Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh
Chương 4
Nam Qua Lão Yêu
11/07/2022
Khi tỉnh lại, Tiêu Nhân sợ toát mồ hôi lạnh.
Thực sự cũng chẳng có chuyện gì lớn, hắn chỉ mới lượn một vòng trước quỷ môn quan thôi mà.
Người nọ rời đi lúc nào không biết, còn hắn thì ngủ say như chết rồi.
Tiêu Nhân chưa từng nghĩ hắn cứu người, người nhất định không hại hắn.
Trong xã hội này số kẻ lấy oán báo ân nhiều lắm, người ta nhớ ân tình chẳng qua vì họ dư bạc thừa hơi, tới khi bản thân họ gặp nguy, người không vì mình trời tru đất diệt.
Tiêu Nhân hấp tấp nhặt lên mấy miếng vàng, lại lau sạch dòng chữ trên mặt đất. Hắn quan sát kỹ bốn bức tường, xác định rõ bốn phía không có chút động tĩnh nào, hắn mới gấp gáp chen lẫn vào dòng người, rời khỏi Vị Thành.
Không thể lưu lại nơi này nữa, ai biết tên kia có liên lụy tới hắn không.
Lần này cũng coi như thêm một kinh nghiệm. Khi dừng chân nghỉ ngơi trên đường, hắn vừa gặm bánh khô vừa ngẫm nghĩ.
Sau này gặp loại chuyện tương tự tuyệt đối không thể ngây ngô ở nguyên một chỗ chờ người tới làm thịt.
Mãi tới lúc nhìn thấy dòng chữ kia hắn mới biết là nguy hiểm. Cũng chẳng biết người kia chém lộn với ai, không biết y bỏ trốn từ bao giờ, phía sau có truy binh hay không nữa.
Nếu không nhờ người kia dọn sạch toàn bộ vết máu trước khi đi, dám hắn bị tóm rồi.
Bất quá người kia cũng không tệ, ít nhất còn biết để lại tiền cho hắn chạy trốn. Tiêu Nhân sờ sờ mấy lá vàng giấu trong lưng quần, cười ngây ngô.
Chẳng qua, nếu người kia biết được ân nhân của y là hắn, y sẽ trực tiếp ôm hắn cùng chạy, quyết không để hắn có cơ hội đối mặt với nguy hiểm từ đám truy binh.
Đây còn là lần đầu tiên Tiêu Nhân nhìn thấy thứ tiền vàng mệnh giá tối cao được lưu hành trong truyền thuyết. Trước giờ hắn còn tưởng lá vàng phải có hình lá cây, giờ mới biết nó có hình chữ nhật giống như trang giấy, dám lúc mới được làm ra người ta gọi nó là "giấy vàng" lắm.
Lá vàng dài tầm 10cm gấp lại chừng bằng phong kẹo cao su, mỗi miếng đại khái cỡ 40g. Theo giá vàng bây giờ thì mỗi lá cũng hơn 10.000 tệ, người kia cho hắn 8 lá, tức là cho hắn tới 100.000 tệ để đi lánh nạn.
100.000 tệ thời nay chắc cũng chưa tính là quá nhiều, nhưng đây là thời cổ, hàng hóa rẻ mạt đó!
Thời đại này, chỉ cần 3 miếng vàng lá đã có thể mua một trang viện ở những khu thành thị như Vị Thành, phần tiền còn lại thừa sức cho hắn cưới vợ, sinh hai đứa con, sống sung túc cả đời.
Đó còn là ở thành lớn, nếu hắn về thôn quê có thể mua hơn 10 mẫu đất, làm một phú ông.
"Chậc! Nhà có điều kiện." Tiêu Nhân cảm thán.
Chỉ tiếc là hắn không thể sống an ổn qua ngày như vậy, nằm một chỗ thì điểm nhân phẩm biết lấy đâu ra! Hắn còn muốn nếm qua cuộc sống mạo hiểm giang hồ đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ đó!
Và thế là Tiêu Nhân bắt đầu chuỗi ngày tháng hành tẩu giang hồ của mình.
Vì đang ôm một "núi tiền", lại không có chút võ phòng thân, hắn chẳng dám làm mấy chuyện gây chú ý. Chỉ khi đi qua tiểu trấn nào hơi lơn lớn, hắn mới dừng lại ít lâu, phân phát cho người nghèo nơi đó chút thức ăn, thi thoảng lại giúp đỡ một hai.
Hắn đổi bộ áo quần rách nát thiên đạo phát cho, thay một bộ kình trang sắc xanh, chải gọn mớ tóc rối trên đầu.
Nhờ vào bộ mặt thiên đạo cấp cho, hắn làm việc tốt thuận lợi đến bất thường.
Tiêu Nhân cũng hết sức hài lòng về khuôn mặt này, dù phải thừa nhận nó không quá điển trai nhưng lại hơn người ở phần tướng mạo, nào là chân mày sẫm, đôi mắt trong sáng, sống mũi ngay thẳng, bờ môi đầy đặn, hắn đắc ý nhất là đôi tai phật của mình, nói trắng ra toàn là phúc tướng!
Một khuôn mặt chính đại quang minh đó nha!
Đem so với khuôn mặt của kiếp trước, đành rằng khi đó hắn có vẻ đẹp thư sinh nhưng nhìn thế nào cũng thấy u u ám ám, nhìn thôi đã biết mệnh bạc hơn vôi.
Mà khuôn mặt hiện tại, nhiều ít gì cũng khiến lão bá tánh vốn bị đói khát bần cùng giày vò tới độ cảnh giác khắp nơi dễ dàng chấp nhận hắn.
Và thế là điểm nhân phẩm nhảy lên rào rào.
Chỉ cần dùng khuôn mặt này cau mày đồng tình khi bọn họ than thở, u sầu mín môi khi bọn họ nhờ vả, cười thanh thản khi họ cảm ơn , mọi sự liền dễ vê lờ!
Bắt hắn nói mấy câu giả lả chưa chắc hắn làm nổi, may có khuôn mặt, biết xài là ngon.
Chẳng mấy chốc thanh tiến độ đã đầy, lại có thể rút thăm lần nữa.
Khoảng thời gian này hắn vẫn ở trong trấn Sử Quan, trấn khá phồn hoa, cư dân cũng khá đông.
Hôm nay hắn mang chút lương thực, vải vóc tới cho một gia đình nghèo vừa mất con trai, trong nhà chỉ còn cụ già và đứa cháu nhỏ. Khi trở về, hắn chợt phát hiện hình như có tên tiểu tặc nào đó đang rình mò hắn.
Kiếp trước Tiêu Nhân lăn lộn trong giới hắc đạo, có loại người nào hắn chưa tiếp xúc qua? Trùm trộm cắp trong khu vực nhậu say rồi còn thường xuyên kéo hắn khoe khoang chiến tích nữa là đằng khác.
Đừng nhìn cặp mắt đang vờ như chẳng có gì của thiếu niên kia mà lầm, bộ dáng co đầu rút cổ đã bán đứng nó từ lâu rồi.
Khóe miệng Tiêu Nhân nở nụ cười nhàn nhạt, khoái chí trêu chọc tên tiểu tặc kia. Hắn cứ nghêng ngang đi trên đường, ba hồi nhanh ba hồi chậm, cứ đợi lúc tên tiểu tặc vừa tới gần liền xoay người, rẽ ngoặc đi qua.
Tên tiểu tặc ngu ngơ bị hắn dắt mũi đi suốt một vòng thị trấn còn chưa phát hiện.
Gần đến giữa trưa, Tiêu Nhân đã thấy đói, không muốn chơi nữa, đang định bắt tên tiểu tặc, tên thiếu niên lại không còn hứng xoáy tiền của hắn. Khi cả hai tới trước cửa một tòa khách sạn, có một thanh niên từ trong bước ra, tên thiếu niên tông hắn một phát, nói tiếng xin lỗi, rồi thản nhiên đi thẳng.
Cậu thanh niên kia hoàn toàn không hay biết, dợm chân đi tiếp, Tiêu Nhân cau mày, gọi: "Vị huynh đệ này, hình như ngươi vừa bị trộm."
Thanh niên ngạc nhiên nhìn hắn, theo bản năng đưa tay lần ngực áo, lập tức biến sắc.
Y giậm chân: "Chắc chắn là tên nhóc lúc nãy, không ngờ nó lại là tiểu tặc, đa tạ tiểu huynh đệ nhắc nhở."
Nói dứt lời, thanh niên phát lực, trong nháy mắt đã phóng theo tên thiếu niên vừa chuồn mất kia.
Khinh công!
Đôi mắt Tiêu Nhân sáng rực như bóng đèn 500W.
"Wo~a! Nhân sĩ võ lâm hàng thật giá thật!"
Tiêu Nhân lập tức bám theo.
Ban đầu hắn còn định giơ cao đánh khẽ, cảnh cáo rồi cho qua vì một tên thiếu niên ăn mặc còn đàng hoàng lại ra đường trộm cắp thì khẳng định là nó không chỉ có một mình.
Cô độc nơi đất khách, Tiêu Nhân chẳng hi vọng rút dây động rừng. Nhưng giờ đã khác, trước mặt vừa có một kẻ biết võ công nhảy ra làm bia đỡ đạn, đống điểm nhân phẩm này hắn quyết không buông tha.
Chẳng mấy chốc, hắn đã dễ dàng bắt kịp thanh niên, không phải bởi hắn luyện thành phi mao thối (1) mà là thanh niên, rõ ràng đã mất dấu tên nhóc kia. Y giờ đang đứng trước con ngõ ngoằn nghoèo, mờ mịt tìm dấu vết mục tiêu.
Hắn thở hổn hển, hỏi: "Huynh đệ, mất dấu rồi à?"
Thanh niên ủ rũ, cúi đầu đáp: "Uổng công sư phụ trước khi ta xuất môn còn dặn đi dặn lại, rốt cuộc vẫn bị mất, giờ phải làm sao đậy?"
"Mất tiền? Nếu không quá nhiều ta có thể cho ngươi mượn tạm, chờ sau này ngươi có hoàn lại ta là được." – Tiêu Nhân ra vẻ hào phóng.
Nếu y thực sự thiếu tiền, cứ cho y mượn vài lượng bạc, không thể cho quá nhiều, bằng không điểm nhân phẩm không đủ bù, không có lời.
"Tiền là việc nhỏ, quan trọng là miếng ngọc bội. Đó là tín vật trọng yếu gia sư giao cho ta, nếu nó rơi vào tay kẻ gian sẽ tạo thành họa lớn." Thanh niên u ám trả lời.
Đúng kiểu mở màn kinh điển của võ hiệp, Tiêu Nhân cười thầm.
Hắn ho khẽ một tiếng, cố ra vẻ nghiêm túc: "Thế thì thực là không ổn, tốt nhất vẫn là tìm tên nhóc, thu lại món đồ kia. Nếu huynh đệ tin ta thì để ta giúp ngươi truy tra một phen."
Đôi mắt thanh niên bừng sáng, kích động nhìn hắn: "Tiểu huynh đệ có biện pháp? Tốt quá, tốt quá. Chỉ cần tiểu huynh đệ tìm lại giúp ngọc bội, Mạc mỗ nhất định sẽ hậu lễ tạ ơn."
"Hậu lễ gì đó miễn hết đi, theo ta." Tiêu Nhân cười tự tin, dẫn cậu thanh niên họ Mạc đi vào khu dân cư đầy những đường ngang ngõ tắt kia.
Rắn có đường của rắn, chuột có lối của chuột, bắt một tên trộm, với hắn mà nói, dễ vô cùng.
Tới khu vực mà dạo gần đây hắn thường hay đến, những người từng được hắn giúp liền vồn vã vây quanh.
Hắn đẩy mấy người lớn đi, chỉ giữ lại mấy đứa nhóc tầm tám, chín tuổi.
Dừng coi thường đám nhóc con này, cuộc sống rèn cho chúng sự tinh ranh gấp mấy lần đám khỉ con.
Tiêu Nhân chỉ nói mình bị tiểu tặc trộm mất thứ quan trọng, hỏi chúng có biết đám tiểu tặc ở khu nào không.
Nếu hỏi đoàn người đứng đắn đi trên đường lớn hay danh nhân nơi bản địa, chưa chắc họ đã hay. Nhưng, đám nhóc con chơi đùa hàng ngày trong khu này thì hoàn toàn biết rõ.
Nếu đổi là một người khác tới hỏi, đám nhóc dù nhỏ tuổi vẫn biết đường tự vệ, nhất định sẽ không nói. Nhưng người hỏi lại là đại ca ca mà chúng luôn sùng bái, lũ nhóc liền nhao lên giành công đầu, chỉ sợ đứa bên cạnh trả lời trước mình.
"Cảm ơn, mấy đứa lấy kẹo này." Tiêu Nhân cười hì hì đưa ra một gói kẹo nhỏ khiến đám nhóc lại mừng rỡ reo hò.
Sống trong thời đại này, với đám nhóc có hoàn cảnh như thế thì một chút kẹo ngọt chính là mỹ vị mà chỉ có ngày tết chúng mới may mắn được nếm qua, tự nhiên là đủ trả công cho tin tức về tên tiểu tặc.
"Huynh đệ, đã dò la được địa điểm rồi, chúng ta đi thôi." Tiêu Nhân quay đầu bảo thanh niên.
Chỉ thấy vị cao đồ đại hiệp vừa sơ nhập giang hồ đầy mặt bội phục nhìn hắn.
————-
(*) phi mao thối: chân nhẹ như lông hồng a.k.a khinh công
Thực sự cũng chẳng có chuyện gì lớn, hắn chỉ mới lượn một vòng trước quỷ môn quan thôi mà.
Người nọ rời đi lúc nào không biết, còn hắn thì ngủ say như chết rồi.
Tiêu Nhân chưa từng nghĩ hắn cứu người, người nhất định không hại hắn.
Trong xã hội này số kẻ lấy oán báo ân nhiều lắm, người ta nhớ ân tình chẳng qua vì họ dư bạc thừa hơi, tới khi bản thân họ gặp nguy, người không vì mình trời tru đất diệt.
Tiêu Nhân hấp tấp nhặt lên mấy miếng vàng, lại lau sạch dòng chữ trên mặt đất. Hắn quan sát kỹ bốn bức tường, xác định rõ bốn phía không có chút động tĩnh nào, hắn mới gấp gáp chen lẫn vào dòng người, rời khỏi Vị Thành.
Không thể lưu lại nơi này nữa, ai biết tên kia có liên lụy tới hắn không.
Lần này cũng coi như thêm một kinh nghiệm. Khi dừng chân nghỉ ngơi trên đường, hắn vừa gặm bánh khô vừa ngẫm nghĩ.
Sau này gặp loại chuyện tương tự tuyệt đối không thể ngây ngô ở nguyên một chỗ chờ người tới làm thịt.
Mãi tới lúc nhìn thấy dòng chữ kia hắn mới biết là nguy hiểm. Cũng chẳng biết người kia chém lộn với ai, không biết y bỏ trốn từ bao giờ, phía sau có truy binh hay không nữa.
Nếu không nhờ người kia dọn sạch toàn bộ vết máu trước khi đi, dám hắn bị tóm rồi.
Bất quá người kia cũng không tệ, ít nhất còn biết để lại tiền cho hắn chạy trốn. Tiêu Nhân sờ sờ mấy lá vàng giấu trong lưng quần, cười ngây ngô.
Chẳng qua, nếu người kia biết được ân nhân của y là hắn, y sẽ trực tiếp ôm hắn cùng chạy, quyết không để hắn có cơ hội đối mặt với nguy hiểm từ đám truy binh.
Đây còn là lần đầu tiên Tiêu Nhân nhìn thấy thứ tiền vàng mệnh giá tối cao được lưu hành trong truyền thuyết. Trước giờ hắn còn tưởng lá vàng phải có hình lá cây, giờ mới biết nó có hình chữ nhật giống như trang giấy, dám lúc mới được làm ra người ta gọi nó là "giấy vàng" lắm.
Lá vàng dài tầm 10cm gấp lại chừng bằng phong kẹo cao su, mỗi miếng đại khái cỡ 40g. Theo giá vàng bây giờ thì mỗi lá cũng hơn 10.000 tệ, người kia cho hắn 8 lá, tức là cho hắn tới 100.000 tệ để đi lánh nạn.
100.000 tệ thời nay chắc cũng chưa tính là quá nhiều, nhưng đây là thời cổ, hàng hóa rẻ mạt đó!
Thời đại này, chỉ cần 3 miếng vàng lá đã có thể mua một trang viện ở những khu thành thị như Vị Thành, phần tiền còn lại thừa sức cho hắn cưới vợ, sinh hai đứa con, sống sung túc cả đời.
Đó còn là ở thành lớn, nếu hắn về thôn quê có thể mua hơn 10 mẫu đất, làm một phú ông.
"Chậc! Nhà có điều kiện." Tiêu Nhân cảm thán.
Chỉ tiếc là hắn không thể sống an ổn qua ngày như vậy, nằm một chỗ thì điểm nhân phẩm biết lấy đâu ra! Hắn còn muốn nếm qua cuộc sống mạo hiểm giang hồ đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ đó!
Và thế là Tiêu Nhân bắt đầu chuỗi ngày tháng hành tẩu giang hồ của mình.
Vì đang ôm một "núi tiền", lại không có chút võ phòng thân, hắn chẳng dám làm mấy chuyện gây chú ý. Chỉ khi đi qua tiểu trấn nào hơi lơn lớn, hắn mới dừng lại ít lâu, phân phát cho người nghèo nơi đó chút thức ăn, thi thoảng lại giúp đỡ một hai.
Hắn đổi bộ áo quần rách nát thiên đạo phát cho, thay một bộ kình trang sắc xanh, chải gọn mớ tóc rối trên đầu.
Nhờ vào bộ mặt thiên đạo cấp cho, hắn làm việc tốt thuận lợi đến bất thường.
Tiêu Nhân cũng hết sức hài lòng về khuôn mặt này, dù phải thừa nhận nó không quá điển trai nhưng lại hơn người ở phần tướng mạo, nào là chân mày sẫm, đôi mắt trong sáng, sống mũi ngay thẳng, bờ môi đầy đặn, hắn đắc ý nhất là đôi tai phật của mình, nói trắng ra toàn là phúc tướng!
Một khuôn mặt chính đại quang minh đó nha!
Đem so với khuôn mặt của kiếp trước, đành rằng khi đó hắn có vẻ đẹp thư sinh nhưng nhìn thế nào cũng thấy u u ám ám, nhìn thôi đã biết mệnh bạc hơn vôi.
Mà khuôn mặt hiện tại, nhiều ít gì cũng khiến lão bá tánh vốn bị đói khát bần cùng giày vò tới độ cảnh giác khắp nơi dễ dàng chấp nhận hắn.
Và thế là điểm nhân phẩm nhảy lên rào rào.
Chỉ cần dùng khuôn mặt này cau mày đồng tình khi bọn họ than thở, u sầu mín môi khi bọn họ nhờ vả, cười thanh thản khi họ cảm ơn , mọi sự liền dễ vê lờ!
Bắt hắn nói mấy câu giả lả chưa chắc hắn làm nổi, may có khuôn mặt, biết xài là ngon.
Chẳng mấy chốc thanh tiến độ đã đầy, lại có thể rút thăm lần nữa.
Khoảng thời gian này hắn vẫn ở trong trấn Sử Quan, trấn khá phồn hoa, cư dân cũng khá đông.
Hôm nay hắn mang chút lương thực, vải vóc tới cho một gia đình nghèo vừa mất con trai, trong nhà chỉ còn cụ già và đứa cháu nhỏ. Khi trở về, hắn chợt phát hiện hình như có tên tiểu tặc nào đó đang rình mò hắn.
Kiếp trước Tiêu Nhân lăn lộn trong giới hắc đạo, có loại người nào hắn chưa tiếp xúc qua? Trùm trộm cắp trong khu vực nhậu say rồi còn thường xuyên kéo hắn khoe khoang chiến tích nữa là đằng khác.
Đừng nhìn cặp mắt đang vờ như chẳng có gì của thiếu niên kia mà lầm, bộ dáng co đầu rút cổ đã bán đứng nó từ lâu rồi.
Khóe miệng Tiêu Nhân nở nụ cười nhàn nhạt, khoái chí trêu chọc tên tiểu tặc kia. Hắn cứ nghêng ngang đi trên đường, ba hồi nhanh ba hồi chậm, cứ đợi lúc tên tiểu tặc vừa tới gần liền xoay người, rẽ ngoặc đi qua.
Tên tiểu tặc ngu ngơ bị hắn dắt mũi đi suốt một vòng thị trấn còn chưa phát hiện.
Gần đến giữa trưa, Tiêu Nhân đã thấy đói, không muốn chơi nữa, đang định bắt tên tiểu tặc, tên thiếu niên lại không còn hứng xoáy tiền của hắn. Khi cả hai tới trước cửa một tòa khách sạn, có một thanh niên từ trong bước ra, tên thiếu niên tông hắn một phát, nói tiếng xin lỗi, rồi thản nhiên đi thẳng.
Cậu thanh niên kia hoàn toàn không hay biết, dợm chân đi tiếp, Tiêu Nhân cau mày, gọi: "Vị huynh đệ này, hình như ngươi vừa bị trộm."
Thanh niên ngạc nhiên nhìn hắn, theo bản năng đưa tay lần ngực áo, lập tức biến sắc.
Y giậm chân: "Chắc chắn là tên nhóc lúc nãy, không ngờ nó lại là tiểu tặc, đa tạ tiểu huynh đệ nhắc nhở."
Nói dứt lời, thanh niên phát lực, trong nháy mắt đã phóng theo tên thiếu niên vừa chuồn mất kia.
Khinh công!
Đôi mắt Tiêu Nhân sáng rực như bóng đèn 500W.
"Wo~a! Nhân sĩ võ lâm hàng thật giá thật!"
Tiêu Nhân lập tức bám theo.
Ban đầu hắn còn định giơ cao đánh khẽ, cảnh cáo rồi cho qua vì một tên thiếu niên ăn mặc còn đàng hoàng lại ra đường trộm cắp thì khẳng định là nó không chỉ có một mình.
Cô độc nơi đất khách, Tiêu Nhân chẳng hi vọng rút dây động rừng. Nhưng giờ đã khác, trước mặt vừa có một kẻ biết võ công nhảy ra làm bia đỡ đạn, đống điểm nhân phẩm này hắn quyết không buông tha.
Chẳng mấy chốc, hắn đã dễ dàng bắt kịp thanh niên, không phải bởi hắn luyện thành phi mao thối (1) mà là thanh niên, rõ ràng đã mất dấu tên nhóc kia. Y giờ đang đứng trước con ngõ ngoằn nghoèo, mờ mịt tìm dấu vết mục tiêu.
Hắn thở hổn hển, hỏi: "Huynh đệ, mất dấu rồi à?"
Thanh niên ủ rũ, cúi đầu đáp: "Uổng công sư phụ trước khi ta xuất môn còn dặn đi dặn lại, rốt cuộc vẫn bị mất, giờ phải làm sao đậy?"
"Mất tiền? Nếu không quá nhiều ta có thể cho ngươi mượn tạm, chờ sau này ngươi có hoàn lại ta là được." – Tiêu Nhân ra vẻ hào phóng.
Nếu y thực sự thiếu tiền, cứ cho y mượn vài lượng bạc, không thể cho quá nhiều, bằng không điểm nhân phẩm không đủ bù, không có lời.
"Tiền là việc nhỏ, quan trọng là miếng ngọc bội. Đó là tín vật trọng yếu gia sư giao cho ta, nếu nó rơi vào tay kẻ gian sẽ tạo thành họa lớn." Thanh niên u ám trả lời.
Đúng kiểu mở màn kinh điển của võ hiệp, Tiêu Nhân cười thầm.
Hắn ho khẽ một tiếng, cố ra vẻ nghiêm túc: "Thế thì thực là không ổn, tốt nhất vẫn là tìm tên nhóc, thu lại món đồ kia. Nếu huynh đệ tin ta thì để ta giúp ngươi truy tra một phen."
Đôi mắt thanh niên bừng sáng, kích động nhìn hắn: "Tiểu huynh đệ có biện pháp? Tốt quá, tốt quá. Chỉ cần tiểu huynh đệ tìm lại giúp ngọc bội, Mạc mỗ nhất định sẽ hậu lễ tạ ơn."
"Hậu lễ gì đó miễn hết đi, theo ta." Tiêu Nhân cười tự tin, dẫn cậu thanh niên họ Mạc đi vào khu dân cư đầy những đường ngang ngõ tắt kia.
Rắn có đường của rắn, chuột có lối của chuột, bắt một tên trộm, với hắn mà nói, dễ vô cùng.
Tới khu vực mà dạo gần đây hắn thường hay đến, những người từng được hắn giúp liền vồn vã vây quanh.
Hắn đẩy mấy người lớn đi, chỉ giữ lại mấy đứa nhóc tầm tám, chín tuổi.
Dừng coi thường đám nhóc con này, cuộc sống rèn cho chúng sự tinh ranh gấp mấy lần đám khỉ con.
Tiêu Nhân chỉ nói mình bị tiểu tặc trộm mất thứ quan trọng, hỏi chúng có biết đám tiểu tặc ở khu nào không.
Nếu hỏi đoàn người đứng đắn đi trên đường lớn hay danh nhân nơi bản địa, chưa chắc họ đã hay. Nhưng, đám nhóc con chơi đùa hàng ngày trong khu này thì hoàn toàn biết rõ.
Nếu đổi là một người khác tới hỏi, đám nhóc dù nhỏ tuổi vẫn biết đường tự vệ, nhất định sẽ không nói. Nhưng người hỏi lại là đại ca ca mà chúng luôn sùng bái, lũ nhóc liền nhao lên giành công đầu, chỉ sợ đứa bên cạnh trả lời trước mình.
"Cảm ơn, mấy đứa lấy kẹo này." Tiêu Nhân cười hì hì đưa ra một gói kẹo nhỏ khiến đám nhóc lại mừng rỡ reo hò.
Sống trong thời đại này, với đám nhóc có hoàn cảnh như thế thì một chút kẹo ngọt chính là mỹ vị mà chỉ có ngày tết chúng mới may mắn được nếm qua, tự nhiên là đủ trả công cho tin tức về tên tiểu tặc.
"Huynh đệ, đã dò la được địa điểm rồi, chúng ta đi thôi." Tiêu Nhân quay đầu bảo thanh niên.
Chỉ thấy vị cao đồ đại hiệp vừa sơ nhập giang hồ đầy mặt bội phục nhìn hắn.
————-
(*) phi mao thối: chân nhẹ như lông hồng a.k.a khinh công
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.