Chương 46
Tô Hương Lan Sắc
15/10/2020
EDIT + BETA: Jeong
—————————-
Xưa có câu: “Trong nước không có pháp luật và hiền tài, ngoài nước không có kẻ địch hay mối ngoại giao, đất nước ất sẽ diệt vong.”
Khánh triều trải qua hơn 300 năm kéo dài đến tận bây giờ, trừ bỏ lịch đại hiền thần, danh sĩ, càng bởi vì ở Tây Cương có họa xâm lăng.
Ngoài Tây Cương là một mảnh thảo nguyên rộng lớn, người Tây Cương đều sống trên thảo nguyên này, phía trước thảo nguyên còn có một tòa núi cao kéo dài không dứt.
Người Tây Cương vốn rất hiếu chiến, hơn nữa thảo nguyên cũng không thể so với Trung Nguyên phồn hoa, bởi thế qua dù qua từng thế hệ thì bọn họ vẫn có nguyện vọng có thể xâm chiếm được Trung Nguyên.
Từ khi Đại Khánh lập quốc, những người đó đều đã phạm vào Trung Nguyên không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần bọn họ đều phải bất lực trở về.
Cố tình, bởi vì có một tòa núi cao như một lá chắn thiên nhiên che trước thảo nguyên, mỗi lần bại trận bọn họ liền sẽ nhanh chóng rút vào trong núi cao rồi trở lại thảo nguyên, làm cho tướng sĩ Khánh triều muốn nề hà bọn họ cũng không được.
Hơn ba tháng trước, trên thảo nguyên có nạn châu chấu gây náo loạn, người Tây Cương khuyết thiếu lương thực lại lần nữa đi phạm vào Trung Nguyên, các thị trấn nhỏ ở bốn phía biên giới đều xảy ra tình trạng giết người cướp của.
Tin tức truyền vào trong kinh thành, Định Tây tướng quân liền lập tức tuân mệnh đi Tây Cương.
Hiện giờ, tướng sĩ đã đem người Tây Cương đuổi chạy về thảo nguyên, Định Tây quân hồi kinh, bá tánh trong kinh thành từ sáng sớm đã đứng trên đường chuẩn bị nghênh đón Định Tây tướng quân và Định Tây quân.
Hôm nay trước lúc Sở Thịnh Thần thượng triều, Ôn Thần Húc khó có được dịp thức dậy cùng với hắn, cùng hắn dùng bữa sáng, lúc hắn lên triều cậu liền ra cung.
Không nói đến người hôm nay trở về chính là cữu cữu cậu, đồng thời bản thân Ôn Thần Húc cũng rất kính nể những người quân nhân bảo vệ quốc gia, bởi vậy lúc ra cung cậu không hồi phủ, mà là cùng Nhậm Giai Lâm, Lục Diệc tìm một trà lâu sát bên đường.
Ở trong trà lâu ngồi một hồi, chưa đợi đến lúc Định Tây quân trở về thì đã nghe tin Bàng Trí đến đây.
“Sao đến đây nhanh thế?”
Tuy rằng chính mình kêu người đi tìm hắn, nhưng nhìn thấy hắn đến nhanh như vậy, Ôn Thần Húc vẫn có chút kinh ngạc.
“Cữu cữu của ta về kinh thành, đại sự như vậy sao ta có thể không nhanh được, người ngươi phái đến gặp ta lúc ta đi được nửa đường.”
Bàng Trí mặt mày khoe khoang nói.
“Từ tướng quân khi nào lại có thêm một người cháu trai rồi?”
Nhậm Giai Lâm trêu ghẹo nói.
Bàng Trí lộ ra vài phần đắc ý cười hắc hắc, không đáp lại lời nào.
Hắn chơi với Ôn Thần Húc từ nhỏ đến lớn, Từ tướng quân yêu ai yêu cả đường đi, đối xử với hắn cũng mang theo hai phần bảo vệ, bởi vậy Bàng Trí vẫn luôn làm theo Ôn Thần Húc, một chút cũng không ngượng gọi Từ tướng quân một tiếng cữu cữu.
Trong lúc đang uống trà chờ đợi, một lúc sau liền nghe thấy từng trận tiếng vó ngựa ở nơi xa cùng từng trận tiếng kinh hô, Bàng Trí đem chung trà đặt trên bàn, đẩy Ôn Thần Húc đến phía trước cửa sổ.
“Khẳng định là Định Tây quân vào thành!”
Ôn Thần Húc đầu tiên nhìn thấy bá tánh đang tấp nập đứng ở trên đường, chờ đến lúc nghiêng đầu nhìn về hướng cửa thành, mơ hồ nhìn thấy một người đang cưỡi ngựa chạy đằng trước.
Lúc Định Tây quân dần dần tới gần, tiếng kinh hô của bá tánh đứng trước trà lâu ngày càng cao.
Ôn Thần Húc không chớp mắt nhìn chằm chằm người phía trước, sau đó không lâu rốt cuộc thấy rõ một người mặc một thân áo giáp kim sắc đang cưỡi trên một con hắc mã.
Người đó hẳn là cữu cữu của cậu đi?
Ở giữa đường, Đại tướng quân đánh ngựa lên phía trước nhìn trái nhìn phải như đang nhìn bá tánh, nhưng thực chất là đang tìm bóng dáng của cháu trai nhà mình.
Quét từ trên xuống dưới, lúc Đại tướng quân cảm thấy cháu trai nhà mình không ra đây, lại bỗng nhiên thấy trên tầng của một trà lâu thò ra một cái đầu.
Hai mắt y sáng ngời, lập tức hướng đến bên đó lộ ra một nụ cười tươi rói, rạng rỡ.
Lúc người đang ngồi trên ngựa ngẩng đầu lên, Ôn Thần Húc liền thấy rõ y quả nhiên là cữu cữu của cậu. Nói thật, khuôn mặt của y thực sự quá sức tuấn tú, nếu không phải đang mặc giáp ngồi trên lưng ngựa, người khác nhìn thấy đều chắc chắn cho rằng y là một thư sinh không phải là tướng quân.
Nhìn y vừa mới lộ ra một nụ cười khoe hàm răng trắng sáng, quả thật vừa không giống thư sinh vừa không giống tướng quân. Ôn Thần Húc cười nghĩ, lại đối với người cữu cữu này nhiều thêm một phần cảm giác thân cận.
Nhìn thấy cháu trai nhìn mình cười, Từ đại tướng quân cảm thấy trong lòng hết sức mỹ mãn đồng thời ngửa đầu cũng đáp lại một khuôn mặt tươi cười.
“Cữu cữu sao lúc nhìn thấy ngươi lại cười ngốc như vậy chứ.”
Bàng Trí nhịn không được cười nói.
“Tướng quân, tất cả đều đã hồi kinh rồi, cháu trai lúc nào muốn thấy cũng được, ngài có cần làm đến nỗi vậy không?”
Thấy cổ của y rất nhanh đã muốn vặn ngược ra sau, Ngô tướng quân không nỡ nhìn thẳng giục ngựa đi đến bên cạnh y nhắc nhở.
“Ngươi không có cháu trai thì biết cái gì!”
Đã nhìn không thấy trà lâu, Đại tướng quân quay đầu nhìn thẳng về phía trước nói.
Có cháu trai ghê gớm lắm à!
Ngô phó tướng trong lòng chửi thầm, nhưng không nói ra, bởi vì hắn biết nếu nói câu đó, tướng quân nhà mình khẳng định đáp lại một câu: “Có cháu trai chính là ghê gớm vậy đó, không phục thì đi võ trường!”
Định Tây quân đi đến ngoài cung đều có đại thần Lễ bộ tiến lên nghênh đón, hai bên hàn huyên hai câu. Sau đó, Từ tướng quân mang theo phó tướng đi Kim Loan Điện phục mệnh.
“Thần, Từ Kinh Thương bái kiến Hoàng thượng!”
“Từ tướng quân đứng lên đi.”
Sở Thịnh Thần hô lên, hỏi vài câu về người Tây Cương thất bại như thế nào rồi quan tâm hỏi về các tướng sĩ ở Tây Cương sau đó liền bảo y đi nghỉ ngơi chuẩn bị tham gia khánh công yến vào buổi tối.
“Tâm tình Hoàng thượng hôm nay không tồi.”
Vừa đi ra cung, Từ Kinh Thương(*) vừa cảm thán Hoàng thượng hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện.
“Chúng ta đánh trận thắng, tâm tình Hoàng thượng không thể không tốt sao?”
Chu phó tướng nói.
“Còn chưa ra cung đâu, các ngươi có thể đừng nghị luận về Hoàng thượng như vậy được không?”
Ngô phó tướng nhìn xung quanh, may mắn thái giám dẫn đường cho bọn họ không biết đã bị ném đi chỗ nào.
Mắt thấy sắp ra khỏi cửa cung, nghĩ đến muốn gặp cháu trai nhà mình, Từ Kinh Thương(*) tâm tình rất tốt không để ý đến hắn.
(*): Hai chỗ này tác giả ghi là Từ Chinh, mình còn tưởng là một người khác nhưng khi đọc đến câu sau thì mình mới biết Từ Chinh và Từ Kinh Thương là một người. Mình không biết tác giả có dụng ý khác hay đơn giản là viết nhầm, nên mình sẽ sửa là Từ Kinh Thương để cho mọi người khỏi nhầm lẫn. Chờ tác giả confirm thì mình sửa sau.
Nhưng mà, lúc sắp đặt chân bước ra cửa cung, đột nhiên một vị công công đến nói Hoàng thượng triệu kiến.
Có việc gì mà lúc nãy ở trên điện lại không nói? Từ Kinh Thương thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn đi theo đi đến Ngự Thư Phòng.
Vị công công kia thông truyền xong, trực tiếp dẫn Từ Kinh Thương đến thiên điện ngồi.
Thấy Hoàng thượng không có ở đây, vị công công kia rót một ly trà rồi rời đi, Từ Kinh Thương chỉ có thể nhẫn nại ngồi một chỗ chờ đợi.
—–0—–
Lúc Định Tây quân đi đến hoàng cung, bá tánh trên đường dần dần tan, mấy người Ôn Thần Húc cũng rời khỏi trà lâu hồi phủ.
Trở về bên trong phủ, thấy Bàng Trí đứng ngồi không yên, Ôn Thần Húc không nhịn được hỏi hắn:
“Ngươi sao vậy?”
“Ta vừa rồi nghĩ nghĩ, cữu cữu vừa rồi nhìn ngươi cười xán lạn như vậy, phỏng chừng hắn không biết chân của ngươi….”
“Không có việc gì, đợi lát nữa ta sẽ nói với người.”
Ôn Thần Húc nói.
“Chậc, nếu lúc trước có người đụng ngươi làm ngươi lăn một vòng trên đất, hắn liền xách người đó đến sườn núi nhìn kẻ đó lăn một vòng rồi một vòng, không biết chờ đến khi nhìn thấy ngươi ngồi trên xe lăn thì sẽ thế nào.”
Ngồi không được Bàng Trí bèn đứng lên.
“Khi đó, hắn có khi nào tìm đầu sỏ gây tội mà đi đánh rắm không, hiện giờ nếu hắn muốn đi tìm chỉ có thể tìm Hoàng…. Khụ. Ngươi nói, hắn có thể dưới cơn nóng giận thực sự đi đánh Hoàng thượng không?”
Ôn Thần Húc cảm thấy người cổ đại đối với hoàng đế đều rất kính sợ, vì thế nói:
“Không thể nào.”
“Cũng đúng, dù gì cũng là dĩ hạ phạm thượng, cữu cữu ngươi chắc chắn sẽ không làm thế.”
Nhớ đến lúc trước hắn gặp cảnh cữu cữu đang trùm bao tải một vị quốc công, nhưng quốc công không thể so với Hoàng thượng, Bàng Trí cũng cảm thấy bản thân mình buồn lo vô cớ.
“Lúc này chắc cữu cữu cũng đã ra cung rồi, cữu cữu có thể không biết ngươi đang ở đây mà trực tiếp đến Ôn phủ không?”
Bàng Trí nói xong cũng cảm thấy có khả năng, vì thế trực tiếp phân phó tùy tùng đứng ở xa cửa cung mà chờ.
—0—
Ngồi ở Ngự Thư Phòng không biết uống bao nhiêu ly trà, rõ ràng có thể ban thưởng vào buổi tối hôm nay thế mà lại bắt mình vào đây ngồi, Từ Kinh Thương vẫn không rõ Hoàng thượng triệu kiến y rốt cuộc là vì chuyện gì.
Bất quá, buổi chiều còn phải vào cung, Từ Kinh Thương cũng lười nghĩ nhiều đến như vậy, chỉ nghĩ phải nhanh chóng đi gặp cháu trai nhà mình.
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy người, tùy tùng nhìn cửa cung xa xa mà hoa cả mắt, lúc tùy tùng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thuận tiện dụi dụi mắt, Từ Kinh Thương sợ lại bị một người đột ngột chạy ra gọi y vào thiên điện uống trà, bước chân vội vã chạy nhanh ra cung.
Cho rằng cháu trai đã về nhà, Từ Kinh Thương chạy không ngừng đến Ôn phủ, cắt đứt lời dong dài của hạ nhân mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tuy rằng không cảm thấy bản thân đối với Ôn Thần Húc có chỗ nào không tốt, nhưng lúc biết Từ Kinh Thương trở về, nhớ đến cái tính không nói lý của y, Ôn Tín vẫn quyết định đi ra ngoài tránh.
Nhưng mà lúc hắn chuẩn bị ra cửa thì người mà bản thân đang muốn tránh đã tới rồi.
Từ Kinh Thương bước chân như gió, bộ dáng này trong mắt Ôn Tín lại là khí thế hung hăng, trong lòng hắn liền cả kinh.
Tuy rằng không thích hắn, nhưng nể mặt mũi cháu trai mình, Từ Kinh Thương liếc mắt một cái sau đó thần sắc nhàn nhạt gọi hắn một tiếng tỷ phu.
Ôn Tín lên tiếng, cũng không hỏi y có chuyện gì, nói thẳng một câu bản thân muốn ra ngoài sau đó kêu y cứ tùy ý rồi chuẩn bị bước đi.
Từ Kinh Thương không để bụng chuyện mình mới lại đây mà hắn đã muốn chuồn, chỉ thuận miệng hỏi một câu:
“Tiểu Húc ở trong sân sao?”
Thấy y thì ra không biết Ôn Thần Húc đã dọn ra ngoài nên mới đến đây, cũng không phải tới tìm mình, Ôn buông tâm nói:
“Hắn à, hắn đã dọn ra ngoài ở rồi.”
Ôn Tín đại ý muốn nói cho y rồi tống cổ y đi, không nghĩ tới Từ Kinh Thương nghe xong liền lập tức vung một quyền tới đây.
Bị đánh ngã xuống đất, Ôn Tín cả giận nói:
“Mặc dù ngươi là Đại tướng quân nhưng cũng không có đạo lý vô duyên vô cớ đánh người!”
“Đánh chính là ngươi!”
Từ Kinh Thương so với hắn càng tức giận hơn.
“Ta mới ra ngoài bao lâu, Ôn Tín ngươi thế nhưng dám đuổi tiểu Húc ra ngoài!”
Này quả thực là tai vạ gió bay!
Ôn Tín sắc mặt khó coi quát:
“Ta chỗ nào đuổi hắn đi, rõ ràng là do Hoàng thượng ban cho hắn tòa phủ, chính hắn tự dọn đến đó ở!”
“Đang êm đẹp Hoàng thượng sao lại ban phủ cho tiểu Húc?”
Có lẽ thực sự đối với hắn ấn tượng chẳng tốt đẹp là bao, mặc dù hắn nhắc đến Hoàng thượng nhưng Từ Kinh Thương vẫn bán tín bán nghi.
Một quyền kia Ôn Tín cảm thấy răng mình đều lung lay, đau đớn càng làm cho tức giận quay cuồng trong lòng, lại nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của y đang nhìn mình, tức khắc không áp xuống được ác ý trong lòng, ngữ điệu trào phúng nói:
“Vì sao a? Bởi vì cháu trai tốt của ngươi có công cứu giá trở thành một đứa què, thành một đứa tàn phế!”
Trước không nói đến hắn có phải nói thật hay không, chỉ nghe ngữ điệu của hắn cứ như đó không phải là nhi tử của mình, Từ Kinh Thương liền đỏ mắt nắm lấy vạt áo của hắn tiếp tục đánh!
Có lẽ trong lòng lo sợ điều hắn nói là thật, hay kỳ thực đã có chút tin tưởng hắn, Từ Kinh Thương xuống tay càng lúc càng nặng.
END CHAPTER 46
—————————-
Xưa có câu: “Trong nước không có pháp luật và hiền tài, ngoài nước không có kẻ địch hay mối ngoại giao, đất nước ất sẽ diệt vong.”
Khánh triều trải qua hơn 300 năm kéo dài đến tận bây giờ, trừ bỏ lịch đại hiền thần, danh sĩ, càng bởi vì ở Tây Cương có họa xâm lăng.
Ngoài Tây Cương là một mảnh thảo nguyên rộng lớn, người Tây Cương đều sống trên thảo nguyên này, phía trước thảo nguyên còn có một tòa núi cao kéo dài không dứt.
Người Tây Cương vốn rất hiếu chiến, hơn nữa thảo nguyên cũng không thể so với Trung Nguyên phồn hoa, bởi thế qua dù qua từng thế hệ thì bọn họ vẫn có nguyện vọng có thể xâm chiếm được Trung Nguyên.
Từ khi Đại Khánh lập quốc, những người đó đều đã phạm vào Trung Nguyên không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần bọn họ đều phải bất lực trở về.
Cố tình, bởi vì có một tòa núi cao như một lá chắn thiên nhiên che trước thảo nguyên, mỗi lần bại trận bọn họ liền sẽ nhanh chóng rút vào trong núi cao rồi trở lại thảo nguyên, làm cho tướng sĩ Khánh triều muốn nề hà bọn họ cũng không được.
Hơn ba tháng trước, trên thảo nguyên có nạn châu chấu gây náo loạn, người Tây Cương khuyết thiếu lương thực lại lần nữa đi phạm vào Trung Nguyên, các thị trấn nhỏ ở bốn phía biên giới đều xảy ra tình trạng giết người cướp của.
Tin tức truyền vào trong kinh thành, Định Tây tướng quân liền lập tức tuân mệnh đi Tây Cương.
Hiện giờ, tướng sĩ đã đem người Tây Cương đuổi chạy về thảo nguyên, Định Tây quân hồi kinh, bá tánh trong kinh thành từ sáng sớm đã đứng trên đường chuẩn bị nghênh đón Định Tây tướng quân và Định Tây quân.
Hôm nay trước lúc Sở Thịnh Thần thượng triều, Ôn Thần Húc khó có được dịp thức dậy cùng với hắn, cùng hắn dùng bữa sáng, lúc hắn lên triều cậu liền ra cung.
Không nói đến người hôm nay trở về chính là cữu cữu cậu, đồng thời bản thân Ôn Thần Húc cũng rất kính nể những người quân nhân bảo vệ quốc gia, bởi vậy lúc ra cung cậu không hồi phủ, mà là cùng Nhậm Giai Lâm, Lục Diệc tìm một trà lâu sát bên đường.
Ở trong trà lâu ngồi một hồi, chưa đợi đến lúc Định Tây quân trở về thì đã nghe tin Bàng Trí đến đây.
“Sao đến đây nhanh thế?”
Tuy rằng chính mình kêu người đi tìm hắn, nhưng nhìn thấy hắn đến nhanh như vậy, Ôn Thần Húc vẫn có chút kinh ngạc.
“Cữu cữu của ta về kinh thành, đại sự như vậy sao ta có thể không nhanh được, người ngươi phái đến gặp ta lúc ta đi được nửa đường.”
Bàng Trí mặt mày khoe khoang nói.
“Từ tướng quân khi nào lại có thêm một người cháu trai rồi?”
Nhậm Giai Lâm trêu ghẹo nói.
Bàng Trí lộ ra vài phần đắc ý cười hắc hắc, không đáp lại lời nào.
Hắn chơi với Ôn Thần Húc từ nhỏ đến lớn, Từ tướng quân yêu ai yêu cả đường đi, đối xử với hắn cũng mang theo hai phần bảo vệ, bởi vậy Bàng Trí vẫn luôn làm theo Ôn Thần Húc, một chút cũng không ngượng gọi Từ tướng quân một tiếng cữu cữu.
Trong lúc đang uống trà chờ đợi, một lúc sau liền nghe thấy từng trận tiếng vó ngựa ở nơi xa cùng từng trận tiếng kinh hô, Bàng Trí đem chung trà đặt trên bàn, đẩy Ôn Thần Húc đến phía trước cửa sổ.
“Khẳng định là Định Tây quân vào thành!”
Ôn Thần Húc đầu tiên nhìn thấy bá tánh đang tấp nập đứng ở trên đường, chờ đến lúc nghiêng đầu nhìn về hướng cửa thành, mơ hồ nhìn thấy một người đang cưỡi ngựa chạy đằng trước.
Lúc Định Tây quân dần dần tới gần, tiếng kinh hô của bá tánh đứng trước trà lâu ngày càng cao.
Ôn Thần Húc không chớp mắt nhìn chằm chằm người phía trước, sau đó không lâu rốt cuộc thấy rõ một người mặc một thân áo giáp kim sắc đang cưỡi trên một con hắc mã.
Người đó hẳn là cữu cữu của cậu đi?
Ở giữa đường, Đại tướng quân đánh ngựa lên phía trước nhìn trái nhìn phải như đang nhìn bá tánh, nhưng thực chất là đang tìm bóng dáng của cháu trai nhà mình.
Quét từ trên xuống dưới, lúc Đại tướng quân cảm thấy cháu trai nhà mình không ra đây, lại bỗng nhiên thấy trên tầng của một trà lâu thò ra một cái đầu.
Hai mắt y sáng ngời, lập tức hướng đến bên đó lộ ra một nụ cười tươi rói, rạng rỡ.
Lúc người đang ngồi trên ngựa ngẩng đầu lên, Ôn Thần Húc liền thấy rõ y quả nhiên là cữu cữu của cậu. Nói thật, khuôn mặt của y thực sự quá sức tuấn tú, nếu không phải đang mặc giáp ngồi trên lưng ngựa, người khác nhìn thấy đều chắc chắn cho rằng y là một thư sinh không phải là tướng quân.
Nhìn y vừa mới lộ ra một nụ cười khoe hàm răng trắng sáng, quả thật vừa không giống thư sinh vừa không giống tướng quân. Ôn Thần Húc cười nghĩ, lại đối với người cữu cữu này nhiều thêm một phần cảm giác thân cận.
Nhìn thấy cháu trai nhìn mình cười, Từ đại tướng quân cảm thấy trong lòng hết sức mỹ mãn đồng thời ngửa đầu cũng đáp lại một khuôn mặt tươi cười.
“Cữu cữu sao lúc nhìn thấy ngươi lại cười ngốc như vậy chứ.”
Bàng Trí nhịn không được cười nói.
“Tướng quân, tất cả đều đã hồi kinh rồi, cháu trai lúc nào muốn thấy cũng được, ngài có cần làm đến nỗi vậy không?”
Thấy cổ của y rất nhanh đã muốn vặn ngược ra sau, Ngô tướng quân không nỡ nhìn thẳng giục ngựa đi đến bên cạnh y nhắc nhở.
“Ngươi không có cháu trai thì biết cái gì!”
Đã nhìn không thấy trà lâu, Đại tướng quân quay đầu nhìn thẳng về phía trước nói.
Có cháu trai ghê gớm lắm à!
Ngô phó tướng trong lòng chửi thầm, nhưng không nói ra, bởi vì hắn biết nếu nói câu đó, tướng quân nhà mình khẳng định đáp lại một câu: “Có cháu trai chính là ghê gớm vậy đó, không phục thì đi võ trường!”
Định Tây quân đi đến ngoài cung đều có đại thần Lễ bộ tiến lên nghênh đón, hai bên hàn huyên hai câu. Sau đó, Từ tướng quân mang theo phó tướng đi Kim Loan Điện phục mệnh.
“Thần, Từ Kinh Thương bái kiến Hoàng thượng!”
“Từ tướng quân đứng lên đi.”
Sở Thịnh Thần hô lên, hỏi vài câu về người Tây Cương thất bại như thế nào rồi quan tâm hỏi về các tướng sĩ ở Tây Cương sau đó liền bảo y đi nghỉ ngơi chuẩn bị tham gia khánh công yến vào buổi tối.
“Tâm tình Hoàng thượng hôm nay không tồi.”
Vừa đi ra cung, Từ Kinh Thương(*) vừa cảm thán Hoàng thượng hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện.
“Chúng ta đánh trận thắng, tâm tình Hoàng thượng không thể không tốt sao?”
Chu phó tướng nói.
“Còn chưa ra cung đâu, các ngươi có thể đừng nghị luận về Hoàng thượng như vậy được không?”
Ngô phó tướng nhìn xung quanh, may mắn thái giám dẫn đường cho bọn họ không biết đã bị ném đi chỗ nào.
Mắt thấy sắp ra khỏi cửa cung, nghĩ đến muốn gặp cháu trai nhà mình, Từ Kinh Thương(*) tâm tình rất tốt không để ý đến hắn.
(*): Hai chỗ này tác giả ghi là Từ Chinh, mình còn tưởng là một người khác nhưng khi đọc đến câu sau thì mình mới biết Từ Chinh và Từ Kinh Thương là một người. Mình không biết tác giả có dụng ý khác hay đơn giản là viết nhầm, nên mình sẽ sửa là Từ Kinh Thương để cho mọi người khỏi nhầm lẫn. Chờ tác giả confirm thì mình sửa sau.
Nhưng mà, lúc sắp đặt chân bước ra cửa cung, đột nhiên một vị công công đến nói Hoàng thượng triệu kiến.
Có việc gì mà lúc nãy ở trên điện lại không nói? Từ Kinh Thương thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn đi theo đi đến Ngự Thư Phòng.
Vị công công kia thông truyền xong, trực tiếp dẫn Từ Kinh Thương đến thiên điện ngồi.
Thấy Hoàng thượng không có ở đây, vị công công kia rót một ly trà rồi rời đi, Từ Kinh Thương chỉ có thể nhẫn nại ngồi một chỗ chờ đợi.
—–0—–
Lúc Định Tây quân đi đến hoàng cung, bá tánh trên đường dần dần tan, mấy người Ôn Thần Húc cũng rời khỏi trà lâu hồi phủ.
Trở về bên trong phủ, thấy Bàng Trí đứng ngồi không yên, Ôn Thần Húc không nhịn được hỏi hắn:
“Ngươi sao vậy?”
“Ta vừa rồi nghĩ nghĩ, cữu cữu vừa rồi nhìn ngươi cười xán lạn như vậy, phỏng chừng hắn không biết chân của ngươi….”
“Không có việc gì, đợi lát nữa ta sẽ nói với người.”
Ôn Thần Húc nói.
“Chậc, nếu lúc trước có người đụng ngươi làm ngươi lăn một vòng trên đất, hắn liền xách người đó đến sườn núi nhìn kẻ đó lăn một vòng rồi một vòng, không biết chờ đến khi nhìn thấy ngươi ngồi trên xe lăn thì sẽ thế nào.”
Ngồi không được Bàng Trí bèn đứng lên.
“Khi đó, hắn có khi nào tìm đầu sỏ gây tội mà đi đánh rắm không, hiện giờ nếu hắn muốn đi tìm chỉ có thể tìm Hoàng…. Khụ. Ngươi nói, hắn có thể dưới cơn nóng giận thực sự đi đánh Hoàng thượng không?”
Ôn Thần Húc cảm thấy người cổ đại đối với hoàng đế đều rất kính sợ, vì thế nói:
“Không thể nào.”
“Cũng đúng, dù gì cũng là dĩ hạ phạm thượng, cữu cữu ngươi chắc chắn sẽ không làm thế.”
Nhớ đến lúc trước hắn gặp cảnh cữu cữu đang trùm bao tải một vị quốc công, nhưng quốc công không thể so với Hoàng thượng, Bàng Trí cũng cảm thấy bản thân mình buồn lo vô cớ.
“Lúc này chắc cữu cữu cũng đã ra cung rồi, cữu cữu có thể không biết ngươi đang ở đây mà trực tiếp đến Ôn phủ không?”
Bàng Trí nói xong cũng cảm thấy có khả năng, vì thế trực tiếp phân phó tùy tùng đứng ở xa cửa cung mà chờ.
—0—
Ngồi ở Ngự Thư Phòng không biết uống bao nhiêu ly trà, rõ ràng có thể ban thưởng vào buổi tối hôm nay thế mà lại bắt mình vào đây ngồi, Từ Kinh Thương vẫn không rõ Hoàng thượng triệu kiến y rốt cuộc là vì chuyện gì.
Bất quá, buổi chiều còn phải vào cung, Từ Kinh Thương cũng lười nghĩ nhiều đến như vậy, chỉ nghĩ phải nhanh chóng đi gặp cháu trai nhà mình.
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy người, tùy tùng nhìn cửa cung xa xa mà hoa cả mắt, lúc tùy tùng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thuận tiện dụi dụi mắt, Từ Kinh Thương sợ lại bị một người đột ngột chạy ra gọi y vào thiên điện uống trà, bước chân vội vã chạy nhanh ra cung.
Cho rằng cháu trai đã về nhà, Từ Kinh Thương chạy không ngừng đến Ôn phủ, cắt đứt lời dong dài của hạ nhân mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tuy rằng không cảm thấy bản thân đối với Ôn Thần Húc có chỗ nào không tốt, nhưng lúc biết Từ Kinh Thương trở về, nhớ đến cái tính không nói lý của y, Ôn Tín vẫn quyết định đi ra ngoài tránh.
Nhưng mà lúc hắn chuẩn bị ra cửa thì người mà bản thân đang muốn tránh đã tới rồi.
Từ Kinh Thương bước chân như gió, bộ dáng này trong mắt Ôn Tín lại là khí thế hung hăng, trong lòng hắn liền cả kinh.
Tuy rằng không thích hắn, nhưng nể mặt mũi cháu trai mình, Từ Kinh Thương liếc mắt một cái sau đó thần sắc nhàn nhạt gọi hắn một tiếng tỷ phu.
Ôn Tín lên tiếng, cũng không hỏi y có chuyện gì, nói thẳng một câu bản thân muốn ra ngoài sau đó kêu y cứ tùy ý rồi chuẩn bị bước đi.
Từ Kinh Thương không để bụng chuyện mình mới lại đây mà hắn đã muốn chuồn, chỉ thuận miệng hỏi một câu:
“Tiểu Húc ở trong sân sao?”
Thấy y thì ra không biết Ôn Thần Húc đã dọn ra ngoài nên mới đến đây, cũng không phải tới tìm mình, Ôn buông tâm nói:
“Hắn à, hắn đã dọn ra ngoài ở rồi.”
Ôn Tín đại ý muốn nói cho y rồi tống cổ y đi, không nghĩ tới Từ Kinh Thương nghe xong liền lập tức vung một quyền tới đây.
Bị đánh ngã xuống đất, Ôn Tín cả giận nói:
“Mặc dù ngươi là Đại tướng quân nhưng cũng không có đạo lý vô duyên vô cớ đánh người!”
“Đánh chính là ngươi!”
Từ Kinh Thương so với hắn càng tức giận hơn.
“Ta mới ra ngoài bao lâu, Ôn Tín ngươi thế nhưng dám đuổi tiểu Húc ra ngoài!”
Này quả thực là tai vạ gió bay!
Ôn Tín sắc mặt khó coi quát:
“Ta chỗ nào đuổi hắn đi, rõ ràng là do Hoàng thượng ban cho hắn tòa phủ, chính hắn tự dọn đến đó ở!”
“Đang êm đẹp Hoàng thượng sao lại ban phủ cho tiểu Húc?”
Có lẽ thực sự đối với hắn ấn tượng chẳng tốt đẹp là bao, mặc dù hắn nhắc đến Hoàng thượng nhưng Từ Kinh Thương vẫn bán tín bán nghi.
Một quyền kia Ôn Tín cảm thấy răng mình đều lung lay, đau đớn càng làm cho tức giận quay cuồng trong lòng, lại nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của y đang nhìn mình, tức khắc không áp xuống được ác ý trong lòng, ngữ điệu trào phúng nói:
“Vì sao a? Bởi vì cháu trai tốt của ngươi có công cứu giá trở thành một đứa què, thành một đứa tàn phế!”
Trước không nói đến hắn có phải nói thật hay không, chỉ nghe ngữ điệu của hắn cứ như đó không phải là nhi tử của mình, Từ Kinh Thương liền đỏ mắt nắm lấy vạt áo của hắn tiếp tục đánh!
Có lẽ trong lòng lo sợ điều hắn nói là thật, hay kỳ thực đã có chút tin tưởng hắn, Từ Kinh Thương xuống tay càng lúc càng nặng.
END CHAPTER 46
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.