Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 48: Hội trao đổi giữa mấy tộc [ thất ]

Thanh Sa Ti Lũ

26/02/2017

Sáng sớm hôm sau, khi Khoa Lan và ba người còn lại đi vào phòng cách vách để thăm nhóm Mễ Lai Khắc thì nhìn thấy một ấm áp và tốt đẹp như thế này. Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy đang nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, hai người mặt đối mặt, trong khe hở giữa hai người là một bàn tay trắng nõn cùng một bàn tay màu tiểu mạch đang nắm chặt lấy, mười ngón tay đan vào nhau, trên khóe miệng của bọn họ đều mang theo một chút độ cong, làm cho người ta nhìn thấy liền biết bọn họ đang mỉm cười.

Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc ở một bên tựa hồ cũng đã tỉnh, bọn họ cũng đang đang nhìn Mễ Lai Khắc và Lục Văn Thụy. Pháp Lan cùng Lý Na nhìn thấy bọn họ đã tỉnh lại đều rất cao hứng. Hai người liền đi đến, Pháp Lan đứng ở bên giường bình tĩnh nhìn Ngải Tư Đặc, biểu tình có chút ngượng ngùng nhưng không giấu được sự vui mừng. Còn Lý Na thì trực tiếp tiến lên ôm cổ Tư Nặc. Xem ra Pháp Lan là người theo phái uyển chuyển hàm xúc, còn Lý Na là theo phái hào phóng. Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan đứng cạnh cửa nhìn thấy ba đôi tình lữ trẻ, trong lòng thực cao hứng, nhưng lại nghĩ đến nghi thức cử hành hoả táng cho ba thú nhân kia, trong lòng bọn họ lại khó tránh khỏi có chút bi thương. Đó là tộc nhân trong một cùng bộ lạc với bọn họ, mọi người cùng nhau sinh hoạt nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hiện tại lại có một kết cục như vậy.

Hai cặp đôi vốn đang ngọt ngào chăm chú nhìn cùng ôm nhau tựa hồ cũng cảm nhận được sự bi thương của Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan, mấy người bắt đầu trầm mặc xuống.

Ngay khi mọi người tựa hồ đều bởi vì cái chết của ba thú nhân kia mà đắm chìm vào nổi ưu thương, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lần lượt tỉnh lại. Bọn họ nhìn hai bàn tay đang nắm gắt gao, sau đó nhìn nhau cười, tiếp theo giống như cảm giác được không khí chung quanh có chút ngưng trọng, liền đồng loạt quay đầu nhìn xem mấy người còn lại.

Tạp Lạc Tư và mấy người còn lại tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của hai người kia, Khoa Lan là người đầu tiên phản ứng lại. Hắn đi đến vì bọn họ kiểm tra một chút, sau khi xác định hai người bọn họ đều không có vấn đề gì, mới nói cùng bọn họ:

”Kỳ thật hôm nay là ngày tiến hành nghi thức hỏa táng cho ba thú nhân đã qua đời ngày hôm qua, cho nên tâm tình của chúng ta đều có chút trầm trọng. Ai!”

Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc nghe xong cũng rất là đáng tiếc cho bọn họ. Nếu bọn họ không có bị phân thây, chỉ cần còn có một hơi thở, Lục Văn Thụy có thể cứu bọn họ, đáng tiếc, khi đó bọn họ không thể chống được. Chuyện tình lần này thật sự là ngoài ý muốn, Hội trao đổi năm rồi cũng đều không có phát sinh qua loại chuyện như thế. Mà trong số bọn họ, Ngải Tư Đặc là người tự trách nhiều nhất, bởi vì hành động ngày hôm qua, người đưa ra kế hoạch cùng an bài đều là hắn, hắn thật sự không nghĩ tới kế hoạch kia lại mang đến tai ương cho ba thú nhân kia. Hắn cảm thấy đối với chuyện này, hắn là người goàn toàn chịu trách nhiệm.

Tạp Lạc Tư ở một bên tựa hồ nhìn ra tâm tư của y. Đứa con này của hắn đều phi thường vĩ đại, làm người xử thế đều rất thành thục ổn trọng, chính là có đôi khi quá mức tình cảm, cho nên cũng liền dễ dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt. Nghĩ như vậy, Tạp Lạc Tư liền tiến lên vỗ vỗ bả vai Ngải Tư Đặc, tiếp theo hắn cố ý nói thật chậm:

”Ngải Tư Đặc, ngươi phải biết rằng, chuyện xảy ra ngày hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn. Tuy rằng ta không biết vì cái gì các ngươi sẽ bị rồng nước thú biến thành như vậy, nhưng là ta nghĩ nếu đã xảy ra loại tình huống này, vậy chỉ có thể nói năng lực của các ngươi thật không đủ, cho nên mới bị tổn thất nghiêm trọng như thế. Hiện tại điều các ngươi cần nghĩ đến chính là làm thế nào để nâng cao năng lực cho mình, tránh để cho chuyện giống như ngày hôm qua lại phát sinh, chứ không phải cứ ngồi đây hối hận hay tự trách ngươi hiểu chưa?”

Ngải Tư Đặc cảm nhận được phụ thân nhà mình đang an ủi cùng cổ vũ, nhịn không được ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lập tức nhìn thấy ánh mắt thân thiết của mọi người. Trong mắt bọn họ có lo lắng, cũng có quan tâm, chính là không có chỉ trích hoặc là bất mãn. Hắn cảm giác tựa hồ có rất nhiều dòng nước ấm chảy xuôi vào trong lòng mình. Xem ra mọi người đều lo lắng cho hắn, hắn cũng không thể cô phụ kỳ vọng của mọi người, hắn cần phải tỉnh táo lại. Vì thế hắn hít thở thật sâu, đợi cho cảm giác của mình đã bình tĩnh lại mới nói cùng Tạp Lạc Tư:

”Phụ thân, ngươi nói đúng, ta vẫn đều luôn nghĩ mình là đệ nhất dũng sĩ cho nên tới nay đều có chút kiêu ngạo. Thông qua chuyện tình ngày hôm qua, ta đã nhận thức rõ ràng cùng cảm nhận được năng lực của mình còn chưa đủ, nguyên lai nhiều năm qua như vậy ta thủy chung đều là giẫm chận tại chỗ, về sau ta sẽ cố hết sức luyện tập để bù lại chỗ mình khiếm khuyết, hơn nữa ta cũng sẽ cố gắng gấp bội để nâng cao năng lực của chính mình.”

Tư Nặc cùng Mễ Lai Khắc ở một bên cũng gật đầu theo. Bọn họ cũng đều bởi vì ở mấy trận tỷ thí trước đó đã có được thành tích tốt nên có chút đắc chí, mà chuyện tình ngày hôm qua không thể nghi ngờ là một giáo huấn khó quên của bọn họ, bọn cũng phải bắt đầu cố gắng nhiều hơn.

Tiếp theo Tạp Lạc Tư bảo bọn họ kể lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, sau khi mọi người đang nghe xong sự việc từ đầu đến cuối, lòng không khỏi đều có chút thương cảm. Lần này vận khí của bọn họ thật là không tốt, dù sao ai cũng sẽ không nghĩ đến sau mùa động dục sẽ có một đầu giống cái rồng nước thú sống cùng bốn đầu giống đực rồng nước thú chứ, điều này đã khiến bọn họ trở tay không kịp. Nhưng cũng không thể phủ nhận là ba người bọn họ còn chút may mắn, bởi vì bọn họ tuy đều bị trọng thương, nhưng vẫn có thể chờ đến khi đám người Kiệt Lạp Đặc cứu viện. Hiện tại hồi tưởng lại tình huống lúc đó, thật đúng là chỉ mành treo chuông, chỉ cần thoáng chậm từng bước ba người họ chắc chắn sẽ không lành lặn trở về như hôm qua, thậm chí là có kết cục giống như 3 thú nhân kia. Mà nếu sau khi bọn họ được mang về mà ở trong bộ lạc chỉ có y sư cùng thầy thuốc, mà không ai có năng lực đặc thù như Lục Văn Thụy , phỏng chừng cuối cùng bọn họ cũng sẽ không được cứu trợ. Toàn bộ sự tình như một dây chuyền thống nhất với nhau, chỉ cần trong đó có một việc xuất hiện lệch lạc, như vậy bọn họ sẽ không yên ổn như ngày hôm nay.

Thật sự là tạo vật trêu người, mọi người nhịn không được liên tục thở dài. Bởi vì nghi thức hoả táng đều cử hành vào buổi sáng, cho nên bốn người Lục Văn Thụy cũng đều vội vàng đứng dậy bắt đầu rửa mặt, nếu tới muộn sẽ không tốt lắm.



Thừa dịp bọn họ đi rửa mặt, Khoa Lan, Pháp Lan cùng Lý Na đi xuống phòng bếp, ba người cùng nhau động thủ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Sau khi đơn giản lộng mấy thứ, Khoa Lan lại đem dược canh tối hôm hâm lại một chút, sau đó múc cho mỗi người nhóm Lục Văn Thụy một chén.

Sau khi mọi thứ xong xuôi, mấy người còn lại cũng đều tự mình sửa doạn chỉnh tề. Bốn thú nhân cùng bốn giống cái, tám người đều ngồi quanh cái bàn, cảm giác vừa tròn một vòng, mọi người cùng nhau ăn bữa sáng đơn giản, không khí rất là hòa hợp.

Sau khi ăn xong, bọn họ liền đi đến thần điện trong bộ lạc, hôm nay, nghi thức hoả táng sẽ cử hành nơi đó.

Trên đường đi, bọn họ gặp được rất nhiều tộc nhân khác trong bộ lạc. Biểu tình của mọi người đều rất nghiêm túc. Khi bọn họ đến thần điện thì phát hiện người của bốn bộ lạc còn lại cũng đều đến đông đủ. Bởi vì không gian bên trong thần điện hữu hạn, cho nên rất nhiều người phải đứng ở bên ngoài thần điện. Mọi người đều yên lặng nhìn chăm chú vào nghi thức cử hành. Mà vài giống cái hôm qua khóc thật sự thê thảm, hôm nay cũng đứng một bên yên lặng khóc, chỉ là tiếng khóc khàn khàn rất nhiều, xem ra, tối hôm qua nhất định bọn họ đã khóc rất nhiều.

Tựa hồ như bị cuốn vào trong nổi bi thương của bọn họ, Lục Văn Thụy gắt gao cầm tay Mễ Lai Khắc, ai cũng không biết hắn giờ phút này vô cùng cảm kích trời xanh đã giúp hăn kịp thời cứu sống Đại Thước. Nếu hắn cũng giống như những giống cái này, đối mặt với chuyện ngày hôm qua, hắn cũng không biết bản thân sẽ trở nên ra sao khi mà không có Đại Thước tồn tại bên cạnh. Nguyên lai bất tri bất giác, Đại Thước đã trở thành một bộ phận không thể phân cách trong sinh mệnh của hắn.

Mễ Lai Khắc tựa hồ cảm ứng được cảm xúc của đối phương, hắn liền ra sức nắm chặt lấy tay của y, cúi đầu đối diện Lục Văn Thụy. Không khí giữa hai người trong nháy mắt đó tràn ngập ấm áp cùng hài hòa, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác rất hòa hảo. Đáng tiếc còn có hai người nhìn bọn họ không vừa mắt. Hai người này đương nhiên là Thụy Lạp đang đứng bên người hiến tế Phỉ Nhĩ cùng Thụy Khắc đang đứng ở phía sau tộc trưởng Ốc Nhĩ Phu bộ lạc.

Lúc này bọn họ đang gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan vào nhau của Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy, còn có ánh mắt đưa tình khi hai người nhìn nhau. Nếu không phải bởi vì nơi này nhiều người, Thụy Lạp cùng Thụy Khắc thật muốn xông lên phía trước, tách hai người đó ra [ Y-H: vô duyên]. Lúc này, trong lòng bọn họ đều hét lên: Mễ Lai Khắc ca ca là của ta; Thụy hẳn là của ta!. Trong lòng tràn đầy ghen tị cùng phẫn nộ làm cho hai mắt bọn họ đỏ lên. Lúc này vẻ mặt bọn họ có thể làm cho người ta sợ hãi. May mắn là hai người này còn biết cúi đầu, tránh tai mắt của mọi người, bằng không nếu người khác thấy được, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng.

Dưới sự hướng dẫn của hiến tế Phỉ Nhĩ, mọi người cùng nhau vì ba thú nhân kia cử hành nghi thức cầu phúc. Sau khi hết thảy đều chấm dứt, Phỉ Nhĩ châm lửa, tiến hành hoả táng bọn họ.

Toàn bộ thời gian diễn ra nghi thức không phải rất dài, nhưng không khí rất áp lực. Bất quá tại thú nhân thế giới, cá lớn nuốt cá bé, sinh tồn khó khăn, thì chuyện này kì thật cũng rất là bình thường,cho nên, tuy rằng cảm xúc của mọi người đều bởi vì chuyện tình ngày hôm qua mà rất tệ, nhưng sau đó mọi người lại rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của chính mình.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng của Hội trao đổi, mọi người có chút chờ mong, bởi vì buổi tối hôm nay có tiết mục quan trọng nhất . Hàng năm vào buổi tối ngày cuối cùng của Hội trao đổi đều cử hành tụ hội, đó chính là những hoạt động giao lưu mang tính chất quan hệ hữu nghị giống như ở hiện đại.

Trong buổi tụ hội này, mặc kệ có người thích mình hay mình thích người nào đó, có thể cùng bộ lạc hoặc khác bộ lạc, đều có thể công khai thông báo. Nếu đối phương đồng ý, mọi người sẽ vì bọn họ chúc phúc, nếu long trọng hơn thì có thể nhân dịp này tiến hành nghi thức kết bạn. Đương nhiên cũng không phải tất cả mỗi người đều thành công, bất quá, cho dù thật sự bị cự tuyệt, mọi người cũng sẽ không cười nhạo người kia. Dù sao tất cả mọi người đều rất bội phục người đã dũng cảm thổ lộ, cho nên khi đó bọn họ sẽ cổ vũ người không thành công một câu: Lần sau tiếp tục cố gắng. (^_^).

Cho nên hàng năm vào buổi tối này, không khí xung quanh đều thực náo nhiệt. Mọi người sẽ cùng nhau cười vui, cùng nhau khiêu vũ, cùng nhau hưởng thụ mỹ thực, cùng nhau bày tỏ với người trong lòng của mình, cùng nhau…… Nhưng, cũng sẽ có một vài người thừa dịp thế cục buổi tối có vẻ hỗn loạn, đục nước béo cò, làm chút chuyện xấu. Mà Thụy Lạp cùng Thụy Khắc là hai kẻ đầu tiên có tâm tư như thế.

Hai người bọn họ từ khi ở thần điện thì đã xuất hiện cảm giác ghen ghét dữ dội, mà hai người mẫn cảm này lại trong tích tắt liền bắt giữ được ánh mắt của đối phương. Cả hai ánh mắt tràn ngập ghen tị cùng oán hận va chạm với nhau, điều này làm cho bọn họ có chút cảm khái đồng bệnh tương liên, vì thế sau khi nghi thức chấm dứt, hai người rất ăn ý tránh mặt mọi người, đi tới địa phương bọn họ thương nghị lúc trước.

Bởi vì vào ngày đầu tiên của Hội tại trao, bọn họ đã định xong kế hoạch, cho nên lúc này, hai người bọn họ chỉ là xác định một lần nữa thời gian động thủ mà thôi. Quyết định buổi tối hôm nay, lúc cử hành tụ hội, bọn họ liền ra tay. Lúc này hai người đều có chút nhịn không nổi nữa. Mà kế hoạch cụ thể của bọn họ chính là: Đầu tiên, thừa dịp tiệc tối sẽ lẫn vào trong đám người Lục Văn Thụy, tiếp theo liền lấy ra ẩn tình quả mà trước đó bọn họ đã mua của thú nhân trong Xà tộc bộ lạc, đem nó vắt ra rồi hòa vào trong nước, sau đó tìm cách cho Lục Văn Thụy uống, đợi cho tụ hội chấm dứt, Thụy Khắc sẽ lẻn vào phòng của y, sau đó…… Chuyện này không cần nói cụ thể, mọi người đều hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. [Y-H: ném đá tác giả]

Mà ẩn tình quả này là một loại trái cây đặc biệt của Xà tộc bộ lạc. Công hiệu lớn nhất của chúng nó chính là gia tăng tỷ lệ mang thai của giống cái. Bởi vì giống cái trong từng bộ lạc không dễ dàng sinh dục, điểm này làm cho tộc nhân ở trong năm bộ lạc các rất đau đầu, dù sao đối với bọn họ mà nói, nối dõi tông đường, lưu lại con nối dòng là một việc phi thường trọng yếu và thần thánh. Bởi vậy ẩn tình quả thực được mọi người hoan nghênh, cơ hồ từng thú nhân hoặc là giống cái đã có bạn lữ, bọn họ đều cùng tộc nhân của Xà tộc bộ lạc trao đổi một ít. Đương nhiên trừ bỏ tác dụng có thể đề cao tỷ lệ thụ thai của giống cái, ẩn tình quả còn có một tác dụng là thúc tình [Y-H: oa oa! xuân dược thiên nhiên nha]. Khi thú nhân cùng giống cái đều trong tình huống động tình mà ái ân thì khả năng có bảo bảo càng tăng cao.



Vì thế Thụy Khắc cùng Thụy Lạp quyết định buổi tối hôm nay trước làm cho Thụy Lạp lẫn vào trong đám người Lục Văn Thụy , dù sao trong sáu người bọn họ có Tư Nặc vốn là ca ca của hắn, nếu dựa vào đó mà trà trộn vào trong nhóm người Lục Văn Thụy cũng không làm cho người ta khả nghi. Sau đó là Thụy Khắc xuất trướng, tại thời điểm cử hành tiệc tối, hắn đến chào hỏi bọn người Lục Văn Thụy , thuận tiện tỏ ra một chút quan tâm đối với thương thế của nhóm người Mễ Lai Khắc. Cùng lúc đó Thụy Lạp sẽ nhân cơ hội để nước ẩn tình quả vào trong ly của Lục Văn Thụy. Đợi cho tiệc tối chấm dứt, Thụy Lạp sẽ nghĩ biện pháp cuốn lấy Mễ Lai Khắc để rảnh tay cho Thụy Khắc hàng động.

Kế hoạch của bọn họ rất đơn giản, nhưng vẫn có thể thành công. Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như kế hoạch thì bọn họ sẽ có được đền bù như mong muốn. Hai người sau khi thảo luận xong liền vừa lòng đi ra, bọn họ còn phài làm một chút chuẩn bị cuối cùng, cần phải làm thật chu đáo.

Đương nhiên sáu người Lục Văn Thụy không biết chuyện này. Lúc này bọn họ đang tụ tập trong nhà Lục Văn Thụy nói chuyện phiếm. Bởi vì ngày hôm qua Mễ Lai Khắc bị thương làm cho Lục Văn Thụy hoàn toàn tiếp nhận hắn, mà Ngải Tư Đặc cũng quyết định hảo hảo ở cùng một chỗ với Pháp Lan, cho nên bốn người Lục Văn Thụy hôm nay đều rất ngọt ngào, tựa hồ không khí chung quanh bọn họ đều phủ kín bong bóng màu phấn hồng. Lý Na cùng Tư Nặc ở một bên tuy rằng có thể xem như là một đôi lão phu phu, bọn họ đã kết thành bạn lữ được năm năm, nhưng vì trải qua chuyện tình ngày hôm cho nên hai người bọn họ cũng dính vào nhau không thua gì bốn người kia.

Đây là một buổi sáng thực thích hợp nói chuyện yêu đương, sáu người bọn họ đều thật cẩn thận thủ hộ tình yêu của chính mình, để tương lai hạnh phúc cuộc sống mà yên lặng cày cấy.

Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc vẫn nắm chặt tay hắn cũng không nhăn nhó, dù sao hai người đã xác nhận quan hệ, chuyện này cũng không có gì to tác lắm, cho nên hắn cũng xiết chặt tay đối phương, tiếp theo liền nở một nụ cười sáng lạn với Đại Thước đồng học.

Mễ Lai Khắc thấy thế rất cao hứng, tựa hồ từ khi Thụy tiếp nhận hắn, Thụy sẽ thường thường mỉm cười với hắn, trước kia vẻ mặt của y đều là thản nhiên, điều này làm cho trong lòng hắn khó tránh khỏi vui mừng lên, rất hạnh phúc a!

Mà nhìn Mễ Lai Khắc híp hai mắt, đối với hắn lộ ra vẻ mặt mèo con sung sướng, Lục Văn Thụy cảm thấy vô luận hắn nhìn bao nhiêu thứ, vẫn là cảm thấy Đại Thước như vậy rất đáng yêu. Tuy rằng bề ngoài của y cao lớn cường tráng hơn so với hắn, nhưng biểu tình cùng động tác của y thường làm cho hắn có cảm giác rất muốn sờ sờ đầu của y. [ẹc]

Trên thực tế hắn cũng không chút khách khí vươn tay rảnh đến, ở trên đầu đối phương vuốt ve qua lại. Mà Đại Thước đồng học đối với việc trên đầu mình nhiều thêm một bàn tay cũng không để ý, y thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần Thụy thích thì tốt rồi. (^_^).

Vì thế trong tình huống một người nguyện đánh còn một người nguyện bị đánh, khiến cho không khí ôn nhu của hai người không ngừng tăng lên, trong lúc đó luỹ thừa cũng là, độ ấm chung quanh bọn họ tựa hồ chậm rãi lên cao. Lý Na cùng Tư Nặc ở một bên chứng kiến cảnh này đã muốn chống đỡ không được. Hai người này cũng quá vô tư đi, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện vẫn còn có bốn người khác ngay ở bên cạnh sao? Còn Ngải Tư Đặc, vì sao cũng không quản đệ đệ nhà mình chứ? Tiếp theo bọn họ quay lại nhìn về phía Pháp Lan cùng Ngải Tư Đặc, không nghĩ tới hai người kia cũng đang chìm trong thế giới hạnh phúc riêng của họ. Được rồi, hai huynh đệ bọn họ thật đúng là giống nhau, một cái liền liều mạng ngọt ngào, một cái ở một bên chơi trò mập mờ, thật sự là một đôi huynh đệ tuyệt phối a! (^_^).

Đang lúc Lý Na muốn tiến lên đâm bể mấy cái bong bống màu hồng chung quanh bọn họ, đột nhiên xuất hiện âm thanh đập cửa dồn dập đánh gãy động tác của hắn, mà cơ hồ là ngay lúc này, bốn người vốn đang đắm chìm trong không khí ngọt ngào cũng đã hồi thần, tất cả mọi người đem tầm mắt hướng về phía bên ngoài nhà.

Là ai tới tìm bọn họ vậy? sáu người trao đổi cho nhau một ánh mắt nghi hoặc, tiếp theo vẫn là người gần cửa nhất; Tư Nặc; đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra liền có một đoàn màu đỏ vọt vào, tiếp theo toàn bộ trong viện liền vang lên một tiếng gào to:

”Ca ca, các ngươi đều đang làm cái gì vậy? Mễ Lai Khắc ca ca tại sao? Ta cũng muốn ngoạn cùng các ngươi!”

Trong phòng, mọi người vừa thấy mạt màu đỏ kiền thì mơ hồ nhận ra người đến là ai, tiếp theo lại nghe thấy thanh âm của đối phương, lúc này trong lòng bọn họ đã xác định, người này nhất định chính là đệ đệ của Tư Nặc: Thụy Lạp. Lập tức mọi người lại bắt đầu nghi hoặc.Hắn tới làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook