Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang
Chương 43: Nam nhân tốt của thế kỉ 21
Hí Lâu Kiêm Gia( Diễm Lâu Kiêm Gia)
21/09/2020
Hai ngày này Ương ca nhi gia vận khí cũng không tồi, so với bầu không khí xa lạ trước kia, hiện tại nhiều thêm chút tình ý.
Lục Phong nhìn phu lang đang ở trong bếp nấu thức ăn, phải nói như thế nào đây? Hai ngày này phu lang giống như thay đổi thành một người khác, sẽ chủ động lấy lòng hắn, cũng sẽ nói chuyện nhiều hơn trước, tuy rằng đều là mấy chủ đề không liên quan đến nhau, nhưng lại không phải bộ dáng chất phác như trước kia.
Đêm qua phu lang thế nhưng còn chủ động hôn hắn, tuy rằng là nụ hôn lướt, cũng nhìn ra y thật sự không có kinh nghiệp, bất quá cũng không ngại hắn làm việc kết tiếp, ngọn đèn dầu lay động, rèm trướng hờ khép, quần áo tảng dưới đất, vì thế hai người lại triền miên một đêm,thế mà hôm nay phu lang lại dậy sớm như vậy.
Lục Phong sờ sờ cái mũi, nghĩ chính mình có nên sau mỗi buổi tối đều giúp y tẩy rửa hay không, mỗi ngày buổi sáng nhìn phu lang gian nan mà múc nước rửa sạch, trong lòng có chút chột dạ.
"Phu quân, đã cho gà ăn xong rồi." Ương ca nhi đem không thùng gỗ dọn về, trên mũi còn đọng lại vài giọt mồ hôi, lại có chút co quắp nói: "Phu quân ngươi một hồi phải xuống ruộng sao?"
Lục Phong gật đầu, trên tay còn đang sửa cái cuốc, khó có thể nói thêm nhiều câu: "Còn một miếng đất nữa là xong rồi, thân thể ngươi còn mệt, không cần xuống cũng được"
Ương ca nhi thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, nhìn phu quân sửa cái cuốc, có chút lưỡng lự mà mở miệng: "Ương nhi không sao, chỗ kia cũng không có vấn đề gi, cũng không có qua khó chịu, hôm qua Hi ca nhi nói muốn cùng Lục Duy tới mua gà con, phu quân ngươi có thể ở nhà không?"
Lục Phong có chút kinh ngạc, hôm nay phu lang hắn chủ động mở miệng nói, ngay sau đó nhàn nhạt mà cười nói: "Vậy bọn họ có nói khi nào sẽ đến không?" Trong thôn cơ bản ai cũng phải nuôi gia đình, ngày thường nếu là phải đi lên trấn, ở trong thôn cũng có thể mua đủ đồ dùng cần thiết, cho nên việc trao đổi buôn bán này cũng không có gi là kì quái.
"Hi ca nhi nói buổi sáng sẽ qua đây." Ương ca nhi suy nghĩ một chút, ngày hôm qua Hi ca nhi nói rằng buổi sáng sẽ qua, còn nói y chờ bọn họ nha.
"Không sao, cũng không vội xuống ruộng, chờ một lát đi." Lục Phong thuần thục mà đem cái cuốc sửa xong, thử lại một phen, vừa lòng mà cât đi, sau đó lại nhìn phu lang đang ngồi một góc, hỏi, "Ngươi sao lại có thể quen thân với Hi ca nhi nhanh như vậy?"
"Hi ca nhi là người rất tốt." Ương ca nhi ăn ngay nói thật, bởi vì thấy lần đầu tiên gặp y, Hi ca nhi liền không giống các ca nhi khác mà bài xích, tranh xa y, cũng không có khinh thường y.
"Cốc cốc cốc"
Lục Phong vừa định tiếp tục nói, liền nghe cửa nhà vang lên, Ương ca nhi vội vàng mở cửa.
"Tiểu tướng công Lục Duy, Hi ca nhi, các ngươi tới rồi, mau vào nhà đi, phu quân ở bên trong." Ương ca nhi nhẹ nhàng mà lộ ra gương mặt tươi cười, mang theo hai người đi vào.
"Lục Duy, ta nghe phu lang nói ngươi muốn mua gà con?" Lục Phong cười nói, đều là bằng hữu cùng lứa tuổi, cũng không có phân biệt nhiều, đều là người cùng thôn, ngày thường cũng không ít lần gặp nhau.
"Đúng vậy, ngươi có thể mang chúng ta đi xem không?" Lục Duy nắm tay Tiểu phu lang, gật gật đầu, hắn cùng Lục Phong có chút quen thuộc hơn là người xa lạ, thái độ tự nhiên cũng không thể biến đổi quá nhanh, tránh cho người khác nghi ngờ.
"Đều là vừa nở ra không lâu, còn có một ít con đã được mấy tháng, ngươi muốn loại nào?" Lục Phong nghe xong liền ở phía trước dẫn đường, gà vịt nhà bọn họ đều nuôi ở hậu viện, dành ra hẳn một khối đất trống để dưỡng bọn chúng.
Hậu viện có gà mái, gà trống, còn có gà con vừa mới nở ra không lâu, có con cũng đã được mấy tháng, vịt cũng không ít, thoạt nhìn đều rất tốt, màu lông cũng không tồi, có thể thấy được ngày thường phu phu Lục Phong cũng rất để tâm đến việc buôn bán.
"Hi Nhi, ngươi muốn chọn loại nào?" Lục Duy quay đầu hỏi Tiểu phu lang bên cạnh, có một số việc phải hỏi người chuyên nghiệp trong nghề.
"Hi Nhi xem chút." Lưu Hi khẳng định gật gật đầu, đây chính là sở trường của y nha, mấy việc này trước kia ở nhà cũng thường hay làm, hơn nữa có thể làm việc giúp phu quân, đây là niềm vui lớn nhất của y nha.
Lục Phong nhìn thoáng qua Lưu Hi, có chút tò mò, ca nhi rốt cuộc có năng lực gi, liền làm cho người không mặn không nhạt như Lục Duy sủng y đến tận trời. Lục Duy ở trong thôn tuy rằng là cô nhi, nhưng không ai đánh giá thấp hắn, chủ yếu chính là hắn có khí thế, cũng có bản lĩnh, tuổi còn trẻ lại có thể tự nuôi sống bản thân, ngày thường thái độ cũng tốt, nhưng lại không phải người hiền lành, không phải người cùng chí hướng cũng không lọt vào được mắt hắn, ngày thường cũng không nói nhiều, chỉ cùng mấy hán tử quen thuộc trao đổi, tỷ như Lục Duyên Lục Khởi, thỉnh thoảng cùng bọn họ giao tiếp, mấy chuyện khác cơ bản hắn đều không tham dự, đây chính là loại người muốn giấu đi sự tồn tại của mình.
"Lục Phong, có thể cho phu lang của ta tự chọn không?" Lục Duy nhàn nhạt mà cười nói.
"Có thể, để Ương ca nhi dẫn y vào là được, mà sao tự nhiên ngươi lại muốn mua gà vịt?" Lục Phong không thèm để ý nói, hai phu lang đều ở bên trong xem gà vịt, hai hán tử cũng nên ôn chuyện mới phải.
Ương ca nhi cầm lồng gà, đem mấy con gà con Hi ca nhi đã chọn bỏ vào, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện vài câu, bất quá đều rất an tĩnh, đều dựng lỗ tai đang nghe phu quân của bọn họ nói chuyện phiếm.
Lục Duy cười cười, đôi mắt lại không rời Tiểu phu lang, nhìn y thuần thục mà bắt gà,chọn lựa kĩ càng, ngược lại trông thực đáng yêu, cũng không kiêng dè nói: "Hi Nhi thân thể suy yếu, mua về để bồi bổ y, mua bên ngoài so ra kém hơn việc tự mình nuôi."
Lưu Hi tất nhiên cũng nghe thấy, lỗ tai nhỏ đỏ hồng, bất quá trên tay động tác vẫn nhanh nhẹn bắt lấy gà con.
Lục Phong không nghĩ tới đây chính là câu trả lời của hắn, buồn cười nói: "Ngươi nhưng thật ra rất thương phu lang của ngươi." Hắn cho rằng Lục Duy chỉ là mua về nuôi, đợi lớn lại bán đi, không nghĩ tới là vì nguyên nhân này. Nhớ tới mấy ngày nói chuyện phiếm hôm trước, lại cảm thấy đây chính là việc Lục Duy có thể làm, hơn nữa Hi ca nhi thoạt nhìn thật sự rất ngoan, phỏng chừng cũng vì nguyên nhân này mà Lục Duy rất sủng y.
Lục Duy mỉm cười, trực tiếp gật đầu thừa nhận: "Hi Nhi rất ngoan."
Ương ca nhi hâm mộ mà nhìn Hi ca nhi, nói nhỏ: "Hi ca nhi, phu quân của ngươi đối với ngươi thật tốt."
Lưu Hi ngượng ngùng cười, trên tay lại đưa qua một con gà nữa, đếm đếm một lúc, đã có tới mười con, thấy đã đủ lúc này mới nói: "Ân, phu quân đối ta vẫn luôn rất tốt."
Chọn đủ mười con gà tốt, Hi ca nhi lại nhìn trúng gà con mới nở, lại lấy lồng chọn mười con, Ương ca nhi theo phía sau, trộm quay đầu liếc nhìn sắc mặt Lục Duy, nhìn thấy hắn không quá để ý Hi ca nhi mua nhiều hay ít, lại có chút ngạc nhiên.
Nhưng thật ra Lục Phong bật cười: "Muốn lập tức mua nhiều như vậy sao? Đừng có mà không biết nên nuôi chỗ nào ".
Lục Duy không thèm để ý mà dựa cạnh cửa, bình tĩnh nói: "Phu lang có chừng mực." Thời điểm hắn cùng Hi nhi thương lượng, hắn đã nói để cho y toàn quyền quyết định, dù sao trong nhà cũng có đất rộng, chỉ cần có thể làm phu lang vui vẻ, nuôi nhiều thêm mấy con cũng chẳng sao. Không phải nói "thiên kim giận dữ vì hồng nhan" sao?
Lưu Hi rốt cuộc cũng chọn xong, vừa lòng mà đưa cho Ương ca nhi, nói: "Ương ca nhi, ta muốn lấy bao nhiêu đây".
"Ân." Ương ca nhi vội vàng đem chúng nó nhốt vào lồng đưa ra, mức độ sùng bái Hi ca nhi lại tăng thêm một câp, y có thể tự mình quyết định nhiều chuyện như vậy, thật hâm mộ.
Lưu Hi có chút ngượng ngùng mà quay đầu lại nhìn phu quân,thấy hắn vẫn đang nói chuyện, đôi mắt vẫn nhìn y, vừa quay đầu đúng lúc chạm ánh mắt phu quân, trong lòng ấm áp, mở miệng nói: "Phu quân, muốn mua mấy con vịt không?"
Lục Duy rất có một bộ dáng "ngươi cứ quyết định trả tiền cứ để ta ", xua xua tay nói: "Hi Nhi muốn mua liền mua."
Lưu Hi vui sướng gật đầu, mang theo nụ cười lại lôi kéo Ương ca nhi đi xem vịt.
Lục Phong bật cười, cùng Lục Duy hàn huyên lâu như vậy, nhưng thật ra rất có đầu đuôi, nhìn hắn bày ra bộ dáng " chuyện này không liên quan tới ta ", cười nói: "Mọi chuyện đều là phu lang của ngươi làm, vậy ngươi tới làm gì?"
"Đương nhiên là bồi phu lang." Lục Duy nghiêm trang mà nói, hắn chính là nam nhân tốt của thế kỉ 21, sau lại nghĩ tới cái gì, liền hỏi, "Lục Phong, ngươi biết nơi nào có bán mật ong không?"
"Mật ong?" Lục Phong suy nghĩ một chút: "Nhà của thôn trưởng chắc là có, năm trước nghe nói con hắn nuôi ong mật, bất quá không biết có phải hắn muốn giữ lại ăn hay không, nếu không thì trong trấn chắc cũng có, nếu ngươi muốn, ngày mai ta vốn dĩ có việc lên trấn, có thể giúp ngươi đi xem thử."
"Vậy ngươi giúp ta nhìn thử xem, chỉ cần là mật ong thuần khiết, đắt một chút cũng được" Lục Duy gật đầu nói tạ, tiền nông này nọ chỉ là phụ, nuôi tốt phu lang mới là việc chính.
Lục Phong rất sảng khoái mà đáp ứng, kỳ thật cũng có chút muốn cùng Lục Duy qua lại. Có tâm ý chính là như vậy, tuy rằng hắn là người không mấy để ý việc xung quanh, chính là nhân cách của hắn cũng không tệ, cùng hắn kết bằng hữu cũng thực yên tâm, cảm thấy đáng giá, mà Lục Duy chính là loại người này, hắn không kiêu ngạo không xu nịnh, lại biết phấn đấu, là một người khá tốt đáng để kết giao.
Ở xã hội hiện đại hắn dù gi cũng là linh hồn có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, tự nhiên so Lục Phong rõ ràng hơn, tuy rằng hắn không đến mức tự luyến đến trình độ kia, cho rằng tất cả mọi người đều nghĩ muốn cùng hắn kết giao, mà người nào có ý tốt, người nào có ý xấu, hắn đều phân biệt rõ.
"Ngày hôm qua phu lang ngươi tới tìm Hi Nhi, thấy sắc mặt y mệt mỏi, không phải là do ngươi buổi tối thô lỗ làm y đau đi?" Lục Duy hơi hoài nghi mà đánh giá Lục Phong, kia ánh mắt mang theo ý cười thầm.
"Em gái ngươi, Lục Duy ngươi tốt hơn vẫn phải xem lại chính mình đi." Lục Phong bị hắn nhìn với ánh mắt châm chọc, có chút chột dạ, không có tự tin mà mắng một câu.
"Ngươi không thấy sắc mặt phu lang ta tốt lắm sao." Lục Duy đắc ý mà nói, cùng trao đổi biểu tình của phu lang, quả thực là cũng giống nhau a.
"Ta không tin ngươi không khi dễ phu lang ngươi, không được thỏa mãn làm sao ngươi có nét mặt vàng son như vậy. Nói thật, tại sao không thấy phu lang nhà ngươi có việc gi?". Lục Phong thấp giọng lẩm bẩm một câu, bất quá vẫn tồn tại tâm tư muốn được lĩnh ngộ chút kinh nghiệm giường chiếu, haizzz, nhìn biểu tình mệt mỏi của phu lang, hắn có chút chột dạ.
Không biết đây có phải căn bệnh chung của hán tử hay không, Lục Phong liền mặc kệ chuyện gà vịt, lôi kéo Lục Duy muốn thảo luận chuyện chính sự, bộ dáng vội vàng, làm người vốn không mấy đứng đắn như Lục Duy cũng có điểm xấu hổ.
Bất quá, Lục Duy ngẩng đầu nhìn ban ngày ban mặt, tuy rằng hắn nam nhân của thế kỉ 21, da mặt dầy, chính là ban ngày ban mặt cùng một nam nhân khác thảo luận chuyện giường chiếu có tốt hay không? Không phải chuyện này hẳn là phải đóng cửa lại cùng Tiểu phu lang thảo luận sao?
Lục Duy giống như đã quên,rõ ràng là do hắn khơi mào trước, quả nhiên không phải người một nhà hiển nhiên không hiểu nhau, hắn cùng Tiểu phu lang đều rất mơ hồ.
Lục Phong nhìn nhìn phu lang của mình, tuy rằng trên mặt có chút ý cười, nhưng sự mệt mỏi cũng in hằng rõ ràng, hốc mắt còn hơi thâm, hắn thấp giọng hỏi nói: "Lục Duy, tại sao không thấy phu lang nhà ngươi mệt? Không phải là ——"
Lục Phong nhìn ánh mắt Lục Duy như muốn cắn người, đây không phải là hắn đang bị nghi ngờ là bất lực sao? Chuyện uy nghiêm đàn ông thế này ông cố nội hắn cũng không nhịn được.
Lục Duy khoanh tay dựa vào một bên, trợn trắng mắt nhìn hắn: "Đó là do kỹ thuật của ta tốt, nào có giống ngươi, một tên mạnh bạo."
Lục Phong không tin mà nhìn hắn: "Có quỷ mới tin ngươi."
Lục Phong nhìn phu lang đang ở trong bếp nấu thức ăn, phải nói như thế nào đây? Hai ngày này phu lang giống như thay đổi thành một người khác, sẽ chủ động lấy lòng hắn, cũng sẽ nói chuyện nhiều hơn trước, tuy rằng đều là mấy chủ đề không liên quan đến nhau, nhưng lại không phải bộ dáng chất phác như trước kia.
Đêm qua phu lang thế nhưng còn chủ động hôn hắn, tuy rằng là nụ hôn lướt, cũng nhìn ra y thật sự không có kinh nghiệp, bất quá cũng không ngại hắn làm việc kết tiếp, ngọn đèn dầu lay động, rèm trướng hờ khép, quần áo tảng dưới đất, vì thế hai người lại triền miên một đêm,thế mà hôm nay phu lang lại dậy sớm như vậy.
Lục Phong sờ sờ cái mũi, nghĩ chính mình có nên sau mỗi buổi tối đều giúp y tẩy rửa hay không, mỗi ngày buổi sáng nhìn phu lang gian nan mà múc nước rửa sạch, trong lòng có chút chột dạ.
"Phu quân, đã cho gà ăn xong rồi." Ương ca nhi đem không thùng gỗ dọn về, trên mũi còn đọng lại vài giọt mồ hôi, lại có chút co quắp nói: "Phu quân ngươi một hồi phải xuống ruộng sao?"
Lục Phong gật đầu, trên tay còn đang sửa cái cuốc, khó có thể nói thêm nhiều câu: "Còn một miếng đất nữa là xong rồi, thân thể ngươi còn mệt, không cần xuống cũng được"
Ương ca nhi thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, nhìn phu quân sửa cái cuốc, có chút lưỡng lự mà mở miệng: "Ương nhi không sao, chỗ kia cũng không có vấn đề gi, cũng không có qua khó chịu, hôm qua Hi ca nhi nói muốn cùng Lục Duy tới mua gà con, phu quân ngươi có thể ở nhà không?"
Lục Phong có chút kinh ngạc, hôm nay phu lang hắn chủ động mở miệng nói, ngay sau đó nhàn nhạt mà cười nói: "Vậy bọn họ có nói khi nào sẽ đến không?" Trong thôn cơ bản ai cũng phải nuôi gia đình, ngày thường nếu là phải đi lên trấn, ở trong thôn cũng có thể mua đủ đồ dùng cần thiết, cho nên việc trao đổi buôn bán này cũng không có gi là kì quái.
"Hi ca nhi nói buổi sáng sẽ qua đây." Ương ca nhi suy nghĩ một chút, ngày hôm qua Hi ca nhi nói rằng buổi sáng sẽ qua, còn nói y chờ bọn họ nha.
"Không sao, cũng không vội xuống ruộng, chờ một lát đi." Lục Phong thuần thục mà đem cái cuốc sửa xong, thử lại một phen, vừa lòng mà cât đi, sau đó lại nhìn phu lang đang ngồi một góc, hỏi, "Ngươi sao lại có thể quen thân với Hi ca nhi nhanh như vậy?"
"Hi ca nhi là người rất tốt." Ương ca nhi ăn ngay nói thật, bởi vì thấy lần đầu tiên gặp y, Hi ca nhi liền không giống các ca nhi khác mà bài xích, tranh xa y, cũng không có khinh thường y.
"Cốc cốc cốc"
Lục Phong vừa định tiếp tục nói, liền nghe cửa nhà vang lên, Ương ca nhi vội vàng mở cửa.
"Tiểu tướng công Lục Duy, Hi ca nhi, các ngươi tới rồi, mau vào nhà đi, phu quân ở bên trong." Ương ca nhi nhẹ nhàng mà lộ ra gương mặt tươi cười, mang theo hai người đi vào.
"Lục Duy, ta nghe phu lang nói ngươi muốn mua gà con?" Lục Phong cười nói, đều là bằng hữu cùng lứa tuổi, cũng không có phân biệt nhiều, đều là người cùng thôn, ngày thường cũng không ít lần gặp nhau.
"Đúng vậy, ngươi có thể mang chúng ta đi xem không?" Lục Duy nắm tay Tiểu phu lang, gật gật đầu, hắn cùng Lục Phong có chút quen thuộc hơn là người xa lạ, thái độ tự nhiên cũng không thể biến đổi quá nhanh, tránh cho người khác nghi ngờ.
"Đều là vừa nở ra không lâu, còn có một ít con đã được mấy tháng, ngươi muốn loại nào?" Lục Phong nghe xong liền ở phía trước dẫn đường, gà vịt nhà bọn họ đều nuôi ở hậu viện, dành ra hẳn một khối đất trống để dưỡng bọn chúng.
Hậu viện có gà mái, gà trống, còn có gà con vừa mới nở ra không lâu, có con cũng đã được mấy tháng, vịt cũng không ít, thoạt nhìn đều rất tốt, màu lông cũng không tồi, có thể thấy được ngày thường phu phu Lục Phong cũng rất để tâm đến việc buôn bán.
"Hi Nhi, ngươi muốn chọn loại nào?" Lục Duy quay đầu hỏi Tiểu phu lang bên cạnh, có một số việc phải hỏi người chuyên nghiệp trong nghề.
"Hi Nhi xem chút." Lưu Hi khẳng định gật gật đầu, đây chính là sở trường của y nha, mấy việc này trước kia ở nhà cũng thường hay làm, hơn nữa có thể làm việc giúp phu quân, đây là niềm vui lớn nhất của y nha.
Lục Phong nhìn thoáng qua Lưu Hi, có chút tò mò, ca nhi rốt cuộc có năng lực gi, liền làm cho người không mặn không nhạt như Lục Duy sủng y đến tận trời. Lục Duy ở trong thôn tuy rằng là cô nhi, nhưng không ai đánh giá thấp hắn, chủ yếu chính là hắn có khí thế, cũng có bản lĩnh, tuổi còn trẻ lại có thể tự nuôi sống bản thân, ngày thường thái độ cũng tốt, nhưng lại không phải người hiền lành, không phải người cùng chí hướng cũng không lọt vào được mắt hắn, ngày thường cũng không nói nhiều, chỉ cùng mấy hán tử quen thuộc trao đổi, tỷ như Lục Duyên Lục Khởi, thỉnh thoảng cùng bọn họ giao tiếp, mấy chuyện khác cơ bản hắn đều không tham dự, đây chính là loại người muốn giấu đi sự tồn tại của mình.
"Lục Phong, có thể cho phu lang của ta tự chọn không?" Lục Duy nhàn nhạt mà cười nói.
"Có thể, để Ương ca nhi dẫn y vào là được, mà sao tự nhiên ngươi lại muốn mua gà vịt?" Lục Phong không thèm để ý nói, hai phu lang đều ở bên trong xem gà vịt, hai hán tử cũng nên ôn chuyện mới phải.
Ương ca nhi cầm lồng gà, đem mấy con gà con Hi ca nhi đã chọn bỏ vào, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện vài câu, bất quá đều rất an tĩnh, đều dựng lỗ tai đang nghe phu quân của bọn họ nói chuyện phiếm.
Lục Duy cười cười, đôi mắt lại không rời Tiểu phu lang, nhìn y thuần thục mà bắt gà,chọn lựa kĩ càng, ngược lại trông thực đáng yêu, cũng không kiêng dè nói: "Hi Nhi thân thể suy yếu, mua về để bồi bổ y, mua bên ngoài so ra kém hơn việc tự mình nuôi."
Lưu Hi tất nhiên cũng nghe thấy, lỗ tai nhỏ đỏ hồng, bất quá trên tay động tác vẫn nhanh nhẹn bắt lấy gà con.
Lục Phong không nghĩ tới đây chính là câu trả lời của hắn, buồn cười nói: "Ngươi nhưng thật ra rất thương phu lang của ngươi." Hắn cho rằng Lục Duy chỉ là mua về nuôi, đợi lớn lại bán đi, không nghĩ tới là vì nguyên nhân này. Nhớ tới mấy ngày nói chuyện phiếm hôm trước, lại cảm thấy đây chính là việc Lục Duy có thể làm, hơn nữa Hi ca nhi thoạt nhìn thật sự rất ngoan, phỏng chừng cũng vì nguyên nhân này mà Lục Duy rất sủng y.
Lục Duy mỉm cười, trực tiếp gật đầu thừa nhận: "Hi Nhi rất ngoan."
Ương ca nhi hâm mộ mà nhìn Hi ca nhi, nói nhỏ: "Hi ca nhi, phu quân của ngươi đối với ngươi thật tốt."
Lưu Hi ngượng ngùng cười, trên tay lại đưa qua một con gà nữa, đếm đếm một lúc, đã có tới mười con, thấy đã đủ lúc này mới nói: "Ân, phu quân đối ta vẫn luôn rất tốt."
Chọn đủ mười con gà tốt, Hi ca nhi lại nhìn trúng gà con mới nở, lại lấy lồng chọn mười con, Ương ca nhi theo phía sau, trộm quay đầu liếc nhìn sắc mặt Lục Duy, nhìn thấy hắn không quá để ý Hi ca nhi mua nhiều hay ít, lại có chút ngạc nhiên.
Nhưng thật ra Lục Phong bật cười: "Muốn lập tức mua nhiều như vậy sao? Đừng có mà không biết nên nuôi chỗ nào ".
Lục Duy không thèm để ý mà dựa cạnh cửa, bình tĩnh nói: "Phu lang có chừng mực." Thời điểm hắn cùng Hi nhi thương lượng, hắn đã nói để cho y toàn quyền quyết định, dù sao trong nhà cũng có đất rộng, chỉ cần có thể làm phu lang vui vẻ, nuôi nhiều thêm mấy con cũng chẳng sao. Không phải nói "thiên kim giận dữ vì hồng nhan" sao?
Lưu Hi rốt cuộc cũng chọn xong, vừa lòng mà đưa cho Ương ca nhi, nói: "Ương ca nhi, ta muốn lấy bao nhiêu đây".
"Ân." Ương ca nhi vội vàng đem chúng nó nhốt vào lồng đưa ra, mức độ sùng bái Hi ca nhi lại tăng thêm một câp, y có thể tự mình quyết định nhiều chuyện như vậy, thật hâm mộ.
Lưu Hi có chút ngượng ngùng mà quay đầu lại nhìn phu quân,thấy hắn vẫn đang nói chuyện, đôi mắt vẫn nhìn y, vừa quay đầu đúng lúc chạm ánh mắt phu quân, trong lòng ấm áp, mở miệng nói: "Phu quân, muốn mua mấy con vịt không?"
Lục Duy rất có một bộ dáng "ngươi cứ quyết định trả tiền cứ để ta ", xua xua tay nói: "Hi Nhi muốn mua liền mua."
Lưu Hi vui sướng gật đầu, mang theo nụ cười lại lôi kéo Ương ca nhi đi xem vịt.
Lục Phong bật cười, cùng Lục Duy hàn huyên lâu như vậy, nhưng thật ra rất có đầu đuôi, nhìn hắn bày ra bộ dáng " chuyện này không liên quan tới ta ", cười nói: "Mọi chuyện đều là phu lang của ngươi làm, vậy ngươi tới làm gì?"
"Đương nhiên là bồi phu lang." Lục Duy nghiêm trang mà nói, hắn chính là nam nhân tốt của thế kỉ 21, sau lại nghĩ tới cái gì, liền hỏi, "Lục Phong, ngươi biết nơi nào có bán mật ong không?"
"Mật ong?" Lục Phong suy nghĩ một chút: "Nhà của thôn trưởng chắc là có, năm trước nghe nói con hắn nuôi ong mật, bất quá không biết có phải hắn muốn giữ lại ăn hay không, nếu không thì trong trấn chắc cũng có, nếu ngươi muốn, ngày mai ta vốn dĩ có việc lên trấn, có thể giúp ngươi đi xem thử."
"Vậy ngươi giúp ta nhìn thử xem, chỉ cần là mật ong thuần khiết, đắt một chút cũng được" Lục Duy gật đầu nói tạ, tiền nông này nọ chỉ là phụ, nuôi tốt phu lang mới là việc chính.
Lục Phong rất sảng khoái mà đáp ứng, kỳ thật cũng có chút muốn cùng Lục Duy qua lại. Có tâm ý chính là như vậy, tuy rằng hắn là người không mấy để ý việc xung quanh, chính là nhân cách của hắn cũng không tệ, cùng hắn kết bằng hữu cũng thực yên tâm, cảm thấy đáng giá, mà Lục Duy chính là loại người này, hắn không kiêu ngạo không xu nịnh, lại biết phấn đấu, là một người khá tốt đáng để kết giao.
Ở xã hội hiện đại hắn dù gi cũng là linh hồn có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, tự nhiên so Lục Phong rõ ràng hơn, tuy rằng hắn không đến mức tự luyến đến trình độ kia, cho rằng tất cả mọi người đều nghĩ muốn cùng hắn kết giao, mà người nào có ý tốt, người nào có ý xấu, hắn đều phân biệt rõ.
"Ngày hôm qua phu lang ngươi tới tìm Hi Nhi, thấy sắc mặt y mệt mỏi, không phải là do ngươi buổi tối thô lỗ làm y đau đi?" Lục Duy hơi hoài nghi mà đánh giá Lục Phong, kia ánh mắt mang theo ý cười thầm.
"Em gái ngươi, Lục Duy ngươi tốt hơn vẫn phải xem lại chính mình đi." Lục Phong bị hắn nhìn với ánh mắt châm chọc, có chút chột dạ, không có tự tin mà mắng một câu.
"Ngươi không thấy sắc mặt phu lang ta tốt lắm sao." Lục Duy đắc ý mà nói, cùng trao đổi biểu tình của phu lang, quả thực là cũng giống nhau a.
"Ta không tin ngươi không khi dễ phu lang ngươi, không được thỏa mãn làm sao ngươi có nét mặt vàng son như vậy. Nói thật, tại sao không thấy phu lang nhà ngươi có việc gi?". Lục Phong thấp giọng lẩm bẩm một câu, bất quá vẫn tồn tại tâm tư muốn được lĩnh ngộ chút kinh nghiệm giường chiếu, haizzz, nhìn biểu tình mệt mỏi của phu lang, hắn có chút chột dạ.
Không biết đây có phải căn bệnh chung của hán tử hay không, Lục Phong liền mặc kệ chuyện gà vịt, lôi kéo Lục Duy muốn thảo luận chuyện chính sự, bộ dáng vội vàng, làm người vốn không mấy đứng đắn như Lục Duy cũng có điểm xấu hổ.
Bất quá, Lục Duy ngẩng đầu nhìn ban ngày ban mặt, tuy rằng hắn nam nhân của thế kỉ 21, da mặt dầy, chính là ban ngày ban mặt cùng một nam nhân khác thảo luận chuyện giường chiếu có tốt hay không? Không phải chuyện này hẳn là phải đóng cửa lại cùng Tiểu phu lang thảo luận sao?
Lục Duy giống như đã quên,rõ ràng là do hắn khơi mào trước, quả nhiên không phải người một nhà hiển nhiên không hiểu nhau, hắn cùng Tiểu phu lang đều rất mơ hồ.
Lục Phong nhìn nhìn phu lang của mình, tuy rằng trên mặt có chút ý cười, nhưng sự mệt mỏi cũng in hằng rõ ràng, hốc mắt còn hơi thâm, hắn thấp giọng hỏi nói: "Lục Duy, tại sao không thấy phu lang nhà ngươi mệt? Không phải là ——"
Lục Phong nhìn ánh mắt Lục Duy như muốn cắn người, đây không phải là hắn đang bị nghi ngờ là bất lực sao? Chuyện uy nghiêm đàn ông thế này ông cố nội hắn cũng không nhịn được.
Lục Duy khoanh tay dựa vào một bên, trợn trắng mắt nhìn hắn: "Đó là do kỹ thuật của ta tốt, nào có giống ngươi, một tên mạnh bạo."
Lục Phong không tin mà nhìn hắn: "Có quỷ mới tin ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.