Chương 14
Tô Hương Lan Sắc
15/10/2020
EDIT + BETA: Jeong
——————————–
– Làm sao vậy?
Tuy rằng nghe rõ đối thoại của hai người nhưng khi bị hắn nhìn như vậy Ôn Thần Húc vẫn không hiểu ý tứ của hắn.
Sở Thịnh Thần nói:
– Nếu như không có ai thì ngươi có thể gọi ta bằng tên.
Mặc dù không biết gọi hắn như thế nào mới tốt nhưng khi nghe hắn nói như vậy, Ôn Thần Húc cảm thấy gọi cả tên họ cũng không ổn lắm, hơn nữa hắn là Hoàng thượng đó. Nghĩ nghĩ một hồi vẫn quyết định xem nhẹ việc xưng hô này.
Nhìn vào mắt Hoàng thúc, Sở Duệ biết việc đề nghị xưng hô của mình ban nãy không đùa. Bất quá bé vẫn cảm thấy bộ dáng Ôn Thần Húc không lớn hơn mình bao nhiêu, vì thế trong lòng quyết định sau này gặp cậu cũng trực tiếp gọi tên.
Sở Duệ còn chưa đến sáu tuổi, tuy đã có có người dạy cho bé những bài học vỡ lòng (1), nhưng vẫn chưa chính thức tới Minh Đức Điện học tập, bởi thế thời gian nhàn rỗi của bé rất nhiều.
(1): Mấy phép tắc ứng xử cơ bản, dạng như môn Đạo đức lúc tiểu học.
Thân là Hoàng đế, Sở Thịnh Thần cũng không nhàn nhã như vậy, ở đây bồi hai người vui vẻ một hồi liền đi phê duyệt tấu chương.
Để lại Phúc An ở lại bồi hai người, Sở Thịnh Thần quay người đi về phía trước.
Sau khi Sở Thịnh Thần đi, Sở Duệ liền chạy tới bên người Ôn Thần Húc.
– Ghế dựa này vì sao lại có thêm bánh xe?
– Vì như vậy mới có thể tự mình đẩy.
Ôn Thần Húc nói.
Bắt được từ “đẩy” trong miệng Ôn Thần Húc, Sở Duệ chạy ra sau Ôn Thần Húc dùng sức đẩy một cái, phát hiện ghế dựa này có thể đẩy được!
Tuy rằng tò mò vì sao cậu lại ngồi trên chiếc ghế dựa có thể đẩy đi này, nhưng Sở Duệ lại không hỏi lý do, đi vòng đến trước mặt cậu hỏi:
– Ta có thể ngồi một chút không?
Tiểu hài tử ngũ quan tinh xảo, mặt còn có chút thịt, đáng yêu tới mức làm người ta muốn niết mặt một phen. Hơn nữa Sở Thịnh Thần không ở đây, bé càng lộ ra vài phần hoạt bát không khiến người ta chán ghét chút nào. Bởi vậy khi nghe bé hỏi xong, Ôn Thần Húc vươn tay về phía bé.
Cho rằng cậu sẽ xuống dưới đổi chỗ cho mình ngồi, nhưng khi Sở Duệ nhìn thấy động tác của cậu cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn đây là muốn ôm mình lên sao?
Chớp chớp mắt, Sở Duệ đem tay đặt vào lòng bàn tay cậu, sau đó bị cậu ôm vào trong ngực.
Ấm áp, mềm mại, còn có chút mùi hương ngọt ngào, Sở Duệ nghĩ.
Bé không biết khi còn nhỏ có người ôm bé hay không, nhưng từ khi có nhận thức tới giờ đây là lần đầu tiên có người ôm bé như vậy.
Nhớ lại có một lần hoàng cung tổ chức yến hội, nhìn thấy một hài tử so với chính mình lớn hơn một chút cười cười bị người khác ôm vào ngực, Sở Duệ học theo lôi kéo quần áo cậu cũng đem đầu dựa vào ngực cậu.
Vốn dĩ cho rằng lý do bé muốn ngồi là muốn được đẩy đi dạo một vòng, nhưng khi nhìn thấy bé dựa vào người mình thoạt nhìn có chút mệt mỏi, Ôn Thần Húc không kêu người tới đẩy.
———-0———–
Chờ đến giữa trưa, Sở Thịnh Thần buông bút nhéo nhéo mũi, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi đến Thiên Điện xem thử hai người đang làm gì.
Mới vừa bước vào Thiên Điện liền nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi cùng nhau, mỗi người cầm trên tay miếng bánh ngọt màu trắng lớn bằng bàn tay mà gặm.
Hai người đều là gia hỏa trắng trắng mềm mềm, động tác cố gắng gặm điểm tâm cũng không khác nhau mấy, khiến người nhìn cũng không khỏi lộ ra chút mỉm cười. Ở cửa đứng một hồi, Sở Thịnh Thần lúc này mới đi vào nói:
– Ở đâu làm bánh ngọt lớn như vậy?
– Khục….
Sở Duệ bị âm thanh đột ngột truyền tới làm cho cả kinh nghẹn một chút, bé vừa mới khục một tiếng, người đang ôm bé đã sờ soạng lấy chung trà trên bàn uy bé hai ngụm.
Phúc An kinh hoảng nhìn một lúc thấy tiểu điện hạ không có việc gì mới quay người về phía Sở Thịnh Thần nói:
– Hồi bẩm Hoàng thượng, này là điểm tâm do điện hạ kêu Ngự Thiện Phòng làm.
Vừa nãy, Sở Duệ muốn mời Ôn Thần Húc ăn bánh ngọt mà bé thích nhất, lại oán giận khối điểm tâm sao lại nhỏ như vậy, ăn mấy miếng đã hết. Ôn Thần Húc thuận miệng đề nghị kêu người làm cái lớn hơn không phải tốt sao, Sở Duệ cao hứng phân phó sai người đi làm.
Thấy Sở Thịnh Thần tiến vào, tốc độ gặm bánh của hai người không hẹn mà cũng nhanh hơn.
Nhìn bọn họ gặm mấy ngụm bánh rồi nuốt xuống, sau đó bưng ly uống một miệng trà rồi cúi đầu tiếp tục gặm. Không muốn làm bọn họ tiếp tục bị nghẹn, Sở Thịnh Thần ngồi vào một bên ghế lẳng lặng nhìn, trong mắt mang thêm hai phần ý cười.
Chờ đến lúc đem bánh ngọt trong tay ăn xong, Ôn Thần Húc nhẹ nhàng thở ra.
Phúc An từ tay cung nữ đưa khăn tay qua, một lớn một nhỏ mỗi người cầm một cái lau lau miệng rồi tay.
– Hoàng thúc, người bận rộn xong rồi?
Sở Duệ hỏi xong, Ôn Thần Húc cũng theo đó nhìn qua.
Tuy công việc không giải quyết xong nhanh như vậy, nhưng dư lại đều là sự tình nhỏ, không quá trọng yếu, nên Sở Thịnh Thần “Ừm” một tiếng nhìn Ôn Thần Húc nói:
– Dùng cơm trưa trong cung?
Dù câu hắn nói là câu hỏi thì người bình thường cũng sẽ không dám nói không.
Nhưng cố tình, Ôn Thần Húc lặng lẽ xoa bụng mình cảm thấy nếu lát nữa ăn cơm trưa chắc chắn sẽ chẳng vô nổi, vì thế nói:
– Ta đợi lát nữa về nhà sẽ dùng.
Phúc An bên cạnh nghe cậu nói xong không khỏi vì cậu mà đổ mồ hôi.
Tuy hắn còn chưa nói giữ người tiếp tục ở lại trong cung dùng bữa, nhưng chỉ cần hắn nhắc tới, mặc kệ là ai đi nữa cũng cầu mà không được. Bởi vậy, khi bị cự tuyệt, Sở Thịnh Thần có chút kinh ngạc, ngẫm lại mấy lần gặp mặt cũng coi như biết chút chút về tính tình của cậu nên cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nghe được hai chữ “cơm trưa”, Sở Duệ cũng nhịn không được sờ sờ bụng mình.
Cảm giác rất no, một chút cũng không muốn ăn cơm, phải làm sao bây giờ?
Lúc nãy có Phúc An bên cạnh nhìn xem, kỳ thực nếu tính thêm miếng bánh ngọt mới ăn xong thì hai người chỉ ăn có hai cái. Vấn đề là Ôn Thần Húc có sở thích uống nước khi đang ăn thứ mình thích, trên cơ bản là ăn một ngụm nhỏ uống một ngụm nước. Sở Duệ thấy vậy không tự giác được vẫn học theo, vì vậy hai người đem bánh ngọt ăn thật chậm không nói, sau khi ăn xong cũng không biết uống bao nhiêu ly trà.
Cho nên, bọn họ không phải ăn no mà là bị nước trà làm cho căng bụng.
– Một khi đã như vậy, đợi lát nữa sai người đưa ngươi về, những người đó về sau sẽ lưu lại bên cạnh ngươi.
Sở Thịnh Thần nói xong nhìn về phía Phúc An.
Phúc An gật đầu ý bảo đã biết, lui xuống sắp xếp việc này.
Ôn Thần Húc cười nói cảm tạ, mà khi nghe được cậu lát nữa sẽ trở về, Sở Duệ nhịn không được hỏi:
– Hoàng thúc, ta có thể đến xem nhà hắn được không?
Sở Thịnh Thần không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, vì thế Sở Duệ biết việc này là không thể nào.
Phúc An rất nhanh trở về, Sở Thịnh Thần kêu Sở Duệ xuống dưới, Ôn Thần Húc từ biệt hai người sau đó được người đưa ra hoàng cung.
Nhìn theo hướng cậu rời đi, Sở Duệ buông bàn tay đang xoa bụng, ngồi đối diện Sở Thịnh Thần hỏi:
– Hắn lần sau sẽ đến chứ?
Tuy rằng cậu đối với mình có ơn cứu mạng, nhưng thường xuyên tiến cung đối với cậu cũng không phải chuyện tốt gì, vì thế Sở Thịnh Thần nói:
– Có rảnh sẽ tới.
Nghe hắn nói vậy, bé khẳng định trong thời gian ngắn sẽ không thấy cậu, Sở Duệ để mô hình chim bay qua một bên, nghĩ nghĩ lại hỏi:
– Vậy hắn vì sao lại ngồi trên ghế dựa có bánh xe?
Nhớ đến cậu vừa mới được người khác đẩy đi, Sở Duệ nhíu mi.
– Chân hắn bị thương sao?
Nghe bé nói, Sở Thịnh Thần không trả lời chỉ nhìn người đang đứng bên cạnh.
Phúc An tiến lên một bước, hơi lắc đầu tỏ vẻ trước mặt Ôn Thần Húc đừng đề cập việc này.
Sở Thịnh Thần lúc này mới quay đầu đem Sở Duệ gọi đến bên cạnh, sau đó cùng bé nói gì đó.
END CHAPTER 14
——————————–
– Làm sao vậy?
Tuy rằng nghe rõ đối thoại của hai người nhưng khi bị hắn nhìn như vậy Ôn Thần Húc vẫn không hiểu ý tứ của hắn.
Sở Thịnh Thần nói:
– Nếu như không có ai thì ngươi có thể gọi ta bằng tên.
Mặc dù không biết gọi hắn như thế nào mới tốt nhưng khi nghe hắn nói như vậy, Ôn Thần Húc cảm thấy gọi cả tên họ cũng không ổn lắm, hơn nữa hắn là Hoàng thượng đó. Nghĩ nghĩ một hồi vẫn quyết định xem nhẹ việc xưng hô này.
Nhìn vào mắt Hoàng thúc, Sở Duệ biết việc đề nghị xưng hô của mình ban nãy không đùa. Bất quá bé vẫn cảm thấy bộ dáng Ôn Thần Húc không lớn hơn mình bao nhiêu, vì thế trong lòng quyết định sau này gặp cậu cũng trực tiếp gọi tên.
Sở Duệ còn chưa đến sáu tuổi, tuy đã có có người dạy cho bé những bài học vỡ lòng (1), nhưng vẫn chưa chính thức tới Minh Đức Điện học tập, bởi thế thời gian nhàn rỗi của bé rất nhiều.
(1): Mấy phép tắc ứng xử cơ bản, dạng như môn Đạo đức lúc tiểu học.
Thân là Hoàng đế, Sở Thịnh Thần cũng không nhàn nhã như vậy, ở đây bồi hai người vui vẻ một hồi liền đi phê duyệt tấu chương.
Để lại Phúc An ở lại bồi hai người, Sở Thịnh Thần quay người đi về phía trước.
Sau khi Sở Thịnh Thần đi, Sở Duệ liền chạy tới bên người Ôn Thần Húc.
– Ghế dựa này vì sao lại có thêm bánh xe?
– Vì như vậy mới có thể tự mình đẩy.
Ôn Thần Húc nói.
Bắt được từ “đẩy” trong miệng Ôn Thần Húc, Sở Duệ chạy ra sau Ôn Thần Húc dùng sức đẩy một cái, phát hiện ghế dựa này có thể đẩy được!
Tuy rằng tò mò vì sao cậu lại ngồi trên chiếc ghế dựa có thể đẩy đi này, nhưng Sở Duệ lại không hỏi lý do, đi vòng đến trước mặt cậu hỏi:
– Ta có thể ngồi một chút không?
Tiểu hài tử ngũ quan tinh xảo, mặt còn có chút thịt, đáng yêu tới mức làm người ta muốn niết mặt một phen. Hơn nữa Sở Thịnh Thần không ở đây, bé càng lộ ra vài phần hoạt bát không khiến người ta chán ghét chút nào. Bởi vậy khi nghe bé hỏi xong, Ôn Thần Húc vươn tay về phía bé.
Cho rằng cậu sẽ xuống dưới đổi chỗ cho mình ngồi, nhưng khi Sở Duệ nhìn thấy động tác của cậu cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn đây là muốn ôm mình lên sao?
Chớp chớp mắt, Sở Duệ đem tay đặt vào lòng bàn tay cậu, sau đó bị cậu ôm vào trong ngực.
Ấm áp, mềm mại, còn có chút mùi hương ngọt ngào, Sở Duệ nghĩ.
Bé không biết khi còn nhỏ có người ôm bé hay không, nhưng từ khi có nhận thức tới giờ đây là lần đầu tiên có người ôm bé như vậy.
Nhớ lại có một lần hoàng cung tổ chức yến hội, nhìn thấy một hài tử so với chính mình lớn hơn một chút cười cười bị người khác ôm vào ngực, Sở Duệ học theo lôi kéo quần áo cậu cũng đem đầu dựa vào ngực cậu.
Vốn dĩ cho rằng lý do bé muốn ngồi là muốn được đẩy đi dạo một vòng, nhưng khi nhìn thấy bé dựa vào người mình thoạt nhìn có chút mệt mỏi, Ôn Thần Húc không kêu người tới đẩy.
———-0———–
Chờ đến giữa trưa, Sở Thịnh Thần buông bút nhéo nhéo mũi, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi đến Thiên Điện xem thử hai người đang làm gì.
Mới vừa bước vào Thiên Điện liền nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi cùng nhau, mỗi người cầm trên tay miếng bánh ngọt màu trắng lớn bằng bàn tay mà gặm.
Hai người đều là gia hỏa trắng trắng mềm mềm, động tác cố gắng gặm điểm tâm cũng không khác nhau mấy, khiến người nhìn cũng không khỏi lộ ra chút mỉm cười. Ở cửa đứng một hồi, Sở Thịnh Thần lúc này mới đi vào nói:
– Ở đâu làm bánh ngọt lớn như vậy?
– Khục….
Sở Duệ bị âm thanh đột ngột truyền tới làm cho cả kinh nghẹn một chút, bé vừa mới khục một tiếng, người đang ôm bé đã sờ soạng lấy chung trà trên bàn uy bé hai ngụm.
Phúc An kinh hoảng nhìn một lúc thấy tiểu điện hạ không có việc gì mới quay người về phía Sở Thịnh Thần nói:
– Hồi bẩm Hoàng thượng, này là điểm tâm do điện hạ kêu Ngự Thiện Phòng làm.
Vừa nãy, Sở Duệ muốn mời Ôn Thần Húc ăn bánh ngọt mà bé thích nhất, lại oán giận khối điểm tâm sao lại nhỏ như vậy, ăn mấy miếng đã hết. Ôn Thần Húc thuận miệng đề nghị kêu người làm cái lớn hơn không phải tốt sao, Sở Duệ cao hứng phân phó sai người đi làm.
Thấy Sở Thịnh Thần tiến vào, tốc độ gặm bánh của hai người không hẹn mà cũng nhanh hơn.
Nhìn bọn họ gặm mấy ngụm bánh rồi nuốt xuống, sau đó bưng ly uống một miệng trà rồi cúi đầu tiếp tục gặm. Không muốn làm bọn họ tiếp tục bị nghẹn, Sở Thịnh Thần ngồi vào một bên ghế lẳng lặng nhìn, trong mắt mang thêm hai phần ý cười.
Chờ đến lúc đem bánh ngọt trong tay ăn xong, Ôn Thần Húc nhẹ nhàng thở ra.
Phúc An từ tay cung nữ đưa khăn tay qua, một lớn một nhỏ mỗi người cầm một cái lau lau miệng rồi tay.
– Hoàng thúc, người bận rộn xong rồi?
Sở Duệ hỏi xong, Ôn Thần Húc cũng theo đó nhìn qua.
Tuy công việc không giải quyết xong nhanh như vậy, nhưng dư lại đều là sự tình nhỏ, không quá trọng yếu, nên Sở Thịnh Thần “Ừm” một tiếng nhìn Ôn Thần Húc nói:
– Dùng cơm trưa trong cung?
Dù câu hắn nói là câu hỏi thì người bình thường cũng sẽ không dám nói không.
Nhưng cố tình, Ôn Thần Húc lặng lẽ xoa bụng mình cảm thấy nếu lát nữa ăn cơm trưa chắc chắn sẽ chẳng vô nổi, vì thế nói:
– Ta đợi lát nữa về nhà sẽ dùng.
Phúc An bên cạnh nghe cậu nói xong không khỏi vì cậu mà đổ mồ hôi.
Tuy hắn còn chưa nói giữ người tiếp tục ở lại trong cung dùng bữa, nhưng chỉ cần hắn nhắc tới, mặc kệ là ai đi nữa cũng cầu mà không được. Bởi vậy, khi bị cự tuyệt, Sở Thịnh Thần có chút kinh ngạc, ngẫm lại mấy lần gặp mặt cũng coi như biết chút chút về tính tình của cậu nên cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nghe được hai chữ “cơm trưa”, Sở Duệ cũng nhịn không được sờ sờ bụng mình.
Cảm giác rất no, một chút cũng không muốn ăn cơm, phải làm sao bây giờ?
Lúc nãy có Phúc An bên cạnh nhìn xem, kỳ thực nếu tính thêm miếng bánh ngọt mới ăn xong thì hai người chỉ ăn có hai cái. Vấn đề là Ôn Thần Húc có sở thích uống nước khi đang ăn thứ mình thích, trên cơ bản là ăn một ngụm nhỏ uống một ngụm nước. Sở Duệ thấy vậy không tự giác được vẫn học theo, vì vậy hai người đem bánh ngọt ăn thật chậm không nói, sau khi ăn xong cũng không biết uống bao nhiêu ly trà.
Cho nên, bọn họ không phải ăn no mà là bị nước trà làm cho căng bụng.
– Một khi đã như vậy, đợi lát nữa sai người đưa ngươi về, những người đó về sau sẽ lưu lại bên cạnh ngươi.
Sở Thịnh Thần nói xong nhìn về phía Phúc An.
Phúc An gật đầu ý bảo đã biết, lui xuống sắp xếp việc này.
Ôn Thần Húc cười nói cảm tạ, mà khi nghe được cậu lát nữa sẽ trở về, Sở Duệ nhịn không được hỏi:
– Hoàng thúc, ta có thể đến xem nhà hắn được không?
Sở Thịnh Thần không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, vì thế Sở Duệ biết việc này là không thể nào.
Phúc An rất nhanh trở về, Sở Thịnh Thần kêu Sở Duệ xuống dưới, Ôn Thần Húc từ biệt hai người sau đó được người đưa ra hoàng cung.
Nhìn theo hướng cậu rời đi, Sở Duệ buông bàn tay đang xoa bụng, ngồi đối diện Sở Thịnh Thần hỏi:
– Hắn lần sau sẽ đến chứ?
Tuy rằng cậu đối với mình có ơn cứu mạng, nhưng thường xuyên tiến cung đối với cậu cũng không phải chuyện tốt gì, vì thế Sở Thịnh Thần nói:
– Có rảnh sẽ tới.
Nghe hắn nói vậy, bé khẳng định trong thời gian ngắn sẽ không thấy cậu, Sở Duệ để mô hình chim bay qua một bên, nghĩ nghĩ lại hỏi:
– Vậy hắn vì sao lại ngồi trên ghế dựa có bánh xe?
Nhớ đến cậu vừa mới được người khác đẩy đi, Sở Duệ nhíu mi.
– Chân hắn bị thương sao?
Nghe bé nói, Sở Thịnh Thần không trả lời chỉ nhìn người đang đứng bên cạnh.
Phúc An tiến lên một bước, hơi lắc đầu tỏ vẻ trước mặt Ôn Thần Húc đừng đề cập việc này.
Sở Thịnh Thần lúc này mới quay đầu đem Sở Duệ gọi đến bên cạnh, sau đó cùng bé nói gì đó.
END CHAPTER 14
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.