Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 71
Bắc Trần Trần
16/09/2020
Sau một tiếng, đoàn xe của Cửu Bác đến Biên Mục.
Mùa đông màn đêm sớm bao phủ, lúc này sắc trời đã sớm đen thui, bởi vì địa vị của thành Dư Kha đặc thù, lính đánh thuê cơ bản không có trở ngại gì khi vào thành, nhân viên trông thành sau khi nhìn thấy đoàn xe Cửu Bác, trực tiếp cho đi.
Sau khi đoàn người Diên Thiệu Bách dừng xe ở nơi trú ẩn của Cửu Bác, dựa vào màn đêm bắt đầu phân tán hành động.
Diên Thiệu Bách xông lên trước, xông thẳng đến địa điểm, khí thế thạch giáp cấp chín trực tiếp khai hỏa, kinh sợ tất cả chiến sĩ cấp tám, đánh giết giống như gọt dưa, vọt vào.
Mạc Hoài Song nghe thấy âm thanh huyên náo, cả người chấn động, trong lòng lập tức rõ ràng Diên Thiệu Bách đã đến rồi!
Hắn nhanh chóng nhảy lên từ trên giường, ra sức đạp cửa, nhức nhở đối phương chỗ mình ở.
Tiếng oành oành nổ vang hấp dẫn sự chú ý của Diên Thiệu Bách, hắn một cước đá văng chiến sĩ cấp tám bị kiếm chén đứt cổ, hét lớn một tiếng, “Tránh ra!”
Mạc Hoài Song nhanh chóng lùi về phía sau, một kiếm chém xuống, cánh cửa giam cầm hắn hơn hai mươi ngày đổ ầm xuống,thân ảnh cao to cường hãn của Diên Thiệu Bách phản chiếu vào võng mạc hắn.
Mạc Hoài Song không ngừng cố gắng thoát khỏi, không nhịn được kích động, hai ba bước liền xông lên, nói thẳng, “Thạch giáp! Trước hết lao ra rồi nói!”
Ở trong lòng hắn, trên địa bàn của kẻ thù đều không an toàn.
Diên Thiệu Bách nhanh chóng ôm lấy Mạc Hoài Song, hai con mắt tàn nhẫn không ngừng nhìn chằm chằm hắn, dù cho người trong lòng thoạt nhìn tinh thần không tồi, nhưng vẻ uể oải cùng tiều tụy hiện ra trong đôi mắt vẫn khiến cho sự tàn nhẫn của hắn không ngừng tăng cao.
Hắn dùng sức siết chặt người vào trong lồng ngực, nhiều ngày lo lắng sợ hãi cùng cực độ tưởng niệm lúc này cô đọng thành nụ hôn mãnh liệt, đè ép gặm nhấm bờ môi của Mạc Hoài Song, hai tay nắm chặt, hận không thể đem người khảm vào trong thân thể mình.
Hắn yêu thiếu niên trong lồng ngực đến mức nào, thì càng sợ thống khổ khi mất đi. Hắn có thể chống lại tổn thương thân thể do chiến đấu mang lại, nhưng chỉ cần nghĩ đến không cách nào nhìn thấy được người trước mặt, trong lòng lại đau đớn giống như bị dao cắt.
Không thể mất đi, không muốn mất đi, hắn thậm chí còn nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của mình để đối lấy Mạc Hoài Song bình an khỏe mạnh.
Hắn chưa bao giờ từng nghĩ chính mình sẽ có một ngày lại yêu một người đến mức như vậy, thế nhưng tình cảm sâu đậm, càng hãm càng sâu.
Tất cả bắt đầu từ thời điểm Mạc Hoài Song dùng tư thái kiên nghị quật cường xuất hiện trước mắt mình, cũng đã quyết định, hắn chỉ có thể càng ngày càng trầm luân.
Mạc Hoài Song bị làm cho đau đớn, nhỏ giọng nức nỏ, Diên Thiệu Bách căn bản không muốn buông tha hắn, hắn không chút kiêng dè phát tiết tình cảm của mình, thừa thế xâm lấn, dây dưa, liều mạng mà xâm chiếm địa bàn thuộc về mìn.
Chờ đến khi lí trí của hắn trở về, cũng thỏa mãn cơn nghiện, lúc này mới lưu luyến mà thả Mạc Hoài Song ra, nếu như không phải thời gian cùng không gian không đúng, hắn thực sự muốn làm việc ngay tại chỗ!
Mạc Hoài Song vừa bị thả ra, giống như cá lần nữa được trở lại nước, từng ngụm từng ngụm hút không khí, mắt phượng trợn tròn, trừng Diên Thiệu Bách một cái.
Được rồi, hắn biết được tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng đây là quá suốt ruột, là muốn nghẹn chết hắn sao!
“Đi.” Diên Thiệu Bách tựa hồ hoàn toàn không muốn tú ân ái dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, trực tiếp đem người ôm ra khỏi gian phòng.
Mạc Hoài Song theo bản năng ôm lấy cổ hắn, mài hàm răng thấp giọng nói, “Mất mặt hay không, mau thả ta xuống dưới.”
Diên Thiệu Bách mắt điếc tai ngơ đem người ôm lên xe.
Mỗi chiến sĩ theo đoàn trưởng lên xe, mỗi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Tú ân ái cái gì thực sự là quá đáng ghét!
Đến trụ sợ của Cửu Bác, Mạc Hoài Song cùng Diên Thiệu Bách chào hỏi một tiếng rồi tiến vào buồng tắm. Tuy rằng nơi giam cầm cũng có chỗ rửa mặt, nhưng hắn làm sao chịu được chuyện cởi quần áo ngay trước máy thu hình, ngay cả lấy tiểu jj đi vệ sinh cũng tránh không thể để máy thu hình quay được mới hành động đấy có được không.
Tắm xong đi ra, Mạc Hoài Song khoác lấy cái khăn dầy ra ngoài, xuất môn liền thấy Diên Thiệu Bách đang lặng lẽ nằm trên giường lớn.
“Lại đây ngủ, ta đã giúp ngươi làm ấm giường.” Diên Thiệu Bách mặt đứng dắn vỗ vỗ vị trí bên người.
Mạc Hoài Song dừng bước, hắn chần chờ nhìn Diên Thiệu Bách, đang suy nghĩ có nên chuyển sang nơi khác hay không.
Cũng không phải là hắn không đồng ý phối hợp làm chút chuyện gì đó, chỉ là thần kinh căng thẳng hơn hai mươi ngày, thực sự không có tinh lực làm chuyện này.
Bắt đầu từ ngày bắt đầu đào tường kia, hắn luôn sốt sắng sợ bị phát hiện, ban ngày buổi tối không dám ngủ say, thống khổ hơn chính là sau khi tin tức được truyền ra ngoài, hắn càng không ngừng lo lắng cái này, lo lắng cái kia, sợ Diên Thiệu Bách không theo dõi được tín hiệu, sợ chính mình đột nhiên bị rời đi, những tâm sự đó không ngừng gặm cắn thần kinh của hắn, cho nên tại thời điểm thực sự thư giãn, hắn chỉ muốn ngủ liên tục ba ngày ba đêm liền!
Ánh mắt Diên Thiệu Bách vẫn ôn nhu như nước, thanh tuyến trầm thấp khẩn thiết, “Lại đây ngủ, ta sẽ không làm cái gì.”
Trong lòng Mạc Hoài Song nhất thời được trấn an, hắn tiến lên chui vào ổ chăn. Tuy rằng trong phòng có ấm lô không cảm thấy lạnh, nhưng trong chăn khô ráo ấm áp vẫn khiến cho hắn thoải mái hừ một tiêng, có chút ngây thơ dùng mặt cà cà vào ổ chăn.
Diên Thiệu Bách cười nhạt, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ xuống mông hắn, “Nhanh ngủ.”
Mạc Hoài Song khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ.
Có thể là trong lòng còn không xác định, hắn uốn éo thân thể, cuối cùng chui vào trong lòng Diên Thiệu Bách mới coi như chân chính an ổn.
Diên Thiệu Bách trìu mến mà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt hắn, may là, may là đoạt lại được rồi!
Lúc Mạc Hoài Song tỉnh lại, phát hiện thân thể mình trần truồng mà núp ở trong lồng ngực của Diên Thiệu Bách, quần lót nhỏ dùng để bảo vệ trinh tiết của mình không biết đã sớm đi đâu, mà bàn tay không biết xấu hổ kia của Diên Thiệu Bách đang mò cái mông của hắn,vô cùng thích ý mà nắm nắm xoa xoa, có đồ gì cứng cứng đang đè ở trên bụng hắn.
Mạc Hoài Song liền đè lên bàn tay đang tác oai tác quái trên người mình, Diên Thiệu Bách thuận thế cầm lại, đem tay hắn kéo qua che ở trên bụng.
“Động động.” Âm thanh trầm thấp mà mê hoặc, nhuộm tình dục khó có thể nhận dạng.
Mạc Hoài Song cũng không phản kháng, nắm chặt rồi không ngừng di động lên xuống, đồng thời còn không quên khẽ cà cà vào chỗ mẫn cảm, dùng tay phục vụ còn hơn là vừa mới tỉnh liền bị bạo cúc!
Chỉ trong chốc lát hô hấp của Diên Thiệu Bách bắt đầu ồ ồ lên, hắn duỗi tay nắm chặt tiểu Song, bắt chước thủ chước thủ đoạn sử dụng lên người Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song toàn thân run rẩy, tay cũng nhanh hơn mấy phần, khác với bàn tay mềm mại của Mạc Hoài Song, vết chai trên bàn tay Diên Thiệu Bách quả thực muốn cái mạng già của hắn mà, thêm vào hắn lâu rồi chưa làm, chỉ qua thời gian ngắn hắn liền hừ một tiếng, bắn ra một luồng bạch trọc.
Cao trào khiến cho tay đang lấy lòng cự vật không tự chủ dừng lại, Diên Thiệu Bách xoa xoa chất lỏng trên tay, thoải mái mà đem người trở mình, một tay ngăn chặn đùi lớn khép lại của Mạc Hoài Song.
Hoa cúc của Mạc Hoài Song co lại, sống lưng căng thẳng, hắn đã sớm làm xong chuẩn bị bị xâm phạm.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, cái nghiệt căn kia chỉ xem vào hai chân cậu không ngừng ma sát.
Bị thiên lôi đánh!
Cả người Mạc Hoài Song đều bối rối, từ xưa đến nay hắn chưa biết được còn có loại này, loại này… Loại chuyện như vậy so với trực tiếp cái gì gì hắn càng khiến người ta còn xấu hổ hơn!
Đỏ ứng trong nháy mắt lan tràn xuống dưới, làm thành màu sắc câu nhân trên da thịt tuyết trắng.
Này có còn biết xấu hổ hay không a! Có còn có hạn cuối hay không!!
Mạc Hoài Song ra sức hướng về phía trước, muốn thoát khỏi tình cảnh làm cho người khác giận dữ cùng xấu hổ muốn chết.
“Đừng nghịch!” Diên Thiệu Bách chế trụ eo của Mạc Hoài Song, nhấc chân đem người áp chế lại, thở hổn hển dùng sức động.
Mạc Hoài Song giãy dụa hai lần, chút khí lực này của hắn làm sao có thể là đối thủ của Diên Thiệu Bách, dưới tình huống trốn tránh không có kết quả, chỉ có thể đỏ mặt tùy ý Diên Thiệu Bách tác oai tác quái.
Chờ đến khi Diên Thiệu Bách rốt cuộc vui sướng bắn ra, da mặt Mạc Hoài Song nóng đến đỏ bừng, giữa hai chân đều một mảnh hỗn loạn.
Mạc Hoài Song đứng dậy nhảy xuống dưới giường, trong lòng không cam lòng trừng Diên Thiệu Bách, nhanh chóng tiến vào phòng vệ sinh.
Diên Thiệu Bách thấp giọng nở nụ cười, vén chăn lên, rời giường liền theo vào.
“Đừng nóng giận, chúng ta lập tức đến di tích số một, ta sợ ngươi không chịu nổi, cho nên mới tiết chế một chút.”
Mạc Hoài Song không để ý đến hắn, tự mình đứng dưới vòi hoa sen rửa ráy, Diên Thiệu Bách da mặt dày chen vào cùng.
“Ngoan, ta tiết ngươi không cao hứng, lần nhau nhất định sẽ mạnh mẽ đi vào, bảo đảm khiến ngươi sảng khoái đến chết.” Diên Thiệu Bách vòng tay qua eo Mạc Hoài Song, ghé vào lỗ tai hắn vô liêm sỉ nói, hạ thân còn làm hành động ưỡn ưỡn.
Thật quá không biết xấu hổ! Quá đổi trắng thay đen rồi! Hắn là cố ý mà!
Mạc Hoài Song tức giận ném khăn tắm xuống, mắt phượng nhắm lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía dấu răng trên vai hắn vẫn còn chưa tiêu.
Lần này lần trước gộp lại, hắn! Cắn!
Diên Thiệu Bách cười hì hì, nhặt khăn trên mặt đất đưa đến, “Tắm xong, chúng ta xuất phát.”
Mạc Hoài Song tức giận đem khăn tắm đoạt lấy, lườm một cái, tiếp tục tắm.
Động tác của Mạc Hoài Song rất nhanh, sau năm phút, hai người lên xe bọc thép. Tất cả nhân viên Cửu Bác đều tập hợp, tập thể đều rút lui khỏi Biên Mục.
Sau khi Dư Kha biết được tin tức Mạc Hoài Song được cứu, mí mắt nhấc lên một chút, chỉ nhàn nhạt phân phó người xử lí chuyện sau đó, còn xử lí Cửu Bác cùng Mạc Hoài Song như thé nào, đều không nói đến.
Bên trong kế hoạch nguyên bản của hắn, cũng không có cưỡng ép bắt lấy Mạc Hoài Song, sở dĩ ngày đó ra cái mệnh lệnh hoang đường này, chỉ là sau khi tiếp xúc không chịu được mê hoặc từ bản năng là thôi, cho nên người này có được cứu đi hay không, cũng không có ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Tại thời điểm này Cửu Bác cùng thánh giáo đã bắt đầu xuất phát về phía di tích số một, Nguyên Quân Đường cũng mang theo thái độ được ăn cả ngã về không đưa hầu hết bộ phận cấp tám của thánh giáo đi.
Đương nhiên bản thân nàng cũng không có đi theo, mà tọa trấn ở tổng bộ của thành giáo, bởi vì còn có một chuyện quan trọng hơn cần nàng xử lí.
Ngay tại ngày hôm qua, ác đồ dùng thủ đoạn đê hèn mưu sát Lan giáo chủ rốt cục đã lọt lưới.
“Khai chưa?” Nguyên Quân Đường đi xuống địa lao.
Người phụ trách tra hỏi hướng về phía Nguyên Quân Đường cung kính khom người, “Thánh nữ.”
Sau đó có chút giễu cợt nói, “Cái tên này miệng rất rắn, một buổi tối chỉ xác định được đây là hành vi cá nhân của hắn.”
Nguyên Quân Đường xì cười một tiếng, chỉ vằng cái tên này làm sao có loại khả năng có được thuốc làm lẫn lộn An Tổ cùng nhân loại tạm thời được, phía sau nhất định có con cá lớn!
“Tiếp tục!” Nguyên Quân Đường quay người ngồi xuống ghế quan sát cực hình,áo khoác màu đen vung lên tạo thành một đường cong trên không trung.
Quản ngục hướng về phía Nguyên Quân Đường chắp tay, ý bảo thủ hạ giội tỉnh Liên Quân đang bị treo trên thập tự.
Liên Quân khinh bỉ kéo kéo khóe miệng, vết thương trên mặt làm cho hắn dị thường đau đớn, nhưng có thể vì như vậy, thần trí của hắn thanh tỉnh hơn một chút, hắn nỗ lực hướng về phía Nguyên Quân Đường nhổ vài bãi nước miếng, “Yêu bà!”
Roi không chút lưu tình “Ba” một tiếng rơi vào người hắn, da tróc thịt bong, dòng máu hồng nhạt chảy ra theo vết thương, rơi từng giọt xuống mặt đất.
Liên Quân kiên cường một tiếng cũng chưa phát ra.
“Bấm gãy ngón tay của hắn.” Ngữ điệu của Nguyên Quân Đường lạnh băng.
Liên Quân lộ ra một nụ cười khinh bỉ nhìn nàng, phảng phất giống như đang cười nhạo nàng chỉ có một chút thủ đoạn này.
Quản ngực nhận mệnh trực tiếp lấy ra một cái kẹp hơi dùng sức trên ngón tay của Liên Quân.
Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Nguyên Quân Đường lạnh lùng nói: “Nếu ngươi chịu khai, ta cho ngươi sảng khoái, băng không đừng trách ta lòng dạ độc ác.”
Nếu như không phải thế lực sau lưng người này giở trò, tiểu sư đệ của nàng sao lại chết được, mà sư phụ của nàng cũng sẽ không bởi vì mất đi con trai mà đau thương đến hỏng mất, tất cả những thứ này đều là lỗi của người này, bọn họ có chết vạn lần cũng không thể san bằng được mối hận này của nàng.
Đương nhiên, nàng vô cùng chắc chắn rằng Mạc Hoài Song cùng Diên Thiệu Bách cũng là một thành viên trong đó!
Cư nhiên dám thông đồng cùng An Tổ, rất tốt!
Liên Quân chịu đựng qua ban đầu, đau đớn khốc liệt nhất, dùng một loại ánh mắt khiến người ta sởn cả tóc gáy nhìn Nguyên Quân Đường. nở nụ cười kinh dị.
Nguyên Quân Đường buồn nôn, phất phất tay, ra hiệu cho quản ngục làm lại lần nữa.
Sau một tiếng,trên người Liên Quân đã không còn một miếng thịt nào lành lặn, hai tay máu thịt be bét, đã không biết hôn mê tỉnh lại mấy lần, thở ra thì ít, hít vào thì nhiều.
Quản ngục vừa nhìn thấy tình huống không đúng, nhanh chóng xin chỉ thị, “Thánh nữ, chỉ sợ không chịu được.”
Nguyên Quân Đường liếc mắt nhìn Liên Quân giống như đang nhìn một con bọ, một mặt miệt thị, “Đi lấy thuốc sự thật đến, ta không tin hắn không nói.”
Mùa đông màn đêm sớm bao phủ, lúc này sắc trời đã sớm đen thui, bởi vì địa vị của thành Dư Kha đặc thù, lính đánh thuê cơ bản không có trở ngại gì khi vào thành, nhân viên trông thành sau khi nhìn thấy đoàn xe Cửu Bác, trực tiếp cho đi.
Sau khi đoàn người Diên Thiệu Bách dừng xe ở nơi trú ẩn của Cửu Bác, dựa vào màn đêm bắt đầu phân tán hành động.
Diên Thiệu Bách xông lên trước, xông thẳng đến địa điểm, khí thế thạch giáp cấp chín trực tiếp khai hỏa, kinh sợ tất cả chiến sĩ cấp tám, đánh giết giống như gọt dưa, vọt vào.
Mạc Hoài Song nghe thấy âm thanh huyên náo, cả người chấn động, trong lòng lập tức rõ ràng Diên Thiệu Bách đã đến rồi!
Hắn nhanh chóng nhảy lên từ trên giường, ra sức đạp cửa, nhức nhở đối phương chỗ mình ở.
Tiếng oành oành nổ vang hấp dẫn sự chú ý của Diên Thiệu Bách, hắn một cước đá văng chiến sĩ cấp tám bị kiếm chén đứt cổ, hét lớn một tiếng, “Tránh ra!”
Mạc Hoài Song nhanh chóng lùi về phía sau, một kiếm chém xuống, cánh cửa giam cầm hắn hơn hai mươi ngày đổ ầm xuống,thân ảnh cao to cường hãn của Diên Thiệu Bách phản chiếu vào võng mạc hắn.
Mạc Hoài Song không ngừng cố gắng thoát khỏi, không nhịn được kích động, hai ba bước liền xông lên, nói thẳng, “Thạch giáp! Trước hết lao ra rồi nói!”
Ở trong lòng hắn, trên địa bàn của kẻ thù đều không an toàn.
Diên Thiệu Bách nhanh chóng ôm lấy Mạc Hoài Song, hai con mắt tàn nhẫn không ngừng nhìn chằm chằm hắn, dù cho người trong lòng thoạt nhìn tinh thần không tồi, nhưng vẻ uể oải cùng tiều tụy hiện ra trong đôi mắt vẫn khiến cho sự tàn nhẫn của hắn không ngừng tăng cao.
Hắn dùng sức siết chặt người vào trong lồng ngực, nhiều ngày lo lắng sợ hãi cùng cực độ tưởng niệm lúc này cô đọng thành nụ hôn mãnh liệt, đè ép gặm nhấm bờ môi của Mạc Hoài Song, hai tay nắm chặt, hận không thể đem người khảm vào trong thân thể mình.
Hắn yêu thiếu niên trong lồng ngực đến mức nào, thì càng sợ thống khổ khi mất đi. Hắn có thể chống lại tổn thương thân thể do chiến đấu mang lại, nhưng chỉ cần nghĩ đến không cách nào nhìn thấy được người trước mặt, trong lòng lại đau đớn giống như bị dao cắt.
Không thể mất đi, không muốn mất đi, hắn thậm chí còn nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của mình để đối lấy Mạc Hoài Song bình an khỏe mạnh.
Hắn chưa bao giờ từng nghĩ chính mình sẽ có một ngày lại yêu một người đến mức như vậy, thế nhưng tình cảm sâu đậm, càng hãm càng sâu.
Tất cả bắt đầu từ thời điểm Mạc Hoài Song dùng tư thái kiên nghị quật cường xuất hiện trước mắt mình, cũng đã quyết định, hắn chỉ có thể càng ngày càng trầm luân.
Mạc Hoài Song bị làm cho đau đớn, nhỏ giọng nức nỏ, Diên Thiệu Bách căn bản không muốn buông tha hắn, hắn không chút kiêng dè phát tiết tình cảm của mình, thừa thế xâm lấn, dây dưa, liều mạng mà xâm chiếm địa bàn thuộc về mìn.
Chờ đến khi lí trí của hắn trở về, cũng thỏa mãn cơn nghiện, lúc này mới lưu luyến mà thả Mạc Hoài Song ra, nếu như không phải thời gian cùng không gian không đúng, hắn thực sự muốn làm việc ngay tại chỗ!
Mạc Hoài Song vừa bị thả ra, giống như cá lần nữa được trở lại nước, từng ngụm từng ngụm hút không khí, mắt phượng trợn tròn, trừng Diên Thiệu Bách một cái.
Được rồi, hắn biết được tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng đây là quá suốt ruột, là muốn nghẹn chết hắn sao!
“Đi.” Diên Thiệu Bách tựa hồ hoàn toàn không muốn tú ân ái dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, trực tiếp đem người ôm ra khỏi gian phòng.
Mạc Hoài Song theo bản năng ôm lấy cổ hắn, mài hàm răng thấp giọng nói, “Mất mặt hay không, mau thả ta xuống dưới.”
Diên Thiệu Bách mắt điếc tai ngơ đem người ôm lên xe.
Mỗi chiến sĩ theo đoàn trưởng lên xe, mỗi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Tú ân ái cái gì thực sự là quá đáng ghét!
Đến trụ sợ của Cửu Bác, Mạc Hoài Song cùng Diên Thiệu Bách chào hỏi một tiếng rồi tiến vào buồng tắm. Tuy rằng nơi giam cầm cũng có chỗ rửa mặt, nhưng hắn làm sao chịu được chuyện cởi quần áo ngay trước máy thu hình, ngay cả lấy tiểu jj đi vệ sinh cũng tránh không thể để máy thu hình quay được mới hành động đấy có được không.
Tắm xong đi ra, Mạc Hoài Song khoác lấy cái khăn dầy ra ngoài, xuất môn liền thấy Diên Thiệu Bách đang lặng lẽ nằm trên giường lớn.
“Lại đây ngủ, ta đã giúp ngươi làm ấm giường.” Diên Thiệu Bách mặt đứng dắn vỗ vỗ vị trí bên người.
Mạc Hoài Song dừng bước, hắn chần chờ nhìn Diên Thiệu Bách, đang suy nghĩ có nên chuyển sang nơi khác hay không.
Cũng không phải là hắn không đồng ý phối hợp làm chút chuyện gì đó, chỉ là thần kinh căng thẳng hơn hai mươi ngày, thực sự không có tinh lực làm chuyện này.
Bắt đầu từ ngày bắt đầu đào tường kia, hắn luôn sốt sắng sợ bị phát hiện, ban ngày buổi tối không dám ngủ say, thống khổ hơn chính là sau khi tin tức được truyền ra ngoài, hắn càng không ngừng lo lắng cái này, lo lắng cái kia, sợ Diên Thiệu Bách không theo dõi được tín hiệu, sợ chính mình đột nhiên bị rời đi, những tâm sự đó không ngừng gặm cắn thần kinh của hắn, cho nên tại thời điểm thực sự thư giãn, hắn chỉ muốn ngủ liên tục ba ngày ba đêm liền!
Ánh mắt Diên Thiệu Bách vẫn ôn nhu như nước, thanh tuyến trầm thấp khẩn thiết, “Lại đây ngủ, ta sẽ không làm cái gì.”
Trong lòng Mạc Hoài Song nhất thời được trấn an, hắn tiến lên chui vào ổ chăn. Tuy rằng trong phòng có ấm lô không cảm thấy lạnh, nhưng trong chăn khô ráo ấm áp vẫn khiến cho hắn thoải mái hừ một tiêng, có chút ngây thơ dùng mặt cà cà vào ổ chăn.
Diên Thiệu Bách cười nhạt, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ xuống mông hắn, “Nhanh ngủ.”
Mạc Hoài Song khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ.
Có thể là trong lòng còn không xác định, hắn uốn éo thân thể, cuối cùng chui vào trong lòng Diên Thiệu Bách mới coi như chân chính an ổn.
Diên Thiệu Bách trìu mến mà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt hắn, may là, may là đoạt lại được rồi!
Lúc Mạc Hoài Song tỉnh lại, phát hiện thân thể mình trần truồng mà núp ở trong lồng ngực của Diên Thiệu Bách, quần lót nhỏ dùng để bảo vệ trinh tiết của mình không biết đã sớm đi đâu, mà bàn tay không biết xấu hổ kia của Diên Thiệu Bách đang mò cái mông của hắn,vô cùng thích ý mà nắm nắm xoa xoa, có đồ gì cứng cứng đang đè ở trên bụng hắn.
Mạc Hoài Song liền đè lên bàn tay đang tác oai tác quái trên người mình, Diên Thiệu Bách thuận thế cầm lại, đem tay hắn kéo qua che ở trên bụng.
“Động động.” Âm thanh trầm thấp mà mê hoặc, nhuộm tình dục khó có thể nhận dạng.
Mạc Hoài Song cũng không phản kháng, nắm chặt rồi không ngừng di động lên xuống, đồng thời còn không quên khẽ cà cà vào chỗ mẫn cảm, dùng tay phục vụ còn hơn là vừa mới tỉnh liền bị bạo cúc!
Chỉ trong chốc lát hô hấp của Diên Thiệu Bách bắt đầu ồ ồ lên, hắn duỗi tay nắm chặt tiểu Song, bắt chước thủ chước thủ đoạn sử dụng lên người Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song toàn thân run rẩy, tay cũng nhanh hơn mấy phần, khác với bàn tay mềm mại của Mạc Hoài Song, vết chai trên bàn tay Diên Thiệu Bách quả thực muốn cái mạng già của hắn mà, thêm vào hắn lâu rồi chưa làm, chỉ qua thời gian ngắn hắn liền hừ một tiếng, bắn ra một luồng bạch trọc.
Cao trào khiến cho tay đang lấy lòng cự vật không tự chủ dừng lại, Diên Thiệu Bách xoa xoa chất lỏng trên tay, thoải mái mà đem người trở mình, một tay ngăn chặn đùi lớn khép lại của Mạc Hoài Song.
Hoa cúc của Mạc Hoài Song co lại, sống lưng căng thẳng, hắn đã sớm làm xong chuẩn bị bị xâm phạm.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, cái nghiệt căn kia chỉ xem vào hai chân cậu không ngừng ma sát.
Bị thiên lôi đánh!
Cả người Mạc Hoài Song đều bối rối, từ xưa đến nay hắn chưa biết được còn có loại này, loại này… Loại chuyện như vậy so với trực tiếp cái gì gì hắn càng khiến người ta còn xấu hổ hơn!
Đỏ ứng trong nháy mắt lan tràn xuống dưới, làm thành màu sắc câu nhân trên da thịt tuyết trắng.
Này có còn biết xấu hổ hay không a! Có còn có hạn cuối hay không!!
Mạc Hoài Song ra sức hướng về phía trước, muốn thoát khỏi tình cảnh làm cho người khác giận dữ cùng xấu hổ muốn chết.
“Đừng nghịch!” Diên Thiệu Bách chế trụ eo của Mạc Hoài Song, nhấc chân đem người áp chế lại, thở hổn hển dùng sức động.
Mạc Hoài Song giãy dụa hai lần, chút khí lực này của hắn làm sao có thể là đối thủ của Diên Thiệu Bách, dưới tình huống trốn tránh không có kết quả, chỉ có thể đỏ mặt tùy ý Diên Thiệu Bách tác oai tác quái.
Chờ đến khi Diên Thiệu Bách rốt cuộc vui sướng bắn ra, da mặt Mạc Hoài Song nóng đến đỏ bừng, giữa hai chân đều một mảnh hỗn loạn.
Mạc Hoài Song đứng dậy nhảy xuống dưới giường, trong lòng không cam lòng trừng Diên Thiệu Bách, nhanh chóng tiến vào phòng vệ sinh.
Diên Thiệu Bách thấp giọng nở nụ cười, vén chăn lên, rời giường liền theo vào.
“Đừng nóng giận, chúng ta lập tức đến di tích số một, ta sợ ngươi không chịu nổi, cho nên mới tiết chế một chút.”
Mạc Hoài Song không để ý đến hắn, tự mình đứng dưới vòi hoa sen rửa ráy, Diên Thiệu Bách da mặt dày chen vào cùng.
“Ngoan, ta tiết ngươi không cao hứng, lần nhau nhất định sẽ mạnh mẽ đi vào, bảo đảm khiến ngươi sảng khoái đến chết.” Diên Thiệu Bách vòng tay qua eo Mạc Hoài Song, ghé vào lỗ tai hắn vô liêm sỉ nói, hạ thân còn làm hành động ưỡn ưỡn.
Thật quá không biết xấu hổ! Quá đổi trắng thay đen rồi! Hắn là cố ý mà!
Mạc Hoài Song tức giận ném khăn tắm xuống, mắt phượng nhắm lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía dấu răng trên vai hắn vẫn còn chưa tiêu.
Lần này lần trước gộp lại, hắn! Cắn!
Diên Thiệu Bách cười hì hì, nhặt khăn trên mặt đất đưa đến, “Tắm xong, chúng ta xuất phát.”
Mạc Hoài Song tức giận đem khăn tắm đoạt lấy, lườm một cái, tiếp tục tắm.
Động tác của Mạc Hoài Song rất nhanh, sau năm phút, hai người lên xe bọc thép. Tất cả nhân viên Cửu Bác đều tập hợp, tập thể đều rút lui khỏi Biên Mục.
Sau khi Dư Kha biết được tin tức Mạc Hoài Song được cứu, mí mắt nhấc lên một chút, chỉ nhàn nhạt phân phó người xử lí chuyện sau đó, còn xử lí Cửu Bác cùng Mạc Hoài Song như thé nào, đều không nói đến.
Bên trong kế hoạch nguyên bản của hắn, cũng không có cưỡng ép bắt lấy Mạc Hoài Song, sở dĩ ngày đó ra cái mệnh lệnh hoang đường này, chỉ là sau khi tiếp xúc không chịu được mê hoặc từ bản năng là thôi, cho nên người này có được cứu đi hay không, cũng không có ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Tại thời điểm này Cửu Bác cùng thánh giáo đã bắt đầu xuất phát về phía di tích số một, Nguyên Quân Đường cũng mang theo thái độ được ăn cả ngã về không đưa hầu hết bộ phận cấp tám của thánh giáo đi.
Đương nhiên bản thân nàng cũng không có đi theo, mà tọa trấn ở tổng bộ của thành giáo, bởi vì còn có một chuyện quan trọng hơn cần nàng xử lí.
Ngay tại ngày hôm qua, ác đồ dùng thủ đoạn đê hèn mưu sát Lan giáo chủ rốt cục đã lọt lưới.
“Khai chưa?” Nguyên Quân Đường đi xuống địa lao.
Người phụ trách tra hỏi hướng về phía Nguyên Quân Đường cung kính khom người, “Thánh nữ.”
Sau đó có chút giễu cợt nói, “Cái tên này miệng rất rắn, một buổi tối chỉ xác định được đây là hành vi cá nhân của hắn.”
Nguyên Quân Đường xì cười một tiếng, chỉ vằng cái tên này làm sao có loại khả năng có được thuốc làm lẫn lộn An Tổ cùng nhân loại tạm thời được, phía sau nhất định có con cá lớn!
“Tiếp tục!” Nguyên Quân Đường quay người ngồi xuống ghế quan sát cực hình,áo khoác màu đen vung lên tạo thành một đường cong trên không trung.
Quản ngục hướng về phía Nguyên Quân Đường chắp tay, ý bảo thủ hạ giội tỉnh Liên Quân đang bị treo trên thập tự.
Liên Quân khinh bỉ kéo kéo khóe miệng, vết thương trên mặt làm cho hắn dị thường đau đớn, nhưng có thể vì như vậy, thần trí của hắn thanh tỉnh hơn một chút, hắn nỗ lực hướng về phía Nguyên Quân Đường nhổ vài bãi nước miếng, “Yêu bà!”
Roi không chút lưu tình “Ba” một tiếng rơi vào người hắn, da tróc thịt bong, dòng máu hồng nhạt chảy ra theo vết thương, rơi từng giọt xuống mặt đất.
Liên Quân kiên cường một tiếng cũng chưa phát ra.
“Bấm gãy ngón tay của hắn.” Ngữ điệu của Nguyên Quân Đường lạnh băng.
Liên Quân lộ ra một nụ cười khinh bỉ nhìn nàng, phảng phất giống như đang cười nhạo nàng chỉ có một chút thủ đoạn này.
Quản ngực nhận mệnh trực tiếp lấy ra một cái kẹp hơi dùng sức trên ngón tay của Liên Quân.
Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Nguyên Quân Đường lạnh lùng nói: “Nếu ngươi chịu khai, ta cho ngươi sảng khoái, băng không đừng trách ta lòng dạ độc ác.”
Nếu như không phải thế lực sau lưng người này giở trò, tiểu sư đệ của nàng sao lại chết được, mà sư phụ của nàng cũng sẽ không bởi vì mất đi con trai mà đau thương đến hỏng mất, tất cả những thứ này đều là lỗi của người này, bọn họ có chết vạn lần cũng không thể san bằng được mối hận này của nàng.
Đương nhiên, nàng vô cùng chắc chắn rằng Mạc Hoài Song cùng Diên Thiệu Bách cũng là một thành viên trong đó!
Cư nhiên dám thông đồng cùng An Tổ, rất tốt!
Liên Quân chịu đựng qua ban đầu, đau đớn khốc liệt nhất, dùng một loại ánh mắt khiến người ta sởn cả tóc gáy nhìn Nguyên Quân Đường. nở nụ cười kinh dị.
Nguyên Quân Đường buồn nôn, phất phất tay, ra hiệu cho quản ngục làm lại lần nữa.
Sau một tiếng,trên người Liên Quân đã không còn một miếng thịt nào lành lặn, hai tay máu thịt be bét, đã không biết hôn mê tỉnh lại mấy lần, thở ra thì ít, hít vào thì nhiều.
Quản ngục vừa nhìn thấy tình huống không đúng, nhanh chóng xin chỉ thị, “Thánh nữ, chỉ sợ không chịu được.”
Nguyên Quân Đường liếc mắt nhìn Liên Quân giống như đang nhìn một con bọ, một mặt miệt thị, “Đi lấy thuốc sự thật đến, ta không tin hắn không nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.