Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 176
Diệp Ức Lạc
10/07/2020
Có hấp dẫn hơn thì cũng không bằng tánh mạng, đám Thất Thải Huyết Cưu chết một con đầu đàn, hai con Huyết Cưu lục cấp khác nhất thời bị dọa sợ bay tránh ra chỗ đó.
Yêu thú lục cấp đã sớm mở ra linh trí, tự nhiên biết được xu lợi tị hại.
Một đám Thất Thải Huyết Cưu vây quanh trận pháp, nhưng cũng không đâm trái đâm phải như trước.
“Đám Thất Thải Huyết Cưu kia bị dọa rồi.” Ninh Hoài nghiến răng nói.
Cố Diệu Ngọc phẫn hận, “Đám súc sinh kiađúng là vô tích sự, chỉ như vậy đã bị dọa, tốn mạng con vẹt của ta.”
Thực lực con vẹt kia của Cố Diệu Ngọc cũng không coi như là mạnh mẽ, nhưng Cố Diệu Ngọc lại rất yêu thích.
“Hừ, chỉ là một con vẹt tứ cấp mà thôi, có gì mà đáng tiếc, bình khổ độc của ta mới đáng tiếc này.” Lâm Mặc Uyên không cho là đúng, hừ một tiếng.
Cố Diệu Ngọc cắn chặt răng, tức giận trừng Lâm Mặc Uyên, nhưng không có phản bác.
Lục Hành Phong híp mắt, quang mang mà vừa rồi trận pháp toát ra đã trực tiếp giết chết một con yêu thú lục cấp! Nếu bọn họ ra tay, chắc chắn tràng diện cũng sẽ giống thế, cái trận pháp thất cấp này đúng là đáng sợ!
“Lui!” Diệp Thạch quan sát đám Thất Thải Huyết Cưu đang vây quanh ngoài trận pháp, thông báo.
“Ừ, giờ chúng ta về đi, còn có hai bộ trận kỳ nữa, chúng ta cũng phải tu bổ lại hai nơi khác.” Mộ Thần bình tĩnh nói.
Diệp Thạch gật đầu.
Đám người Cố Diệu Ngọc lần thứ hai tập hợp lại.
“Tất cả mọi người nghĩ chủ ý đi, chúng ta cứ thế mà dẹp đường hồi phủ, hay là phải làm gì?” Lâu Thanh ủ rũ nói.
Lâm Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Lâu Thanh, lúc ấy ngươi mời ta đã có nói, lần này đến, ta ít nhất có thể có được một kiện pháp bảo giá trị không thua bảo vật lục cấp! Nhưng mà hiện tại thì sao? Khổ độc trân quý nhiều năm của ta lại tiêu hao không còn! Nó chỉ đáng giá bằng mấy thứ rác rưởi này thôi à!”
Ninh Hoài bất đắc dĩ đi ra hoà giải: “Lâm đạo hữu, ngươi đừng quá tức giận, ai có thể nghĩ tớichuyện nàylại biến thành như vầy.”
Ai có thể nghĩ đến hai con kiến mà bọn họ không để vào mắt lại bị truyền tống vào nội điện, lại còn nhờ trận pháp mà ngăn bọn họ ngoài cửa.
“Ta không đi, ta ở đây!” Cố Diệu Ngọc lạnh lùng nói. “Cứ như vậy mà đi? Chúng ta tân tân khổ khổ tìm được bí cảnh, lại hao tổn tâm cơ mới xông vào được, kết quả lại bị hai tên võ linh ngáng chân, mà cố tình lại không thể phản! Cố Diệu Ngọc ta bỏ qua hai tên đó không được!”
Chuyện đã đến một bước này rồi, dẹp đường hồi phủ tất nhiên là không có khả năng.
Tuy rằng trận pháp rất khó phá, nhưng có lẽ sẽ có con đường khác tiến vào nội điện, điểm này họ đều ngầm hiểu trong lòng, nhưng không có nói ra mà thôi.
Đám người Ninh Hoài thương nghị một chút, quyết định vài người bọn họ liên hợp lại, thay nhau công kích trận pháp, như thế trên một hai tháng thì có lẽ vẫn không có tác dùng, nhưng nếu như trên một hai năm, thậm chí tám năm mười năm, cho dù vỏ rùa có cứng đến đâu thì chắc chắn cũng có thể bị đánh ra một lỗ hổng, thân là võ hoàng, thời gian mười năm cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
“Đám lão già kia chuẩn bị đích thân ra tay kìa.” Diệp Thạch khoanh tay nhìn hình ảnh trên vách tường, cau mày nói.
Mộ Thần nhếch miệng cười, “Tốc độ nhanh lên thôi nào, phải chế tác xong trận kỳ để tu bổ cho hai chỗ kia.”
Diệp Thạch mỉm cười gật đầu, “Làm nhanh thôi nào!”
… …
“Không thích hợp!” Lâm Mặc Uyên mang mấy người khác đi tới trước trận pháp, bỗng sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Ninh Hoài không hiểu nhìn Lâm Mặc Uyên, “Sao vậy?”
“Có vẻ trận pháp đãđược tu bổ.” Trang Du xen mồm nói.
Cái chỗ này lúc trước hắn đã nhìn qua, lúc đó nó linh quang ảm đạm, xem như cũng là chỗ yếu nhất của cả trận pháp, nhưng giờ, linh quang mà nó lóe ra hoàn toàn bất đồng lúc trước.
Cố Diệu Ngọc cau mày nói: “Hai tên nhóc đó nhất định là ý thức được nguy cơ nênđãtu bổ trận pháp.”
“Lâm huynh, tu bổ trận pháp thất cấp rất đơn giản à?” Ninh Hoài tò mò hỏi.
Nghe được câu hỏi của Ninh Hoài, sắc mặt Lâm Mặc Uyên xanh mét, hắn nghiến răng nhả ra từng chữ: “Không đơn giản!Không có đơn giản một chút nào hết!!!”
Lâm Mặc Uyên mím môi, cho dù là hắn ở trong đó thì cũng không làm được tốt hơn so với Mộ Thần và Diệp Thạch, nếu không phải đối phương đang đứng ở mặt đối lập với hắn, thì hắn cũng phải nhịn không được mà kêu một tiếng ‘giỏi’ cho đối phương.
“Không thể không nói,trận pháp thuật của hai tên nhóc nàythật lợi hại, thật sự rất lợi hại!” Lâm Mặc Uyên nhìn chằm chằm Lâu Thanh, nói.
Lâu Thanh cười khổ, ban đầu hắn lo lắng trận pháp thuật của hai nhóc đó không tốt, sẽ không thể trợ giúp phá trận. Nhưng lúc này hắn lại lo lắng thiên phú đối phương quá tốt.
“Đi tới chỗ tiếp theo!” Lâm Mặc Uyên bình tĩnh nói.
Mọi người đi theo Lâm Mặc Uyên tới chỗ cuối cùng, cũng là một trong ba chỗ bạc nhược nhất.
“Chỗ này vẫn chưa bị tu bổ.” Trang Du âm thầm thở một hơi nói.
“Như vậy chúng ta động thủ từ chỗ này thôi.” Lục Hành Phong lên tiếng.
Họ điều chỉnh lại vị trí, bắt đầu công kích quầng sáng.
Diệp Thạch và Mộ Thần đã chuẩn bị xong cái Nhiếp Tinh Trận thứ ba, đang chuẩn bị tu bổ trận pháp, bên ngoài một đám võ hoàng thì đều đang liều mạng công kích trận pháp, vầng sáng trận pháp lóe ra, phát ra từng đợt âm thanh, nghe vào làm người ta nhịn không được mà bất an.
Vừa nhìn thấy Mộ Thần và Diệp Thạch xuất hiện, đôi mắt đám võ hoàng bên ngoài đều bắt đầu bốc hỏa.
Các loại xưng hô như: “Hai thằng nhóc chết tiệt!”, “Cái thứ vô liêm sỉ!”, “Hai tên tạp chủng!”, “Hai tên tiện nhân!”,… lập tức nện xuống đầu hai người.
Mộ Thần thản nhiên nhếch miệng cười, nếu ánh mắt có thể hóa thành thực chất, nói không chừng hắn đã bị ánh mắt của đám người kia giết chết rồi. Nhưng mà đáng tiếc, thứ ánh mắt này giết không chết người.
Diệp Thạch và Mộ Thần liếc nhau, hai người nhanh chóng dung nhập Nhiếp Tinh Trận trên tay vào đại trận.
Trận kỳ mới vừa dung hợp vào, quầng sáng sắp sửa nhạt dần lại lóe lên, linh khí tăng mạnh.
“Thằng nhóc chết tiệt, ngươi không chết được tử tế đâu!!” Lâu Thanh nổi giận mắng.
Diệp Thạch trừng mắt nhìn về phía Lâu Thanh, vẻ mặt cung kính nói: “Tiền bối đã nói là muốn đưa cho chúng ta một cọc cơ duyên, quả thực là đã đưa cho chúng ta một cọc cơ duyên lớn, thật sự cám ơn tiền bối, tiền bối đúng thật là người tốt, trong lòng ta thật sự là mười phần cảm kích tiền bối.”
Lâu Thanh nhìn Diệp Thạch, sắc mặt trầm xuống.
Mộ Thần nhìn khóe miệng tươi cười giảo hoạt của Diệp Thạch thì không khỏi buồn cười, Thạch Đầu thật đúng là…
“Diệp Thạch, làm người thì đừng đắc ý vênh váo, ngươi sẽ gặp báo ứng!” Lục Hành Phong âm trầm nhìn Diệp Thạch, nói.
Diệp Thạch nhìn nhìn Trang Du, lại nhìn nhìn Lục Hành Phong, tâm nghĩ thật sự là vật họp theo loài, người phân theo đàn. Hai người đều dạy đời y đừng nên đắc ý vênh váo, khó trách lại có thể trở thành người một nhà.
“Lão già kia, làm người thì đừng nên cậy già lên mặt quá, chưa có ai nói với ngươi như vậy sao?” Diệp Thạch chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói.
Lục Hành Phong nghe thấy câu nói của Diệp Thạch thì liền giận dữ.
Trang Du nhíu mày nhìn Diệp Thạch, ánh mắt kia giống như là vị sư phụ đang tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đồ đệ mình bùn nhão không dính được lên tường.
Diệp Thạch thấy thần sắc của Trang Du thì liếc mắt xem thường, tên Trang Du này cũng không phải là sư phụ y, lại luôn thích khoa tay múa chân với y, đúng là cái tên thích xen vào việc người khác.
Đám người Lâu Thanh bắt đầu thay phiên nhau công kích trận pháp, cứ hai người một ngày, còn những người nhàn rỗi thì nơi nơi tìm kiếm biện pháp tiến vào nội điện.
Mộ Thần và Diệp Thạch phần lớn thời gian đều ở sâu trong nội điện, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài quan sát một chút về tiến độ của đám người Lâu Thanh, khi phát hiện được trận pháp có sơ hở gì thì lập tức ra tay tu bổ, song phương liền cứ giằng co như thế.
… …
Thánh Tinh học viện.
Tin tức Mộ Thần và Diệp Thạch biến mất nhanh chóng được truyền về Thánh Tinh học viện, tin tức này làm cho cả Thánh Tinh chấn động.
“Mộ Thần và Diệp Thạch biến mất lâu vậy rồi mà cònchưaquay lại, đây là trời ganh người tài sao!”
“Bọn họ tới nơi nào lịch lãm sao? Sao lại không thấy?”
“Không chừngMộ Thần và Diệp Thạch đã bị người ta giết chết rồi, đám người Minh Nguyệt kia nhìn thấy học viện chúng ta có hai thiên tài thì sao có thể cam tâm.”
“Sao lại chết? Mộ Thần và Diệp Thạch thiên tài như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không chết!”
“Sao có thể chắc chắn?Hai người đó tuy rằng là thiên tài, nhưng lại chỉ là võ linh, so sánh với thế hệ trước thì quá yếu.”
“Có lẽ sẽ không chết mà lại gặp được cơ duyên, không chừngsau khi bọn họ tái xuất sẽ khiếp sợ thế nhân đấy.”
“Nào có chuyện tốt như vậy!”
… …
Những lời đồn đãi trong học viện cứ thế mà lan ra.
“Hiệu trưởng, Hùng Uy tiền bối vẫn chưa trở về.” Sắc mặt Kinh Sí Diễm ảm đạm nói với Liên Thành Không.
Liên Thành Không đáp lời: “Biết.” Hùng Uy bởi vì để Mộ Thần và Diệp Thạch ở bên ngoài mà đã sắp điên, làm sao có thể trở về.
“Đúng là thời buổi rối loạn!” Liên Thành Không nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói.
Vốn tưởng rằng, hắn thu hai người có tư chất bát cấp là Cảnh Phi Nguyệt, Cảnh Phi Ly làm đồ đệ, trong đám đệ tử lại xuất hiện thêm kỳ tài như Mộ Thần, Diệp Thạch và Trang Du. Hắn đã nghĩ Thánh Tinh học viện sắp hưng thịnh rồi, nào biết, Cảnh Phi Nguyệt và Cảnh Phi Ly chết, Trang Du phản bội Thánh Tinh, Mộ Thần và Diệp Thạch thì lại không biết tung tích.
Kinh Sí Diễm cúi đầu, nhẹ hít một hơi.
…
Thiên Tâm thành.
“Thế nào, có tin tức chưa?” Hùng Uy vội vàng hỏi.
“Ta nghe được một ít tin tức.” Cơ Phi Diễm nói.
Hùng Uy không đợi được mà hỏi: “Có gì?”
“Giải thưởng treo trong công hội trận pháp sưlà do Lâu Thanh tuyên bố, mục đích mà Lâu Thanh treo giải thưởng này, tựa hồ là muốn tìm những người tinh thông trận pháp.” Cơ Phi Diễm trả lời.
Hùng Uy cau mày nói: “Mộ Thần và Diệp Thạch đều tinh thông trận pháp, bọn họ chắc chắn đã bị Lâu Thanh mang đi!”
“Ta nghe ngóng được Lâu Thanh, Lục Hành Phong, Cố Diệu Ngọc, Ninh Hoài và Hạng Thành bắt đầu từ mấy tháng trước đã xảy ra một chuyện, hình như bọn họ đi tới thương cấm, nhưng khi trở về lại thiếu Hạng Thành, sau đó Lâu Thanh lại mời trận pháp sư ngũ cấp là Lâm Mặc Uyên gia nhập.” Cơ Phi Diễm lo lắng nói.
Hùng Uy siết chặt tay, “Đúng rồi, Lâm Mặc Uyên bất quá cũng chỉ là trận pháp sư ngũ cấp, mà trận pháp thuật củaMộ Thần và Diệp Thạch cũng làngũ cấp, hai bọn nó thực lực kém, dễkhống chế, Lâu Thanh khẳng định đãbắthai đứa nó! Sớm biết vậy thì ta sẽ không tham gia hội đấu giá mà trực tiếp dẫn hai đứa nó rời đi!”
Lúc ấy Diệp Thạch cự tuyệt lời mời của đối phương, đối phương cũng không có phản ứng gì, Hùng Uy tưởng rằng chuyện cứ như vậy thôi rồi qua, không nghĩ tới đối phương lại vẫn ra tay.
Cơ Phi Diễm cắn môi nói: “Ngươi cũng đừng tự trách mình, chúng ta ai cũng không nghĩ tới chuyện này lại biến thành như vậy.”
“Không được, ta phải đi tìm bọn họ!” Hùng Uy nhíu mày nói.
Cơ Phi Diễm ngăn lại: “Đám Lâu Thanh kia là đi tới Thương Cấm đó, ngươi lỗ mãng đi tới Thương Cấm như vậy thì chết như thế nào cũng không biết đâu, huống chi, Lâu Thanh cũng không chỉ ở một người, ngươi cho dù tìm được bọn họ thì cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.”
Hùng Uy khẽ thở dài, “Cũng không thể không tìm! Hai đứa nó chỉ là hai võ linh nhỏ bé, ở chung với một đámlão quái vậtvõ hoàng thìsẽ sợ hãi bao nhiêu!”
“Mộ Thần là một người thông minh, ta nghĩ hắn sẽ chiếu cố tốt Diệp Thạch thôi.” Cơ Phi Diễm an ủi vỗ vai Hùng Uy.
“Hy vọng là như thế...” Hùng Uy thở dài.
Hùng Uy ở Thiên Tâm thành gấp tới mức giơ chân, hồn nhiên không biết được lúc đó Diệp Thạch đang ngồi bên cạnh Tinh Tú Trận, một bên nhàn nhã nướng thịt, một bên như xem kịch vui nhìn người bên ngoài đang cố sức phá trận.
“Bang bang bang!!!” Đủ loại pháp khí nện tới đại trận, phát ra những thanh âm run rẩy tâm hồn.
Diệp Thạch lóe sáng ánh mắt, ngay từ đầu nhìn thấy Tinh Tú Trận bị tấn công mạnh như vậy, Diệp Thạch theo bản năng có chút sợ hãi, sợ đám bên ngoài kia như hổ như báo mà xông vào, hiện giờ đã nhìn quen, cũng không còn sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy chơi rất tốt.
Trận pháp này khi bị tấn công nhìn như lung lay sắp đổ, trên thực tế thì vẫn còn rất ổn.
Diệp Thạch vừa ăn thịt nướng, vừa đầy hứng thú xem người bên ngoài công kích.
Cố Diệu Ngọc đang công kích lại thấy vẻ mặt Diệp Thạch nhìn mình như nhìn con khỉ đang làm xiếc, tức giận cả người phát run.
Yêu thú lục cấp đã sớm mở ra linh trí, tự nhiên biết được xu lợi tị hại.
Một đám Thất Thải Huyết Cưu vây quanh trận pháp, nhưng cũng không đâm trái đâm phải như trước.
“Đám Thất Thải Huyết Cưu kia bị dọa rồi.” Ninh Hoài nghiến răng nói.
Cố Diệu Ngọc phẫn hận, “Đám súc sinh kiađúng là vô tích sự, chỉ như vậy đã bị dọa, tốn mạng con vẹt của ta.”
Thực lực con vẹt kia của Cố Diệu Ngọc cũng không coi như là mạnh mẽ, nhưng Cố Diệu Ngọc lại rất yêu thích.
“Hừ, chỉ là một con vẹt tứ cấp mà thôi, có gì mà đáng tiếc, bình khổ độc của ta mới đáng tiếc này.” Lâm Mặc Uyên không cho là đúng, hừ một tiếng.
Cố Diệu Ngọc cắn chặt răng, tức giận trừng Lâm Mặc Uyên, nhưng không có phản bác.
Lục Hành Phong híp mắt, quang mang mà vừa rồi trận pháp toát ra đã trực tiếp giết chết một con yêu thú lục cấp! Nếu bọn họ ra tay, chắc chắn tràng diện cũng sẽ giống thế, cái trận pháp thất cấp này đúng là đáng sợ!
“Lui!” Diệp Thạch quan sát đám Thất Thải Huyết Cưu đang vây quanh ngoài trận pháp, thông báo.
“Ừ, giờ chúng ta về đi, còn có hai bộ trận kỳ nữa, chúng ta cũng phải tu bổ lại hai nơi khác.” Mộ Thần bình tĩnh nói.
Diệp Thạch gật đầu.
Đám người Cố Diệu Ngọc lần thứ hai tập hợp lại.
“Tất cả mọi người nghĩ chủ ý đi, chúng ta cứ thế mà dẹp đường hồi phủ, hay là phải làm gì?” Lâu Thanh ủ rũ nói.
Lâm Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Lâu Thanh, lúc ấy ngươi mời ta đã có nói, lần này đến, ta ít nhất có thể có được một kiện pháp bảo giá trị không thua bảo vật lục cấp! Nhưng mà hiện tại thì sao? Khổ độc trân quý nhiều năm của ta lại tiêu hao không còn! Nó chỉ đáng giá bằng mấy thứ rác rưởi này thôi à!”
Ninh Hoài bất đắc dĩ đi ra hoà giải: “Lâm đạo hữu, ngươi đừng quá tức giận, ai có thể nghĩ tớichuyện nàylại biến thành như vầy.”
Ai có thể nghĩ đến hai con kiến mà bọn họ không để vào mắt lại bị truyền tống vào nội điện, lại còn nhờ trận pháp mà ngăn bọn họ ngoài cửa.
“Ta không đi, ta ở đây!” Cố Diệu Ngọc lạnh lùng nói. “Cứ như vậy mà đi? Chúng ta tân tân khổ khổ tìm được bí cảnh, lại hao tổn tâm cơ mới xông vào được, kết quả lại bị hai tên võ linh ngáng chân, mà cố tình lại không thể phản! Cố Diệu Ngọc ta bỏ qua hai tên đó không được!”
Chuyện đã đến một bước này rồi, dẹp đường hồi phủ tất nhiên là không có khả năng.
Tuy rằng trận pháp rất khó phá, nhưng có lẽ sẽ có con đường khác tiến vào nội điện, điểm này họ đều ngầm hiểu trong lòng, nhưng không có nói ra mà thôi.
Đám người Ninh Hoài thương nghị một chút, quyết định vài người bọn họ liên hợp lại, thay nhau công kích trận pháp, như thế trên một hai tháng thì có lẽ vẫn không có tác dùng, nhưng nếu như trên một hai năm, thậm chí tám năm mười năm, cho dù vỏ rùa có cứng đến đâu thì chắc chắn cũng có thể bị đánh ra một lỗ hổng, thân là võ hoàng, thời gian mười năm cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
“Đám lão già kia chuẩn bị đích thân ra tay kìa.” Diệp Thạch khoanh tay nhìn hình ảnh trên vách tường, cau mày nói.
Mộ Thần nhếch miệng cười, “Tốc độ nhanh lên thôi nào, phải chế tác xong trận kỳ để tu bổ cho hai chỗ kia.”
Diệp Thạch mỉm cười gật đầu, “Làm nhanh thôi nào!”
… …
“Không thích hợp!” Lâm Mặc Uyên mang mấy người khác đi tới trước trận pháp, bỗng sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Ninh Hoài không hiểu nhìn Lâm Mặc Uyên, “Sao vậy?”
“Có vẻ trận pháp đãđược tu bổ.” Trang Du xen mồm nói.
Cái chỗ này lúc trước hắn đã nhìn qua, lúc đó nó linh quang ảm đạm, xem như cũng là chỗ yếu nhất của cả trận pháp, nhưng giờ, linh quang mà nó lóe ra hoàn toàn bất đồng lúc trước.
Cố Diệu Ngọc cau mày nói: “Hai tên nhóc đó nhất định là ý thức được nguy cơ nênđãtu bổ trận pháp.”
“Lâm huynh, tu bổ trận pháp thất cấp rất đơn giản à?” Ninh Hoài tò mò hỏi.
Nghe được câu hỏi của Ninh Hoài, sắc mặt Lâm Mặc Uyên xanh mét, hắn nghiến răng nhả ra từng chữ: “Không đơn giản!Không có đơn giản một chút nào hết!!!”
Lâm Mặc Uyên mím môi, cho dù là hắn ở trong đó thì cũng không làm được tốt hơn so với Mộ Thần và Diệp Thạch, nếu không phải đối phương đang đứng ở mặt đối lập với hắn, thì hắn cũng phải nhịn không được mà kêu một tiếng ‘giỏi’ cho đối phương.
“Không thể không nói,trận pháp thuật của hai tên nhóc nàythật lợi hại, thật sự rất lợi hại!” Lâm Mặc Uyên nhìn chằm chằm Lâu Thanh, nói.
Lâu Thanh cười khổ, ban đầu hắn lo lắng trận pháp thuật của hai nhóc đó không tốt, sẽ không thể trợ giúp phá trận. Nhưng lúc này hắn lại lo lắng thiên phú đối phương quá tốt.
“Đi tới chỗ tiếp theo!” Lâm Mặc Uyên bình tĩnh nói.
Mọi người đi theo Lâm Mặc Uyên tới chỗ cuối cùng, cũng là một trong ba chỗ bạc nhược nhất.
“Chỗ này vẫn chưa bị tu bổ.” Trang Du âm thầm thở một hơi nói.
“Như vậy chúng ta động thủ từ chỗ này thôi.” Lục Hành Phong lên tiếng.
Họ điều chỉnh lại vị trí, bắt đầu công kích quầng sáng.
Diệp Thạch và Mộ Thần đã chuẩn bị xong cái Nhiếp Tinh Trận thứ ba, đang chuẩn bị tu bổ trận pháp, bên ngoài một đám võ hoàng thì đều đang liều mạng công kích trận pháp, vầng sáng trận pháp lóe ra, phát ra từng đợt âm thanh, nghe vào làm người ta nhịn không được mà bất an.
Vừa nhìn thấy Mộ Thần và Diệp Thạch xuất hiện, đôi mắt đám võ hoàng bên ngoài đều bắt đầu bốc hỏa.
Các loại xưng hô như: “Hai thằng nhóc chết tiệt!”, “Cái thứ vô liêm sỉ!”, “Hai tên tạp chủng!”, “Hai tên tiện nhân!”,… lập tức nện xuống đầu hai người.
Mộ Thần thản nhiên nhếch miệng cười, nếu ánh mắt có thể hóa thành thực chất, nói không chừng hắn đã bị ánh mắt của đám người kia giết chết rồi. Nhưng mà đáng tiếc, thứ ánh mắt này giết không chết người.
Diệp Thạch và Mộ Thần liếc nhau, hai người nhanh chóng dung nhập Nhiếp Tinh Trận trên tay vào đại trận.
Trận kỳ mới vừa dung hợp vào, quầng sáng sắp sửa nhạt dần lại lóe lên, linh khí tăng mạnh.
“Thằng nhóc chết tiệt, ngươi không chết được tử tế đâu!!” Lâu Thanh nổi giận mắng.
Diệp Thạch trừng mắt nhìn về phía Lâu Thanh, vẻ mặt cung kính nói: “Tiền bối đã nói là muốn đưa cho chúng ta một cọc cơ duyên, quả thực là đã đưa cho chúng ta một cọc cơ duyên lớn, thật sự cám ơn tiền bối, tiền bối đúng thật là người tốt, trong lòng ta thật sự là mười phần cảm kích tiền bối.”
Lâu Thanh nhìn Diệp Thạch, sắc mặt trầm xuống.
Mộ Thần nhìn khóe miệng tươi cười giảo hoạt của Diệp Thạch thì không khỏi buồn cười, Thạch Đầu thật đúng là…
“Diệp Thạch, làm người thì đừng đắc ý vênh váo, ngươi sẽ gặp báo ứng!” Lục Hành Phong âm trầm nhìn Diệp Thạch, nói.
Diệp Thạch nhìn nhìn Trang Du, lại nhìn nhìn Lục Hành Phong, tâm nghĩ thật sự là vật họp theo loài, người phân theo đàn. Hai người đều dạy đời y đừng nên đắc ý vênh váo, khó trách lại có thể trở thành người một nhà.
“Lão già kia, làm người thì đừng nên cậy già lên mặt quá, chưa có ai nói với ngươi như vậy sao?” Diệp Thạch chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói.
Lục Hành Phong nghe thấy câu nói của Diệp Thạch thì liền giận dữ.
Trang Du nhíu mày nhìn Diệp Thạch, ánh mắt kia giống như là vị sư phụ đang tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đồ đệ mình bùn nhão không dính được lên tường.
Diệp Thạch thấy thần sắc của Trang Du thì liếc mắt xem thường, tên Trang Du này cũng không phải là sư phụ y, lại luôn thích khoa tay múa chân với y, đúng là cái tên thích xen vào việc người khác.
Đám người Lâu Thanh bắt đầu thay phiên nhau công kích trận pháp, cứ hai người một ngày, còn những người nhàn rỗi thì nơi nơi tìm kiếm biện pháp tiến vào nội điện.
Mộ Thần và Diệp Thạch phần lớn thời gian đều ở sâu trong nội điện, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài quan sát một chút về tiến độ của đám người Lâu Thanh, khi phát hiện được trận pháp có sơ hở gì thì lập tức ra tay tu bổ, song phương liền cứ giằng co như thế.
… …
Thánh Tinh học viện.
Tin tức Mộ Thần và Diệp Thạch biến mất nhanh chóng được truyền về Thánh Tinh học viện, tin tức này làm cho cả Thánh Tinh chấn động.
“Mộ Thần và Diệp Thạch biến mất lâu vậy rồi mà cònchưaquay lại, đây là trời ganh người tài sao!”
“Bọn họ tới nơi nào lịch lãm sao? Sao lại không thấy?”
“Không chừngMộ Thần và Diệp Thạch đã bị người ta giết chết rồi, đám người Minh Nguyệt kia nhìn thấy học viện chúng ta có hai thiên tài thì sao có thể cam tâm.”
“Sao lại chết? Mộ Thần và Diệp Thạch thiên tài như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không chết!”
“Sao có thể chắc chắn?Hai người đó tuy rằng là thiên tài, nhưng lại chỉ là võ linh, so sánh với thế hệ trước thì quá yếu.”
“Có lẽ sẽ không chết mà lại gặp được cơ duyên, không chừngsau khi bọn họ tái xuất sẽ khiếp sợ thế nhân đấy.”
“Nào có chuyện tốt như vậy!”
… …
Những lời đồn đãi trong học viện cứ thế mà lan ra.
“Hiệu trưởng, Hùng Uy tiền bối vẫn chưa trở về.” Sắc mặt Kinh Sí Diễm ảm đạm nói với Liên Thành Không.
Liên Thành Không đáp lời: “Biết.” Hùng Uy bởi vì để Mộ Thần và Diệp Thạch ở bên ngoài mà đã sắp điên, làm sao có thể trở về.
“Đúng là thời buổi rối loạn!” Liên Thành Không nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói.
Vốn tưởng rằng, hắn thu hai người có tư chất bát cấp là Cảnh Phi Nguyệt, Cảnh Phi Ly làm đồ đệ, trong đám đệ tử lại xuất hiện thêm kỳ tài như Mộ Thần, Diệp Thạch và Trang Du. Hắn đã nghĩ Thánh Tinh học viện sắp hưng thịnh rồi, nào biết, Cảnh Phi Nguyệt và Cảnh Phi Ly chết, Trang Du phản bội Thánh Tinh, Mộ Thần và Diệp Thạch thì lại không biết tung tích.
Kinh Sí Diễm cúi đầu, nhẹ hít một hơi.
…
Thiên Tâm thành.
“Thế nào, có tin tức chưa?” Hùng Uy vội vàng hỏi.
“Ta nghe được một ít tin tức.” Cơ Phi Diễm nói.
Hùng Uy không đợi được mà hỏi: “Có gì?”
“Giải thưởng treo trong công hội trận pháp sưlà do Lâu Thanh tuyên bố, mục đích mà Lâu Thanh treo giải thưởng này, tựa hồ là muốn tìm những người tinh thông trận pháp.” Cơ Phi Diễm trả lời.
Hùng Uy cau mày nói: “Mộ Thần và Diệp Thạch đều tinh thông trận pháp, bọn họ chắc chắn đã bị Lâu Thanh mang đi!”
“Ta nghe ngóng được Lâu Thanh, Lục Hành Phong, Cố Diệu Ngọc, Ninh Hoài và Hạng Thành bắt đầu từ mấy tháng trước đã xảy ra một chuyện, hình như bọn họ đi tới thương cấm, nhưng khi trở về lại thiếu Hạng Thành, sau đó Lâu Thanh lại mời trận pháp sư ngũ cấp là Lâm Mặc Uyên gia nhập.” Cơ Phi Diễm lo lắng nói.
Hùng Uy siết chặt tay, “Đúng rồi, Lâm Mặc Uyên bất quá cũng chỉ là trận pháp sư ngũ cấp, mà trận pháp thuật củaMộ Thần và Diệp Thạch cũng làngũ cấp, hai bọn nó thực lực kém, dễkhống chế, Lâu Thanh khẳng định đãbắthai đứa nó! Sớm biết vậy thì ta sẽ không tham gia hội đấu giá mà trực tiếp dẫn hai đứa nó rời đi!”
Lúc ấy Diệp Thạch cự tuyệt lời mời của đối phương, đối phương cũng không có phản ứng gì, Hùng Uy tưởng rằng chuyện cứ như vậy thôi rồi qua, không nghĩ tới đối phương lại vẫn ra tay.
Cơ Phi Diễm cắn môi nói: “Ngươi cũng đừng tự trách mình, chúng ta ai cũng không nghĩ tới chuyện này lại biến thành như vậy.”
“Không được, ta phải đi tìm bọn họ!” Hùng Uy nhíu mày nói.
Cơ Phi Diễm ngăn lại: “Đám Lâu Thanh kia là đi tới Thương Cấm đó, ngươi lỗ mãng đi tới Thương Cấm như vậy thì chết như thế nào cũng không biết đâu, huống chi, Lâu Thanh cũng không chỉ ở một người, ngươi cho dù tìm được bọn họ thì cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.”
Hùng Uy khẽ thở dài, “Cũng không thể không tìm! Hai đứa nó chỉ là hai võ linh nhỏ bé, ở chung với một đámlão quái vậtvõ hoàng thìsẽ sợ hãi bao nhiêu!”
“Mộ Thần là một người thông minh, ta nghĩ hắn sẽ chiếu cố tốt Diệp Thạch thôi.” Cơ Phi Diễm an ủi vỗ vai Hùng Uy.
“Hy vọng là như thế...” Hùng Uy thở dài.
Hùng Uy ở Thiên Tâm thành gấp tới mức giơ chân, hồn nhiên không biết được lúc đó Diệp Thạch đang ngồi bên cạnh Tinh Tú Trận, một bên nhàn nhã nướng thịt, một bên như xem kịch vui nhìn người bên ngoài đang cố sức phá trận.
“Bang bang bang!!!” Đủ loại pháp khí nện tới đại trận, phát ra những thanh âm run rẩy tâm hồn.
Diệp Thạch lóe sáng ánh mắt, ngay từ đầu nhìn thấy Tinh Tú Trận bị tấn công mạnh như vậy, Diệp Thạch theo bản năng có chút sợ hãi, sợ đám bên ngoài kia như hổ như báo mà xông vào, hiện giờ đã nhìn quen, cũng không còn sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy chơi rất tốt.
Trận pháp này khi bị tấn công nhìn như lung lay sắp đổ, trên thực tế thì vẫn còn rất ổn.
Diệp Thạch vừa ăn thịt nướng, vừa đầy hứng thú xem người bên ngoài công kích.
Cố Diệu Ngọc đang công kích lại thấy vẻ mặt Diệp Thạch nhìn mình như nhìn con khỉ đang làm xiếc, tức giận cả người phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.