Chương 9: Phân gia (2)
Liên Tích Ngưng Mâu
25/10/2017
Tần Miễn quay đầu lại, Lôi Thiết đang nhìn hắn chăm chú, hai mắt không động, tay phải bưng một cái bát. Trong bát chứa cơm hạt kê khoai lang, có cắm một đôi đũa. Gọi là cơm hạt kê khoai lang chính là nấu khoai lang và hạt kê cùng với cơm. Gần đây món chính hầu như đều là nó và màn thầu. Trên lớp cơm có rau dưa xào, không thể ngờ nhất là còn có một miếng trứng rán.
Đỗ thị chắc chắn không tốt bụng cho hắn ăn trứng, rất có thể là Lôi Thiết để dành miếng trứng y được phân cho hắn. Tần Miễn thật muốn phủ định suy đoán này.
Hắn giật giật cổ tay, giải thích: “Hai tay ta trống trơn, còn đói bụng nữa, có thể đi đâu chứ? Vừa rồi ta đang rèn luyện cơ thể, không chú ý nên chạy hơi xa.” Trừ việc y kiên trì không chịu hoà ly, ấn tượng Lôi Thiết cho hắn không tệ nên cách hắn nói chuyện với y khá ôn hoà.
Lôi Thiết buông tay hắn ra, đưa bát cơm cho hắn, kéo hắn đi tới chỗ cây hoè già ven đường, dưới tàng cây có một phiến đá bằng phẳng. Lúc rãnh rỗi người trong thôn thường tụ ở đây nói chuyện phiếm.
Tần Miễn ngồi xuống tảng đá, chỉ ăn trứng rán, mấy món khác hắn ăn không vô. Đừng nói cơm khoai lang hạt kê, dù là gà vịt thịt cá mà ăn liên tục mười ngày nửa tháng thì cũng không chịu nổi. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ăn không vô.” Tần Miễn bưng bát nhìn ráng chiều phía tây, thở dài một hơi “Ta muốn ăn cơm trắng, muốn ăn gà vịt thịt cá, muốn ăn thịt nướng, muốn ăn beefsteak, muốn uống bia…”
Lôi Thiết nhìn hắn một lúc lâu, cầm chén qua, im lặng ăn cơm.
Tần Miễn sửng sốt “Huynh chưa ăn?”
“Ừ.” Lôi Thiết lên tiếng. “À.” Tần Miễn tựa vào thân cây hòe, tiếp tục cân nhắc biện pháp để Đỗ thị phân gia. Những người khác hắn mặc kệ, nhưng hắn nhất định phải khiến Đỗ thị phân hắn và Lôi Thiết ra.
Trước tiên có thể thử thăm dò thái độ của Lôi Thiết về việc phân gia.
“Ta có chuyện muốn hỏi huynh.”
Lôi Thiết nhìn hắn một cái, gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
“Từ nay chúng ta đều ở đó? Đối diện chính là chuồng heo…” Tần Miễn hỏi mập mờ.
Lôi Thiết dừng lại, không ngẩng đầu “Sau vụ thu chúng ta phân ra ở riêng.”
Chuyện ngoài ý muốn làm Tần Miễn kích động đứng lên “Huynh nói thật sao?” Hắn vốn có hai ý tưởng: Hoặc là để Lôi Thiết giả bệnh, còn là bệnh nặng, đoạn tuyệt ý đồ coi Lôi Thiết là sức lao động của Đỗ thị Hoặc lợi dụng tư tưởng mê tín của Đỗ thị, khiến bà nghĩ hắn có ảnh hưởng xấu tới phần tử trí thức Lôi Hướng Trí để Đỗ thị đuổi hắn và Lôi Thiết đi. Trăm triệu lần không nghĩ là Lôi Thiết không ngốc, cũng không khờ, đã sớm có tính toán.
Nghĩ đến có thể rời khỏi Lôi gia, Tần Miễn không đè nén được tâm trạng tốt, với Lôi Thiết cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, lại ngồi xuống, ngữ khí nhẹ nhàng đi nhiều “Có thể ở riêng sớm hơn chút không? Ta biết huynh muốn sau vụ thu hoạch mới phân gia là để phụ giúp người nhà qua ngày mùa, nhưng dù giờ chúng ta ở riêng cũng có thể hỗ trợ việc đồng áng trong nhà. Huynh nói có đúng không?”
Lôi Thiết nhìn hắn, bỗng thốt ra một câu, âm thanh rầu rĩ nhưng kiên định vô cùng “Ta sẽ không hoà ly.”
Tần Miễn cả kinh. Không ngờ người này mẫn cảm như vậy? Hắn tránh đi ánh mắt Lôi Thiết, cười gượng: “Ta không nói chuyện hoà ly. Ta nói chuyện phân gia ấy. Thường xuyên làm người lớn nổi giận không tốt, ta không được nương thích, cứ ở chung chọc giận bà không phải bất hiếu lắm sao?”
“Ta sẽ không giặt quần áo.”
Tần Miễn vội nói: “Ta giặt!”
“Ta sẽ không nấu cơm.”
“Ta nấu!” Tần Miễn sợ không thể thuyết phục y mau chóng phân gia.
Lôi Thiết gật đầu.
Tiểu nhân trong lòng Tiêu Hoà kích động bật lên cao một trượng, thúc giục: “Ăn mau lên.”
Lôi Thiết vẫn không nhanh không chậm ăn, Tần Miễn nhìn chòng chọc đến sốt ruột, hận không thể giúp y ăn.
Lôi Thiết sờ sờ đầu hắn, “Không vội.”
Tần Miễn không rảnh kháng nghị động tác đó của y, nói thẳng: “Gấp lắm rồi!”
Lúc này tốc độ của Lôi Thiết mới thoáng nhanh hơn. Chờ y ăn xong ngụm cơm cuối cùng, hai người cùng nhau về nhà.
Nắng chiều dần tan biến, chỉ còn tia sáng mờ nhạt. Toàn thôn trang bao phủ trong bóng tối, có mấy hộ đã đốt đèn, ngọn đèn đung đưa trong gió, bóng người trên tường cũng lay động theo.
Triệu thị thấy Lôi Thiết cầm bát đũa vào phòng bếp, nhướng mày cười, độ lượng nhìn Tần Miễn, chua chua nói: “Đại tẩu thật khiến người ta hâm mộ, không nói đại ca đưa cơm cho đại tẩu, ăn xong cơm còn giúp đại tẩu cầm bát. Ước ao chết người ta nha!”
Một câu của Đỗ thị trong phòng theo sát sau đó “Nhà lão Đại, còn không mau đi rửa chén? Dầu thắp không cần tiền mua à?”
Tần Miễn không đau không ngứa, sắp được phân gia, hắn không hi vọng sinh thêm phiền phức. Hắn đi vào bếp, chỉ có thể nương theo ánh trăng rửa bát. Cổ đại không có nước rửa chén, muốn tẩy sạch vết ố mỡ phải dùng nước ấm. Lòng bếp có hai cái nồi, nồi bên ngoài nấu cơm xào rau nồi bên trong nấu nước. Tần Miễn mở nắp nồi trong ra lại phát hiện không có nước ấm, không biết đã bị ai dùng hết, đành phải nấu nước mới.
Lôi Thiết ngồi xuống trước lòng bếp, giúp nhóm lửa.
Đến khi hai người rửa bát xong, nhà chính đã tối lửa tắt đèn, yên tĩnh từ lâu.
Hai người nương theo ánh trăng rửa mặt rồi trở về gian nhà cỏ.
-Hết chương 9-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Đỗ thị chắc chắn không tốt bụng cho hắn ăn trứng, rất có thể là Lôi Thiết để dành miếng trứng y được phân cho hắn. Tần Miễn thật muốn phủ định suy đoán này.
Hắn giật giật cổ tay, giải thích: “Hai tay ta trống trơn, còn đói bụng nữa, có thể đi đâu chứ? Vừa rồi ta đang rèn luyện cơ thể, không chú ý nên chạy hơi xa.” Trừ việc y kiên trì không chịu hoà ly, ấn tượng Lôi Thiết cho hắn không tệ nên cách hắn nói chuyện với y khá ôn hoà.
Lôi Thiết buông tay hắn ra, đưa bát cơm cho hắn, kéo hắn đi tới chỗ cây hoè già ven đường, dưới tàng cây có một phiến đá bằng phẳng. Lúc rãnh rỗi người trong thôn thường tụ ở đây nói chuyện phiếm.
Tần Miễn ngồi xuống tảng đá, chỉ ăn trứng rán, mấy món khác hắn ăn không vô. Đừng nói cơm khoai lang hạt kê, dù là gà vịt thịt cá mà ăn liên tục mười ngày nửa tháng thì cũng không chịu nổi. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ăn không vô.” Tần Miễn bưng bát nhìn ráng chiều phía tây, thở dài một hơi “Ta muốn ăn cơm trắng, muốn ăn gà vịt thịt cá, muốn ăn thịt nướng, muốn ăn beefsteak, muốn uống bia…”
Lôi Thiết nhìn hắn một lúc lâu, cầm chén qua, im lặng ăn cơm.
Tần Miễn sửng sốt “Huynh chưa ăn?”
“Ừ.” Lôi Thiết lên tiếng. “À.” Tần Miễn tựa vào thân cây hòe, tiếp tục cân nhắc biện pháp để Đỗ thị phân gia. Những người khác hắn mặc kệ, nhưng hắn nhất định phải khiến Đỗ thị phân hắn và Lôi Thiết ra.
Trước tiên có thể thử thăm dò thái độ của Lôi Thiết về việc phân gia.
“Ta có chuyện muốn hỏi huynh.”
Lôi Thiết nhìn hắn một cái, gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
“Từ nay chúng ta đều ở đó? Đối diện chính là chuồng heo…” Tần Miễn hỏi mập mờ.
Lôi Thiết dừng lại, không ngẩng đầu “Sau vụ thu chúng ta phân ra ở riêng.”
Chuyện ngoài ý muốn làm Tần Miễn kích động đứng lên “Huynh nói thật sao?” Hắn vốn có hai ý tưởng: Hoặc là để Lôi Thiết giả bệnh, còn là bệnh nặng, đoạn tuyệt ý đồ coi Lôi Thiết là sức lao động của Đỗ thị Hoặc lợi dụng tư tưởng mê tín của Đỗ thị, khiến bà nghĩ hắn có ảnh hưởng xấu tới phần tử trí thức Lôi Hướng Trí để Đỗ thị đuổi hắn và Lôi Thiết đi. Trăm triệu lần không nghĩ là Lôi Thiết không ngốc, cũng không khờ, đã sớm có tính toán.
Nghĩ đến có thể rời khỏi Lôi gia, Tần Miễn không đè nén được tâm trạng tốt, với Lôi Thiết cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, lại ngồi xuống, ngữ khí nhẹ nhàng đi nhiều “Có thể ở riêng sớm hơn chút không? Ta biết huynh muốn sau vụ thu hoạch mới phân gia là để phụ giúp người nhà qua ngày mùa, nhưng dù giờ chúng ta ở riêng cũng có thể hỗ trợ việc đồng áng trong nhà. Huynh nói có đúng không?”
Lôi Thiết nhìn hắn, bỗng thốt ra một câu, âm thanh rầu rĩ nhưng kiên định vô cùng “Ta sẽ không hoà ly.”
Tần Miễn cả kinh. Không ngờ người này mẫn cảm như vậy? Hắn tránh đi ánh mắt Lôi Thiết, cười gượng: “Ta không nói chuyện hoà ly. Ta nói chuyện phân gia ấy. Thường xuyên làm người lớn nổi giận không tốt, ta không được nương thích, cứ ở chung chọc giận bà không phải bất hiếu lắm sao?”
“Ta sẽ không giặt quần áo.”
Tần Miễn vội nói: “Ta giặt!”
“Ta sẽ không nấu cơm.”
“Ta nấu!” Tần Miễn sợ không thể thuyết phục y mau chóng phân gia.
Lôi Thiết gật đầu.
Tiểu nhân trong lòng Tiêu Hoà kích động bật lên cao một trượng, thúc giục: “Ăn mau lên.”
Lôi Thiết vẫn không nhanh không chậm ăn, Tần Miễn nhìn chòng chọc đến sốt ruột, hận không thể giúp y ăn.
Lôi Thiết sờ sờ đầu hắn, “Không vội.”
Tần Miễn không rảnh kháng nghị động tác đó của y, nói thẳng: “Gấp lắm rồi!”
Lúc này tốc độ của Lôi Thiết mới thoáng nhanh hơn. Chờ y ăn xong ngụm cơm cuối cùng, hai người cùng nhau về nhà.
Nắng chiều dần tan biến, chỉ còn tia sáng mờ nhạt. Toàn thôn trang bao phủ trong bóng tối, có mấy hộ đã đốt đèn, ngọn đèn đung đưa trong gió, bóng người trên tường cũng lay động theo.
Triệu thị thấy Lôi Thiết cầm bát đũa vào phòng bếp, nhướng mày cười, độ lượng nhìn Tần Miễn, chua chua nói: “Đại tẩu thật khiến người ta hâm mộ, không nói đại ca đưa cơm cho đại tẩu, ăn xong cơm còn giúp đại tẩu cầm bát. Ước ao chết người ta nha!”
Một câu của Đỗ thị trong phòng theo sát sau đó “Nhà lão Đại, còn không mau đi rửa chén? Dầu thắp không cần tiền mua à?”
Tần Miễn không đau không ngứa, sắp được phân gia, hắn không hi vọng sinh thêm phiền phức. Hắn đi vào bếp, chỉ có thể nương theo ánh trăng rửa bát. Cổ đại không có nước rửa chén, muốn tẩy sạch vết ố mỡ phải dùng nước ấm. Lòng bếp có hai cái nồi, nồi bên ngoài nấu cơm xào rau nồi bên trong nấu nước. Tần Miễn mở nắp nồi trong ra lại phát hiện không có nước ấm, không biết đã bị ai dùng hết, đành phải nấu nước mới.
Lôi Thiết ngồi xuống trước lòng bếp, giúp nhóm lửa.
Đến khi hai người rửa bát xong, nhà chính đã tối lửa tắt đèn, yên tĩnh từ lâu.
Hai người nương theo ánh trăng rửa mặt rồi trở về gian nhà cỏ.
-Hết chương 9-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.