Chương 9: Cái gọi là ‘Trạng Sư’
Bích Thủy Mai Lạc
01/12/2015
Đường Phi ở thế kỷ hai mươi mốt là một đại luật sư thanh danh hiển hách, địa vị của luật sư ở xã hội hiện đại tự nhiên rất cao, cũng được rất nhiều người tôn trọng, đồng thời cũng là nghề nghiệp lý tưởng rất nhiều người đều hướng tới. Cho dù Đường Phi là loại chỉ nhìn tiền, không nhìn án kiện hay đạo đức xã hội, nhưng cũng là đối tượng được rất nhiều người tìm tới, cho nên Đường Phi đương nhiên cho rằng, ở cổ đại, địa vị Trạng Sưcũng ngang hàng với luật sư hiện đại.
Nhưng thật rasự thật là, ở cổ đại, cái gọi là Trạng Sưkhông có tính hợp pháp của thủ tục tố tụng pháp lý, hay nói cách khác ở trong hệ thống tư pháp cổ đại loại nghề nghiệp này hoàn toàn không được thừa nhận. Hơn nữa tại Trung Quốc, truyền thống văn hóa pháp luật đối với sự tồn tại của Trạng Sưcơ bản chính là hỗn loạn và gây rối cho xã hội. Loại nghề nghiệp này, trong quan điểm chính trị hay pháp luật cổ xưa, nói chung đều không có hình tượng “tốt”. Tuy nói rằngngười viết trạng từ đều phải có công danh, nhưng thực chất đi làm Trạng Sư đều là những người hỗn tạp, thất bại ở trường thi cùng quan trường, vì bất đắc dĩ mưu sinh nên mới phải đi làm nghề như vậy.
Kỳ thật Đường Phi ở thời điểm học đại học,có một môn chính là chuyên môn giảng về lịch sử phát triển và hình thành của nghề “Luật sư”, cũng có nhắc đến vị trí của Trạng Sưtrong con mắt của chính trị gia và bình dân bá tánh tại Trung Quốc cổ đại. Ví dụ nổi tiếng nhất chính là thời Xuân Thu Chiến quốc,chính trị gia Đặng Tích của Trịnh quốc, hắn được giới luật sư công nhận Trạng Sư thuỷ tổcủa Trung Quốccổ đại. Lại nói Đặng Tíchnày am hiểu tố tụng, khả năng biện luận không người có thể địch lại, sách sử ghi lại người này “Thích nói về những thuyết kỳ lạ, và hay chơi đùa với chữ”, rất hay chủ trương“[nói có sách, mách có chứng], mặt nào cũng đúng”. Đáng tiếc, Đặng Tích bị chính trị gia Tứ Chuyên coi là nhiễu loạn dân tâm mà giết chết. Thậm chí ngay cả khi kiện tụng học phát triển,cùngvới địa vị Trạng Sưđạt tới đỉnh cao nhất của xã hội phong kiến vào thời Tống, cũng có hiện tượng “Nha môn trước khi kết án, cơ hồ đều cóTrạng Sư đứng ra biện hộ” xuất hiện. Có thể thấy được nghề Trạng Sưnày ở cổ đại, chính là tràn ngập tính nguy hiểm và rủi ro.
Trích dẫn một vị học giả thời hiện đại mà nói: “Trạng Sư ở trong xã hội truyền thống, xưa nay phải chịungườikhác sỉ vả, hình tượng của bọn họ chính là tham lam, lãnh khốc, giảo hoạt, gian trá, tối giỏi về việc xếp đặt điều khiển, chi phối thị phi, đổi trắng thay đen, vụng chèo khéo chống, ngư ông đắc lợi.”(mấy đoạn này tác giả toàn chơi lịch sử Trung Quốc, làm khổ editor quá mức T.T)
Chỉ tiếc, những khóa học tư liệu lịch sử hữu dụng như vậy, Đường Phi năm đó không chọn học, cho nên những miêu tả khái quát kia hắn thậm chí còn chưa hề nghe nói qua.
Vì vậy, Đường Phi vốn không rõ chân tướng mới có thể đối với phản ứng của Ưu nhi cảm thấy kỳ quái, mà Ưu nhi cũng vì quyết định của Đường Phi mới có thể phản đối như vậy.
Đường Phi lẳng lặng nghe Ưu nhi nói xong địa vị cùng tính chất của Trạng Sư ở nơi này, sắc mặt cũng trầm xuống, khó trách Phượng Thần Anh kia bỗng nhiên tốt bụng như vậy, nguyên lai là hắn cố ý! Hắn rõ ràng biết Trạng Sư không có thanh danh gì hay cùng cũng không có địa vị, còn như vậy hỗ trợ hắn!
“Công tử, Ưu nhi cầu ngài, mau mau đánh mất ý niệm hoang đường này trong đầu đi! Chưa nói ngài xuất thân thế gia công tử, chính là lão gia bên kia, cũng sẽ không đáp ứng!” Ưu nhi vẻ mặt sầu khổ, hắn không hiểu công tử như thế nào lại nghĩ đến những chuyện như vậy? Công tử xưa nay rất đơn thuần, làm như thế nào có thể làmTrạng Sư? Bất quá, sau khi công tử bị thương mất trí nhớ, quả thực cả người dường như thay đổi hẳn...... Hắn đương nhiên không biết hiện tại Phương Lâmchính Là Đường Phi, hơn nữa còn rất thiếu tiền.
“Hừ,” Đường Phi cười lạnh một tiếng: “Ai nói Phượng Thần Anh sẽ không đáp ứng, hắn còn hứa giúp ta đi đàm sinh ý nữa!” Đường Phi nghĩ không ra ý đồ Phượng Thần Anh khi làm như vậy, hắn hẳn phải là rất muốn Phương Lâmchân chính trở về mới đúng chứ, nếu không như vậy thì một đêm kia cũng sẽ không sảng khoái cấp cho Thiên Tinh một ngàn lượng. Nhưng là nếu hắn khi làm Trạng Sư vạn nhất thật sự gây ra rắc rối gì,Phương Lâm cũng sẽ không có kết cục tốt. Phượng Thần Anh đến tột cùng suy nghĩ là cái gì?
“Như thế nào có thể? Lão gia hắn, hắn sẽ không......” Ưu nhi vẻ mặt suy sụp, hắn cũng không biết Phượng Thần Anh đến tột cùng muốn đối với Đường Phi làm cái gì, Phượng Thần Anh đối Đường Phi thực dung túng, thậm chí ngay cả vô lễ cùng ngạo mạn của hắn đều có thể làm như không thấy. Nhưng là, vì cái gì muốn hắn theo đuổi vị tríTrạng Sư?
“Được rồi, cứ quyết định như vậy, dù sao có chuyện gì thì cũng đã có Phượng Thần Anh lo liệu, không tới phiên ta quan tâm.” Đường Phi không để ý tới Ưu nhi lo lắng, đứng dậy đi lấy Hoàng Diệp luật. Nếu hắn đoán không ra âm mưu của Phượng Thần Anh, như vậy thì cứ tiếp tục kế hoạch của bản thân, dù sao thì thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, chuyện gì cũng có cách giải quyết.
Ngày thứ hai, Đường Phi thức dậy sớm, dẫn Ưu nhi ở trong đám người Đông việnđang chú mục quan sát, tiêu sái rời đi. Hôm nay hắn ăn mặc vô cùng chỉnh tề, tóc cũng không giống như ngày xưa tùy ý cột, mà là được buộc lại gọn gàng. Bởi vì muốn ra ngoài, hắn không cự tuyệt Ưu nhi giúp hắn đem quần áo cùng đầu tóc xử lý tốt.
Thời điểm đi qua một đạo hành lang gấp khúc, Đường Phi cùng Ưu nhi gặp tổng quản Thiết Hoán. Đường Phi đối Thiết Hoán hơi hơi gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước. Ưu nhi không có biện pháp đành phải vội vã chào Thiết tổng quảnmột tiếng liền đuổi theo sau.
Thiết Hoán vẫn nhìn chăm chú vào Phương Lâm, thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất ở chỗ quẹo mới xoay người rời đi. Phương Lâmnày từ sau một lần biến cố kia, cả người liền thay đổi, đặc biệt là khí chất cùng tươi cười. Phương Lâmtrước kia vô luận đối với Phượng Thần Anh có bao nhiêu bất mãn, cũng đều là trực tiếp biểu hiện ra ngoài, hắn căn bản không biết che dấu, đơn thuần thực dễ dàng bị nhìn thấu. Nhưng là, Phương Lâmsau khi bị thương, Thiết Hoán nhíu nhíu mày, trong mắt hắn có một loại gì đó làm người khác xem không hiểu, hai mắt trong suốt trước đây nay lại trở nên sâu thẳm khó hiểu, hơn nữa bên khóe miệng thường xuyên lộ vẻ giống như cười lạnh, lại ăn nói bén nhọn bất hảo, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tự tin,khí thế bức người. Bất quá hắn tin tưởng Phượng Thần Anh đều có an bài, lão gia sẽ không để cho mộtngườiđầy răng nanh và móng vuốt ở trong phủ.
Ra khỏiPhượng Tê Các, Đường Phi theo bản năng hít sâu một hơi, không khí tự do thật là tươi mát! Từ sau đêm đó, hắn đã bị nhốt ở trong cái phủ đệ hoa lệ này hơn nửa tháng, hiện tại rốt cục cũng có thể đi ra!
Đường Phi bảo Ưu nhi dẫn đường, lần duy nhất hắn tiếp xúc với xã hội nơi này chính là lần chạy trốn kia, tâm tình lúc đó hậm hực kích động, ngay cả ngã tư đường cũng chưa nhìn rõ ràng.
Ưu nhi một bên giới thiệu cho Đường Phi đô thành của Hoàng Diệp quốc -- Miên Cẩm, phần phía trước tiếp giáp với nơi bọn họ cư ngụ chính là khu dân cư an tĩnh nghiêm túc, phần phía sau là ngã tư đường phồn hoa lần lượt có các cửa hàng náo nhiệt cùng với các quán ăn, tửu điểm.
Ở dọc theo đường đicó các gian hàng bán điểm tâm nhỏ, Đường Phi cấp chính mình cùng Ưu nhi mỗi người mua một phần bột đậu bánh dày, tổng cộng dùng hết hai tiền đồng. Tiền này là của Phương Lâmlưu lại, Đường Phi xuất môn cầm theo hai lượng bạc cùngít tiền lẻ, có thể hảo hảo tiêu dùng vài ngày.
Đường Phi ở thời điểm hiện đại rất ít đi dạo phố, chỉ là ngẫu nhiên muốn mua quần áo mới kêu Trần Thầncùng đi tới những cửa hàng đồ hiệu, như hiện nay ở tại đoạn đường phồn hoa cổ kính này, Đường Phi lại nổi lên ý niệm muốn đi dạo trong đầu. Tuy rằng hắn hôm nay đi ra vốn là nghĩ muốn làm quen một chút với hoàn cảnhHoàng Diệp quốc, chuẩn bị tốt cho sinh ý sau này.
Đường Phi một đường tò mò nhìn xung quanh, mỗi khi cảm thấy hứng thú gì đó cũng sẽ dừng lại cẩn thận xem xét một phen, nhưng trừ bỏ ăn uống, hắn cơ hồ cũng không mua bất luận cái gì.(anh là rất hợp tính với Thủy Thủy =)) )
Đi tới một lát, một mùi thơm ngọt ngào dễ chịu hấp dẫn Đường Phi, giương mắt nhìn lên, một người bán hàng rong khoảng hai mươi tuổi ngồi ở trên bậc thềm phía trước một tiểu quán đùa nghịch cái gì đó, tất cả đều là dùng một cái hộp nhỏ để chứa. Đường Phi tò mò tiêu sái đi qua, Ưu nhi ở phía sau đi theo, sắc mặt có chút khác thường.
“Xin hỏi, đây là cái gì?” Đường Phi hơi hơi hạ thắt lưng, nhìn những từ hạp hoặc hộp gỗtinh xảo này, bên trong hộp tản ra một mùi hương ngọt mê người, giống như kết hợp hương vị của nhiều loại hoa.
Ưu nhi sửng sốt, nguyên lai công tử thật sự không biết mấy thứ này a......
“Ha ha,” Người bán hàng rong kia sang sảng cười, đánh giá Đường Phi nói: “Tiểu nhân xem vị công tử này khí vũ hiên ngang, quần áo hoa lệ, nhất định là đại phú gia công tử đi? Đã đến tuổi như vậy chẳng lẽ còn chưa có thê thiếp thông phòng? Cả những thứ tốt này cũng không nhận ra được!”
Ưu nhi sắc mặt trầm xuống, muốn tiến lên quát lớn, Đường Phi lại ngăn cản, cười nói: “Ta thật vẫn chưa có, thứ này đến tột cùng là cái gì? Hộp đựng trông rất tinh xảo.”
Người bán hàng rong kia sửng sốt, lập tức cười nói: “Tiểu nhân xem công tử cũng khoảng hai mươi đi? Sao cả những đồ khuê phòng này cũng không ra nhận được? Đây là son bột nước, là đồ dùng này nọ của nữ tử!”
Son bột nước?! Đường Phi lấy tay cầm lấy một từ hạp nhỏ hình trứng mở ra, một trận hương khí xông lên mũi, bên trong là son màu phấn hồng. Nguyên lai là đồ trang điểm cổ đại! Đường Phi bật cười lắc đầu, hắn nghe hương vị còn tưởng rằng là nguyên liệu trà lài ngườihiện đại dùng để uống!
Ưu nhi nhịn không được che miệng cười trộm, công tử thật đúng là đơn thuần, cả mấy thứ này cũng không nhận ra được.
“Công tử, thế nào? Đồ ta bán đều là tốt nhất, hơn nữa một hộp chỉ cần mười hai văn tiền! Thậm chí ngay cả phi tần, nương nương trong cung đều sai người đến chỗ tiểu nhân mua một chút trở về! Công tử cho dù không có thê thiếp, cũng có thể cấp cho nữ quyến trong nhà mua một ít, cam đoan các nàng sẽ thích!” Người bán hàng rong xoa xoa tay, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ.
Đường Phi khóe miệng khẽ nhếch, vừa định lắc đầu liền thấy Ưu nhi ở một bên đang cười trộm, Đường Phi giật mình, Ưu nhi này rõ ràng biết mấy thứ này là cái gì cũng không nhắc nhở hắn! Độ cong ở khóe miệng đột nhiên tăng lên, Đường Phi liền kêu Ưu nhi: “Ưu nhi, ngươi mau lại đây.”
Ưu nhi đang cười trộm bỗng hoảng sợ, nhanh chóng đứng ở trước mặtĐường Phi.
Đường Phi hơi hơi cúi đầu nói với hắn: “Không cho phép nhúc nhích.” Ưu nhi thân thể lập tức cứng nhắc, kỳ thật cho dù Đường Phi không nói, hắn cũng không dám động, bởi vì hơi thở của y thật sự là quá thân cận với hắn!
Đường Phi khóe miệng xẹt qua một nụ cườità ác, vươn ngón trỏ ở trên hộp son phấn lau một phen, sau đó toàn bộ đều thoa lên trên đôi môi tái nhợt của Ưu nhi.
Ngay khi đầu ngón tay ấm áp kia chạm vào môi Ưu nhi, toàn bộ đầu như “oanh” một tiếng, mặt đỏ tai hồng tim đập gia tốc, cả người nóng đến nổi đều muốn bốc ra hơi nước!
“Không sai không sai, phấn điểm môi anh đào, đúng là hảo tư sắc. Ha ha ha ha!”
Đường Phi cười lớn nói vài câu cổ vănchẳng ra cái gì, rồi đem son đưa cho Ưu nhi, sau đó trả tiền.
Người bán hàng rong tiếp nhận tiền, vẻ mặt giống như ngây ngốc, thẳng đến khi Đường Phi cùng Ưu nhi đi xa, mới hồi phục tinh thần lại.
“Hắc, ta nói, đến tuổi này còn không có cưới vợ, nguyên lai là có sở thích như vậy!” Người bán hàng rong thu hồi tiền, ngữ khí khinh thường nói.
Ưu nhi sắc mặt vẫn hiện ra vẻ đỏ ửngkhông bình thường, Đường Phi tưởng thời tiết quá nóng, tùy tiện tìm một nhà nhìn giống như tửu lâu liền mang theo Ưu nhi đi vào, như là hoàn toàn không biết bởi vì chính mình mới là nguyên nhân nhiễu loạn xuân tâm trong lòng của tiểu thiếu niên kia.
“Ưu nhi, ngồi xuống đi. Hiện tại là ở bên ngoài, không cần nhiều quy củ.” Đường Phi bảo Ưu nhi ngồi xuống, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, không thể tưởng được mùa hè cổ đại cũng nóng như vậy, hắn nghĩ đến chỉ có hiệu ứng nhà kính nghiêm trọng thời hiện đại mới có thời tiết cực nóng như thế chứ.
Ưu nhi đỏ mặt nhìn lén Đường Phi, tầng sonmàu hồng nhạt trên môi kiavẫn còn chưa lau, khi nhìn đến Đường Phi bởi vì quá nóng mà kéo cổ áo xuống, lộ ra xương quai xanh trắng nõn lại càng cúi thấp đầu, tim đập nhanh đến cơ hồ muốn theo cổ họng nhảy ra ngoài!
“Nhị vị đại gia là lần đầu tiên đến đây đi? Xin hỏi muốn ăn cái gì? Có muốn hay không nếm thử một chútchiêu bài đồ ăn của tửu lâu chúng tôi?” Lúc này tiểu nhị chạy tới, ngữ khí cung kính,vẻ mặt tươi cười muốn đẩy mạnh tiêu thụ vài món thức ăn danh tiếng của tửu lâu.
Đường Phi nghe được mấy món bào ngư chả phượng gì đó, cảm thấy ngày hôm nay thời tiết nóng như vậy còn muốn ăn mấy thứ dầu mỡ?
“Không cần, mang vài đĩa rau trộn khai vị là tốt rồi, cùng một ấm tràTuyết Nha.” Đường Phi đánh gãy tiểu nhị đang thao thao bất tuyệt mấy món đồ ăn.
Nguyên bản nghe được Đường Phi nói chỉ cần vài đĩa rau trộn, tiểu nhị trong lòng đã bắt đầu phỉ báng, nhưng sau khi nghe được hai chữ “Tuyết Nha”, khinh thường trên mặt lại lập tức biến thành cung kính tươi cười, cúi đầu khom lưng nói: “Vị đại gia này, thật sự là ngượng ngùng, trong điếmchúng ta, không có Tuyết Nha......” Đây chính là cống phẩm đại nội,tiểu địa phương của bọn họ như thế nào khả năng có! Tiểu nhị nghĩ đến Đường Phi là công tử hoàng tộc đi ra phố phường du ngoạn, những món bào ngư vi cá đã ăn phát ngán, cho nên mới muốn thay đổi khẩu vị, âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi cũng chưa có nói điều gì bất kính.
“Được rồi, mang một bình trà thượng đẳng, rau trộn làm tốt một chút, đi xuống đi.” Ưu nhi tuy rằng trong lòng đang rối bời, nhưng cũng chú ý tới biến hóa trên mặt tiểu nhị, tự nhiên biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, không muốn làm cho Đường Phi mất hứng liền nhanh chóng đuổi hắn đi.
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân lập tức giúp ngài chuẩn bị!” Tiểu nhị lại cúi đầu khom lưng chạy.
“Ta không phải nói nhầm cái gì rồi chứ?” Đường Phi nhìn Ưu nhi ở đối diện hỏi, hắn là ngườitâm tư tỉ mỉ, biến hóa của tiểu nhị kia, hắn cũng đã nhìn thấy.
“Không phải, chỉ là loại địa phương nhỏ này của bọn hắn,không cung ứng được Tuyết Nha mà thôi, công tử không cần để ý quá mức.” Ưu nhi nhanh chóng nói.
“Nga.” Đường Phi không thèm để ý gật gật đầu, lại tiếp tục hướng chung quanh nhìn nhìn. Bởi vì còn chưa tới thời giancơm trưa, cho nên khách của tửu lâu cũng không đông cho lắm, đợimột bàn đồ ăn của Đường Phi được dọn lên, người liền dần dần tăng thêm, nửa giờ sau đã không còn chỗ ngồi.
“Sớm biết vậy hẳn là tìmmột nhã gian, công tử tại dạng địa phương ồn ào này có phải sẽ không quen?” Ưu nhi có chút lo lắng nhìn Đường Phi nói.
“Không có gì, náo nhiệt cũng không tồi.” Đường Phi nhìn xung quanh, cảm giác có điểm giống nhà hàng điểm tâm sáng Quảng Đông, đều là náo nhiệtnhư vậy.
“Ai, ngươi có nghe nói chưa, Lưu, Chương hai nhà lại nháo loạn!” Mấy người ở bàn phía sau bọn Đường Phi bỗng nhiên nói.
“Cái này có gì phải ngạc nhiên? Bọn họ hàng năm thời điểm sửa chữa phần mộ tổ tiên đều phải nháo vài lần, ai mà chẳng biết!” Một người tiếp tục câu chuyện.
“Lần này không giống! Nghe nói đều nháo đến công đường rồi, xem ra hai nhà bọn họ là quyết tâm muốn giành được khối phong thuỷ bảo địa(miếng đất phong thủy tốt)kia!” Tên còn lại nói.
“Lợi hại như vậy? Có kết quả chưa?” Mộtngườilại hỏi.
“Hình như vẫn chưa, nghe nói phủ doãn chúng ta đang vì chuyện này mà rất đau đầu!”
“Ta xem chuyện này rất khó giải quyết, dù sao cũng đã qua nhiều năm!”
“Không đến mức đó đi?”
“Trời mới biết bọn họ đã tranh nhau bao nhiêu năm a!”
Đường Phi bị lời của những người đó hấp dẫn lực chú ý, tranh cãi quyền sở hữu bất động sản? Xem ra vụ làm ăn đầu tiên đã rơi xuống, cũng không biết hai nhà kia có phải thuộc dạng có tiền hay không, nếu hắn tiếp án tử này liệu có thể kiếm được bao nhiêu.
Đường Phi mày nhíu lại không nói lời nào, hai mắt thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ nghiêm túc, toàn bộ tâm tư hắn đều đặt ở trên chuyện này. Ưu nhi lại xem đến ngây ngốc, công tửnghiêm túc lên, thật đúng là, rất có mị lực......
Mãi cho đến khi trời dần tối, Đường Phi cùng Ưu nhi ở bên ngoài nếm qua cơm chiều mới trở về Phượng Tê Các.
Đường Phi tắm rửa xong đi ra, cư nhiên phát hiện Ưu nhi không có ở đây, bình thường hắn đều đến trong phòng hắn đốt chút thảo dược trừ muỗi. Đường Phi cũng không thèm để ý, nhún nhún vai, có thể là có chuyện bận rộn đi, sau đó cầm một cái quạt lớn, ôm Hoàng Diệp luật đến ngồi ở trên ghế nằm, một bên vừa quạt một bên ở dưới đèn lồng đọc sách. Hắn muốn thuận lợi nhận được án tử về quyền tranh chấp bất động sản kia!
Ưu nhi quỳ gối trước mặtPhượng Thần Anh, tuy rằng ở ngoại thất có một tấm màn che phía trước, nhưng Ưu nhi vẫn là cúi đầu không dám nhìn hắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai tay run rẩy.
“Nghe nói, hôm nay ngươi cùng -- hắn đi ra ngoài?” Phượng Thần Anh tà mị nằm ở trên nhuyễn tháp rộng thùng thình, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ưu nhi, hai tay lại vuốt ve Tương quântrong lòng, Tương quân ở trong lòng hắn nũng nịu thở gấp. Từ “hắn” trong miệng Phượng Thần Anh, tự nhiên chính là Đường Phi.
“Dạ, lão gia.” Ưu nhi thấp giọng đáp.
“Đã làm gì?” Phượng Thần Anh cười khẽ ở trên khỏa hồng anh trước ngực Tương quânhung hăng nhéo một phen, vừa lòng nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của hắn.
“Khởi bẩm lão gia, công tử mang theo nô tài ở chợ đi dạo một ngày, ăn chút đồ vặtdân gian.” Ưu nhi mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, hắn theo bản năng muốn che giấu sự kiện son môi cùng Đường Phi ở trên phố.
“Nga? Phải không?” Phượng Thần Anh có mỹ nhân trong ngực, nhưng hơi thở không thấy loạn chút nào, trong mắt lại là một mảnh thanh minh lãnh khốc, mà Tương quântrong lòng hai mắt đã nổi lên dục sắc, sớm động tình ở trên người Phượng Thần Anh không ngừng cọ xát.
“Dạ......” Ưu nhi thanh âm không tự giác mà phát run, lão gia sẽ không biết đi, nhất định sẽ không!
“Phấn điểm môi anh đào, ta hôm nay mới phát hiện, Ưu nhi ngươi tư sắc cũng không kém.” Thanh âm Phượng Thần Anh từ sau ba tầng màn che truyền đến, mang theo trêu tức.
Ưu nhi chấn động, lão gia, thật sự biết! Sắc mặt Ưu nhi đã muốn tái nhợt, mồ hôi lạnh đã hoàn toàn thấm ướt sau cổ, hắn không biết lão gia sẽ xử phạt hắnnhư thế nào, nhưng hắn biết thủ đoạn lão gia luôn luôn tàn khốc, đặc biệt đối với những kẻ phản bội.
“Ha ha a,” Phượng Thần Anh cười khẽ: “Ta chỉ là đùa giỡn, trở về đi, nói cho hắn ngày mai ta cùng với hắn ra phủ.”
Ưu nhi lại là chấn động, thanh âm run run nói: “Dạ, lão gia.”
Ưu nhi gian nan bước chân ra cửa, trong nháy mắtcửa đóng lại, hắn nghe được tiếng kêu dâm đãng củaTương quânkia. Cố gắng chống đỡ thân mình ly khai Diên Phi viện, Ưu nhi mới đặt mông ngồi ở dưới đất, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, vừa rồi, thời điểm lão gia nói chỉ là đùa giỡn, hắn rõ ràng cảm giác được sát khí.
Ưu nhi ôm chân cuộn lại thành một khối, ẩn trong bóng tối. Hắn không dám phản bội Phượng Thần Anh, nhưng càng làm không được chuyện không thích Đường Phi.
“Công tử......!!”
------------
Nhưng thật rasự thật là, ở cổ đại, cái gọi là Trạng Sưkhông có tính hợp pháp của thủ tục tố tụng pháp lý, hay nói cách khác ở trong hệ thống tư pháp cổ đại loại nghề nghiệp này hoàn toàn không được thừa nhận. Hơn nữa tại Trung Quốc, truyền thống văn hóa pháp luật đối với sự tồn tại của Trạng Sưcơ bản chính là hỗn loạn và gây rối cho xã hội. Loại nghề nghiệp này, trong quan điểm chính trị hay pháp luật cổ xưa, nói chung đều không có hình tượng “tốt”. Tuy nói rằngngười viết trạng từ đều phải có công danh, nhưng thực chất đi làm Trạng Sư đều là những người hỗn tạp, thất bại ở trường thi cùng quan trường, vì bất đắc dĩ mưu sinh nên mới phải đi làm nghề như vậy.
Kỳ thật Đường Phi ở thời điểm học đại học,có một môn chính là chuyên môn giảng về lịch sử phát triển và hình thành của nghề “Luật sư”, cũng có nhắc đến vị trí của Trạng Sưtrong con mắt của chính trị gia và bình dân bá tánh tại Trung Quốc cổ đại. Ví dụ nổi tiếng nhất chính là thời Xuân Thu Chiến quốc,chính trị gia Đặng Tích của Trịnh quốc, hắn được giới luật sư công nhận Trạng Sư thuỷ tổcủa Trung Quốccổ đại. Lại nói Đặng Tíchnày am hiểu tố tụng, khả năng biện luận không người có thể địch lại, sách sử ghi lại người này “Thích nói về những thuyết kỳ lạ, và hay chơi đùa với chữ”, rất hay chủ trương“[nói có sách, mách có chứng], mặt nào cũng đúng”. Đáng tiếc, Đặng Tích bị chính trị gia Tứ Chuyên coi là nhiễu loạn dân tâm mà giết chết. Thậm chí ngay cả khi kiện tụng học phát triển,cùngvới địa vị Trạng Sưđạt tới đỉnh cao nhất của xã hội phong kiến vào thời Tống, cũng có hiện tượng “Nha môn trước khi kết án, cơ hồ đều cóTrạng Sư đứng ra biện hộ” xuất hiện. Có thể thấy được nghề Trạng Sưnày ở cổ đại, chính là tràn ngập tính nguy hiểm và rủi ro.
Trích dẫn một vị học giả thời hiện đại mà nói: “Trạng Sư ở trong xã hội truyền thống, xưa nay phải chịungườikhác sỉ vả, hình tượng của bọn họ chính là tham lam, lãnh khốc, giảo hoạt, gian trá, tối giỏi về việc xếp đặt điều khiển, chi phối thị phi, đổi trắng thay đen, vụng chèo khéo chống, ngư ông đắc lợi.”(mấy đoạn này tác giả toàn chơi lịch sử Trung Quốc, làm khổ editor quá mức T.T)
Chỉ tiếc, những khóa học tư liệu lịch sử hữu dụng như vậy, Đường Phi năm đó không chọn học, cho nên những miêu tả khái quát kia hắn thậm chí còn chưa hề nghe nói qua.
Vì vậy, Đường Phi vốn không rõ chân tướng mới có thể đối với phản ứng của Ưu nhi cảm thấy kỳ quái, mà Ưu nhi cũng vì quyết định của Đường Phi mới có thể phản đối như vậy.
Đường Phi lẳng lặng nghe Ưu nhi nói xong địa vị cùng tính chất của Trạng Sư ở nơi này, sắc mặt cũng trầm xuống, khó trách Phượng Thần Anh kia bỗng nhiên tốt bụng như vậy, nguyên lai là hắn cố ý! Hắn rõ ràng biết Trạng Sư không có thanh danh gì hay cùng cũng không có địa vị, còn như vậy hỗ trợ hắn!
“Công tử, Ưu nhi cầu ngài, mau mau đánh mất ý niệm hoang đường này trong đầu đi! Chưa nói ngài xuất thân thế gia công tử, chính là lão gia bên kia, cũng sẽ không đáp ứng!” Ưu nhi vẻ mặt sầu khổ, hắn không hiểu công tử như thế nào lại nghĩ đến những chuyện như vậy? Công tử xưa nay rất đơn thuần, làm như thế nào có thể làmTrạng Sư? Bất quá, sau khi công tử bị thương mất trí nhớ, quả thực cả người dường như thay đổi hẳn...... Hắn đương nhiên không biết hiện tại Phương Lâmchính Là Đường Phi, hơn nữa còn rất thiếu tiền.
“Hừ,” Đường Phi cười lạnh một tiếng: “Ai nói Phượng Thần Anh sẽ không đáp ứng, hắn còn hứa giúp ta đi đàm sinh ý nữa!” Đường Phi nghĩ không ra ý đồ Phượng Thần Anh khi làm như vậy, hắn hẳn phải là rất muốn Phương Lâmchân chính trở về mới đúng chứ, nếu không như vậy thì một đêm kia cũng sẽ không sảng khoái cấp cho Thiên Tinh một ngàn lượng. Nhưng là nếu hắn khi làm Trạng Sư vạn nhất thật sự gây ra rắc rối gì,Phương Lâm cũng sẽ không có kết cục tốt. Phượng Thần Anh đến tột cùng suy nghĩ là cái gì?
“Như thế nào có thể? Lão gia hắn, hắn sẽ không......” Ưu nhi vẻ mặt suy sụp, hắn cũng không biết Phượng Thần Anh đến tột cùng muốn đối với Đường Phi làm cái gì, Phượng Thần Anh đối Đường Phi thực dung túng, thậm chí ngay cả vô lễ cùng ngạo mạn của hắn đều có thể làm như không thấy. Nhưng là, vì cái gì muốn hắn theo đuổi vị tríTrạng Sư?
“Được rồi, cứ quyết định như vậy, dù sao có chuyện gì thì cũng đã có Phượng Thần Anh lo liệu, không tới phiên ta quan tâm.” Đường Phi không để ý tới Ưu nhi lo lắng, đứng dậy đi lấy Hoàng Diệp luật. Nếu hắn đoán không ra âm mưu của Phượng Thần Anh, như vậy thì cứ tiếp tục kế hoạch của bản thân, dù sao thì thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, chuyện gì cũng có cách giải quyết.
Ngày thứ hai, Đường Phi thức dậy sớm, dẫn Ưu nhi ở trong đám người Đông việnđang chú mục quan sát, tiêu sái rời đi. Hôm nay hắn ăn mặc vô cùng chỉnh tề, tóc cũng không giống như ngày xưa tùy ý cột, mà là được buộc lại gọn gàng. Bởi vì muốn ra ngoài, hắn không cự tuyệt Ưu nhi giúp hắn đem quần áo cùng đầu tóc xử lý tốt.
Thời điểm đi qua một đạo hành lang gấp khúc, Đường Phi cùng Ưu nhi gặp tổng quản Thiết Hoán. Đường Phi đối Thiết Hoán hơi hơi gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước. Ưu nhi không có biện pháp đành phải vội vã chào Thiết tổng quảnmột tiếng liền đuổi theo sau.
Thiết Hoán vẫn nhìn chăm chú vào Phương Lâm, thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất ở chỗ quẹo mới xoay người rời đi. Phương Lâmnày từ sau một lần biến cố kia, cả người liền thay đổi, đặc biệt là khí chất cùng tươi cười. Phương Lâmtrước kia vô luận đối với Phượng Thần Anh có bao nhiêu bất mãn, cũng đều là trực tiếp biểu hiện ra ngoài, hắn căn bản không biết che dấu, đơn thuần thực dễ dàng bị nhìn thấu. Nhưng là, Phương Lâmsau khi bị thương, Thiết Hoán nhíu nhíu mày, trong mắt hắn có một loại gì đó làm người khác xem không hiểu, hai mắt trong suốt trước đây nay lại trở nên sâu thẳm khó hiểu, hơn nữa bên khóe miệng thường xuyên lộ vẻ giống như cười lạnh, lại ăn nói bén nhọn bất hảo, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tự tin,khí thế bức người. Bất quá hắn tin tưởng Phượng Thần Anh đều có an bài, lão gia sẽ không để cho mộtngườiđầy răng nanh và móng vuốt ở trong phủ.
Ra khỏiPhượng Tê Các, Đường Phi theo bản năng hít sâu một hơi, không khí tự do thật là tươi mát! Từ sau đêm đó, hắn đã bị nhốt ở trong cái phủ đệ hoa lệ này hơn nửa tháng, hiện tại rốt cục cũng có thể đi ra!
Đường Phi bảo Ưu nhi dẫn đường, lần duy nhất hắn tiếp xúc với xã hội nơi này chính là lần chạy trốn kia, tâm tình lúc đó hậm hực kích động, ngay cả ngã tư đường cũng chưa nhìn rõ ràng.
Ưu nhi một bên giới thiệu cho Đường Phi đô thành của Hoàng Diệp quốc -- Miên Cẩm, phần phía trước tiếp giáp với nơi bọn họ cư ngụ chính là khu dân cư an tĩnh nghiêm túc, phần phía sau là ngã tư đường phồn hoa lần lượt có các cửa hàng náo nhiệt cùng với các quán ăn, tửu điểm.
Ở dọc theo đường đicó các gian hàng bán điểm tâm nhỏ, Đường Phi cấp chính mình cùng Ưu nhi mỗi người mua một phần bột đậu bánh dày, tổng cộng dùng hết hai tiền đồng. Tiền này là của Phương Lâmlưu lại, Đường Phi xuất môn cầm theo hai lượng bạc cùngít tiền lẻ, có thể hảo hảo tiêu dùng vài ngày.
Đường Phi ở thời điểm hiện đại rất ít đi dạo phố, chỉ là ngẫu nhiên muốn mua quần áo mới kêu Trần Thầncùng đi tới những cửa hàng đồ hiệu, như hiện nay ở tại đoạn đường phồn hoa cổ kính này, Đường Phi lại nổi lên ý niệm muốn đi dạo trong đầu. Tuy rằng hắn hôm nay đi ra vốn là nghĩ muốn làm quen một chút với hoàn cảnhHoàng Diệp quốc, chuẩn bị tốt cho sinh ý sau này.
Đường Phi một đường tò mò nhìn xung quanh, mỗi khi cảm thấy hứng thú gì đó cũng sẽ dừng lại cẩn thận xem xét một phen, nhưng trừ bỏ ăn uống, hắn cơ hồ cũng không mua bất luận cái gì.(anh là rất hợp tính với Thủy Thủy =)) )
Đi tới một lát, một mùi thơm ngọt ngào dễ chịu hấp dẫn Đường Phi, giương mắt nhìn lên, một người bán hàng rong khoảng hai mươi tuổi ngồi ở trên bậc thềm phía trước một tiểu quán đùa nghịch cái gì đó, tất cả đều là dùng một cái hộp nhỏ để chứa. Đường Phi tò mò tiêu sái đi qua, Ưu nhi ở phía sau đi theo, sắc mặt có chút khác thường.
“Xin hỏi, đây là cái gì?” Đường Phi hơi hơi hạ thắt lưng, nhìn những từ hạp hoặc hộp gỗtinh xảo này, bên trong hộp tản ra một mùi hương ngọt mê người, giống như kết hợp hương vị của nhiều loại hoa.
Ưu nhi sửng sốt, nguyên lai công tử thật sự không biết mấy thứ này a......
“Ha ha,” Người bán hàng rong kia sang sảng cười, đánh giá Đường Phi nói: “Tiểu nhân xem vị công tử này khí vũ hiên ngang, quần áo hoa lệ, nhất định là đại phú gia công tử đi? Đã đến tuổi như vậy chẳng lẽ còn chưa có thê thiếp thông phòng? Cả những thứ tốt này cũng không nhận ra được!”
Ưu nhi sắc mặt trầm xuống, muốn tiến lên quát lớn, Đường Phi lại ngăn cản, cười nói: “Ta thật vẫn chưa có, thứ này đến tột cùng là cái gì? Hộp đựng trông rất tinh xảo.”
Người bán hàng rong kia sửng sốt, lập tức cười nói: “Tiểu nhân xem công tử cũng khoảng hai mươi đi? Sao cả những đồ khuê phòng này cũng không ra nhận được? Đây là son bột nước, là đồ dùng này nọ của nữ tử!”
Son bột nước?! Đường Phi lấy tay cầm lấy một từ hạp nhỏ hình trứng mở ra, một trận hương khí xông lên mũi, bên trong là son màu phấn hồng. Nguyên lai là đồ trang điểm cổ đại! Đường Phi bật cười lắc đầu, hắn nghe hương vị còn tưởng rằng là nguyên liệu trà lài ngườihiện đại dùng để uống!
Ưu nhi nhịn không được che miệng cười trộm, công tử thật đúng là đơn thuần, cả mấy thứ này cũng không nhận ra được.
“Công tử, thế nào? Đồ ta bán đều là tốt nhất, hơn nữa một hộp chỉ cần mười hai văn tiền! Thậm chí ngay cả phi tần, nương nương trong cung đều sai người đến chỗ tiểu nhân mua một chút trở về! Công tử cho dù không có thê thiếp, cũng có thể cấp cho nữ quyến trong nhà mua một ít, cam đoan các nàng sẽ thích!” Người bán hàng rong xoa xoa tay, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ.
Đường Phi khóe miệng khẽ nhếch, vừa định lắc đầu liền thấy Ưu nhi ở một bên đang cười trộm, Đường Phi giật mình, Ưu nhi này rõ ràng biết mấy thứ này là cái gì cũng không nhắc nhở hắn! Độ cong ở khóe miệng đột nhiên tăng lên, Đường Phi liền kêu Ưu nhi: “Ưu nhi, ngươi mau lại đây.”
Ưu nhi đang cười trộm bỗng hoảng sợ, nhanh chóng đứng ở trước mặtĐường Phi.
Đường Phi hơi hơi cúi đầu nói với hắn: “Không cho phép nhúc nhích.” Ưu nhi thân thể lập tức cứng nhắc, kỳ thật cho dù Đường Phi không nói, hắn cũng không dám động, bởi vì hơi thở của y thật sự là quá thân cận với hắn!
Đường Phi khóe miệng xẹt qua một nụ cườità ác, vươn ngón trỏ ở trên hộp son phấn lau một phen, sau đó toàn bộ đều thoa lên trên đôi môi tái nhợt của Ưu nhi.
Ngay khi đầu ngón tay ấm áp kia chạm vào môi Ưu nhi, toàn bộ đầu như “oanh” một tiếng, mặt đỏ tai hồng tim đập gia tốc, cả người nóng đến nổi đều muốn bốc ra hơi nước!
“Không sai không sai, phấn điểm môi anh đào, đúng là hảo tư sắc. Ha ha ha ha!”
Đường Phi cười lớn nói vài câu cổ vănchẳng ra cái gì, rồi đem son đưa cho Ưu nhi, sau đó trả tiền.
Người bán hàng rong tiếp nhận tiền, vẻ mặt giống như ngây ngốc, thẳng đến khi Đường Phi cùng Ưu nhi đi xa, mới hồi phục tinh thần lại.
“Hắc, ta nói, đến tuổi này còn không có cưới vợ, nguyên lai là có sở thích như vậy!” Người bán hàng rong thu hồi tiền, ngữ khí khinh thường nói.
Ưu nhi sắc mặt vẫn hiện ra vẻ đỏ ửngkhông bình thường, Đường Phi tưởng thời tiết quá nóng, tùy tiện tìm một nhà nhìn giống như tửu lâu liền mang theo Ưu nhi đi vào, như là hoàn toàn không biết bởi vì chính mình mới là nguyên nhân nhiễu loạn xuân tâm trong lòng của tiểu thiếu niên kia.
“Ưu nhi, ngồi xuống đi. Hiện tại là ở bên ngoài, không cần nhiều quy củ.” Đường Phi bảo Ưu nhi ngồi xuống, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, không thể tưởng được mùa hè cổ đại cũng nóng như vậy, hắn nghĩ đến chỉ có hiệu ứng nhà kính nghiêm trọng thời hiện đại mới có thời tiết cực nóng như thế chứ.
Ưu nhi đỏ mặt nhìn lén Đường Phi, tầng sonmàu hồng nhạt trên môi kiavẫn còn chưa lau, khi nhìn đến Đường Phi bởi vì quá nóng mà kéo cổ áo xuống, lộ ra xương quai xanh trắng nõn lại càng cúi thấp đầu, tim đập nhanh đến cơ hồ muốn theo cổ họng nhảy ra ngoài!
“Nhị vị đại gia là lần đầu tiên đến đây đi? Xin hỏi muốn ăn cái gì? Có muốn hay không nếm thử một chútchiêu bài đồ ăn của tửu lâu chúng tôi?” Lúc này tiểu nhị chạy tới, ngữ khí cung kính,vẻ mặt tươi cười muốn đẩy mạnh tiêu thụ vài món thức ăn danh tiếng của tửu lâu.
Đường Phi nghe được mấy món bào ngư chả phượng gì đó, cảm thấy ngày hôm nay thời tiết nóng như vậy còn muốn ăn mấy thứ dầu mỡ?
“Không cần, mang vài đĩa rau trộn khai vị là tốt rồi, cùng một ấm tràTuyết Nha.” Đường Phi đánh gãy tiểu nhị đang thao thao bất tuyệt mấy món đồ ăn.
Nguyên bản nghe được Đường Phi nói chỉ cần vài đĩa rau trộn, tiểu nhị trong lòng đã bắt đầu phỉ báng, nhưng sau khi nghe được hai chữ “Tuyết Nha”, khinh thường trên mặt lại lập tức biến thành cung kính tươi cười, cúi đầu khom lưng nói: “Vị đại gia này, thật sự là ngượng ngùng, trong điếmchúng ta, không có Tuyết Nha......” Đây chính là cống phẩm đại nội,tiểu địa phương của bọn họ như thế nào khả năng có! Tiểu nhị nghĩ đến Đường Phi là công tử hoàng tộc đi ra phố phường du ngoạn, những món bào ngư vi cá đã ăn phát ngán, cho nên mới muốn thay đổi khẩu vị, âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi cũng chưa có nói điều gì bất kính.
“Được rồi, mang một bình trà thượng đẳng, rau trộn làm tốt một chút, đi xuống đi.” Ưu nhi tuy rằng trong lòng đang rối bời, nhưng cũng chú ý tới biến hóa trên mặt tiểu nhị, tự nhiên biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, không muốn làm cho Đường Phi mất hứng liền nhanh chóng đuổi hắn đi.
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân lập tức giúp ngài chuẩn bị!” Tiểu nhị lại cúi đầu khom lưng chạy.
“Ta không phải nói nhầm cái gì rồi chứ?” Đường Phi nhìn Ưu nhi ở đối diện hỏi, hắn là ngườitâm tư tỉ mỉ, biến hóa của tiểu nhị kia, hắn cũng đã nhìn thấy.
“Không phải, chỉ là loại địa phương nhỏ này của bọn hắn,không cung ứng được Tuyết Nha mà thôi, công tử không cần để ý quá mức.” Ưu nhi nhanh chóng nói.
“Nga.” Đường Phi không thèm để ý gật gật đầu, lại tiếp tục hướng chung quanh nhìn nhìn. Bởi vì còn chưa tới thời giancơm trưa, cho nên khách của tửu lâu cũng không đông cho lắm, đợimột bàn đồ ăn của Đường Phi được dọn lên, người liền dần dần tăng thêm, nửa giờ sau đã không còn chỗ ngồi.
“Sớm biết vậy hẳn là tìmmột nhã gian, công tử tại dạng địa phương ồn ào này có phải sẽ không quen?” Ưu nhi có chút lo lắng nhìn Đường Phi nói.
“Không có gì, náo nhiệt cũng không tồi.” Đường Phi nhìn xung quanh, cảm giác có điểm giống nhà hàng điểm tâm sáng Quảng Đông, đều là náo nhiệtnhư vậy.
“Ai, ngươi có nghe nói chưa, Lưu, Chương hai nhà lại nháo loạn!” Mấy người ở bàn phía sau bọn Đường Phi bỗng nhiên nói.
“Cái này có gì phải ngạc nhiên? Bọn họ hàng năm thời điểm sửa chữa phần mộ tổ tiên đều phải nháo vài lần, ai mà chẳng biết!” Một người tiếp tục câu chuyện.
“Lần này không giống! Nghe nói đều nháo đến công đường rồi, xem ra hai nhà bọn họ là quyết tâm muốn giành được khối phong thuỷ bảo địa(miếng đất phong thủy tốt)kia!” Tên còn lại nói.
“Lợi hại như vậy? Có kết quả chưa?” Mộtngườilại hỏi.
“Hình như vẫn chưa, nghe nói phủ doãn chúng ta đang vì chuyện này mà rất đau đầu!”
“Ta xem chuyện này rất khó giải quyết, dù sao cũng đã qua nhiều năm!”
“Không đến mức đó đi?”
“Trời mới biết bọn họ đã tranh nhau bao nhiêu năm a!”
Đường Phi bị lời của những người đó hấp dẫn lực chú ý, tranh cãi quyền sở hữu bất động sản? Xem ra vụ làm ăn đầu tiên đã rơi xuống, cũng không biết hai nhà kia có phải thuộc dạng có tiền hay không, nếu hắn tiếp án tử này liệu có thể kiếm được bao nhiêu.
Đường Phi mày nhíu lại không nói lời nào, hai mắt thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ nghiêm túc, toàn bộ tâm tư hắn đều đặt ở trên chuyện này. Ưu nhi lại xem đến ngây ngốc, công tửnghiêm túc lên, thật đúng là, rất có mị lực......
Mãi cho đến khi trời dần tối, Đường Phi cùng Ưu nhi ở bên ngoài nếm qua cơm chiều mới trở về Phượng Tê Các.
Đường Phi tắm rửa xong đi ra, cư nhiên phát hiện Ưu nhi không có ở đây, bình thường hắn đều đến trong phòng hắn đốt chút thảo dược trừ muỗi. Đường Phi cũng không thèm để ý, nhún nhún vai, có thể là có chuyện bận rộn đi, sau đó cầm một cái quạt lớn, ôm Hoàng Diệp luật đến ngồi ở trên ghế nằm, một bên vừa quạt một bên ở dưới đèn lồng đọc sách. Hắn muốn thuận lợi nhận được án tử về quyền tranh chấp bất động sản kia!
Ưu nhi quỳ gối trước mặtPhượng Thần Anh, tuy rằng ở ngoại thất có một tấm màn che phía trước, nhưng Ưu nhi vẫn là cúi đầu không dám nhìn hắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai tay run rẩy.
“Nghe nói, hôm nay ngươi cùng -- hắn đi ra ngoài?” Phượng Thần Anh tà mị nằm ở trên nhuyễn tháp rộng thùng thình, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ưu nhi, hai tay lại vuốt ve Tương quântrong lòng, Tương quân ở trong lòng hắn nũng nịu thở gấp. Từ “hắn” trong miệng Phượng Thần Anh, tự nhiên chính là Đường Phi.
“Dạ, lão gia.” Ưu nhi thấp giọng đáp.
“Đã làm gì?” Phượng Thần Anh cười khẽ ở trên khỏa hồng anh trước ngực Tương quânhung hăng nhéo một phen, vừa lòng nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của hắn.
“Khởi bẩm lão gia, công tử mang theo nô tài ở chợ đi dạo một ngày, ăn chút đồ vặtdân gian.” Ưu nhi mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, hắn theo bản năng muốn che giấu sự kiện son môi cùng Đường Phi ở trên phố.
“Nga? Phải không?” Phượng Thần Anh có mỹ nhân trong ngực, nhưng hơi thở không thấy loạn chút nào, trong mắt lại là một mảnh thanh minh lãnh khốc, mà Tương quântrong lòng hai mắt đã nổi lên dục sắc, sớm động tình ở trên người Phượng Thần Anh không ngừng cọ xát.
“Dạ......” Ưu nhi thanh âm không tự giác mà phát run, lão gia sẽ không biết đi, nhất định sẽ không!
“Phấn điểm môi anh đào, ta hôm nay mới phát hiện, Ưu nhi ngươi tư sắc cũng không kém.” Thanh âm Phượng Thần Anh từ sau ba tầng màn che truyền đến, mang theo trêu tức.
Ưu nhi chấn động, lão gia, thật sự biết! Sắc mặt Ưu nhi đã muốn tái nhợt, mồ hôi lạnh đã hoàn toàn thấm ướt sau cổ, hắn không biết lão gia sẽ xử phạt hắnnhư thế nào, nhưng hắn biết thủ đoạn lão gia luôn luôn tàn khốc, đặc biệt đối với những kẻ phản bội.
“Ha ha a,” Phượng Thần Anh cười khẽ: “Ta chỉ là đùa giỡn, trở về đi, nói cho hắn ngày mai ta cùng với hắn ra phủ.”
Ưu nhi lại là chấn động, thanh âm run run nói: “Dạ, lão gia.”
Ưu nhi gian nan bước chân ra cửa, trong nháy mắtcửa đóng lại, hắn nghe được tiếng kêu dâm đãng củaTương quânkia. Cố gắng chống đỡ thân mình ly khai Diên Phi viện, Ưu nhi mới đặt mông ngồi ở dưới đất, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, vừa rồi, thời điểm lão gia nói chỉ là đùa giỡn, hắn rõ ràng cảm giác được sát khí.
Ưu nhi ôm chân cuộn lại thành một khối, ẩn trong bóng tối. Hắn không dám phản bội Phượng Thần Anh, nhưng càng làm không được chuyện không thích Đường Phi.
“Công tử......!!”
------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.