Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 33: Khánh công
Bắc Trần Trần
16/09/2020
Khi chữ số đằng sau số sáu vượt quá bảy, thanh âm vốn huyên náo ở hiện trường liền biến mất, liền ngay cả Lương Ngu vốn đang rất hưng phấn cũng bị mọi người ảnh hưởng, trở nên yên tĩnh lại.
Trị số càng ngày càng gần, sắc mặt Cổ Kiếm càng ngảy càng tối, hắn tuyệt đối không nghĩ tới trận đấu vốn cho rằng đã nắm chắc chắn này lại biến thành kết cục như vậy, hiện tại coi như số liệu của thạch giáp này dừng lại ở con số này, hắn cũng là thắng hiểm. Mà Mạc Hoài Song vốn giải trư ăn lão hổ cũng đạt đến mục đích hiểm ác – đó chính là hướng mọi người chứng minh thực lực của mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cổ Kiếm có chút ảo não, lúc trước đầu óc thực sự lú lẫn mới đồng ý giúp Mạc Khúc Ngang đối phó đệ đệ của hắn, cho là có Mạc phu nhân liền nhất định vạn sự không lo, sao hắn lại không nghĩ thế giới này nhân ngoại hữu nhân (*người giỏi còn có người giỏi hơn*), Mạc Hoài Song có thể làm cho người lạnh tâm lạnh phổi như Mạc Cát Hội đón hắn về nhà, làm sao chỉ là do số tốt.
Mà ngay tại thời điểm Cổ Kiếm cho rằng có thể thắng hiểm, số liệu trên màn ảnh liền không chút lưu tình đánh hắn một cái bạt tay – 68000, không nhiều không ít, vừa vặn nhảy lên một cấp độ công kích khác, cũng đem thạch giáp của Cổ Kiếm mạnh mẽ đè xuống dưới.
Toàn trường yên lặng như tờ, tĩnh đến mỗi cái kim rơi cũng có thể nghe thấy được, tầm mắt của rất nhiều người đều đặt lên Cổ Kiếm đã bị cho là thua. Đối lập với phòng ngự, người của thế này chú trọng công kích hơn, chỉ cần chỉ số phòng ngự của Mạc Hoài Song không phải quá kém, có thể nói trận tranh tài này đã phân rõ thắng bại!
Mà, một thạch giáp cấp sáu lực phòng ngự có thể kém đến mức nào?
Sự thực chứng minh, lực phòng ngự của thạch giáp của Mạc Hoài Song xác thực cũng không kém, vẻn vẹn chênh lệch một chút so với trị số của Cổ Kiếm.
Bụi bặm lắng xuống, kết quả của lần khiêu chiến này không cần nói nhiều cũng biết, hiện trường yên tĩnh quái dị ba giây, sau đó tiếng vỗ tay không ngừng vang lên như sấm, Lương Ngu hưng phấn nhào đến trên người Mạc Hoài Song, lớn tiếng gào thét, “Song Song, ngươi thắng! Ngươi thắng!”
Mạc Hoài Song đưa tay nhéo mặt Lương Ngu, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, giống như ánh mặt trười xuyên thấu qua mây đen chiếu thẳng vào lòng người, khiến người ta một thoáng liền đem nụ cười này xem vào trong mắt, khắc vào trong lòng.
Vào giờ phút này, tất cả những chuyện nhảm nhí lưu truyền trong trường về Mạc Hoài Song như biến mất không còn chút bóng dáng nào.
Ở thế giới cường giả vi tôn này, thực lực là điều căn bản, không ai có thể dễ dàng tin được một người nắm giữ nguyên đồ thạch giáp có lực công kích cao lại trở thành đồ chơi của người khác.
Hai mươi tuổi cấp sáu, nhất định có khả năng vô hạn, con đường trước mắt hắn đều rộng rãi như vậy, hắn có thể đi đến mức xa như vậy, làm sao có khả năng sẽ đi con đường luyến đồng.
Không có ai là kẻ ngu si, nghĩ đến thân phận của Mạc Hoài Song ở Mạc gia, đến cùng là ai thả ra rời đồn đãi ác độc như vậy thực sự không cần nói cũng biết. Nghĩ sâu xa hơn liền liên tưởng đến Mạc Khúc Ngang bình thường đều rất hay giúp người làm điều tốt, dáng vẻ ôn nhã tuấn tú, rất nhiều người đều trầm mặc, ai cũng không phải người ngu.
Sắc mặt Cổ Kiếm trắng bệch nhìn chằm chằm màn hình, kết quả như vậy khiến hắn khó có thể tiếp thu,Kim lão sư phụ trách kiểm tra vẫn có chút phúc hậu, nhìn thấy trạng thái của Cổ Kiếm không đúng liền đi tới an ủi vỗ vai hắn. Kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút rõ ràng, lần này chỉ sợ là lần cuối cùng Cổ Kiếm lấy thân phận lão sư đứng chung một chỗ với hắn.
Trải qua trận chiến này, lấy kiêu ngạo của luyện thạch giả, chỉ sợ sẽ không có mặt tại học viện Minh Giáp.
Trên thực tế, Kim lão sư đoán rất đúng.
Sau khi chiến bại, Cổ Kiếm dưới ánh mắt thương hại của mọi người hồn bay phách lạc trở lại nơi ở, một người ngây ngốc ngơ ngác ngồi năm, sáu phút.
Trong thời gian này hắn nghĩ đến rất nhiều, liên quan đến sự nghiệp, liên quan đến tiền đồ, liên quan đến truyền thừa, học viện Minh Giáp khẳng định không thể ở lại, hắn vốn định thuận theo ý của Mạc Khúc Ngang đem Mạc Hoài Song đuổi ra ngoài, trả lại ân tình của Mạc phu nhân, ai biết được cuối cùng bị ép đi cuối cùng lại là chính mình.
Nghĩ tới đây, Cổ Kiếm tự giễu cười cợt, đúng dậy thu dọn đồ đạc.
Được làm vua thua làm giăc, từ xưa đã như vậy. Hắn cũng không phải người thua liền không chấp nhận được, hắn cùng Mạc Hoài Song có cơ hội tái chiến trong tương lai.
Ngay khi Cổ Kiếm đóng gói đồ vật, chuẩn bị sáng mai đưa đơn từ chức cho hiệu trưởng, máy liên lạc của hắn liền vang lên.
Cổ Kiếm nhìn dãy số một chút, Mạc Khúc Ngang, liền ấn tiếp nhận, chỉ nghe thấy giọng nói áy náy của hắn truyền đến.
“Cổ lão sư, chuyện ngày hôm nay ta đã nghe nói, việc này ta rất xin lỗi.”
Cổ Kiếm khẽ nói “Mạc thiếu gia không cần quá nghiêm trọng.”
“Không, không, Cổ lão sư, việc này ta hoàn toàn chịu trách nhiệm, như vậy đi, nếu như Cổ lão sư cảm thấy công tác ở học viện Minh Giáp không hài lòng, có thể đến công ty chế giáp của Mạc thị, ta sẽ kí kết hợp đồng với lão sư.”
“Không cần, Mạc thiếu gia, ta quyết định về chỗ lão sư tiếp tục tu luyện.” Cổ Kiếm nói lạnh nhạt mà xa cách.
Hắn lại không tiện như vậy, mới vừa ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy còn phải tiếp tục ôm đùi Mạc Hoài Song, không nói đến dựa vào truyền thừa của hắn cũng không cần thiết đến Mạc thị, chuyện này hoàn toàn là vô duyên vô cớ kiếm lợi cho Mạc thị.”
Lại nói, nếu như lúc trước Mạc Khúc Ngang có thể nói rõ rõ ràng ràng thực lực thực sự của Mạc Hoài Song cho hắn, mà không phải là âm thầm đào một cái hố lớn như vậy, hắn chưa chắc đã có kết cục như ngày hôm nay.
Hắn hiện tại đến đây bất quá cũng chỉ giống như “người của thánh giáo luôn tuyên dương khoan dung An Tổ, giả từ bi” mà thôi, hắn sẽ không bị lừa lần thứ hai.
Lại còn chưa chắc sau này Mạc thị sẽ thuộc về tay ai, hắn cần gì phải trói chặt vào tảng đá lớn Mạc Khúc Ngang căn cơ bất ổn này.
Nghe rõ ràng Cổ Kiếm từ chối, Mạc Khúc Ngang hận đến nỗi hàm răng cắn mạnh một cái, cuối cùng lại không thể không cố gắng rộng lượng nói, “Vậy ta liền cung chúc Cổ lão sư thuận buồm xuôi gió, nếu như có khó khăn nhớ tìm đến ta.”
“Tạm biệt.” Cổ Kiếm trực tiếp đóng máy liên lạc. Lúc trước hắn lấy được công việc này là nhớ phúc của Mạc phu nhân, hiện tại cũng coi như trả lại ân tình gấp bội.
Hắn bây giờ cùng Mạc gia chính là đá về đá, đất trở về đất, đương nhiên sẽ không cùng Mạc Khúc Ngang nói nhiều.
Đầu máy truyền tin kia, Mạc Khúc Ngang nhìn mát liên lạc phát ra âm thanh tút tút, tức giận dùng sức nện ở trên tường, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo.
Hắn vốn tưởng tiểu súc sinh kia bất quá chỉ là độc giác thú cấp một dùng một ngón tay liền có thể bóp nát được, hiện tại hắn phát hiện mình sai rồi, đương nhiên coi như trước kia hắn dự đoán sai thực lực của Mạc Hoài Song, nhưng vẫn như cũ có thể sử dụng một ngón tay ép chết hắn!
Ánh mắt Mạc Khúc Ngang lạnh lẽo đi đến ngăn kéo lấy ra một cái máy liên lạc hoàn toàn mới rồi bấm một dãy số, lúc đi ngang qua máy liên lạc đã bị nát trên mặt đất liền tàn nhẫn dùng sức giẫm một cái, thật giống như nó chính là Mạc Hoài Song.
Máy liên lạc vang lên hai tiếng liền có người bắt máy.
“Mạc, Mạc thiếu gia.” Trong máy liên lạc truyền đến âm thanh có chút rụt rè.
“Thứ để ngươi làm đã làm xong chưa?” Trong thanh âm của Mạc Khúc Ngang không chút nào che giấu tức giận trong lòng mình.
“Chưa, chưa, còn chưa, nhanh, sắp rồi.”
Mạc Khúc Ngang cười gằn, “Tốt nhanh làm nhanh hơn nữa, ngươi nhớ kỹ, ta có thể đem ngươi ra, cũng có thể mang ngươi trở lại. Còn có, quản nghiêm miệng mình một chút, nếu như ngươi dám nói một chữ ra bên ngòa, vậy chờ nhặt xác một nhà ngươi đi!”
“Vâng, vâng, không dám, không dám.” Trong máy liên lạc vang đến âm thanh run rẩy, bị sự tàn nhẫn của Mạc Khúc Ngang dọa sợ.
“Cho ngươi hai tháng, nếu như vẫn không làm ra được, vậy hậu quả là gì ngươi tự rõ ràng.” Mạc Khúc Ngang sau khi bỏ lại lời hung ác liền trực tiếp đóng liên lạc.
Bên này Mạc Khúc Ngang hận không thể đem đem Mạc Hoài Song xẻo da róc thịt, bên kia Mạc Hoài Song tâm tình như ánh mặt trời ngày xuân hướng về phía chỗ của Diên Thiệu Bách.
Móc chìa khóa ra mở cửa, ngay lập tức hắn liền nhìn thấy tiệc chúc mừng được bày cẩn thận – cơm nóng còn bốc hơi trong bát, một bàn rau dưa xanh mướt, một bàn sườn kho cùng với một bát thịt mỡ lớn.
Mạc Hoài Song vừa nhìn thấy điệu bộ này, liền không khách khí hướng về trong phòng nói,”Thiệu Bách, ta đã về. Ha ha, cái này cần không ít tiền đi, đại gia.”
Diên thiệu Bách nghe được tiếng nói của hắn liền đi từ trong phòng ngủ ra, ánh mắt nhìn Mạc Hoài Song có chút cao thâm khó dò.
“Ăn cơm, ăm cơm.” Mạc Hoài Song bị ánh mắt của hắn nhìn có chút sợ hãi, nhất thời muốn dời đi sự chú ý của liền không ngừng vẫy vẫy tay.
“Chúc mừng.” Diên Thiệu Bách ngồi vào trước bàn ăn cơm.
“Cùng vui, cùng vui.” Mạc Hoài Song vừa thấy cảnh báo được giải trừ, lập tức không tim phổi cầm lấy cái muôi bắt đầy xới cơm tẻ, người nơi này hình như không thích ăn cơm. Ít nhất là trong ấn tượng của hắn Lương Ngu cùng Diên Thiệu Bách đều không có hứng thú với cơm. Nhưng đều rất yêu thích thịt mỡ bóng dầu, nhìn đều cảm thấy đau trứng.
Diên Thiệu Bách yên tĩnh ăn thịt trong bát hắn, động tác của hắn tao nhã, lễ nghi phù hợp, cảm giác giống như đang tham gia tiệc rượu.
Cơm nước xong, Mạc Hoài Song rất tự giác thu dọn bát đũa, trên phương diện này hai người bọn họ luôn luôn có sự phối hợp ngầm ăn ý, hôm nay Diên Thiệu Bách làm cơm, đương nhiên đến phiên hắn rửa bát. Nghĩ tới đây, Mạc Hoài Song liền không nhịn được đắc ý, hai người bọn họ nếu cùng sống chung nhất định sẽ rất mỹ mãn.
Rửa bát xong, Mạc Hoài Song vui vẻ lên phòng ngủ muốn khoe khoang chiến tích ngày hôm nay, kết quả vừa mới vào phòng liền bị một cánh tay mạnh mẽ kéo qua, gắt gao đặt trên tường, vây trong một tấc vuông.
Nhất thời, cả người Mạc Hoài Song đều căng thẳng, đề phòng nhìn về phía Diên Thiệu Bách, cái tư thế ái muội này khiến cho hắn có dự cảm không tốt.
Hắn thật sự sợ Diên Thiệu Bách cứ như vậy mà thú tính bộc phát đem hắn đè lên giường mạnh mẽ ooxx. Tuy rằng trong lúc hai người giao du, Diên Thiệu Bách từ đầu đến cuối không biểu lộ ra khuynh hướng này, nhưng hắn không biết tại sao lại vẫn có cảm giác như vậy.
“Ngày hôm nay ngươi khiến ta rất thương tâm, ngươi không tín nhiệm ta.” Sắc mặt Diên Thiệu Bách thâm trầm nhìn Mạc Hoài Song, đưa tay khẽ vuốt lên mặt hắn, nhàn nhạt kể lể.
Da dẻ Mạc Hoài Song rất tốt, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc nhẵn nhịu mềm mại, khiến cho Diên Thiệu Bách có chút si mê đến nghiện, không nhịn được càng muốn giữ lấy nhiều hơn.
“Không có.” Mạc Hoài Song bật thốt lên, thuận tay đưa lên nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt hắn.
“Trước khi số liệu của Cổ Kiếm xuất hiện, ngươi sốt sắng, ngươi đang hoài nghi, ngươi không tin tư liệu của ta.” Ngữ điệu của Diên Thiệu Bách vững vàng vạch ra.
“…Đó là phản ứng tự nhiên.” Mạc Hoài Song biện giải.
“Vì vậy, ta cảm thấy phải lấy được bồi thường.” Thân thể Diên Thiệu Bách ép lại gần, ngữ điệu nhẹ nhàng vang lên bên tai Mạc Hoài Song.
Tay hắn hơi động liền thoát ra khỏi nắm tay của Mạc Hoài Song, ngón trỏ có chút thô ráp khẽ xoa nhẹ lên đôi môi phấn hồng mà hắn thèm nhỏ rãi đã lâu.
Mạc Hoài Song nắm lấy tay Diên Thiệu Bách lần thứ hai, mặc dù biết sau này có phát sinh ra cái gì, nhưng dưới không khí ám muội này, nhìn gương mặt tuấn tú kia của Diên Thiệu Bách, miệng lưỡi hắn cũng không đúng lúc mà cảm thấy khô hơn, nơi nào đó cũng hơi nổi lên phản ứng.
“Làm sao vậy?” Diên Thiệu Bách tiếp tục khẽ nói bên tai Mạc Hoài Song, hô hấp nhẹ nhàng lướt qua vành tai đỏ ửng của Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song hơi nghiêng nghiêng đầy, ý đồ muốn giảm bớt điều khiến người ta xấu hổ này.
Nhưng Diên Thiệu Bách không muốn buông tha cho hắn, tay lại hơi động, lần thứ hai đem bàn tay chạy trốn của Mạc Hoài Song nắm lấy, lại nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi môi phấn nộn, con ngươi thâm thúy nhìn cặp mắt phượng tràn ngập phong tình kia của Mạc Hoài Song.
“Song Song, Song Song,…” Âm thanh như tiếng vi ô lông xen lại một lần nữa vang lên tai Mạc Hoài Song, trầm thấp mà du dương.
Dưới màn thâm tình này, dưới âm thanh mê người này,đầu óc Mạc Hoài Song đều trở nên mơ hồ, nhất thời đã quên Diên Thiệu Bách đang kéo tay đùa giỡn chính mình.
Thậm chí lúc Diên Thiệu Bách đưa ngón tay vào thăm dò miệng hắn, môi hắn hơi hơi khẽ mở, tùy ý hắn tiến quân thần tốc.
Trị số càng ngày càng gần, sắc mặt Cổ Kiếm càng ngảy càng tối, hắn tuyệt đối không nghĩ tới trận đấu vốn cho rằng đã nắm chắc chắn này lại biến thành kết cục như vậy, hiện tại coi như số liệu của thạch giáp này dừng lại ở con số này, hắn cũng là thắng hiểm. Mà Mạc Hoài Song vốn giải trư ăn lão hổ cũng đạt đến mục đích hiểm ác – đó chính là hướng mọi người chứng minh thực lực của mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cổ Kiếm có chút ảo não, lúc trước đầu óc thực sự lú lẫn mới đồng ý giúp Mạc Khúc Ngang đối phó đệ đệ của hắn, cho là có Mạc phu nhân liền nhất định vạn sự không lo, sao hắn lại không nghĩ thế giới này nhân ngoại hữu nhân (*người giỏi còn có người giỏi hơn*), Mạc Hoài Song có thể làm cho người lạnh tâm lạnh phổi như Mạc Cát Hội đón hắn về nhà, làm sao chỉ là do số tốt.
Mà ngay tại thời điểm Cổ Kiếm cho rằng có thể thắng hiểm, số liệu trên màn ảnh liền không chút lưu tình đánh hắn một cái bạt tay – 68000, không nhiều không ít, vừa vặn nhảy lên một cấp độ công kích khác, cũng đem thạch giáp của Cổ Kiếm mạnh mẽ đè xuống dưới.
Toàn trường yên lặng như tờ, tĩnh đến mỗi cái kim rơi cũng có thể nghe thấy được, tầm mắt của rất nhiều người đều đặt lên Cổ Kiếm đã bị cho là thua. Đối lập với phòng ngự, người của thế này chú trọng công kích hơn, chỉ cần chỉ số phòng ngự của Mạc Hoài Song không phải quá kém, có thể nói trận tranh tài này đã phân rõ thắng bại!
Mà, một thạch giáp cấp sáu lực phòng ngự có thể kém đến mức nào?
Sự thực chứng minh, lực phòng ngự của thạch giáp của Mạc Hoài Song xác thực cũng không kém, vẻn vẹn chênh lệch một chút so với trị số của Cổ Kiếm.
Bụi bặm lắng xuống, kết quả của lần khiêu chiến này không cần nói nhiều cũng biết, hiện trường yên tĩnh quái dị ba giây, sau đó tiếng vỗ tay không ngừng vang lên như sấm, Lương Ngu hưng phấn nhào đến trên người Mạc Hoài Song, lớn tiếng gào thét, “Song Song, ngươi thắng! Ngươi thắng!”
Mạc Hoài Song đưa tay nhéo mặt Lương Ngu, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, giống như ánh mặt trười xuyên thấu qua mây đen chiếu thẳng vào lòng người, khiến người ta một thoáng liền đem nụ cười này xem vào trong mắt, khắc vào trong lòng.
Vào giờ phút này, tất cả những chuyện nhảm nhí lưu truyền trong trường về Mạc Hoài Song như biến mất không còn chút bóng dáng nào.
Ở thế giới cường giả vi tôn này, thực lực là điều căn bản, không ai có thể dễ dàng tin được một người nắm giữ nguyên đồ thạch giáp có lực công kích cao lại trở thành đồ chơi của người khác.
Hai mươi tuổi cấp sáu, nhất định có khả năng vô hạn, con đường trước mắt hắn đều rộng rãi như vậy, hắn có thể đi đến mức xa như vậy, làm sao có khả năng sẽ đi con đường luyến đồng.
Không có ai là kẻ ngu si, nghĩ đến thân phận của Mạc Hoài Song ở Mạc gia, đến cùng là ai thả ra rời đồn đãi ác độc như vậy thực sự không cần nói cũng biết. Nghĩ sâu xa hơn liền liên tưởng đến Mạc Khúc Ngang bình thường đều rất hay giúp người làm điều tốt, dáng vẻ ôn nhã tuấn tú, rất nhiều người đều trầm mặc, ai cũng không phải người ngu.
Sắc mặt Cổ Kiếm trắng bệch nhìn chằm chằm màn hình, kết quả như vậy khiến hắn khó có thể tiếp thu,Kim lão sư phụ trách kiểm tra vẫn có chút phúc hậu, nhìn thấy trạng thái của Cổ Kiếm không đúng liền đi tới an ủi vỗ vai hắn. Kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút rõ ràng, lần này chỉ sợ là lần cuối cùng Cổ Kiếm lấy thân phận lão sư đứng chung một chỗ với hắn.
Trải qua trận chiến này, lấy kiêu ngạo của luyện thạch giả, chỉ sợ sẽ không có mặt tại học viện Minh Giáp.
Trên thực tế, Kim lão sư đoán rất đúng.
Sau khi chiến bại, Cổ Kiếm dưới ánh mắt thương hại của mọi người hồn bay phách lạc trở lại nơi ở, một người ngây ngốc ngơ ngác ngồi năm, sáu phút.
Trong thời gian này hắn nghĩ đến rất nhiều, liên quan đến sự nghiệp, liên quan đến tiền đồ, liên quan đến truyền thừa, học viện Minh Giáp khẳng định không thể ở lại, hắn vốn định thuận theo ý của Mạc Khúc Ngang đem Mạc Hoài Song đuổi ra ngoài, trả lại ân tình của Mạc phu nhân, ai biết được cuối cùng bị ép đi cuối cùng lại là chính mình.
Nghĩ tới đây, Cổ Kiếm tự giễu cười cợt, đúng dậy thu dọn đồ đạc.
Được làm vua thua làm giăc, từ xưa đã như vậy. Hắn cũng không phải người thua liền không chấp nhận được, hắn cùng Mạc Hoài Song có cơ hội tái chiến trong tương lai.
Ngay khi Cổ Kiếm đóng gói đồ vật, chuẩn bị sáng mai đưa đơn từ chức cho hiệu trưởng, máy liên lạc của hắn liền vang lên.
Cổ Kiếm nhìn dãy số một chút, Mạc Khúc Ngang, liền ấn tiếp nhận, chỉ nghe thấy giọng nói áy náy của hắn truyền đến.
“Cổ lão sư, chuyện ngày hôm nay ta đã nghe nói, việc này ta rất xin lỗi.”
Cổ Kiếm khẽ nói “Mạc thiếu gia không cần quá nghiêm trọng.”
“Không, không, Cổ lão sư, việc này ta hoàn toàn chịu trách nhiệm, như vậy đi, nếu như Cổ lão sư cảm thấy công tác ở học viện Minh Giáp không hài lòng, có thể đến công ty chế giáp của Mạc thị, ta sẽ kí kết hợp đồng với lão sư.”
“Không cần, Mạc thiếu gia, ta quyết định về chỗ lão sư tiếp tục tu luyện.” Cổ Kiếm nói lạnh nhạt mà xa cách.
Hắn lại không tiện như vậy, mới vừa ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy còn phải tiếp tục ôm đùi Mạc Hoài Song, không nói đến dựa vào truyền thừa của hắn cũng không cần thiết đến Mạc thị, chuyện này hoàn toàn là vô duyên vô cớ kiếm lợi cho Mạc thị.”
Lại nói, nếu như lúc trước Mạc Khúc Ngang có thể nói rõ rõ ràng ràng thực lực thực sự của Mạc Hoài Song cho hắn, mà không phải là âm thầm đào một cái hố lớn như vậy, hắn chưa chắc đã có kết cục như ngày hôm nay.
Hắn hiện tại đến đây bất quá cũng chỉ giống như “người của thánh giáo luôn tuyên dương khoan dung An Tổ, giả từ bi” mà thôi, hắn sẽ không bị lừa lần thứ hai.
Lại còn chưa chắc sau này Mạc thị sẽ thuộc về tay ai, hắn cần gì phải trói chặt vào tảng đá lớn Mạc Khúc Ngang căn cơ bất ổn này.
Nghe rõ ràng Cổ Kiếm từ chối, Mạc Khúc Ngang hận đến nỗi hàm răng cắn mạnh một cái, cuối cùng lại không thể không cố gắng rộng lượng nói, “Vậy ta liền cung chúc Cổ lão sư thuận buồm xuôi gió, nếu như có khó khăn nhớ tìm đến ta.”
“Tạm biệt.” Cổ Kiếm trực tiếp đóng máy liên lạc. Lúc trước hắn lấy được công việc này là nhớ phúc của Mạc phu nhân, hiện tại cũng coi như trả lại ân tình gấp bội.
Hắn bây giờ cùng Mạc gia chính là đá về đá, đất trở về đất, đương nhiên sẽ không cùng Mạc Khúc Ngang nói nhiều.
Đầu máy truyền tin kia, Mạc Khúc Ngang nhìn mát liên lạc phát ra âm thanh tút tút, tức giận dùng sức nện ở trên tường, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo.
Hắn vốn tưởng tiểu súc sinh kia bất quá chỉ là độc giác thú cấp một dùng một ngón tay liền có thể bóp nát được, hiện tại hắn phát hiện mình sai rồi, đương nhiên coi như trước kia hắn dự đoán sai thực lực của Mạc Hoài Song, nhưng vẫn như cũ có thể sử dụng một ngón tay ép chết hắn!
Ánh mắt Mạc Khúc Ngang lạnh lẽo đi đến ngăn kéo lấy ra một cái máy liên lạc hoàn toàn mới rồi bấm một dãy số, lúc đi ngang qua máy liên lạc đã bị nát trên mặt đất liền tàn nhẫn dùng sức giẫm một cái, thật giống như nó chính là Mạc Hoài Song.
Máy liên lạc vang lên hai tiếng liền có người bắt máy.
“Mạc, Mạc thiếu gia.” Trong máy liên lạc truyền đến âm thanh có chút rụt rè.
“Thứ để ngươi làm đã làm xong chưa?” Trong thanh âm của Mạc Khúc Ngang không chút nào che giấu tức giận trong lòng mình.
“Chưa, chưa, còn chưa, nhanh, sắp rồi.”
Mạc Khúc Ngang cười gằn, “Tốt nhanh làm nhanh hơn nữa, ngươi nhớ kỹ, ta có thể đem ngươi ra, cũng có thể mang ngươi trở lại. Còn có, quản nghiêm miệng mình một chút, nếu như ngươi dám nói một chữ ra bên ngòa, vậy chờ nhặt xác một nhà ngươi đi!”
“Vâng, vâng, không dám, không dám.” Trong máy liên lạc vang đến âm thanh run rẩy, bị sự tàn nhẫn của Mạc Khúc Ngang dọa sợ.
“Cho ngươi hai tháng, nếu như vẫn không làm ra được, vậy hậu quả là gì ngươi tự rõ ràng.” Mạc Khúc Ngang sau khi bỏ lại lời hung ác liền trực tiếp đóng liên lạc.
Bên này Mạc Khúc Ngang hận không thể đem đem Mạc Hoài Song xẻo da róc thịt, bên kia Mạc Hoài Song tâm tình như ánh mặt trời ngày xuân hướng về phía chỗ của Diên Thiệu Bách.
Móc chìa khóa ra mở cửa, ngay lập tức hắn liền nhìn thấy tiệc chúc mừng được bày cẩn thận – cơm nóng còn bốc hơi trong bát, một bàn rau dưa xanh mướt, một bàn sườn kho cùng với một bát thịt mỡ lớn.
Mạc Hoài Song vừa nhìn thấy điệu bộ này, liền không khách khí hướng về trong phòng nói,”Thiệu Bách, ta đã về. Ha ha, cái này cần không ít tiền đi, đại gia.”
Diên thiệu Bách nghe được tiếng nói của hắn liền đi từ trong phòng ngủ ra, ánh mắt nhìn Mạc Hoài Song có chút cao thâm khó dò.
“Ăn cơm, ăm cơm.” Mạc Hoài Song bị ánh mắt của hắn nhìn có chút sợ hãi, nhất thời muốn dời đi sự chú ý của liền không ngừng vẫy vẫy tay.
“Chúc mừng.” Diên Thiệu Bách ngồi vào trước bàn ăn cơm.
“Cùng vui, cùng vui.” Mạc Hoài Song vừa thấy cảnh báo được giải trừ, lập tức không tim phổi cầm lấy cái muôi bắt đầy xới cơm tẻ, người nơi này hình như không thích ăn cơm. Ít nhất là trong ấn tượng của hắn Lương Ngu cùng Diên Thiệu Bách đều không có hứng thú với cơm. Nhưng đều rất yêu thích thịt mỡ bóng dầu, nhìn đều cảm thấy đau trứng.
Diên Thiệu Bách yên tĩnh ăn thịt trong bát hắn, động tác của hắn tao nhã, lễ nghi phù hợp, cảm giác giống như đang tham gia tiệc rượu.
Cơm nước xong, Mạc Hoài Song rất tự giác thu dọn bát đũa, trên phương diện này hai người bọn họ luôn luôn có sự phối hợp ngầm ăn ý, hôm nay Diên Thiệu Bách làm cơm, đương nhiên đến phiên hắn rửa bát. Nghĩ tới đây, Mạc Hoài Song liền không nhịn được đắc ý, hai người bọn họ nếu cùng sống chung nhất định sẽ rất mỹ mãn.
Rửa bát xong, Mạc Hoài Song vui vẻ lên phòng ngủ muốn khoe khoang chiến tích ngày hôm nay, kết quả vừa mới vào phòng liền bị một cánh tay mạnh mẽ kéo qua, gắt gao đặt trên tường, vây trong một tấc vuông.
Nhất thời, cả người Mạc Hoài Song đều căng thẳng, đề phòng nhìn về phía Diên Thiệu Bách, cái tư thế ái muội này khiến cho hắn có dự cảm không tốt.
Hắn thật sự sợ Diên Thiệu Bách cứ như vậy mà thú tính bộc phát đem hắn đè lên giường mạnh mẽ ooxx. Tuy rằng trong lúc hai người giao du, Diên Thiệu Bách từ đầu đến cuối không biểu lộ ra khuynh hướng này, nhưng hắn không biết tại sao lại vẫn có cảm giác như vậy.
“Ngày hôm nay ngươi khiến ta rất thương tâm, ngươi không tín nhiệm ta.” Sắc mặt Diên Thiệu Bách thâm trầm nhìn Mạc Hoài Song, đưa tay khẽ vuốt lên mặt hắn, nhàn nhạt kể lể.
Da dẻ Mạc Hoài Song rất tốt, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc nhẵn nhịu mềm mại, khiến cho Diên Thiệu Bách có chút si mê đến nghiện, không nhịn được càng muốn giữ lấy nhiều hơn.
“Không có.” Mạc Hoài Song bật thốt lên, thuận tay đưa lên nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt hắn.
“Trước khi số liệu của Cổ Kiếm xuất hiện, ngươi sốt sắng, ngươi đang hoài nghi, ngươi không tin tư liệu của ta.” Ngữ điệu của Diên Thiệu Bách vững vàng vạch ra.
“…Đó là phản ứng tự nhiên.” Mạc Hoài Song biện giải.
“Vì vậy, ta cảm thấy phải lấy được bồi thường.” Thân thể Diên Thiệu Bách ép lại gần, ngữ điệu nhẹ nhàng vang lên bên tai Mạc Hoài Song.
Tay hắn hơi động liền thoát ra khỏi nắm tay của Mạc Hoài Song, ngón trỏ có chút thô ráp khẽ xoa nhẹ lên đôi môi phấn hồng mà hắn thèm nhỏ rãi đã lâu.
Mạc Hoài Song nắm lấy tay Diên Thiệu Bách lần thứ hai, mặc dù biết sau này có phát sinh ra cái gì, nhưng dưới không khí ám muội này, nhìn gương mặt tuấn tú kia của Diên Thiệu Bách, miệng lưỡi hắn cũng không đúng lúc mà cảm thấy khô hơn, nơi nào đó cũng hơi nổi lên phản ứng.
“Làm sao vậy?” Diên Thiệu Bách tiếp tục khẽ nói bên tai Mạc Hoài Song, hô hấp nhẹ nhàng lướt qua vành tai đỏ ửng của Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song hơi nghiêng nghiêng đầy, ý đồ muốn giảm bớt điều khiến người ta xấu hổ này.
Nhưng Diên Thiệu Bách không muốn buông tha cho hắn, tay lại hơi động, lần thứ hai đem bàn tay chạy trốn của Mạc Hoài Song nắm lấy, lại nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi môi phấn nộn, con ngươi thâm thúy nhìn cặp mắt phượng tràn ngập phong tình kia của Mạc Hoài Song.
“Song Song, Song Song,…” Âm thanh như tiếng vi ô lông xen lại một lần nữa vang lên tai Mạc Hoài Song, trầm thấp mà du dương.
Dưới màn thâm tình này, dưới âm thanh mê người này,đầu óc Mạc Hoài Song đều trở nên mơ hồ, nhất thời đã quên Diên Thiệu Bách đang kéo tay đùa giỡn chính mình.
Thậm chí lúc Diên Thiệu Bách đưa ngón tay vào thăm dò miệng hắn, môi hắn hơi hơi khẽ mở, tùy ý hắn tiến quân thần tốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.