Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 46: Đoạn tuyệt quan hệ
Thanh Y Họa Mặc
22/09/2020
Edit: Arisassan
Nhằm để mấy cực phẩm này về sau không thể lại gây họa đến tam phòng lẫn Trì gia, hôm nay cậu đành phải làm người xấu, đoạn tuyệt quan hệ với mấy người này ngay trước mặt mọi người vậy, dù sao từ đầu đến cuối thanh danh của cậu trong thôn cũng có tốt đâu. Sau này nếu cậu muốn, chỉ cần tốn chút bạc sửa đường cho thôn thì sợ gì thanh danh không vãn hồi?
"Ngũ lang, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi." Hàn lão nhị dịu mặt cười nói.
Hàn Liệt cười như không cười, trên mặt mang theo một tia trào phúng: "Đúng thế, đúng là chỉ muốn tốt cho ta, gả nữ nhi vào Trì gia để làm bình thê, để ta không còn chốn dung thân, cuối cùng nhìn mấy người lão Hàn gia các ngươi vào sống bên trong tiểu lâu của ta, hưởng thụ thành quả lao động của ta, ta đây có cần phải nói một tiếng cám ơn với người lão Hàn gia các ngươi không?"
"Ngũ lang, ngươi đừng có quá đáng, sau này nhi tử do Tam tỷ nhi sinh chẳng phải cũng gọi ngươi một tiếng cha sao, lão Trì gia cũng không cho ngươi ở lại, tại sao ngươi có thể ích kỷ như vậy, cứ không tha mà bám lấy Trì lão đại." Hàn lão nhị so đo, hắn không tin người Trì gia không quan tâm đến việc lưu lại hậu đại.
Trong khoảng thời gian này Hàn lão nhị cùng Hàn lão ngũ thường lên thị trấn đánh bạc, số tiền mồi được từ Hàn lão đại đều bị họ tiêu hết. Hắn mới thầm nghĩ trong lòng, nếu có thể gả nữ nhi vào Trì gia, rồi sinh cho Trì Tu một đại bàn tiểu tử, hắn cần gì phải buồn về việc không có tiền để tiêu xài nữa? Hắn cố ý trước mặt mọi người, ghép nữ nhi với Trì Tu lại cùng nhau, về phần thanh danh của nữ nhi, hủy thì cứ hủy, trước sau gì cũng chỉ là một bát nước đổ đi thôi, tiền bạc mới quan trọng.
Nếu Hàn Liệt biết suy nghĩ trong lòng Hàn lão nhị, nhất định sẽ thầm than một câu: kẻ không có da mặt lẫn không có văn hóa thật đáng sợ.
Mà Hàn Lan ở trong đám người nghe cha mình nói ra lời như vậy cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn trộm nhìn thoáng qua Trì Tu anh tuấn lạnh mặt đứng cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức nổi lên một tầng đỏ ửng, thầm nghĩ phu quân thật dễ nhìn.
Hàn Liệt nhìn lướt qua thần sắc của đám người cực phẩm ở lão Hàn gia, phát hiện ánh mắt Hàn Lan nhìn cậu mang theo cả khinh bỉ lẫn địch ý, giống như cậu đã đoạt mất hôn phu của cô ả vậy, mà trên khuôn mặt không xinh đẹp lắm kia còn mang theo vài phần thẹn thùng, ánh mắt đưa tình không ngừng nhìn chằm chằm vào Trì Tu. Trong lòng cậu hừ lạnh một tiếng, đây là cái thể loại gì vậy, kẻ này so với kẻ kia còn xấu xa hơn, cơn giận trong lòng hoàn toàn bộc phát.
"Nói đến ích kỷ, cái tính tự cao tự đại, không coi ai ra gì của các ngươi có thể bỏ xa ta hàng ngàn con phố luôn ấy; cương vị chính thê của ta cũng không phải do trộm cướp mà có. Hơn nữa ta bám lấy Trì Tu không tha thì sao, liên quan gì đến các ngươi." Hàn Liệt nhíu mày, tiếp tục lạnh lùng trào phúng: "Các ngươi cũng không lấy nước tiểu rửa mặt, soi gương xem mình là cái đức hạnh gì mà xứng để đến trước mặt ta khoa tay múa chân. Con gái ngươi dù là tiên nữ đi chăng nữa thì chắc gì Trì Tu nhà ta đã để mắt đến, huống chi nó lớn lên còn chẳng xinh đẹp bằng ta, thế mà cũng dám vác mặt ra đường, thật không biết xấu hổ."
"Ngũ lang!" Hàn lão gia tử không vui quát một tiếng, tôn tử này càng nói càng quá đáng, khiến cho Hàn gia mất hết mặt mũi, trong lòng càng thêm chán ghét Hàn Liệt.
"Hàn lão gia tử ngươi cũng không cần sinh khí, từ hôm nay trở đi ta cùng lão Hàn gia các ngươi triệt để cắt đứt quan hệ." Hàn Liệt hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Các ngươi đi đường Dương quan của các ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, về sau không dính dáng gì tới nhau nữa."
[*Dương quan (阳关/đèo Dương, "Cổng Mặt trời"): là một con đèo được củng cố bởi Hán Vũ Đế, hoàng đế Tây Hán, được thành lập như một tiền đồn bảo vệ biên giới, cũng là nơi phát triển kinh tế ở biên giới phía Tây, và là một trong hai ải quan trọng nhất của Trung Quốc ở phía Tây cùng với Ngọc Môn (Wikipedia).]
Hàn lão gia tử biến sắc, lập tức cười lạnh, uy hiếp nói: "Ngươi muốn ta xóa tên ngươi khỏi gia phả à?"
Việc bị xóa tên khỏi gia phả cũng không phải là chuyện nhỏ, con cháu không có tên trong gia phả về sau không thể khảo công danh, nếu trong nhà có người muốn đọc sách làm quan thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của trượng phu, tiểu tử này muốn chơi với lão á, còn non lắm.
Hàn Liệt cúi đầu cười một tiếng, định lấy cái tên trong gia phả ra để uy hiếp cậu sao? Thật là buồn cười, cậu còn lâu mới sợ, làm như cậu chưa đọc qua luật pháp bổn quốc ấy? Lão gia tử rõ ràng cũng là một con gà mờ, trong luật pháp của Tây Nguyên quốc, có điều lệ cho vợ theo chồng nhập vào gia phả, nam thê cũng được hưởng tất cả đãi ngộ của chính thê, bị trục xuất khỏi gia phả chẳng phải sẽ càng tốt hay sao.
"Phiền trưởng thôn lẫn các vị hương thân đây làm chứng cho ta, hôm nay ta ngay tại đây cùng các thân thích luôn muốn tính kế, hãm hại ta đoạn tuyệt quan hệ, sau này ta sinh là người Trì gia, chết cũng là quỷ của Trì gia."
Hàn Liệt chắp tay về hướng mọi người, trên mặt mang theo vẻ kiên quyết cùng thê lương, tiếp tục nói: "Công đạo tùy vào nhân tâm, bọn họ bán ta xung hỉ, bức cha mẹ ta phân gia, ở phủ tri huyện hắt cho ta một bát nước bẩn hòng phá hủy thanh danh của ta, hiện tại lại muốn phá hỏng tình cảm giữa ta và phu quân, nhằm khiến ta bị hạ bệ. Tục ngữ nói hữu nhất hữu nhị nhưng bất quá tam*, không ai muốn làm bùn nhão mặc người ta nắm mãi, số lần bọn họ tính kế ta lẫn tam phòng Hàn gia có đếm hết cả hai bàn tay cũng không đủ, cho nên lần này ta thật sự không muốn nhân nhượng nữa, cứ như vậy mà cắt đứt quan hệ đi."
[*gốc là 有一有二但不过三: có lần một có lần hai nhưng tuyệt đối không có lần ba.]
"Tốt lắm, ngươi không hiếm lạ lão Hàn gia chúng ta, ta cũng không muốn có một tôn tử như ngươi, sau khi trở về ta chắc chắn sẽ trục xuất ngươi khỏi gia phả của Hàn gia này." Hàn lão gia tử bị Hàn Liệt chọc tức không ít, cảm thấy mặt mũi già cỗi của mình bị làm mất hết, đều là do đứa cháu bất tài này làm hại, lão coi như chưa từng có đứa tôn tử đáng ghét này.
Trưởng thôn mời người lão Hàn gia đến dự tiệc rượu, vốn muốn làm người hòa giải hóa giải mâu thuẫn giữa hai nhà, không ngờ cục diện lại trở nên như thế này, tuy biết rõ nhân phẩm của lão Hàn gia không tốt lắm, nhưng bị trục xuất khỏi gia phả cũng không phải là chuyện nhỏ, ấn tượng của ông đối với Hàn Liệt không tồi, đành phải đứng ra khuyên giải: "Hàn ngũ lang, việc xóa tên khỏi gia phả cũng không phải chuyện đùa, ngươi đừng hành động theo cảm tính chứ, cố nói chuyện đàng hoàng với gia gia ngươi lại đi."
"Không cần, ta không muốn có loại tôn tử ăn cây táo, rào cây sung kiểu này." Hàn lão gia tử hừ lạnh một tiếng, lão sẽ chờ đến ngày Hàn Liệt hối hận đến van cầu lão.
"Ha ha..." Hàn Liệt châm chọc cười vài tiếng: "Ta lại càng không hiếm lạ đám thân thích lão Hàn gia suốt ngày chỉ biết tính kế muốn ta chết."
"Này... Ai..." Trưởng thôn thấy hai người giằng co cũng không biết phải nói gì mới tốt, đúng là biến khéo thành vụng.
"Xin cho ta nói vài câu." Trì Tu đi ra khỏi đám người, đứng bên cạnh Hàn Liệt, cầm chặt tay cậu, sau đó trịnh trọng nói với mọi người: "Hàn Liệt là nam thê do ta cưới hỏi đàng hoàng, cậu ấy rất tốt, ta cũng vô cùng thích cậu ấy. Phu phu chúng ta ân ái, tình cảm hòa thuận, cho nên ta cũng không cần bình thê, tiểu thiếp gì hết, đời này ta có một mình cậu ấy thôi là đủ rồi."
Sau đó Trì Tu lại lạnh lùng quay mặt sang nói với người lão Hàn gia: "Ta cũng không muốn nhắc lại những đau khổ mà Hàn Liệt đã từng gánh chịu ở lão Hàn gia, nhưng hiện tại cậu ấy là nam thê của ta, ta không cho phép người khác khoa tay múa chân, khi dễ vũ nhục cậu ấy. Tuy ta bất tài chỉ là một cử nhân, nhưng đương triều có luật, phàm là người dám vũ nhục, chửi bới, ẩu đả với người nhà của cử nhân, đều sẽ ấn theo luật mà bị đánh hai mươi đại bản." Dừng một chút lại nhìn về phía Hàn lão nhị lẫn Lý thị: "Vừa nãy thê tử của Hàn Tiến Lý thị vũ nhục chửi bới chính thê của ta, đã phạm vào luật pháp Đại Nguyên, ngày mai ta sẽ đăng báo huyện lệnh, mời hắn đến bắt hai người, cũng ấn theo luật mà xử phạt."
"Cái gì? Ta chỉ nói mấy câu thôi, sao lại thành chửi bới vũ nhục nó chứ?" Lý thị thấy y muốn báo huyện lệnh phái người đến bắt thị, lập tức chỉ tay vào Hàn Liệt, hỏi Trì Tu.
"Hiện tại ngươi dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt cậu ấy, chính là vũ nhục, nói ra những lời như gà trống không biết đẻ trứng, chính là vũ nhục bằng ngôn ngữ." Trì Tu nói xong lại nhìn về phía Hàn lão nhị, cười lạnh: "Mà ngươi, có ý đồ muốn gả nữa nhi vào Trì gia của ta, chiếm lấy tài sản của ta, lại mắng nam thê của ta vô hậu, ích kỷ, đây là chửi bới. Hừ, các ngươi cũng đừng mong có thể chống chế, nơi này có rất nhiều người đang nhìn, đang nghe."
Lâm thị cũng đến đứng bên cạnh hai người, sắc mặt lạnh lùng nói: "Đã từng có một vị cao tăng đến bóc cho Tu nhi của ta một quẻ, nói cuộc đời này của nó đã định trước chỉ có một nam thê, về phần hậu đại, là do số mệnh của Tu nhi nhà chúng ta đã định trước, chúng ta cũng không dám cưỡng cầu, ngược lại là nhà chúng ta liên lụy đến Liệt nhi hài tử tốt này, cho nên xin đừng chửi bới con ta lẫn nam tế của nó."
Do chuyện của Trì Tu lúc bé lẫn chuyện xung hỉ, Lâm thị hoàn toàn tin tưởng không hề nghi ngờ đối với quẻ bói của cao tăng lẫn lời nói của vị đạo trưởng đang đi du hí kia, trong lòng cho Hàn Liệt là phúc tinh của nhi tử, sao có thể đứng nhìn cậu bị người khác vũ nhục được. Có thân thích như vậy thì tốt nhất vẫn nên cắt đứt quan hệ đi.
"Không phải, tẩu tử, ta đây không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Đừng xem là thật chứ." Hàn lão nhị ngượng ngùng cười nói, thấy những lời của Trì Tu có bài bản hẳn hoi, tưởng tượng nếu bị đánh hai mươi đại bản thật thì chẳng phải mất nửa cái mạng nhỏ của hắn luôn sao.
"Không cần giải thích nhiều với chún gta như vậy, có lời gì hẵng tự lên công đường mà nói." Trì Tu phất tay áo, không muốn nhìn.
"Lão đại Trì gia, ngươi đừng quên, có một chính thê bị xóa tên khỏi gia phả sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ làm quan sau này của ngươi, ngươi muốn hy sinh tất cả chỉ vì tên tôn tử bất tài này à?" Ánh mắt Hàn lão gia tử lộ ra một tia âm ngoan, uy hiếp nói.
"Chẳng lẽ Hàn lão gia tử không biết, luật pháp Tây Nguyên có quy định chính thê có thể theo phu quân nhập tên vào gia phả sao? Ta đang định mời người đến làm chứng về sau Hàn Liệt là người của Trì gia chúng ta đây, ta sẽ sớm báo cho quan phủ chuyện Hàn Liệt nhập vào gia phả của Trì gia ta, chút việc này không cần Hàn lão gia tử phải nhọc lòng." Trì Tu thản nhiên nhìn lão gia tử, nói.
"Ngươi..." Hàn lão gia tử quả thật không biết luật pháp còn có điều luật như vậy, chỉ vào Trì Tu không biết nói gì, nhất thời tức giận đến mức run rẩy.
Trì Tu thấy thế liền nói với Hàn lão tứ: "Hàn tứ thúc còn không mau đỡ Hàn lão gia tử về nhà, lão gia tử lớn tuổi rồi, đứng lâu đầu dễ choáng lắm."
Đây rõ ràng là hạ lệnh trục khách, Hàn lão gia tử hung hăng áp chế cơn giận trong lồng ngực, đen mặt quát tất cả mọi người ở lão Hàn gia: "Còn không mau đi, đứng đó chờ người khác đuổi à?"
Nói xong liền xuay người bước ra khỏi đại viện Trì gia, người lão Hàn gia thấy thế vội vàng đi theo, Hàn lão nhị biết Trì Tu không muốn nhìn thấy bọn họ, cơ mà huyện lệnh lại là con rể của đại ca hắn, tròng mắt đảo đảo một chút rồi lôi kéo Lý thị theo sau, Hàn Lan trước khi đi còn đáng thương ủy khuất mà nhìn Trì Tu, nhưng Trì Tu cả một ánh mắt cũng không muốn ném cho cô ả, bị Lý thị kéo một cái mới hung hăng liếc mắt nhìn Hàn Liệt, rồi theo người lão Hàn gia rời đi.
Trì Tu ẩn đi nét tàn khốc trong mắt, chắp tay với những hương thân, xin lỗi nói: "Khiến cho các vị chê cười rồi, ta thật sâu sắc xin lỗi, hiện tại mời mọi người an vị, lập tức khai tiệc."
Tất cả mọi người không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, đối với sự che chở của Trì Tu dành cho Hàn Liệt, bọn họ đều cho rằng Trì Tu là một người có tình có nghĩa, đương nhiên đối với hành động của lão Hàn gia thì vô cùng khinh bỉ, sau đó thì sôi nổi cười tản ra ngồi vào vị trí của mình.
Trên mặt Nghiêm thị cũng lộ ra một nụ cười thật tươi, cùng Lâm thị sơ tán đám người vây xem, an bài chuyện khai tiệc, trong lòng Hàn lão tam cũng nhẹ nhàng thở ra, xoay người tiếp tục chiêu đãi nam khách trong thôn.
Đối với sự che chở của Trì Tu và Lâm thị, trong lòng Hàn Liệt vô cùng cảm động, đặc biệt là khi Trì Tu nói câu "đời này ta có một mình cậu ấy thôi là đủ rồi", khiến cho tâm linh của cậu cực kỳ xúc động, ở cổ đại hiếm ai có thể làm được như Trì Tu, cậu đây chắc phải rất may mắn, xuyên đến dị thế gặp được một người như vậy ở bên cạnh làm bạn một đời.
"Cám ơn." Hàn Liệt nắm lại tay của Trì Tu thật chặt, trong mắt tràn đầy ý cười nói với y.
Trì Tu thu hồi lại sắc mặt lạnh lùng vừa nãy, bên môi mang theo một tia sủng nịch, chĩa ngón tay gõ gõ trán Hàn Liệt, cười nói: "Bé ngốc, chúng ta là phu phu rồi, cần gì phải cám ơn chứ."
"Chỉ vì chúng ta là phu phu nên ngươi mới che chở ta sao?" Hàn Liệt ngẩng đầu chăm chú nhìn Trì Tu, hỏi.
Trì Tu ngẩn ra, cười khẽ một tiếng, ngại nơi đông người nhiều thị phi, mới cố kiềm nén xúc động muốn ôm Hàn tiểu miêu vào ngực, y nhéo nhéo lòng bàn tay của Hàn Liệt, chăm chú nhìn cậu, nói: "Bởi vì ta thích ngươi, hơn nữa ngươi lại là phu lang của ta, cho nên ta mới che chở cho ngươi."
Hàn Liệt nghe thấy đáp án mình muốn, mặt mày cong cong, trong mắt nhanh chóng tràn lên một tầng ý cười, nếu không phải thời cơ không đúng, cậu chắc chắn sẽ đè Trì Tu xuống gặm một phen, thuận tiện thân thiết một chút, thể hiện hết nỗi sung sướng trong lòng mình.
"Ta tin ngươi." Hàn Liệt ngạo kiều nâng cằm, đưa đầu đến bên cạnh tai Trì Tu, nói: "Xem biểu hiện hôm nay của ngươi tốt như vậy, ta quyết định tối nay sẽ thưởng cho ngươi thật tốt."
"Được." Trì Tu cười, y cầu còn không được.
Hết chương 46
>>>
Nhằm để mấy cực phẩm này về sau không thể lại gây họa đến tam phòng lẫn Trì gia, hôm nay cậu đành phải làm người xấu, đoạn tuyệt quan hệ với mấy người này ngay trước mặt mọi người vậy, dù sao từ đầu đến cuối thanh danh của cậu trong thôn cũng có tốt đâu. Sau này nếu cậu muốn, chỉ cần tốn chút bạc sửa đường cho thôn thì sợ gì thanh danh không vãn hồi?
"Ngũ lang, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi." Hàn lão nhị dịu mặt cười nói.
Hàn Liệt cười như không cười, trên mặt mang theo một tia trào phúng: "Đúng thế, đúng là chỉ muốn tốt cho ta, gả nữ nhi vào Trì gia để làm bình thê, để ta không còn chốn dung thân, cuối cùng nhìn mấy người lão Hàn gia các ngươi vào sống bên trong tiểu lâu của ta, hưởng thụ thành quả lao động của ta, ta đây có cần phải nói một tiếng cám ơn với người lão Hàn gia các ngươi không?"
"Ngũ lang, ngươi đừng có quá đáng, sau này nhi tử do Tam tỷ nhi sinh chẳng phải cũng gọi ngươi một tiếng cha sao, lão Trì gia cũng không cho ngươi ở lại, tại sao ngươi có thể ích kỷ như vậy, cứ không tha mà bám lấy Trì lão đại." Hàn lão nhị so đo, hắn không tin người Trì gia không quan tâm đến việc lưu lại hậu đại.
Trong khoảng thời gian này Hàn lão nhị cùng Hàn lão ngũ thường lên thị trấn đánh bạc, số tiền mồi được từ Hàn lão đại đều bị họ tiêu hết. Hắn mới thầm nghĩ trong lòng, nếu có thể gả nữ nhi vào Trì gia, rồi sinh cho Trì Tu một đại bàn tiểu tử, hắn cần gì phải buồn về việc không có tiền để tiêu xài nữa? Hắn cố ý trước mặt mọi người, ghép nữ nhi với Trì Tu lại cùng nhau, về phần thanh danh của nữ nhi, hủy thì cứ hủy, trước sau gì cũng chỉ là một bát nước đổ đi thôi, tiền bạc mới quan trọng.
Nếu Hàn Liệt biết suy nghĩ trong lòng Hàn lão nhị, nhất định sẽ thầm than một câu: kẻ không có da mặt lẫn không có văn hóa thật đáng sợ.
Mà Hàn Lan ở trong đám người nghe cha mình nói ra lời như vậy cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn trộm nhìn thoáng qua Trì Tu anh tuấn lạnh mặt đứng cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức nổi lên một tầng đỏ ửng, thầm nghĩ phu quân thật dễ nhìn.
Hàn Liệt nhìn lướt qua thần sắc của đám người cực phẩm ở lão Hàn gia, phát hiện ánh mắt Hàn Lan nhìn cậu mang theo cả khinh bỉ lẫn địch ý, giống như cậu đã đoạt mất hôn phu của cô ả vậy, mà trên khuôn mặt không xinh đẹp lắm kia còn mang theo vài phần thẹn thùng, ánh mắt đưa tình không ngừng nhìn chằm chằm vào Trì Tu. Trong lòng cậu hừ lạnh một tiếng, đây là cái thể loại gì vậy, kẻ này so với kẻ kia còn xấu xa hơn, cơn giận trong lòng hoàn toàn bộc phát.
"Nói đến ích kỷ, cái tính tự cao tự đại, không coi ai ra gì của các ngươi có thể bỏ xa ta hàng ngàn con phố luôn ấy; cương vị chính thê của ta cũng không phải do trộm cướp mà có. Hơn nữa ta bám lấy Trì Tu không tha thì sao, liên quan gì đến các ngươi." Hàn Liệt nhíu mày, tiếp tục lạnh lùng trào phúng: "Các ngươi cũng không lấy nước tiểu rửa mặt, soi gương xem mình là cái đức hạnh gì mà xứng để đến trước mặt ta khoa tay múa chân. Con gái ngươi dù là tiên nữ đi chăng nữa thì chắc gì Trì Tu nhà ta đã để mắt đến, huống chi nó lớn lên còn chẳng xinh đẹp bằng ta, thế mà cũng dám vác mặt ra đường, thật không biết xấu hổ."
"Ngũ lang!" Hàn lão gia tử không vui quát một tiếng, tôn tử này càng nói càng quá đáng, khiến cho Hàn gia mất hết mặt mũi, trong lòng càng thêm chán ghét Hàn Liệt.
"Hàn lão gia tử ngươi cũng không cần sinh khí, từ hôm nay trở đi ta cùng lão Hàn gia các ngươi triệt để cắt đứt quan hệ." Hàn Liệt hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Các ngươi đi đường Dương quan của các ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, về sau không dính dáng gì tới nhau nữa."
[*Dương quan (阳关/đèo Dương, "Cổng Mặt trời"): là một con đèo được củng cố bởi Hán Vũ Đế, hoàng đế Tây Hán, được thành lập như một tiền đồn bảo vệ biên giới, cũng là nơi phát triển kinh tế ở biên giới phía Tây, và là một trong hai ải quan trọng nhất của Trung Quốc ở phía Tây cùng với Ngọc Môn (Wikipedia).]
Hàn lão gia tử biến sắc, lập tức cười lạnh, uy hiếp nói: "Ngươi muốn ta xóa tên ngươi khỏi gia phả à?"
Việc bị xóa tên khỏi gia phả cũng không phải là chuyện nhỏ, con cháu không có tên trong gia phả về sau không thể khảo công danh, nếu trong nhà có người muốn đọc sách làm quan thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của trượng phu, tiểu tử này muốn chơi với lão á, còn non lắm.
Hàn Liệt cúi đầu cười một tiếng, định lấy cái tên trong gia phả ra để uy hiếp cậu sao? Thật là buồn cười, cậu còn lâu mới sợ, làm như cậu chưa đọc qua luật pháp bổn quốc ấy? Lão gia tử rõ ràng cũng là một con gà mờ, trong luật pháp của Tây Nguyên quốc, có điều lệ cho vợ theo chồng nhập vào gia phả, nam thê cũng được hưởng tất cả đãi ngộ của chính thê, bị trục xuất khỏi gia phả chẳng phải sẽ càng tốt hay sao.
"Phiền trưởng thôn lẫn các vị hương thân đây làm chứng cho ta, hôm nay ta ngay tại đây cùng các thân thích luôn muốn tính kế, hãm hại ta đoạn tuyệt quan hệ, sau này ta sinh là người Trì gia, chết cũng là quỷ của Trì gia."
Hàn Liệt chắp tay về hướng mọi người, trên mặt mang theo vẻ kiên quyết cùng thê lương, tiếp tục nói: "Công đạo tùy vào nhân tâm, bọn họ bán ta xung hỉ, bức cha mẹ ta phân gia, ở phủ tri huyện hắt cho ta một bát nước bẩn hòng phá hủy thanh danh của ta, hiện tại lại muốn phá hỏng tình cảm giữa ta và phu quân, nhằm khiến ta bị hạ bệ. Tục ngữ nói hữu nhất hữu nhị nhưng bất quá tam*, không ai muốn làm bùn nhão mặc người ta nắm mãi, số lần bọn họ tính kế ta lẫn tam phòng Hàn gia có đếm hết cả hai bàn tay cũng không đủ, cho nên lần này ta thật sự không muốn nhân nhượng nữa, cứ như vậy mà cắt đứt quan hệ đi."
[*gốc là 有一有二但不过三: có lần một có lần hai nhưng tuyệt đối không có lần ba.]
"Tốt lắm, ngươi không hiếm lạ lão Hàn gia chúng ta, ta cũng không muốn có một tôn tử như ngươi, sau khi trở về ta chắc chắn sẽ trục xuất ngươi khỏi gia phả của Hàn gia này." Hàn lão gia tử bị Hàn Liệt chọc tức không ít, cảm thấy mặt mũi già cỗi của mình bị làm mất hết, đều là do đứa cháu bất tài này làm hại, lão coi như chưa từng có đứa tôn tử đáng ghét này.
Trưởng thôn mời người lão Hàn gia đến dự tiệc rượu, vốn muốn làm người hòa giải hóa giải mâu thuẫn giữa hai nhà, không ngờ cục diện lại trở nên như thế này, tuy biết rõ nhân phẩm của lão Hàn gia không tốt lắm, nhưng bị trục xuất khỏi gia phả cũng không phải là chuyện nhỏ, ấn tượng của ông đối với Hàn Liệt không tồi, đành phải đứng ra khuyên giải: "Hàn ngũ lang, việc xóa tên khỏi gia phả cũng không phải chuyện đùa, ngươi đừng hành động theo cảm tính chứ, cố nói chuyện đàng hoàng với gia gia ngươi lại đi."
"Không cần, ta không muốn có loại tôn tử ăn cây táo, rào cây sung kiểu này." Hàn lão gia tử hừ lạnh một tiếng, lão sẽ chờ đến ngày Hàn Liệt hối hận đến van cầu lão.
"Ha ha..." Hàn Liệt châm chọc cười vài tiếng: "Ta lại càng không hiếm lạ đám thân thích lão Hàn gia suốt ngày chỉ biết tính kế muốn ta chết."
"Này... Ai..." Trưởng thôn thấy hai người giằng co cũng không biết phải nói gì mới tốt, đúng là biến khéo thành vụng.
"Xin cho ta nói vài câu." Trì Tu đi ra khỏi đám người, đứng bên cạnh Hàn Liệt, cầm chặt tay cậu, sau đó trịnh trọng nói với mọi người: "Hàn Liệt là nam thê do ta cưới hỏi đàng hoàng, cậu ấy rất tốt, ta cũng vô cùng thích cậu ấy. Phu phu chúng ta ân ái, tình cảm hòa thuận, cho nên ta cũng không cần bình thê, tiểu thiếp gì hết, đời này ta có một mình cậu ấy thôi là đủ rồi."
Sau đó Trì Tu lại lạnh lùng quay mặt sang nói với người lão Hàn gia: "Ta cũng không muốn nhắc lại những đau khổ mà Hàn Liệt đã từng gánh chịu ở lão Hàn gia, nhưng hiện tại cậu ấy là nam thê của ta, ta không cho phép người khác khoa tay múa chân, khi dễ vũ nhục cậu ấy. Tuy ta bất tài chỉ là một cử nhân, nhưng đương triều có luật, phàm là người dám vũ nhục, chửi bới, ẩu đả với người nhà của cử nhân, đều sẽ ấn theo luật mà bị đánh hai mươi đại bản." Dừng một chút lại nhìn về phía Hàn lão nhị lẫn Lý thị: "Vừa nãy thê tử của Hàn Tiến Lý thị vũ nhục chửi bới chính thê của ta, đã phạm vào luật pháp Đại Nguyên, ngày mai ta sẽ đăng báo huyện lệnh, mời hắn đến bắt hai người, cũng ấn theo luật mà xử phạt."
"Cái gì? Ta chỉ nói mấy câu thôi, sao lại thành chửi bới vũ nhục nó chứ?" Lý thị thấy y muốn báo huyện lệnh phái người đến bắt thị, lập tức chỉ tay vào Hàn Liệt, hỏi Trì Tu.
"Hiện tại ngươi dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt cậu ấy, chính là vũ nhục, nói ra những lời như gà trống không biết đẻ trứng, chính là vũ nhục bằng ngôn ngữ." Trì Tu nói xong lại nhìn về phía Hàn lão nhị, cười lạnh: "Mà ngươi, có ý đồ muốn gả nữa nhi vào Trì gia của ta, chiếm lấy tài sản của ta, lại mắng nam thê của ta vô hậu, ích kỷ, đây là chửi bới. Hừ, các ngươi cũng đừng mong có thể chống chế, nơi này có rất nhiều người đang nhìn, đang nghe."
Lâm thị cũng đến đứng bên cạnh hai người, sắc mặt lạnh lùng nói: "Đã từng có một vị cao tăng đến bóc cho Tu nhi của ta một quẻ, nói cuộc đời này của nó đã định trước chỉ có một nam thê, về phần hậu đại, là do số mệnh của Tu nhi nhà chúng ta đã định trước, chúng ta cũng không dám cưỡng cầu, ngược lại là nhà chúng ta liên lụy đến Liệt nhi hài tử tốt này, cho nên xin đừng chửi bới con ta lẫn nam tế của nó."
Do chuyện của Trì Tu lúc bé lẫn chuyện xung hỉ, Lâm thị hoàn toàn tin tưởng không hề nghi ngờ đối với quẻ bói của cao tăng lẫn lời nói của vị đạo trưởng đang đi du hí kia, trong lòng cho Hàn Liệt là phúc tinh của nhi tử, sao có thể đứng nhìn cậu bị người khác vũ nhục được. Có thân thích như vậy thì tốt nhất vẫn nên cắt đứt quan hệ đi.
"Không phải, tẩu tử, ta đây không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Đừng xem là thật chứ." Hàn lão nhị ngượng ngùng cười nói, thấy những lời của Trì Tu có bài bản hẳn hoi, tưởng tượng nếu bị đánh hai mươi đại bản thật thì chẳng phải mất nửa cái mạng nhỏ của hắn luôn sao.
"Không cần giải thích nhiều với chún gta như vậy, có lời gì hẵng tự lên công đường mà nói." Trì Tu phất tay áo, không muốn nhìn.
"Lão đại Trì gia, ngươi đừng quên, có một chính thê bị xóa tên khỏi gia phả sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ làm quan sau này của ngươi, ngươi muốn hy sinh tất cả chỉ vì tên tôn tử bất tài này à?" Ánh mắt Hàn lão gia tử lộ ra một tia âm ngoan, uy hiếp nói.
"Chẳng lẽ Hàn lão gia tử không biết, luật pháp Tây Nguyên có quy định chính thê có thể theo phu quân nhập tên vào gia phả sao? Ta đang định mời người đến làm chứng về sau Hàn Liệt là người của Trì gia chúng ta đây, ta sẽ sớm báo cho quan phủ chuyện Hàn Liệt nhập vào gia phả của Trì gia ta, chút việc này không cần Hàn lão gia tử phải nhọc lòng." Trì Tu thản nhiên nhìn lão gia tử, nói.
"Ngươi..." Hàn lão gia tử quả thật không biết luật pháp còn có điều luật như vậy, chỉ vào Trì Tu không biết nói gì, nhất thời tức giận đến mức run rẩy.
Trì Tu thấy thế liền nói với Hàn lão tứ: "Hàn tứ thúc còn không mau đỡ Hàn lão gia tử về nhà, lão gia tử lớn tuổi rồi, đứng lâu đầu dễ choáng lắm."
Đây rõ ràng là hạ lệnh trục khách, Hàn lão gia tử hung hăng áp chế cơn giận trong lồng ngực, đen mặt quát tất cả mọi người ở lão Hàn gia: "Còn không mau đi, đứng đó chờ người khác đuổi à?"
Nói xong liền xuay người bước ra khỏi đại viện Trì gia, người lão Hàn gia thấy thế vội vàng đi theo, Hàn lão nhị biết Trì Tu không muốn nhìn thấy bọn họ, cơ mà huyện lệnh lại là con rể của đại ca hắn, tròng mắt đảo đảo một chút rồi lôi kéo Lý thị theo sau, Hàn Lan trước khi đi còn đáng thương ủy khuất mà nhìn Trì Tu, nhưng Trì Tu cả một ánh mắt cũng không muốn ném cho cô ả, bị Lý thị kéo một cái mới hung hăng liếc mắt nhìn Hàn Liệt, rồi theo người lão Hàn gia rời đi.
Trì Tu ẩn đi nét tàn khốc trong mắt, chắp tay với những hương thân, xin lỗi nói: "Khiến cho các vị chê cười rồi, ta thật sâu sắc xin lỗi, hiện tại mời mọi người an vị, lập tức khai tiệc."
Tất cả mọi người không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, đối với sự che chở của Trì Tu dành cho Hàn Liệt, bọn họ đều cho rằng Trì Tu là một người có tình có nghĩa, đương nhiên đối với hành động của lão Hàn gia thì vô cùng khinh bỉ, sau đó thì sôi nổi cười tản ra ngồi vào vị trí của mình.
Trên mặt Nghiêm thị cũng lộ ra một nụ cười thật tươi, cùng Lâm thị sơ tán đám người vây xem, an bài chuyện khai tiệc, trong lòng Hàn lão tam cũng nhẹ nhàng thở ra, xoay người tiếp tục chiêu đãi nam khách trong thôn.
Đối với sự che chở của Trì Tu và Lâm thị, trong lòng Hàn Liệt vô cùng cảm động, đặc biệt là khi Trì Tu nói câu "đời này ta có một mình cậu ấy thôi là đủ rồi", khiến cho tâm linh của cậu cực kỳ xúc động, ở cổ đại hiếm ai có thể làm được như Trì Tu, cậu đây chắc phải rất may mắn, xuyên đến dị thế gặp được một người như vậy ở bên cạnh làm bạn một đời.
"Cám ơn." Hàn Liệt nắm lại tay của Trì Tu thật chặt, trong mắt tràn đầy ý cười nói với y.
Trì Tu thu hồi lại sắc mặt lạnh lùng vừa nãy, bên môi mang theo một tia sủng nịch, chĩa ngón tay gõ gõ trán Hàn Liệt, cười nói: "Bé ngốc, chúng ta là phu phu rồi, cần gì phải cám ơn chứ."
"Chỉ vì chúng ta là phu phu nên ngươi mới che chở ta sao?" Hàn Liệt ngẩng đầu chăm chú nhìn Trì Tu, hỏi.
Trì Tu ngẩn ra, cười khẽ một tiếng, ngại nơi đông người nhiều thị phi, mới cố kiềm nén xúc động muốn ôm Hàn tiểu miêu vào ngực, y nhéo nhéo lòng bàn tay của Hàn Liệt, chăm chú nhìn cậu, nói: "Bởi vì ta thích ngươi, hơn nữa ngươi lại là phu lang của ta, cho nên ta mới che chở cho ngươi."
Hàn Liệt nghe thấy đáp án mình muốn, mặt mày cong cong, trong mắt nhanh chóng tràn lên một tầng ý cười, nếu không phải thời cơ không đúng, cậu chắc chắn sẽ đè Trì Tu xuống gặm một phen, thuận tiện thân thiết một chút, thể hiện hết nỗi sung sướng trong lòng mình.
"Ta tin ngươi." Hàn Liệt ngạo kiều nâng cằm, đưa đầu đến bên cạnh tai Trì Tu, nói: "Xem biểu hiện hôm nay của ngươi tốt như vậy, ta quyết định tối nay sẽ thưởng cho ngươi thật tốt."
"Được." Trì Tu cười, y cầu còn không được.
Hết chương 46
>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.