Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 114: Lại nổi tiếng
Diệp Ức Lạc
10/07/2020
“Mộ Thần, ngươi mua nhiều binh khí như vậy rốt cuộc muốn làm gì?” Đi theo Mộ Thần trở lại biệt viện, Diệp Thạch nhịn không được hỏi.
“Gần đây ta đang nghiên cứu tu văn thuật.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch không hiểu: “Tu văn thuật? Đó là cái gì?”
“Dưới tình huống bình thường, khi minh văn bị khắc sai lầm thì sẽ rất khó chữa trị, nhưng mà, tại địa phương khác có một loại minh văn sư đặc biệt, gọi là tu văn sư, kỹ năng của bọn họ chính là chữa trị minh văn sai lầm.” Mộ Thần giải thích.
Diệp Thạch đôi mắt sáng ngời, “Ngươi là nói, ngươi có thể chữa trị minh văn trên đámbinh khí này?”
Mộ Thần nhún vai, nói: “Ta gần đây đang nghiên cứu, còn chưa có thử qua, có được hay không còn chưa biết.”
Diệp Thạch: “…”
“Dù sao minh văn trên đám binh khí này cũng đã bịhư rồi, phá hư thêm cũng không sao.” Mộ Thần nhún vai nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ngươi nói đúng.” Cho dù bị hư đại bộ phận, thì hẳn là vẫn có thể thu hồi được.
Đem hơn mười binh khí gạt ra, Mộ Thần từ trong đó lấy ra một thạch chuỳ, thạch chuỳ này phẩm chất rất tốt, hao của Mộ Thần bảy mươi vạn nguyên thạch, phía trên có một bạo văn chưa hoàn thành.
Mộ Thần điều phối minh văn dịch, ở trên minh văn hạ xuống hai cái ký hiệu.
Trên phù chú là hai cái minh văn, một cái là phổ thông bạo văn, một cái khác là Mộ Thần căn cứ theo bạo văn nguyên bản mà cải biến một chút kết cấu, dùng vào việc chữa trị minh văn bạo văn khắc sai trên binh khí.
Diệp Thạch hai tay nâng cằm, ngồi ở một bên, hết sức chuyên chú nhìn động tác của Mộ Thần.
Minh văn trên tay Mộ Thần, nhẹ dừng phía trên thạch chuỳ, một đám minh văn phù cùng minh văn vốn có trên cây búa từ từ giao hòa với nhau.
Mộ Thần tập trung tinh thần, ước chừng nửa canh giờ sau, Mộ Thần thu bút, thạch chuỳ phát ra một trận kim quang chói mắt, đợi khi kim quang thu liễm lại, thạch chuỳ lại trở thành bộ dáng bình thường như trước không có gì lạ.
“Được không?” Diệp Thạch đứng lên, cảm thấy tràn đầy hứng thú hỏi.
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Hẳn là được rồi.”
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nhịn không được nói: “Ngươi thật lợi hại!”
Mộ Thần cười cười nói: “Hoàn hảo.”
Diệp Thạch cầm thạch chuỳ quơ quơ, hỏi: “Thạch chuỳ này đã chữa trị tốt?”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Chắc vậy.”
“Vậy nó bây giờ có giá trị bao nhiêu nguyên thạch?” Diệp Thạch hỏi.
“Hai, ba trăm vạn nguyên thạch.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch ôm thạch chuỳ, nói: “Ta đem đi bán thử xem sao.”
Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch hai mắt tỏa sáng, mỉm cười gật đầu, nói: “Được a!”
… …
Phú Nguyên Bảo đang đi tới khu đào bảo, nơi này là học viện chuyên môn sáng lập cho đệ tử, đệ tử có thể ở chỗ này bán vật phẩm mình không cần dùng.
Phú Nguyên Bảo là khách quen ở chỗ này, hắn nổi danh hoả nhãn kim tinh, rất nhiều đồ vật đến tay hắn luôn có thể bán ra giá cả xa xỉ.
Một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt của Phú Nguyên Bảo, Phú Nguyên Bảo bởi vì quá mức khiếp sợ mà lắc lắc đầu không tin.
Phú Nguyên Bảo nhìn mấy lần, mới xác định mình không có nhìn lầm.
Diệp Thạch cư nhiên ở trong khu đào bảo, hắn tựa hồ đang bán đồ vật.
Phú Nguyên Bảo nhịn không được hướng phía Diệp Thạch đi tới, “Diệp đồng học, ngươi ở trong này làm gì?” Phú Nguyên Bảo tươi cười hỏi.
Diệp Thạch xem thường nhìn Phú Nguyên Bảo, âm trầm nói: “Ta ở trong này làm gì? Ta ở trong này đương nhiên là để bán đồ vật! Ngươi nhìn đoán không ra sao?”
Diệp Thạch đối với người mơ ước nguyên thạch của hắn chưa từng có cái ấn tượng gì tốt, đối với Phú Nguyên Bảo lấy qua tiền thuê của hắn, tất nhiên càng không có ấn tượng tốt.
Trong con ngươi Phú Nguyên Bảo hiện lên một tia sáng, “Diệp đồng học, ngươi muốn bán thạch chùy này sao?”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ba trăm vạn nguyên thạch, ngươi muốn không?”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ gãi gãi đầu, cười cười, nói: “Thật xin lỗi, Diệp đồng học, ta không có nhiều nguyên thạch như vậy.”
Diệp Thạch ném cái xem thường, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi thật nghèo, ba trăm vạn nguyên thạch lại lấy ra không nổi, còn dám lấy họ Phú.”
Phú Nguyên Bảo cười khan, “ĐểDiệp đồng học chê cười rồi.”
Phú Nguyên Bảo âm thầm nghĩ: Dòng họ này là phụ thân truyền cho hắn, cũng không phải hắn tự chọn, có thể trách hắn được sao? Bất quá, kỳ thật, hắn vẫn rất thích cái họ này của mình.
Diệp Thạch có chút buồn bực nhìn chung quanh, hắn tới nơi này đã một đoạn thời gian, cũng có một số người hỏi qua giá của thạch chùy này, những người đó nghe xong hắn báo giá, một đám quay đầu bước đi, làm cho Diệp Thạch nhịn không được mà thất vọng.
Phú Nguyên Bảo nhìn chằm chằm thạch chuỳ trước mặt Diệp Thạch, càng xem càng cảm thấy quen thuộc.
“Diệp đồng học, thạch chuỳ này của ngươi, hình như là cây thạch chùy mà lúc trước Tề Nguyệt Các trong học viện bán.” Phú Nguyên Bảo nhịn không được nói.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Không sai a! Chính là cái kia.”
Phú Nguyên Bảo nhăn mày, binh khí này phẩm chất không tồi, đáng tiếc ký hiệu vẽ sai, nếu hắn nhớ không lầm mà nói, binh khí này tại trong Tề Nguyệt Các có giá là bảy mươi vạn, binh khí bảy mươi vạn, Diệp Thạch cư nhiên bán giá ba trăm vạn, khó trách bán không được.
“Diệp đồng học, ngươi ra giá có vẻ rất cao, tuy rằng binh khí này không tồi, nhưng mà minh văn phạm sai lầm..” Phú Nguyên Bảo nhỏ giọng nhắc nhở nói.
Diệp Thạch không cho là đúng mà nói: “Minh văn không còn sai, Mộ Thần đã đem minh văn chữa trị.”
Phú Nguyên Bảo chấn kinh, hỏi: “Diệp đồng học, lời này là thật?”
“Lừa ngươi làm chi, ngươi cũng mua không nổi.” Diệp Thạch bĩu môi nói.
Phú Nguyên Bảo: “…”
“Diệp đồng học, nơi này là khu tân sinh, tân sinh phần lớn rất nghèo, mua không nổi binh khí của ngươi, người có thể mua nổi lại không cần thạch chùy.” Phú Nguyên Bảo nói.
Thạch chùy thuộc loại binh khí tương đối nặng nề, nam đồng học thích tiêu sái, nữ đồng học thích làm tiên nữ, chắc chắn sẽ không suy xét về thứ này.
Diệp Thạch phiêu mắt nhìn Phú Nguyên Bảo, hỏi: “Ngươi có đề nghị gì sao?”
“Diệp đồng học, ngươi có thể đi tới khu lão sinh thử xem.” Phú Nguyên Bảo đề nghị.
Diệp Thạch nâng mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn Phú Nguyên Bảo, nói: “Ta không biết đường.”
Phú Nguyên Bảo nhìn biểu tình của Diệp Thạch, nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn thận nói: “Nếu ngươi không để ý thì ta có thể dẫn đường cho ngươi.”
Diệp Thạch mang theo thạch chùy, Phú Nguyên Bảo vội bước nhanh đi phía trước, dẫn đường cho Diệp Thạch.
Diệp Thạch đi theo Phú Nguyên Bảo đi tới khu lão sinh, lại đợi một canh giờ, thạch chùy của Diệp Thạch như trước chưa bán đi được, Diệp Thạch đã có chút không kiên nhẫn.
“Ngươi nói nơi này tương đối dễ bán.” Diệp Thạch trừng mắt nhìn Phú Nguyên Bảo.
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười cười, nói: “Diệp đồng học, ngươi ra giá rất cao, đem tất cả đều dọa.”
Diệp Thạch trắng mắt liếc Phú Nguyên Bảo một cái, nói: “Cao hả? Ta không biếtnha, Mộ Thần nói, nó có giá trị hai, ba trăm vạn nguyên thạch.”
Phú Nguyên Bảo phiên cái xem thường, thầm nghĩ: Mộ Thần nói chính là hai, ba trăm vạn nguyên thạch, không phải là ba trăm vạn nguyên thạch.
“Diệp đồng học, ngươi có lẽ nên nghĩ biện pháp nào đó, chứng minh giá trị của thạch chùy này.” Phú Nguyên Bảo như có điều suy nghĩ mà nói.
Diệp Thạch không hiểu mà hỏi: “Chứng minh giá trị của thạch chùy này? Chứng minh như thế nào?”
Phú Nguyên Bảo nhún vai, nói: “Ngươi có thể triển lãm một chút uy lực của thứ này.”
Diệp Thạch như có điều suy nghĩ, nhíu mày, múa may thạch chùy trên tay.
Diệp Thạch tùy tay đem thạch chùy trong tay hướng phía một cây đại thụ kế bên quăng qua, thạch chùy nặng nề đánh vào trên cây.
Tại khoảng khắc đánh lên đại thụ, trên thạch chùy sáng lên một trận kim quang.
Kim quang chợt lóe lướt qua, thạch chùy “Phanh!” rớt trên mặt đất.
Diệp Thạch nhìn kim quang sáng lên, bỗng cảm thấy hứng thú, lại nhìn thấy cây búa rơi xuống đất, không khỏi có chút thất vọng.
“Đó là…” Phú Nguyên Bảo nhìn đại thụ, trừng lớn mắt.
Chỉ thấy, trên thân cây nhanh chóng lan tràn ra từng đạo vết rạn, “phanh!” một tiếng vang thật lớn, đại thụ lập tức bị tạc vỡ ra, vụn gỗ bay tán loạn.
Diệp Thạch nhìn đại thụ hóa thành vụn gỗ, miệng trương thành hình tròn, hắn căn bản không dùng lực a! Cho nên, đại thụ thành như vậy, nguyên nhân là bởi vì bạo văn phía trên binh khí, khó trách, khó trách binh khí được khắc họa minh văn có giá mắc như vậy.
Trong con ngươi Phú Nguyên Bảo tinh quang lóe ra, quay đầu nhìn Diệp Thạch, không chờ đợi được, nói: “Diệp đồng học, ngươi nói thạch chùy này ba trăm vạn nguyên thạch sao, ta mua!”
Diệp Thạch nhíu mày, không cho là đúng mà nói: “Ngươi không phải đã nói là ngươi mua không nổi sao.”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười, nói: “Đó là nói giỡn.”
“Đi đi, đi qua một bên đi, có biết thứ tự trước sau hay không a! Diệp đồng học, thạch chùy này ta muốn mua, ba trăm vạn đúng không, ta lập tức chuyển khoản cho ngươi.” Một đệ tử vừa rồi hỏi giá lại không mua hướng lại đây nói.
Diệp Thạch híp mắt, không cho là đúng mà nói: “Ngươi không phải mới vừa rồi ngại mắc sao.”
“Diệp đồng học, ba trăm hai mươi vạn, ta muốn mua.” Một đồng học vội vội vàng vàng tiến lên phía trước nói.
“Đi đi, ba trăm hai mươi vạn mà ngươi cũng có thể mở miệng, Diệp đồng học, ta ra ba trăm năm mươi vạn.”
Diệp Thạch vừa định mở miệng nói thành giao, một thanh âm mãnh liệt mênh mông khác vang lên, “Ba trăm tám mươi vạn, Diệp đồng học, bán cho ta đi.”
Diệp Thạch khẽ đảo mắt, trên mặt hiện lên vài phần hưng phấn.
“Đều câm miệng cho ta.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Diệp Thạch nghe được thanh âm của người tới, cảm thấy rất là buồn bực, tên này chính là cái người lúc trước bởi vì hắn phá hủy thạch trụ học viện mà phạt hắn tám vạn nguyên thạch.
“Diệp đồng học, ngươi lại phá hư của công.” Nam tử đi đến trước mặt Diệp Thạch, thanh sắc câu lệ nói.
Diệp Thạch chắp tay sau lưng, thầm nghĩ: Lần này nếu lại muốn mình bồi thường, mình khẳng định sẽ không bồi.
“Là cái cây kia không rắn chắc, không liên quan tới ta.” Diệp Thạch lời lẽ chính nghĩa nói.
“Ngươi lại trốn tránh trách nhiệm.” Nam tử tức giận nói.
Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Vốn chính là cái cây kia không rắn chắc.”
“Như vậy đi, Diệp đồng học, ngươi đem thạch chùy này bán cho ta, ta sẽ không truy cứu việc ngươi phá hư của công.” Nam tử nói.
“Vị đạo sư này, ngươi tính lấy rabao nhiêu?!” Diệp Thạch đề phòng hỏi.
“Ba trăm tám mươi vạn, thế nào?” Nam tử rõ ràng nói.
Diệp Thạch nghĩ nghĩ, vừa rồi người báo giá cao nhất chính là ba trăm tám mươi vạn, lúc này mới nói: “Thành giao.”
Nam tử vui sướng cười cười, quyết định thật nhanh cùng Diệp Thạch giao dịch thạch chùy.
Đồng học chung quanh nhìn một bút giao dịch này, một đám sắc mặt cổ quái.
“Thiệt lớn, thiệt lớn rồi!” Phú Nguyên Bảo nhìn nam tử đi xa, nhịn không được nói thầm.
Diệp Thạch phiêu mặt nhìn Phú Nguyên Bảo, hỏi: “Ngươi đang nói gì đấy?”
“Nếu ngươi đem thạch chùy kia giao cho ta, ta ít nhất có thể thay ngươi bán ra cái giá bốn trăm năm mươi vạn.”
Diệp Thạch cau mày, bất mãn nói: “Nếu như vậy, ngươi vì sao không nói sớm?”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười cười, thầm nghĩ: Sớm nói sao? Đạo sư ở đây nên hắn không dám a!
Diệp Thạch nhìn bộ dáng của Phú Nguyên Bảo, hừ lạnh một tiếng, châm chọc: “Ngươi gia hỏa này chỉ có thịt béo, không có dũng khí.”
“Diệp đồng học, minh văn trên thạch chùy kia là bạo văn sao? Hình như so với bạo văn phổ thông lợi hại hơn a!” Bị Diệp Thạch châm chọc Phú Nguyên Bảo cũng không để bụng, cười tủm tỉm dời đi đề tài khác hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không biết, có khả năng Mộ Thần đã thay đổi qua đi.”
Phú Nguyên Bảo: “…” Loại sự tình thay đổi kết cấu minh văn này, không cần nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy được không a!
“Gần đây ta đang nghiên cứu tu văn thuật.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch không hiểu: “Tu văn thuật? Đó là cái gì?”
“Dưới tình huống bình thường, khi minh văn bị khắc sai lầm thì sẽ rất khó chữa trị, nhưng mà, tại địa phương khác có một loại minh văn sư đặc biệt, gọi là tu văn sư, kỹ năng của bọn họ chính là chữa trị minh văn sai lầm.” Mộ Thần giải thích.
Diệp Thạch đôi mắt sáng ngời, “Ngươi là nói, ngươi có thể chữa trị minh văn trên đámbinh khí này?”
Mộ Thần nhún vai, nói: “Ta gần đây đang nghiên cứu, còn chưa có thử qua, có được hay không còn chưa biết.”
Diệp Thạch: “…”
“Dù sao minh văn trên đám binh khí này cũng đã bịhư rồi, phá hư thêm cũng không sao.” Mộ Thần nhún vai nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ngươi nói đúng.” Cho dù bị hư đại bộ phận, thì hẳn là vẫn có thể thu hồi được.
Đem hơn mười binh khí gạt ra, Mộ Thần từ trong đó lấy ra một thạch chuỳ, thạch chuỳ này phẩm chất rất tốt, hao của Mộ Thần bảy mươi vạn nguyên thạch, phía trên có một bạo văn chưa hoàn thành.
Mộ Thần điều phối minh văn dịch, ở trên minh văn hạ xuống hai cái ký hiệu.
Trên phù chú là hai cái minh văn, một cái là phổ thông bạo văn, một cái khác là Mộ Thần căn cứ theo bạo văn nguyên bản mà cải biến một chút kết cấu, dùng vào việc chữa trị minh văn bạo văn khắc sai trên binh khí.
Diệp Thạch hai tay nâng cằm, ngồi ở một bên, hết sức chuyên chú nhìn động tác của Mộ Thần.
Minh văn trên tay Mộ Thần, nhẹ dừng phía trên thạch chuỳ, một đám minh văn phù cùng minh văn vốn có trên cây búa từ từ giao hòa với nhau.
Mộ Thần tập trung tinh thần, ước chừng nửa canh giờ sau, Mộ Thần thu bút, thạch chuỳ phát ra một trận kim quang chói mắt, đợi khi kim quang thu liễm lại, thạch chuỳ lại trở thành bộ dáng bình thường như trước không có gì lạ.
“Được không?” Diệp Thạch đứng lên, cảm thấy tràn đầy hứng thú hỏi.
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Hẳn là được rồi.”
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nhịn không được nói: “Ngươi thật lợi hại!”
Mộ Thần cười cười nói: “Hoàn hảo.”
Diệp Thạch cầm thạch chuỳ quơ quơ, hỏi: “Thạch chuỳ này đã chữa trị tốt?”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Chắc vậy.”
“Vậy nó bây giờ có giá trị bao nhiêu nguyên thạch?” Diệp Thạch hỏi.
“Hai, ba trăm vạn nguyên thạch.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch ôm thạch chuỳ, nói: “Ta đem đi bán thử xem sao.”
Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch hai mắt tỏa sáng, mỉm cười gật đầu, nói: “Được a!”
… …
Phú Nguyên Bảo đang đi tới khu đào bảo, nơi này là học viện chuyên môn sáng lập cho đệ tử, đệ tử có thể ở chỗ này bán vật phẩm mình không cần dùng.
Phú Nguyên Bảo là khách quen ở chỗ này, hắn nổi danh hoả nhãn kim tinh, rất nhiều đồ vật đến tay hắn luôn có thể bán ra giá cả xa xỉ.
Một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt của Phú Nguyên Bảo, Phú Nguyên Bảo bởi vì quá mức khiếp sợ mà lắc lắc đầu không tin.
Phú Nguyên Bảo nhìn mấy lần, mới xác định mình không có nhìn lầm.
Diệp Thạch cư nhiên ở trong khu đào bảo, hắn tựa hồ đang bán đồ vật.
Phú Nguyên Bảo nhịn không được hướng phía Diệp Thạch đi tới, “Diệp đồng học, ngươi ở trong này làm gì?” Phú Nguyên Bảo tươi cười hỏi.
Diệp Thạch xem thường nhìn Phú Nguyên Bảo, âm trầm nói: “Ta ở trong này làm gì? Ta ở trong này đương nhiên là để bán đồ vật! Ngươi nhìn đoán không ra sao?”
Diệp Thạch đối với người mơ ước nguyên thạch của hắn chưa từng có cái ấn tượng gì tốt, đối với Phú Nguyên Bảo lấy qua tiền thuê của hắn, tất nhiên càng không có ấn tượng tốt.
Trong con ngươi Phú Nguyên Bảo hiện lên một tia sáng, “Diệp đồng học, ngươi muốn bán thạch chùy này sao?”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ba trăm vạn nguyên thạch, ngươi muốn không?”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ gãi gãi đầu, cười cười, nói: “Thật xin lỗi, Diệp đồng học, ta không có nhiều nguyên thạch như vậy.”
Diệp Thạch ném cái xem thường, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi thật nghèo, ba trăm vạn nguyên thạch lại lấy ra không nổi, còn dám lấy họ Phú.”
Phú Nguyên Bảo cười khan, “ĐểDiệp đồng học chê cười rồi.”
Phú Nguyên Bảo âm thầm nghĩ: Dòng họ này là phụ thân truyền cho hắn, cũng không phải hắn tự chọn, có thể trách hắn được sao? Bất quá, kỳ thật, hắn vẫn rất thích cái họ này của mình.
Diệp Thạch có chút buồn bực nhìn chung quanh, hắn tới nơi này đã một đoạn thời gian, cũng có một số người hỏi qua giá của thạch chùy này, những người đó nghe xong hắn báo giá, một đám quay đầu bước đi, làm cho Diệp Thạch nhịn không được mà thất vọng.
Phú Nguyên Bảo nhìn chằm chằm thạch chuỳ trước mặt Diệp Thạch, càng xem càng cảm thấy quen thuộc.
“Diệp đồng học, thạch chuỳ này của ngươi, hình như là cây thạch chùy mà lúc trước Tề Nguyệt Các trong học viện bán.” Phú Nguyên Bảo nhịn không được nói.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Không sai a! Chính là cái kia.”
Phú Nguyên Bảo nhăn mày, binh khí này phẩm chất không tồi, đáng tiếc ký hiệu vẽ sai, nếu hắn nhớ không lầm mà nói, binh khí này tại trong Tề Nguyệt Các có giá là bảy mươi vạn, binh khí bảy mươi vạn, Diệp Thạch cư nhiên bán giá ba trăm vạn, khó trách bán không được.
“Diệp đồng học, ngươi ra giá có vẻ rất cao, tuy rằng binh khí này không tồi, nhưng mà minh văn phạm sai lầm..” Phú Nguyên Bảo nhỏ giọng nhắc nhở nói.
Diệp Thạch không cho là đúng mà nói: “Minh văn không còn sai, Mộ Thần đã đem minh văn chữa trị.”
Phú Nguyên Bảo chấn kinh, hỏi: “Diệp đồng học, lời này là thật?”
“Lừa ngươi làm chi, ngươi cũng mua không nổi.” Diệp Thạch bĩu môi nói.
Phú Nguyên Bảo: “…”
“Diệp đồng học, nơi này là khu tân sinh, tân sinh phần lớn rất nghèo, mua không nổi binh khí của ngươi, người có thể mua nổi lại không cần thạch chùy.” Phú Nguyên Bảo nói.
Thạch chùy thuộc loại binh khí tương đối nặng nề, nam đồng học thích tiêu sái, nữ đồng học thích làm tiên nữ, chắc chắn sẽ không suy xét về thứ này.
Diệp Thạch phiêu mắt nhìn Phú Nguyên Bảo, hỏi: “Ngươi có đề nghị gì sao?”
“Diệp đồng học, ngươi có thể đi tới khu lão sinh thử xem.” Phú Nguyên Bảo đề nghị.
Diệp Thạch nâng mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn Phú Nguyên Bảo, nói: “Ta không biết đường.”
Phú Nguyên Bảo nhìn biểu tình của Diệp Thạch, nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn thận nói: “Nếu ngươi không để ý thì ta có thể dẫn đường cho ngươi.”
Diệp Thạch mang theo thạch chùy, Phú Nguyên Bảo vội bước nhanh đi phía trước, dẫn đường cho Diệp Thạch.
Diệp Thạch đi theo Phú Nguyên Bảo đi tới khu lão sinh, lại đợi một canh giờ, thạch chùy của Diệp Thạch như trước chưa bán đi được, Diệp Thạch đã có chút không kiên nhẫn.
“Ngươi nói nơi này tương đối dễ bán.” Diệp Thạch trừng mắt nhìn Phú Nguyên Bảo.
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười cười, nói: “Diệp đồng học, ngươi ra giá rất cao, đem tất cả đều dọa.”
Diệp Thạch trắng mắt liếc Phú Nguyên Bảo một cái, nói: “Cao hả? Ta không biếtnha, Mộ Thần nói, nó có giá trị hai, ba trăm vạn nguyên thạch.”
Phú Nguyên Bảo phiên cái xem thường, thầm nghĩ: Mộ Thần nói chính là hai, ba trăm vạn nguyên thạch, không phải là ba trăm vạn nguyên thạch.
“Diệp đồng học, ngươi có lẽ nên nghĩ biện pháp nào đó, chứng minh giá trị của thạch chùy này.” Phú Nguyên Bảo như có điều suy nghĩ mà nói.
Diệp Thạch không hiểu mà hỏi: “Chứng minh giá trị của thạch chùy này? Chứng minh như thế nào?”
Phú Nguyên Bảo nhún vai, nói: “Ngươi có thể triển lãm một chút uy lực của thứ này.”
Diệp Thạch như có điều suy nghĩ, nhíu mày, múa may thạch chùy trên tay.
Diệp Thạch tùy tay đem thạch chùy trong tay hướng phía một cây đại thụ kế bên quăng qua, thạch chùy nặng nề đánh vào trên cây.
Tại khoảng khắc đánh lên đại thụ, trên thạch chùy sáng lên một trận kim quang.
Kim quang chợt lóe lướt qua, thạch chùy “Phanh!” rớt trên mặt đất.
Diệp Thạch nhìn kim quang sáng lên, bỗng cảm thấy hứng thú, lại nhìn thấy cây búa rơi xuống đất, không khỏi có chút thất vọng.
“Đó là…” Phú Nguyên Bảo nhìn đại thụ, trừng lớn mắt.
Chỉ thấy, trên thân cây nhanh chóng lan tràn ra từng đạo vết rạn, “phanh!” một tiếng vang thật lớn, đại thụ lập tức bị tạc vỡ ra, vụn gỗ bay tán loạn.
Diệp Thạch nhìn đại thụ hóa thành vụn gỗ, miệng trương thành hình tròn, hắn căn bản không dùng lực a! Cho nên, đại thụ thành như vậy, nguyên nhân là bởi vì bạo văn phía trên binh khí, khó trách, khó trách binh khí được khắc họa minh văn có giá mắc như vậy.
Trong con ngươi Phú Nguyên Bảo tinh quang lóe ra, quay đầu nhìn Diệp Thạch, không chờ đợi được, nói: “Diệp đồng học, ngươi nói thạch chùy này ba trăm vạn nguyên thạch sao, ta mua!”
Diệp Thạch nhíu mày, không cho là đúng mà nói: “Ngươi không phải đã nói là ngươi mua không nổi sao.”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười, nói: “Đó là nói giỡn.”
“Đi đi, đi qua một bên đi, có biết thứ tự trước sau hay không a! Diệp đồng học, thạch chùy này ta muốn mua, ba trăm vạn đúng không, ta lập tức chuyển khoản cho ngươi.” Một đệ tử vừa rồi hỏi giá lại không mua hướng lại đây nói.
Diệp Thạch híp mắt, không cho là đúng mà nói: “Ngươi không phải mới vừa rồi ngại mắc sao.”
“Diệp đồng học, ba trăm hai mươi vạn, ta muốn mua.” Một đồng học vội vội vàng vàng tiến lên phía trước nói.
“Đi đi, ba trăm hai mươi vạn mà ngươi cũng có thể mở miệng, Diệp đồng học, ta ra ba trăm năm mươi vạn.”
Diệp Thạch vừa định mở miệng nói thành giao, một thanh âm mãnh liệt mênh mông khác vang lên, “Ba trăm tám mươi vạn, Diệp đồng học, bán cho ta đi.”
Diệp Thạch khẽ đảo mắt, trên mặt hiện lên vài phần hưng phấn.
“Đều câm miệng cho ta.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Diệp Thạch nghe được thanh âm của người tới, cảm thấy rất là buồn bực, tên này chính là cái người lúc trước bởi vì hắn phá hủy thạch trụ học viện mà phạt hắn tám vạn nguyên thạch.
“Diệp đồng học, ngươi lại phá hư của công.” Nam tử đi đến trước mặt Diệp Thạch, thanh sắc câu lệ nói.
Diệp Thạch chắp tay sau lưng, thầm nghĩ: Lần này nếu lại muốn mình bồi thường, mình khẳng định sẽ không bồi.
“Là cái cây kia không rắn chắc, không liên quan tới ta.” Diệp Thạch lời lẽ chính nghĩa nói.
“Ngươi lại trốn tránh trách nhiệm.” Nam tử tức giận nói.
Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Vốn chính là cái cây kia không rắn chắc.”
“Như vậy đi, Diệp đồng học, ngươi đem thạch chùy này bán cho ta, ta sẽ không truy cứu việc ngươi phá hư của công.” Nam tử nói.
“Vị đạo sư này, ngươi tính lấy rabao nhiêu?!” Diệp Thạch đề phòng hỏi.
“Ba trăm tám mươi vạn, thế nào?” Nam tử rõ ràng nói.
Diệp Thạch nghĩ nghĩ, vừa rồi người báo giá cao nhất chính là ba trăm tám mươi vạn, lúc này mới nói: “Thành giao.”
Nam tử vui sướng cười cười, quyết định thật nhanh cùng Diệp Thạch giao dịch thạch chùy.
Đồng học chung quanh nhìn một bút giao dịch này, một đám sắc mặt cổ quái.
“Thiệt lớn, thiệt lớn rồi!” Phú Nguyên Bảo nhìn nam tử đi xa, nhịn không được nói thầm.
Diệp Thạch phiêu mặt nhìn Phú Nguyên Bảo, hỏi: “Ngươi đang nói gì đấy?”
“Nếu ngươi đem thạch chùy kia giao cho ta, ta ít nhất có thể thay ngươi bán ra cái giá bốn trăm năm mươi vạn.”
Diệp Thạch cau mày, bất mãn nói: “Nếu như vậy, ngươi vì sao không nói sớm?”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười cười, thầm nghĩ: Sớm nói sao? Đạo sư ở đây nên hắn không dám a!
Diệp Thạch nhìn bộ dáng của Phú Nguyên Bảo, hừ lạnh một tiếng, châm chọc: “Ngươi gia hỏa này chỉ có thịt béo, không có dũng khí.”
“Diệp đồng học, minh văn trên thạch chùy kia là bạo văn sao? Hình như so với bạo văn phổ thông lợi hại hơn a!” Bị Diệp Thạch châm chọc Phú Nguyên Bảo cũng không để bụng, cười tủm tỉm dời đi đề tài khác hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không biết, có khả năng Mộ Thần đã thay đổi qua đi.”
Phú Nguyên Bảo: “…” Loại sự tình thay đổi kết cấu minh văn này, không cần nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy được không a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.