Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 25: Không thể khống chế…

Bích Thủy Mai Lạc

01/12/2015

Ôm Ưu nhi té ngã ở trên giường, Đường Phi hô hấp dồn dập hôn lên cổhắn, thân thủ sờ soạng đến đai lưng, dùng một chút sức, đai lưng liền bị xả đứt.

Ưu nhi hai tay run run ôm chặt tấm lưng dày rộng của Đường Phi, trong miệng nỉ non: “Công tử...... Công tử...... Ưu nhi thật sự, rất yêu ngươi...... Phương...... Lâm.......”

Phương Lâm ? ! Đường Phi như bị sét đánh mạnh mẽ chấn động, dừng lại mọi động tác. Cúi đầu, nhìn thấy Ưu nhi hai mắt si mê chăm chú nhìn hắn, sắc mặt đỏ hồng.

Hắn đang làm cái gì?! Dục vọng thân thể vẫn đang kêu gào muốn được giải phóng, Đường Phi hung hăng cắn một chút đầu lưỡi của mình, đau nhức kéo một tia thần trícủa hắntrở về.

“Công tử, để cho Ưu nhi giúp người......” Ưu nhi nhận thấy được Đường Phi do dự, chủ động nâng tay cởi quần áoĐường Phi. Đường Phi vốn chỉ mặc một kiện áo lótrộng thùng thình, qua loa buộc lại vạt áo, trải qua một phen động tình vừa rồi đãsớm tán loạn không chịu nổi.

Đường Phi một phen kiềm chế tay Ưu nhi đẩy ra, thất tha thất thểu đứng dậy lui về phía sau. Nếu hiện tại hắn cùng Ưu nhi làm, sẽ trúng kế của địch nhân, tánh mạng Ưu nhi cũng có khả năng khó giữ được, hắn không thể hại một hài tử còn chưa đủ mười tám tuổi!

“Công tử!” Ưu nhi cũng đứng dậy ngồi ở bên giường, trong mắt dẫn theo lệ quang: “Có phải hay không, Ưu nhi không được ?” Chậm rãi đứng dậy hướng Đường Phi đi đến: “Ưu nhi thích công tử, cho nên nguyện ý giúp công tử làm chuyện này, công tử, cầu ngươi, đừng cự tuyệt Ưu nhi.......” Vươn tay, Ưu nhi buông lỏng vạt áo của mình, áo khoác vừa hạ xuống, lập tức giơ tay ôm lấy Đường Phi.

“Cút !” Đường Phi thấp giọng quát, hung hăng đẩy Ưu nhira, hắn đã sắp duy trì không được! Nếu hắn vẫn là Đường Phitrước kia, hắn sẽ không quản bất luận kẻ nào chết sống, chỉ cần có thể cứu được bản thân, nhưng hiện tại hắn làm không được, hắn không thể hại ngườinữa......

Ưu nhi chấn động, nước mắt từ từ rơi xuống. Công tử......

Đường Phi chạy ra khỏi phòng ngủ, hắn không tin không giải quyết được dược tính! Chạy vài vòng quanhPhượng Tê Các, như vậy nhất định có thể! Nếu vẫn không được, ngâm trong nước lạnh một đêm, hắn cũng không tin không tiêu trừ được dục hỏa!

“Công tử...... Công tử !” Ưu nhi thấy Đường Phi xông ra ngoài, sợ hắn phát sinh chuyện ngoài ý muốn nhanh chóng đuổi theo.

Đường Phi chạy đến trong sân, mông lung thấy một bóng người rất nhanh biến ra ngoài. Hừ, nguyên lai thật sự có ngườimuốn hãm hại hắn cùng Ưu nhi !

Kiên trì chạy ra khỏi Tố Tâm viện, còn chưa tới đại mônĐông viện, vừa vặn đụng phải một người đang bước lại đây!

Đường Phi cước bộ phù phiếm, ý nghĩ mơ hồ, bị người tới va chạm như vậy liền đứng không vững ngã về phía sau. Người tới cả kinh, vươn cánh tay ôm ngang thắt lưng Đường Phi, đem ngườikéo vào lòng.

“Ngươi làm sao vậy? Lỗ mãng thất thất không giống ngươi bình thường a.” Phượng Thần Anh mắt mang tiếu ý trêu chọc nói.

Đường Phi dựa ở trên vaihắn, hơi thở nóng ấm dồn dập phun vào lỗ tai hắn, cả người đã nóng đến nói không ra lời .

Phượng Thần Anh rốt cục cảm giác được có chỗ không thích hợp, vội vàng kéo Đường Phi ra nhìn, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt ửng hồng, cả kinh nói: “Ngươi !”

Đường Phi nhìn đến Phượng Thần Anh dục hỏa cùng lửa giận đều dâng lên, nếu con phượng hoàng như ngươi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ta cũng không bị ép đến nước này ! Lập tức khóe miệng khẽ mở, hai mắt bị dục hỏa bức đỏ bừng nhưng lại lộ vẻ tà mịnói không nên lời, nếu người nọ muốn hãm hại hắn cùng Ưu nhi, vậy để cho hắn thử một lần cái gì gọi là ăn trộm gà bất thành còn mất luôn nắm gạo !

Ở Phượng Thần Anh trố mắt ngạc nhiên, Đường Phi mạnh mẽ vươn tay ôm lấy cổ Phượng Thần Anh hung hăng cắn lên môi hắn!

Ưu nhi đuổi theo đến nơi, giương mắt liền thấy được một tình hình như vậy -- Đường Phi vội vàng đã gần như không khống chế được ôm lấy Phượng Thần Anh hôn sâu, cả người cơ hồ dántrên người hắn. Phượng Thần Anh hai tay nhanh chóng ôm thắt lưngĐường Phi, dùng sức lớn đến cơ hồ muốn đem hắn bẻ gẫy.

Quả nhiên, không phải Các chủ, ai cũng đều không được...... Ưu nhi trước mắt bi thương, đau lòng tột đỉnh.

Phượng Thần Anh gặm cắn môi Đường Phi, ôm hắn hướng Tố Tâm viện đi vào. Trong một chỗ tối của Đông viện vẫn có một đạo ánh mắt sắc bén thậm chí cay nghiệt nhìn theo bọn họ, bất quá Phượng Thần Anh một chút cũng không quan tâm, dù sao mặc kệ người kia là xuất phát từ nguyên nhângì hạ dược Đường Phi, cuối cùng người được lợi cũng là hắn, Phượng Thần Anh !

Ưu nhi đã sớm vô thanh vô tức ly khai Đông viện, Phượng Thần Anh cùng Đường Phi dây dưa vào phòng, cửa “Phanh” một tiếng đóng lại, tràn đầy xuân tình.

------------------- Chỗ này không biết có H hay không, nhưng bản đọc của ta nó bị phân cách ở chỗ này-------------------

Ngoài cửa sổ dương quang dần tiến vào, chiếu rọi gương mặt ngủ say của Đường Phi.

Đường Phi nghiêng người ngủ ở phía ngoài giường, Phượng Thần Anhở phía sau gắt gao ôm lấy hắn, trên mặt ngủ say vẫn mang theo tiếu ýthỏa mãn. Có thể thấy được tối hôm qua Phượng đại các chủ là dễ chịucỡ nào.

Bỗng nhiên, Đường Phi đầu ngón tay giật giật, ánh mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra. Thứ đầu tiên đập vào chính là dương quangchói mắt, Đường Phi theo bản năng vươn tay che lại. Vừa mới động, Phượng Thần Anh vốn đang dính sát vào hắn cũng bắt đầu tỉnh.

“Sớm như vậy đã thức? Không ngủ thêm một lát?” Phượng Thần Anh không mở mắt, cằm để trên bả vai Đường Phi miễn cưỡng nói.

Đường Phi từ từ nhắm hai mắt lại, chuyển thân đối mặt với Phượng Thần Anh, tránh đi ánh mặt trời: “Còn sớm sao? Lấy góc độ ánh nắng chiếu hiện tại mà nói, đã qua chính ngọ.”



“Chính ngọ?!” Phượng Thần Anh lông mi giật giật, nhưng vẫn không chịu mở mắt, hắn hình như nhớ rõ, Tần Nhan hẹn hắn đi Phương Hoa Lâu dùng cơm trưa a...... Ân....... Ân...... Phượng Thần Anh cố gắng suy xét một chút, vẫn là mặc kệ, không đi phó ước thì không đi phó ước, thật vất vả mới cùng con mồi thân mật thêm một bướcnhư vậy, hắn cũng không muốn phá hủy tiến triểnthật vất vả mới có được này. Dù sao hẳn là không phải chuyện gì trọng yếu, Tần Nhan nhất định sẽ thông cảm cho hắn, phải không? Nghĩ như vậy, Phượng Thần Anh lại đem Đường Phi ôm chặt hơn một chút, mĩ mĩ ngáp một cái, tiếp tục ngủ!

Cuối thu thời tiết đã bắt đầu lạnh, cho dù có ánh mặt trời cũng sẽ không ấm hơn chút nào, ở trong ổ chăn nóng hừng hực còn có một lò sưởi hình người, Đường Phi cũng suy xét một chút, vẫn là, mặc kệ đi...... Dù sao đã qua thời điểm cơm trưa, hắn cũng không đói bụng, vậy thì cứ tiếp tục ngủ, có chuyện gì đợi ngủ dậyrồi hãy nói!

Đường Phi đạp Phượng Thần Anh một cước, ác thanh ác khí nói: “Cho ta nhích vào một chút! Không thấy ta sắp bị ngươi lấn ra ngoài rồi sao?”

“Ừ......” Phượng Thần Anh nhắm mắt lại, ôm Đường Phi lui vào phía trong.

Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của hai người liền truyền ra......

------------------

Ngươi hỏi hai người vì sao mỏi mệtnhư thế, đương nhiên là tối hôm qua tình hình chiến đấu quá kịch liệt! Cái gì? Ai trên ai dưới à? Vì cái gì hai nhân vật chính vừa tỉnh lại, cách nói chuyện so vớiđối thoại của công thụ bình thường hoàn toàn không giống nhau? Như là “Cảm giác có khỏe không? Thắt lưng có đau hay không?” Hoặc là “Ngươi thử xem có đau hay không? Là ai làm hại ta như thế này? !” Vì cái gì những câu linh tinh thường thấy đều không xuất hiện? Hơn nữa các đại gia ta vẫn nghĩ đến người bị ăn sạch sẽ không còn một miếng, tiểuPhi Phi cư nhiên còn có thể nhấc nổi chân đá Phượng Thần Anh ?

Ách...... Kỳ thật, tối hôm qua hai người ai cũng không phân thắng bại, tuy rằng hai bên đều ăn đậu hủ của nhau suốt một đêm,nhưng ai cũng không có chân chính chịu thiệt, ai thượng ai hạ,ai công ai thụ vân vân cũng còn là một bí ẩn!

Cái gì cái gì? Nếu vậy, bọn họ vì cái gì lạimệt mỏinhư thế,còn nói linh tinh cái gì mà tình hình chiến đấu quá kịch liệt? Vô nghĩa! Ai giằng co suốt một đêm mà lại không mệt mỏi?! Vật lộn nhau cũng cần có thể lực a! Cũng cần có cả tính kỹ thuật cùngtính dai dẳng a! Cho nên, hai người tuy có da thịt thân cận, nhưng thực tế lại không có tiến triển, cứ như vậy mà mệt quá nên lăn ra ngủ......

(Editor: Nói túm lợi, tối hum qua anh Phượng cũng chưa xơ múi được gì tiểu Phi Phi :)) )

------------------

Phương Hoa Lâu.

Tần Nhan lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, chỉ cần ở gầnđó có một chút tiếng vang liền kinh hỉ ngẩng đầu, phát hiện chỉ là khách nhânlui tới sau lại có chút mất mát cúi đầu, cầm tách trà đã muốn lạnh thấu.

Nguyên lai, bất tri bất giác, hắn đã như vậy chờ mong Phượng Thần Anh sẽ được...... Tần Nhan cười khổ, hiện tại đã gần tới giờ Mùi, Phượng Thần Anh còn chưa tới, đây không phải rất rõ ràng rồi sao? Hắn sẽ không đến đây. Chỉ là, Phượng Thần Anh chưa từng thất hẹn với hắn, cho nên trong lòng vẫn là có chút hy vọng, hy vọng Phượng Thần Anh chỉ là ở trên đường có việc trì hoãn, ngay sau đó hắn sẽ thở hổn hển xuất hiện ở trước mặt mình.

“Cốc cốc.” Là thanh âmgõ cửa, Tần Nhan mạnh mẽ ngẩng đầu, kinh hỉ nói: “Ngươi đã đến rồi !”

Cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, một bóng người mềm mại uyển chuyển xuất hiện trước mặtTần Nhan.

Yến Tự cầm một tấm khăn tím che miệng cười nói: “Vương gia, hình như thời gian đã không còn sớm? Ngài vẫn còn chờ à?”

Tần Nhan tươi cười đông cứng trên mặt, có chút xấu hổ cúi đầu ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ, nguyên lai là Yến lão bản.”

“Vương gia,” Yến Tự chân thành đi đến trước mặt Tần Nhan ngồi xuống, rót cho hắn một tách trà nóng, nói: “Ta là phụng mệnh lệnh của lão gia đến đây.”

Nghe vậy Tần Nhan lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Yến Tự, trong mắt mang theo chút mong đợi.

“Lão gia nói, có giai nhân trong ngực, ước hẹn hôm nay, hắn sợ là không đến kịp rồi. Gửi lời đến vương gia, ngày khác sẽ tới cửa bồi tội.” Yến Tự chậm rãi giương mắt nhìn về phía Tần Nhan, tươi cười kiều mỵ.

Tần Nhan chấn động, giai nhân trong ngực ? Là...... ai?

“Phải không?” Tần Nhan miễn cưỡng cười nói, thanh âm chua xót: “Nếu vậy, bổn vương đành đi trước, đa tạ Yến lão bảnđã chiêu đãi.” Nói xong, đứng dậy đối nàng khẽ gật đầu liền rời khỏi.

“Vương gia xin dừng bước.” Yến Tự bỗng nhiên cất cao giọng nói, nhưng không có đứng dậy, đưa lưng về phía Tần Nhan đã chạy tới cửa.

Tần Nhan thân hình dừng lại, sáp thanh nói: “Yến lão bảncó gì chỉ giáo.”

“Vương gia, tâm ý lão gia đối với ngài như thế nào, ta nghĩ ngài hẳn rất rõ ràng.” Yến Tự khẽ xoay xoay tách trà trong tay, nhẹ giọng nhắc nhở. Tần Nhan chấn động, nhưng không có trả lời.

“Nhưng mà, Vương gia phải nhớ kỹ, lão gia là mộtnam nhân, hơn nữa còn là một -- nam nhân rất cường đại. Trên tay hắn có hết thảy tài phú cùng quyền lực mà mọi nam nhânđều mộng muốn có được, nếu đượcngười như vậy yêu thương, là một chuyện vô cùng vinh hạnh, nhưng cũng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.” Yến Tự dừng một chút, bỗng nhiên thở dài một hơi tiếp tục nói: “Tính cách lão gia, ta nghĩ Vương gia ngài hẳn là thực hiểu biết, tâm hắn chưa bao giờ vì bất luận một người nào mà dừng lại, thậm chí ngay cả Vương gia, cũng không có khả năng trở thành ngoại lệ đó -- nếu Vương gia còn không dám cấp cho lão gia một câu trả lời chân chính thuyết phục…. thìngươi phải biết rằng, lão gia có thể mang ngươi tới đây, cũng có thể mang người khác tới nơi này.”

Nói đến đó, Yến Tự không tiếp tục mở miệng, chỉ là tươi cười diễm lệ thưởng thức chén tràtinh xảo kia.

Tần Nhan run nhè nhẹ, lời Yến Tự nói, hắn biết rõ là ý tứgì. Cuối cùng gian nan nói câu “Cám ơn Yến lão bảnđã nhắc nhở” liền bước đi.

Kỳ thật, hôm nay Tần Nhan hẹn Phượng Thần Anh đến Phương Hoa Lâu, là vì phụ hoàng hắn,cũng chính là đương kim hoàng thượng, chỉ phúc vi hôn cho hắn. Định đứa con gái độc nhất của Xa tướng quânChân Nhung -- Chân Châu Nhi. Hàm nghĩa của việc Hoàng Thượng chỉ hôn, không nói cũng hiểu. Định Viễn đại tướng quân tay cầm ấn soáitam quân, trong tay còn có hổ phù của một nửa cấm vệ quân trong hoàng cung. Cưới Chân Châu Nhi, hắn cơ hồ lập tức nắm giữ toàn bộ binh lựcHoàng Diệp. Hơn nữa còn được Phượng Thần Anh giúp sức, tương lai hắn muốn đi lên đế vị, là chuyện dễ như trở bàn tay.



Tần Nhan từ nhỏ, đã hướng tới hoàng quyềnchí cao vô thượng, chỉ tiếc hắn là con của thứ phi, cho dù hắn có năng lực lại thông minh, cho dù mẫu thân của hắn đã từng thụ ân sủng cũng vậy, đương kim hoàng hậu chỉ cần nói một câu “Họa loạn cung đình, ban thưởng rượu độc”, liền có thể dễ dàng chấm dứt một đờinữ nhânđáng thương kia. Từ sau khi mẫu thân chết, hắn hiểu được cái gì gọi là giả ngốc để sinh tồn, cho nên hắn thu liễm hết thảytham vọng của chính mình, dùng mặt nạ ôn nhu cùng lễ độ ngụy trang bản thân. Tham vọng đã nuôi dưỡng suốt mười mấy năm, rốt cục một cơ hội tốt đã xảy ra trước mặthắn, chẳng lẽ chỉ bởi vì Yến Tự nói mấy câu, liền khinh địch như vậy buông tha mọi thứ?

Gắt gao siết chặt hai đấm, trong mắtTần Nhan, không còn ấm áp cùngnhân áingày xưa, mà là tràn ngập dã tâm, khao khát dục vọng quyền lực chí cao vô thượng. Hắn muốn ngôi vị hoàng đếnày, cũng muốn đem Phượng Thần Anh khóa ở bên cạnh chính mình!

“A Cửu.” Ngồi bên trong xe ngựa, Tần Nhan trầm giọng nói.

“Có thuộc hạ !” Xa phu a Cửu thấp giọng đáp.

“Đi tìm kẻ đó, đem hết thảy chi tiết những chuyện mấy ngày qua của Phượng Thần Anh hồi báo cho bổn vương.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Đông viện, một con bồ câu bay vào một tiểu viện.

Một thiếu niên thanh lệ vươn tay, bồ câu nhu thuận đứng trên ngón tay của hắn. Thiếu niên bắt lấy thư tín được buộc vào chân bồ câu, cánh tay khẽ run, làm cho bồ câu bay đi.

Mở ra thư tín nhìn nội dung phía trên, thiếu niên cườinhẹ, sau đó theo lấy ra một bình sứ nhỏ. Đem thư vứt trên mặt đất, mở ra bình sứ đổ một giọt chất lỏng xuống.

“Xèo” một tiếng, lá thư thế nhưng đã ly kỳ biến mất!

Rốt cục vẫn là nhịn không được a! Thiếu niên lắc lắc chất lỏngtrong bình, cười nghĩ. Tiểu tử ngốc trong viện cách vách kia, tối hôm qua ăn trộm gà bất thành còn mất luôn nắm gạo, hiện tại nhất định đang tức giận nộ khí xung thiên đi? Thật sự là đồ con lừa! Phương Lâm kia, xem ra một chút cũng không đơn giản à!

Tố Tâm viện.

“Ân ?” Đường Phi bỗng nhiên bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, tối đen một mảnh, phía bên ngoài đã bắt đầu thắp nến. Vừa rồi, có phải hay không nghe được thanh âm gì kỳ quái? Hình như có cái gì mới bay đi...... Nhưng mà, ở đây trời lạnh thế này, không nên có chim chóc?

“Làm sao vậy?” Phượng Thần Anh nâng tay vuốt mặtĐường Phi, thực tự nhiên ở trên mặt hắn hôn một chút. Đường Phi muốn tránh, nếu không né tránh...... quá thân mật như vậy, không phải chuyện tốt.

“Không có việc gì, chỉ là đói nên tỉnh.” Đường Phi khởi động thân thể ngồi xuống, gãi gãi đầu tóclộn xộn. Trời đã tối rồi a, thật sự ngủ đã lâu. Trong trí nhớ, hắn chỉ có một lần ngủ quá lâu như vậy, là thời điểm học năm thứ hai. Khi đó trời mới vừa vào đông, thời tiết thủ đô so với mọi năm lạnh hơn rất nhiều, đã bắt đầu có tuyết rơi. Khi đó, hắn cùngTrần Thầnvốn người phương Nam rất sợ lạnh, ở trong ổ chăn ấm áp ngủ suốt một ngày một đêm, đợi đến khithật sự đói chịu không nổi, hai người mới chơi đoán số, ai thua sẽ phải đi xuống dưới lầu mua mì nóng. Nhớ rõ khi đó là chính mình thua, nhưng hắn chơi xấu, kéo luôn cảTrần Thầntừ trong ổ chăn đứng lên cùng nhau đi xuống lầu, ở trong căn tin trống rỗng mỗi người ăn hai bát mì lớn. Khi đó, hắn là rất hạnh phúc đi?

“Nghĩ cái gì? Cười đến vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo?” Phượng Thần Anh cũng ngồi xuống, từ sau lưng ôm Đường Phi, còn hai thân thể ấm áp trần trụi gắt gao dính chặt, Phượng Thần Anh thoải mái thở dài.

“Không có gì.” Đường Phi đẩy Phượng Thần Anhra, giơ tay lấy quần áo ở một bên mặc vào, nụ cười trên mặt cũng dần dần tan rã. Vừa cùng một người nam nhân lăn lộn trên sàng đan, hiện tại nghĩ đến Trần Thần, hắn có một loại mặc cảm tội lỗi.

Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm lại, hắn biết vừa rồi Đường Phi nhất định nghĩ tới một nam nhânkhác, có lẽ chính là cái nam nhâncùngthời đại với Đường Phi. Khi một người vừa cùng ngươi lăn lộn trên giường, sau khi tỉnh lại nghĩ đến mộtnam nhânkhác mỉm cười, cho dù là ai cũng chịu không nổi. Bất quá hắn cố nén không phát tác, hắn thật vất vả mới cùng Đường Phi tiến đến một bướcnày, như vậy ngày thu lướicũng không còn xa. Hắn tin tưởng, nhất định có thể làm cho Đường Phi yêu thương mình, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn!

Vươn tay, giúp Đường Phi mặc lại vạt áorườm rà, một bên dùng nội lực lên tiếng gọi: “Ưu nhi, chuẩn bị cơm chiều.”

“Dạ.” Thanh âm Ưu nhi từ ngoài viện truyền đến.

“Đây chính là lần đầu tiên ta ngủ thành như vậy, suốt một ngày, thật sự bất khả tư nghị.” Phượng Thần Anh vừa chỉnh quần áo cho Đường Phi vừa nói: “Xem ra, miệt mài quá độ thật đúng là không phải chuyện gì tốt.”

“Hiện tại mới nói những lời này, ngươi không biết đã quá muộn sao?” Đường Phi nhíu mày nói.

“Nhưng mà, ngẫu nhiên miệt mài cũng không tệ a!” Phượng Thần Anh bỗng dưng tới gần bên môiĐường Phi, nói giọng khàn khàn: “Ngươi không biết là hiện tại thể xác và tinh thần đều thư sướng sao ?”

Đường Phi cúi đầu nghĩ nghĩ, thực thành thật trả lời: “Cũng phải.”

“Bất quá đáng tiếc,” Phượng Thần Anh có chút tiếc nuối lắc đầu: “Ngươi, khỏa ‘Đường’ ngọt đến chết người không đền mạng này, ta vẫnchưa thể chân chính ăn vào miệng.”

Đường Phi khóe miệng co rút, một cái tát phóng tới Phượng Thần Anh bị hắn né được, cả giận nói: “Cút!”

“Ha ha ha,” Phượng Thần Anh ngồi ở trên giường, nhìn Đường Phi đứng dậy đi rửa mặt chải đầu, cười nói: “Đường Phi, ta biết tối hôm qua là vì dược tính, cho nên ta không có miễn cưỡng ngươi. Bất quá, ta sẽ chờ ngươi . Vẫn chờ ngươi.”

Đường Phi dưới chân khẽ dừng lại, nhưng không có xoay người, tiếp tục vừa đi vừa nói: “Tùy ngươi.” Hắn thật không ngờ sẽcùng Phượng Thần Anh phát triển quan hệ đến mức như tối hôm qua vậy, kỳ thật đêm đó ở ngoại ô, hắn cảm thấy có thể cùng Phượng Thần Anh trở thành bằng hữu, nhưng không nghĩ qua sẽ biến thành như vậy. Bất quá, không có vấn đề gì, dù sao hắn cũng sắp phải đi rồi, có lẽ sẽ có chút phiền muộnthản nhiên, nhưng cũng không lưu luyến hết thảy ở đây. Dù gì nơi này, vốn không thuộc về hắn.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook