Chương 204: Trùng kiến vị huyện
Liên Tích Ngưng Mâu
25/10/2017
Con sông Tần Miễn, Lôi Thiết phát hiện kia khá xa, hồ nước thì tương đối gần hơn chút, nhanh chóng bị tìm thấy.
Biết tin cách đây không xa có một hồ nước có thể tắm rửa, lão bá tánh không cần người hối thúc, liền chủ động hỏi thăm hồ đó ở đâu. Lôi Thiết an bài một đội ngũ chuyên biệt dẫn đường cho họ, thuận tiện gánh ít nước về đây.
Tần Miễn suy nghĩ suốt một buổi chiều, vẫn quyết định di dời Vị huyện, vị trí bên cạnh hồ nước. Đại đa số người dân đều làm ruộng, sống gần nguồn nước để tiện tưới tiêu, đến lúc đó chỉ cần khai hoang một cánh đồng lớn là được.
Sáng sớm hôm sau, Tần Miễn tìm đến nguyên Huyện lệnh chuyển giao nhiệm vụ, chính thức trở thành Huyện lệnh, mặc phục sức Huyện lệnh vào càng hiển lộ vẻ tuấn lãng uy phong, Lôi Thiết nhìn mà không thể dời mắt.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm ân ái tình cảm, hai người thương lượng một hồi, chính thức bắt tay vào công cuộc trùng kiến Vị huyện. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trước tiên Tần Miễn sai người tập trung toàn bộ người dân lại, nói rõ sẽ di dời Vị huyện đến cạnh hồ nước cách đó không xa. Có vui mừng, cũng có không vui. Vui là vì Vị huyện hiện tại là nơi nguy hiểm thấy rõ, không chuyển đi chẳng lẽ ở lại chờ lần địa chấn tiếp theo? Không vui là vì, đời đời đã sống ở nơi này, cố thổ nan ly.
Tần Miễn cũng không để ý đủ loại suy nghĩ của mọi người, nói thẳng: “Từ hôm nay bắt đầu trùng kiến Vị huyện. Những người nguyện ý lưu lại Vị huyện sẽ phân thành hai đội ngũ, một đội phụ trách đến con đường ngoài núi tu sửa cho bằng bẳng rộng lớn Đội còn lại phụ trách khai khẩn đất hoang và xây dựng nhà cửa ở Vị huyện mới. Đến lúc đó, ruộng nương khai khẩn ra dựa theo đầu người mà phân đều. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi, một ngày ba bữa thi hành theo phân phối lao động, tức là làm việc mới có cơm ăn, không chỉ được ăn no, còn có đủ món chay món mặn. Ai không làm việc thì tự mình nghĩ cách giải quyết một ngày ba bữa. Về phần ai không muốn ở lại nơi đất không lành này, bản quan sẽ phát cho mỗi người hai lượng bạc, từ nay về sau người đó không còn quan hệ gì với Vị huyện.”
Bởi có lượng tiền lớn do Thổ La đền bù, ngân sách Hiếu Huệ đế phê chuẩn Tần Miễn cứu trợ thiên tai không ít, chỉ cho một người hai lượng thật sự rất ít. Cũng không phải Tần Miễn muốn sống ác như vầy, mà hắn tin tưởng có thể xây dựng Vị huyện mới rất tốt nên hi vọng thông qua phương thức này giữ người ở lại, miễn cho họ đi xa xứ tìm thân thích bằng hữu nương tựa, ăn nhờ ở đậu Thứ hai, có một số người dân tư tưởng phong kiến, cách nghĩ cố chấp, thay vì lãng phí thời gian khắc khẩu giải thích với họ, còn không bằng dùng cách thức cứng rắn ngay từ đầu chấn nhiếp bọn họ. Phải biết chậm trễ thêm một ngày thì nguy hiểm thêm một ngày. Vạn nhất hôm nào đổ mưa, tình hình sẽ càng bết bát. Đợi Vị huyện mới xây xong, lão bá tánh tự nhiên sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của hắn.
Quả nhiên hắn vừa nói xong, dân chúng nhao nhao ồn ào cả lên. Đại bộ phận dân thường đều có người thân chết trong trận động đất, trong lòng vốn đã đau buồn, tân Huyện lệnh còn chỉ dùng hai lượng bạc liền muốn đuổi cổ họ đi, khiến họ càng phẫn nộ bất mãn vô cùng, có người còn mắng to đồ cẩu quan. Lôi Thiết nhướng mày, muốn ra tay, bị Tần Miễn ngăn lại.
Tần Miễn sớm đoán được tình huống này, cũng không khuyên bảo, phân phó mấy tướng sĩ canh cửa lớn tiếng thét to.
“Ai ở lại thì đến đây xếp hàng, chuẩn bị làm việc.”
Chỉ có một bộ phận nhỏ di chuyển.
Tần Miễn không để tâm, phân phối nhiệm vụ cho bộ phận nhỏ này.
Đến giữa trưa, quả thật những người không làm việc không được ăn đến kháng nghị người chuẩn bị cơm canh, lúc đó bọn họ mới biết rõ thân phận hiện tại của Tần Miễn — Huyện lệnh, quan phụ mẫu đại nhân, còn có Trấn quốc công và Thái tri phủ hộ tống thì mới hoảng hốt, nhanh chóng đi tìm quan binh Lôi Thiết mang đến gần đó, nói rõ đồng ý di dời, cũng nguyện ý làm việc.
Đương nhiên vẫn có người không muốn lưu lại.
Để đề phòng có người lừa tiền, Tần Miễn nói rõ, đi rồi cũng không hẳn không thể trở về, nhưng mười ngày đầu sau khi trở về, những người khác mỗi bữa được ăn hai cái bánh bao, món ăn có chay có mặn, còn người đi rồi lại về mỗi bữa chỉ có thể ăn một chiếc màn thầu, uống một chén canh nhỏ.
Đúng là có người tính toán lừa lấy tiền trước, đi vài ngày rồi trở về, giả vờ không tìm được thân thích. Nhưng vừa nghe Tần Miễn nói vậy, lập tức từ bỏ ý đồ, thành thành thật thật đi xếp hàng.
Dù vậy, một số người vẫn chọn rời khỏi đây. Tần Miễn cũng không đập vỡ lời nói của mình, ở trước mặt tất cả dân chúng, để Trình phó tướng phát cho mỗi một người rời đi hai lượng bạc, viết đại danh của họ ra giấy, để họ ấn dấu tay lên.
Nhưng rời đi chỉ là số ít, tổng cộng sáu hộ gia đình, cộng lại chưa đến ba mươi nhân khẩu. Tần Miễn phái người lén đi hỏi rõ, xác định sáu hộ này có người thân sống trong Châu phủ bản địa, hơn nữa thân thích có khả năng trợ giúp bọn họ, lúc này mới yên tâm, sai người âm thầm phát cho mỗi nhà thêm mười lượng bạc, bảo đảm họ có đủ lộ phí đến nhà thân thích.
Những người này thế mới biết tân Huyện lệnh cũng không ác liệt như họ nghĩ, rời đi trong niềm cảm kích.
‘Muốn giàu có, sửa đường trước’ Lời này có thể nói là một chân lý. Thế nên Tần Miễn sắp xếp một phần ba người dân Vị huyện đi sửa đường. Tạm thời tu sửa một đường đất bằng phẳng trước, chờ Vị huyện mới xây xong lại tổ chức người đào cát trải đường, hoặc dùng gạch lót đường. Hai phần ba nhân thủ còn lại, một bộ phận phụ trách chỉnh đốn khu vực đất nền bên hồ tiện việc xây nhà, một bộ phận phụ trách chuyển gạch đá có thể dùng trong huyện đến bên hồ.
May đây là thời cổ đại, phần lớn đều là nhà trệt, dễ dàng đào móc, nhóm dân chúng moi nông cụ từ trong đống phế tích ra, đầu nhập công cuộc xây dựng khí thế ngất trời.
Một vạn *** binh Lôi Thiết dẫn đến dĩ nhiên cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày y phái một tiểu đội một trăm năm mươi người đi săn thú, cải thiện bữa ăn cho mọi người Một bộ phận nhỏ phụ trách giám sát người dân làm việc, phòng ngừa có người cố ý lười biếng Một bộ phận khác hỗ trợ chặt cây, đào đất linh ***.
Trong Huyện có không ít trẻ nhỏ, Tần Miễn tìm được bốn đồng sinh trong nhóm thường dân, an bài hai gian phòng để họ phụ trách dạy các tiểu hài tử học hành, vừa để bọn nhỏ biết chữ, đồng thời cũng có thể tránh cho nhóm người lớn trong lúc làm việc còn phải phân tâm lo lắng về lũ trẻ.
Như vậy, trải qua sắp xếp mọi mặt của Tần Miễn, lão bá tánh trong huyện hầu như không ai rãnh rỗi, ngay cả cụ ông cụ bà không thể làm việc nặng cũng có thể giúp may vá quần áo, trông trẻ từ một đến năm tuổi, hoặc đào rau dại.
Thái tri phủ vẫn không đi, nhìn Tần Miễn chỉ tốn chưa đến ba ngày liền an bài công chuyện trùng kiến Vị huyện một cách thoả đáng, bội phục không thôi. Về chuyện của Vị huyện, nguyên bản ông chỉ ý niệm bo bo giữ mình, lúc này bỗng phúc chí tâm linh, cảm thấy mình tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lần này. Tần Miễn sắp xếp gần như không có lỗ hổng, Vị huyện xây xong là chuyện sớm muộn, nếu ông thỉnh thoảng trợ giúp Tần Miễn một phen, nhất định Tần Miễn, Lôi Thiết sẽ viết vài lời hay về ông trong chiết tử báo cáo cho Hoàng thượng, đến lúc đó ngày thăng quan phát tài cũng không còn xa.
Sau khi nghĩ thông suốt, ông bắt đầu tích cực phối hợp công tác với Tần Miễn.
Tần Miễn âm thầm phái người đi Châu phủ dò la cách đối nhân xử thế của Thái tri phủ, trước khi tin tức truyền về, hắn không ngại an bài phần việc sửa đường cho Thái tri phủ, chủ yếu là giám sát tiến độ sửa đường, cơm nước của các lao công, bảo đảm tính tích cực của nhóm dân chúng sửa đường và cam đoan mỗi một người đều được ăn no. Đương nhiên, hắn an bài thêm Lôi Tần Kiên và Lôi Tần Viên làm trợ thủ cho Thái tri phủ. Nói là trợ thủ, nhưng song phương đều hiểu đây là vì phòng ngừa Thái tri phủ mượn cơ hội cắt xén lương thực của nhóm lao công kiếm lợi.
Thái tri phủ chẳng quá để tâm việc này, Tần Miễn không biết cách làm người của ông, phòng bị ông cũng không có gì ngạc nhiên. Có lẽ Thái Vĩnh Tín ông không tính là một quan tốt, nhưng tuyệt không đến mức giành ăn với dân chúng gặp nạn.
Tần Miễn và Lôi Thiết phụ trách toàn bộ công chuyện bên huyện mới. Tần Miễn cố gắng nhớ lại cái cày khúc viên(1) từng thấy kiếp trước, cân nhắc hai ba ngày, lại thuê các công tượng làm thử vài cái, rốt cuộc thành công làm ra cày khúc viên. Cày khúc viên do lưỡi cày, khung cày, đế cày, mai sắt, chảo cày, mũi cày, gọng cày, mũi dùi, tay cầm, cán và mâm cày tạo thành, ở đầu gọng cày trang bị khay cày có thể quay được, không chỉ thu nhỏ làm nhẹ kích thước cày, còn dễ dàng cho quay đầu và quẹo cua, thao tác linh hoạt, tiết kiệm sức kéo của người và gia súc.
Loại cày này vừa xuất hiện, Thái tri phủ liền khiếp sợ không thôi. Người dân thường quen dùng cày gọng thẳng, khó quay đầu cày, lúc cày phải dùng nhiều sức, hiệu suất cực thấp. Mà cày khúc viên trên cở sở chỉ thay đổi cấu tạo một chút liền làm ít công to, có thể khiến người không giật mình sao? Nếu phổ biến loại cày này ra cả nước, sức sản xuất của Đại Hạ quốc chẳng phải sẽ nâng cao một bước? Nhưng nhìn dáng vẻ Tần Miễn, dường như không có ý thức được ý nghĩa trọng đại trong đó.
Tần Miễn trước kia cũng không đủ ‘vĩ đại’ đến mức có ý tưởng gia tăng sức sản xuất nền nông nghiệp Đại Hạ quốc, nên không nghĩ đến phương diện đó. Nếu không phải vì trùng kiến Vị huyện, hắn vẫn sẽ không nghĩ đến như cũ. Nay, hiển nhiên hắn đã hiểu tầm quan trọng của cày khúc viên đối với nông dân, nhưng vẫn cự tuyệt đề nghị ‘lập tức báo cáo việc này cho triều đình’ của Thái tri phủ. Hắn dám nói, một khi Hiếu Huệ đế biết chuyện cày khúc viên, nhất định sẽ phái quan lớn đến hiện trường khảo sát. Tại Vị huyện, thân phận của hắn và Lôi Thiết cao nhất nên không có người đứng chỉ tay năm ngón, chi chi chít chít trong công cuộc trùng kiến Vị huyện, nhưng nếu lại có quan lớn đến thì chưa chắc, nhất định sẽ trở ngại tiến độ.
Suy nghĩ của hắn là, ít nhất phải đợi đến khi khai khẩn xong toàn bộ ruộng vườn của Vị huyện mới, hẵng báo cáo loại cày mới lên Hoàng thượng. Dù sao người dân đã dùng loại cày cũ mấy trăm năm, đợi thêm mấy tháng cũng chẳng vội.
Tần Miễn và Lôi Thiết có thánh chỉ trong người, Lôi Thiết còn có Thượng phương bảo kiếm có thể tiền trảm hậu tấu, hai người đã nhất trí quyết định, Thái tri phủ không dám phản đối.
Tần Miễn hứa hẹn tương lai sẽ ghi công cao cho Thái tri phủ, Thái tri phủ liền tĩnh táo trở lại.
Vì thế, trong tấu chương đầu tiên báo cáo tiến độ trùng kiến tân Vị huyện Tần Miễn và Thái tri phủ chia ra viết cho Hiếu Huệ đế, không câu nào nhắc tới cày khúc viên.
Có cày khúc viên, tiến độ khai hoang ruộng đất càng nhanh. Lão bá tánh nhìn ruộng nương ngay ngắn chỉnh tề bên hồ mỗi ngày một nhiều thêm, trên mặt đều treo nụ cười chân chất, trong mắt lại dấy lên hi vọng với cuộc sống.
Bên hồ, từng dày nhà cửa cũng dần dần có hình thái ban đầu, từ xa nhìn lại, sắp hàng chỉnh tề, xinh đẹp hơn Huyện thành cũ rất nhiều.
-Hết chương 204-
Chú giải:
(1) Cày khúc viên
gày gọng cong
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Biết tin cách đây không xa có một hồ nước có thể tắm rửa, lão bá tánh không cần người hối thúc, liền chủ động hỏi thăm hồ đó ở đâu. Lôi Thiết an bài một đội ngũ chuyên biệt dẫn đường cho họ, thuận tiện gánh ít nước về đây.
Tần Miễn suy nghĩ suốt một buổi chiều, vẫn quyết định di dời Vị huyện, vị trí bên cạnh hồ nước. Đại đa số người dân đều làm ruộng, sống gần nguồn nước để tiện tưới tiêu, đến lúc đó chỉ cần khai hoang một cánh đồng lớn là được.
Sáng sớm hôm sau, Tần Miễn tìm đến nguyên Huyện lệnh chuyển giao nhiệm vụ, chính thức trở thành Huyện lệnh, mặc phục sức Huyện lệnh vào càng hiển lộ vẻ tuấn lãng uy phong, Lôi Thiết nhìn mà không thể dời mắt.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm ân ái tình cảm, hai người thương lượng một hồi, chính thức bắt tay vào công cuộc trùng kiến Vị huyện. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trước tiên Tần Miễn sai người tập trung toàn bộ người dân lại, nói rõ sẽ di dời Vị huyện đến cạnh hồ nước cách đó không xa. Có vui mừng, cũng có không vui. Vui là vì Vị huyện hiện tại là nơi nguy hiểm thấy rõ, không chuyển đi chẳng lẽ ở lại chờ lần địa chấn tiếp theo? Không vui là vì, đời đời đã sống ở nơi này, cố thổ nan ly.
Tần Miễn cũng không để ý đủ loại suy nghĩ của mọi người, nói thẳng: “Từ hôm nay bắt đầu trùng kiến Vị huyện. Những người nguyện ý lưu lại Vị huyện sẽ phân thành hai đội ngũ, một đội phụ trách đến con đường ngoài núi tu sửa cho bằng bẳng rộng lớn Đội còn lại phụ trách khai khẩn đất hoang và xây dựng nhà cửa ở Vị huyện mới. Đến lúc đó, ruộng nương khai khẩn ra dựa theo đầu người mà phân đều. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi, một ngày ba bữa thi hành theo phân phối lao động, tức là làm việc mới có cơm ăn, không chỉ được ăn no, còn có đủ món chay món mặn. Ai không làm việc thì tự mình nghĩ cách giải quyết một ngày ba bữa. Về phần ai không muốn ở lại nơi đất không lành này, bản quan sẽ phát cho mỗi người hai lượng bạc, từ nay về sau người đó không còn quan hệ gì với Vị huyện.”
Bởi có lượng tiền lớn do Thổ La đền bù, ngân sách Hiếu Huệ đế phê chuẩn Tần Miễn cứu trợ thiên tai không ít, chỉ cho một người hai lượng thật sự rất ít. Cũng không phải Tần Miễn muốn sống ác như vầy, mà hắn tin tưởng có thể xây dựng Vị huyện mới rất tốt nên hi vọng thông qua phương thức này giữ người ở lại, miễn cho họ đi xa xứ tìm thân thích bằng hữu nương tựa, ăn nhờ ở đậu Thứ hai, có một số người dân tư tưởng phong kiến, cách nghĩ cố chấp, thay vì lãng phí thời gian khắc khẩu giải thích với họ, còn không bằng dùng cách thức cứng rắn ngay từ đầu chấn nhiếp bọn họ. Phải biết chậm trễ thêm một ngày thì nguy hiểm thêm một ngày. Vạn nhất hôm nào đổ mưa, tình hình sẽ càng bết bát. Đợi Vị huyện mới xây xong, lão bá tánh tự nhiên sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của hắn.
Quả nhiên hắn vừa nói xong, dân chúng nhao nhao ồn ào cả lên. Đại bộ phận dân thường đều có người thân chết trong trận động đất, trong lòng vốn đã đau buồn, tân Huyện lệnh còn chỉ dùng hai lượng bạc liền muốn đuổi cổ họ đi, khiến họ càng phẫn nộ bất mãn vô cùng, có người còn mắng to đồ cẩu quan. Lôi Thiết nhướng mày, muốn ra tay, bị Tần Miễn ngăn lại.
Tần Miễn sớm đoán được tình huống này, cũng không khuyên bảo, phân phó mấy tướng sĩ canh cửa lớn tiếng thét to.
“Ai ở lại thì đến đây xếp hàng, chuẩn bị làm việc.”
Chỉ có một bộ phận nhỏ di chuyển.
Tần Miễn không để tâm, phân phối nhiệm vụ cho bộ phận nhỏ này.
Đến giữa trưa, quả thật những người không làm việc không được ăn đến kháng nghị người chuẩn bị cơm canh, lúc đó bọn họ mới biết rõ thân phận hiện tại của Tần Miễn — Huyện lệnh, quan phụ mẫu đại nhân, còn có Trấn quốc công và Thái tri phủ hộ tống thì mới hoảng hốt, nhanh chóng đi tìm quan binh Lôi Thiết mang đến gần đó, nói rõ đồng ý di dời, cũng nguyện ý làm việc.
Đương nhiên vẫn có người không muốn lưu lại.
Để đề phòng có người lừa tiền, Tần Miễn nói rõ, đi rồi cũng không hẳn không thể trở về, nhưng mười ngày đầu sau khi trở về, những người khác mỗi bữa được ăn hai cái bánh bao, món ăn có chay có mặn, còn người đi rồi lại về mỗi bữa chỉ có thể ăn một chiếc màn thầu, uống một chén canh nhỏ.
Đúng là có người tính toán lừa lấy tiền trước, đi vài ngày rồi trở về, giả vờ không tìm được thân thích. Nhưng vừa nghe Tần Miễn nói vậy, lập tức từ bỏ ý đồ, thành thành thật thật đi xếp hàng.
Dù vậy, một số người vẫn chọn rời khỏi đây. Tần Miễn cũng không đập vỡ lời nói của mình, ở trước mặt tất cả dân chúng, để Trình phó tướng phát cho mỗi một người rời đi hai lượng bạc, viết đại danh của họ ra giấy, để họ ấn dấu tay lên.
Nhưng rời đi chỉ là số ít, tổng cộng sáu hộ gia đình, cộng lại chưa đến ba mươi nhân khẩu. Tần Miễn phái người lén đi hỏi rõ, xác định sáu hộ này có người thân sống trong Châu phủ bản địa, hơn nữa thân thích có khả năng trợ giúp bọn họ, lúc này mới yên tâm, sai người âm thầm phát cho mỗi nhà thêm mười lượng bạc, bảo đảm họ có đủ lộ phí đến nhà thân thích.
Những người này thế mới biết tân Huyện lệnh cũng không ác liệt như họ nghĩ, rời đi trong niềm cảm kích.
‘Muốn giàu có, sửa đường trước’ Lời này có thể nói là một chân lý. Thế nên Tần Miễn sắp xếp một phần ba người dân Vị huyện đi sửa đường. Tạm thời tu sửa một đường đất bằng phẳng trước, chờ Vị huyện mới xây xong lại tổ chức người đào cát trải đường, hoặc dùng gạch lót đường. Hai phần ba nhân thủ còn lại, một bộ phận phụ trách chỉnh đốn khu vực đất nền bên hồ tiện việc xây nhà, một bộ phận phụ trách chuyển gạch đá có thể dùng trong huyện đến bên hồ.
May đây là thời cổ đại, phần lớn đều là nhà trệt, dễ dàng đào móc, nhóm dân chúng moi nông cụ từ trong đống phế tích ra, đầu nhập công cuộc xây dựng khí thế ngất trời.
Một vạn *** binh Lôi Thiết dẫn đến dĩ nhiên cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày y phái một tiểu đội một trăm năm mươi người đi săn thú, cải thiện bữa ăn cho mọi người Một bộ phận nhỏ phụ trách giám sát người dân làm việc, phòng ngừa có người cố ý lười biếng Một bộ phận khác hỗ trợ chặt cây, đào đất linh ***.
Trong Huyện có không ít trẻ nhỏ, Tần Miễn tìm được bốn đồng sinh trong nhóm thường dân, an bài hai gian phòng để họ phụ trách dạy các tiểu hài tử học hành, vừa để bọn nhỏ biết chữ, đồng thời cũng có thể tránh cho nhóm người lớn trong lúc làm việc còn phải phân tâm lo lắng về lũ trẻ.
Như vậy, trải qua sắp xếp mọi mặt của Tần Miễn, lão bá tánh trong huyện hầu như không ai rãnh rỗi, ngay cả cụ ông cụ bà không thể làm việc nặng cũng có thể giúp may vá quần áo, trông trẻ từ một đến năm tuổi, hoặc đào rau dại.
Thái tri phủ vẫn không đi, nhìn Tần Miễn chỉ tốn chưa đến ba ngày liền an bài công chuyện trùng kiến Vị huyện một cách thoả đáng, bội phục không thôi. Về chuyện của Vị huyện, nguyên bản ông chỉ ý niệm bo bo giữ mình, lúc này bỗng phúc chí tâm linh, cảm thấy mình tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lần này. Tần Miễn sắp xếp gần như không có lỗ hổng, Vị huyện xây xong là chuyện sớm muộn, nếu ông thỉnh thoảng trợ giúp Tần Miễn một phen, nhất định Tần Miễn, Lôi Thiết sẽ viết vài lời hay về ông trong chiết tử báo cáo cho Hoàng thượng, đến lúc đó ngày thăng quan phát tài cũng không còn xa.
Sau khi nghĩ thông suốt, ông bắt đầu tích cực phối hợp công tác với Tần Miễn.
Tần Miễn âm thầm phái người đi Châu phủ dò la cách đối nhân xử thế của Thái tri phủ, trước khi tin tức truyền về, hắn không ngại an bài phần việc sửa đường cho Thái tri phủ, chủ yếu là giám sát tiến độ sửa đường, cơm nước của các lao công, bảo đảm tính tích cực của nhóm dân chúng sửa đường và cam đoan mỗi một người đều được ăn no. Đương nhiên, hắn an bài thêm Lôi Tần Kiên và Lôi Tần Viên làm trợ thủ cho Thái tri phủ. Nói là trợ thủ, nhưng song phương đều hiểu đây là vì phòng ngừa Thái tri phủ mượn cơ hội cắt xén lương thực của nhóm lao công kiếm lợi.
Thái tri phủ chẳng quá để tâm việc này, Tần Miễn không biết cách làm người của ông, phòng bị ông cũng không có gì ngạc nhiên. Có lẽ Thái Vĩnh Tín ông không tính là một quan tốt, nhưng tuyệt không đến mức giành ăn với dân chúng gặp nạn.
Tần Miễn và Lôi Thiết phụ trách toàn bộ công chuyện bên huyện mới. Tần Miễn cố gắng nhớ lại cái cày khúc viên(1) từng thấy kiếp trước, cân nhắc hai ba ngày, lại thuê các công tượng làm thử vài cái, rốt cuộc thành công làm ra cày khúc viên. Cày khúc viên do lưỡi cày, khung cày, đế cày, mai sắt, chảo cày, mũi cày, gọng cày, mũi dùi, tay cầm, cán và mâm cày tạo thành, ở đầu gọng cày trang bị khay cày có thể quay được, không chỉ thu nhỏ làm nhẹ kích thước cày, còn dễ dàng cho quay đầu và quẹo cua, thao tác linh hoạt, tiết kiệm sức kéo của người và gia súc.
Loại cày này vừa xuất hiện, Thái tri phủ liền khiếp sợ không thôi. Người dân thường quen dùng cày gọng thẳng, khó quay đầu cày, lúc cày phải dùng nhiều sức, hiệu suất cực thấp. Mà cày khúc viên trên cở sở chỉ thay đổi cấu tạo một chút liền làm ít công to, có thể khiến người không giật mình sao? Nếu phổ biến loại cày này ra cả nước, sức sản xuất của Đại Hạ quốc chẳng phải sẽ nâng cao một bước? Nhưng nhìn dáng vẻ Tần Miễn, dường như không có ý thức được ý nghĩa trọng đại trong đó.
Tần Miễn trước kia cũng không đủ ‘vĩ đại’ đến mức có ý tưởng gia tăng sức sản xuất nền nông nghiệp Đại Hạ quốc, nên không nghĩ đến phương diện đó. Nếu không phải vì trùng kiến Vị huyện, hắn vẫn sẽ không nghĩ đến như cũ. Nay, hiển nhiên hắn đã hiểu tầm quan trọng của cày khúc viên đối với nông dân, nhưng vẫn cự tuyệt đề nghị ‘lập tức báo cáo việc này cho triều đình’ của Thái tri phủ. Hắn dám nói, một khi Hiếu Huệ đế biết chuyện cày khúc viên, nhất định sẽ phái quan lớn đến hiện trường khảo sát. Tại Vị huyện, thân phận của hắn và Lôi Thiết cao nhất nên không có người đứng chỉ tay năm ngón, chi chi chít chít trong công cuộc trùng kiến Vị huyện, nhưng nếu lại có quan lớn đến thì chưa chắc, nhất định sẽ trở ngại tiến độ.
Suy nghĩ của hắn là, ít nhất phải đợi đến khi khai khẩn xong toàn bộ ruộng vườn của Vị huyện mới, hẵng báo cáo loại cày mới lên Hoàng thượng. Dù sao người dân đã dùng loại cày cũ mấy trăm năm, đợi thêm mấy tháng cũng chẳng vội.
Tần Miễn và Lôi Thiết có thánh chỉ trong người, Lôi Thiết còn có Thượng phương bảo kiếm có thể tiền trảm hậu tấu, hai người đã nhất trí quyết định, Thái tri phủ không dám phản đối.
Tần Miễn hứa hẹn tương lai sẽ ghi công cao cho Thái tri phủ, Thái tri phủ liền tĩnh táo trở lại.
Vì thế, trong tấu chương đầu tiên báo cáo tiến độ trùng kiến tân Vị huyện Tần Miễn và Thái tri phủ chia ra viết cho Hiếu Huệ đế, không câu nào nhắc tới cày khúc viên.
Có cày khúc viên, tiến độ khai hoang ruộng đất càng nhanh. Lão bá tánh nhìn ruộng nương ngay ngắn chỉnh tề bên hồ mỗi ngày một nhiều thêm, trên mặt đều treo nụ cười chân chất, trong mắt lại dấy lên hi vọng với cuộc sống.
Bên hồ, từng dày nhà cửa cũng dần dần có hình thái ban đầu, từ xa nhìn lại, sắp hàng chỉnh tề, xinh đẹp hơn Huyện thành cũ rất nhiều.
-Hết chương 204-
Chú giải:
(1) Cày khúc viên
gày gọng cong
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.