Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 41: Ăn tân gia

Liên Tích Ngưng Mâu

25/10/2017

Vệ sinh cá nhân xong, Tần Miễn chậm rì rì đi ra cửa. Trời mới tờ mờ sáng, ngày thu thiếu đi tiếng ve kêu ếch xướng, cả thôn có chút tĩnh lặng.

Tiếng bước chân kinh động Lôi Thiết đang luyện công trong sân, quay đầu lại nhìn.

Thiếu niên mặc chiếc áo lót bông ngắn màu xanh mới ***, thắt lưng buộc dây đai nâu nhạt, khoác mã giáp (áo ghilê) cũng màu nâu nhạt bên ngoài, phía dưới quần dài bó sát màu xanh, chân mang ủng ngắn da hươu, cách ăn vận gọn gàng linh hoạt tựa như tiểu công tử nhà ai Một đầu tóc dài không quấn thành búi cài trên đỉnh đầu như người khác, mà là dùng dây cột tóc màu xanh buộc cao thành đuôi ngựa, *** thần hăng hái phấn chấn, vừa vặn eo bẻ cổ vừa ngẩng đầu nhìn trời, trên khuôn mặt khí khái hào hùng lộ ra nụ cười khoan khoái, càng có vẻ thần thanh khí sảng.

Trên người Lôi Thiết cũng là đồ mới, kiểu dáng giống Tần Miễn như đúc, chẳng qua áo lót ngắn và quần dài màu chàm, mã giáp, đai lưng cũng màu nâu nhạt. Bởi vì đang luyện công, y không mặc mã giáp mà khoác lên sào phơi đồ bằng trúc.

Thật ra do Tần Miễn lười vẽ lắm kiểu trang phục, nên làm cùng một kiểu dáng cho cả hai, trong phong cách cổ đại bảo thủ tăng thêm yếu tố hiện đại. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Dù trên mặt Lôi Thiết có vết sẹo, nhưng nhìn lâu cũng thấy nó như không tồn tại, phối thêm trang phục vừa vặn làm nổi bật dáng người vai rộng mông thon, toàn thân tư thế oai hùng, ngọc thụ lâm phong.

“Sớm ha.” Ánh mắt tán thưởng của Tần Miễn đánh giá Lôi Thiết từ trên xuống dưới, tâm tình rất tốt chào hỏi.

Lôi Thiết liếc hắn một cái rồi thu hồi đường nhìn, tiếp tục luyện công, từng chiêu từng thức uy mãnh hữu lực, uy vũ sinh phong.

Nghẹn chết huynh đi! Nụ cười trên mặt Tần Miễn cứng đờ, liếc xéo y một cái, nghía thấy hòn đá nhỏ trên đất, thấy Lôi Thiết không chú ý tới hắn bèn nhặt đá lên ném vào lưng đối phương. Nhìn y luyện ra hình ra dạng nhưng ai biết có phải chỉ được cái mã ngoài không? Nên thử một lần. Lôi Thiết phảng phất như không thấy, tiếp tục luyện chưởng, thời điểm hòn đá sắp chạm vào mình, tay phải bỗng biến chiêu đưa chếch ra sau, cứ như có mắt sau đầu chuẩn xác kẹp lấy hòn đá bằng ngón trỏ và ngón giữa, vẫn không quay đầu, tiếp tục luyện chiêu vừa rồi.

Tần Miễn nhướng mày, nguyên lai thật sự không chỉ có hình thức. Không biết có phải hắn nhìn lầm không, dường như Lôi Thiết vừa liếc mắt qua phía này, tuy ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại giống như nói y xem thường hắn.

Con ngươi xoay tròn, cười cười mờ ám. Sân còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, dưới đất rải rác đá vụn, hắn cúi người nhặt vài hòn liên tục ném vào Lôi Thiết.

Lôi Thiết đang luyện tới chiêu ‘mò kim đáy biển’, đột nhiên nhảy bật lên cao, ở giữa không trung xoay người, tay phải giống như bồ phiến sinh phong quét qua không trung, năm cục đá toàn bộ bị y bắt vào lòng bàn tay. Cùng lúc đó, người y vững vàng mà không gây tiếng động hạ xuống mặt đất, nhìn Tần Miễn chăm chăm.

Khốc ghê!

Hai mắt Tần Miễn sáng rực, tiến lên “Hiện ta lớn tuổi thế này, có thể học đến trình độ như huynh không?”

Khoé miệng Lôi Thiết nhếch lên một độ cong, có lẽ do không quen cười nên trông hơi cứng ngắc, nhưng ý cười trong mắt không thể giả. Tần Miễn chú ý thấy, tâm tình tốt hơn.

“Tuổi ngươi không lớn.” Lôi Thiết.

Tần Miễn dở khóc dở cười. Dĩ nhiên ý hắn không phải vậy. Nếu tuổi hắn mà gọi là lớn thì Lôi Thiết chẳng phải là ‘già’ sao? Nếu người khác nói lời này hắn sẽ cho rằng người đó muốn cãi nhau với mình, nhưng từ miệng Lôi Thiết nói ra lại thấy buồn cười.

“Ý ta không phải vậy, nghe nói tập võ cần luyện từ nhỏ mới mau tiến bộ.”

“Không sao, tuần tự mà tiến. Đầu tiên học mấy chiêu phòng thân.” Lôi Thiết ném mấy hòn đá xuống.

Mấy cục đá dừng ở góc tường, nằm sát vào nhau. Tần Miễn liếc xéo, “Khoe khoang gì chớ.”

Lôi Thiết vỗ vỗ đầu hắn, bắt đầu chỉ dạy.

Đừng cho rằng chỉ nữ tử mới cần học thuật phòng thân, nam tử cũng vậy, nhất là thiếu niên chưa trưởng thành. Ở cổ đại nạn buôn người lộng hành, cò môi giới chuyên lừa gạt thanh thiếu niên bán cho con buôn.

Thuật phòng thân bình thường đều là những chiêu công kích người ở cự ly gần, đơn giản, thực dụng, mau lẹ. Nói cách khác là tấn công chỗ yếu hại của đối phương trong thời gian ngắn nhất như hai mắt, thái dương, cằm, cổ họng, gáy, bụng, giữa hai chân, đầu gối và vài vị trí khác.

Lôi Thiết đứng sau lưng Tần Miễn, một tay ôm eo hắn, một tay khác bóp chặt cổ hắn, “Nếu đối phương khống chế ngươi từ đằng sau…”

Hơi thở ấm nóng thổi vào tai, Tần Miễn rụt rụt cổ.



Lôi Thiết nhìn vành tai hắn nổi đỏ ửng, dừng lại một chút, nói tiếp: “Có thể dùng khuỷu tay thúc đối phương, hoặc dùng gót chân đá mạnh đầu gối đối phương.”

Y nhìn đỉnh đầu người trong lòng, dừng một chút, bổ sung “Nếu đủ cao, mà hai chiêu kia không được thì dùng đầu đập vào đầu đối phương cũng được.”

Tần Miễn đen mặt. Đang nói giữa chừng thì dừng là ý gì? Giờ hắn không cao không có nghĩa sau này sẽ không cao.

Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lôi Thiết với vẻ mặt bất thiện.

Lôi Thiết dường như không có việc gì, đổi tư thế “Tiếp theo là một chiêu khác…”

Cứ như vậy, một dạy một học, Tần Miễn đại khái đã nắm vững mấy chiêu phòng thân cơ bản.

“Ta chạy bộ vài vòng rồi về làm bữa sáng.” Tần Miễn tràn trề hăng hái với tập võ nên mỗi ngày chú ý rèn luyện cơ thể. Muốn võ công thâm hậu, đầu tiên phải nâng cao tố chất cơ thể mình. Hắn vẫy vẫy tay với Lôi Thiết, nhanh chân chạy đi.

Lôi Thiết khóa cửa, lưng đeo cung tên lên núi.

Đến khi Tần Miễn chạy bộ xong về nhà, Lôi Thiết cũng trở lại, ba cây hoa tiêu chất trong sân.

“Thiệt thất sách.” Tần Miễn bước vào cửa, thở hồng hộc, mặt ướt đẫm mồ hôi nóng, lấy tay quạt quạt “Mồ hôi ra quá trời. Quên chuẩn bị trang phục và giày mặc cho chạy bộ.”

“Lần sau lên trấn trên mua.” Lôi Thiết Thủ cầm xẻng trong tay hỏi hắn“Trồng ở đâu?”

Tần Miễn một hơi uống xong chén nước, ánh mắt đảo vòng quanh sân rồi đi đến một chỗ gần cổng chính không xa, dùng chân quẹt dấu “Thứ này mùi không dễ ngửi, trồng chỗ này đi.”

Lôi Thiết gật đầu, khom lưng xúc đất.

Tần Miễn đứng ở một bên xem chốc lát rồi đi làm bữa sáng.

Lúc ăn sáng, hai người định ra ngày tân gia — hai ngày sau.

Ăn sáng xong, Lôi Thiết đi săn thú. Tần Miễn rót chút nước linh tuyền cho ba gốc hoa tiêu, đến từng nhà mời thôn dân hôm đó tới dùng tiệc cơ động(1), sẵn tiện làm quen với mọi người trong thôn luôn.

Hắn không đặc biệt đến lão trạch mời trước, mà là đi tuần tự từ Tây thôn sang Đông thôn.

Lúc đến lão trạch, Đỗ thị đang múc nước bên giếng, thấy hắn vào cửa, mí mắt xếch lên, không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Đối phương không thích hắn, Tần Miễn cũng không đi lấy mặt nóng dán mông lạnh(2), nói thẳng: “Nương, ngày tân gia định vào ngày mốt, lúc đó mời mọi người tới sớm.”

Lúc này sắc mặt Đỗ thị mới dịu lại “Có lòng, chúng ta sẽ tới sớm.”

Tần Miễn nói tiếp: “Chúng ta tính làm tám món, bốn chay bốn mặn, e là phải ra vườn hái chút rau củ.”

Bốn chay bốn mặn là bàn tiệc không tồi, Đỗ thị nghĩ cả nhà mình đều có thể đến ăn, không cho hắn hái chút rau xanh thì không tốt, “Ta biết.”

Tần Miễn không muốn nhiều lời với bà nữa “Nương, người bận rộn, ta còn phải đến nhà tiếp theo.”

Đỗ thị phất tay.



Buổi tối Lôi Thiết trở về, Tần Miễn cùng y định ra thực đơn. Tám món ăn, bốn mặn bốn chay lần lượt là gà xào sả ớt, cá sốt tương, hồi oa nhục(3), sườn xào chua ngọt, tam tiên(4), đậu hủ sốt tương, bánh bắp áp chảo hoàng kim và măng tây thái sợi. Không có canh, người nhà nông thích thực dụng hơn, rất ít uống canh.

Món ăn vặt và điểm tâm chiêu đãi khách khứa cũng bình thường, gồm hạt dưa rang, đậu phộng rang và bánh hoa quế. Không thể chuẩn bị món quá tốt, dễ khiến người khác chú ý.

Đầu bếp tổng cộng ba người, trong đó có Vương thẩm, hai phụ nhân khác là người lúc trước từng hợp tác nấu tiệc với Vương thẩm, một người là Lưu thẩm trong thôn, người kia là Mã Lục tẩu thôn láng giềng.

Ngày mời khách, sáng sớm, Tần Miễn và Lôi Thiết đánh xe trâu lên trấn trên mua nguyên liệu, rượu, đồ ăn vặt và điểm tâm. Về nhà, Tần Miễn quét tước cả căn nhà một lần, Lôi Thiết đi mượn bàn ghế dài trong thôn.

Ba người Vương thẩm đến rất sớm, bận rộn bếp núc. Trong thôn có hơn bảy mươi hộ, dù mỗi hộ chỉ đi hai người thì cũng hơn trăm người. Huống chi thôn dân phần đông thích chiếm lợi, nhà có tiểu hài tử nhất định sẽ dẫn hài tử theo. Nhiều người như vậy cần bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn suy nghĩ là biết.

May mà Tiền thị và Lôi Xuân Đào tới rất sớm, phụ rửa nguyên liệu nấu ăn.

Tiền thị đến làm Tần Miễn thấy hơi ngoài ý muốn, lén hỏi Lôi Xuân Đào mới biết là Lôi Hướng Nghĩa mắng nàng một trận, ép nàng đến.

Gần giữa trưa, các thôn dân lục tục mang theo quà tặng đến, đều là người nhà nông, chuẩn bị quà tặng bình thường nhưng thực dụng, có khi là trứng gà, có khi là hai giỏ rau củ, có khi là xấp vải, điều kiện tốt thì tặng một khối thịt khô hoặc một vò rượu. Nhà nào cũng thế nên không ai xầm xì gì.

Tần Miễn đều vui vẻ nhận, khách khách khí khí mời họ nhập tiệc.

Đồ ăn bưng lên từng bàn, tới sớm có thể ăn trước, tới trễ cũng không cần sốt ruột, đi tham quan nhà mới, khen ngợi gia cụ, lại cắn hạt dưa ăn điểm tâm, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ bàn.

Tần Miễn đã dự tính trước, đoán được hôm nay nhiều người sẽ có chút hỗn loạn, nên nói trước với Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ nhờ họ phụ đãi khách khứa, lại thêm Lôi Thiết nên nhìn chung không có sơ sót gì.

Nhưng dù thế Tần Miễn vẫn mệt đến ngất ngư, đến khi tiễn đợt khách cuối cùng ra cửa xong, hắn liền ngã ngồi xuống sô pha không muốn nhúc nhích, bụng đói lả réo ùng ục.

Ba đầu bếp, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ cũng không được ăn mấy, hắn ngồi ì lâu không tốt, bèn cùng Lôi Thiết bưng một bàn đồ ăn chừa riêng ra, mấy người tiêu diệt cả bàn không còn một miếng. Một vò rượu cũng uống không dư giọt nào.

Khi ba người Vương thẩm và Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ ra về, Tần Miễn ngoài trả tiền công hậu hĩnh cho ba đầu bếp, còn tặng mỗi người một bọc điểm tâm.

Sau khi mọi người về hết, Tần Miễn mới ôm dạ dày ăn quá no ngã ào xuống sô pha, lười biếng dùng chân huých lưng Lôi Thiết “Rửa bát.”

Lôi Thiết cũng ngồi trên sô pha, y uống rượu hơi nhiều, một tay chống đầu, vỗ vỗ chân hắn, đứng lên “Ngủ một lát đi.”

Tần Miễn thỉnh thoảng nghe được tiếng nước cùng tiếng bát đĩa va chạm nhau truyền từ ngoài sân vào, khóe môi bất giác cong lên, mơ mơ màng màng ngủ…

-Hết chương 41-

Chú giải:

(1) Tiệc cơ động: ai đến trước thì ăn trước

(2) Mặt nóng dán mông lạnh: Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình

(3) Hồi oa nhục: là thịt lợn hai lần chín, dịch ra kỳ quá nên tui để nguyên. Cách nấu tham khảo ở đây: dep.com /Noi-tro/La-mieng-voi-mon-thit-2-lan-chin-kieu-Tu-Xuyen/25582.dep

(4) Tam tiên: món ăn chay truyền thống của người Đông Bắc Trung Quốc, nguyên liệu phải tươi mới gồm ba loại rau củ là cà tím, khoai tây, ớt xanh.

———–

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook