Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 2: Muốn sống

Bắc Trần Trần

16/09/2020

Mạc Hoài Song quan sát bốn phía, cố gắng thích ứng thế giới lấy đá làm chủ này.

Sau năm phút, hắn liền cất bước về phía trước, mặc kệ đây là thế giới nào, việc cấp bách nhất chính là tìm được một công tác nuôi sống chính mình, tiếp tục sinh tồn!

Trên đường đá rộng lớn, thỉnh thoảng có mấy cái xe được trang bị thiết giáp chạy qua  như bay, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho dòng khí lưu lại thổi qua mặt, bụi bay mù mịt, làm cho Mạc Hoài Song không nhịn được lấy tay che.

Mạc Hoài Song vừa không ngừng đánh giá vừa đi theo người bên cạnh. Theo vóc dáng của người này, người nơi này khẳng định cường tráng hơn người Trái Đất. Hắn tự nhận thấy cái thân thể này không tính thấp, nhưng đi suốt một đường, nhìn thấy mỗi nam nhân cơ hồ cao hơn hắn nửa đầu, khỏe mạnh khôi ngô, đường cong cơ thể hoàn mĩ, phô trương lực lượng ẩn dưới làn da.

Mà ngay cả nữ nhân cũng là cao gầy kiện mỹ, hoàn toàn có thể so được với nữ giới tập thể hình ở Trái Đất.

Bởi vì thời tiết nóng bức, không phân biệt nam nữ, đều thống nhất mặc một kiểu dáng ngực da cùng quần đùi, điểm duy nhất khác nhau chính là đồ án bất đồng trên lưng.

Có hình tròn, có hình giống như một cái sừng, có hình dạng như viên đá kì quái.

Những người có đồ án giống nhau cùng đi lại nói chuyện phiếm, bộ dáng rất quen thuộc, người có đồ án khác nhau cũng thỉnh thoảng chào hỏi, thoạt nhìn giống như là nhận thức, đương nhiên cũng có người nhìn nhau đầy cừu hận, hận không thể rút đao đâm đối phương vài cái, nhưng giống như cố kị cái gì, hai phe chính là trừng mắt cười lạnh lẫn nhau, nhưng vẫn chưa thực sự động thủ.

Mạc Hoài Song suy đoán đồ án có thể là dấu hiệu của đoàn đội.

Người đi đường thỉnh thoảng cũng có người mặc vải bông đi qua, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt bình thản của họ, tài trí hơn người từ trong khung cũng không thể nào che dấu được.

Những người khác khi nhìn thấy họ, cơ hồ tất cả mọi người đều theo bản năng mà tránh xa ra, chỉ sợ đem người chọc phải phiền toái không cần thiết.

Mạc Hoài Song vừa thấy tình huống này,lập tức cùng mọi người tránh đi rất xa, cũng không có quay đầu lại nhìn lần thứ hai. Mới đến, không rõ tình hình, có thể điệu thấp* một chút tự nhiên tốt hơn nhiều.

(* làm cho mình ít nổi bật đi)

Nhưng nhìn thấy hành vi này của dân chúng, Mạc Hoài Song cũng hiểu được một điều, người mặc kệ là ở nơi nào cũng đều có đặc tính trông mặt bắt hình dong. Quần áo vải bông ở thế giới này hiển nhiên đại biểu cho một loại thân phận.

Lại suy nghĩ kĩ hơn một chút, vật hiếm thì quý, vải bông sở dĩ quý cũng bởi vì nó hiếm có,điểm này cũng giống như trên Trái Đất vậy.

Nguyên nhân mà vải bông hiếm có, Mạc Hoài Song kết hợp với hoàn cảnh bốn phía, trong lòng liền có phán đoán chính xác, có thể bởi vì nơi này toàn đá, bùn đất để trồng bông do vậy mà cũng trở nên thiếu thốn.

Nơi này không có gì ngoài đá, nhưng khoa học kĩ thuật lại phát triển khá giống Trái Đất, không ít hình tuyên truyền của các cửa hàng đều được làm bằng điện tử, bảng hiệu không ngừng chớp động ra sức quảng cáo cho cửa hàng của mình.

“Đạt Mã đời đầu, 2000 điểm thông dụng; Đạt Mã đời thứ hai, 2500 điểm thông dụng, Đạt Mã, kiểu mới 3500 điểm thông dụng… Máy truyền tin vô tuyến kiểu mới 10 vạn điểm thông dụng.”

Chữ, Mạc Hoài Song nhìn hiểu, nhưng Đạt Mã là cái gì liền vượt qua phạm vi lý giải của hắn.



Nhưng hắn có đến ngoài mấy cửa hàng nhìn xem ‘Đạt Mã” rốt cuộc là cái gì, đáng tiếc cửa hàng ngoại trừ tiểu nhị vội vàng tiếp đãi khách nhân ra vào thì không có hàng mẫu.

Tiệm bán “Đạt Mã” rất nhiều, Mạc Hoài Song đi một đường, mười tiệm thì có bảy tiệm là bán thứ này, nhưng đồng dạng chỉ có khách nhân mà không có hàng mẫu.

Còn lại có ba cửa hàng đều bán những cái kì quái, một cái là thủy phô xx, một cái là năng nguyên ( năng lượng) tiệm xx, còn một cái là tiệm bán tài liệu luyện thạch.

Đối với những cửa hàng bán đồ này, Mạc Hoài Song đều rất ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải liền bất tri bất giác đi qua hai con đường, cuối cừng dừng bước ở cửa một cửa hàng.

Trước cửa là một tấm biển điện tử, trên biển có viết một cái thông báo tuyển dụng: Tuyển học trò, bao ăn ở, lương hàng ngày 50 điểm thông dụng.

Mạc Hoài Song nhìn một chút liền đẩy cửa đi vào, hắn hiện tại đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả, không thể yêu cầu xa, có thể tìm được một công tác có thể nuôi sống chính mình chính là một khởi đầu không tồi.

Lão nhân gầy yếu trong cửa hàng nghe thấy âm thanh liền nhìn qua, đánh giá Mạc Hoài Song, liền hỏi, “Muốn bao nhiêu nước?’

Mạc Hoài Song chỉ chỉ lên bảng điện tử, “Ta đến nhận lời mời.”

Vừa dứt lời, Mạc Hoài Song liền ý thức được chính mình nói là tiếng trung, nguyên thân để lại kí ức khiến cho hắn nghe cùng đọc được, nhưng lại đem hạng mục này quên mất, hiện tại hắn liền có cảm giác như mình là người câm học tiếng anh vậy.

Lão nhân không hiểu được Mạc Hoài Song nói gì, nhưng hiểu được động tác của hắn, hỏi, “Đến làm công? Trước kia đã từng làm chưa?”

Mạc Hoài Song gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

“Ngươi trước tiên thử vẽ một chút, có thể vẽ liền bàn sau.” Nói xong lão nhân liền lấy một cái bảng điện tử dưới quầy thu ngân bằng kim loại, chọn hai cái liền xong liền đưa tới trước mặt Mạc Hoài Song, “Cho người nửa giờ, đem ba đồ hình này nhớ kĩ không có chút nhầm lẫn nào.”

Mạc Hoài Song nhận lấy bảng điện tử liền liếc mắt nhìn một cái, đồ án trên đó hình tròn tròn, tầng tầng lớp lớp, phi thường phiền phức. Càng làm cho Mạc Hoài Song buồn bực chính là, hắn mới nhìn được chút liền cảm thấy được đồ hình bắt đầu chuyển động, nhìn liền cảm thất choáng váng.

Lúc này Mạc Hoài Song mi biết được dụng ý khi lão nhân cho mình nửa giờ. Dưới tình huống nhìn đồ án liền cảm thấy choáng đầu hoa mắt, có thể sử dụng nửa giờ liền ghi nhớ không lầm ba cái đồ án phiền phức này, nói như thế nào cũng cần phải có chút khả năng.

Hiện tại Mạc Hoài Song vô cùng cần công tác, tự nhiên liền không chịu buông tha cơ hội này. Hắn nhớ đồ hình, giương mắt nhìn nơi khác để giảm bớt cảm giác mê muội, tiếp theo lại tiếp tục.

Lão giả nhìn đến hắn giương mắt động tác, trên mặt thất vọng chợt lóe rồi biến mất.

Nửa giờ sau, lão giả ở trên bảng điện tử điểm khai một chỗ trống, đưa lên điện tử bút ý bảo Mạc Hoài Song đem kia ba cái đồ hình họa ra.

Tiếp nhận bút, Mạc Hoài Song cố gắng nhớ lại đồ hình mình nhìn thấy, tập trung tình thần chậm rãi vẽ. Nhưng đến khi hắn thật sự vẽ xuống, hắn lại phát hiện việc này so với tưởng tượng của hắn thì thoải mái hơn nhiều, lúc vẽ cũng liền mạch lưu  loát.

Vẽ xong, Mạc Hoài Song nắm chặt bút, ngắm mắt lại nghỉ ngơi. Cái loại cảm giác mê muội này giống như bị nhốt ở trong máy giặt đang chuyển động từ khi hắn hạ bút không bao lâu liền bắt đầu bò lên hắn, chỉ là vì có thể lấy được công tác này, hắn liền cố nhịn xuống, mà thần kinh sau khi được thả lỏng liền bắn ngược lại hắn.

Lão nhân lấy bảng điện tử liền thực sự bắt đầu kiểm tra, ba đồ hình kia chẳng những vẽ hoàn toàn chuẩn xác, mà mỗi bút đều vừa đủ, hoàn toàn không nhìn ra được là do người chưa từng luyện thạch làm qua, thật sự có chút giống như quen tay mà làm.



Giương mắt nhìn Mạc Hoài Song vẫn còn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, trên mặt lão giả lộ ra vẻ tiếc hận, loại thiên phú này nếu như có “Linh trấn” thì cũng có thể là nhân tài, đáng tiếc.

“Vẽ không sai, lại thêm thí nghiệm khác.” Lão nhân thu hồi bản điện tử.

Mạc Hoài Song nhắm mắt lại gật đầu, bước đầu tiên của hắn xem như hoàn thành hơn nửa, bất quá cho dù có thể thành công, tiền này cũng không dễ kiếm!

Chờ Mạc Hoài Song vượt qua cảm giác mê muội, lão nhân liền đóng cửa hàng, dẫn hắn lên trên.

Tầng hai là một cái ao chiếm hơn một nửa căn  phòng, cái ao rất cao, chiếm ba phần tư độ cao của cái phòng, loại độ rộng cùng độ cao này làm cho Mạc Hoài Song vừa bước vào cửa liền cảm thấy vô cùng áp lực.

Trong một góc phòng khác có một đống lớn những viên đá to nhỏ khác nhau nằm lộn xỗn, mỗi bước chân đều phải tự hỏi đôi chút mới có thể quyết định xem nên đặt chân ở nơi nào.

Phía tận cùng của căn phòng mới nhìn thấy được một cái bàn đá thoạt nhìn rất nặng, trên bàn có một cái bút bằng kim loại, giống như là nơi làm việc.

Sau khi lão nhân vào phòng liền khom người lựa chọn trong đống đá, cuối cùng cầm lấy một khối to bằng nắm tay đưa cho Mạc Hoài Song, chỉ chỉ cái bàn, “Đem ba cái đồ hình kia theo thứ tự vẽ lên tảng đá.”

Mạc Hoài Song không biết rõ lão nhân để hắn làm vậy là có ý gì, nhưng vẫn nhận lấy đá, cẩn thận từng bước đi đến.

Ngồi vào trên ghế, Mạc Hoài Song cầm lấy bút kim loại, tập trung tinh thần vẽ từng nét lên tảng đá. Tuy bút được làm bằng kim loại, nhưng cũng rất nhẹ, cầm ở trong tay không cảm giác được sức nặng,mực nước màu đen theo ngòi bút của hắn chảy vào đá trắng, giống như những hoa văn đấy vốn được sinh ra ở trên đá.

Đối với cảnh tượng này, Mạc Hoài Song nhìn thấy kì lạ nhưng cũng không dám sơ ý, nhịn lại cảm giác mê muội cẩn thận nhớ lại đồ hình, mượn tạm cảm giác quen thuộc của khối thân thể này mà đem những đường cong chậm rãi miêu tả trên đá.

Sau khi vẽ xong một đồ hình, một chùm ánh sáng màu đen hiện lên, hoa văn mới vừa rồi còn xuất hiện trên đá nháy mắt liền không thấy, viên đá trắng liền khôi phục như lúc ban đầu.

Mạc Hoài Song không thể tin được nhìn viên đá trong tay mình, chịu đựng cảm giác choáng váng liền cẩn thận xem xét đồ hình, xác thực, không, thấy!

“Nhanh vẽ tiếp đi.” Lão nhân nhíu mày thúc giục, cảm thấy được cử chỉ của Mạc Hoài Song giống như người đến từ thành cấp bốn, giống như là chưa từng thấy qua nguồn nước thạch! (đá tạo ra nguồn nước)

“Quá thần kì.” Mạc Hoài Song nghe được lão nhân thúc giục liền nhẹ nhàng mà than thở một câu, nhẫn nhịn cảm giác choáng váng tiếp tục vẽ.

Đợi đến khi đem ba cái đồ hình vẽ xong, lão giải liền chỉ chỉ vào cái ao kia, “Chạy nhanh ném vào trong ao.”

Mạc Hoài Song vội vàng cầm đá đứng dậy, nhưng cảm giác mê muội lại khiến cho thân thể lắc lư. Ba mươi giây sau, chờ cảm giác mê muội qua đi, mới chậm rãi tìm “đường” đến bờ ao, đem viên đá ném vào trong ao.

Không chờ viên đá rơi vào trong nước, nó liền hóa thành một lượng nước lớn rơi xuống ao, vang lên một tiếng “Bang –”.

Mạc Hoài Song đứng ở bờ ao, dừng sức cầm lấy tay áo, trừng lớn mắt, há to miệng nhìn môt màn không thể tin được này, này, này — đá biến thành nước, nó, nó biến thành nước!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook