Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh
Chương 7
Nam Qua Lão Yêu
11/07/2022
Tiêu Nhân ngẩn ra, rồi lập tức mừng như điên
Không hổ là nhân vật chính trong truyện xuyên việt nha, tới túi thần bốn chiều trong truyền thuyết cũng lấy ra được.
Ban đầu hắn còn vì chuyện hệ thống không có rương đồ túi đựng mà oán thầm, ai ngờ thiên đạo lại biết ý tứ mà đem tới cho!
"Khà khà, thi thoảng thiên đạo cũng biết làm chuyện tốt đó chứ?" Tiêu Nhân khoái chí thúc hệ thống mau đưa cái bao ra.
Lúc này, hai lá bài còn lại cũng lật lên, một lá là "Tẩy tủy đan", lá còn lại không ngờ lại là một quyển sách võ: "Cơ sở quyền pháp".
Tiêu Nhân nhìn mà đau lòng , hai cái này thứ nào cũng tốt hơn cái túi đựng, thứ nào cũng có thể tăng chỉ số bản thân của hắn đó!
Rồi hắn tự an ủi mình, có một cái túi không gian để cất đồ cũng không tệ, bấy giờ cơn đau khổ mới giảm xuống thua con hổ chút ít.
Tiêu Nhân ngồi trên giường, tha thiết đợi chờ cái túi được hệ thống cho, nào ngờ cả nửa ngày hệ thống vẫn không chút động tĩnh.
Từ lần trước hắn đã biết trình độ lười nhác ưa bãi công của hệ thống, không nản lòng, hắn trừng mắt, cắn răng, giơ ngón giữa, làm đủ kiểu uy hiếp, chỉ thiếu nước chửi cho một chặp, hệ thống mới không tình nguyện vứt bách nạp bao ra.
"Phụp!" một tiếng, một cái bao vải bố màu xám xám bay vô mặt Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân bị tro bụi trên bao làm ho sù sụ, hắn vội vàng vứt cái bao trên mặt xuống.
"Khụ khụ khụ!"
Ho sặc một hồi, tới nỗi nước mắt chỉ còn thiếu điều rớt xuống.
Hắn giơ hai ngón tay kẹp cái bao bố thảm hại lên, đáy lòng chợt có cảm giác bất an.
Thậm chí hắn gần như cảm nhận được ác ý của hệ thống, hắn mở miệng bao ra, và choáng luôn.
Cái thứ mang cái tên hoành's tráng là "Bách Nạp Bao" thể tích chứa đựng chưa tới 1m3!
Giao hợp mẫu thân nhà nó!
Lần này Tiêu Nhân thực sự muốn khóc.
"Má ơi, tay con đen dữ vậy sao? Chọn cái nào cũng hơn cái bao rách này!"
Tiêu Nhân khóc không ra nước mắt, hắn đã minh bạch hoàn toàn là thiên đạo không bao giờ tình thương mến thương với hắn, mà cho dù có cũng chỉ để chơi hắn một vố mà thôi!
Còn tưởng mình là nhân vật chính, rốt cuộc chỉ là thằng lính chạy cờ, phân biệt đối xử quá lớn!!!
Qua hôm sau, Mạc Vũ Hân còn xát muối vào vết thương của hắn.
"Ủa? Tiêu đệ nhặt cái bao rách này ở đâu thế? Cần bọc hành lý thì cứ tới tiệm may mua một cái, có tốn mấy tiền đâu." – Mạc Vũ Hân khó hiểu.
Tiêu Nhân nuốt nước mắt, miễn cưỡng cười: "Không phải chúng ta đang vội sao? Đệ sai tiểu nhị tìm đại một cái, thứ này có dùng là được, đệ cũng không để ý chuyện mới cũ."
Từ sáng sớm, Tiêu Nhân đã cắn răng bảo phòng bếp chuẩn bị một đống lương khô cùng thức ăn nước uống, sau đó đuổi tiểu nhị, quyết tâm nhét toàn bộ vào trong cái túi không lớn này mới thôi.
Còn may, thiên đạo không troll hắn quá mức. Cái bao nhìn còn thấy bẩn mắt, không gian bên trong cũng không tính lớn, được cái nhét đồ vào không phình lên, trọng lượng cũng không nặng lắm.
Bấy giờ tâm lý Tiêu Nhân mới nhẹ được một chút.
"Có 1000 điểm nhân phẩm thôi, coi như đáng giá" – Tiêu Nhân quyết phát huy tinh thần AQ.
Nói thế nào thì có cái bao, trên đường cũng mang theo được nhiều đồ hơn là đi tay không như lúc trước.
Chia bớt thức ăn cho mấy người lang thang, dễ dàng kiếm lại 1000 điểm nhân phẩm kia.
Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân vừa làm việc tốt vừa tiếp tục hành trình. Rõ ràng quãng đường này Mạc Vũ Hân toàn bị Tiêu Nhân kéo chân sau, nhưng y tốt tính, cũng không phàn nàn, cứ thế, hai người từ từ đi, sau một tháng cũng tới Quảng Nguyên.
Tới Quảng Nguyên, Mạc Vũ Hân liền dẫn Tiêu Nhân tới thẳng chỗ y cần tới – nhà của võ lâm danh túc Đỗ Cảnh Thiên.
Khu nhà của vị võ lâm danh túc này tọa lạc tại thành đông, chiếm diện tích không nhỏ.
Khi Tiêu Nhân gặp lão, chỉ thấy người này tác phong nhanh nhẹn, phong lưu hào hiệp tột cùng, một thân trường sam màu tối, hai lọn tóc mai buông trước ngực, trên đầu thắt ngọc cô, mái tóc đen như mực đủ tiêu chuẩn đóng quảng cáo cho dầu gội đầu.
Tiêu Nhân nhìn lão chăm chăm, hai mắt gần như phát sáng, hắn cũng được ngắm trực tiếp một nhân vật mang đầy khí phách của bậc đại hiệp giang hồ rồi đó.
Được Mạc Vũ Hân giới thiệu rồi mà hắn vẫn còn ngồi ngay đơ chưa tỉnh.
"Tiêu đệ?" – Mạc Vũ Hân khom người quan sát hai con mắt gần như lồi hẳn ra ngoài cùa hắn – "Đệ mệt rồi sao?"
"Hả? Đâu có, xin lỗi, xin lỗi. Thất lễ rồi. Thực sự tại hạ mới được nhìn thấy võ lâm đại hiệp lần đầu, nhất thời ngưỡng mộ thành ra thất thố." – Tiêu Nhân đỏ mặt.
"Ha ha ha!" Đỗ Cảnh Thiên cười lớn, bảo: "Tính cách tiểu huynh đệ thực là thẳng thắn! Không có mấy người nói thẳng như thế trước mặt lão phu đâu."
"Đỗ đại hiệp còn trẻ, sao lại xưng là lão phu?" – Tiêu Nhân có chút kỳ quái nên xáp tới gần hỏi nhỏ Mạc Vũ Hân.
Hắn không biết võ công Đỗ Cảnh Thiên cao cường, lời hắn nói lão nghe không sót một chữ.
Lão không nhịn được cười: "Năm nay lão phu đã năm mươi có hai, sao lại không xưng 'lão phu'"?
"Hả?" Lúc này Tiêu Nhân thực sự bị dọa.
Hắn còn tưởng vị này chỉ tầm ba mươi, đâu ngờ lão đã hơn năm mươi, thực sự là bảo dưỡng quá tốt rồi.
"Cha, ai tới vậy?" – Một giọng nữ trong veo truyền tới.
"Con gái, mau tới xem ai này."
Một thiếu nữ mặc bộ kình trang màu lục đi tới.
"Í? Không lẽ huynh là đồ đệ của Hạ bá bá, Mạc sư huynh?" – nàng thiếu nữ duyên dáng trông thấy Mạc Vũ Hân thì kinh ngạc hỏi.
Mạc Vũ Hân thấy nàng thì đứng lên ôm quyền: "Đỗ sư muội."
"Huynh tới đây làm gì?" – nàng Đỗ sư muội hỏi.
Mạc Vũ Hân có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Sư phụ sai ta đem một thứ tới cho Đỗ thúc thúc."
"Ha ha, hiền chất à, đã tới đây thì ở lại chơi ít ngày, dẫn vị bằng hữu này của con dạo chơi Quảng Nguyên một chuyến." – Đỗ Cảnh Thiên vuốt lọn tóc dài bên mai, ý cười đầy mặt.
"Tiểu chất vốn cũng có ý này, khoảng thời gian này xin làm phiền bá bá." – Mạc Vũ Hân cung kính đáp.
Không ngờ lời y còn chưa dứt, Đỗ Tàng Hoa – con gái Đỗ Cảnh Thiên – đã đỏ mặt, nói: "Cha, Mạc sư huynh đã muốn ở lại, vậy để con đi an bài một chút."
Nói xong, nàng xoay người chạy mất.
"Con nhóc này, tiểu nữ thất lễ rồi. Quản gia, ngươi đưa Mạc hiền chất cùng vị Tiêu tiểu hữu tới Lục Liễu Các nghỉ ngơi." – Đỗ Cảnh Thiên cười cười.
Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân cứ thế được an bài phòng ở trong lúc hãy còn ngơ ngác.
Sớm ngày thứ hai, không thấy vị Đỗ đại hiệp kia đâu.
Hai người họ bèn tự xử, ăn sáng xong, họ cùng nhau ra phố.
Trên phố đông nghịt những người, mà còn toàn là thanh niên vận kình trang, mang vũ khí.
Nghe người trên phố ngồi lê đôi mách, Tiêu Nhân mới giật mình.
Thì ra mấy ngày nữa con gái của Đỗ Cảnh Thiên sẽ tỉ võ chiêu thân.
Lúc này Mạc Vũ Hân lại bảo là muốn ở lại, ý tứ còn không rõ ràng hay sao? Khó trách con gái nhà người ta đỏ cả mặt.
"Ha ha! Thì ra là thế, Mạc huynh, chúc mừng huynh!" – Tiêu Nhân cười hô hố.
Mạc Vũ Hân hãy còn là nai tơ ngơ ngác nên khuôn mặt lúc này cũng đỏ rực.
Y cười méo xẹo: "Tiêu đệ, chuyện này ta cũng là bây giờ mới biết. Nếu biết trước, ta đã không nói muốn ở lại ít lâu."
"Gì chứ? Huynh nói xem liệu có phải là sư phụ huynh biết trước sự tình, nên mới cố ý canh lúc này mà sai huynh tới, kịp dịp tương thân trong mấy ngày sau không?" – Tiêu Nhân hiếu kỳ quyết truy hỏi tới cùng.
Mạc Vũ Hân bị hỏi cho câm nín, chuyện này có khả năng là thật lắm.
Chiều tối, cậu ấm Mạc Vũ Hân kéo Tiêu Nhân tới cáo biệt, Đỗ Cảnh Thiên bấy giờ mới bất đắc dĩ mà nói thật.
Thì ra, sư phụ Mạc Vũ Hân thực sự là nhận được thư Đỗ Cảnh Thiên, muốn tác hợp cho hai người.
Cô nương Đỗ Tàng Hoa tính tình hào hiệp, mạnh mẽ lại ưa tranh đấu, tuyên bố tìm được người võ công giỏi hơn mình mới chịu gả.
Đỗ Cảnh Thiên không còn cách nào khác, đành phải viết thư hỏi thăm bằng hữu ngày trước. Người bạn cũ của lão còn ấn tượng Đỗ Tàng Hoa, mới sai đồ đệ đi một chuyến.
Nếu Mạc Vũ Hân có ý, tự nhiên sẽ tới lôi đài luận võ, thắng Đỗ Tàng Hoa; còn như y không muốn, chỉ cần trực tiếp tránh đi, đôi bên không ai phải khó xử, Đỗ Tàng Hoa mượn lần tỷ võ này cũng có thể tìm được rể hiền.
Tiêu Nhân nghe mà chặc lưỡi.
Thế này còn không phải là không đáng tin hơn cả mấy màn coi mắt thời hiện đại sao? Giỏi võ công thì nhân phẩm nhất định phải tốt à? Ai biết kẻ đó có phải thành phần đại gian đại ác hay không?
Còn nữa, hai vị thực là tự tin quá rồi, bộ Mạc Vũ Hân muốn thắng là thắng sao? Lỡ như y hữu tình mà thua cuộc thì giải quyết thế nào?
Tiêu Nhân lắc lắc đầu, trăm chỗ không chỗ nào không vô căn cứ.
———-
LTG: Tình tiết cẩu huyết số một – tỷ võ chiêu thân
Hô hô hô~
Không hổ là nhân vật chính trong truyện xuyên việt nha, tới túi thần bốn chiều trong truyền thuyết cũng lấy ra được.
Ban đầu hắn còn vì chuyện hệ thống không có rương đồ túi đựng mà oán thầm, ai ngờ thiên đạo lại biết ý tứ mà đem tới cho!
"Khà khà, thi thoảng thiên đạo cũng biết làm chuyện tốt đó chứ?" Tiêu Nhân khoái chí thúc hệ thống mau đưa cái bao ra.
Lúc này, hai lá bài còn lại cũng lật lên, một lá là "Tẩy tủy đan", lá còn lại không ngờ lại là một quyển sách võ: "Cơ sở quyền pháp".
Tiêu Nhân nhìn mà đau lòng , hai cái này thứ nào cũng tốt hơn cái túi đựng, thứ nào cũng có thể tăng chỉ số bản thân của hắn đó!
Rồi hắn tự an ủi mình, có một cái túi không gian để cất đồ cũng không tệ, bấy giờ cơn đau khổ mới giảm xuống thua con hổ chút ít.
Tiêu Nhân ngồi trên giường, tha thiết đợi chờ cái túi được hệ thống cho, nào ngờ cả nửa ngày hệ thống vẫn không chút động tĩnh.
Từ lần trước hắn đã biết trình độ lười nhác ưa bãi công của hệ thống, không nản lòng, hắn trừng mắt, cắn răng, giơ ngón giữa, làm đủ kiểu uy hiếp, chỉ thiếu nước chửi cho một chặp, hệ thống mới không tình nguyện vứt bách nạp bao ra.
"Phụp!" một tiếng, một cái bao vải bố màu xám xám bay vô mặt Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân bị tro bụi trên bao làm ho sù sụ, hắn vội vàng vứt cái bao trên mặt xuống.
"Khụ khụ khụ!"
Ho sặc một hồi, tới nỗi nước mắt chỉ còn thiếu điều rớt xuống.
Hắn giơ hai ngón tay kẹp cái bao bố thảm hại lên, đáy lòng chợt có cảm giác bất an.
Thậm chí hắn gần như cảm nhận được ác ý của hệ thống, hắn mở miệng bao ra, và choáng luôn.
Cái thứ mang cái tên hoành's tráng là "Bách Nạp Bao" thể tích chứa đựng chưa tới 1m3!
Giao hợp mẫu thân nhà nó!
Lần này Tiêu Nhân thực sự muốn khóc.
"Má ơi, tay con đen dữ vậy sao? Chọn cái nào cũng hơn cái bao rách này!"
Tiêu Nhân khóc không ra nước mắt, hắn đã minh bạch hoàn toàn là thiên đạo không bao giờ tình thương mến thương với hắn, mà cho dù có cũng chỉ để chơi hắn một vố mà thôi!
Còn tưởng mình là nhân vật chính, rốt cuộc chỉ là thằng lính chạy cờ, phân biệt đối xử quá lớn!!!
Qua hôm sau, Mạc Vũ Hân còn xát muối vào vết thương của hắn.
"Ủa? Tiêu đệ nhặt cái bao rách này ở đâu thế? Cần bọc hành lý thì cứ tới tiệm may mua một cái, có tốn mấy tiền đâu." – Mạc Vũ Hân khó hiểu.
Tiêu Nhân nuốt nước mắt, miễn cưỡng cười: "Không phải chúng ta đang vội sao? Đệ sai tiểu nhị tìm đại một cái, thứ này có dùng là được, đệ cũng không để ý chuyện mới cũ."
Từ sáng sớm, Tiêu Nhân đã cắn răng bảo phòng bếp chuẩn bị một đống lương khô cùng thức ăn nước uống, sau đó đuổi tiểu nhị, quyết tâm nhét toàn bộ vào trong cái túi không lớn này mới thôi.
Còn may, thiên đạo không troll hắn quá mức. Cái bao nhìn còn thấy bẩn mắt, không gian bên trong cũng không tính lớn, được cái nhét đồ vào không phình lên, trọng lượng cũng không nặng lắm.
Bấy giờ tâm lý Tiêu Nhân mới nhẹ được một chút.
"Có 1000 điểm nhân phẩm thôi, coi như đáng giá" – Tiêu Nhân quyết phát huy tinh thần AQ.
Nói thế nào thì có cái bao, trên đường cũng mang theo được nhiều đồ hơn là đi tay không như lúc trước.
Chia bớt thức ăn cho mấy người lang thang, dễ dàng kiếm lại 1000 điểm nhân phẩm kia.
Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân vừa làm việc tốt vừa tiếp tục hành trình. Rõ ràng quãng đường này Mạc Vũ Hân toàn bị Tiêu Nhân kéo chân sau, nhưng y tốt tính, cũng không phàn nàn, cứ thế, hai người từ từ đi, sau một tháng cũng tới Quảng Nguyên.
Tới Quảng Nguyên, Mạc Vũ Hân liền dẫn Tiêu Nhân tới thẳng chỗ y cần tới – nhà của võ lâm danh túc Đỗ Cảnh Thiên.
Khu nhà của vị võ lâm danh túc này tọa lạc tại thành đông, chiếm diện tích không nhỏ.
Khi Tiêu Nhân gặp lão, chỉ thấy người này tác phong nhanh nhẹn, phong lưu hào hiệp tột cùng, một thân trường sam màu tối, hai lọn tóc mai buông trước ngực, trên đầu thắt ngọc cô, mái tóc đen như mực đủ tiêu chuẩn đóng quảng cáo cho dầu gội đầu.
Tiêu Nhân nhìn lão chăm chăm, hai mắt gần như phát sáng, hắn cũng được ngắm trực tiếp một nhân vật mang đầy khí phách của bậc đại hiệp giang hồ rồi đó.
Được Mạc Vũ Hân giới thiệu rồi mà hắn vẫn còn ngồi ngay đơ chưa tỉnh.
"Tiêu đệ?" – Mạc Vũ Hân khom người quan sát hai con mắt gần như lồi hẳn ra ngoài cùa hắn – "Đệ mệt rồi sao?"
"Hả? Đâu có, xin lỗi, xin lỗi. Thất lễ rồi. Thực sự tại hạ mới được nhìn thấy võ lâm đại hiệp lần đầu, nhất thời ngưỡng mộ thành ra thất thố." – Tiêu Nhân đỏ mặt.
"Ha ha ha!" Đỗ Cảnh Thiên cười lớn, bảo: "Tính cách tiểu huynh đệ thực là thẳng thắn! Không có mấy người nói thẳng như thế trước mặt lão phu đâu."
"Đỗ đại hiệp còn trẻ, sao lại xưng là lão phu?" – Tiêu Nhân có chút kỳ quái nên xáp tới gần hỏi nhỏ Mạc Vũ Hân.
Hắn không biết võ công Đỗ Cảnh Thiên cao cường, lời hắn nói lão nghe không sót một chữ.
Lão không nhịn được cười: "Năm nay lão phu đã năm mươi có hai, sao lại không xưng 'lão phu'"?
"Hả?" Lúc này Tiêu Nhân thực sự bị dọa.
Hắn còn tưởng vị này chỉ tầm ba mươi, đâu ngờ lão đã hơn năm mươi, thực sự là bảo dưỡng quá tốt rồi.
"Cha, ai tới vậy?" – Một giọng nữ trong veo truyền tới.
"Con gái, mau tới xem ai này."
Một thiếu nữ mặc bộ kình trang màu lục đi tới.
"Í? Không lẽ huynh là đồ đệ của Hạ bá bá, Mạc sư huynh?" – nàng thiếu nữ duyên dáng trông thấy Mạc Vũ Hân thì kinh ngạc hỏi.
Mạc Vũ Hân thấy nàng thì đứng lên ôm quyền: "Đỗ sư muội."
"Huynh tới đây làm gì?" – nàng Đỗ sư muội hỏi.
Mạc Vũ Hân có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Sư phụ sai ta đem một thứ tới cho Đỗ thúc thúc."
"Ha ha, hiền chất à, đã tới đây thì ở lại chơi ít ngày, dẫn vị bằng hữu này của con dạo chơi Quảng Nguyên một chuyến." – Đỗ Cảnh Thiên vuốt lọn tóc dài bên mai, ý cười đầy mặt.
"Tiểu chất vốn cũng có ý này, khoảng thời gian này xin làm phiền bá bá." – Mạc Vũ Hân cung kính đáp.
Không ngờ lời y còn chưa dứt, Đỗ Tàng Hoa – con gái Đỗ Cảnh Thiên – đã đỏ mặt, nói: "Cha, Mạc sư huynh đã muốn ở lại, vậy để con đi an bài một chút."
Nói xong, nàng xoay người chạy mất.
"Con nhóc này, tiểu nữ thất lễ rồi. Quản gia, ngươi đưa Mạc hiền chất cùng vị Tiêu tiểu hữu tới Lục Liễu Các nghỉ ngơi." – Đỗ Cảnh Thiên cười cười.
Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân cứ thế được an bài phòng ở trong lúc hãy còn ngơ ngác.
Sớm ngày thứ hai, không thấy vị Đỗ đại hiệp kia đâu.
Hai người họ bèn tự xử, ăn sáng xong, họ cùng nhau ra phố.
Trên phố đông nghịt những người, mà còn toàn là thanh niên vận kình trang, mang vũ khí.
Nghe người trên phố ngồi lê đôi mách, Tiêu Nhân mới giật mình.
Thì ra mấy ngày nữa con gái của Đỗ Cảnh Thiên sẽ tỉ võ chiêu thân.
Lúc này Mạc Vũ Hân lại bảo là muốn ở lại, ý tứ còn không rõ ràng hay sao? Khó trách con gái nhà người ta đỏ cả mặt.
"Ha ha! Thì ra là thế, Mạc huynh, chúc mừng huynh!" – Tiêu Nhân cười hô hố.
Mạc Vũ Hân hãy còn là nai tơ ngơ ngác nên khuôn mặt lúc này cũng đỏ rực.
Y cười méo xẹo: "Tiêu đệ, chuyện này ta cũng là bây giờ mới biết. Nếu biết trước, ta đã không nói muốn ở lại ít lâu."
"Gì chứ? Huynh nói xem liệu có phải là sư phụ huynh biết trước sự tình, nên mới cố ý canh lúc này mà sai huynh tới, kịp dịp tương thân trong mấy ngày sau không?" – Tiêu Nhân hiếu kỳ quyết truy hỏi tới cùng.
Mạc Vũ Hân bị hỏi cho câm nín, chuyện này có khả năng là thật lắm.
Chiều tối, cậu ấm Mạc Vũ Hân kéo Tiêu Nhân tới cáo biệt, Đỗ Cảnh Thiên bấy giờ mới bất đắc dĩ mà nói thật.
Thì ra, sư phụ Mạc Vũ Hân thực sự là nhận được thư Đỗ Cảnh Thiên, muốn tác hợp cho hai người.
Cô nương Đỗ Tàng Hoa tính tình hào hiệp, mạnh mẽ lại ưa tranh đấu, tuyên bố tìm được người võ công giỏi hơn mình mới chịu gả.
Đỗ Cảnh Thiên không còn cách nào khác, đành phải viết thư hỏi thăm bằng hữu ngày trước. Người bạn cũ của lão còn ấn tượng Đỗ Tàng Hoa, mới sai đồ đệ đi một chuyến.
Nếu Mạc Vũ Hân có ý, tự nhiên sẽ tới lôi đài luận võ, thắng Đỗ Tàng Hoa; còn như y không muốn, chỉ cần trực tiếp tránh đi, đôi bên không ai phải khó xử, Đỗ Tàng Hoa mượn lần tỷ võ này cũng có thể tìm được rể hiền.
Tiêu Nhân nghe mà chặc lưỡi.
Thế này còn không phải là không đáng tin hơn cả mấy màn coi mắt thời hiện đại sao? Giỏi võ công thì nhân phẩm nhất định phải tốt à? Ai biết kẻ đó có phải thành phần đại gian đại ác hay không?
Còn nữa, hai vị thực là tự tin quá rồi, bộ Mạc Vũ Hân muốn thắng là thắng sao? Lỡ như y hữu tình mà thua cuộc thì giải quyết thế nào?
Tiêu Nhân lắc lắc đầu, trăm chỗ không chỗ nào không vô căn cứ.
———-
LTG: Tình tiết cẩu huyết số một – tỷ võ chiêu thân
Hô hô hô~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.