Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 57: Chương 57
Lãng Hoa Điểm Điểm
23/02/2018
Edit: Em Soup
Lảm nhảm: Ây da, thật là có lỗi quá, chương trước con cá mà A Lặc phát hiện là cá tầm dài hơn 2 mét, mà mình lại nhìn lầm chữ mét thành chữ cân cho nên là dịch sai rồi. Mn thông cảm nhóe Cái đó mình đã chỉnh lại rồi, thêm cả chú thích về cá tầm nữa.
Vẫn là câu nói đó, nếu có chỗ sai sót nào mn giúp mình chỉnh vs nhé!
Chương 57
Trần Tĩnh và Tần Huy đánh xe ngựa đi mua về rất nhiều vật dụng hàng ngày. Bởi vì biên quan bên kia rất loạn cho nên Trần Tĩnh hy vọng đem A Dật và hài tử đưa đến tiểu sơn cốc sớm một chút, chỉ khi nào chiến tranh qua đi, hoặc là biên cảnh hòa hoãn rồi y mới có thể yên tâm để Dương Dật và hài tử sống ở dưới này.
“Chưởng quầy, tất cả chỗ gấm này ta mua hết.” – Trần Tĩnh chỉ vào mấy cây vải tốt nhất trong tiệm nói. Số vải này có thể làm quần áo, cũng có thể làm chăn đắp, màu sắc tươi đẹp, chắc chắn hài tử sẽ thích.
“Được được, ngài cứ từ từ xem, chỗ vải này của chúng ta đều là hàng thượng hạng đấy.” – Chưởng quần lấy mấy cây vải mà Trần Tĩnh chỉ dùng một khối vải màu lam bọc lại. Bởi vì số vải này đều là loại thượng hạng cho nên nếu lúc cầm về mà để bị bẩn sẽ không tốt, không thể không nói chưởng quỹ này là một người làm kinh doanh rất hiểu lòng khách.
“Tần đại ca, đồ đạc của huynh đã mua xong chưa? Ta bên này cũng đầy đủ rồi.” – Trần Tĩnh ôm vải vóc đi vào Nguyệt Mãn lâu nói.
“Không sai biệt lắm.” – Tần Huy vừa cười vừa nói. Trần Tĩnh vậy mà cứ như là dọn nhà ấy, dầu đèn mắm muối cái gì cũng mua hai phần. Nhìn biểu hiện của y, hắn biết khoảng thời gian này Trần Tĩnh chỉ muốn Dương Dật và hài tử đều dọn đến sơn cốc ở cho an toàn.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì tiểu nhị của Nguyệt Mãn lâu chạy vào, thở cũng không kịp thở, bộ dáng vô cùng hoảng sợ.
“Quản sự! Tần quản sự! Buổi tối nay ta phải về nhà. Cửa trấn hiện tại đã đóng lại, quân Tây Lương đã đến, bọn chúng đánh cướp rất nhiều thôn, ta vừa nãy còn thấy chúng kéo theo không ít người. Ta nhất định phải quay về thôn xem cha mẹ thế nào rồi.” – Tiểu nhị nói một hơi với Tần Huy.
Trần Tĩnh vừa nghe nói như vậy đầu óc liền choáng váng, Dương Dật, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ở nhà, ngàn vạn lần không được gặp chuyện gì không may, ngày vạn lần không được gặp chuyện gì không may.
“Tần đại ca, ta về trước đây.” – Sắc mặt Trần Tĩnh tái nhợt nói.
“Đợi một chút, ta đi với ngươi. Ở đó còn có A Lặc, Dương Dật chắc có lẽ không gặp chuyện gì không may đâu. Tiểu Dịch, ngươi nói với chưởng quầy đi, nếu hắn cũng không muốn trông quán thì cứ đóng cửa lại, trước mắt trong trấn coi như vẫn an toàn đấy.” – Tần Huy nói xong lập tức đuổi theo.
Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Tĩnh, Tần Huy cũng cảm thấy lo lắng vô cùng. Trong trang viên chỉ có mấy người, A Lặc công phu cũng coi như không tệ, mà khả năng y cũng sẽ không xảy ra chuyện, chỉ là Dương Dật và mấy đứa nhỏ đều không có năng lực tự bảo vệ chính mình.
“Trần Tĩnh, ngươi đừng lo lắng, chúng ta rất nhanh sẽ về đến nơi, bọn hắn nhất định sẽ không sao đâu.” – Tần Huy nói xong, hai người liền nhảy ra khỏi tường thành, rất nhanh dùng khinh công hướng về phía trang viên chạy.
Dương Dật rất lâu không nghe thấy tiếng con cá vung đuôi liền cảm thấy lo lắng, không biết nó có tự đem cái đuôi mình đập cho bị thương rồi không.
“Ta nghĩ với sức của chúng ta thì không thể bắt sống nó được đâu.” – Dương Dật nói. Con cá này đúng là dài hơn hai mét, nếu như có thể bắt về nhà nuôi thì thật tốt, nhìn xem nó có sức sống như vậy chắc chắn là mang về nuôi sẽ không chết được.
“Dương Dật, đừng nói là người muốn bắt nó về nuôi đấy nhé. Cái con suối nhỏ trong trang viên nhất định là nuôi không được con cá lớn như thế này, hơn nữa, mấy con cá chép nhỏ trong đó cũng sẽ bị nó ăn sạch mất.” – A Lặc cảm thấy Dương Dật muốn nuôi con cá này là hoàn toàn không có khả năng.
“Cha! Chúng ta vẫn là đem nó nấu lên ăn luôn nha! Con cá lớn như vậy làm món cá chua cay khẳng định ăn sẽ rất ngon.” – Con cá này đối với Tiểu Bảo là quá lớn, nó nhìn thế nào cũng không thấy đáng yêu, vẫn là nấu lên ăn ngon hơn.
“Bất kể là nuôi hay ăn thì chúng ta cũng phải đem được nó về trước đã. Được rồi, bây giờ mình đi bắt vài con cá khác, tối nay sẽ làm một bữa tiệc cá luôn.” – Dương Dật cao hứng nói. Chuyển sang chỗ này ở không phải ngày nào cũng có cá ăn, nếu vận khí không tốt thì vài ngày cũng không thể gặp được một con cá lớn nào.
Hai người lớn lại lần nữa mang theo ba đứa nhỏ hướng đến một vũng nước khác tìm cá. Lúc này, cái giỏ nhỏ trong tay Tiểu Bảo đã đựng không ít cá con, nó vẫn là thích mấy con cá lớn hơn bàn tay của mình hơn, nhưng mà… mấy con cá đó đều nằm trong giỏ của A Lặc thúc thúc mất rồi.
“Cha! Mau nhìn xem nó là cá gì? Nó còn có cả một chòm râu nữa này.” – Tiểu Bảo chỉ vào một con cá lớn kêu lên.
Tiếng kêu của Tiểu Bảo làm kinh động đến con cá trong vũng nước, đó là một con cá nheo to bằng cánh tay, lúc bị âm thanh dọa cho sợ hãi nó cũng học theo con cá lớn kia, vẫy đuôi thật mạnh.
“Đây là cá nheo, lớn thật đấy, A Lặc mau đến bắt nó.” – Dương Dật kêu lên, cũng giống như cá tầm, đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy cá nheo như vậy, hơn nữa lại là một con cá nheo to bằng bắp tay người.
“A nha nha…” – Quân Hạo trên lưng Dương Dật đột nhiên kêu lên, ngay cả Quân An vốn đang yên lặng nhìn địa phương xa lạ xung quanh cũng thế.
A Lặc vừa nghe thấy tiếng kêu của Quân Hạo thì đã thấy trên bộ quần áo màu xanh da trời của Dương Dật phía sau lưng đã bị ướt đẫm một mảng rồi.
“Phốc, ha ha, Dương Dật, hay là chúng ta cứ trở về trước đi, Quân Hạo nó…” – A Lặc còn chưa dứt lời thì Tiểu Bảo đã kêu lên.
“Cha! Có rắn!!!” – Tiểu Bảo chỉ vào một con lươn dài hơn một thước kêu lên.
“Coi chừng, đúng là có rắn.” – A Lặc vội vàng đem Tiểu Bảo kéo đến bên cạnh mình.
Dương Dật nhìn A Lặc, tên này nhất định là chưa từng thấy lươn bao giờ rồi, rõ ràng cũng nhận nhầm nó thành rắn giống như Tiểu Bảo.
“Đây cũng coi như là cá, gọi là lươn, A Lặc, ngươi đem nó bắt lại, buổi tối kho lên nhất định ăn ngon.” – Dương Dật chỉ vào con lươn lớn nói.
A Lặc bán tín bán nghi đi bắt. Y vốn dĩ bắt cá rất giỏi, nhưng mà đụng vào cái con này thì lại không được, nó cứ trơn tuồn tuột đụng vào là lại chuồn mất. Cuối cùng cái lưới nhỏ của Tiểu Bảo cũng phát huy tác dụng, A Lặc rất nhanh đem con lươn không chịu phối hợp này ném vào trong giỏ cá, đến bây giờ thì giỏ cá của y đã đầy hơn phân nửa rồi.
“A Lặc, ngươi giúp ta nhìn xem, sao trên lưng lại có cảm giác ướt ướt thế nhì?” – Dương Dật uốn éo cái eo một cái, quần áo ẩm ướt dán vào trên lưng cảm giác có chút khó chịu.
“Ta quên nói, vừa nãy Quân Hạo tiểu ra đấy. Chúng ta trở về đi, ngươi cũng phải thay quần áo mà. Tần Huy và Trần Tĩnh chắc cũng đã về rồi, một lát nữa kêu bọn họ đến hỗ trợ đem mấy con cá lớn bắt về.” – Hiện tại giỏ cá của y cũng đã đầy hơn phân nửa. Nhìn rừng cây lớn trước mặt, có lẽ y nên mang theo một cái gùi mới phải, hôm nay bắt được càng nhiều càng tốt, nếu không ngày mai nước rút đi hết thì cá không chết mới là lạ, lúc đó làm sao còn bắt được cá tươi như thế này.
Tiểu Bảo đi theo sau lưng Dương Dật còn A Lặc thì đi cuối cùng, ngay tại lúc mấy người sắp ra khỏi rừng cây thì đột nhiên A Lặc nghe được tiếng vó ngựa. Vốn dĩ ban đầu y còn nghĩ có đội kỵ mã tuần tra, nhưng ngay sau đó sắc mặt của y liến biến đổi. Hiện tại, y chưa từng nghe nói Nam Nhạc có cử kỵ binh tuần tra, như vậy tiếng vó ngựa như thế này, ngoại trừ quân Tây Lương ra thì khó mà còn khả năng nào khác.
Nghĩ vậy, A Lặc bèn buông giỏ cá xuống ôm lấy Tiểu Bảo đồng thời giữ chặt lấy Dương Dật vẫn còn đang đi về phía trước.
“Hư, đừng lên tiếng. Nghe ta nói này Dương Dật, Tiểu Bảo cũng phải nghe lời, không được lên tiếng. Các người có nghe thấy tiếng vó ngựa không? Đó nhất định là quân Tây Lương đấy. Bọn họ là kỵ binh, có ít nhất là năm mươi con ngựa mới có thể phát ra thanh âm lớn như vậy, chúng ta đợi bọn chúng đi rồi hãy ra ngoài.” – A Lặc đưa Dương Dật và Tiểu Bảo trốn vào trong bụi cỏ, sọt cá cũng bị y kéo qua một bên. Nếu như hiện tại bị phát hiện, y có thể chạy trốn, nhưng mà Dương Dật cùng mấy tiểu gia hỏa một người cũng không thể thoát được, nhất là Dương Dật, khuôn mặt hắn tuấn tú như vậy, nếu như bị bắt nhất định không thể sống quá một đêm.
“Ê a.” – Quân An còn chưa kịp kêu lên thì Dương Dật đã vội chặn miệng nhóc con lại, không cho nó phát ra thanh âm. Quân Hạo trên lưng Dương Dật lúc này cũng thật ngoan ngoãn cầm lấy bông hoa dại mà A Lặc hái cho.
Hơn trăm kỵ binh rất nhanh hướng đường cái trước mặt bọn họ nghênh ngang rời đi. Nhìn tro bụi nổi lên phía con đường trong lòng Dương Dật trầm xuống, thì ra nguy hiểm cách hắn và hài tử lại gần như vậy, có lẽ hắn nên cân nhắc đến việc đến Thượng Kinh. Tuy rằng hắn không muốn rời đi nơi này, nhưng mà ở đây thì hắn và cả hài tử cũng không thể an toàn, rất có thể sẽ còn liên lụy đến cả Trần Tĩnh, đó là chuyện Dương Dật không muốn phát sinh chút nào.
“Chúng ta vòng ra phía sau quay về đi, con đường này quá nguy hiểm, đợi lát nữa đến hậu viện các ngươi chờ ta ở đó, ta vào trước nhìn xem.” – A Lặc nói.
Trần Tĩnh và Tần Huy ngay cả thời gian uống nửa chén trà nhỏ cũng chưa dùng hết đã về đến trang viên. Trần Tĩnh nhìn bàn ghế bị nện đến loạn thất bát tao trong Thường Thanh Các trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mắn là không nhìn thấy thi thể của Dương Dật và hài tử, chỉ cần không thấy thi thể thì tất thảy đều còn có hi vọng.
“Đừng lo lắng! Ở đây không có mùi máu tươi, Dương Dật, A Lặc và hài tử chắc chắn sẽ không có việc gì. Ngươi cũng biết người Tây Lương thích nhất là đem hài tử giết chết, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi khẳng định không sao. Chúng ta bêy giờ không thể hoảng, trước phải tìm Dương Dật và hài tử đã, có A Lặc ở đây, bọn họ chắc chắn không xảy ra chuyện đâu.” – Tần Huy vỗ một cái lên vai Trần Tĩnh nói. Tuy lời này là an ủi nhưng cũng không phải không có căn cứ, quân Tây Lương thích nhất là đem hán tử bắt về làm nô lệ, còn hài tử thì trực tiếp giết chết, còn ca nhi, nếu không phải đặc biệt xinh đẹp thì sẽ bị cưỡng hiếp sau đó giết. Làm như vậy, bọn chúng thứ nhất là không phải phiến toái đem người theo, thứ hai là không bị lãng phí khẩu phần lương thực.
Dương Dật và A Lặc mang theo Tiểu Bảo cuối cùng cũng trở lại cửa sau trang viên. Lúc này, Dương Dật, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ở lại trong rừng cây để A Lặc đi trước vào trong xem có còn nguy hiểm gì không.
“Tần đại ca, vậy ta bây giờ đi tìm, huynh ở lại trong trang viên đến đến mai đi. Có lẽ một lát nữa Dương Dật sẽ quay lại cho nên trong nhà không thể không có người, ngày mai ta nhất định sẽ trở về nhà xem.” – Trần Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn trời nói, trong mắt đã hiện lên một tia khủng hoảng.
“Để ta đưa ngươi đi, ngươi một thân một mình làm sao đối phó được với cả đội kỵ binh hơn năm mươi người chứ.” – Tần Huy lo lắng nói. Có điều, cũng không thể không để người ở lại, vạn nhất Dương Dật và A Lặc trở lại tìm lại không thấy bọn hắn thì phải làm sao bây giờ, như vậy không phải là lại bỏ lỡ mất nhau sao.
“Tần đại ca, không sao đâu, ta trước kia đã từng đi đánh trận. Huống hồ, ta cũng sẽ không xông lên chính diện nghênh chiến, sẽ hết sức cẩn thận. Ngày nào còn chưa tìm được A Dật và hài tử, ta nhất định sẽ không để mình gặp chuyện gì không may.” – Trần Tĩnh nói xong lập tức đi ra ngoài.
Tuy rằng Thường Thanh Các bị đập phá đến loạn thất bát tao, nhưng mà thật không ngờ bọn người kia lại không đem ngựa ở hậu viện bắt đi. Trần Tĩnh dẫn ngựa đến cửa trang viên, cẩn thận quan sát dấu chân ngựa để lại, có khoảng một trăm kỵ binh, đằng sau còn kéo theo một ít người. Sau khi quan sát, Trần Tĩnh lên ngựa, y nhất định phải đuổi kịp A Dật và hài tử, nghĩ vậy, Trần Tĩnh liền theo hướng kỵ binh rời đi thúc ngựa đuổi theo.
A Lặc cẩn thận đến gần Thường Thanh Các, chỉ là y đã quên mất trên người mình lúc này toàn là mùi cá, dù có ẩn nấp khéo thế nào cũng vẫn nhanh chóng bị phát hiện.
“Ai? Đi ra!!!” – Tần Huy gầm nhẹ, một trận gió thổi qua khiến cái mùi cá nồng đậm kia càng thêm rõ ràng, hắn từ trước đã phát hiện có người trốn ở cách đó không xa.
“Tần Huy, là ta, ngươi rút cuộc cũng trở về rồi.” – A Lặc nhìn thấy Tần Huy rút cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng coi như tạm thời an toàn.
Thời điểm Tần Huy nhìn thấy chỉ có một mình A Lặc thì lông mày liền nhíu lại, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, nếu không hắn không có cách nào bàn giao được với Trần Tĩnh, hơn thế nữa, hắn cũng không hy vọng Dương Dật xảy ra chuyện gì không may.
“A Lặc, A Dật và hài tử đâu rồi? Bọn hắn đang ở chỗ nào?” – Tần Huy lập tức hỏi. Thời điểm nhìn thấy A Lặc tâm tình của hắn mới buông lỏng một chút, A Lặc không có việc gì, Dương Dật và hài tử nhất định cũng không có việc gì.
“Tần Huy, yên tâm, không có việc gì, bọn hắn hiện tại ở ngay hậu viện. Bây giờ phải làm thế nào đây? Ở chỗ này khẳng định không còn an toàn nữa. Đúng rồi, chúng ta trước tiên đi đón Dương Dật về, Quân Hạo tiểu lên lưng Dương Dật, chúng ta hôm nay cũng bắt được rất nhiều cá. À, phải rồi, Trần Tĩnh đâu? Y không phải là đi cùng ngươi sao?” – A Lặc nói.
“Trần Tĩnh đuổi theo rồi. Chúng ta trước tiên cứ đem Dương Dật và hài tử dàn xếp tốt, đợi tối ngày mai sẽ trở về.” – Tần Huy nói. Hắn biết đối với Trần Tĩnh điều quan trọng nhất chính là giúp y chăm sóc tốt cho Dương Dật và hài tử. Còn riêng về phần Trần Tĩnh, Tần Huy rất yên tâm, y là một người vô cùng cẩn trọng.
Tần Huy theo A Lặc hướng hậu viện đi đến, hắn hiện tại muốn đem Dương Dật đưa đến tiểu sơn cốc bên kia, chỗ đó đối với Dương Dật và hài tử mới là an toàn nhất, mà hắn sẽ ở lại chỗ này đợi Trần Tĩnh trở về.
Trần Tĩnh không ngừng thúc ngựa, nhưng mà ngựa này của y vốn dĩ chỉ là ngựa bình thường, muốn đuổi kịp kỵ binh đã đi xa đâu có dễ dàng như vậy. Trong lòng của y lúc này đã không còn nắm chắc nữa, thời gian qua càng lâu thì A Dật lại càng nguy hiểm, hài tử đến cùng là có còn sống hay không, nghĩ đến đó nước mắt Trần Tĩnh liền rơi. Nếu quả thực đã bị bắt thế thì hài tử ở đâu rồi? Mà A Dật nhà y, thân thể làm sao có thể chống lại được khoái mã kéo chạy như vậy. Chỉ có nhanh chóng đuổi theo tìm được A Dật y mới có thể yên tâm, A Dật của y nhát gan, thân thể cũng không được tốt, từ trước đến giờ chưa từng phải chịu khổ qua làm sao có thể vượt qua được trắc trở như vậy.
Cá nheo
Lảm nhảm: Ây da, thật là có lỗi quá, chương trước con cá mà A Lặc phát hiện là cá tầm dài hơn 2 mét, mà mình lại nhìn lầm chữ mét thành chữ cân cho nên là dịch sai rồi. Mn thông cảm nhóe Cái đó mình đã chỉnh lại rồi, thêm cả chú thích về cá tầm nữa.
Vẫn là câu nói đó, nếu có chỗ sai sót nào mn giúp mình chỉnh vs nhé!
Chương 57
Trần Tĩnh và Tần Huy đánh xe ngựa đi mua về rất nhiều vật dụng hàng ngày. Bởi vì biên quan bên kia rất loạn cho nên Trần Tĩnh hy vọng đem A Dật và hài tử đưa đến tiểu sơn cốc sớm một chút, chỉ khi nào chiến tranh qua đi, hoặc là biên cảnh hòa hoãn rồi y mới có thể yên tâm để Dương Dật và hài tử sống ở dưới này.
“Chưởng quầy, tất cả chỗ gấm này ta mua hết.” – Trần Tĩnh chỉ vào mấy cây vải tốt nhất trong tiệm nói. Số vải này có thể làm quần áo, cũng có thể làm chăn đắp, màu sắc tươi đẹp, chắc chắn hài tử sẽ thích.
“Được được, ngài cứ từ từ xem, chỗ vải này của chúng ta đều là hàng thượng hạng đấy.” – Chưởng quần lấy mấy cây vải mà Trần Tĩnh chỉ dùng một khối vải màu lam bọc lại. Bởi vì số vải này đều là loại thượng hạng cho nên nếu lúc cầm về mà để bị bẩn sẽ không tốt, không thể không nói chưởng quỹ này là một người làm kinh doanh rất hiểu lòng khách.
“Tần đại ca, đồ đạc của huynh đã mua xong chưa? Ta bên này cũng đầy đủ rồi.” – Trần Tĩnh ôm vải vóc đi vào Nguyệt Mãn lâu nói.
“Không sai biệt lắm.” – Tần Huy vừa cười vừa nói. Trần Tĩnh vậy mà cứ như là dọn nhà ấy, dầu đèn mắm muối cái gì cũng mua hai phần. Nhìn biểu hiện của y, hắn biết khoảng thời gian này Trần Tĩnh chỉ muốn Dương Dật và hài tử đều dọn đến sơn cốc ở cho an toàn.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì tiểu nhị của Nguyệt Mãn lâu chạy vào, thở cũng không kịp thở, bộ dáng vô cùng hoảng sợ.
“Quản sự! Tần quản sự! Buổi tối nay ta phải về nhà. Cửa trấn hiện tại đã đóng lại, quân Tây Lương đã đến, bọn chúng đánh cướp rất nhiều thôn, ta vừa nãy còn thấy chúng kéo theo không ít người. Ta nhất định phải quay về thôn xem cha mẹ thế nào rồi.” – Tiểu nhị nói một hơi với Tần Huy.
Trần Tĩnh vừa nghe nói như vậy đầu óc liền choáng váng, Dương Dật, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ở nhà, ngàn vạn lần không được gặp chuyện gì không may, ngày vạn lần không được gặp chuyện gì không may.
“Tần đại ca, ta về trước đây.” – Sắc mặt Trần Tĩnh tái nhợt nói.
“Đợi một chút, ta đi với ngươi. Ở đó còn có A Lặc, Dương Dật chắc có lẽ không gặp chuyện gì không may đâu. Tiểu Dịch, ngươi nói với chưởng quầy đi, nếu hắn cũng không muốn trông quán thì cứ đóng cửa lại, trước mắt trong trấn coi như vẫn an toàn đấy.” – Tần Huy nói xong lập tức đuổi theo.
Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Tĩnh, Tần Huy cũng cảm thấy lo lắng vô cùng. Trong trang viên chỉ có mấy người, A Lặc công phu cũng coi như không tệ, mà khả năng y cũng sẽ không xảy ra chuyện, chỉ là Dương Dật và mấy đứa nhỏ đều không có năng lực tự bảo vệ chính mình.
“Trần Tĩnh, ngươi đừng lo lắng, chúng ta rất nhanh sẽ về đến nơi, bọn hắn nhất định sẽ không sao đâu.” – Tần Huy nói xong, hai người liền nhảy ra khỏi tường thành, rất nhanh dùng khinh công hướng về phía trang viên chạy.
Dương Dật rất lâu không nghe thấy tiếng con cá vung đuôi liền cảm thấy lo lắng, không biết nó có tự đem cái đuôi mình đập cho bị thương rồi không.
“Ta nghĩ với sức của chúng ta thì không thể bắt sống nó được đâu.” – Dương Dật nói. Con cá này đúng là dài hơn hai mét, nếu như có thể bắt về nhà nuôi thì thật tốt, nhìn xem nó có sức sống như vậy chắc chắn là mang về nuôi sẽ không chết được.
“Dương Dật, đừng nói là người muốn bắt nó về nuôi đấy nhé. Cái con suối nhỏ trong trang viên nhất định là nuôi không được con cá lớn như thế này, hơn nữa, mấy con cá chép nhỏ trong đó cũng sẽ bị nó ăn sạch mất.” – A Lặc cảm thấy Dương Dật muốn nuôi con cá này là hoàn toàn không có khả năng.
“Cha! Chúng ta vẫn là đem nó nấu lên ăn luôn nha! Con cá lớn như vậy làm món cá chua cay khẳng định ăn sẽ rất ngon.” – Con cá này đối với Tiểu Bảo là quá lớn, nó nhìn thế nào cũng không thấy đáng yêu, vẫn là nấu lên ăn ngon hơn.
“Bất kể là nuôi hay ăn thì chúng ta cũng phải đem được nó về trước đã. Được rồi, bây giờ mình đi bắt vài con cá khác, tối nay sẽ làm một bữa tiệc cá luôn.” – Dương Dật cao hứng nói. Chuyển sang chỗ này ở không phải ngày nào cũng có cá ăn, nếu vận khí không tốt thì vài ngày cũng không thể gặp được một con cá lớn nào.
Hai người lớn lại lần nữa mang theo ba đứa nhỏ hướng đến một vũng nước khác tìm cá. Lúc này, cái giỏ nhỏ trong tay Tiểu Bảo đã đựng không ít cá con, nó vẫn là thích mấy con cá lớn hơn bàn tay của mình hơn, nhưng mà… mấy con cá đó đều nằm trong giỏ của A Lặc thúc thúc mất rồi.
“Cha! Mau nhìn xem nó là cá gì? Nó còn có cả một chòm râu nữa này.” – Tiểu Bảo chỉ vào một con cá lớn kêu lên.
Tiếng kêu của Tiểu Bảo làm kinh động đến con cá trong vũng nước, đó là một con cá nheo to bằng cánh tay, lúc bị âm thanh dọa cho sợ hãi nó cũng học theo con cá lớn kia, vẫy đuôi thật mạnh.
“Đây là cá nheo, lớn thật đấy, A Lặc mau đến bắt nó.” – Dương Dật kêu lên, cũng giống như cá tầm, đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy cá nheo như vậy, hơn nữa lại là một con cá nheo to bằng bắp tay người.
“A nha nha…” – Quân Hạo trên lưng Dương Dật đột nhiên kêu lên, ngay cả Quân An vốn đang yên lặng nhìn địa phương xa lạ xung quanh cũng thế.
A Lặc vừa nghe thấy tiếng kêu của Quân Hạo thì đã thấy trên bộ quần áo màu xanh da trời của Dương Dật phía sau lưng đã bị ướt đẫm một mảng rồi.
“Phốc, ha ha, Dương Dật, hay là chúng ta cứ trở về trước đi, Quân Hạo nó…” – A Lặc còn chưa dứt lời thì Tiểu Bảo đã kêu lên.
“Cha! Có rắn!!!” – Tiểu Bảo chỉ vào một con lươn dài hơn một thước kêu lên.
“Coi chừng, đúng là có rắn.” – A Lặc vội vàng đem Tiểu Bảo kéo đến bên cạnh mình.
Dương Dật nhìn A Lặc, tên này nhất định là chưa từng thấy lươn bao giờ rồi, rõ ràng cũng nhận nhầm nó thành rắn giống như Tiểu Bảo.
“Đây cũng coi như là cá, gọi là lươn, A Lặc, ngươi đem nó bắt lại, buổi tối kho lên nhất định ăn ngon.” – Dương Dật chỉ vào con lươn lớn nói.
A Lặc bán tín bán nghi đi bắt. Y vốn dĩ bắt cá rất giỏi, nhưng mà đụng vào cái con này thì lại không được, nó cứ trơn tuồn tuột đụng vào là lại chuồn mất. Cuối cùng cái lưới nhỏ của Tiểu Bảo cũng phát huy tác dụng, A Lặc rất nhanh đem con lươn không chịu phối hợp này ném vào trong giỏ cá, đến bây giờ thì giỏ cá của y đã đầy hơn phân nửa rồi.
“A Lặc, ngươi giúp ta nhìn xem, sao trên lưng lại có cảm giác ướt ướt thế nhì?” – Dương Dật uốn éo cái eo một cái, quần áo ẩm ướt dán vào trên lưng cảm giác có chút khó chịu.
“Ta quên nói, vừa nãy Quân Hạo tiểu ra đấy. Chúng ta trở về đi, ngươi cũng phải thay quần áo mà. Tần Huy và Trần Tĩnh chắc cũng đã về rồi, một lát nữa kêu bọn họ đến hỗ trợ đem mấy con cá lớn bắt về.” – Hiện tại giỏ cá của y cũng đã đầy hơn phân nửa. Nhìn rừng cây lớn trước mặt, có lẽ y nên mang theo một cái gùi mới phải, hôm nay bắt được càng nhiều càng tốt, nếu không ngày mai nước rút đi hết thì cá không chết mới là lạ, lúc đó làm sao còn bắt được cá tươi như thế này.
Tiểu Bảo đi theo sau lưng Dương Dật còn A Lặc thì đi cuối cùng, ngay tại lúc mấy người sắp ra khỏi rừng cây thì đột nhiên A Lặc nghe được tiếng vó ngựa. Vốn dĩ ban đầu y còn nghĩ có đội kỵ mã tuần tra, nhưng ngay sau đó sắc mặt của y liến biến đổi. Hiện tại, y chưa từng nghe nói Nam Nhạc có cử kỵ binh tuần tra, như vậy tiếng vó ngựa như thế này, ngoại trừ quân Tây Lương ra thì khó mà còn khả năng nào khác.
Nghĩ vậy, A Lặc bèn buông giỏ cá xuống ôm lấy Tiểu Bảo đồng thời giữ chặt lấy Dương Dật vẫn còn đang đi về phía trước.
“Hư, đừng lên tiếng. Nghe ta nói này Dương Dật, Tiểu Bảo cũng phải nghe lời, không được lên tiếng. Các người có nghe thấy tiếng vó ngựa không? Đó nhất định là quân Tây Lương đấy. Bọn họ là kỵ binh, có ít nhất là năm mươi con ngựa mới có thể phát ra thanh âm lớn như vậy, chúng ta đợi bọn chúng đi rồi hãy ra ngoài.” – A Lặc đưa Dương Dật và Tiểu Bảo trốn vào trong bụi cỏ, sọt cá cũng bị y kéo qua một bên. Nếu như hiện tại bị phát hiện, y có thể chạy trốn, nhưng mà Dương Dật cùng mấy tiểu gia hỏa một người cũng không thể thoát được, nhất là Dương Dật, khuôn mặt hắn tuấn tú như vậy, nếu như bị bắt nhất định không thể sống quá một đêm.
“Ê a.” – Quân An còn chưa kịp kêu lên thì Dương Dật đã vội chặn miệng nhóc con lại, không cho nó phát ra thanh âm. Quân Hạo trên lưng Dương Dật lúc này cũng thật ngoan ngoãn cầm lấy bông hoa dại mà A Lặc hái cho.
Hơn trăm kỵ binh rất nhanh hướng đường cái trước mặt bọn họ nghênh ngang rời đi. Nhìn tro bụi nổi lên phía con đường trong lòng Dương Dật trầm xuống, thì ra nguy hiểm cách hắn và hài tử lại gần như vậy, có lẽ hắn nên cân nhắc đến việc đến Thượng Kinh. Tuy rằng hắn không muốn rời đi nơi này, nhưng mà ở đây thì hắn và cả hài tử cũng không thể an toàn, rất có thể sẽ còn liên lụy đến cả Trần Tĩnh, đó là chuyện Dương Dật không muốn phát sinh chút nào.
“Chúng ta vòng ra phía sau quay về đi, con đường này quá nguy hiểm, đợi lát nữa đến hậu viện các ngươi chờ ta ở đó, ta vào trước nhìn xem.” – A Lặc nói.
Trần Tĩnh và Tần Huy ngay cả thời gian uống nửa chén trà nhỏ cũng chưa dùng hết đã về đến trang viên. Trần Tĩnh nhìn bàn ghế bị nện đến loạn thất bát tao trong Thường Thanh Các trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mắn là không nhìn thấy thi thể của Dương Dật và hài tử, chỉ cần không thấy thi thể thì tất thảy đều còn có hi vọng.
“Đừng lo lắng! Ở đây không có mùi máu tươi, Dương Dật, A Lặc và hài tử chắc chắn sẽ không có việc gì. Ngươi cũng biết người Tây Lương thích nhất là đem hài tử giết chết, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi khẳng định không sao. Chúng ta bêy giờ không thể hoảng, trước phải tìm Dương Dật và hài tử đã, có A Lặc ở đây, bọn họ chắc chắn không xảy ra chuyện đâu.” – Tần Huy vỗ một cái lên vai Trần Tĩnh nói. Tuy lời này là an ủi nhưng cũng không phải không có căn cứ, quân Tây Lương thích nhất là đem hán tử bắt về làm nô lệ, còn hài tử thì trực tiếp giết chết, còn ca nhi, nếu không phải đặc biệt xinh đẹp thì sẽ bị cưỡng hiếp sau đó giết. Làm như vậy, bọn chúng thứ nhất là không phải phiến toái đem người theo, thứ hai là không bị lãng phí khẩu phần lương thực.
Dương Dật và A Lặc mang theo Tiểu Bảo cuối cùng cũng trở lại cửa sau trang viên. Lúc này, Dương Dật, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ở lại trong rừng cây để A Lặc đi trước vào trong xem có còn nguy hiểm gì không.
“Tần đại ca, vậy ta bây giờ đi tìm, huynh ở lại trong trang viên đến đến mai đi. Có lẽ một lát nữa Dương Dật sẽ quay lại cho nên trong nhà không thể không có người, ngày mai ta nhất định sẽ trở về nhà xem.” – Trần Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn trời nói, trong mắt đã hiện lên một tia khủng hoảng.
“Để ta đưa ngươi đi, ngươi một thân một mình làm sao đối phó được với cả đội kỵ binh hơn năm mươi người chứ.” – Tần Huy lo lắng nói. Có điều, cũng không thể không để người ở lại, vạn nhất Dương Dật và A Lặc trở lại tìm lại không thấy bọn hắn thì phải làm sao bây giờ, như vậy không phải là lại bỏ lỡ mất nhau sao.
“Tần đại ca, không sao đâu, ta trước kia đã từng đi đánh trận. Huống hồ, ta cũng sẽ không xông lên chính diện nghênh chiến, sẽ hết sức cẩn thận. Ngày nào còn chưa tìm được A Dật và hài tử, ta nhất định sẽ không để mình gặp chuyện gì không may.” – Trần Tĩnh nói xong lập tức đi ra ngoài.
Tuy rằng Thường Thanh Các bị đập phá đến loạn thất bát tao, nhưng mà thật không ngờ bọn người kia lại không đem ngựa ở hậu viện bắt đi. Trần Tĩnh dẫn ngựa đến cửa trang viên, cẩn thận quan sát dấu chân ngựa để lại, có khoảng một trăm kỵ binh, đằng sau còn kéo theo một ít người. Sau khi quan sát, Trần Tĩnh lên ngựa, y nhất định phải đuổi kịp A Dật và hài tử, nghĩ vậy, Trần Tĩnh liền theo hướng kỵ binh rời đi thúc ngựa đuổi theo.
A Lặc cẩn thận đến gần Thường Thanh Các, chỉ là y đã quên mất trên người mình lúc này toàn là mùi cá, dù có ẩn nấp khéo thế nào cũng vẫn nhanh chóng bị phát hiện.
“Ai? Đi ra!!!” – Tần Huy gầm nhẹ, một trận gió thổi qua khiến cái mùi cá nồng đậm kia càng thêm rõ ràng, hắn từ trước đã phát hiện có người trốn ở cách đó không xa.
“Tần Huy, là ta, ngươi rút cuộc cũng trở về rồi.” – A Lặc nhìn thấy Tần Huy rút cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng coi như tạm thời an toàn.
Thời điểm Tần Huy nhìn thấy chỉ có một mình A Lặc thì lông mày liền nhíu lại, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, nếu không hắn không có cách nào bàn giao được với Trần Tĩnh, hơn thế nữa, hắn cũng không hy vọng Dương Dật xảy ra chuyện gì không may.
“A Lặc, A Dật và hài tử đâu rồi? Bọn hắn đang ở chỗ nào?” – Tần Huy lập tức hỏi. Thời điểm nhìn thấy A Lặc tâm tình của hắn mới buông lỏng một chút, A Lặc không có việc gì, Dương Dật và hài tử nhất định cũng không có việc gì.
“Tần Huy, yên tâm, không có việc gì, bọn hắn hiện tại ở ngay hậu viện. Bây giờ phải làm thế nào đây? Ở chỗ này khẳng định không còn an toàn nữa. Đúng rồi, chúng ta trước tiên đi đón Dương Dật về, Quân Hạo tiểu lên lưng Dương Dật, chúng ta hôm nay cũng bắt được rất nhiều cá. À, phải rồi, Trần Tĩnh đâu? Y không phải là đi cùng ngươi sao?” – A Lặc nói.
“Trần Tĩnh đuổi theo rồi. Chúng ta trước tiên cứ đem Dương Dật và hài tử dàn xếp tốt, đợi tối ngày mai sẽ trở về.” – Tần Huy nói. Hắn biết đối với Trần Tĩnh điều quan trọng nhất chính là giúp y chăm sóc tốt cho Dương Dật và hài tử. Còn riêng về phần Trần Tĩnh, Tần Huy rất yên tâm, y là một người vô cùng cẩn trọng.
Tần Huy theo A Lặc hướng hậu viện đi đến, hắn hiện tại muốn đem Dương Dật đưa đến tiểu sơn cốc bên kia, chỗ đó đối với Dương Dật và hài tử mới là an toàn nhất, mà hắn sẽ ở lại chỗ này đợi Trần Tĩnh trở về.
Trần Tĩnh không ngừng thúc ngựa, nhưng mà ngựa này của y vốn dĩ chỉ là ngựa bình thường, muốn đuổi kịp kỵ binh đã đi xa đâu có dễ dàng như vậy. Trong lòng của y lúc này đã không còn nắm chắc nữa, thời gian qua càng lâu thì A Dật lại càng nguy hiểm, hài tử đến cùng là có còn sống hay không, nghĩ đến đó nước mắt Trần Tĩnh liền rơi. Nếu quả thực đã bị bắt thế thì hài tử ở đâu rồi? Mà A Dật nhà y, thân thể làm sao có thể chống lại được khoái mã kéo chạy như vậy. Chỉ có nhanh chóng đuổi theo tìm được A Dật y mới có thể yên tâm, A Dật của y nhát gan, thân thể cũng không được tốt, từ trước đến giờ chưa từng phải chịu khổ qua làm sao có thể vượt qua được trắc trở như vậy.
Cá nheo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.