Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 30: Cường đoạt dân nam
Thanh Y Họa Mặc
22/09/2020
Edit: Arisassan
Hàn Liệt dự định mang theo tranh thêu cảnh lâm viên cùng những bộ đồ thêu hoa nở bốn mùa khác đi đến hàng thêu trong phủ thành để bán, đồng thời quảng cáo cho bản thân luôn.
Phủ thành Thanh Châu vô cùng lớn, quảng trường cũng vô cùng phồn hoa, bên trong thành có xe ngựa cố định làm phương tiện giao thông, giống như xe bus ở hiện đại vậy, nhưng xe ngựa cũng không phải thùng xe phong bế, mà theo dạng xe một con ngựa kéo theo một tấm gỗ lớn, hai bên có hai băng ghế dài, mỗi bên có thể ngồi được năm người, trên đỉnh là một cái mái che mưa che nắng, ở phủ thành một lần đi xe cần phải trả hai văn tiền.
Hàn Liệt coi như không biết gì về nơi này cả, cậu đành thanh toán hai văn tiền lên xe ngựa đến trung tâm phủ thành, coi như trải nghiệm xe bus cổ đại một lần, quả thật thoải mái hơn so với xe trâu, ít nhất tốc độ cũng nhanh hơn nhiều. Ngã tư ở phủ thành cực kỳ rộng, đến mức bốn chiếc xe ngựa có thể lưu thông song song nhau cùng lúc, con đường ở chính giữa thì chỉ dành cho xe ngựa chuyên dụng, cậu nhận ra kỳ thật thời đại này cũng không lạc hậu đến thế.
Một đường ngồi trên xe ngựa thưởng thức phong cảnh ở phủ thành, hai bên ngã tư đường người người đi tới đi lui vô cùng náo nhiệt, có cả phụ nữ cùng những cô gái trẻ tuổi tự do dạo phố, không cần phải dùng mấy thứ như khăn che mặt, cho thấy dân phong ở Tây Nguyên quốc vẫn vô cùng cởi mở.
Nơi cậu muốn đến là ngã tư đường phồn hoa nhất ở phủ thành, tương đương với trung tâm thành phố ở thời hiện đại, sau khi xuống xe, cậu liên tục nhìn ba hàng thêu nhưng vẫn thấy không thích hợp lắm, lúc đang đi đến Cẩm Tú Các lớn nhất phủ thành, cậu đột nhiên bị vài người nhảy ra chặn đường.
Hàn Liệt nhìn năm người đứng trước mặt mình, đi đầu là một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục, tuy thể trạng cường tráng, diện mạo có thể coi là anh tuấn, nhưng dâm quang trong ánh mắt lại khiến người khác không ưa nổi, phía sau dẫn theo bốn gã hầu, trên mặt lộ ra thần sắc cười như không cười.
"Tiểu huynh đệ đây muốn tới Cẩm Tú Các sao?" Nam tử trẻ tuổi mở chiết phiến trong tay ra, cười hỏi.
Hàn Liệt nhẹ nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?"
"Tại hạ là Hứa Viễn Chi, ta cảm thấy tiểu huynh đệ đây thật hợp mắt ta, nên muốn kết giao bằng hữu cùng ngươi, chắc ngươi sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ."
Từ lúc Hứa Viễn Chi trông thấy Hàn Liệt vào hàng thêu thứ hai đã bắt đầu chú ý tới cậu, hắn thích nhất là thiếu niên bề ngoài thanh tú tuấn lãng, hơn nữa thiếu niên này lại còn mang trên mình hương vị sạch sẽ dương quang, khiến xuân tâm của hắn rung động, cho nên lập tức dẫn người hầu chạy đến trước cửa Cẩm Tú Các chặn người.
"Xin lỗi, ta không có hứng thú kết giao bằng hữu." Hàn Liệt lãnh đạm trả lời, cậu thấy được lửa nóng khác thường trong ánh mắt của người này, liền biết được hắn cảm thấy hứng thú với mình, cậu thật sự không muốn để ý đến loại người ăn chơi trác táng này.
Diện mạo của Hàn Liệt kế thừa từ Nghiêm thị, tuy trước đó cũng từng xuống ruộng làm việc, nhưng da lại không thể bị nắng phơi đen, tướng mạo của cậu vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của người thích nam phong hiện nay, cho nên ngay từ ánh mắt đầu tiên Hứa Viễn Chi đã coi trọng cậu.
"A, thật cay nghiệt quá đó, người Hứa Viễn Chi ta muốn không bao giờ là không thể chiếm được." Hứa Viễn Chi cường đoạt dân nam nhiều năm như vậy vẫn chưa ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn tuy là một kẻ hoàn khố, nhưng vẫn rất biết điều, hắn chưa bao giờ đi trêu chọc nam tử thanh tú có bối cảnh cường đại.
"Ngươi định làm gì?" Hàn Liệt lạnh giọng hỏi.
Hôm nay ra đường mà không nhìn hoàng lịch rồi, cậu đây là bị người ta coi trọng rồi sắp bị cường đoạt ư? Không ngờ mấy chuyện máu cún cường đoạt dân nữ trong phim truyền hình dài tập lại có thể xảy ra trên đầu cậu, cậu là nam nhân mà?
Hứa Viễn Chi vốn muốn giả bộ nhã nhặn, nhưng thấy thiếu niên trước mặt lại thẳng thắn như vậy, hắn cũng không muốn giả bộ nữa, cười to vài tiếng nói: "Tất nhiên là về làm ấm giường cho gia rồi, gia cam đoan sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướng, thế nào?"
"Ha ha..." Bốn gã hầu bên cạnh cũng cười ha hả theo, bộ dáng vô cùng khí thế.
Trong mắt Hàn Liệt lộ ra một tia sáng lạnh, "Không thích, tránh ra."
"A! Đúng là đủ cay mà, nhưng ta thích." Hứa Viễn Chi phe phẩy cây chiết phiến trên tay, nói với mấy người đứng bên cạnh: "Còn không mau mời cây ớt nhỏ này về nhà cùng gia tâm sự."
"Tiểu tử, nếu thức thời thì mau ngoan ngoãn đi theo chúng ta." Bốn người tiến lên vây quanh Hàn Liệt, người dân xung quanh bắt đầu bu lại xem náo nhiệt, mặc dù có vài người tỏ ra khinh bỉ với hành vi của Hứa Viễn Chi, nhưng cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Hàn Liệt liếc nhìn sơ qua mấy người, phỏng đoán một chút thực lực của họ, trong mắt cũng không lộ vẻ hoảng sợ gì mấy. Không ngờ quyền pháp bị Trì Tu giám sát chặt chẽ bắt cậu tập luyện trong khoảng thời gian này lại nhanh chóng có cơ hội sử dụng như vậy, điều này khiến cho cậu hơi nóng lòng muốn thử.
"Mấy người còn có vương pháp hay không đấy? Nếu ta nói không thì sao?"
"Vương pháp? Haha, đại gia ta chính là vương pháp." Hứa Viễn Chi khinh miệt cười nói, tiếp đó phẩy tay với mấy tên hầu, "Tới đi."
Bốn người được phân phó xong cũng không cùng lúc xuất chiêu, với thân hình nhỏ bé của Hàn Liệt kia, bọn họ chưa bao giờ để trong lòng. Hai nam tử đứng phía trước một bên bẻ các đốt ngón tay, cố ý phát ra thanh âm "rắc rắc", một bên mang theo khuôn mặt tươi cười không có ý tốt chậm rãi tiến gần Hàn Liệt.
Hàn Liệt cảnh giác nhìn hai người, thủ sẵn tư thế chuẩn bị động thủ. Ngay lúc cậu vừa dời chân, một nam tử trong đó bất ngờ vươn tay, ra vẻ muốn chộp lấy cánh tay của cậu.
Hàn Liệt ngay lập tức nghiêng sang chỗ khác, xoay người hung hăng đá một cước vào bụng nam tử nọ. Nam tử còn lại thấy đồng bạn chịu thiệt, tức giận gầm lên một tiếng, nhào về phía Hàn Liệt. Mà lúc này Hàn Liệt lại quyết đoán xoay người, không phòng bị mà phơi phía sau lưng ra.
Nam tử thấy cơ hội tốt như vậy, không chút suy nghĩ liền vươn tay chộp tới đầu vai Hàn Liệt, Hàn Liệt tựa như đoán chắc hắn sẽ làm vậy, liền thực hiện một đòn vật qua vai hoa lệ khiến cho một nam nhân cường tráng rắn chắc phải nằm dài xuống đất.
Hứa Viễn Chi không ngờ một thiếu niên trông gầy ốm thế này lại có một tay dụng võ như thế, hắn cười lạnh một tiếng, thu chiết phiến trong tay lại, vỗ vỗ hai tay, chỉ thấy có thêm ba người mặc y phục người hầu giống nhau đi ra từ trong đám đông, cùng hai người lúc trước chưa ra tay tiến lên vây quanh Hàn Liệt.
Hàn Liệt dù sao cũng không có nội lực, hơn nữa chỉ là gà mờ theo Trì Tu mà học, trước đó có thể dễ dàng giải quyết hai người kia chỉ vì đối phương khinh địch, lần này tới tận năm người đồng loạt ra tay, tuy cậu đã hạ gục hai người, nhưng vẫn bị ba người còn lại ghìm chặt tay.
Một màn này được một nam tử bạch y tuấn tú trong gian phòng trên lầu ba của Thiên Hương Lâu nhìn thấy, bên cạnh y là một nam tử trẻ tuổi dung mạo bình thường, nhìn theo ánh mắt của y cũng thấy được, miệng phát ra một tiếng: "A."
"Ngươi biết hắn à?" Nam tử bạch y hỏi.
"Chủ tử, khay trà chúng ta phụ trách kinh doanh là do người này thiết kế ra." Nam tử cung kính trả lời.
Ánh mắt của nam tử bạch y lộ vẻ hứng thú, khẽ cười một tiếng: "Ám Tam, ngươi xuống cứu hắn lên đây đi."
Một nam tử hắc y mặt không đổi sắc đứng ra xuất hiện trong phòng, cung kính trả lời: "Vâng, thưa chủ tử."
Hết chương 30
*Đòn vật vai: không biết gọi tên là gì nhưng cũng tựa thế này
Hàn Liệt dự định mang theo tranh thêu cảnh lâm viên cùng những bộ đồ thêu hoa nở bốn mùa khác đi đến hàng thêu trong phủ thành để bán, đồng thời quảng cáo cho bản thân luôn.
Phủ thành Thanh Châu vô cùng lớn, quảng trường cũng vô cùng phồn hoa, bên trong thành có xe ngựa cố định làm phương tiện giao thông, giống như xe bus ở hiện đại vậy, nhưng xe ngựa cũng không phải thùng xe phong bế, mà theo dạng xe một con ngựa kéo theo một tấm gỗ lớn, hai bên có hai băng ghế dài, mỗi bên có thể ngồi được năm người, trên đỉnh là một cái mái che mưa che nắng, ở phủ thành một lần đi xe cần phải trả hai văn tiền.
Hàn Liệt coi như không biết gì về nơi này cả, cậu đành thanh toán hai văn tiền lên xe ngựa đến trung tâm phủ thành, coi như trải nghiệm xe bus cổ đại một lần, quả thật thoải mái hơn so với xe trâu, ít nhất tốc độ cũng nhanh hơn nhiều. Ngã tư ở phủ thành cực kỳ rộng, đến mức bốn chiếc xe ngựa có thể lưu thông song song nhau cùng lúc, con đường ở chính giữa thì chỉ dành cho xe ngựa chuyên dụng, cậu nhận ra kỳ thật thời đại này cũng không lạc hậu đến thế.
Một đường ngồi trên xe ngựa thưởng thức phong cảnh ở phủ thành, hai bên ngã tư đường người người đi tới đi lui vô cùng náo nhiệt, có cả phụ nữ cùng những cô gái trẻ tuổi tự do dạo phố, không cần phải dùng mấy thứ như khăn che mặt, cho thấy dân phong ở Tây Nguyên quốc vẫn vô cùng cởi mở.
Nơi cậu muốn đến là ngã tư đường phồn hoa nhất ở phủ thành, tương đương với trung tâm thành phố ở thời hiện đại, sau khi xuống xe, cậu liên tục nhìn ba hàng thêu nhưng vẫn thấy không thích hợp lắm, lúc đang đi đến Cẩm Tú Các lớn nhất phủ thành, cậu đột nhiên bị vài người nhảy ra chặn đường.
Hàn Liệt nhìn năm người đứng trước mặt mình, đi đầu là một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục, tuy thể trạng cường tráng, diện mạo có thể coi là anh tuấn, nhưng dâm quang trong ánh mắt lại khiến người khác không ưa nổi, phía sau dẫn theo bốn gã hầu, trên mặt lộ ra thần sắc cười như không cười.
"Tiểu huynh đệ đây muốn tới Cẩm Tú Các sao?" Nam tử trẻ tuổi mở chiết phiến trong tay ra, cười hỏi.
Hàn Liệt nhẹ nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?"
"Tại hạ là Hứa Viễn Chi, ta cảm thấy tiểu huynh đệ đây thật hợp mắt ta, nên muốn kết giao bằng hữu cùng ngươi, chắc ngươi sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ."
Từ lúc Hứa Viễn Chi trông thấy Hàn Liệt vào hàng thêu thứ hai đã bắt đầu chú ý tới cậu, hắn thích nhất là thiếu niên bề ngoài thanh tú tuấn lãng, hơn nữa thiếu niên này lại còn mang trên mình hương vị sạch sẽ dương quang, khiến xuân tâm của hắn rung động, cho nên lập tức dẫn người hầu chạy đến trước cửa Cẩm Tú Các chặn người.
"Xin lỗi, ta không có hứng thú kết giao bằng hữu." Hàn Liệt lãnh đạm trả lời, cậu thấy được lửa nóng khác thường trong ánh mắt của người này, liền biết được hắn cảm thấy hứng thú với mình, cậu thật sự không muốn để ý đến loại người ăn chơi trác táng này.
Diện mạo của Hàn Liệt kế thừa từ Nghiêm thị, tuy trước đó cũng từng xuống ruộng làm việc, nhưng da lại không thể bị nắng phơi đen, tướng mạo của cậu vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của người thích nam phong hiện nay, cho nên ngay từ ánh mắt đầu tiên Hứa Viễn Chi đã coi trọng cậu.
"A, thật cay nghiệt quá đó, người Hứa Viễn Chi ta muốn không bao giờ là không thể chiếm được." Hứa Viễn Chi cường đoạt dân nam nhiều năm như vậy vẫn chưa ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn tuy là một kẻ hoàn khố, nhưng vẫn rất biết điều, hắn chưa bao giờ đi trêu chọc nam tử thanh tú có bối cảnh cường đại.
"Ngươi định làm gì?" Hàn Liệt lạnh giọng hỏi.
Hôm nay ra đường mà không nhìn hoàng lịch rồi, cậu đây là bị người ta coi trọng rồi sắp bị cường đoạt ư? Không ngờ mấy chuyện máu cún cường đoạt dân nữ trong phim truyền hình dài tập lại có thể xảy ra trên đầu cậu, cậu là nam nhân mà?
Hứa Viễn Chi vốn muốn giả bộ nhã nhặn, nhưng thấy thiếu niên trước mặt lại thẳng thắn như vậy, hắn cũng không muốn giả bộ nữa, cười to vài tiếng nói: "Tất nhiên là về làm ấm giường cho gia rồi, gia cam đoan sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướng, thế nào?"
"Ha ha..." Bốn gã hầu bên cạnh cũng cười ha hả theo, bộ dáng vô cùng khí thế.
Trong mắt Hàn Liệt lộ ra một tia sáng lạnh, "Không thích, tránh ra."
"A! Đúng là đủ cay mà, nhưng ta thích." Hứa Viễn Chi phe phẩy cây chiết phiến trên tay, nói với mấy người đứng bên cạnh: "Còn không mau mời cây ớt nhỏ này về nhà cùng gia tâm sự."
"Tiểu tử, nếu thức thời thì mau ngoan ngoãn đi theo chúng ta." Bốn người tiến lên vây quanh Hàn Liệt, người dân xung quanh bắt đầu bu lại xem náo nhiệt, mặc dù có vài người tỏ ra khinh bỉ với hành vi của Hứa Viễn Chi, nhưng cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Hàn Liệt liếc nhìn sơ qua mấy người, phỏng đoán một chút thực lực của họ, trong mắt cũng không lộ vẻ hoảng sợ gì mấy. Không ngờ quyền pháp bị Trì Tu giám sát chặt chẽ bắt cậu tập luyện trong khoảng thời gian này lại nhanh chóng có cơ hội sử dụng như vậy, điều này khiến cho cậu hơi nóng lòng muốn thử.
"Mấy người còn có vương pháp hay không đấy? Nếu ta nói không thì sao?"
"Vương pháp? Haha, đại gia ta chính là vương pháp." Hứa Viễn Chi khinh miệt cười nói, tiếp đó phẩy tay với mấy tên hầu, "Tới đi."
Bốn người được phân phó xong cũng không cùng lúc xuất chiêu, với thân hình nhỏ bé của Hàn Liệt kia, bọn họ chưa bao giờ để trong lòng. Hai nam tử đứng phía trước một bên bẻ các đốt ngón tay, cố ý phát ra thanh âm "rắc rắc", một bên mang theo khuôn mặt tươi cười không có ý tốt chậm rãi tiến gần Hàn Liệt.
Hàn Liệt cảnh giác nhìn hai người, thủ sẵn tư thế chuẩn bị động thủ. Ngay lúc cậu vừa dời chân, một nam tử trong đó bất ngờ vươn tay, ra vẻ muốn chộp lấy cánh tay của cậu.
Hàn Liệt ngay lập tức nghiêng sang chỗ khác, xoay người hung hăng đá một cước vào bụng nam tử nọ. Nam tử còn lại thấy đồng bạn chịu thiệt, tức giận gầm lên một tiếng, nhào về phía Hàn Liệt. Mà lúc này Hàn Liệt lại quyết đoán xoay người, không phòng bị mà phơi phía sau lưng ra.
Nam tử thấy cơ hội tốt như vậy, không chút suy nghĩ liền vươn tay chộp tới đầu vai Hàn Liệt, Hàn Liệt tựa như đoán chắc hắn sẽ làm vậy, liền thực hiện một đòn vật qua vai hoa lệ khiến cho một nam nhân cường tráng rắn chắc phải nằm dài xuống đất.
Hứa Viễn Chi không ngờ một thiếu niên trông gầy ốm thế này lại có một tay dụng võ như thế, hắn cười lạnh một tiếng, thu chiết phiến trong tay lại, vỗ vỗ hai tay, chỉ thấy có thêm ba người mặc y phục người hầu giống nhau đi ra từ trong đám đông, cùng hai người lúc trước chưa ra tay tiến lên vây quanh Hàn Liệt.
Hàn Liệt dù sao cũng không có nội lực, hơn nữa chỉ là gà mờ theo Trì Tu mà học, trước đó có thể dễ dàng giải quyết hai người kia chỉ vì đối phương khinh địch, lần này tới tận năm người đồng loạt ra tay, tuy cậu đã hạ gục hai người, nhưng vẫn bị ba người còn lại ghìm chặt tay.
Một màn này được một nam tử bạch y tuấn tú trong gian phòng trên lầu ba của Thiên Hương Lâu nhìn thấy, bên cạnh y là một nam tử trẻ tuổi dung mạo bình thường, nhìn theo ánh mắt của y cũng thấy được, miệng phát ra một tiếng: "A."
"Ngươi biết hắn à?" Nam tử bạch y hỏi.
"Chủ tử, khay trà chúng ta phụ trách kinh doanh là do người này thiết kế ra." Nam tử cung kính trả lời.
Ánh mắt của nam tử bạch y lộ vẻ hứng thú, khẽ cười một tiếng: "Ám Tam, ngươi xuống cứu hắn lên đây đi."
Một nam tử hắc y mặt không đổi sắc đứng ra xuất hiện trong phòng, cung kính trả lời: "Vâng, thưa chủ tử."
Hết chương 30
*Đòn vật vai: không biết gọi tên là gì nhưng cũng tựa thế này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.