Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 44
Bắc Trần Trần
16/09/2020
Thành chủ Dư Kha cầm lấy tư liệu, thời điểm lật tới bức ảnh của Mạc Hoài Song, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xẹt qua mặt hắn, sau đó lại xẹt qua một đường nữa, hai đường không nhìn thấy đan xen ngay chỗ chóp mũi của Mạc Hoài Song, tạo thành một chữ thập lớn.
Vẽ xong, thành chủ Dư Kha lại lật ra đằng sau, trực tiếp đem tư liệu ném xuống bàn.
“Phái người đem hai người này thanh trừ sạch sẽ.” Ngữ điệu của hắn tùy ý dặn dò, giống như không phải là hạ lệnh giết người mà là đang dặn người chăm sóc người khác.
Nói xong, hắn duỗi tay cầm lấy khăn mặt màu trắng được đặt trên cái mâm do hầu gái bưng bên cạnh, cẩn thận lau lau tay.
Hộ vệ trưởng luôn luôn đứng một bên chờ mệnh lệnh của thành chủ khom mình hành lễ lui ra ngoài.
“Ngươi tự mình dẫn người đi.” Thời điểm hắn bước ra khỏi phòng, thành chủ Dư Kha liền nhàn nhạt bổ sung.
Hộ vệ trưởng xoay người lại nghiêng mình lĩnh mệnh, lùi ra ngoài.
Mạc Hoài Song hoàn toàn không biết mình lần thứ hai bị thành chủ thành Dư Kha nhìn chằm chằm, lúc này đang lấy tốc độ nhanh nhất nhằm hướng cửa thành Minh Giáp.
Màn biểu diễn lái xe của Hồ lão cửu khiến cho Mạc Hoài Song mở rộng tầm mắt, hắn chưa từng nghĩ tới chính bản thân mình lại may mắn được trải nghiệm cảm giác ô tô truy đuổi chỉ có trong Hollywood, Hồ lão cửu dùng tốc độ hơn 120km/h không ngừng xuyên qua các ngõ lớn ngõ nhỏ trong thành, mỗi lần ô tô đến đều tạo ra một trận ồn ào.
Theo sau Hồ lão cửu chạy không chút kiêng kị nào, xe cảnh sát truy đuổi cũng ngày càng nhiều. Mà Hồ lão cửu không chút quan tâm những thứ này, loại tốc độ này khiến cho dòng máu trong người hắn sôi trào, cảm xúc mãnh liệt trước nay chưa từng có tràn ra huyết mạch hắn, tay chân mắt hắn cùng phối hợp tìm kiếm vị trí tốt nhất. Chạy chạy trốn trốn, loại tốc độ này chính là hưởng thụ, là sung sướng cực hạn trên đời.
Nhưng đối với Mạc Hoài Song, đây cũng không phải là cảm giác chỉ dùng từ chịu tội liền có thể hình dung được, bắt đầu từ thời điểm tăng tốc, lúc ngoặt trái lúc ngoặt phải, cả người hắn bị quăng khắp nơi, nếu như không phải hắn hoàn toàn có lý trí nắm lấy tay cầm, Mạc Hoài Song vô cùng hoài nghi mình đã bị bay ra ngoài.
Tiếng còi cảnh sát xung quanh càng ngày càng nhiều, Mạc Hoài Song có chút lo lắng, đôi mắt bởi vì quá kích thích mà nhắm lại, sau đó lại kinh hoàng phát hiện, xe của bọn họ hiện tại đã bị hai chiếc xe cảnh sát kẹp vào giữ như miếng sandwich, hai xe không ngừng áp sát lại, giống như không bắt bọn họ dừng lại liền không bỏ qua.
Trên xe cảnh sát liên tục có người gọi, “Phía trước mời dừng xe tiếp nhận kiểm tra, nếu như chống đối không dừng xe, chúng ta sẽ sử dụng thạch giáp, đến lúc đó tất cả tự gánh lấy hậu quả!”
Hồ lão cửu giống như không nghe thấy vẫn tiếp tục đạp ga.
Từ trước đến giờ ngồi cạnh Mạc Hoài Song là một vị băng nữ nhân xinh đẹp, lúc này quyết đoán nắm nguyên hạt, một quyền đánh nổ nóc xe sau đó nhảy ra ngoài.
Nữ nhân người nhẹ như yến nhảy lên một quyền đánh xuyên qua nóc xe cảnh sát, buộc một chiếc ngừng lại.
Cảnh sát trên hai chiếc xe hiển nhiên không nghĩ tới đối phương lại dám sử dụng thạch giáp trước, sau khi sửng sốt, liền chuẩn bị điểu động thạch giáp tác chiến.
Chỉ chậm vài giây, nữ nhân liền lắc người vững vàng đứng trên nóc xe của mình, giương tay giơ Đạt Mã bắn liên hoàn vào lốp những chiếc xe khác.
Xe nhất thời mất khống chế lượn thành hình chữ “s”, dưới tình huống tài xế không thể cứu vãn chiếc xe liền lật nghiêng một cái trên đường.
Bởi vì đồng sự xảy ra chuyện, những chiếc xe bị ép dừng lại cũng không còn tâm tư truy đuổi tiếp, liếc nhìn phương hướng ô tô bỏ trốn, cầm lấy thông tấn khí muốn liên hệ với bên ngoài, lại phát hiện tín hiệu hoàn toàn không liên lạc được. Hắn căm giận ném máy truyền tin xuống, xuống xe cứu giúp đồng sự.
Thời điểm như thế nàu, dù là kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được đối phương là kẻ liều mạng, những người như bọn họ chỉ cần hết sức làm nhiệm vụ là được, thực sự không cần thiết phải dùng mạng mà làm.
Sau mười lăm phút liền có thể thấy được cửa thành Minh Giáp.
Lúc này mỹ nữ khiêu gợi đã cởi bỏ thạch giáp an ổn ngồi ở trên ghế, nóc xe bị nàng dùng sức mạnh uốn trở về “nguyên trạng”, lừa gạt những thủ vệ ở cửa thành kia thì không thành vấn đề.
Hai phút sau, ô tô dừng ở chỗ ghi danh.
“Tiêu Táp.” Hồ lão cửu chép miệng.
Mỹ nữ chiến sĩ Tiêu Táp bị gọi liền “Ba” một tiếng đẩy cửa xe ra, khóe mắt thoáng nhìn về phía sau, liền thấy được một chiếc xe bọc thép đằng trước có hình sừng nhọn tiêu chuẩn nanh chóng hướng về phía này.
Thời điểm Mạc Hoài Song thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe bọc thép, hai tay không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi.
Tố chất tâm lý của Tiêu Táp hiển nhiên vững vàng, nàng giống như không có chuyện gì đi tới chỗ ghi danh, đột nhiên kéo kéo áo chỗ ngực, bộ ngực đầy dặn không ngừng nhấp nhô theo động tác của nàng, hận không thể giãy dụa thoát ra khỏi trói buộc của quần áo.
Binh lính phụ trách ghi danh hai mắt liền thẳng tắp, con ngươi hận không thể dán ở trên đôi tiểu bạch thỏ, căn bản không có tâm sự nhìn đến những nơi khác.
Tiêu Táp chen chen bộ ngực, chỉ chỉ hoa văn của lính đánh thuê trước ngực, chép miệng hướng về chiếc xe của mình.
Mỗi một thành thị từ trước đến giờ đều có chế độ quản chế khá rộng rãi đối với lính đánh thuê ra khỏi thành,không có nhận được bất kì thông báo coi giữ nào, sau khi nhìn thấy một màn hương diễm liền nuốt nước miếng một cái, ra hiệu bọn họ có thể thông qua.
Tiêu Táp lắc người một cái trở vào trong xe, trong nháy mắt nàng lên xe Hồ lão cửu liền tăng tốc độ ra khỏi cửa thành, trong nháy mắt xe của thánh giáo dừng lại lấy ra yêu cầu của chủ thành yêu cầu ngăn cản, bọn họ liền mở ra vũ khí công kích của thành.
Lúc này, Hồ lão cửu và mỹ nữ chiến sĩ không khỏi thở ra một hơi, cửa ải thứ nhất đã sống sót thông qua!
Mà trên xe, tâm Mạc Hoài Song vẫn còn đang nâng lên cao. Ra khỏi thành Minh Giáp thực sự có thể thoát khỏi hầu hết bộ phần truy binh, thế những vào thời điểm này thể chất đặc thù của hắn chính là một phiền toái lớn.
Hồ lão cửu cũng biết có thể an toàn ra khỏi thành Minh Giáp đưa Mạc Hoài Song an toàn đưa đến Dư Kha chỉ là một bước nhỏ, hiện nay cùng thánh giáo chạy đua thời gian mới là việc cấp bách.
Chiến sĩ thánh giáo cùng Hồ lão cửu đều nghĩ đến cùng một chuyện, sau khi biểu lộ thân phận của mình, bọn họ liền trực tiếp nhảy lên xe bọc thép trực tiếp đuổi theo.
Hồ lão cửu vội đánh vô-lăng, mang theo Mạc Hoài Song hướng đến địa điểm Diên Thiệu Bách chỉ định hội hợp.
Thạch giáp lần thứ hai bao phủ lấy thân Tiêu Táp, nàng mở nóc xe lên làm xong công tác chuẩn bị.
Ra khỏi thành liền có thể sử dụng vũ khí tự do, sinh tử do mệnh, người của thánh giáo sẽ sử dụng thạch giáp là chuyện chắc chắn!
Ngay tại thời khắc mỹ nữ mở nóc xe ra,, bên trong xe bọc thép của thánh giáo liền nhảy xuống bảy tên chiến sĩ thạch giáp, trong nháy mắt rơi xuống, bọn họ liền giơ Đạt Mã lên bắn về phía ô tô đang dùng tốc độ hỏa tốc chạy trên đường.
Tiêu Táp nhảy ra khỏi ô tô, vượt qua mưa đạn, người nhẹ như yến vọt tới phương hướng của chiến sĩ thánh giáo.
Bên trong ô tô, Mạc Hoài Song cắn chặt môi, hai tay khẩn trương gõ gõ đầu mình, vô cùng thống hận sự vô năng của mình.
Ngay tại thời khắc Tiêu Táp dùng tư thế phong thái không thể đỡ được nhắm vào năm tên chiến sĩ thạch giáp, tại cửa thành Minh Giáp đang đóng, một chiếc xe dùng tư thái liều mạng vội vọt ra.
Hồ lão cửu đang nhìn Tiêu Táp chiến đấu liền thất thanh kêu lên, “Đoàn trưởng.”
Mạc Hoài Song nghe vậy đôi mắt đột nhiên trợn to.
Phía sau chiếc ô tô màu đen kia một chiếc xe gần như dựng thẳng thân xe lăng không bay vọt ra khỏi cửa thành, thời khắc này vũ khí trông coi thành cũng được khởi động.
Một đoàn ánh sáng trắng xóa đem ô tô chụp vào trong.
“A——” Mạc Hoài Song lớn tiếng sợ hãi kêu, cái gì cũng không để ý liền mở cửa xe vội lao ra.
Ngay tại thời khắc hắn mở cửa kia, chiến sĩ thạch giáp màu đen ánh bạc đột phá khỏi vòng vây của vũ khí trông coi thành, nháy mắt mọi người còn không kịp phản ứng liền gia nhập chiến đấu.
Sau lưng hắn, đợt tấn công dầu tiên của vũ khí trông coi thành cũng kết thúc đem xe hơi màu đen không lưu lại một chút tin tức nào.
Mạc Hoài Song vẫn sững sờ duy trì tư thế mở cửa, đôi mắt thẳng tắp nhìn Diên Thiệu Bách cùng Tiêu Táp chiến đấu với chiến sĩ của thánh giáo.
Dù cho Diên Thiệu Bách thoạt nhìn không có gì đáng ngại, nhưng tim hắn vẫn như cũ đập vô cùng lợi hại, giống như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Hắn không sợ giá trị của Diên Thiệu Bách không đủ, mà là sợ hắn ăn thiệt thòi về thạch giáp, thánh giáo chính là có Nguyên Quân Đường trấn giữ, dù cho thực lực cùng lai lịch của người này làm cho người ta khinh thường, nhưng có thể chế tác thạch giáp vượt cấp chính là sự thật.
Nếu những người truy đuổi Diên Thiệu Bách có thạch giáp vượt cấp, Diên Thiệu Bách rất có thể sẽ bị thương.
Sự thực chứng minh Mạc Hoài Song đã nghĩ quá rồi, trên Trái Đất thạch giáp vượt cấp không phải là cải trắng. Lần này những người truy kích đều kém hơn Tiêu Táp không ít, chứ đừng nói đến Diên Thiệu Bách.
Chỉ sau mấy hiệp, ba vị thánh giáo đều đổ máu tại chỗ.
Hồ lão cửu liền quay đầu xe lại, đứng ở bên cạnh hai người. Chờ đến khi bọn họ lên xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của những chiến sĩ trông coi thành liền nhanh chóng rời đi.
Trận chiến này, tuy rằng Mạc Hoài Song không ra một chút lực nào, nhưng ngay tại thời điểm Diên Thiệu Bách ngồi lên xe, xương cốt cả người giống như bị đánh, mềm oặt co quắp ngồi xuống ghế.
Diên Thiệu Bách liền nhanh chóng ôm hắn vào trong ngực, “Đừng sợ.”
Mạc Hoài Song nhắm hai mắt lại, tinh thần được buông lỏng, chuyện xảy ra trong nửa canh giờ này giống như ác mộng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, hành hạ tâm trí hắn.
Tín đồ thánh giáo điên cuồng, ánh mắt ác ý, la lên như sắp chết, tuyệt vọng cầu cứu, tốc độ sinh tử muốn tìm đường sống trong cái chết, tất cả những điều này hai mươi sáu năm an ổn trên Trái Đất Mạc Hoài Song chưa từng trải qua.
Từ trước đến giờ, kích thích lớn nhất hắn từng trải qua chính là lần chiến đấu khốc liệt của Cửu Bác cùng độc giác thú cấp bảy.
Nhưng cái này đều không giống như hôm nay, lần đó là con người cùng tự nhiên tranh đấu, là quy luật đào thải tự nhiên để sinh tồn.
Mà lần này, là dục vọng đê hèn của con người, không mang theo chút che dấu nào đặt trước mặt hắn, làm cho hắn không thể nào trốn tránh.
Nếu như ngày hôm nay Diên Thiệu Bách không bằng mọi giá che chở hắn, như vậy kết quả của hắn liền có thể tưởng tượng được.
Nhưng trên đời này có bao nhiêu An Tổ có được che chở như vậy, hắn hôm nay sống được chính là hi sinh mạng sống của vô số người. Loại ân tình này quá lớn, hắn… Không chịu nổi, cũng chưa chắc đáng giá như vậy, nhưng hắn liền hèn hạ không cự tuyệt được sự mê hoặc của sự sống.
Mạc Hoài Song che lấy đôi mắt, động viên tâm tư thống khổ của mình.
Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng ôm hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, không tiếng động an ủi hắn.
Sau khi lái xe năm phút, một chiếc xe lẳng lặng chờ đợi đằng sau trụ đá.
Sau khi Diên Thiệu Bách xuống xe liền nhanh chóng đỡ lấy Mạc Hoài Song, Mạc Hoài Song không đồng ý, hắn kiên định đẩy tay hắn ra, xuống xe, sống lưng thẳng tắp đi lên xe bọc thép.
Về sau hắn sẽ có con đường rất gian nan phải đi, dựa vào người khác là không thể.
Không bao lâu sau xe bọc thép liền tiến vào địa bàn của độc giác thú, pháo thủ từng có một lần kinh nghiệm liếc nhìn Mạc Hoài Song, đề phòng nhìn bốn phía, trong lòng không ngừng phun tào.
Không biết lần này lại gặp cái chuyện kỳ lạ nào, cũng dừng như lần trước dẫn đến độc giác thú cấp bảy vây công.
Nguyện vọng thì tốt đẹp, thực tế thì tàn khốc, không đợi đến khi pháo thủ cầu nguyện xong, độc giác thú cấp bốn bắt đầu từ bốn phương tám hướng vọt tới xe bọc thép.
Pháo thủ không khách khí nổ súng, dòng máu màu xanh nháu thời bắn tung tóe, hiện trường máu thịt tung tóe. Xe bọc thép một đường nghiền ép độc giác thú cấp bốn lấy tốc độ cực nhanh không ngừng tiến về phía trước.
Trên thực tế, tham gia trò vui không chỉ có độc giác thú cấp bốn, ngay tại thời điểm xe tiến vào địa bàn của độc giác thú cấp bảy, người phụ trách quan sát mặt vô cùng khẩn trương báo cáo, “Trung đoàn trưởng, đám chó điên thánh giáo đuổi tới!”
Vẽ xong, thành chủ Dư Kha lại lật ra đằng sau, trực tiếp đem tư liệu ném xuống bàn.
“Phái người đem hai người này thanh trừ sạch sẽ.” Ngữ điệu của hắn tùy ý dặn dò, giống như không phải là hạ lệnh giết người mà là đang dặn người chăm sóc người khác.
Nói xong, hắn duỗi tay cầm lấy khăn mặt màu trắng được đặt trên cái mâm do hầu gái bưng bên cạnh, cẩn thận lau lau tay.
Hộ vệ trưởng luôn luôn đứng một bên chờ mệnh lệnh của thành chủ khom mình hành lễ lui ra ngoài.
“Ngươi tự mình dẫn người đi.” Thời điểm hắn bước ra khỏi phòng, thành chủ Dư Kha liền nhàn nhạt bổ sung.
Hộ vệ trưởng xoay người lại nghiêng mình lĩnh mệnh, lùi ra ngoài.
Mạc Hoài Song hoàn toàn không biết mình lần thứ hai bị thành chủ thành Dư Kha nhìn chằm chằm, lúc này đang lấy tốc độ nhanh nhất nhằm hướng cửa thành Minh Giáp.
Màn biểu diễn lái xe của Hồ lão cửu khiến cho Mạc Hoài Song mở rộng tầm mắt, hắn chưa từng nghĩ tới chính bản thân mình lại may mắn được trải nghiệm cảm giác ô tô truy đuổi chỉ có trong Hollywood, Hồ lão cửu dùng tốc độ hơn 120km/h không ngừng xuyên qua các ngõ lớn ngõ nhỏ trong thành, mỗi lần ô tô đến đều tạo ra một trận ồn ào.
Theo sau Hồ lão cửu chạy không chút kiêng kị nào, xe cảnh sát truy đuổi cũng ngày càng nhiều. Mà Hồ lão cửu không chút quan tâm những thứ này, loại tốc độ này khiến cho dòng máu trong người hắn sôi trào, cảm xúc mãnh liệt trước nay chưa từng có tràn ra huyết mạch hắn, tay chân mắt hắn cùng phối hợp tìm kiếm vị trí tốt nhất. Chạy chạy trốn trốn, loại tốc độ này chính là hưởng thụ, là sung sướng cực hạn trên đời.
Nhưng đối với Mạc Hoài Song, đây cũng không phải là cảm giác chỉ dùng từ chịu tội liền có thể hình dung được, bắt đầu từ thời điểm tăng tốc, lúc ngoặt trái lúc ngoặt phải, cả người hắn bị quăng khắp nơi, nếu như không phải hắn hoàn toàn có lý trí nắm lấy tay cầm, Mạc Hoài Song vô cùng hoài nghi mình đã bị bay ra ngoài.
Tiếng còi cảnh sát xung quanh càng ngày càng nhiều, Mạc Hoài Song có chút lo lắng, đôi mắt bởi vì quá kích thích mà nhắm lại, sau đó lại kinh hoàng phát hiện, xe của bọn họ hiện tại đã bị hai chiếc xe cảnh sát kẹp vào giữ như miếng sandwich, hai xe không ngừng áp sát lại, giống như không bắt bọn họ dừng lại liền không bỏ qua.
Trên xe cảnh sát liên tục có người gọi, “Phía trước mời dừng xe tiếp nhận kiểm tra, nếu như chống đối không dừng xe, chúng ta sẽ sử dụng thạch giáp, đến lúc đó tất cả tự gánh lấy hậu quả!”
Hồ lão cửu giống như không nghe thấy vẫn tiếp tục đạp ga.
Từ trước đến giờ ngồi cạnh Mạc Hoài Song là một vị băng nữ nhân xinh đẹp, lúc này quyết đoán nắm nguyên hạt, một quyền đánh nổ nóc xe sau đó nhảy ra ngoài.
Nữ nhân người nhẹ như yến nhảy lên một quyền đánh xuyên qua nóc xe cảnh sát, buộc một chiếc ngừng lại.
Cảnh sát trên hai chiếc xe hiển nhiên không nghĩ tới đối phương lại dám sử dụng thạch giáp trước, sau khi sửng sốt, liền chuẩn bị điểu động thạch giáp tác chiến.
Chỉ chậm vài giây, nữ nhân liền lắc người vững vàng đứng trên nóc xe của mình, giương tay giơ Đạt Mã bắn liên hoàn vào lốp những chiếc xe khác.
Xe nhất thời mất khống chế lượn thành hình chữ “s”, dưới tình huống tài xế không thể cứu vãn chiếc xe liền lật nghiêng một cái trên đường.
Bởi vì đồng sự xảy ra chuyện, những chiếc xe bị ép dừng lại cũng không còn tâm tư truy đuổi tiếp, liếc nhìn phương hướng ô tô bỏ trốn, cầm lấy thông tấn khí muốn liên hệ với bên ngoài, lại phát hiện tín hiệu hoàn toàn không liên lạc được. Hắn căm giận ném máy truyền tin xuống, xuống xe cứu giúp đồng sự.
Thời điểm như thế nàu, dù là kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được đối phương là kẻ liều mạng, những người như bọn họ chỉ cần hết sức làm nhiệm vụ là được, thực sự không cần thiết phải dùng mạng mà làm.
Sau mười lăm phút liền có thể thấy được cửa thành Minh Giáp.
Lúc này mỹ nữ khiêu gợi đã cởi bỏ thạch giáp an ổn ngồi ở trên ghế, nóc xe bị nàng dùng sức mạnh uốn trở về “nguyên trạng”, lừa gạt những thủ vệ ở cửa thành kia thì không thành vấn đề.
Hai phút sau, ô tô dừng ở chỗ ghi danh.
“Tiêu Táp.” Hồ lão cửu chép miệng.
Mỹ nữ chiến sĩ Tiêu Táp bị gọi liền “Ba” một tiếng đẩy cửa xe ra, khóe mắt thoáng nhìn về phía sau, liền thấy được một chiếc xe bọc thép đằng trước có hình sừng nhọn tiêu chuẩn nanh chóng hướng về phía này.
Thời điểm Mạc Hoài Song thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe bọc thép, hai tay không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi.
Tố chất tâm lý của Tiêu Táp hiển nhiên vững vàng, nàng giống như không có chuyện gì đi tới chỗ ghi danh, đột nhiên kéo kéo áo chỗ ngực, bộ ngực đầy dặn không ngừng nhấp nhô theo động tác của nàng, hận không thể giãy dụa thoát ra khỏi trói buộc của quần áo.
Binh lính phụ trách ghi danh hai mắt liền thẳng tắp, con ngươi hận không thể dán ở trên đôi tiểu bạch thỏ, căn bản không có tâm sự nhìn đến những nơi khác.
Tiêu Táp chen chen bộ ngực, chỉ chỉ hoa văn của lính đánh thuê trước ngực, chép miệng hướng về chiếc xe của mình.
Mỗi một thành thị từ trước đến giờ đều có chế độ quản chế khá rộng rãi đối với lính đánh thuê ra khỏi thành,không có nhận được bất kì thông báo coi giữ nào, sau khi nhìn thấy một màn hương diễm liền nuốt nước miếng một cái, ra hiệu bọn họ có thể thông qua.
Tiêu Táp lắc người một cái trở vào trong xe, trong nháy mắt nàng lên xe Hồ lão cửu liền tăng tốc độ ra khỏi cửa thành, trong nháy mắt xe của thánh giáo dừng lại lấy ra yêu cầu của chủ thành yêu cầu ngăn cản, bọn họ liền mở ra vũ khí công kích của thành.
Lúc này, Hồ lão cửu và mỹ nữ chiến sĩ không khỏi thở ra một hơi, cửa ải thứ nhất đã sống sót thông qua!
Mà trên xe, tâm Mạc Hoài Song vẫn còn đang nâng lên cao. Ra khỏi thành Minh Giáp thực sự có thể thoát khỏi hầu hết bộ phần truy binh, thế những vào thời điểm này thể chất đặc thù của hắn chính là một phiền toái lớn.
Hồ lão cửu cũng biết có thể an toàn ra khỏi thành Minh Giáp đưa Mạc Hoài Song an toàn đưa đến Dư Kha chỉ là một bước nhỏ, hiện nay cùng thánh giáo chạy đua thời gian mới là việc cấp bách.
Chiến sĩ thánh giáo cùng Hồ lão cửu đều nghĩ đến cùng một chuyện, sau khi biểu lộ thân phận của mình, bọn họ liền trực tiếp nhảy lên xe bọc thép trực tiếp đuổi theo.
Hồ lão cửu vội đánh vô-lăng, mang theo Mạc Hoài Song hướng đến địa điểm Diên Thiệu Bách chỉ định hội hợp.
Thạch giáp lần thứ hai bao phủ lấy thân Tiêu Táp, nàng mở nóc xe lên làm xong công tác chuẩn bị.
Ra khỏi thành liền có thể sử dụng vũ khí tự do, sinh tử do mệnh, người của thánh giáo sẽ sử dụng thạch giáp là chuyện chắc chắn!
Ngay tại thời khắc mỹ nữ mở nóc xe ra,, bên trong xe bọc thép của thánh giáo liền nhảy xuống bảy tên chiến sĩ thạch giáp, trong nháy mắt rơi xuống, bọn họ liền giơ Đạt Mã lên bắn về phía ô tô đang dùng tốc độ hỏa tốc chạy trên đường.
Tiêu Táp nhảy ra khỏi ô tô, vượt qua mưa đạn, người nhẹ như yến vọt tới phương hướng của chiến sĩ thánh giáo.
Bên trong ô tô, Mạc Hoài Song cắn chặt môi, hai tay khẩn trương gõ gõ đầu mình, vô cùng thống hận sự vô năng của mình.
Ngay tại thời khắc Tiêu Táp dùng tư thế phong thái không thể đỡ được nhắm vào năm tên chiến sĩ thạch giáp, tại cửa thành Minh Giáp đang đóng, một chiếc xe dùng tư thái liều mạng vội vọt ra.
Hồ lão cửu đang nhìn Tiêu Táp chiến đấu liền thất thanh kêu lên, “Đoàn trưởng.”
Mạc Hoài Song nghe vậy đôi mắt đột nhiên trợn to.
Phía sau chiếc ô tô màu đen kia một chiếc xe gần như dựng thẳng thân xe lăng không bay vọt ra khỏi cửa thành, thời khắc này vũ khí trông coi thành cũng được khởi động.
Một đoàn ánh sáng trắng xóa đem ô tô chụp vào trong.
“A——” Mạc Hoài Song lớn tiếng sợ hãi kêu, cái gì cũng không để ý liền mở cửa xe vội lao ra.
Ngay tại thời khắc hắn mở cửa kia, chiến sĩ thạch giáp màu đen ánh bạc đột phá khỏi vòng vây của vũ khí trông coi thành, nháy mắt mọi người còn không kịp phản ứng liền gia nhập chiến đấu.
Sau lưng hắn, đợt tấn công dầu tiên của vũ khí trông coi thành cũng kết thúc đem xe hơi màu đen không lưu lại một chút tin tức nào.
Mạc Hoài Song vẫn sững sờ duy trì tư thế mở cửa, đôi mắt thẳng tắp nhìn Diên Thiệu Bách cùng Tiêu Táp chiến đấu với chiến sĩ của thánh giáo.
Dù cho Diên Thiệu Bách thoạt nhìn không có gì đáng ngại, nhưng tim hắn vẫn như cũ đập vô cùng lợi hại, giống như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Hắn không sợ giá trị của Diên Thiệu Bách không đủ, mà là sợ hắn ăn thiệt thòi về thạch giáp, thánh giáo chính là có Nguyên Quân Đường trấn giữ, dù cho thực lực cùng lai lịch của người này làm cho người ta khinh thường, nhưng có thể chế tác thạch giáp vượt cấp chính là sự thật.
Nếu những người truy đuổi Diên Thiệu Bách có thạch giáp vượt cấp, Diên Thiệu Bách rất có thể sẽ bị thương.
Sự thực chứng minh Mạc Hoài Song đã nghĩ quá rồi, trên Trái Đất thạch giáp vượt cấp không phải là cải trắng. Lần này những người truy kích đều kém hơn Tiêu Táp không ít, chứ đừng nói đến Diên Thiệu Bách.
Chỉ sau mấy hiệp, ba vị thánh giáo đều đổ máu tại chỗ.
Hồ lão cửu liền quay đầu xe lại, đứng ở bên cạnh hai người. Chờ đến khi bọn họ lên xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của những chiến sĩ trông coi thành liền nhanh chóng rời đi.
Trận chiến này, tuy rằng Mạc Hoài Song không ra một chút lực nào, nhưng ngay tại thời điểm Diên Thiệu Bách ngồi lên xe, xương cốt cả người giống như bị đánh, mềm oặt co quắp ngồi xuống ghế.
Diên Thiệu Bách liền nhanh chóng ôm hắn vào trong ngực, “Đừng sợ.”
Mạc Hoài Song nhắm hai mắt lại, tinh thần được buông lỏng, chuyện xảy ra trong nửa canh giờ này giống như ác mộng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, hành hạ tâm trí hắn.
Tín đồ thánh giáo điên cuồng, ánh mắt ác ý, la lên như sắp chết, tuyệt vọng cầu cứu, tốc độ sinh tử muốn tìm đường sống trong cái chết, tất cả những điều này hai mươi sáu năm an ổn trên Trái Đất Mạc Hoài Song chưa từng trải qua.
Từ trước đến giờ, kích thích lớn nhất hắn từng trải qua chính là lần chiến đấu khốc liệt của Cửu Bác cùng độc giác thú cấp bảy.
Nhưng cái này đều không giống như hôm nay, lần đó là con người cùng tự nhiên tranh đấu, là quy luật đào thải tự nhiên để sinh tồn.
Mà lần này, là dục vọng đê hèn của con người, không mang theo chút che dấu nào đặt trước mặt hắn, làm cho hắn không thể nào trốn tránh.
Nếu như ngày hôm nay Diên Thiệu Bách không bằng mọi giá che chở hắn, như vậy kết quả của hắn liền có thể tưởng tượng được.
Nhưng trên đời này có bao nhiêu An Tổ có được che chở như vậy, hắn hôm nay sống được chính là hi sinh mạng sống của vô số người. Loại ân tình này quá lớn, hắn… Không chịu nổi, cũng chưa chắc đáng giá như vậy, nhưng hắn liền hèn hạ không cự tuyệt được sự mê hoặc của sự sống.
Mạc Hoài Song che lấy đôi mắt, động viên tâm tư thống khổ của mình.
Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng ôm hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, không tiếng động an ủi hắn.
Sau khi lái xe năm phút, một chiếc xe lẳng lặng chờ đợi đằng sau trụ đá.
Sau khi Diên Thiệu Bách xuống xe liền nhanh chóng đỡ lấy Mạc Hoài Song, Mạc Hoài Song không đồng ý, hắn kiên định đẩy tay hắn ra, xuống xe, sống lưng thẳng tắp đi lên xe bọc thép.
Về sau hắn sẽ có con đường rất gian nan phải đi, dựa vào người khác là không thể.
Không bao lâu sau xe bọc thép liền tiến vào địa bàn của độc giác thú, pháo thủ từng có một lần kinh nghiệm liếc nhìn Mạc Hoài Song, đề phòng nhìn bốn phía, trong lòng không ngừng phun tào.
Không biết lần này lại gặp cái chuyện kỳ lạ nào, cũng dừng như lần trước dẫn đến độc giác thú cấp bảy vây công.
Nguyện vọng thì tốt đẹp, thực tế thì tàn khốc, không đợi đến khi pháo thủ cầu nguyện xong, độc giác thú cấp bốn bắt đầu từ bốn phương tám hướng vọt tới xe bọc thép.
Pháo thủ không khách khí nổ súng, dòng máu màu xanh nháu thời bắn tung tóe, hiện trường máu thịt tung tóe. Xe bọc thép một đường nghiền ép độc giác thú cấp bốn lấy tốc độ cực nhanh không ngừng tiến về phía trước.
Trên thực tế, tham gia trò vui không chỉ có độc giác thú cấp bốn, ngay tại thời điểm xe tiến vào địa bàn của độc giác thú cấp bảy, người phụ trách quan sát mặt vô cùng khẩn trương báo cáo, “Trung đoàn trưởng, đám chó điên thánh giáo đuổi tới!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.