Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 42: Bán bánh bao chiên
Thanh Y Họa Mặc
22/09/2020
Edit: Arisassan
Hàn Liệt vốn muốn giúp Nghiêm thị mở một cửa hàng riêng để bán bánh bao chiên, nhưng Nghiêm thị thấy như thế quá lãng phí, đúng lúc nhà mẹ đẻ của bà có thân thích định mở quán mì trong trấn, bà liền thương lượng với người nọ muốn thuê một góc nhỏ phía trước để sử dụng, tiền thuê cũng vô cùng tiện nghi.
Hàn Liệt bất đắc dĩ đi đặt làm hai cái chảo rán để chiên bánh bao chiên, nhớ đến mấy xe đẩy lưu động bán hàng rong ở hiện đại, cậu lại đặt làm thêm một cái xe đẩy bốn bánh có thể di động được, phía trên đặt một cái bàn rỗng ruột, mặt bàn có khoét hai lỗ lớn, bên trong có thể đặt lò lửa, trông vô cùng sạch sẽ tiện lợi.
Sau khi bàn xong tiền thuê mỗi ngày một đồng tiền với người đồng hương kia, xe đẩy bốn bánh về sau sẽ để lại đó luôn, Nghiêm thị cùng tiểu Nghiêm thị cũng không cần phải đẩy xe qua lại giữa thị trấn và thôn Hàn gia.
Tốn hai ngày để giúp Nghiêm thị chuẩn bị đồ dùng cho thật tốt, tới sáng sớm ngày thứ ba thì Trì Tu đánh ngựa chở cả nhà Hàn gia đến thị trấn để bày quán.
Nghiêm thị khẩn trương xoa xoa tay liên tục, vẻ mặt của tiểu Nghiêm thị cũng vô cùng hưng phấn hồi hộp, Hàn Liệt cười an ủi hai người: "Mẹ, đại tẩu, các ngươi không cần khẩn trương đâu, tệ nhất là không ai mua thôi, cùng lắm thì chúng ta tự mang về ăn cũng được."
"Xì." Nghiêm thị xì một cái, giả vờ giận dỗi liếc mắt nhìn Hàn Liệt, nói: "Sáng sớm ra đừng nói xui thế chứ."
Hàn Liệt cười học theo bộ dáng của bà mà xì một tiếng khinh miệt, "Được rồi, hôm nay mẹ và đại tẩu chắc chắn sẽ vội đến mức không thể ngơi tay."
"Ngươi đứa nhỏ này chỉ biết nói ngọt thôi." Nghiêm thị cười đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cậu một cái, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Trên mặt Hàn lão tam cùng Hàn Dực đều tỏ ra lo lắng, Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh mấy cái chảo rán, khuôn mặt nho nhỏ lộ vẻ chờ mong.
Hiện tại đang khoảng vào bảy giờ sáng sớm, người trên đường cũng càng ngày càng tăng thêm, số khách nhân vào quán tới tới đi đi tận mấy đợt thì lô bánh bao chiên đầu tiên của bọn họ mới xuất lò.
Sau khi mở nắp chảo, bên trong lập tức tản ra một mùi hương mê người, bánh bao nóng bên trong bốc hơi hôi hổi, tỏa ánh sáng vàng lấp lánh, một mặt vàng giòn, ba mặt còn lại thì nhuyễn nộn, vừa nhìn đã muốn ăn ngay.
Một khách nhân đang ăn trong quán mì đứng dậy hỏi: "Đây là món gì vậy?"
Nghiêm thị cùng tiểu Nghiêm thị đều vô cùng khẩn trương, đứng một hồi cũng không biết phải trả lời như thế nào, Hàn Liệt thấy thế mới cười giới thiệu với khách nhân kia: "Đây là một món ăn vặt mới gọi là bánh bao chiên, giòn nhưng không cứng, thơm nhưng không ngấy, ăn cực kỳ ngon."
"Bán như thế nào?" Khách nhân nghe cậu giới thiệu xong cũng cảm thấy hứng thú với loại bánh bao mới lạ trên chảo kia.
"Sáu văn tiền mười cái, ngươi là khách nhân đầu tiên, nên sẽ được khuyến mãi thêm hai cái."
Bánh bao nhân thịt heo bình thường có giá hai văn tiền một cái, Hàn Liệt định giá bánh bao chiên là sáu văn tiền mười cái, kích cỡ bánh bao nhỏ hơn bình thường nên nghe có vẻ khá đắt, nhưng nguyên liệu bọn họ dùng đều là tự làm, hương vị cũng rất ngon, do đó cái giá này không hẳn là tiện nghi lắm. Hàn Liệt còn tính nếu bán được thì sẽ thuê luôn một cửa hàng, đến lúc đó phí tổn sẽ tăng lên, tăng giá thức ăn thì không hay lắm, không bằng ngay từ đầu đã báo giá đắt, kỳ thật tiền lời từ mười cái bánh bao này còn không bằng một nửa giá tiền của nguyên liệu làm ra.
"Vậy cho ta một phần." Khách nhân kia nghe nói rằng sẽ được thêm hai cái thì cười mua một phần ăn thử.
"Được rồi, đây, cho ngươi mười hai cái, cám ơn đã đến, hẹn gặp lại vào lần sau." Hàn Liệt bỏ mười hai cái bánh bao vào trong túi, thêm hai cây tăm trúc cố ý tước sẵn nữa rồi mới tươi cười đưa qua.
"Cám ơn." Khách nhân mang túi về lại bàn bên trong quán mì, lập tức chia cho bạn bè cùng ăn.
Tiếp đó cũng có vài người qua đường ngửi được mùi hương đến hỏi, một nam tử trung niên trong số đó ngại giá quá đắt nên nói: "Sao lại đắt như vậy? Mười cái bánh bao nhỏ xíu mà tới tận sáu văn tiền."
"Do bánh bao của chúng ta được nhồi đầy nhân, ngươi xem thử xem, cái nào cũng da mỏng thịt nhiều, rồi phải dùng mỡ để chiên nữa, sáu văn tiền mười cái, chúng ta cũng không lời được bao nhiêu đâu." Hàn Liệt thấy có vài người bắt đầu tụ tập xung quanh để quan sát, cậu liền cầm một cái bánh bao chiên đưa lên rồi cười nói: "Các ngươi có thể mua về ăn thử, tiền nào của nấy thôi."
Trong bánh bao chiên có bọc đầy thịt, còn bên ngoài thì mang theo cảm giác vô cùng mượt mà, chẳng những hương vị đậm đà, mà bán ra cũng không tệ lắm, cuối cùng nam tử trung niên quyết định bỏ tiền ra mua một phần.
Sau đó khách nhân mua đầu tiên kia lại trở lại, cười khanh khách nói: "Cho ta thêm hai phần nữa, bánh bao của các ngươi quả thật ăn rất ngon."
"Có ngay đây." Hàn Liệt nhận lấy bánh bao đã được gói ghém gọn gang từ tiểu Nghiêm thị, cười cười đưa sang.
Thấy một khách nhân mua xong còn đến khen ngon, người qua đường cũng ngạc nhiên sôi nổi mà mua một phần, chỉ một lúc sau hai lô bánh bao chiên đã được bán hết sạch, do không tiện làm sẵn bánh bao mang đến bán nên bọn họ cũng làm như người bán hàng rong ở hiện đại, trộn sẵn thịt bỏ vào chậu, rồi vừa bao vừa chiên vừa bán.
Sau đó Hàn Liệt lùi lại để mọi người thử tự bán xem sao, Nghiêm thị do tuổi đời nên bán được hai lần là quen ngay, còn học theo bộ dáng của Hàn Liệt mà giới thiệu bánh bao chiên cho khách nhân đến hỏi; tiểu Nghiêm thị dần dần từ thẹn thùng ban đầu đến đưa bánh bao cho khách rồi thu tiền; Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi cũng dốc sức hỗ trợ rao hàng, thường hay mềm mại hô to kêu gọi mọi người đến mua bánh bao, hai bé ăn mặc vô cùng gọn gàng, diện mạo cũng vô cùng đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn chọc cho những khách nhân nhàn rỗi không nhịn được đến mua một phần.
Do là ngày đầu tiên bán thử nên bọn họ chỉ tạm chuẩn bị bánh bao chiên nhân thịt, bắt đầu từ ngày mai bọn họ sẽ bán luôn bánh bao chiên nhân rau, nhằm thu hút những khách nhân ngại giá quá đắt nên bánh bao chay sẽ có giá là ba văn tiền mười cái.
Hôm nay bọn họ chuẩn bị bột bánh với nhân thịt không nhiều lắm, cho nên trong một buổi sáng thôi đã bán hết sạch bánh bao chiên, Nghiêm thị cười toe toét không ngừng, còn luôn tiếc nuối bảo rằng đáng lẽ nên mang nhiều nguyên liệu hơn.
Quán mì do một cặp vợ chồng trung niên mở, tính tình vô cùng tốt bụng, vì là thân thích với nhau nên lúc sáng còn mời cả nhà bọn họ mỗi người ăn một chén mì, Nghiêm thị liền để dành ba mươi cái trong lô bánh bao chiên cuối cùng cho hai người họ.
Sau một buổi sáng bận bịu, cả nhà ngồi đếm số tiền thu được, cuối cùng tính ra một buổi sáng kiếm được hơn sáu trăm văn, Nghiêm thị kích động đến mức nói không nên lời. Nếu cứ như vậy, sau này thêm bánh bao chay vào nữa thì một ngày kiếm một lượng bạc cũng không thành vấn đề. Nghe đến số tiền đó, cả Hàn lão tam cùng Hàn Dực cũng cười vô cùng cao hứng.
Sau khi dọn quán, Hàn Liệt với Trì Tu cũng không theo mọi người về thôn mà đưa xe ngựa cho Hàn Dực đánh về, còn bọn họ thì đến Tụ Nhàn trà trang, ngồi xe cùng Từ Sơ Ngôn đi đến phủ thành.
Xe ngựa chuyên dụng của Từ Sơ Ngôn vô cùng rộng rãi, trong xe còn có đệm mềm để dựa, bên trong cùng còn có tủ ngăn, bên trên đặt vài quyển sách cùng trà cụ.
Chính giữa đặt một cái bàn, trên mặt bàn có một bộ cờ, cách bàn cờ không xa là một mâm điểm tâm tinh xảo.
Vừa điệu thấp vừa xa hoa, mỗi một vật phẩm bên trong đều vô cùng quý giá, Hàn Liệt không khỏi tán thưởng cách hưởng thụ cuộc sống của Từ Sơ Ngôn. Đợi sau này của cải trong tay họ dư dả hơn, họ nhất định sẽ trang trí lại bên trong xe ngựa của mình, đương nhiên thoải mái vẫn là nhất, cậu cũng không hứng thú lắm với mấy vật dụng quý giá kia.
Trên đường đi Từ Sơ Ngôn pha cho mình một ấm trà, rồi hỏi cả hai: "Hai ngươi có ai biết chơi cờ không?"
Hàn Liệt lắc lắc đầu, tuy ông ngoại của cậu rất thích chơi cờ, nhưng cậu dù làm cách nào cũng không thích nó nổi, vì trò này đau đầu cực kỳ.
"Muốn làm một ván à?" Trì Tu cười nhạt, nhướng mày hỏi.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Từ Sơ Ngôn lộ vẻ đương nhiên, tiếp đó bắt đầu cầm quân cờ của mình lên, ván cờ đầu tiên của hai người kéo dài gần một canh giờ, cuối cùng Từ Sơ Ngôn lấy một quân [一个子?] mà thắng; ván thứ hai cũng mất hơn một canh giờ, nhưng lần này lại tương phản, Trì Tu lấy một quân mà thắng.
Hàn Liệt ngồi xem một lúc đã cảm thấy vô cùng nhàm chán, hai người ngươi tới ta đi đấu đá lẫn nhau, cậu thật sự không muốn quan sát rồi phỏng đoán này nọ, đành lui vào bên trong dựa đệm mềm ngủ.
Trong lúc ngủ mơ cậu cảm thấy có ai đó đang chọt chọt vào tai mình, còn lấy tay lay nhẹ vai của cậu nữa, Hàn Liệt mông lung mở mắt, một bộ không muốn rời giường.
"Ngoan, mau đứng dậy, chúng ta đến chỗ dừng chân rồi." Trì Tu ôm cậu dậy, vừa nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu vừa nói.
Lúc này Hàn Liệt mới cố gắng chớp chớp mắt, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, hỏi: "Đến nhanh thế à?"
"Nhanh? Ngươi ngủ khoảng ba canh giờ rồi đó." Từ Sơ Ngôn nhìn bộ dáng muốn ngủ tiếp của Hàn Liệt, buồn cười nói.
Hàn Liệt bưng chén trà lên uống hai hớp trà lạnh, tinh thần mới tỉnh táo hơn một chút, cậu đưa tay vén màn cửa sổ trên xe ngựa lên, trông thấy mặt trời đã sắp lặn xuống núi thì cười nói: "Ta ngủ cũng lâu ghê!"
"Đi thôi, xuống dùng cơm trước đã." Từ Sơ Ngôn nói xong, lập tức bước trước một bước xuống khỏi xe ngựa.
Sau khi Hàn Liệt theo Trì Tu xuống xe ngựa xong thì cảm thấy toàn thân nhức mỏi, phần mông còn run cả lên, liền ai oán nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa kia, cậu thật hoài niệm phương tiện giao thông ở hiện đại mà.
Nơi bọn họ dừng chân là một khách điếm ở một thị trấn nhỏ, do đi theo Từ Sơ Ngôn nên họ được trụ trong loại phòng tốt nhất, Hàn Liệt vì buổi sáng ngủ quá nhiều, cho nên tối đến liền vô cùng tỉnh táo.
Từng người bọn họ tắm rửa xong, Hàn Liệt trông thấy Trì Tu nửa khoác áo ngủ mà cậu cố ý mời người làm, trước ngực lộ ra một mảng lớn xuân quang. Dáng người Trì Tu cao to, bên ngoài trông cũng không cường tráng, nhưng cơ bắp lại vô cùng rắn chắc, sau khi cởi sạch quần áo thì sẽ thấy dáng người y cực kỳ tốt. Không quá cơ bắp, cũng không gà luộc như cậu, dáng người vừa đúng chuẩn, chính là loại hình mà Hàn Liệt thích nhất.
Trì Tu thấy ánh mắt của Hàn mèo con lộ ra sắc mị, bên môi mới gợi lên một độ cung, "Sao không đi ngủ đi?"
"Ban ngày ngủ nhiều rồi nên buổi tối không ngủ được." Hàn Liệt thấy Trì Tu cười như không cười nhìn mình, liền giấu đi lửa nóng trong mắt.
Trì Tu ngồi xuống cạnh cậu, rót cho mình một chén trà, "Ngươi thấy chán khi chúng ta chơi cờ à?"
" Đương nhiên rồi!" Hàn Liệt trừng mắt, lập tức đối diện với con ngươi đen tuyền sâu thẳm của Trì Tu, như đang muốn hút cả người cậu vào bên trong vậy.
Hàn Liệt là một người tùy tâm sở dục, trong lòng vốn đã muốn người này từ trước, do đó liền vòng hai tay qua cổ Trì Tu, tựa đầu sát vào bên tai y, cố ý thổi khí, như đang trêu chọc người, "Không bằng chúng ta làm chút việc gì đó đi.", còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vành tai của mỗ sói kia, hoàn toàn quên rằng không lâu trước đây mình còn thầm nhủ với bản thân không được chủ động đốt lửa nữa.
Mắt Trì Tu đong đầy ý cười: "Không sợ ngày mai rời giường không nổi à?"
Hàn Liệt nghẹn một cái, trừng mắt liếc nhìn Trì Tu, "Muốn thì cứ làm đi còn dài dòng gì nữa, không làm thì thôi, mất cả hứng." rồi hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị buông tay ra.
Đột nhiên cậu cảm thấy phía dưới lòng bàn chân của mình trống rỗng, mỗ sói ôm cậu lên theo kiểu công chúa, tiếp đó thì ném cậu lên trên giường, Hàn Liệt thấy mông mình tê rần, cậu mở miệng mắng: "Tên vương bát đản thô lỗ này, ngươi... Ô ô..."
Chưa kịp mắng xong cậu đã bị tên vương bát đản trong lời của mình dùng đôi môi mỏng chặn miệng lại, sau nửa canh giờ, trong phòng lập tức vang lên tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng của mỗ mèo con.
Mỗi gian phòng trọ ở đây cách nhau một khoảng cách khá xa, hơn nữa hiệu quả cách âm cũng vô cùng tốt, Hàn mèo con có la đến khàn họng cũng không ai nghe được.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Liệt xoa bóp thắt lưng đang run lên của mình, rồi trừng mắt nhìn Trì Tu vài lần, thằng nhãi này vừa lên giường thì không còn là người mà, tất cả thú tính đều hoàn toàn bạo phát, về sau cậu không bao giờ dám chủ động cầu hoan tìm chết nữa đâu.
Trì Tu cười chủ động giúp cậu xoa bóp, hai người suýt lại cọ ra lửa thêm lần nữa, nếu không phải người do Từ Sơ Ngôn phái đến mời bọn họ xuống ăn sáng thì người nào đó phỏng chừng đã bị nuốt trọn rồi.
Dọc đường Từ Sơ Ngôn với Trì Tu trò chuyện ngươi tới ta đi, trong mọi câu nói luôn mang theo ẩn ý thăm dò, sau đó hai người đều có cảm giác gặp được đồng minh cùng chí hướng. Hàn Liệt không hề xen vào, không nằm ngủ thì cũng ngồi uống trà ăn điểm tâm.
Từ Sơ Ngôn thấy cậu chán thì nói rằng cậu có thể đọc sách đặt bên trong xe, cậu liền quyết đoán cự tuyệt, cậu không thể đọc sách trên xe ngựa được, vốn lắc lư qua lại đã khó chịu rồi, đọc sách thêm nữa thì chắc cậu mắc bệnh say xe luôn.
Lần này thời gian đi đường tương đối lâu, giữa đường ít khi dừng lại nghỉ ngơi, thêm việc hai con ngựa kéo xe là ngựa tốt nên tốc độ xe cũng khá nhanh, chỉ sau hai ngày là đến được phủ thành. Bọn họ thay đổi xe ngựa một lần trong thành để che giấu, rồi mới từ cửa hông chạy vào bên trong biệt viện của Thất hoàng tử.
Hàn Liệt từ miệng Trì Tu biết được quan hệ giữa Từ Sơ Ngôn cùng Nguyên Cẩm Diệp, hiện tại quan hệ của hai người vẫn chưa được công khai, còn đang trong tình trạng ngầm giấu, hơn nữa hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt của cuộc đấu tranh đoạt vị, càng không thể bại lộ ra quan hệ thân mật giữa hai người.
Mà điều này cũng chứng minh được sự tín nhiệm của hai người đối với phu phu bọn họ, đương nhiên có thể là người ta căn bản không quan tâm đến bọn họ, nhưng cậu cảm thấy cái đầu tiên có khả năng lớn hơn.
Sau khi đến biệt viện của Thất hoàng tử, bọn họ được dẫn vào một gian mật thất bí mật, ngoại trừ Nguyên Cẩm Diệp ngồi trên chủ vị, trong phòng còn có thêm năm người nữa, Hàn Liệt chỉ nhận ra được Nguyên Cảnh Diệu với Lý Thanh.
Nguyên Cẩm Diệp biết Hàn Liệt không có hứng thú gì với chuyện của bọn họ, còn Trì Tu thì đã gặp qua những người ngồi ở đây một lần rồi, cho nên cũng không giới thiệu nữa, trực tiếp hỏi Hàn Liệt: "A Ngôn chắc đã đem mọi chuyện nói cho các ngươi biết rồi nhỉ."
"Đúng thế." Hàn Liệt gật đầu trả lời.
"Có ý tưởng gì quan trọng không?" Nguyên Cẩm Diệp thần sắc thản nhiên, ngón tay gõ đều lên mặt bàn.
Hàn Liệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, mà là hỏi ngược lại: "Ngoại trừ ngô luộc thì các ngươi có ăn qua mấy món ăn khác nấu từ bắp ngô chưa?"
"Bắp ngô? Ý ngươi là quả mỹ kim à? Chúng ta đã từng ăn quả mỹ kim luộc rồi, hương vị cũng không tệ lắm." Nguyên Cẩm Diệp suy nghĩ một chút rồi nói.
Hàn Liệt vừa nghe đến cái tên quả mỹ kim thôi đã ngay lập tức rùng cả mình, sao tự nhiên lấy cái tên văn nghệ như thế cho bắp ngô chứ! Đúng là hết chỗ nói mà.
"Bắp ngô chính là quả mỹ kim, ta có thể mượn dùng phòng bếp nhà Thất công tử được không?" Hàn Liệt tươi cười hỏi.
Nguyên Cẩm Diệp hơi hơi đoán được ý định của cậu, "Được, nếu ngươi cần thêm quả mỹ kim thì ta sẽ sai người đi hái."
"Không cần hái đâu, ta có chuẩn bị trước rồi." Trước khi rời nhà cậu đã lấy một túi bột ngô đưa cho Trì Tu chất lên xe ngựa.
Đi đến một phòng bếp nhỏ bên trong biệt viện, Hàn Liệt bắt đầu nấu ra các món ăn lấy bắp ngô làm chủ.
Bánh ngô, bánh bột ngô, bánh ngô ngũ cốc, cháo ngô, bốn loại món ăn khác nhau, cậu không làm món chiên với món canh làm từ ngô, vì thứ mà bọn người Nguyên Cẩm Diệp muốn thấy nhất là những món ăn vừa tiện lợi vừa có thể lấp đầy bụng.
Cuối cùng cậu nấu cơm trộn chung với hạt ngô, ở hiện đại người ta gọi món này là cơm bắp, loại cơm này thường được nhiều người sinh sống tại cao nguyên Vân Qúy ăn, thậm chí đối với những vùng núi xa xôi khó khăn lạc hậu thì cơm bắp và khoai tây là món chính trong mọi bữa ăn của rất nhiều nhà.
Sau khi nấu xong cậu liền nhờ người bưng lên cho bọn họ nếm thử, đám người kia cũng không tỏ vẻ cao cao tại thượng, Nguyên Cảnh Diệu thấy bề ngoài của món gọi là bánh ngô không tệ lắm thì liền đưa đũa gắp một phần.
Vốn ban đầu cũng chỉ ôm thái độ ăn thử, không ngờ hương vị lại vô cùng ngon, bên trong vị ngọt còn mang theo hương thơm mát lành của quả mỹ kim, vì thế hắn lại tự múc cho mình một chén cháo ngô rồi bưng lên uống vài hớp, "Cũng không tệ lắm."
Nguyên Cẩm Diệp cùng Từ Sơ Ngôn thấy hắn ăn thoải mái thì cũng bắt đầu động thủ, mấy người còn lại đều là phụ tá hoặc tâm phúc, thấy chủ tử động đũa thì mới bắt đầu ăn thử mỗi món một lần.
Bốn món ăn làm từ bắp ngô trên bàn thoáng cái đã hết sạch, Nguyên Cảnh Diệu có chút ý do chưa tẫn, lười biếng dựa lưng vào ghế, híp híp mắt phượng: "Ngoại trừ mấy món này còn có món nào khác nữa không?"
Hàn Liệt biết hắn đang hỏi tới những món có thể làm từ bắp ngô, "Còn, có thể dùng để xào rau, nấu canh, làm điểm tâm ngọt."
"Hơn nữa bột ngô còn có thể nấu lên thành cơm bắp, tuy có vài người sẽ thấy không ngon như mấy món bánh ngô đây, nhưng cơm bắp là biện pháp hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề về lương thực."
"Sao không làm chung luôn đi?" Nguyên Cẩm Diệp hỏi.
Hàn Liệt cười cười, "Nó vẫn đang nấu."
Sau khi ăn xong hết các món làm từ hạt ngô, nhóm phụ tá của Nguyên Cẩm Diệp đều vô cùng hưng phấn, muốn lập tức vạch ra kế hoạch, Nguyên Cẩm Diệp thấy hai người Hàn Liệt định lui xuống tị hiềm, y không muốn buông tha hai người nên cười hỏi: "Trì Tu các ngươi có ý kiến gì không?"
Lúc còn ở nhà phu phu hai người đã bàn với nhau về chuyện này, Trì Tu vuốt cằm trầm tư một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói một cách bình tĩnh: "Muốn cho dân chúng ở Tây Nguyên quốc đổi sang trồng quả mỹ kim hết cũng không dễ, cho dù họ biết rằng quả mỹ kim có thể dùng làm lương thực, nhưng trước giờ vẫn chưa có ai trồng thử, trong lòng họ chắc chắn nghĩ rằng nếu trồng không được hoặc sản lượng cho ra không cao như chúng ta nói thì cả nhà già trẻ của họ sẽ phải nhịn đói nguyên năm, sau đó lập tức chuyển sang chọn gieo trồng cây nông nghiệp truyền thống vốn luôn trồng từ trước đến nay. Cho nên theo ta thì không thể mở rộng diện tích gieo trồng ngay trong năm nay được."
"Hình như các ngươi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi à?" Nguyên Cảnh Diệu nói một cách khẳng định.
"Thất hoàng tử có thể đem chuyện quả mỹ kim là một loại lương thực báo lên triều đình, từ đó phái người trong triều đến các huyện trên toàn quốc để thuyết phục dân chúng gieo trồng, nếu ít người chịu trồng quá thì triều đình có thể trích ra một số tiền trợ cấp cho những ai chủ động đi đầu trồng quả mỹ kim. Năm nay coi như thử trồng, đợi năm sau quả mỹ kim bắt đầu cho sản lượng thì Từ công tử còn có thể đẩy ra thực đơn các món ăn làm từ quả mỹ kim ở những tiệm ăn lớn của mình, đảm bảo lúc đó người muốn gieo trồng sẽ nhanh chóng tăng lên."
"Đương nhiên lúc Thất hoàng tử báo lên triều đình cũng có thể tính toán đại khái sản lượng của quả mỹ kim trồng trong biệt viện rồi báo theo luôn, lúc đó trình thêm chuyện quả mỹ kim có thể nấu ăn thì càng có tính thuyết phục." Trì Tu dừng một chút, rồi cười nhạt nói tiếp: "Đây chỉ là một chút kiến giải vụng về của phu phu hai chúng ta thôi."
"Lúc ta nấu ăn thì các nữ đầu bếp trong phòng bếp nhỏ cũng có mặt ở đó, có lẽ họ cũng học được cách làm rồi." Hàn Liệt bổ sung thêm một câu.
Sau đó hai người lập tức chủ động rời khỏi mật thất, để đám người kia bắt đầu bàn luận. Ngày hôm sau, Hàn Liệt đến biệt viện đang khởi công của Nguyên Cảnh Diệu, công nhân đều xây dựa theo bản vẽ mà cậu đã vẽ ra, điều này khiến cho cậu an tâm không ít.
Ngây người ở phủ thành được hai ngày, phu phu hai người mới mang những vật phẩm mà Thất hoàng tử ban cho theo Từ Sơ Ngôn trở về thôn Hàn gia.
Hết chương 42
*Bánh ngô (玉米饼):
*Bánh bột ngô (玉米窝窝头):
*Bánh ngô ngũ cốc (玉米杂粮馒头): không biết dịch sao nữa, đại loại là bánh bao làm từ bột ngô với bột self-raising (hỗn hợp bột mì được trộn với bột nở muối sẵn từ trước để sử dụng nhanh)
*Cháo ngô (玉米粥):
*Cơm bắp (玉米饭):
Hàn Liệt vốn muốn giúp Nghiêm thị mở một cửa hàng riêng để bán bánh bao chiên, nhưng Nghiêm thị thấy như thế quá lãng phí, đúng lúc nhà mẹ đẻ của bà có thân thích định mở quán mì trong trấn, bà liền thương lượng với người nọ muốn thuê một góc nhỏ phía trước để sử dụng, tiền thuê cũng vô cùng tiện nghi.
Hàn Liệt bất đắc dĩ đi đặt làm hai cái chảo rán để chiên bánh bao chiên, nhớ đến mấy xe đẩy lưu động bán hàng rong ở hiện đại, cậu lại đặt làm thêm một cái xe đẩy bốn bánh có thể di động được, phía trên đặt một cái bàn rỗng ruột, mặt bàn có khoét hai lỗ lớn, bên trong có thể đặt lò lửa, trông vô cùng sạch sẽ tiện lợi.
Sau khi bàn xong tiền thuê mỗi ngày một đồng tiền với người đồng hương kia, xe đẩy bốn bánh về sau sẽ để lại đó luôn, Nghiêm thị cùng tiểu Nghiêm thị cũng không cần phải đẩy xe qua lại giữa thị trấn và thôn Hàn gia.
Tốn hai ngày để giúp Nghiêm thị chuẩn bị đồ dùng cho thật tốt, tới sáng sớm ngày thứ ba thì Trì Tu đánh ngựa chở cả nhà Hàn gia đến thị trấn để bày quán.
Nghiêm thị khẩn trương xoa xoa tay liên tục, vẻ mặt của tiểu Nghiêm thị cũng vô cùng hưng phấn hồi hộp, Hàn Liệt cười an ủi hai người: "Mẹ, đại tẩu, các ngươi không cần khẩn trương đâu, tệ nhất là không ai mua thôi, cùng lắm thì chúng ta tự mang về ăn cũng được."
"Xì." Nghiêm thị xì một cái, giả vờ giận dỗi liếc mắt nhìn Hàn Liệt, nói: "Sáng sớm ra đừng nói xui thế chứ."
Hàn Liệt cười học theo bộ dáng của bà mà xì một tiếng khinh miệt, "Được rồi, hôm nay mẹ và đại tẩu chắc chắn sẽ vội đến mức không thể ngơi tay."
"Ngươi đứa nhỏ này chỉ biết nói ngọt thôi." Nghiêm thị cười đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cậu một cái, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Trên mặt Hàn lão tam cùng Hàn Dực đều tỏ ra lo lắng, Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh mấy cái chảo rán, khuôn mặt nho nhỏ lộ vẻ chờ mong.
Hiện tại đang khoảng vào bảy giờ sáng sớm, người trên đường cũng càng ngày càng tăng thêm, số khách nhân vào quán tới tới đi đi tận mấy đợt thì lô bánh bao chiên đầu tiên của bọn họ mới xuất lò.
Sau khi mở nắp chảo, bên trong lập tức tản ra một mùi hương mê người, bánh bao nóng bên trong bốc hơi hôi hổi, tỏa ánh sáng vàng lấp lánh, một mặt vàng giòn, ba mặt còn lại thì nhuyễn nộn, vừa nhìn đã muốn ăn ngay.
Một khách nhân đang ăn trong quán mì đứng dậy hỏi: "Đây là món gì vậy?"
Nghiêm thị cùng tiểu Nghiêm thị đều vô cùng khẩn trương, đứng một hồi cũng không biết phải trả lời như thế nào, Hàn Liệt thấy thế mới cười giới thiệu với khách nhân kia: "Đây là một món ăn vặt mới gọi là bánh bao chiên, giòn nhưng không cứng, thơm nhưng không ngấy, ăn cực kỳ ngon."
"Bán như thế nào?" Khách nhân nghe cậu giới thiệu xong cũng cảm thấy hứng thú với loại bánh bao mới lạ trên chảo kia.
"Sáu văn tiền mười cái, ngươi là khách nhân đầu tiên, nên sẽ được khuyến mãi thêm hai cái."
Bánh bao nhân thịt heo bình thường có giá hai văn tiền một cái, Hàn Liệt định giá bánh bao chiên là sáu văn tiền mười cái, kích cỡ bánh bao nhỏ hơn bình thường nên nghe có vẻ khá đắt, nhưng nguyên liệu bọn họ dùng đều là tự làm, hương vị cũng rất ngon, do đó cái giá này không hẳn là tiện nghi lắm. Hàn Liệt còn tính nếu bán được thì sẽ thuê luôn một cửa hàng, đến lúc đó phí tổn sẽ tăng lên, tăng giá thức ăn thì không hay lắm, không bằng ngay từ đầu đã báo giá đắt, kỳ thật tiền lời từ mười cái bánh bao này còn không bằng một nửa giá tiền của nguyên liệu làm ra.
"Vậy cho ta một phần." Khách nhân kia nghe nói rằng sẽ được thêm hai cái thì cười mua một phần ăn thử.
"Được rồi, đây, cho ngươi mười hai cái, cám ơn đã đến, hẹn gặp lại vào lần sau." Hàn Liệt bỏ mười hai cái bánh bao vào trong túi, thêm hai cây tăm trúc cố ý tước sẵn nữa rồi mới tươi cười đưa qua.
"Cám ơn." Khách nhân mang túi về lại bàn bên trong quán mì, lập tức chia cho bạn bè cùng ăn.
Tiếp đó cũng có vài người qua đường ngửi được mùi hương đến hỏi, một nam tử trung niên trong số đó ngại giá quá đắt nên nói: "Sao lại đắt như vậy? Mười cái bánh bao nhỏ xíu mà tới tận sáu văn tiền."
"Do bánh bao của chúng ta được nhồi đầy nhân, ngươi xem thử xem, cái nào cũng da mỏng thịt nhiều, rồi phải dùng mỡ để chiên nữa, sáu văn tiền mười cái, chúng ta cũng không lời được bao nhiêu đâu." Hàn Liệt thấy có vài người bắt đầu tụ tập xung quanh để quan sát, cậu liền cầm một cái bánh bao chiên đưa lên rồi cười nói: "Các ngươi có thể mua về ăn thử, tiền nào của nấy thôi."
Trong bánh bao chiên có bọc đầy thịt, còn bên ngoài thì mang theo cảm giác vô cùng mượt mà, chẳng những hương vị đậm đà, mà bán ra cũng không tệ lắm, cuối cùng nam tử trung niên quyết định bỏ tiền ra mua một phần.
Sau đó khách nhân mua đầu tiên kia lại trở lại, cười khanh khách nói: "Cho ta thêm hai phần nữa, bánh bao của các ngươi quả thật ăn rất ngon."
"Có ngay đây." Hàn Liệt nhận lấy bánh bao đã được gói ghém gọn gang từ tiểu Nghiêm thị, cười cười đưa sang.
Thấy một khách nhân mua xong còn đến khen ngon, người qua đường cũng ngạc nhiên sôi nổi mà mua một phần, chỉ một lúc sau hai lô bánh bao chiên đã được bán hết sạch, do không tiện làm sẵn bánh bao mang đến bán nên bọn họ cũng làm như người bán hàng rong ở hiện đại, trộn sẵn thịt bỏ vào chậu, rồi vừa bao vừa chiên vừa bán.
Sau đó Hàn Liệt lùi lại để mọi người thử tự bán xem sao, Nghiêm thị do tuổi đời nên bán được hai lần là quen ngay, còn học theo bộ dáng của Hàn Liệt mà giới thiệu bánh bao chiên cho khách nhân đến hỏi; tiểu Nghiêm thị dần dần từ thẹn thùng ban đầu đến đưa bánh bao cho khách rồi thu tiền; Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi cũng dốc sức hỗ trợ rao hàng, thường hay mềm mại hô to kêu gọi mọi người đến mua bánh bao, hai bé ăn mặc vô cùng gọn gàng, diện mạo cũng vô cùng đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn chọc cho những khách nhân nhàn rỗi không nhịn được đến mua một phần.
Do là ngày đầu tiên bán thử nên bọn họ chỉ tạm chuẩn bị bánh bao chiên nhân thịt, bắt đầu từ ngày mai bọn họ sẽ bán luôn bánh bao chiên nhân rau, nhằm thu hút những khách nhân ngại giá quá đắt nên bánh bao chay sẽ có giá là ba văn tiền mười cái.
Hôm nay bọn họ chuẩn bị bột bánh với nhân thịt không nhiều lắm, cho nên trong một buổi sáng thôi đã bán hết sạch bánh bao chiên, Nghiêm thị cười toe toét không ngừng, còn luôn tiếc nuối bảo rằng đáng lẽ nên mang nhiều nguyên liệu hơn.
Quán mì do một cặp vợ chồng trung niên mở, tính tình vô cùng tốt bụng, vì là thân thích với nhau nên lúc sáng còn mời cả nhà bọn họ mỗi người ăn một chén mì, Nghiêm thị liền để dành ba mươi cái trong lô bánh bao chiên cuối cùng cho hai người họ.
Sau một buổi sáng bận bịu, cả nhà ngồi đếm số tiền thu được, cuối cùng tính ra một buổi sáng kiếm được hơn sáu trăm văn, Nghiêm thị kích động đến mức nói không nên lời. Nếu cứ như vậy, sau này thêm bánh bao chay vào nữa thì một ngày kiếm một lượng bạc cũng không thành vấn đề. Nghe đến số tiền đó, cả Hàn lão tam cùng Hàn Dực cũng cười vô cùng cao hứng.
Sau khi dọn quán, Hàn Liệt với Trì Tu cũng không theo mọi người về thôn mà đưa xe ngựa cho Hàn Dực đánh về, còn bọn họ thì đến Tụ Nhàn trà trang, ngồi xe cùng Từ Sơ Ngôn đi đến phủ thành.
Xe ngựa chuyên dụng của Từ Sơ Ngôn vô cùng rộng rãi, trong xe còn có đệm mềm để dựa, bên trong cùng còn có tủ ngăn, bên trên đặt vài quyển sách cùng trà cụ.
Chính giữa đặt một cái bàn, trên mặt bàn có một bộ cờ, cách bàn cờ không xa là một mâm điểm tâm tinh xảo.
Vừa điệu thấp vừa xa hoa, mỗi một vật phẩm bên trong đều vô cùng quý giá, Hàn Liệt không khỏi tán thưởng cách hưởng thụ cuộc sống của Từ Sơ Ngôn. Đợi sau này của cải trong tay họ dư dả hơn, họ nhất định sẽ trang trí lại bên trong xe ngựa của mình, đương nhiên thoải mái vẫn là nhất, cậu cũng không hứng thú lắm với mấy vật dụng quý giá kia.
Trên đường đi Từ Sơ Ngôn pha cho mình một ấm trà, rồi hỏi cả hai: "Hai ngươi có ai biết chơi cờ không?"
Hàn Liệt lắc lắc đầu, tuy ông ngoại của cậu rất thích chơi cờ, nhưng cậu dù làm cách nào cũng không thích nó nổi, vì trò này đau đầu cực kỳ.
"Muốn làm một ván à?" Trì Tu cười nhạt, nhướng mày hỏi.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Từ Sơ Ngôn lộ vẻ đương nhiên, tiếp đó bắt đầu cầm quân cờ của mình lên, ván cờ đầu tiên của hai người kéo dài gần một canh giờ, cuối cùng Từ Sơ Ngôn lấy một quân [一个子?] mà thắng; ván thứ hai cũng mất hơn một canh giờ, nhưng lần này lại tương phản, Trì Tu lấy một quân mà thắng.
Hàn Liệt ngồi xem một lúc đã cảm thấy vô cùng nhàm chán, hai người ngươi tới ta đi đấu đá lẫn nhau, cậu thật sự không muốn quan sát rồi phỏng đoán này nọ, đành lui vào bên trong dựa đệm mềm ngủ.
Trong lúc ngủ mơ cậu cảm thấy có ai đó đang chọt chọt vào tai mình, còn lấy tay lay nhẹ vai của cậu nữa, Hàn Liệt mông lung mở mắt, một bộ không muốn rời giường.
"Ngoan, mau đứng dậy, chúng ta đến chỗ dừng chân rồi." Trì Tu ôm cậu dậy, vừa nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu vừa nói.
Lúc này Hàn Liệt mới cố gắng chớp chớp mắt, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, hỏi: "Đến nhanh thế à?"
"Nhanh? Ngươi ngủ khoảng ba canh giờ rồi đó." Từ Sơ Ngôn nhìn bộ dáng muốn ngủ tiếp của Hàn Liệt, buồn cười nói.
Hàn Liệt bưng chén trà lên uống hai hớp trà lạnh, tinh thần mới tỉnh táo hơn một chút, cậu đưa tay vén màn cửa sổ trên xe ngựa lên, trông thấy mặt trời đã sắp lặn xuống núi thì cười nói: "Ta ngủ cũng lâu ghê!"
"Đi thôi, xuống dùng cơm trước đã." Từ Sơ Ngôn nói xong, lập tức bước trước một bước xuống khỏi xe ngựa.
Sau khi Hàn Liệt theo Trì Tu xuống xe ngựa xong thì cảm thấy toàn thân nhức mỏi, phần mông còn run cả lên, liền ai oán nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa kia, cậu thật hoài niệm phương tiện giao thông ở hiện đại mà.
Nơi bọn họ dừng chân là một khách điếm ở một thị trấn nhỏ, do đi theo Từ Sơ Ngôn nên họ được trụ trong loại phòng tốt nhất, Hàn Liệt vì buổi sáng ngủ quá nhiều, cho nên tối đến liền vô cùng tỉnh táo.
Từng người bọn họ tắm rửa xong, Hàn Liệt trông thấy Trì Tu nửa khoác áo ngủ mà cậu cố ý mời người làm, trước ngực lộ ra một mảng lớn xuân quang. Dáng người Trì Tu cao to, bên ngoài trông cũng không cường tráng, nhưng cơ bắp lại vô cùng rắn chắc, sau khi cởi sạch quần áo thì sẽ thấy dáng người y cực kỳ tốt. Không quá cơ bắp, cũng không gà luộc như cậu, dáng người vừa đúng chuẩn, chính là loại hình mà Hàn Liệt thích nhất.
Trì Tu thấy ánh mắt của Hàn mèo con lộ ra sắc mị, bên môi mới gợi lên một độ cung, "Sao không đi ngủ đi?"
"Ban ngày ngủ nhiều rồi nên buổi tối không ngủ được." Hàn Liệt thấy Trì Tu cười như không cười nhìn mình, liền giấu đi lửa nóng trong mắt.
Trì Tu ngồi xuống cạnh cậu, rót cho mình một chén trà, "Ngươi thấy chán khi chúng ta chơi cờ à?"
" Đương nhiên rồi!" Hàn Liệt trừng mắt, lập tức đối diện với con ngươi đen tuyền sâu thẳm của Trì Tu, như đang muốn hút cả người cậu vào bên trong vậy.
Hàn Liệt là một người tùy tâm sở dục, trong lòng vốn đã muốn người này từ trước, do đó liền vòng hai tay qua cổ Trì Tu, tựa đầu sát vào bên tai y, cố ý thổi khí, như đang trêu chọc người, "Không bằng chúng ta làm chút việc gì đó đi.", còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vành tai của mỗ sói kia, hoàn toàn quên rằng không lâu trước đây mình còn thầm nhủ với bản thân không được chủ động đốt lửa nữa.
Mắt Trì Tu đong đầy ý cười: "Không sợ ngày mai rời giường không nổi à?"
Hàn Liệt nghẹn một cái, trừng mắt liếc nhìn Trì Tu, "Muốn thì cứ làm đi còn dài dòng gì nữa, không làm thì thôi, mất cả hứng." rồi hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị buông tay ra.
Đột nhiên cậu cảm thấy phía dưới lòng bàn chân của mình trống rỗng, mỗ sói ôm cậu lên theo kiểu công chúa, tiếp đó thì ném cậu lên trên giường, Hàn Liệt thấy mông mình tê rần, cậu mở miệng mắng: "Tên vương bát đản thô lỗ này, ngươi... Ô ô..."
Chưa kịp mắng xong cậu đã bị tên vương bát đản trong lời của mình dùng đôi môi mỏng chặn miệng lại, sau nửa canh giờ, trong phòng lập tức vang lên tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng của mỗ mèo con.
Mỗi gian phòng trọ ở đây cách nhau một khoảng cách khá xa, hơn nữa hiệu quả cách âm cũng vô cùng tốt, Hàn mèo con có la đến khàn họng cũng không ai nghe được.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Liệt xoa bóp thắt lưng đang run lên của mình, rồi trừng mắt nhìn Trì Tu vài lần, thằng nhãi này vừa lên giường thì không còn là người mà, tất cả thú tính đều hoàn toàn bạo phát, về sau cậu không bao giờ dám chủ động cầu hoan tìm chết nữa đâu.
Trì Tu cười chủ động giúp cậu xoa bóp, hai người suýt lại cọ ra lửa thêm lần nữa, nếu không phải người do Từ Sơ Ngôn phái đến mời bọn họ xuống ăn sáng thì người nào đó phỏng chừng đã bị nuốt trọn rồi.
Dọc đường Từ Sơ Ngôn với Trì Tu trò chuyện ngươi tới ta đi, trong mọi câu nói luôn mang theo ẩn ý thăm dò, sau đó hai người đều có cảm giác gặp được đồng minh cùng chí hướng. Hàn Liệt không hề xen vào, không nằm ngủ thì cũng ngồi uống trà ăn điểm tâm.
Từ Sơ Ngôn thấy cậu chán thì nói rằng cậu có thể đọc sách đặt bên trong xe, cậu liền quyết đoán cự tuyệt, cậu không thể đọc sách trên xe ngựa được, vốn lắc lư qua lại đã khó chịu rồi, đọc sách thêm nữa thì chắc cậu mắc bệnh say xe luôn.
Lần này thời gian đi đường tương đối lâu, giữa đường ít khi dừng lại nghỉ ngơi, thêm việc hai con ngựa kéo xe là ngựa tốt nên tốc độ xe cũng khá nhanh, chỉ sau hai ngày là đến được phủ thành. Bọn họ thay đổi xe ngựa một lần trong thành để che giấu, rồi mới từ cửa hông chạy vào bên trong biệt viện của Thất hoàng tử.
Hàn Liệt từ miệng Trì Tu biết được quan hệ giữa Từ Sơ Ngôn cùng Nguyên Cẩm Diệp, hiện tại quan hệ của hai người vẫn chưa được công khai, còn đang trong tình trạng ngầm giấu, hơn nữa hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt của cuộc đấu tranh đoạt vị, càng không thể bại lộ ra quan hệ thân mật giữa hai người.
Mà điều này cũng chứng minh được sự tín nhiệm của hai người đối với phu phu bọn họ, đương nhiên có thể là người ta căn bản không quan tâm đến bọn họ, nhưng cậu cảm thấy cái đầu tiên có khả năng lớn hơn.
Sau khi đến biệt viện của Thất hoàng tử, bọn họ được dẫn vào một gian mật thất bí mật, ngoại trừ Nguyên Cẩm Diệp ngồi trên chủ vị, trong phòng còn có thêm năm người nữa, Hàn Liệt chỉ nhận ra được Nguyên Cảnh Diệu với Lý Thanh.
Nguyên Cẩm Diệp biết Hàn Liệt không có hứng thú gì với chuyện của bọn họ, còn Trì Tu thì đã gặp qua những người ngồi ở đây một lần rồi, cho nên cũng không giới thiệu nữa, trực tiếp hỏi Hàn Liệt: "A Ngôn chắc đã đem mọi chuyện nói cho các ngươi biết rồi nhỉ."
"Đúng thế." Hàn Liệt gật đầu trả lời.
"Có ý tưởng gì quan trọng không?" Nguyên Cẩm Diệp thần sắc thản nhiên, ngón tay gõ đều lên mặt bàn.
Hàn Liệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, mà là hỏi ngược lại: "Ngoại trừ ngô luộc thì các ngươi có ăn qua mấy món ăn khác nấu từ bắp ngô chưa?"
"Bắp ngô? Ý ngươi là quả mỹ kim à? Chúng ta đã từng ăn quả mỹ kim luộc rồi, hương vị cũng không tệ lắm." Nguyên Cẩm Diệp suy nghĩ một chút rồi nói.
Hàn Liệt vừa nghe đến cái tên quả mỹ kim thôi đã ngay lập tức rùng cả mình, sao tự nhiên lấy cái tên văn nghệ như thế cho bắp ngô chứ! Đúng là hết chỗ nói mà.
"Bắp ngô chính là quả mỹ kim, ta có thể mượn dùng phòng bếp nhà Thất công tử được không?" Hàn Liệt tươi cười hỏi.
Nguyên Cẩm Diệp hơi hơi đoán được ý định của cậu, "Được, nếu ngươi cần thêm quả mỹ kim thì ta sẽ sai người đi hái."
"Không cần hái đâu, ta có chuẩn bị trước rồi." Trước khi rời nhà cậu đã lấy một túi bột ngô đưa cho Trì Tu chất lên xe ngựa.
Đi đến một phòng bếp nhỏ bên trong biệt viện, Hàn Liệt bắt đầu nấu ra các món ăn lấy bắp ngô làm chủ.
Bánh ngô, bánh bột ngô, bánh ngô ngũ cốc, cháo ngô, bốn loại món ăn khác nhau, cậu không làm món chiên với món canh làm từ ngô, vì thứ mà bọn người Nguyên Cẩm Diệp muốn thấy nhất là những món ăn vừa tiện lợi vừa có thể lấp đầy bụng.
Cuối cùng cậu nấu cơm trộn chung với hạt ngô, ở hiện đại người ta gọi món này là cơm bắp, loại cơm này thường được nhiều người sinh sống tại cao nguyên Vân Qúy ăn, thậm chí đối với những vùng núi xa xôi khó khăn lạc hậu thì cơm bắp và khoai tây là món chính trong mọi bữa ăn của rất nhiều nhà.
Sau khi nấu xong cậu liền nhờ người bưng lên cho bọn họ nếm thử, đám người kia cũng không tỏ vẻ cao cao tại thượng, Nguyên Cảnh Diệu thấy bề ngoài của món gọi là bánh ngô không tệ lắm thì liền đưa đũa gắp một phần.
Vốn ban đầu cũng chỉ ôm thái độ ăn thử, không ngờ hương vị lại vô cùng ngon, bên trong vị ngọt còn mang theo hương thơm mát lành của quả mỹ kim, vì thế hắn lại tự múc cho mình một chén cháo ngô rồi bưng lên uống vài hớp, "Cũng không tệ lắm."
Nguyên Cẩm Diệp cùng Từ Sơ Ngôn thấy hắn ăn thoải mái thì cũng bắt đầu động thủ, mấy người còn lại đều là phụ tá hoặc tâm phúc, thấy chủ tử động đũa thì mới bắt đầu ăn thử mỗi món một lần.
Bốn món ăn làm từ bắp ngô trên bàn thoáng cái đã hết sạch, Nguyên Cảnh Diệu có chút ý do chưa tẫn, lười biếng dựa lưng vào ghế, híp híp mắt phượng: "Ngoại trừ mấy món này còn có món nào khác nữa không?"
Hàn Liệt biết hắn đang hỏi tới những món có thể làm từ bắp ngô, "Còn, có thể dùng để xào rau, nấu canh, làm điểm tâm ngọt."
"Hơn nữa bột ngô còn có thể nấu lên thành cơm bắp, tuy có vài người sẽ thấy không ngon như mấy món bánh ngô đây, nhưng cơm bắp là biện pháp hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề về lương thực."
"Sao không làm chung luôn đi?" Nguyên Cẩm Diệp hỏi.
Hàn Liệt cười cười, "Nó vẫn đang nấu."
Sau khi ăn xong hết các món làm từ hạt ngô, nhóm phụ tá của Nguyên Cẩm Diệp đều vô cùng hưng phấn, muốn lập tức vạch ra kế hoạch, Nguyên Cẩm Diệp thấy hai người Hàn Liệt định lui xuống tị hiềm, y không muốn buông tha hai người nên cười hỏi: "Trì Tu các ngươi có ý kiến gì không?"
Lúc còn ở nhà phu phu hai người đã bàn với nhau về chuyện này, Trì Tu vuốt cằm trầm tư một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói một cách bình tĩnh: "Muốn cho dân chúng ở Tây Nguyên quốc đổi sang trồng quả mỹ kim hết cũng không dễ, cho dù họ biết rằng quả mỹ kim có thể dùng làm lương thực, nhưng trước giờ vẫn chưa có ai trồng thử, trong lòng họ chắc chắn nghĩ rằng nếu trồng không được hoặc sản lượng cho ra không cao như chúng ta nói thì cả nhà già trẻ của họ sẽ phải nhịn đói nguyên năm, sau đó lập tức chuyển sang chọn gieo trồng cây nông nghiệp truyền thống vốn luôn trồng từ trước đến nay. Cho nên theo ta thì không thể mở rộng diện tích gieo trồng ngay trong năm nay được."
"Hình như các ngươi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi à?" Nguyên Cảnh Diệu nói một cách khẳng định.
"Thất hoàng tử có thể đem chuyện quả mỹ kim là một loại lương thực báo lên triều đình, từ đó phái người trong triều đến các huyện trên toàn quốc để thuyết phục dân chúng gieo trồng, nếu ít người chịu trồng quá thì triều đình có thể trích ra một số tiền trợ cấp cho những ai chủ động đi đầu trồng quả mỹ kim. Năm nay coi như thử trồng, đợi năm sau quả mỹ kim bắt đầu cho sản lượng thì Từ công tử còn có thể đẩy ra thực đơn các món ăn làm từ quả mỹ kim ở những tiệm ăn lớn của mình, đảm bảo lúc đó người muốn gieo trồng sẽ nhanh chóng tăng lên."
"Đương nhiên lúc Thất hoàng tử báo lên triều đình cũng có thể tính toán đại khái sản lượng của quả mỹ kim trồng trong biệt viện rồi báo theo luôn, lúc đó trình thêm chuyện quả mỹ kim có thể nấu ăn thì càng có tính thuyết phục." Trì Tu dừng một chút, rồi cười nhạt nói tiếp: "Đây chỉ là một chút kiến giải vụng về của phu phu hai chúng ta thôi."
"Lúc ta nấu ăn thì các nữ đầu bếp trong phòng bếp nhỏ cũng có mặt ở đó, có lẽ họ cũng học được cách làm rồi." Hàn Liệt bổ sung thêm một câu.
Sau đó hai người lập tức chủ động rời khỏi mật thất, để đám người kia bắt đầu bàn luận. Ngày hôm sau, Hàn Liệt đến biệt viện đang khởi công của Nguyên Cảnh Diệu, công nhân đều xây dựa theo bản vẽ mà cậu đã vẽ ra, điều này khiến cho cậu an tâm không ít.
Ngây người ở phủ thành được hai ngày, phu phu hai người mới mang những vật phẩm mà Thất hoàng tử ban cho theo Từ Sơ Ngôn trở về thôn Hàn gia.
Hết chương 42
*Bánh ngô (玉米饼):
*Bánh bột ngô (玉米窝窝头):
*Bánh ngô ngũ cốc (玉米杂粮馒头): không biết dịch sao nữa, đại loại là bánh bao làm từ bột ngô với bột self-raising (hỗn hợp bột mì được trộn với bột nở muối sẵn từ trước để sử dụng nhanh)
*Cháo ngô (玉米粥):
*Cơm bắp (玉米饭):
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.