Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 204
Diệp Ức Lạc
10/07/2020
Diệp Thạch nhỏ máu lên trên Bách Quyết Luyện Thể, Bách Quyết Luyện Thể không có một chút phản ứng nào.
Diệp Thạch rầu rĩ nói: “Không có tí phản ứng nào! Chẳng lẽ là tiểu bạch kiểm kia gạt ta sao?”
Mộ Thần ngồi một bên lật xem sách phù chú, nghe vậy thản nhiên ngẩng đầu nói: “Ngươi chỉ mới tu luyện tới kim bích thôi. Tiểu bạch kiểm kia nói phải tới tử kim bích mới có phản ứng, ngươi đừng nóng vội.”
Diệp Thạch khép sách lại, lười biếng nói: “Ta cho rằng Mộc Minh Phong kia hẳn là nghĩ sai rồi, có lẽ kim bích là có thể mở quyển sách này ra.”
Mộ Thần lắc đầu không cho là đúng, dựa vào xích đu, “Nếu như thật sự chỉ tu luyện tới kim bích là được thì làm sao có thể đến phiên ngươi! Người Kim gia chắc đã sớm mở được bảo khố rồi ấy.”
“Nói cũng phải.” Diệp Thạch gật đầu.
Diệp Thạch lấy ra một tờ điều lệnh, nói: “Mấy lão gia hỏa kia muốn chúng ta trong vòng mười ngày phải tới phòng tuyến Thương Lan.”
“Mười ngày cũng đủ cho chúng ta tới gặp ông ngoại ngươi với cha ta rồi.” Mộ Thần cười nói.
Diệp Thạch nói: “Lâu rồi chưa được gặp ông ngoại, nghe nói là ông ngoại rất lợi hại, làm thịt được mấy con yêu thú hoàng cấp.”
Mộ Thần nói: “Đó là tất nhiên.” Khúc Khôn chính là võ hoàng bát tinh đấy! Võ hoàng bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Mộ Thần, ngươi có đánh thắng nổi ông ngoại ta không?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.
Mộ Thần: “…Ta sao có thể là đối thủ của ông ấy.” Cho dù hắn có nhiều thủ đoạn, nhưng để đối phó với Khúc Khôn thì vẫn có hơi kém một chút.
Diệp Thạch nói: “Ta cũng nghĩ vậy, Mộ Thần…”
“Hả?” Mộ Thần có chút nghi hoặc hỏi Diệp Thạch.
“Trước khi ngươi thắng được ông ngoại ta, ngươi nhất định phải đối tốt với ta đó!”Diệp Thạch nghiêm túc nói.
Mộ Thần cười bất đắc dĩ, nói: “Ngươi nói gì đó! Vô luận ông ngoại ngươi là ai, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi!”
Diệp Thạch gật đầu đáp: “Ưm, ta tin.”
… …
Liễu thành.
Khúc Khôn cau mày, buồn bực hỏi: “Ngươi nói là, Mộ Thần và Diệp Thạch muốn tới phòng tuyến Thương Lan đóng giữ?”
Kinh Sí Diễm gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Chính là vậy đấy.”
Khúc Khôn xanh mặt, trên mặt hỗn hợp giữa phẫn nộ và lo lắng, bất đắc dĩ thở dài.
“Hai đứa nhóc này đang nghĩ gì vậy? Diệp Thạch không hiểu đúng mực thì thôi đi, thằng nhóc Mộ Thần này cũng như vậy sao! Ta nhìn thấy hắn ổn trọng, mới giao Thạch Đầu cho hắn chiếu cố, kết quả hắn lại chiếu cố thành như vậy! Còn Hùng Uy đâu? Hùng Uy cứ thế mặc bọn nó quậy à…” Khúc Khôn tức giận nói.
Kinh Sí Diễm cười khổ nói: “Chắc là Mộ Thần và Diệp Thạch tự có suy tính của chính mình.”
Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng, “Bản thân hắn muốn tìm chết, còn tha thêm Thạch Đầu! Mới lấy được một chút thành tựu liền ngay cả mình là ai cũng không biết, cho dù hắn và Diệp Thạch có cường hãn đi nữa thì cũng chỉ là võ vương mà thôi, Mộ Thần thật sự là…”
Trên phi thuyền, Mộ Thần khoanh tay, cười cười bất đắc dĩ: “Oán niệm của ông ngoại ngươi đối với ta tựa hồ rất là lớn nha!”
Diệp Thạch siết chặt tay: “Ông ngoại không tin năng lực của ta, ta sẽ chứng minh cho ông ngoại nhìn, thú triều chỉ là có yêu thú nhiều một chút thôi, có cái gì đâu chứ?”
“Do ông ngoại ngươi quá quan tâm nên mới loạn.” Mộ Thần cười nói.
Chiếc phi thuyền này bị Mộ Thần khắc vào rất nhiều trận pháp ẩn nấp, lúc này phi thuyền đang bay trên cao, có rất nhiều tầng mây che khuất, Khúc Khôn lại đang rất phẫn nộ nên không có chú ý tới có phi thuyền đang tới gần.
Phía dưới phi thuyền, Kinh Sí Diễm lấy ra một viên đan dược, dùng thần tình lấy lòng giao cho Khúc Khôn.
“Khúc tiền bối, đây là do Mộ Thần nhờ người đưa tới.” Kinh Sí Diễm ân cần nói.
“Đây là Linh Hoàng Đan?” Khúc Khôn nhíu mày hỏi.
Kinh Sí Diễm vội gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là phẩm chất tốt nhất, Mộ Thần cố ý lưu cho ngài đấy.”
Khúc Khôn cắn răng: “Hắn đây là muốn hối lộ ta à?” Thứ như Linh Hoàng Đan, cho dù là lấy tâm tính của Khúc Khôn thì cũng vẫn nhịn không được mà chấn động.
“Sao lại thế chứ? Ngài là ông ngoại của Diệp Thạch, cũng coi như là ông ngoại của Mộ Thần rồi, hắn hiếu kính ngài là chuyện phải làm.” Kinh Sí Diễm cười nói.
Khúc Khôn chắp tay sau lưng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như là hắn thức thời.”
Khúc Khôn bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, lập tức ngẩng đầu lên: “Người nào đang lén lút trên kia!”
Diệp Thạch quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, nói: “Ông ngoại phát hiện chúng ta rồi, chúng ta đi xuống đi.”
Mộ Thần gật đầu.
Mộ Thần cắn chặt răng, hắn bởi vì lo đuổi theo không kịp mới nhờ người ra roi thúc ngựa đưa Linh Hoàng Đan tới đây, nhưng không ngờ tốc độ của đối phương lại chậm như vậy, nếu sớm biết thế thì hắn cần gì phải tốn một khoảng gửi vận chuyển phí oan uổng như vậy, Kinh Sí Diễm cũng thật là, vậy mà lại chọn đưa lúc này.
… …
Một chiếc phi thuyền tối đen chậm rãi hạ xuống. Diệp Thạch ló đầu ra từ trong phi thuyền.
Khúc Khôn nhìn thấy Diệp Thạch, tâm tình nhất thời kích động, chờ đến khi nhìn thấy Mộ Thần sau lưng Diệp Thạch, sắc mặt Khúc Khôn lại trầm xuống.
Mộ Thần thấy sắc mặt Khúc Khôn khó coi, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Diệp Thạch đi cùng Mộ Thần xuống phi thuyền.
“Kính chào ông ngoại.” Mộ Thần cung kính chào hỏi.
Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng, Mộ Thần thấy Khúc Khôn không nhìn mình, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Diệp Thạch nhịn không được hơi oán hận nhìn Khúc Khôn, Khúc Khôn thấy bộ dáng bao che khuyết điểm của Diệp Thạch, bất đắc dĩ cắn răng.
“Mộ Thần, sao ngươi lại thân thỉnh đi đóng giữ phòng tuyến Thương Lan? Nơi đó rất nguy hiểm, ngươi biết không?” Khúc Khôn lạnh lùng nói.
Diệp Thạch nói: “Chuyện này không liên quan tới Mộ Thần! Là con muốn đi, Mộ Thần chỉ đi theo giúp con mà thôi.”
“Con muốn đi? Con đi tới đó làm chi?” Khúc Khôn không hiểu.
Diệp Thạch nhún vai nói: “Với thực lực của con bây giờ, yêu thú ngũ cấp đã không còn có lực hấp dẫn với con nữa rồi, cho nên con muốn tìm yêu thú lục cấp luyện tập thử. Nghe nói, biên giới Thương Lan có yêu thú lục cấp qua lại, vừa lúc con đi tới đó thêm kiến thức, giết mấy con lấy kinh nghiệm!”
Khúc Khôn nghiến răng, một tên võ vương cửu tinh lại nói khoác không biết ngượng, nói cái gì mà yêu thú ngũ cấp không có lực hấp dẫn với nó, muốn tìm yêu thú lục cấp để luyện tập, còn muốn giết mấy con lấy kinh nghiệm! Nếu người nói lời này không phải là cháu ngoại mình mà là Mộ Thần, nói không chừng hắn liền đấm một đấm.
Khúc Khôn nhăn mày nói: “Con còn nhỏ tuổi, lông còn chưa dài đủ đâu, nói hưu nói vượn cái gì.”
Diệp Thạch phản đối cãi lại: “Con không có nói hưu nói vượn gì cả! Lời của con đều là thật! Hơn nữa, con đã trưởng thành…” Y cũng đã có quan hệ vợ chồng với Mộ Thần, không phải là chưa đủ lông đủ cánh.
Mộ Thần cười nói: “Tiền bối, Diệp Thạch cần có máu yêu thú lục cấp để luyện thể, đúng là phòng tuyến Thương Lan rất nguy hiểm, nhưng ở đó có lẽ sẽ đạt được không ít kỳ ngộ.”
Khúc Khôn cười lạnh: “Ngươi nghĩ hay nhỉ, vậy mà lại xem thú triều thành kỳ ngộ.”
Mộ Thần cười cười: “Con vẫn luôn tin tưởng, tâm lớn cỡ nào, tương lai sẽ lớn cỡ đó.”
Diệp Thạch đầy sùng bái nhìn Mộ Thần, “Tương lai nhất định Mộ Thần sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ!”
Khúc Khôn lạnh lùng nói với Mộ Thần: “Có chí hướng rộng lớn thì rất tốt, nhưng cũng phải đến nơi đến chốn…”
“Con hiểu.” Mộ Thần nói.
Khúc Khôn nói với Mộ Thần: “Đa số võ hoàng đều rất cao ngạo, nếu ngươi vội vàng luyện đan cho người ta, người ta sẽ cung kính ngươi, nhưng nếu ngươi vội vàng muốn cùng người ta kề vai chiến đấu, không chừng người ta không cao hứng tí nào đâu.”
Diệp Thạch nghiêng đầu nhìn Khúc Khôn, không hiểu hỏi: “Ông ngoại, ý ngài là, những vị đồng nghiệp đang đóng ở phòng tuyến không nguyện ý để chúng ta tới sao?!”
Khúc Khôn đánh giá Diệp Thạch và Mộ Thần, lắc đầu nói: “Các con tự giải quyết cho tốt đi.”
Khúc Khôn lấy ra hai khối thẻ bài giao cho hai người, “Nếu như không ứng phó được thì đưa tin cho ta, ta sẽ đi thay các con.”
Diệp Thạch cắn chặt răng nói: “Ông ngoại, ông đừng coi thường con! Con rất lợi hại đấy!”
Khúc Khôn gật đầu cười bất đắc dĩ, nói: “Rồi rồi rồi, ta biết con rất lợi hại, nhưng chỉ mình ta biết con lợi hại thì cũng không hữu dụng.”
Đan Thừa chắp tay sau lưng, bất mãn nói: “Chỉ là hai tên võ vương mà còn dám làm bộ làm tịch, đến bây giờ mà còn chưa xuất hiện nữa.”
Lâm Lạc Phong cười trấn an: “Đan huynh an tâm một chút chớ nóng nảy, Thiên Không đế quốc cách nơi này cũng không gần, hai người kia đến muộn chút cũng bình thường mà.”
“Hừ, theo lý mà nói thì hai ngày trước đã nên tới rồi, chỉ sợ là hai người này đã chạy tới đâu nhàn hạ.” Đan Thừa không cho là đúng.
“Đến rồi.” Lâm Lạc Phong nhìn chiếc phi thuyền trên bầu trời, nói.
Diệp Thạch đứng trên boong thuyền nhìn xuống, “Mộ Thần, hình như mình tới rồi.”
Mộ Thần nói: “Hạ phi thuyền xuống thôi.”
“Mộ thiếu, Diệp thiếu, hai vị đến rồi!” Đan Thừa lạnh lùng nói.
Diệp Thạch cau mày, có chút khó hiểu nhìn Đan Thừa, thái độ của Đan Thừa, tựa hồ đặc biệt… Lãnh đạm.
Diệp Thạch đã lâu chưa có gặp được ai lấy thái độ như vậy đối đãi với y.
“Chúng ta tới muộn sao?” Diệp Thạch hỏi.
Lâm Lạc Phong cười lắc đầu nói: “Không có không có, hai vị tới rất vừa lúc.”
Diệp Thạch nói: “Ta thấy điều lệnh biểu hiện ngày mai mới hết hạn.”
Đan Thừa thản nhiên đánh giá hai người, bỗng nói: “Nếu hai vị đã đến, có một việc ta muốn kính nhờ hai vị.”
Diệp Thạch mở to mắt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đan Thừa chậm rãi nói: “Cách nơi này phía Đông Bắc, trong rừng rậm có một con Phong Lang lục dực, con lang này thường xuyên thừa dịp lúc chúng ta phòng thủ yếu mà quấy rầy biên giới, chờ đến khi chúng ta từ chỗ này tới trợ giúp thì con lang này lại trong nháy mắt trốn xa, đến vô ảnh, đi vô tung, thập phần giảo hoạt…”
Diệp Thạch hỏi Đan Thừa: “Tiền bối, ngươi muốn ta với Mộ Thần đi tiêu diệt con yêu lang kia?”
“Việc này vốn không nên tìm các ngươi, nhưng mà những võ hoàng khác tạm thời không ra tay được.” Đan Thừa tràn đầy xin lỗi nói.
Diệp Thạch không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ta và Mộ Thần sẽ đi.”
Đan Thừa sửng sốt một chút, hắn vốn tưởng là còn phải tốn thêm chút miệng lưỡi, không nghĩ tới Diệp Thạch lại đáp ứng sảng khoái thế: “Vậy thì làm phiền hai vị.”
Diệp Thạch nói với Mộ Thần: “Chúng ta đi thôi.”
Mộ Thần gật đầu, cùng Diệp Thạch bước lên phi thuyền, rời đi.
Lâm Lạc Phong nhìn theo bóng dáng Mộ Thần và Diệp Thạch rời đi, hít nhẹ một hơi, “Đan huynh, có phải chúng ta rất quá đáng không?”
“Quá đáng? Bọn họ đã ở lại đây, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tình huống này, cho biết lợi hại sớm một chút để chạy về là tốt nhất.” Đan Thừa không để tâm.
“Kỳ thật, Diệp thiếu tuổi còn trẻ lại anh dũng không sợ, so với một ít võ hoàng nhát như chuột, vừa nghe thấy một chút gió thổi cỏ lay liền chạy trối chết thì mạnh hơn nhiều.” Lâm Lạc Phong nói.
Đan Thừa nói: “Tên đó không phải là không sợ, mà là vô tri! Ngày mai điều lệnh liền hết hạn mà lại kéo dài tới hiện tại mới tới đây, thật sự là…”
Lâm Lạc Phong nhìn sắc mặt Đan Thừa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thành kiến của Đan Thừa đối với hai người, trong nhất thời chỉ sợ sẽ rất khó sửa đổi.
Lâm Lạc Phong cau mày nói: “Mộ Thần hắn… Dù sao cũng là luyện dược sư lục cấp.”
“Phải! Loại đại thiếu gia này nên an an ổn ổn núp ở hậu phương luyện đan thì hơn, thật không biết hắn chạy tới tiền tuyến để làm gì!” Đan Thừa tức giận nói.
Diệp Thạch rầu rĩ nói: “Không có tí phản ứng nào! Chẳng lẽ là tiểu bạch kiểm kia gạt ta sao?”
Mộ Thần ngồi một bên lật xem sách phù chú, nghe vậy thản nhiên ngẩng đầu nói: “Ngươi chỉ mới tu luyện tới kim bích thôi. Tiểu bạch kiểm kia nói phải tới tử kim bích mới có phản ứng, ngươi đừng nóng vội.”
Diệp Thạch khép sách lại, lười biếng nói: “Ta cho rằng Mộc Minh Phong kia hẳn là nghĩ sai rồi, có lẽ kim bích là có thể mở quyển sách này ra.”
Mộ Thần lắc đầu không cho là đúng, dựa vào xích đu, “Nếu như thật sự chỉ tu luyện tới kim bích là được thì làm sao có thể đến phiên ngươi! Người Kim gia chắc đã sớm mở được bảo khố rồi ấy.”
“Nói cũng phải.” Diệp Thạch gật đầu.
Diệp Thạch lấy ra một tờ điều lệnh, nói: “Mấy lão gia hỏa kia muốn chúng ta trong vòng mười ngày phải tới phòng tuyến Thương Lan.”
“Mười ngày cũng đủ cho chúng ta tới gặp ông ngoại ngươi với cha ta rồi.” Mộ Thần cười nói.
Diệp Thạch nói: “Lâu rồi chưa được gặp ông ngoại, nghe nói là ông ngoại rất lợi hại, làm thịt được mấy con yêu thú hoàng cấp.”
Mộ Thần nói: “Đó là tất nhiên.” Khúc Khôn chính là võ hoàng bát tinh đấy! Võ hoàng bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Mộ Thần, ngươi có đánh thắng nổi ông ngoại ta không?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.
Mộ Thần: “…Ta sao có thể là đối thủ của ông ấy.” Cho dù hắn có nhiều thủ đoạn, nhưng để đối phó với Khúc Khôn thì vẫn có hơi kém một chút.
Diệp Thạch nói: “Ta cũng nghĩ vậy, Mộ Thần…”
“Hả?” Mộ Thần có chút nghi hoặc hỏi Diệp Thạch.
“Trước khi ngươi thắng được ông ngoại ta, ngươi nhất định phải đối tốt với ta đó!”Diệp Thạch nghiêm túc nói.
Mộ Thần cười bất đắc dĩ, nói: “Ngươi nói gì đó! Vô luận ông ngoại ngươi là ai, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi!”
Diệp Thạch gật đầu đáp: “Ưm, ta tin.”
… …
Liễu thành.
Khúc Khôn cau mày, buồn bực hỏi: “Ngươi nói là, Mộ Thần và Diệp Thạch muốn tới phòng tuyến Thương Lan đóng giữ?”
Kinh Sí Diễm gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Chính là vậy đấy.”
Khúc Khôn xanh mặt, trên mặt hỗn hợp giữa phẫn nộ và lo lắng, bất đắc dĩ thở dài.
“Hai đứa nhóc này đang nghĩ gì vậy? Diệp Thạch không hiểu đúng mực thì thôi đi, thằng nhóc Mộ Thần này cũng như vậy sao! Ta nhìn thấy hắn ổn trọng, mới giao Thạch Đầu cho hắn chiếu cố, kết quả hắn lại chiếu cố thành như vậy! Còn Hùng Uy đâu? Hùng Uy cứ thế mặc bọn nó quậy à…” Khúc Khôn tức giận nói.
Kinh Sí Diễm cười khổ nói: “Chắc là Mộ Thần và Diệp Thạch tự có suy tính của chính mình.”
Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng, “Bản thân hắn muốn tìm chết, còn tha thêm Thạch Đầu! Mới lấy được một chút thành tựu liền ngay cả mình là ai cũng không biết, cho dù hắn và Diệp Thạch có cường hãn đi nữa thì cũng chỉ là võ vương mà thôi, Mộ Thần thật sự là…”
Trên phi thuyền, Mộ Thần khoanh tay, cười cười bất đắc dĩ: “Oán niệm của ông ngoại ngươi đối với ta tựa hồ rất là lớn nha!”
Diệp Thạch siết chặt tay: “Ông ngoại không tin năng lực của ta, ta sẽ chứng minh cho ông ngoại nhìn, thú triều chỉ là có yêu thú nhiều một chút thôi, có cái gì đâu chứ?”
“Do ông ngoại ngươi quá quan tâm nên mới loạn.” Mộ Thần cười nói.
Chiếc phi thuyền này bị Mộ Thần khắc vào rất nhiều trận pháp ẩn nấp, lúc này phi thuyền đang bay trên cao, có rất nhiều tầng mây che khuất, Khúc Khôn lại đang rất phẫn nộ nên không có chú ý tới có phi thuyền đang tới gần.
Phía dưới phi thuyền, Kinh Sí Diễm lấy ra một viên đan dược, dùng thần tình lấy lòng giao cho Khúc Khôn.
“Khúc tiền bối, đây là do Mộ Thần nhờ người đưa tới.” Kinh Sí Diễm ân cần nói.
“Đây là Linh Hoàng Đan?” Khúc Khôn nhíu mày hỏi.
Kinh Sí Diễm vội gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là phẩm chất tốt nhất, Mộ Thần cố ý lưu cho ngài đấy.”
Khúc Khôn cắn răng: “Hắn đây là muốn hối lộ ta à?” Thứ như Linh Hoàng Đan, cho dù là lấy tâm tính của Khúc Khôn thì cũng vẫn nhịn không được mà chấn động.
“Sao lại thế chứ? Ngài là ông ngoại của Diệp Thạch, cũng coi như là ông ngoại của Mộ Thần rồi, hắn hiếu kính ngài là chuyện phải làm.” Kinh Sí Diễm cười nói.
Khúc Khôn chắp tay sau lưng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như là hắn thức thời.”
Khúc Khôn bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, lập tức ngẩng đầu lên: “Người nào đang lén lút trên kia!”
Diệp Thạch quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, nói: “Ông ngoại phát hiện chúng ta rồi, chúng ta đi xuống đi.”
Mộ Thần gật đầu.
Mộ Thần cắn chặt răng, hắn bởi vì lo đuổi theo không kịp mới nhờ người ra roi thúc ngựa đưa Linh Hoàng Đan tới đây, nhưng không ngờ tốc độ của đối phương lại chậm như vậy, nếu sớm biết thế thì hắn cần gì phải tốn một khoảng gửi vận chuyển phí oan uổng như vậy, Kinh Sí Diễm cũng thật là, vậy mà lại chọn đưa lúc này.
… …
Một chiếc phi thuyền tối đen chậm rãi hạ xuống. Diệp Thạch ló đầu ra từ trong phi thuyền.
Khúc Khôn nhìn thấy Diệp Thạch, tâm tình nhất thời kích động, chờ đến khi nhìn thấy Mộ Thần sau lưng Diệp Thạch, sắc mặt Khúc Khôn lại trầm xuống.
Mộ Thần thấy sắc mặt Khúc Khôn khó coi, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Diệp Thạch đi cùng Mộ Thần xuống phi thuyền.
“Kính chào ông ngoại.” Mộ Thần cung kính chào hỏi.
Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng, Mộ Thần thấy Khúc Khôn không nhìn mình, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Diệp Thạch nhịn không được hơi oán hận nhìn Khúc Khôn, Khúc Khôn thấy bộ dáng bao che khuyết điểm của Diệp Thạch, bất đắc dĩ cắn răng.
“Mộ Thần, sao ngươi lại thân thỉnh đi đóng giữ phòng tuyến Thương Lan? Nơi đó rất nguy hiểm, ngươi biết không?” Khúc Khôn lạnh lùng nói.
Diệp Thạch nói: “Chuyện này không liên quan tới Mộ Thần! Là con muốn đi, Mộ Thần chỉ đi theo giúp con mà thôi.”
“Con muốn đi? Con đi tới đó làm chi?” Khúc Khôn không hiểu.
Diệp Thạch nhún vai nói: “Với thực lực của con bây giờ, yêu thú ngũ cấp đã không còn có lực hấp dẫn với con nữa rồi, cho nên con muốn tìm yêu thú lục cấp luyện tập thử. Nghe nói, biên giới Thương Lan có yêu thú lục cấp qua lại, vừa lúc con đi tới đó thêm kiến thức, giết mấy con lấy kinh nghiệm!”
Khúc Khôn nghiến răng, một tên võ vương cửu tinh lại nói khoác không biết ngượng, nói cái gì mà yêu thú ngũ cấp không có lực hấp dẫn với nó, muốn tìm yêu thú lục cấp để luyện tập, còn muốn giết mấy con lấy kinh nghiệm! Nếu người nói lời này không phải là cháu ngoại mình mà là Mộ Thần, nói không chừng hắn liền đấm một đấm.
Khúc Khôn nhăn mày nói: “Con còn nhỏ tuổi, lông còn chưa dài đủ đâu, nói hưu nói vượn cái gì.”
Diệp Thạch phản đối cãi lại: “Con không có nói hưu nói vượn gì cả! Lời của con đều là thật! Hơn nữa, con đã trưởng thành…” Y cũng đã có quan hệ vợ chồng với Mộ Thần, không phải là chưa đủ lông đủ cánh.
Mộ Thần cười nói: “Tiền bối, Diệp Thạch cần có máu yêu thú lục cấp để luyện thể, đúng là phòng tuyến Thương Lan rất nguy hiểm, nhưng ở đó có lẽ sẽ đạt được không ít kỳ ngộ.”
Khúc Khôn cười lạnh: “Ngươi nghĩ hay nhỉ, vậy mà lại xem thú triều thành kỳ ngộ.”
Mộ Thần cười cười: “Con vẫn luôn tin tưởng, tâm lớn cỡ nào, tương lai sẽ lớn cỡ đó.”
Diệp Thạch đầy sùng bái nhìn Mộ Thần, “Tương lai nhất định Mộ Thần sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ!”
Khúc Khôn lạnh lùng nói với Mộ Thần: “Có chí hướng rộng lớn thì rất tốt, nhưng cũng phải đến nơi đến chốn…”
“Con hiểu.” Mộ Thần nói.
Khúc Khôn nói với Mộ Thần: “Đa số võ hoàng đều rất cao ngạo, nếu ngươi vội vàng luyện đan cho người ta, người ta sẽ cung kính ngươi, nhưng nếu ngươi vội vàng muốn cùng người ta kề vai chiến đấu, không chừng người ta không cao hứng tí nào đâu.”
Diệp Thạch nghiêng đầu nhìn Khúc Khôn, không hiểu hỏi: “Ông ngoại, ý ngài là, những vị đồng nghiệp đang đóng ở phòng tuyến không nguyện ý để chúng ta tới sao?!”
Khúc Khôn đánh giá Diệp Thạch và Mộ Thần, lắc đầu nói: “Các con tự giải quyết cho tốt đi.”
Khúc Khôn lấy ra hai khối thẻ bài giao cho hai người, “Nếu như không ứng phó được thì đưa tin cho ta, ta sẽ đi thay các con.”
Diệp Thạch cắn chặt răng nói: “Ông ngoại, ông đừng coi thường con! Con rất lợi hại đấy!”
Khúc Khôn gật đầu cười bất đắc dĩ, nói: “Rồi rồi rồi, ta biết con rất lợi hại, nhưng chỉ mình ta biết con lợi hại thì cũng không hữu dụng.”
Đan Thừa chắp tay sau lưng, bất mãn nói: “Chỉ là hai tên võ vương mà còn dám làm bộ làm tịch, đến bây giờ mà còn chưa xuất hiện nữa.”
Lâm Lạc Phong cười trấn an: “Đan huynh an tâm một chút chớ nóng nảy, Thiên Không đế quốc cách nơi này cũng không gần, hai người kia đến muộn chút cũng bình thường mà.”
“Hừ, theo lý mà nói thì hai ngày trước đã nên tới rồi, chỉ sợ là hai người này đã chạy tới đâu nhàn hạ.” Đan Thừa không cho là đúng.
“Đến rồi.” Lâm Lạc Phong nhìn chiếc phi thuyền trên bầu trời, nói.
Diệp Thạch đứng trên boong thuyền nhìn xuống, “Mộ Thần, hình như mình tới rồi.”
Mộ Thần nói: “Hạ phi thuyền xuống thôi.”
“Mộ thiếu, Diệp thiếu, hai vị đến rồi!” Đan Thừa lạnh lùng nói.
Diệp Thạch cau mày, có chút khó hiểu nhìn Đan Thừa, thái độ của Đan Thừa, tựa hồ đặc biệt… Lãnh đạm.
Diệp Thạch đã lâu chưa có gặp được ai lấy thái độ như vậy đối đãi với y.
“Chúng ta tới muộn sao?” Diệp Thạch hỏi.
Lâm Lạc Phong cười lắc đầu nói: “Không có không có, hai vị tới rất vừa lúc.”
Diệp Thạch nói: “Ta thấy điều lệnh biểu hiện ngày mai mới hết hạn.”
Đan Thừa thản nhiên đánh giá hai người, bỗng nói: “Nếu hai vị đã đến, có một việc ta muốn kính nhờ hai vị.”
Diệp Thạch mở to mắt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đan Thừa chậm rãi nói: “Cách nơi này phía Đông Bắc, trong rừng rậm có một con Phong Lang lục dực, con lang này thường xuyên thừa dịp lúc chúng ta phòng thủ yếu mà quấy rầy biên giới, chờ đến khi chúng ta từ chỗ này tới trợ giúp thì con lang này lại trong nháy mắt trốn xa, đến vô ảnh, đi vô tung, thập phần giảo hoạt…”
Diệp Thạch hỏi Đan Thừa: “Tiền bối, ngươi muốn ta với Mộ Thần đi tiêu diệt con yêu lang kia?”
“Việc này vốn không nên tìm các ngươi, nhưng mà những võ hoàng khác tạm thời không ra tay được.” Đan Thừa tràn đầy xin lỗi nói.
Diệp Thạch không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ta và Mộ Thần sẽ đi.”
Đan Thừa sửng sốt một chút, hắn vốn tưởng là còn phải tốn thêm chút miệng lưỡi, không nghĩ tới Diệp Thạch lại đáp ứng sảng khoái thế: “Vậy thì làm phiền hai vị.”
Diệp Thạch nói với Mộ Thần: “Chúng ta đi thôi.”
Mộ Thần gật đầu, cùng Diệp Thạch bước lên phi thuyền, rời đi.
Lâm Lạc Phong nhìn theo bóng dáng Mộ Thần và Diệp Thạch rời đi, hít nhẹ một hơi, “Đan huynh, có phải chúng ta rất quá đáng không?”
“Quá đáng? Bọn họ đã ở lại đây, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tình huống này, cho biết lợi hại sớm một chút để chạy về là tốt nhất.” Đan Thừa không để tâm.
“Kỳ thật, Diệp thiếu tuổi còn trẻ lại anh dũng không sợ, so với một ít võ hoàng nhát như chuột, vừa nghe thấy một chút gió thổi cỏ lay liền chạy trối chết thì mạnh hơn nhiều.” Lâm Lạc Phong nói.
Đan Thừa nói: “Tên đó không phải là không sợ, mà là vô tri! Ngày mai điều lệnh liền hết hạn mà lại kéo dài tới hiện tại mới tới đây, thật sự là…”
Lâm Lạc Phong nhìn sắc mặt Đan Thừa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thành kiến của Đan Thừa đối với hai người, trong nhất thời chỉ sợ sẽ rất khó sửa đổi.
Lâm Lạc Phong cau mày nói: “Mộ Thần hắn… Dù sao cũng là luyện dược sư lục cấp.”
“Phải! Loại đại thiếu gia này nên an an ổn ổn núp ở hậu phương luyện đan thì hơn, thật không biết hắn chạy tới tiền tuyến để làm gì!” Đan Thừa tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.