thì hắn không biết. Đúng là tức chết hắn, thử nghĩ xem hắn đường đường là Võ Vương, vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến hoàng thành cũng không biết là vì ai.
Kỳ thật, đầu lĩnh hoàng vệ vốn có chút hoài nghi, nhưng khi liếc nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của Đoạn Chính Hào, trong lòng trái lại yên tâm hơn. Dù sao, một tên ác tặc tiếng xấu đồn xa như vậy, ai lại nguyện ý mạo danh thay thế.
Ba người không dám chậm trễ, bị động được người dẫn tới biệt viện hoàng cung, cho dù mục đích của họ cũng là hoàng cung. Nhưng bị người cưỡng bách dẫn đến đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bực. Bọn họ cũng không biết chuyến này đến tột cùng là thuận lợi hay là không thuận lợi.
Hoàng vệ đưa bọn họ tới một tòa sân, dặn dò xong những việc cần chú ý, nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không được chạy loạn. Tiếp theo liền xoay người rời đi, không để cho bọn họ có cơ hội hỏi bất cứ chuyện gì.
Tạ Uẩn liếc mắt đánh giá xung quanh, hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Cảnh Nhiên đánh giá xung quanh, sợ sệt nhìn về phía Đoạn Chính Hào, mếu máo nói: " Thúc phụ, con...có phải con nói lời không nên nói hay không..."
Tạ Uẩn giật mình, lập tức biến sắc mặt trách mắng: " Ai bảo ngươi làm vậy, đã dặn không được để lộ tên họ của thúc thúc ra, ngươi nhìn ngươi xem, đều tại ngươi cả, hại chúng ta bây giờ bị giam lỏng."
" Ta...ta.." Cảnh Nhiên nhịn cười, thút tha thút thít nói: " Ta sợ mà..."
Đoạn Chính Hào vừa nhìn liền hiểu, hai tiểu tử này đang diễn kịch, có thể làm bọn họ cố ý diễn kịch, chắc chắn trong phòng có người giám thị. Vẻ mặt Đoạn Chính Hào lạnh lùng: " được rồi được rồi, gây cái mà gây, lần này ta đến Tống quốc, chỉ vì thông đạo đến thượng giới. Nếu có thể rời khỏi nơi đây, ta liền trời cao mặc chim bay, các ngươi đều phải cảnh giác cho ta. Nếu lại để cho chuyện như vậy phát sinh lần nữa, cho dù có là đại ca ta cũng không nể mặt đâu."
" Vâng..." Cảnh Nhiên yếu ớt nói: " Thúc phụ, hoàng thành đã xảy ra chuyện gì sao, mấy hoàng vệ đó thật hung dữ."
Đoạn Chính Hào trừng mắt, quát to: " Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết được." . Truyện mới cập nhật
Tạ Uẩn vội nói: " Để ta đi hỏi thăm cho."
Cảnh Nhiên sốt ruột nói: " Vân đại ca, ngươi đừng chạy loạn, ta lo lắng..."
Tạ Uẩn trừng mắt liếc y một cái, trước đó loạn bịa tên cho Đoạn Chính Hào, giờ lại đến phiên hắn.
Vẻ mặt Cảnh Nhiên nhu nhược, đôi mắt lại không cam lòng yếu thế, căm tức trừng lại, tên tuổi Tạ Uẩn vang dội như vậy, có bản lĩnh hắn dám nói ra thử coi.
Tạ Uẩn xoay người ra khỏi cửa, rõ ràng là muốn đi hỏi thăm tin tức.
Đoạn Chính Hào và Cảnh Nhiên không để bụng, xú danh của Vương Thiên Phong lan xa, nếu thật sự chịu ngoan ngoãn ở tại chỗ bị người giam lỏng, đó mới là chuyện kỳ quái. Tạ Uẩn đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, trái lại còn làm giảm lòng nghi ngờ của mấy kẻ kia.
Cảnh Nhiên khẽ nhíu mày, vội vàng châm trà rót nước cho thúc phụ, âm thầm cẩn thận quan sát bài trí trong phòng.
Không bao lâu sau, Tạ Uẩn trở lại, lòng đầy căm phẫn mắng chửi một hồi, hoàng vệ đúng là vô tình, không cho bọn họ đi ra ngoài.
Đoạn Chính Hào nói: " Được rồi, cái thứ không có tiền đồ, buổi tối ta sẽ tự mình ra ngoài hỏi thăm, các ngươi cút cho ta."
Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên cùng kéo nhau chuồn mất.
Trở lại phòng, nằm trên giường, Cảnh Nhiên bố trí một cái ảo trận, lại bày thêm một cái kết giới, phu phu hai người lúc này mới bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.
Cảnh Nhiên nói: " Đi ra ngoài một chuyến có thu hoạch gì không?"
Tạ Uẩn lắc đầu: " Không thu hoạch được gì. Có điều, cách vách này cũng có một vị võ Vương, vừa rồi ta vừa vặn gặp phải."
Cảnh Nhiên nói: " Trong phòng bố trí truyền ảnh trận, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người khác giám thị."
Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe, cười nói: " Việc này có lợi cũng có hại, địch ngoài sáng, ta ở trong tối, truyền ảnh trận này có thể lợi dụng."
Cảnh Nhiên gật đầu: " Nghĩ cách liên hệ với Dương Thanh Miểu đi, hoàng thất gióng trống khua chiêng như vậy, chuyện phát sinh e là không nhỏ, bát tinh Võ Vương không phải thích là có thể tùy ý điều động, vì một chút lòng nghi ngờ, mà đã có hơn mười vị Võ Vương vây khốn chúng ta, những nơi khác sợ là đề phòng còn nghiêm mật hơn nhiều."
Tạ Uẩn cũng nghĩ vậy, hắn nói: " Buổi tối cứ truyền ảnh qua đó trước, sau đó lại đi tìm hiểu. đúng rồi, Vương Thiên Phong là ai vậy?"
Cảnh Nhiên khẽ cười nói: " Vương Thiên Phong tính tình quái dị, trăm năm trước đã là tam tinh Võ Vương, giết người như ma, ỷ vào một thân độc công mà không kiêng nể gì, giết hại không ít đệ tử danh môn, hoàng thất của các quốc gia cũng không may mắn thoát nạn. Vương Thiên Phong không thuộc bất cứ thế lực nào, độc của hắn đến giờ vẫn không người nào có thể phá giải. Có điều, trăm năm trước Vương Thiên Phong khiến rất nhiều người oán hận, các thế lực lớn liền hợp lực công kích tập thể, sau không ai biết rõ tung tích của hắn..."
Cảnh Nhiên cười nói: " Bởi vậy, một tên có ác danh khiến đại chúng chán ghét như vậy, nên sẽ không có kẻ nào nguyện ý mạo danh."
Cái tên Vương Thiên Phong này, đại biểu cho vô số kẻ thù, khó trách sắc mặt Đoạn Chính Hào khó coi như vậy.
Phu phu hai người nói chuyện trong chốc lát, buổi tối ba người luôn ở trong phòng thương nghị. Đương nhiên, kỳ thật là Đoạn Chính Hào mắng, Tạ Uẩn với Cảnh Nhiên thì dõng tai lên mà nghe. Đợi Đoạn Chính Hào mắng đã ghiền, ba người liền phân công nhau hành động, đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Trên thực tế, vừa ra khỏi phạm vị giám thị của trận pháp, ba người liền lập tức hội hợp.
Đoạn Chính Hào đã từng tới hoàng thành, thậm chí từng tham gia vào cuộc tuyển chọn của hoàng thất. Tuy vì đủ loại nguyên nhân mà rớt tuyển, nhưng một ít kiến trúc trong hoàng cung và một vài lộ tuyến, hắn vẫn có chút hiểu biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.