Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 26: Kiếm được tiền!

Liên Tích Ngưng Mâu

25/10/2017

Có lẽ vì tâm trạng tốt nên lần này Tần Miễn không thấy đường xa chút nào. Đi nửa đường, gặp được một chiếc xe lừa lên trấn trên, hai người thuận tiện đáp xe.

Đến trấn trên, Tần Miễn dẫn Lôi Thiết đi tới quán trà, gọi hai chén trà lạnh.

Lôi Thiết thấy hắn như đã có chủ ý, không nói một lời, chỉ đi theo bên cạnh, khá tò mò tiểu tức phụ sẽ làm gì.

“Hỏa kế, tính tiền.” Tần Miễn chỉ ngửi một chút, nhấp một ngụm.

Hỏa kế xoa tay đi tới “Đa tạ quý khách chiếu cố, tổng cộng hai văn tiền.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn trả tiền trà, lại đưa thêm ba văn tiền “Hỏa kế, hỏi thăm chuyện này.”

Lúc này Lôi Thiết mới hiểu vì sao họ có mang nước theo mà tức phụ vẫn vào quán trà, đôi mắt đen kịt sâu xa khẽ dao động rồi bình tĩnh trở lại.

Hỏa kế nhận tiền, cao hứng “Ngài cứ hỏi. Không phải tiểu nhân thổi phồng chứ ở trấn này không có chuyện gì tiểu nhân không biết.”

Tần Miễn cười trừ “Chúng ta muốn làm ít gia cụ theo yêu cầu, ngươi biết trấn này có nhà nào làm đồ gỗ tốt không?” “Hì hì, ngài hỏi đúng người rồi. Nói về nhà làm đồ gỗ tốt nhất phải kể đến tiệm đồ gỗ Diêu gia, nhà giàu có trong trấn hầu như đều đặt làm gia cụ ở tiệm họ.”

Tần Miễn lộ ra biểu cảm khó xử “Diêu gia à, mấy ngày trước ta và một hoả kế trong tiệm họ nói chuyện không vui vẻ mấy. Ngoại trừ Diêu gia thì sao?”

Hỏa kế không thèm nghĩ ngợi trả lời ngay “Đồ gỗ Phú Quý đi. Nhà đó không hề kém Diêu gia, chỉ là ra đời muộn hơn, danh tiếng kém hơn. Hai nhà cạnh tranh khá kịch liệt!”

Tần Miễn đợi chính là những lời này, vừa lòng gật đầu “Đa tạ.”

Hỏi thăm địa chỉ tiệm gỗ Phú Quý, hắn cùng Lôi Thiết tìm tới.

Cửa hàng mặt tiền của tiệm gỗ Phú Quý không nhỏ, trước cửa bày những vật dụng chế tác *** mỹ như tủ quần áo, giường lớn khắc hoa, bàn tròn, ghế gỗ lim…, rất dễ tìm.

Bước vào tiệm, một *** tiểu nhị trẻ tuổi đầu đội mũ trùm đầu, mặt tươi cười bước lên nghênh đón.

“Hai vị khách nhân muốn mua những thứ gì?”

Tần Miễn nói: “Lão bản các ngươi ở đâu? Ta có một thứ muốn bán cho lão bản các ngươi.”

Hỏa kế vừa nghe, lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới, niềm nở trên mặt tức thì lui tán, khóe miệng bên phải khinh thường nhếch lên, phất phất tay “Đi đi đi, một bộ nghèo kiết hủ lậu, bán đồ này nọ còn bán tới tiệm đồ gỗ. Đi mau!”

Lôi Thiết nhíu mày.



Tần Miễn lại không lấy làm ngang ngược, lắc đầu cười nhạt: “Rốt cuộc ta cũng biết vì sao danh tiếng tiệm gỗ Phú Quý các ngươi luôn luôn thua kém Diêu gia.”

“Ngươi nói cái gì?” Hỏa kế trừng hai mắt, vẻ mặt càng khó coi “Tiểu tử ngươi chán sống à? Cút ngay!”

“Chờ đã!” Tấm rèm màu lam sau quầy bị một bàn tay đẩy ra, một nam nhân trung niên khá mập bước ra.

“Liêu chưởng quầy.” Thái độ hỏa kế trở nên cung kính.

Liêu Chí Phúc không để ý tên đó, nhấc mí mắt đánh giá Tần Miễn, thái độ kiêu ngạo, ngoài cười nhưng trong không cười “Tại hạ muốn thỉnh giáo vị tiểu ca này giải thích lời vừa rồi.” Chủ tử giao tiệm gỗ này cho ông quản lý, ông tự nhận là tận tâm tận lực, hôm nay lại bị một đứa con nít miệng còn hôi sữa phê phán, bảo sao không tức giận.

“Không phải sao?” Tần Miễn không ngại, ngón tay chỉ tên hoả kế “Hôm nay ta không phải khách nhân của quý ***, cũng không có nghĩa ngày mai ta không thể là khách của quý ***. Có hỏa kế như vầy, khó trách người khác nhắc tới tiệm gỗ, đầu tiên là nghĩ đến Diêu gia. Mà thôi, ta cũng không nhiều lời với ngươi làm gì, coi như ta ăn nói vô lễ. Cáo từ.”

Tiểu ca này có cách nói chuyện bất phàm và khí thế bình tĩnh khiến Liêu Chí Phúc lưu tâm, trong lòng khẽ động “Khoan đã!”

Tần Miễn đứng lại, lén mỉm cười rồi xoay người “Không biết Liêu chưởng quầy còn có gì chỉ giáo?”

“Vừa nãy ngươi nói muốn bán một thứ?” Tầm mắt Liêu Chí Phúc bay tới cái sọt sau lưng Lôi Thiết, dù sao cũng không có gì làm, coi như giết thời gian.

Tần Miễn gật đầu “Không sai. Là bản vẽ máy cán mì cầm tay.”

“Máy cán mì cầm tay?” Liêu Chí Phúc mờ mịt.

Tần Miễn giải thích: “Là một công cụ làm ra sợi mì.”

Hắn cười mà không nói, ra hiệu Lôi Thiết lấy máy cán mì, áo bột và chậu gỗ ra, trực tiếp biểu diễn một lần.

Chứng kiến sợi mì dài mảnh xuất hiện dưới đáy của máy, Liêu Chí Phúc giật mình trợn to hai mắt, trong lòng kích động lại ra vẻ tỉnh bơ, nói: “Miễn cưỡng xem như thứ tốt. Bản vẽ giá bao nhiêu?”

Hỏa kế nhìn chằm chằm máy cán mì, sắc mặt đầy kinh ngạc.

Tần Miễn nói: “Chỉ bán độc nhất cho một nhà. Chắc giá năm mươi lượng.”

“A.” Liêu Chí Phúc phát ra một tiếng cười không rõ hàm súc, lắc đầu, khinh miệt nói “Ta thấy vị tiểu ca đây không quá hiểu năm mươi lượng bạc là khái niệm nào. Phải biết, một lượng bạc cũng đủ cho một nhà bình thường bốn miệng ăn chi tiêu sinh hoạt trong một năm. Năm mươi lượng, rất cao.”

“Lời ấy của Liêu chưởng quầy sai rồi.” Tần Miễn không chút hoang mang nói “Dám hỏi Liêu chưởng quầy, trấn trên có bao nhiêu tiệm bán mì? Mỗi ngày họ cần làm không ít mì sợi nhỉ? Toàn trấn có bao nhiêu phú hộ? Họ cũng không ngại tốn chút tiền lẻ mua máy cán mì chứ? Có bản vẽ, các ngươi có thể làm ra lượng lớn máy cán mì cầm tay. Dù chỉ bán giá hai lượng bạc một cái, tại trấn trên ít nhất cũng có thể kiếm được hơn hai trăm lượng. Toàn huyện thì sao? Toàn châu thì sao? Năm mươi lượng, tuyệt đối không cao.”



Liêu Chí Phúc đã hơi động tâm, nhưng có câu không gian không phải thương nhân, vẫn muốn ép giá “Tiểu ca nói rất có đạo lý. Nhưng vật này hình như không quá phức tạp, chỉ sợ rất dễ phỏng chế.”

“Liêu chưởng quầy lại nói sai rồi.” Tần Miễn nói lý lẽ “Bàn, ghế, quầy, tủ gia cụ các thứ càng dễ dàng phỏng chế, nhưng vì sao có tiệm gỗ tạo được danh tiếng, có tiệm lại không có tiếng tăm gì? Huống chi, quý điểm có bản vẽ liền có thể chiếm trước thị trường một bước. Cho dù có người phỏng chế, cũng mất tiên cơ.”

Liêu Chí Phúc vuốt râu, trầm mặc không nói.

Tần Miễn cố ý đợi trong chốc lát, Liêu Chí Phúc vẫn không tỏ thái độ. Hắn liền đứng lên, trên mặt không hề nôn nóng, cười nhẹ “Thời gian không còn sớm, chúng ta còn muốn đến tiệm gỗ Diêu gia.”

“Khoan đã!” Liêu Chí Phúc hoảng sợ “Ta mua!” Tiệm gỗ Diêu gia vốn đã có danh tiếng hơn họ, nếu lại lấy được bản vẽ máy cán mì chẳng phải càng nâng cao thêm một bước?

Tần Miễn lặng lẽ nở nụ cười đắc ý với Lôi Thiết.

Lôi Thiết sờ sờ đầu hắn.

Liêu Chí Phúc bổ sung thêm: “Nhưng chúng ta cần lập công văn, các ngươi phải cam đoan sẽ không bán máy cán mì và bản vẽ máy cán mì cho người thứ hai, bằng không phải bồi thường ngàn lượng bạc trắng.”

“Việc này là đương nhiên.” Tần Miễn gật đầu “Nhưng người thông minh trên đời không phải chỉ hai người chúng ta, nếu chúng ta có thể làm ra máy cán mì, người khác cũng có thể. Nếu thật sự xuất hiện nhà thứ hai làm ra máy cán mì, Liêu chưởng quầy cũng không thể oan uổng chúng ta. Liêu chưởng quầy có thể chế tạo số lượng lớn trước, bán ra cùng lúc ở các nơi.”

Liêu Chí Phúc nhíu mi, trong lòng cũng hiểu đây là tình hình thực sự, nghĩ nghĩ, gật đầu “Được rồi.”

Ông viết ra hai phần công văn, do ông và Lôi Thiết ấn dấu tay.

Tần Miễn nhận lấy năm mươi lượng Đại Nguyên Bảo, lấy bản vẽ ra, giải thích chi tiết cho Liêu Chí Phúc, cũng tháo máy cán mì ra triển lãm.

Liêu Chí Phúc vỗ đùi, vẻ mặt như đưa đám “Đơn giản như vậy? Uổng, uổng!”

Tần Miễn cười lắc đầu “Liêu chưởng quầy –”

“Tiểu ca đừng lại nói ‘Lời này sai rồi’.” Liêu Chí Phúc quả thật có chút buồn bực.

Tần Miễn cũng không giận “Nếu thật đơn giản như ngài nói thì vì sao trước giờ không có người nào làm ra?”

-Hết chương 26-

———–

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook